Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 1
Toàn bộ công ty đều biết Hạ Vân Thanh đang yêu thầm Tịch Phong.
Từ ngày đầu tiên Tịch Phong vào công ty đã có người nói với cậu rằng trưởng phòng tài vụ Hạ Vân Thanh là gay. Hạ Vân Thanh năm nay hơn ba mươi tuổi, cụ thể là bao nhiêu thì Tịch Phong không rõ, vì trông anh không hề già. Dáng người gầy gò cùng với làn da trắng, đeo một cặp kính gọng vàng, ăn mặc luôn chỉn chu, áo sơ mi luôn cài đến nút trên cùng toát lên vẻ tri thức, nho nhã.
Lúc đó, Tịch Phong còn chưa nhớ được mặt và tên của hết mọi người trong công ty, chỉ nghe nói trưởng phòng tài vụ là gay, cậu liền thuận miệng nói một câu: “Tôi không kỳ thị gay.”
Sau đó, Tịch Phong cũng nhanh chóng quên mất chuyện này.
Cho đến hai tháng sau, một hôm Tịch Phong từ bên ngoài trở về công ty, lúc vội vàng xông vào thang máy, cậu đã va phải Hạ Vân Thanh đang ôm một chồng tài liệu từ trong bước ra.
Tịch Phong cao lớn, Hạ Vân Thanh bị va trúng liền ngã ngửa ra nền thang máy, chồng tài liệu trong tay cũng văng tung toé.
Những người khác trong thang máy như thể không nhìn thấy gì, ai nấy đều lách người đi ra. Chỉ có Tịch Phong thấy áy náy vội ngồi xổm xuống giúp nhặt tài liệu, trong lòng thầm nghĩ đúng là công ty lớn, tình người nhạt nhẽo.
Hạ Vân Thanh cũng vội vàng ngồi dậy, cùng cậu thu dọn đống tài liệu.
Sau khi nhặt xong hết đống giấy tờ, Hạ Vân Thanh liên tục cảm ơn Tịch Phong.
Tịch Phong nghe giọng anh hơi khàn, liền hỏi: “Anh không khoẻ à?”
Hạ Vân Thanh chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.
Về sau Tịch Phong mới biết, cổ họng của Hạ Vân Thanh từng bị thương, vì lý do đó mà anh cảm thấy giọng mình không dễ nghe nên bình thường rất ít nói chuyện.
Lúc đó, Tịch Phong vẫn cảm thấy áy náy. Nhìn Hạ Vân Thanh ôm quá nhiều đồ, cậu đề nghị giúp anh ấy mang.
Hạ Vân Thanh mỉm cười, nói: “Không cần đâu, cảm ơn.” Rồi quay người rời khỏi thang máy.
Tịch Phong không để tâm đến chuyện đó nữa.
Chiều hôm đó, khi tan làm chuẩn bị ra về thì trời bất chợt đổ mưa lớn.
Tịch Phong là kiểu người trẻ tuổi tin tưởng vào sức khỏe của bản thân. Miễn là mưa không to quá, cậu chẳng thèm mang dù, cũng chẳng muốn che dù.
Cậu đứng trước cổng công ty, suy tính có nên bắt taxi hay không.
Đúng lúc tan tầm, thấy các chị em xung quanh đang tranh giành những chiếc taxi ít ỏi, Tịch Phong bỗng thấy ngại. Cắn răng một cái, cậu quyết định cứ đội mưa chạy ra trạm xe buýt.
Vừa mới chạy được một đoạn, một chiếc xe dừng ngay cạnh. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt trắng trẻo của Hạ Vân Thanh bên trong. Anh hỏi: “Có muốn tôi cho quá giang không?”
Tịch Phong lập tức dừng lại, vui vẻ đáp: “Vậy thì cảm ơn anh nhé.”
Cậu là kiểu người thoải mái không câu nệ tiểu tiết. Nghe Hạ Vân Thanh mời thì lập tức mở cửa ngồi vào, giẫm bẩn cả thảm trải sàn sạch sẽ trong xe.
Hạ Vân Thanh chỉ liếc một cái, không nói gì.
Tịch Phong đưa tay lau nước mưa trên tóc, rồi vô ý hất nước đi.
Nước mưa bắn vào mặt Hạ Vân Thanh. Anh im lặng rút khăn giấy, đưa một tờ cho Tịch Phong rồi lại lấy một tờ khác lau mặt mình.
Tịch Phong không để ý mấy chi tiết này, chỉ nói: “Anh thả tôi ở trạm xe buýt phía trước là được.”
Nhưng Hạ Vân Thanh hỏi: “Cậu ở đâu?”
Tịch Phong thuận miệng đọc địa chỉ.
Hạ Vân Thanh im lặng một chút như đang tính đường, rồi đáp: “Không sao, tiện đường. Tôi đưa cậu về.”
Tịch Phong rất vui, nhưng miệng vẫn khách sáo: “Không dám phiền anh như vậy.”
Hạ Vân Thanh chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Trên đường đi, Tịch Phong trò chuyện với anh. Công ty quá lớn, có nhiều người cậu chưa tiếp xúc, ban đầu còn không biết Hạ Vân Thanh là ai.
Đến khi nghe nói anh là trưởng phòng tài vụ mới nhận ra người đàn ông này là cấp trên của mình. Tức thì thái độ cũng dè dặt hơn chút.
Nhưng Hạ Vân Thanh dường như không để tâm, vẫn nhẹ nhàng trò chuyện cùng cậu.
Khi xuống xe, Tịch Phong vỗ vai anh, nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm, trưởng phòng Hạ.”
Hạ Vân Thanh chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Tịch Phong đến tận lúc đó vẫn chưa nhận ra, người được đồn là đồng tính trong công ty hôm cậu mới đến chính là Hạ Vân Thanh.
Tịch Phong cao lớn, điển trai, tính cách cởi mở, kiểu người trẻ trung như vậy đi đâu cũng được yêu thích. Mới vào công ty chưa bao lâu cậu đã trở thành nhân viên rất được lòng mọi người.
Chỉ có một điểm không tốt chính là hơi hấp tấp, thiếu chín chắn.
Đầu tháng bảy, có một lần Tịch Phong làm mất tài liệu phải nộp cho hội đồng quản trị. Tài liệu cậu lưu trong máy tính, nhưng ổ cứng bị hỏng không cách nào phục hồi khiến tài liệu biến mất.
Ngày mai đã phải nộp rồi, chỉ còn cách tăng ca làm lại. May mà dữ liệu gốc vẫn còn có thể tìm lại được.
Chàng trai cao lớn như Tịch Phong đứng trước bàn trưởng phòng, cúi đầu xin lỗi.
Trưởng phòng mắng cậu mấy câu, bảo tối nay phải ở lại làm, dù thức trắng đêm cũng phải hoàn thành tài liệu.
Đến giờ tan ca, cả phòng đã về hết, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Tịch Phong.
Cậu ngồi làm việc trước máy tính, đến bữa tối cũng không buồn ăn, trong lòng chỉ mong có thể làm xong trước nửa đêm, ít nhất còn được về nhà ngủ một giấc.
Nhưng đến tầm tám, chín giờ, Tịch Phong cảm thấy đói đến mức không thể tập trung làm việc nữa. Cậu bất đắc dĩ đứng dậy tìm số điện thoại đặt đồ ăn ngoài, nhưng lục lọi một vòng vẫn không thấy, đành cầm chìa khóa đi ra ngoài tính tìm gì đó ăn.
Trong thang máy xuống tầng, Tịch Phong gặp Hạ Vân Thanh.
Tính Tịch Phong vốn cởi mở, lần trước Hạ Vân Thanh đưa cậu về nhà, từ đó cậu đã xem người này như bạn thân quen. Trong lúc đi thang máy xuống tầng một, cậu luôn miệng than vãn, phần lớn là tự trách bản thân cẩu thả, còn phải làm thêm cả đêm, thật nhức đầu.
Hạ Vân Thanh im lặng nghe đến tầng một, đột nhiên nói: “Hay cậu quay về làm tiếp đi, tôi mua chút đồ ăn mang lên cho.”
Tịch Phong ngẩn ra: “Không phải anh định về rồi sao?”
Hạ Vân Thanh bất đắc dĩ nhún vai, chẳng mang theo thứ gì, về kiểu gì?
“Tôi cũng đi mua đồ ăn đêm, chuẩn bị tăng ca đêm nay.”
Nghe vậy, Tịch Phong lập tức cười: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều, trưởng phòng Hạ!”
Cậu hoàn toàn không khách sáo với Hạ Vân Thanh, nghĩ bụng ra ngoài không có điều hòa, đi một đoạn là đầy mồ hôi, giờ không cần ra ngoài thì thật quá tiện.
Quay lại văn phòng làm việc thêm một lúc, Tịch Phong nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Lúc này trong công ty gần như không còn ai, xung quanh rất yên tĩnh, vì thế bước chân của Hạ Vân Thanh nghe đặc biệt rõ ràng.
Tịch Phong lắng nghe, cảm thấy nhịp bước chân của anh ta rất đặc biệt, không nhanh không chậm, mỗi bước đều vô cùng vững vàng.
Hạ Vân Thanh đi vào phòng làm việc của Tịch Phong, đặt hộp cơm mua được xuống bàn cậu.
Tịch Phong vội cảm ơn, đồng thời kéo ghế bên cạnh mời anh ngồi.
Hạ Vân Thanh hơi sững người, giọng khàn khàn nói: “Không cần đâu, tôi về phòng làm việc ăn.”
Tịch Phong nói: “Dù sao anh cũng phải ăn trước mà, ngồi xuống ăn cùng đi, nói chuyện với nhau một chút.”
Hạ Vân Thanh dường như còn hơi do dự.
Tịch Phong dứt khoát đứng dậy, ấn vai anh ta ngồi xuống ghế.
Hạ Vân Thanh không giỏi đối phó với kiểu người mạnh mẽ thế này, đã ngồi xuống rồi thì cũng ngại không đứng dậy nữa bèn lấy hộp cơm của mình trong túi ra.
Tịch Phong vừa ăn vừa hỏi: “Trưởng phòng Hạ cũng tăng ca sao?”
“Ừ.” Hạ Vân Thanh ăn rất chậm rãi, đáp: “Có tài liệu chưa làm xong.”
“Tự anh làm à?” Tịch Phong hơi ngạc nhiên.
Hạ Vân Thanh chỉ “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
Tịch Phong cảm thán: “Trưởng phòng Hạ thật là tận tâm vì công ty ghê.”
Hạ Vân Thanh không trả lời.
Ăn xong, Hạ Vân Thanh liền về lại phòng làm việc của mình.
Tịch Phong tiếp tục tăng ca đến khoảng mười hai giờ đêm thì cũng làm xong công việc.
Vươn vai một cái, lúc đứng dậy Tịch Phong đột nhiên cảm thấy mình vẫn khá may mắn, ít nhất giờ ra ngoài còn bắt được xe về nhà ngủ một giấc cho ngon.
Khi vào thang máy xuống tầng, cậu lại một lần nữa gặp Hạ Vân Thanh.
Hạ Vân Thanh cũng hơi ngạc nhiên, gật đầu với cậu.
Tịch Phong thực ra rất vui, thấy Hạ Vân Thanh là đã nghĩ nếu được anh ta đưa về thì tốt quá, chỉ là mấy lời này ngại không tiện nói ra, trong lòng tính toán phải ám chỉ thế nào một cách khéo léo.
Rõ ràng Hạ Vân Thanh định xuống bãi đỗ xe lấy xe, Tịch Phong để ý thấy anh ta bấm hầm B1, bèn mở lời: “Giờ này một mình xuống bãi xe nguy hiểm lắm đó? Để tôi đi cùng anh.”
Hạ Vân Thanh hơi chần chừ, trả lời: “Tôi là đàn ông mà, không sao đâu.”
Tịch Phong nói: “Ai biết có bị cướp không, mấy chỗ như bãi xe ngầm chẳng thể nói trước. Không sao đâu, xem như cảm ơn anh đã mua cơm cho tôi, lát nữa tôi ngồi xe anh ra đầu đường bắt xe cũng được.”
Hạ Vân Thanh nghe vậy, đành nói: “Giờ này khó bắt xe lắm, tôi đưa cậu về luôn đi.”
Nghe xong, Tịch Phong liền dùng vai hích nhẹ anh ta một cái, cười nói: “Trưởng phòng Hạ khách sáo quá, thế sao được.”
Hạ Vân Thanh chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng thấy Tịch Phong nói chuyện sảng khoái cũng không tiện nói thêm, chỉ nói: “Không cần khách sáo.”
Họ cùng xuống bãi xe ngầm lấy xe, thảm lót chân trong xe Hạ Vân Thanh đã được thay mới, nhưng những chi tiết này dĩ nhiên Tịch Phong không để ý. Cậu đã làm việc suốt cả đêm, lúc này mệt mỏi cực độ, đầu vừa tựa vào lưng ghế đã ngủ ngay.
Đến khi xe dừng dưới nhà Tịch Phong, Hạ Vân Thanh gọi anh dậy: “Đến nơi rồi.”
Tịch Phong giật mình tỉnh dậy, ngồi bật dậy, ngây người một lúc rồi nói: “Đến rồi à, cảm ơn anh nhé, Trưởng phòng Hạ.”
Hạ Vân Thanh đáp: “Không có gì.”
Tịch Phong mỉm cười, trước khi xuống xe nói với Hạ Vân Thanh: “Hôm nào tôi mời anh ăn cơm.”
Mà “hôm nào” ấy, lại kéo dài suốt gần nửa năm sau.
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
