Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 2
Trong khoảng nửa năm ấy, Tịch Phong để ý đến một cô gái trẻ ở bộ phận khác trong công ty. Cô gái ấy rất xinh xắn lại thông minh lanh lợi. Tịch Phong theo đuổi cô rất nhiệt tình, nhưng lại chưa từng chính thức tỏ tình, chỉ là mua bữa sáng cho cô ấy, tặng vài món đồ nhỏ, vì thế mà cô gái kia vẫn mập mờ không cho cậu câu trả lời dứt khoát.
Cho đến một ngày, Tịch Phong phát hiện cô đã có bạn trai.
Tịch Phong là người thẳng tính, chuyện này khiến cậu vô cùng tức giận, thậm chí còn đến tìm cô gái hỏi cho ra lẽ. Cô chỉ đáp rằng Tịch Phong chưa từng tỏ tình, nên cô cũng không biết phải từ chối thế nào. Nếu ngay từ đầu cậu nói muốn yêu đương thì cô đã không nhận những món quà hay sự quan tâm đó.
Tịch Phong cảm thấy như có một luồng máu nghẹn nơi ngực, nhưng lại không muốn tỏ ra nhỏ nhen mà dây dưa với đối phương, thế là chỉ đành nuốt xuống nỗi bực bội trong lòng.
Nhưng trong công ty làm sao có bức tường nào mà gió không lùa qua được, chuyện này chẳng mấy chốc đã lan khắp nơi. Chỉ là không ai dám nhắc trước mặt cậu mà thôi.
Một tuần sau khi bị từ chối phũ phàng, một phó tổng giám đốc cùng lúc phụ trách bộ phận của Tịch Phong và phòng tài vụ mời mọi người ăn uống. Tối hôm ấy Hạ Vân Thanh cũng đến dự.
Lúc ăn uống thì không có gì đặc biệt, ăn xong cả nhóm kéo nhau đi hát KTV. Tịch Phong có chất giọng rất hay cầm micro hát liền mấy bài tình ca buồn khiến ai nấy đều vỗ tay tán thưởng. Mỗi lần hát xong lại có người đến mời rượu.
Tịch Phong uống nhiều hơn bình thường, về sau không ai ép cũng tự mình cầm rượu uống.
Còn Hạ Vân Thanh vì phải lái xe nên ngay từ đầu đã từ chối uống rượu. Anh vốn là người kín đáo, đã không muốn uống thì cũng chẳng ai dám ép. Thành ra anh là người tỉnh táo nhất đêm hôm ấy.
Mọi người ca hát đến tận đêm khuya rồi lần lượt rời đi.
Hạ Vân Thanh đã ra ngoài, sau đó nhớ ra mình để quên áo khoác trong phòng KTV nên quay lại lấy. Khi cầm áo lên, anh nghe thấy có tiếng động phát ra từ nhà vệ sinh nhỏ trong phòng, liền tiến đến gõ cửa.
Bên trong không có ai trả lời, nhưng anh rõ ràng nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát. Anh thử vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa, vừa xoay là mở ra được.
Anh thấy Tịch Phong với gương mặt mơ màng, quần áo xộc xệch, cả người ngồi bệt dưới đất, rõ ràng là uống say bị người ta bỏ quên lại đây.
Hạ Vân Thanh quay đầu lại nhìn, thấy trong phòng đã chẳng còn ai, không tiện gọi đồng nghiệp của Tịch Phong quay lại, đành hỏi: “Cậu không sao chứ? Còn đứng dậy được không?”
Tịch Phong vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Thanh một cái.
Hạ Vân Thanh khoác áo vào, cúi xuống định đỡ Tịch Phong dậy. Nhưng Tịch Phong cao lớn, nếu cậu không tự mình cố gắng thì Hạ Vân Thanh khó lòng đỡ nổi.
Hạ Vân Thanh vừa thở vừa nói: “Cậu tự thử đứng lên đi, tôi không đỡ nổi.”
Tịch Phong hình như nghe hiểu, chống tay lên bồn rửa mặt, dưới sự giúp đỡ của Hạ Vân Thanh loạng choạng đứng dậy, rồi cả người tựa vào anh.
Hạ Vân Thanh choàng tay Tịch Phong qua vai mình, đỡ cậu ra ngoài.
Ra đến cửa KTV, Hạ Vân Thanh phát hiện các đồng nghiệp khác đã rời đi hết. Vì mọi người đều uống không ít, lại túc tắc ra về giữa chừng, chẳng ai biết còn ai ở lại đến cuối. Anh và Tịch Phong cứ thế mà bị lãng quên.
Hạ Vân Thanh đành phải đưa Tịch Phong đến chỗ đỗ xe, nhét cậu vào xe của mình.
Anh từng chở Tịch Phong về nên còn nhớ nhà cậu ở đâu. Nhưng khi lái xe đến dưới lầu, Hạ Vân Thanh phát hiện Tịch Phong đã ngủ say đến mức ngáy o o ở ghế sau.
Anh không tài nào đánh thức nổi Tịch Phong, cũng không biết anh ở căn nào, tầng mấy.
Cuối cùng hết cách, anh đưa Tịch Phong đến khách sạn gần đó, dùng chứng minh thư của anh để thuê phòng, rồi nửa đỡ nửa kéo đưa cậu lên phòng.
Đặt người lên giường, cởi giày, chỉnh nhiệt độ điều hòa, đắp chăn cẩn thận.
Hạ Vân Thanh cảm thấy mình đúng là đã làm tròn nghĩa vụ lắm rồi, lúc này mới mở cửa rời đi.
Sáng hôm sau, Tịch Phong tỉnh dậy trong khách sạn, đầu óc trống rỗng hoàn toàn không nhớ ai đã đưa mình tới đây. Tối qua uống quá nhiều, sau đó xảy ra chuyện gì cậu cũng không biết.
Cho đến khi nhìn thấy tên khách sạn, cậu mới nhận ra đây là khách sạn gần nhà mình. Nhưng ai là người trong phòng ban đưa cậu tới đây thì không rõ.
Cậu quay về công ty hỏi một lượt, không ai biết tối qua Tịch Phong uống say bị bỏ lại trong nhà vệ sinh KTV, lại càng không ai biết ai đã đưa cậu đi.
Có người nói: “Không phải người trong bộ phận mình đâu. Hôm qua có ai biết nhà cậu ở đâu chứ?”
Nghe câu đó xong, Tịch Phong lập tức nhớ đến Hạ Vân Thanh.
Lòng cứ lấn cấn mãi chuyện này nên sau khi xong việc buổi sáng, cậu liền lục tìm danh bạ nội bộ, gọi đến văn phòng của Hạ Vân Thanh.
Giọng nói của Hạ Vân Thanh vẫn trầm khàn như trước, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Alo”.
Tịch Phong vội vàng nói: “Trưởng phòng Hạ? Tối hôm qua có phải là anh đưa tôi đến khách sạn không?”
Hà Vân Thanh hơi trầm mặc một lát rồi nói: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Nghe anh hỏi như vậy, Tịch Phong lập tức chắc chắn là đúng người rồi, vội vàng nói: “Thật sự cảm ơn anh, ngại quá, đã làm phiền anh nhiều như vậy.”
Hà Vân Thanh bị những lời cảm ơn liên tiếp làm cho hơi lúng túng, chỉ đáp: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, dù sao cũng là đồng nghiệp mà.”
Tịch Phong lại nói: “Không biết tối nay anh có rảnh không, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm.”
Hà Vân Thanh phản xạ theo bản năng muốn từ chối: “Tối nay tôi có chút việc, không sao đâu, để hôm khác đi.”
Không ngờ Tịch Phong liền tiếp lời: “Tối nay bận thì mai vậy, tối mai anh rảnh chứ?”
Với đà này mà Hà Vân Thanh lại từ chối tiếp thì chắc chắn Tịch Phong sẽ hẹn luôn tối ngày mốt. Đối mặt với kiểu theo đuổi kiên trì này Hà Vân Thanh đành bất lực, mà với tính cách của anh, từ chối một cách quá rõ ràng cũng không phải là việc anh làm được. Cuối cùng đành gật đầu: “Vậy mai tối đi.”
Ngày hôm sau, từ chiều trời đã âm u, lúc tan làm thì bắt đầu có mưa nhỏ. Vì cơn mưa này, Tịch Phong thuận lý thành chương ngồi lên xe Hà Vân Thanh, chỉ đường cho anh lái đến chỗ ăn tối.
Chỗ ăn tối là một nhà hàng Trung Hoa nhỏ không quá đắt đỏ nhưng lại khá tinh tế.
Tịch Phong gọi mấy món ăn, lại gọi thêm một chai rượu.
Thấy cậu định rót rượu cho mình, Hà Vân Thanh vội vàng từ chối: “Lát nữa tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu.”
Tịch Phong khoát tay: “Có gì đâu, gọi tài xế hộ là được rồi.”
Sau đó, mặc cho Hà Vân Thanh từ chối thế nào, Tịch Phong vẫn nhất định rót rượu cho anh. Hà Vân Thanh không giỏi ứng phó với kiểu người chủ động như Tịch Phong, mà lại bị ép uống như vậy thì cũng khó từ chối, cuối cùng đành nâng ly, miễn cưỡng nhấp một ngụm nhỏ.
Tịch Phong đặt ly xuống, cảm thán: “Trưởng phòng Hạ đúng là người tốt thật.”
Nghe cậu đánh giá như vậy, Hà Vân Thanh có cảm giác hơi phức tạp.
“Ăn đi.” Tịch Phong gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Hà Vân Thanh: “Đừng khách sáo với tôi.”
Hà Vân Thanh gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Ban đầu bữa cơm còn có chút ngượng ngùng, Tịch Phong nói chuyện công việc, rồi bàn về tình hình gần đây của công ty. Nhưng càng uống nhiều, cậu càng khó tránh khỏi nhắc tới đồng nghiệp.
Hà Vân Thanh luôn rất kiềm chế, rượu uống rất ít, ngoài những lần bị Tịch Phong ép, những lúc khác anh chỉ nâng ly chạm môi chứ không hề uống vào.
Sau đó Tịch Phong uống có phần quá chén, liền hỏi: “Anh biết Lục Tiểu Mai không?”
Hà Vân Thanh khẽ gật đầu, vì đó là một cô gái khá xinh trong công ty nên anh cũng có nghe qua.
Tịch Phong vỗ bàn một cái, có chút kích động: “Cô ta đùa giỡn tôi!”
Hà Vân Thanh giật mình, nhìn quanh thấy không ai chú ý mới khẽ nói: “Đừng kích động như thế.”
Tịch Phong nhắc đến Lục Tiểu Mai hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc. Những uất ức đè nén trong lòng bấy lâu, không hiểu sao lại trút hết lên Hà Vân Thanh.
Hà Vân Thanh cảm thấy vô cùng lúng túng, nhưng cũng không biết làm sao để ngăn Tịch Phong lại.
Đến cuối cùng, bữa cơm gần như chỉ còn mình Tịch Phong nói, còn Hà Vân Thanh lặng lẽ lắng nghe.
Sau khi trút hết những tâm sự trong lòng, Tịch Phong cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ra khỏi nhà hàng, Hà Vân Thanh gọi điện tìm tài xế hộ.
Tịch Phong khoác tay lên vai Hà Vân Thanh: “Tôi đưa anh về nhé.”
Hà Vân Thanh nhìn bộ dạng say xỉn của cậu, nào dám để cậu đưa về, chỉ còn cách gọi tài xế, trước khi về còn phải đưa Tịch Phong về nhà trước.
Nhưng kể từ hôm đó, Tịch Phong lại rất thích rủ Hà Vân Thanh đi ăn.
Ban đầu Hà Vân Thanh luôn tìm cớ từ chối, nhưng Tịch Phong lại là người không dễ buông tay, hôm nay bận thì mai, mai bận thì mốt.
Sau vài lần như vậy, Hà Vân Thanh biết mình không thể trốn được, đành không từ chối nữa.
Càng ăn cùng nhau nhiều, Hà Vân Thanh cũng dần thân thiết hơn với Tịch Phong, có lúc không chỉ một mình Tịch Phong than thở, mà Hà Vân Thanh cũng sẽ đứng trên góc độ tiền bối để khuyên bảo đôi câu.
Cứ như vậy mối quan hệ này duy trì gần nửa năm, gần như tuần nào Tịch Phong cũng hẹn Hà Vân Thanh đi ăn một bữa.
Cho đến một ngày, một đồng nghiệp cùng bộ phận với Tịch Phong tò mò hỏi: “Dạo này cậu với Hà Vân Thanh thân thiết quá ha?”
Đồng nghiệp đó bình thường cũng khá thân với Tịch Phong, nên cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đáp: “Ờ, không có gì, chỉ là thỉnh thoảng hẹn đi ăn thôi, cảm thấy nói chuyện hợp.”
“Không nhìn ra nha.” Đồng nghiệp kia cười khẽ đẩy vai Tịch Phong một cái.
Tịch Phong ngẩn ra: “Gì mà không nhìn ra?”
Người kia nói: “Cậu chưa từng nói cậu thích đàn ông nha, bảo sao mãi không có bạn gái.”
Tịch Phong hoàn toàn không hiểu ý anh ta, chỉ thấy giọng điệu có phần ám muội, lập tức cau mày không vui: “Cậu đang nói gì vậy?”
Lúc này người kia mới hạ giọng nói một câu: “Hà Vân Thanh là đồng tính đó, đừng nói với tôi là cậu không biết nhé?”
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
