Dị Năng Giáo Sư
Chương 16: Tôi giỏi toán hơn em
151@-Mới
~ Người dịch: Yuto ~
-"Ông nói cái gì?"
-"Ông nói ai vô dụng hả?"
Hai âm thanh tức giận vang lên cùng lúc. Đó chính là số 1 cùng số 23, và ngay sau đó số 11 cũng mở miệng: "Hạ Chí..."
-"Ngậm miệng!" Hạ Chí đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Tôi hiện tại không có thời gian dạy dỗ lũ vô dụng các cậu!"
Không cho số mười một cơ hội tiếp tục nói chuyện, Hạ Chí nhìn về phía Mạc Ngữ, trong nháy mắt giọng nói trở nên ôn hòa: "Học sinh Mạc Ngữ, lý do này đã đầy đủ chưa?"
-"Nhất định là nói dối!" Số mười một tiếp lời. Đùa sap, thể dục cặn bã Mạc Ngữ có thể giỏi bóng rổ hơn hắn sao? Tin sao được!
Hiển nhiên, những người khác vây xem cũng không tin.
-""Có xạo quá không vậy? Ai mà tin được?"
-"Đúng đấy, tôi thà tin rằng thành tích của Mạc Ngữ đứng nhất cả nước, nhưng tôi không tin cô ấy giỏi thể dục hơn tôi..."
-"Đúng vậy, càng chưa nói ba tên đội bóng rổ kia, đội bóng rổ của trường chúng ta tiến vào Top 8 trong cuộc thi của toàn thành phố đó!"
-"Vị giáo viên Hạ này lừa người quá đấy, không biết mỹ nữ hiệu trưởng của chúng ta có bị hắn lừa dối mà nằm trong tay hắn hay không..."
...
Trong lúc mọi người bàn luận, cuối cùng Mạc Ngữ cũng nói ra: "Thầy Hạ, lý do của ông rất tốt. Nhưng đáng tiếc, tôi không tin."
Nói xong, Mạc Ngữ lại muốn đeo ống nghe lên. Hiển nhiên là không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với Hạ Chí.
-"Tôi có thể chứng minh em có khả năng chơi bóng rổ thiên phú hơn ba tên kia." Hạ Chí lập tức tiếp lời: "Học sinh Mạc Ngữ, chẳng lẽ em không muốn thử một chút sao?"
-"Tôi giỏi nhất là toán học. Tôi cũng thích toán học nhất. Toán học là một môn học rất chuẩn xác, bất kỳ kết luận nào đều cần trải qua tính toán chính xác mới có thể có. Cho nên, tôi không tin bất luận khẩu hiệu hư vô mờ mịt nào." Mạc Ngữ nhàn nhạt nói: "Thầy Hạ, ông là giáo viên thể dục. Ông giỏi thể dục và tôi giỏi toán học. Hiện tại, ông muốn tôi tin rằng tôi giỏi bóng rổ hơn ba tên kia, giống như ông muốn tôi tin rằng ông giỏi toán hơn tôi. Điều đó hoàn toàn không thể tin được."
Không thể không nói rằng hôm nay Mạc Ngữ thật sự nói nhiều lời như vậy. Từ việc này mà nói thì giáo viên thể dục mới tới kiêm chủ nhiệm lớp Hạ Chí này đã làm cô thay đổi cách nhìn. Đương nhiên, những sự việc đã xảy ra đều liên quan. Trên thực tế, buổi sáng Hạ Chí xử lý Cao Tuấn làm cho Mạc Ngữ có chút bất ngờ. Cuối cùng đã hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của Mạc Ngữ.
Cho dù như vậy, Mạc Ngữ vẫn không tin những lời của Hạ Chí. Cô biết rõ tình cảnh của mình, từ nhỏ đến lớn cô đều không thích thể dục. Đừng nói đội viên chủ lực đội bóng rổ, trường học này tùy tiện lôi kéo người, thể dục sẽ tốt hơn so với cô.
-"Không hổ là nữ thần của tôi, có lý có chứng cứ!"
-"Nữ thần không làm cho tôi thất vọng, quả nhiên không có bị Hạ lão sư lừa dối..."
-"Lúc này Hạ lão sư không cách nào sao? Trông ông ta như đang tìm lý do..."
-"Ông ta đang bấm ngón tay tính toán, vị giáo viên thể dục mới tới có ý đồ không tốt đối với Mạc Ngữ..."
...
-"Nhưng..." Giọng nói Hạ Chí vang lên và truyền vào trong tai mọi người. Cậu ta hiển nhiên là cố ý dừng lại một chút rồi sau đó mới nói ra câu nói kế tiếp:" Học sinh Mạc Ngữ, tôi thật sự giỏi toán hơn em."
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, cái quỷ gì đây?
Một giáo viên thể dục, thế mà lại tuyên bố giỏi toán học. Mà còn giỏi toán hơn Mạc Ngữ, đầu óc bị lú lẫn à?
Biết rằng, Mạc Ngữ mỗi lần thi toán đều được max điểm. Đừng nói là giáo viên thể dục, trên thực tế, toàn bộ giáo viên số học Cao Trung Minh Nhật đều không ai dám nói mình giỏi toán hơn Mạc Ngữ!
-"Nhất định là não tôi bị gì rồi"
-"Tuyệt đối là tôi nghe lầm..."
-"Sự việc không thể tưởng tượng như thế là không thể nào xảy ra..."
-"Chẳng lẽ tôi ăn một bữa cơm cũng buồn ngủ sao? Tôi nhất định là đang nằm mơ..."
Lúc mọi người lẩm bẩm, Mạc Ngữ cũng mở miệng. Lần này, giọng nói của cô cũng không còn bình tĩnh như trước, mà là ngạc nhiên: "Thầy Hạ, ông cảm thấy ông giỏi toán hơn tôi sao?"
Từ nhỏ đến lớn, những việc thực sự có thể gây tâm tình Mạc Ngữ chập chờn cũng không nhiều. Nhưng không phải là cô trời sinh lạnh nhạt, mà là bởi vì cô có trí thông minh siêu việt. Điều này sẽ dẫn đến việc tất cả hành vi của những người khác, trong mắt cô đều tỏ ra ngây thơ buồn cười. Việc này làm cô không có bất kỳ hứng thú gì, nhưng bây giờ, cô lại thật sự có chút hứng thú. Có người nói giỏi toán hơn cô, và người này lại là giáo viên thể dục!
Biết rằng đang là thời điểm khinh bỉ những người học không tốt, và luôn luôn thịnh hành một cậu:"Cậu được giáo viên thể dục dạy toán à?"
Nhưng bây giờ, một giáo viên thể dục lại lại nói mình giỏi toán hơn thiên tài toán học như cô. Đây tuyệt đối là nằm mơ giữa ban ngày!
-"Không phải là cảm thấy, tôi thực sự giỏi toán hơn em." Hạ Chí mỉm cười:"Học sinh Mạc Ngữ, có lẽ em không tin. Nhưng đơn giản thôi, chúng ta có thể kiểm tra một chút ngay bây giờ. Chúng ta có thể chia ra một đề toán và bảo đối phương làm."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục bổ sung: "Chỉ có điều chúng ta cần phải hẹn trước một chút. Nếu như tôi có thể làm để toán của em, và em không thể làm đề toán của tôi. Như vậy, em phải nghe theo tôi, đảm nhiệm ủy viên thể dục."
-"Không cần phức tạp như vậy, tôi có một đề toán không có cách nào giải được. Nếu ông có thể làm được, tôi liền nghe theo ông đảm nhiệm ủy viên thể dục." Mạc Ngữ có vẻ dứt khoát. Cô vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn mấy lần rồi sau đó đưa màn hình di động cho Hạ Chí:"Thầy Hạ, tôi cho ông một giờ, nếu ông có thể làm được đề này, tôi liền tin rằng ông giỏi toán hơn tôi."
Nói đến đây, gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Ngữ trở nên lạnh nhạt. Giọng nói động lòng người có chút lạnh lùng: "Thầy Hạ, nếu ông có thể giải đề toán này, tôi sẽ tôn trọng ông. Nhưng nếu ông làm không được, như vậy, ông sẽ phải trả giá!"
Không hề nghi ngờ, Mạc Ngữ có chút mất hứng. Cho dù ở cao trung Minh Nhật, nhưng thân là hoa khôi kiêm học bá nên Mạc Ngữ vẫn kiêu ngạo. Và bây giờ, cô thế mà lại bị một vị giáo viên thể dục mới tới nghi ngờ trình độ toán học. Cô đương nhiên là không có cách nào vui vẻ trở lại.
Cầm điện thoại xem sơ qua một chút, Mạc Ngữ mở miệng lần nữa: "Thầy Hạ, có cần ghi lại đề không?"
"Nhớ kỹ." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
-"Vậy thì tốt, tôi sẽ bắt đầu tính giờ." Mạc Ngữ lấy điện thoại lại, "Hiện tại là 12h38, ông chỉ cần cho tôi đáp án trước 13h18..."
"Không cần." Hạ Chí ngắt lời Mạc Ngữ:"Học sinh Mạc Ngữ, tôi có thể cho em đáp án ngay bây giờ."
-"Cái gì?" Mạc Ngữ sắc mặt biến đổi, đùa hả? Chẳng lẽ đáp án là ông ta sẽ không làm?
-"Đáp án là 18." Hạ Chí nói thẳng ra một con số.
Mạc Ngữ ngẩn ngơ, sau đó cô cấp tốc lấy ra một chiếc điện thoại.
-"Là tôi đây, đáp án là 18 đúng không?" Giọng nói Mạc Ngữ không lớn, nhưng lúc này căn tin rất yên tĩnh nên mọi người đều nghe rõ cậu nói này. Cuối cùng mọi người đã rõ, Mạc Ngữ cũng không biết đáp án. Nhưng rất hiển nhiên, có những người khác biết đáp án.
Nhưng lúc này, đáp án này có đúng hay không?
-"Các người nói xem, đáp án này liệu có đúng hay không?"
-"Đúng vậy, tôi không tin một giáo viên thể dục sẽ giỏi toán đến thế..."
-"Các cậu nghe chưa, ngay cả Mạc Ngữ cũng không biết đáp án."
-"Nhưng các cậu không cảm thấy thầy Hạ rất có lòng tin sao?"
-"Giả bộ thôi, xem hắn có thể giả bộ tới khi nào!"
...
Mạc Ngữ đang bấm điện thoại, đám người lại bàn luận ầm ĩ. Trên cơ bản không ai tin rằng Hạ Chí thật sự biết đáp án, bởi vì chuyện này thật quá khó tin.
Đúng lúc này, Mạc Ngữ để điện thoại di dộng xuống và dùng một ánh mắt nhìn Hạ Chí. Bốn phía cũng yên tĩnh lại và nhìn Mạc Ngữ, ngay cả ba người đội bóng rổ kia cũng không ngoại lệ. Vào lúc này, ai cũng đều muốn biết đáp án kia là đúng hay sai?
-"Ông làm sao tính ra được?" Mạc Ngữ đột nhiên mở miệng. Và câu nói này, lập tức làm bốn phía xôn xao.
-"Cmn, đáp án đúng rồi sao?"
-"Hình như là đúng rồi."
-"Điều này không khoa học, giả tạo quá?"
"Đây không phải là đang diễn trò à?"
-"Cút, không nên nói bậy nói bạ, nữ thần của tôi sẽ không diễn kịch!"
...
Một đám người đang la hét, còn có vài người thì trợn mắt há hốc mồm. Tuy nói nơi này vô dụng rất nhiều, nhưng đồ đần cũng không nhiều. Những lời của Mạc Ngữ ai cũng hiểu được, đó chính đáp án của Hạ Chí là chính xác. Nhưng vấn đề là, điều này sao có thể? Giáo viên thể dục mới tới này, thế mà lại giỏi hơn học bá Mạc Ngữ sao? Ý trời chăng?
-"Sau hôm nay sẽ không thể chửi người ta được giáo viên thể dục dạy toán." Một người nữ sinh lẩm bẩm một câu.
Và lời này có không ít người đồng cảm. Về sau còn có thể vui vẻ mắng chửi nữa hay không?
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi sẽ nói cho em biết quá trình giải toán, nhưng không phải lúc này." Giọng nói Hạ Chí truyền vào tai mọi người:"Nhưng bây giờ em chắc sẽ không tin tưởng phán đoán của tôi. Đó chính là do em thật sự rất giỏi thể dục."
-"Tôi sẽ làm ủy viên thể dục lớp 12A6, nhưng tôi vẫn không cảm thấy tôi giỏi thể dục." Mạc Ngữ lập tức tỉnh táo lại:"Thầy Hạ, tôi muốn tự nghĩ cách giải bài toán này."
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi đã nói rồi. Tôi có thể chứng minh em giỏi chơi bóng rổ hơn ba tên vô dụng kia. Và bây giờ, tôi sẽ chứng minh chuyện này." Hạ Chí lắc đầu:"Cho nên, em bây giờ không thể rời đi. Tôi cần là một ủy viên thể dục chân chính mà không phải là ủy viên thể dục mang danh nghĩa nữ otaku toán học."
Nữ Otaku toán học?
Đám người ngẩn ngơ. Câu này dùng để miêu ta Mạc Ngữ rất chính xác.
-"Ông làm sao để chứng minh?" Mạc Ngữ nhíu mày, chuyện vừa xảy ra làm cô cảm thấy không thể tưởng tượng. Nhưng cô vẫn không tin Hạ Chí và cô luôn cảm thấy có chút vấn đề
Hạ Chí không trực tiếp trả lời Mạc Ngữ, mà quay đầu về phía ba tên đội bóng rổ kia, nói lớn: "Được rồi, bây giờ là thời điểm duy nhất để ba tên vô dụng các cậu thể hiện giá trị. Tôi cần ba người các cậu thi đấu bóng rổ với Mạc Ngữ."
Dị Năng Giáo Sư
~ Người dịch: Yuto ~
-"Ông nói cái gì?"
-"Ông nói ai vô dụng hả?"
Hai âm thanh tức giận vang lên cùng lúc. Đó chính là số 1 cùng số 23, và ngay sau đó số 11 cũng mở miệng: "Hạ Chí..."
-"Ngậm miệng!" Hạ Chí đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Tôi hiện tại không có thời gian dạy dỗ lũ vô dụng các cậu!"
Không cho số mười một cơ hội tiếp tục nói chuyện, Hạ Chí nhìn về phía Mạc Ngữ, trong nháy mắt giọng nói trở nên ôn hòa: "Học sinh Mạc Ngữ, lý do này đã đầy đủ chưa?"
-"Nhất định là nói dối!" Số mười một tiếp lời. Đùa sap, thể dục cặn bã Mạc Ngữ có thể giỏi bóng rổ hơn hắn sao? Tin sao được!
Hiển nhiên, những người khác vây xem cũng không tin.
-""Có xạo quá không vậy? Ai mà tin được?"
-"Đúng đấy, tôi thà tin rằng thành tích của Mạc Ngữ đứng nhất cả nước, nhưng tôi không tin cô ấy giỏi thể dục hơn tôi..."
-"Đúng vậy, càng chưa nói ba tên đội bóng rổ kia, đội bóng rổ của trường chúng ta tiến vào Top 8 trong cuộc thi của toàn thành phố đó!"
-"Vị giáo viên Hạ này lừa người quá đấy, không biết mỹ nữ hiệu trưởng của chúng ta có bị hắn lừa dối mà nằm trong tay hắn hay không..."
...
Trong lúc mọi người bàn luận, cuối cùng Mạc Ngữ cũng nói ra: "Thầy Hạ, lý do của ông rất tốt. Nhưng đáng tiếc, tôi không tin."
Nói xong, Mạc Ngữ lại muốn đeo ống nghe lên. Hiển nhiên là không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với Hạ Chí.
-"Tôi có thể chứng minh em có khả năng chơi bóng rổ thiên phú hơn ba tên kia." Hạ Chí lập tức tiếp lời: "Học sinh Mạc Ngữ, chẳng lẽ em không muốn thử một chút sao?"
-"Tôi giỏi nhất là toán học. Tôi cũng thích toán học nhất. Toán học là một môn học rất chuẩn xác, bất kỳ kết luận nào đều cần trải qua tính toán chính xác mới có thể có. Cho nên, tôi không tin bất luận khẩu hiệu hư vô mờ mịt nào." Mạc Ngữ nhàn nhạt nói: "Thầy Hạ, ông là giáo viên thể dục. Ông giỏi thể dục và tôi giỏi toán học. Hiện tại, ông muốn tôi tin rằng tôi giỏi bóng rổ hơn ba tên kia, giống như ông muốn tôi tin rằng ông giỏi toán hơn tôi. Điều đó hoàn toàn không thể tin được."
Không thể không nói rằng hôm nay Mạc Ngữ thật sự nói nhiều lời như vậy. Từ việc này mà nói thì giáo viên thể dục mới tới kiêm chủ nhiệm lớp Hạ Chí này đã làm cô thay đổi cách nhìn. Đương nhiên, những sự việc đã xảy ra đều liên quan. Trên thực tế, buổi sáng Hạ Chí xử lý Cao Tuấn làm cho Mạc Ngữ có chút bất ngờ. Cuối cùng đã hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của Mạc Ngữ.
Cho dù như vậy, Mạc Ngữ vẫn không tin những lời của Hạ Chí. Cô biết rõ tình cảnh của mình, từ nhỏ đến lớn cô đều không thích thể dục. Đừng nói đội viên chủ lực đội bóng rổ, trường học này tùy tiện lôi kéo người, thể dục sẽ tốt hơn so với cô.
-"Không hổ là nữ thần của tôi, có lý có chứng cứ!"
-"Nữ thần không làm cho tôi thất vọng, quả nhiên không có bị Hạ lão sư lừa dối..."
-"Lúc này Hạ lão sư không cách nào sao? Trông ông ta như đang tìm lý do..."
-"Ông ta đang bấm ngón tay tính toán, vị giáo viên thể dục mới tới có ý đồ không tốt đối với Mạc Ngữ..."
...
-"Nhưng..." Giọng nói Hạ Chí vang lên và truyền vào trong tai mọi người. Cậu ta hiển nhiên là cố ý dừng lại một chút rồi sau đó mới nói ra câu nói kế tiếp:" Học sinh Mạc Ngữ, tôi thật sự giỏi toán hơn em."
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, cái quỷ gì đây?
Một giáo viên thể dục, thế mà lại tuyên bố giỏi toán học. Mà còn giỏi toán hơn Mạc Ngữ, đầu óc bị lú lẫn à?
Biết rằng, Mạc Ngữ mỗi lần thi toán đều được max điểm. Đừng nói là giáo viên thể dục, trên thực tế, toàn bộ giáo viên số học Cao Trung Minh Nhật đều không ai dám nói mình giỏi toán hơn Mạc Ngữ!
-"Nhất định là não tôi bị gì rồi"
-"Tuyệt đối là tôi nghe lầm..."
-"Sự việc không thể tưởng tượng như thế là không thể nào xảy ra..."
-"Chẳng lẽ tôi ăn một bữa cơm cũng buồn ngủ sao? Tôi nhất định là đang nằm mơ..."
Lúc mọi người lẩm bẩm, Mạc Ngữ cũng mở miệng. Lần này, giọng nói của cô cũng không còn bình tĩnh như trước, mà là ngạc nhiên: "Thầy Hạ, ông cảm thấy ông giỏi toán hơn tôi sao?"
Từ nhỏ đến lớn, những việc thực sự có thể gây tâm tình Mạc Ngữ chập chờn cũng không nhiều. Nhưng không phải là cô trời sinh lạnh nhạt, mà là bởi vì cô có trí thông minh siêu việt. Điều này sẽ dẫn đến việc tất cả hành vi của những người khác, trong mắt cô đều tỏ ra ngây thơ buồn cười. Việc này làm cô không có bất kỳ hứng thú gì, nhưng bây giờ, cô lại thật sự có chút hứng thú. Có người nói giỏi toán hơn cô, và người này lại là giáo viên thể dục!
Biết rằng đang là thời điểm khinh bỉ những người học không tốt, và luôn luôn thịnh hành một cậu:"Cậu được giáo viên thể dục dạy toán à?"
Nhưng bây giờ, một giáo viên thể dục lại lại nói mình giỏi toán hơn thiên tài toán học như cô. Đây tuyệt đối là nằm mơ giữa ban ngày!
-"Không phải là cảm thấy, tôi thực sự giỏi toán hơn em." Hạ Chí mỉm cười:"Học sinh Mạc Ngữ, có lẽ em không tin. Nhưng đơn giản thôi, chúng ta có thể kiểm tra một chút ngay bây giờ. Chúng ta có thể chia ra một đề toán và bảo đối phương làm."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục bổ sung: "Chỉ có điều chúng ta cần phải hẹn trước một chút. Nếu như tôi có thể làm để toán của em, và em không thể làm đề toán của tôi. Như vậy, em phải nghe theo tôi, đảm nhiệm ủy viên thể dục."
-"Không cần phức tạp như vậy, tôi có một đề toán không có cách nào giải được. Nếu ông có thể làm được, tôi liền nghe theo ông đảm nhiệm ủy viên thể dục." Mạc Ngữ có vẻ dứt khoát. Cô vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn mấy lần rồi sau đó đưa màn hình di động cho Hạ Chí:"Thầy Hạ, tôi cho ông một giờ, nếu ông có thể làm được đề này, tôi liền tin rằng ông giỏi toán hơn tôi."
Nói đến đây, gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Ngữ trở nên lạnh nhạt. Giọng nói động lòng người có chút lạnh lùng: "Thầy Hạ, nếu ông có thể giải đề toán này, tôi sẽ tôn trọng ông. Nhưng nếu ông làm không được, như vậy, ông sẽ phải trả giá!"
Không hề nghi ngờ, Mạc Ngữ có chút mất hứng. Cho dù ở cao trung Minh Nhật, nhưng thân là hoa khôi kiêm học bá nên Mạc Ngữ vẫn kiêu ngạo. Và bây giờ, cô thế mà lại bị một vị giáo viên thể dục mới tới nghi ngờ trình độ toán học. Cô đương nhiên là không có cách nào vui vẻ trở lại.
Cầm điện thoại xem sơ qua một chút, Mạc Ngữ mở miệng lần nữa: "Thầy Hạ, có cần ghi lại đề không?"
"Nhớ kỹ." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
-"Vậy thì tốt, tôi sẽ bắt đầu tính giờ." Mạc Ngữ lấy điện thoại lại, "Hiện tại là 12h38, ông chỉ cần cho tôi đáp án trước 13h18..."
"Không cần." Hạ Chí ngắt lời Mạc Ngữ:"Học sinh Mạc Ngữ, tôi có thể cho em đáp án ngay bây giờ."
-"Cái gì?" Mạc Ngữ sắc mặt biến đổi, đùa hả? Chẳng lẽ đáp án là ông ta sẽ không làm?
-"Đáp án là 18." Hạ Chí nói thẳng ra một con số.
Mạc Ngữ ngẩn ngơ, sau đó cô cấp tốc lấy ra một chiếc điện thoại.
-"Là tôi đây, đáp án là 18 đúng không?" Giọng nói Mạc Ngữ không lớn, nhưng lúc này căn tin rất yên tĩnh nên mọi người đều nghe rõ cậu nói này. Cuối cùng mọi người đã rõ, Mạc Ngữ cũng không biết đáp án. Nhưng rất hiển nhiên, có những người khác biết đáp án.
Nhưng lúc này, đáp án này có đúng hay không?
-"Các người nói xem, đáp án này liệu có đúng hay không?"
-"Đúng vậy, tôi không tin một giáo viên thể dục sẽ giỏi toán đến thế..."
-"Các cậu nghe chưa, ngay cả Mạc Ngữ cũng không biết đáp án."
-"Nhưng các cậu không cảm thấy thầy Hạ rất có lòng tin sao?"
-"Giả bộ thôi, xem hắn có thể giả bộ tới khi nào!"
...
Mạc Ngữ đang bấm điện thoại, đám người lại bàn luận ầm ĩ. Trên cơ bản không ai tin rằng Hạ Chí thật sự biết đáp án, bởi vì chuyện này thật quá khó tin.
Đúng lúc này, Mạc Ngữ để điện thoại di dộng xuống và dùng một ánh mắt nhìn Hạ Chí. Bốn phía cũng yên tĩnh lại và nhìn Mạc Ngữ, ngay cả ba người đội bóng rổ kia cũng không ngoại lệ. Vào lúc này, ai cũng đều muốn biết đáp án kia là đúng hay sai?
-"Ông làm sao tính ra được?" Mạc Ngữ đột nhiên mở miệng. Và câu nói này, lập tức làm bốn phía xôn xao.
-"Cmn, đáp án đúng rồi sao?"
-"Hình như là đúng rồi."
-"Điều này không khoa học, giả tạo quá?"
"Đây không phải là đang diễn trò à?"
-"Cút, không nên nói bậy nói bạ, nữ thần của tôi sẽ không diễn kịch!"
...
Một đám người đang la hét, còn có vài người thì trợn mắt há hốc mồm. Tuy nói nơi này vô dụng rất nhiều, nhưng đồ đần cũng không nhiều. Những lời của Mạc Ngữ ai cũng hiểu được, đó chính đáp án của Hạ Chí là chính xác. Nhưng vấn đề là, điều này sao có thể? Giáo viên thể dục mới tới này, thế mà lại giỏi hơn học bá Mạc Ngữ sao? Ý trời chăng?
-"Sau hôm nay sẽ không thể chửi người ta được giáo viên thể dục dạy toán." Một người nữ sinh lẩm bẩm một câu.
Và lời này có không ít người đồng cảm. Về sau còn có thể vui vẻ mắng chửi nữa hay không?
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi sẽ nói cho em biết quá trình giải toán, nhưng không phải lúc này." Giọng nói Hạ Chí truyền vào tai mọi người:"Nhưng bây giờ em chắc sẽ không tin tưởng phán đoán của tôi. Đó chính là do em thật sự rất giỏi thể dục."
-"Tôi sẽ làm ủy viên thể dục lớp 12A6, nhưng tôi vẫn không cảm thấy tôi giỏi thể dục." Mạc Ngữ lập tức tỉnh táo lại:"Thầy Hạ, tôi muốn tự nghĩ cách giải bài toán này."
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi đã nói rồi. Tôi có thể chứng minh em giỏi chơi bóng rổ hơn ba tên vô dụng kia. Và bây giờ, tôi sẽ chứng minh chuyện này." Hạ Chí lắc đầu:"Cho nên, em bây giờ không thể rời đi. Tôi cần là một ủy viên thể dục chân chính mà không phải là ủy viên thể dục mang danh nghĩa nữ otaku toán học."
Nữ Otaku toán học?
Đám người ngẩn ngơ. Câu này dùng để miêu ta Mạc Ngữ rất chính xác.
-"Ông làm sao để chứng minh?" Mạc Ngữ nhíu mày, chuyện vừa xảy ra làm cô cảm thấy không thể tưởng tượng. Nhưng cô vẫn không tin Hạ Chí và cô luôn cảm thấy có chút vấn đề
Hạ Chí không trực tiếp trả lời Mạc Ngữ, mà quay đầu về phía ba tên đội bóng rổ kia, nói lớn: "Được rồi, bây giờ là thời điểm duy nhất để ba tên vô dụng các cậu thể hiện giá trị. Tôi cần ba người các cậu thi đấu bóng rổ với Mạc Ngữ."
Dị Năng Giáo Sư
Đánh giá:
Truyện Dị Năng Giáo Sư
Story
Chương 16: Tôi giỏi toán hơn em
10.0/10 từ 49 lượt.