Dị Năng Giáo Sư
Chương 15: Các người đói bụng sao?
137@-~ Người dịch: Yuto ~
-"Có trò hay để xem rồi, người của đội bóng rổ gây phiền toái."
-"Cũng không nhất định là gây phiền toái, nói không chừng bọn họ đến chào hỏi giáo viên thể dục mới đó?"
-"Cậu nghĩ quá rồi, mấy tên của đội bóng rổ cũng chảnh lắm. Nghe nói mỗi giáo viên thể dục mới đều phải đến chỗ bọn hắn chào hỏi đấy..."
-"Chịu thôi, ai bảo, bọn họ chính là đội bóng rổ duy nhất của trường chúng ta chi"
...
Trong căn tin bàn luận ầm ĩ, tất cả mọi người đang nhìn Hạ Chí, chờ đợi Hạ Chí phản ứng. Mà ba đội viên bóng rổ kia cũng đang nhìn Hạ Chí, tỏ ra rất cao thượng.
Nhưng Hạ Chí lại không hề có cảm giác gì, cậu ta vẫn như trước, không nhanh không chậm ăn đồ ăn còn lại trong bàn. Đám người kia có chút im lặng, nhưng lúc bọn họ ăn cơm, đột nhiên xuất hiện ba tên cơ bắp như thế nhìn bọn họ chằm chằm, họ không thể yên tâm mà ăn. Và không thể không nói rằng vị giáo viên thể dục mới tới này, mặc kệ trình độ thể dục như thế nào, tâm lý của cậu được rèn luyện cực kỳ vững vàng.
Sau 30 phút, Hạ Chí đã tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn trên bàn, cậu ta đúng là không có lãng phí lương thực. Đến giờ phút này, căn tin huyên náo đã yên tĩnh lại. Ba đội viên bóng rổ kia trông tức giận rõ ràng, bởi vì họ cảm thấy việc Hạ Chí không thèm nhìn bọn họ, đơn giản chính là nhục nhã!
Ngay lúc một đội viên số mười đứng chính giữa đang muốn nổi giận, cuối cùng Hạ Chí đặt đũa xuống rồi sau đó lấy ra một chiếc khăn tay ẩm ướt như làm ảo thuật và chậm rãi lau miệng. Tiếp đến lại xoa xoa tay, động tác trông có chút tao nhã.
Cuối cùng, Hạ Chí bỏ khăn tay xuống rồi ngẩng đầu lên và nhìn về phía ba người. Sau đó cười nhạt một tiếng: "Các cậu đói bụng sao?"
Đám người kinh ngạc, cái quái gì thế? Làm sao có thể nói một câu như vậy?
Ba đội viên bóng rổ rõ ràng sững sờ, hiển nhiên là không thể kịp phản ứng.
-"Các cậu đói bụng thì cũng không liên quan đến tôi, tôi sẽ không mời các cậu ăn cơm." Hạ Chí nói một câu.
Phốc!
Không biết là ai lại cười sặc sụa, thầy Hạ cũng đùa quá trớn rồi, người ta rõ ràng không muốn cậu ta mời ăn kia mà?
Trong thâm tâm vài người, Hạ Chí rõ ràng là đang cố ý trêu đùa ba tên kia.
-"Ai lại muốn ông mời ăn cơm?" Số một không thể nhịn được nữa tiếp lời.
-"Chúng tôi mới không ăn ở nơi dành cho heo này!"Số hai mươi ba nói ngay sau đó.
Cậu ta nói câu này rõ ràng khiến cho mọi người tức giận. Không hiểu sao, bốn phía lập tức liền có những tiếng mắng chửi.
-"Đậu xanh, cậu nói tiếng người được không?"
-"Mày mới là heo đó!"
-"Quả nhiên là người đầu óc ngu si, đm nó tên đầu heo!"
...
Đám người có chút căm phẫn. Nhưng vào lúc này, số mười một cầm trong tay bóng rổ đột nhiên hét lớn: "Tất cả im miệng cho tôi!"
Âm thanh hét lớn này làm tiếng mắng chửi giảm đi rất nhiều. Và ngay sau đó, số mười một lạnh lùng nhìn bốn phía một chút: "Ai không phục thì hãy solo với tôi!"
Lời này vừa nói ra thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Vì không có cách nào, nhìn tướng tá tên này, ai lại dám solo với hắn chứ!
Cuối cùng, số mười một lần nữa nhìn về phía Hạ Chí, hừ nhẹ một tiếng: "Ông chính là giáo viên thể dục mới, tên Hạ Chí hả? Nghe nói ông rất kiêu ngạo!""
Vài trăm người thầm mắng chửi, mấy tên khốn kiếp chúng nó mới thật sự là kiêu ngạo, không phải sao?
Lúc này, không ít người thầm mong mỏi Hạ Chí dạy dỗ ba tên này một trận. Chỉ có điều là bọn họ lại cảm thấy khả năng này không lớn, mặc dù nghe nói Hạ Chí có chút lợi hại, nhưng thân thể cậu trông có chút gầy yếu, sợ là không có cách nào đối phó ba tên đội viên bóng rổ này.
Về việc đe dọa đuổi học...
Số mười một nói tiếp: "Thầy Hạ, nghe nói ông động một chút lại đe dọa muốn đuổi học chúng tôi. Nếu không thì ông cũng đuổi học chúng tôi rồi?"
Hiển nhiên, mấy người này hoàn toàn không sợ bị đuổi học.
-"Chuyện như vậy, tôi không có bản lĩnh để làm, phải gọi là kiêu ngạo, thì phải như mấy cậu đó. Những gì mà tôi làm không gọi là kiêu ngạo." Hạ Chí chậm rãi đứng dậy rồi nói mấy chữ cuối cùng:"Đó chính là tự tin."
Xoay người, Hạ Chí bước nhanh về hướng khác: "Hãy đợi đấy, tôi sẽ dạy dỗ lại các cậu. Hiện tại, trước tiên tôi cần bàn bạc chính sự."
Tất cả mọi người kinh ngạc, ý ông ta là sao? Hạ Chí lại bỏ chạy?
Nhưng một giây sau, đám người liền phát hiện, Hạ Chí không có bỏ chạy. Cậu ta tựa như là có chính sự thật. Bởi vì cậu đột nhiên ngăn cản đường đi một người. Người này có mái tóc dài phất phới, thanh thuần thoát tục, đó chính là hoa khôi Cao Trung Minh Nhật, Mạc Ngữ!
Mạc Ngữ hiển nhiên vừa mới ăn cơm trưa xong, cô mang theo tai nghe cúi đầu và đi về phía bên ngoài phòng ăn. Khi cô phát hiện phía trước đột nhiên bị một người ngăn lại, không khỏi nhíu mày. Biết rằng ở Cao Trung Minh Nhật, đã rất lâu không ai dám cản đường cô.
Ngẩng đầu một cái, Mạc Ngữ thấy được Hạ Chí, lông mày lập tức nhăn lại càng chặt hơn. Hiển nhiên, cô không nghĩ đến việc Hạ Chí cản trở đường đi của cô.
Trong căn tin là đám người không hiểu được, giáo viên thể dục mới muốn làm gì đây? Không phải là muốn quấy rối hoa khôi à?
Thậm chí ngay cả ba đội viên bóng rổ kia cũng quyết định đứng xem kịch. Cho dù là mấy người bọn hắn cũng không dễ dàng đi trêu chọc Mạc Ngữ. Mặc dù bọn hắn có tướng tá lớn nhưng không thể ngăn cản những kẻ nhiều tiền ở lớp cường hào!
Mạc Ngữ nâng hai tay lên lấy tai nghe xuống rồi sau đó, một âm thanh rung động lòng người nhưng cực kỳ lạnh lùng vang lên: "Tôi là Mạc Ngữ, không nên nói chuyện với tôi."
Nói xong câu đó, Mạc Ngữ đeo tai nghe lên lần nữa rồi quay người, cất bước đi qua bên cạnh Hạ Chí rồi tiếp tục đi.
Đối với phản ứng này của Mạc Ngữ, hầu như không ai cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì cho tới nay, Mạc Ngữ vẫn lạnh lùng như thế và cô cũng giống như tên cô, có rất ít người nói chuyện cùng.
Nhưng Mạc Ngữ đi được vài bước lại ngừng một lần nữa. Bởi vì Hạ Chí lại một lần nữa xuất hiện phía trước cô và chặn đường đi của cô.
Mạc Ngữ nhìn Hạ Chí, lấy tai nghe xuống và không nói gì. Trên đôi mắt xinh đẹp kia lóe ra hào quang nhàn nhạt. Nhưng loại hào quang này không phải là phẫn nộ hay bất mãn, mà giống như là khinh thường.
-"Học sinh Mạc Ngữ, lớp 12A6, không phải cán bộ lớp, tôi hi vọng em có thể trở thành người đầu tiên." Hạ Chí ôn hòa và rất thẳng thắn, nói thẳng ra mục đích thực sự của cậu.
-"Hóa ra là chuyện như vậy!" Mọi người nhất thời giật mình, Hạ Chí nếu là chủ nhiệm lớp 12A6 thì đưa ra yêu cầu này cũng không kỳ quái. Và ai cũng biết lớp đó không có người nào có tư cách đảm nhiệm cán bộ lớp hơn Mạc Ngữ.
Chỉ có điều, nói chuyện về việc này ở căn tin thì có chút quái dị.
-"Thầy Hạ, đã có hơn mười vị giáo viên đã thử qua, bao gồm cả lão hiệu trưởng Thu Minh." Mạc Ngữ vẫn lạnh lùng như vậy: "Câu trả lời của tôi vẫn như cũ, tôi sẽ không làm lớp trưởng và cũng sẽ không làm ủy viên học tập."
Sau khi trực tiếp từ chối Hạ Chí, Mạc Ngữ chuẩn bị đeo ống nghe lên.
Nhưng vào lúc này, Mạc Ngữ nghe được âm thanh hưng phấn của Hạ Chí: "Vậy thì tốt quá, tôi cũng không muốn để em làm lớp trưởng và càng không muốn để em làm ủy viên học tập!"
Đạn mẹ nó gì thế?
Mọi người khẽ giật mình, không làm lớp trưởng cũng không làm ủy viên học tập, vậy còn có thể làm cái gì? Học giỏi như Mạc Ngữ, chẳng lẽ lại làm cán bộ khác của lớp?
-"Vậy ông hi vọng tôi đảm nhiệm cán bộ gì nào?" Mạc Ngữ một mực tỏ ra rất lạnh nhạt ung dung lúc này lại có chút kinh ngạc. Chưa bắt đầu ngày khai trường, cô thường xuyên bị thuyết phục đảm nhiệm ban cán bộ lớp. Nhưng mặc kệ là lão hiệu trưởng Thu minh, hay là chủ nhiệm lớp trước đó đều bảo cô đảm nhiệm lớp trưởng hoặc ủy viên học tập. Bởi vì mọi người đều cho rằng chỉ có hai chức vị cán bộ lớp này mới thích hợp với Mạc Ngữ.
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi hi vọng em đảm nhiệm ủy viên thể dục lớp 12A6." Hạ Chí nói rất chân thành.
-"Cái gì?"
-"Ủy viên thể dục?"
-"Đùa hả?"
-"Để Mạc Ngữ làm ủy viên thể dục?"
...
Mạc Ngữ còn chưa lên tiếng thì bốn phía đã bùng nổ. Có lầm hay không vậy mà bảo Mạc Ngữ làm ủy viên thể dục? Vị giáo viên mới tới này suy nghĩ hão huyền quá hay sao? Không thể bởi vì ông ta là giáo viên thể dục thì tùy tiện kéo người đi làm ủy viên thể dục à?
Mạc Ngữ là hoa khôi Cao Trung Minh Nhật và là nữ thần trong mắt rất nhiều nam sinh, cũng là học bá Cao Trung Minh Nhật, càng là cường hào Tao Trung Minh Nhật lớn nhất. Trên đầu của cô có rất nhiều hào quang, nhưng không hề nghi ngờ khi không có bất kỳ người nào cảm thấy cô thích hợp đảm nhiệm ủy viên thể dục. Bởi vì hai năm qua chẳng có ai thấy Mạc Ngữ xuất hiện vào tiết thể dục và cũng không ai gặp cô làm bất kể hoạt động thể dục nào. Thậm chí ngay cả khi vào giờ ra chơi, cô cũng không xuất hiện.
Mạc Ngữ là học bá không sai, nhưng Mạc Ngữ thật sự là học thể dục rất kém, chuyện này ai cũng biết. Để Mạc Ngữ đảm nhiệm ủy viên thể dục và bảo một người trong số bọn họ đảm nhiệm ủy viên thể dục cũng thật nực cười.
-"Thầy Hạ, ông không đùa chứ?" Mạc Ngữ đã rất lâu không nói nhiều như vậy với cùng một người. Cô ngạc nhiên, chứng minh Hạ Chí quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của cô. Đây là lần đầu tiên có giáo viên bảo cô làm ủy viên thể dục.
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi không tùy ý nói đùa với học sinh của mình." Hạ Chí vẫn rất nghiêm túc, làm đám người có chút im lặng. Vị giáo viên này thật sự muốn cho Mạc Ngữ đảm nhiệm ủy viên thể dục. Nhưng đây cũng quá phi lý, chẳng lẽ bởi vì dung mạo xinh đẹp của Mạc Ngữ nên muốn dùng cô để hấp dẫn càng nhiều người lên học tiết thể dục?
-"Thầy Hạ, nếu bởi vì ông là giáo viên thể dục hay là bởi vì ông hi vọng tôi đến hấp dẫn càng nhiều học sinh lên lớp. Nếu như vậy chỉ sợ ông phải thất vọng." Mạc Ngữ đã khôi phục giọng điệu lạnh lùng:"Trừ khi ông có một lý do tốt hơn để thuyết phục tôi. Nếu không, tôi sẽ không làm ủy viên thể dục."
-"Học sinh Mạc Ngữ, hãy dùng IQ của cô. 10% thời gian dành cho học tập cũng đã đủ nhiều rồi. Cho nên cô hẳn là dành nhiều thời gian hơn để làm việc khác, đặc biệt là một việc chính cô cho rằng không phải sở trường của mình, tựa như thể dục." Hạ Chí thản nhiên. Ánh mắt cậu ta nhìn Mạc Ngữ có vẻ hơi khác thường:"Rất nhiều người không rõ ràng tiềm lực của bản thân, tựa như học sinh Mạc Ngữ. Cô cũng không rõ mình có một số việc thật sự khá giỏi. Tôi hi vọng cô làm ủy viên thể dục là bởi vì cô thật sự rất giỏi việc này."
Quay đầu nhìn ba đội viên bóng rổ kia một chút, Hạ Chí tiếp túc nói: "Ít nhất trong bóng rổ, cô còn giỏi hơn so với ba tên đội viên bóng rổ kia vô số lần."
Dị Năng Giáo Sư
-"Có trò hay để xem rồi, người của đội bóng rổ gây phiền toái."
-"Cũng không nhất định là gây phiền toái, nói không chừng bọn họ đến chào hỏi giáo viên thể dục mới đó?"
-"Cậu nghĩ quá rồi, mấy tên của đội bóng rổ cũng chảnh lắm. Nghe nói mỗi giáo viên thể dục mới đều phải đến chỗ bọn hắn chào hỏi đấy..."
-"Chịu thôi, ai bảo, bọn họ chính là đội bóng rổ duy nhất của trường chúng ta chi"
...
Trong căn tin bàn luận ầm ĩ, tất cả mọi người đang nhìn Hạ Chí, chờ đợi Hạ Chí phản ứng. Mà ba đội viên bóng rổ kia cũng đang nhìn Hạ Chí, tỏ ra rất cao thượng.
Nhưng Hạ Chí lại không hề có cảm giác gì, cậu ta vẫn như trước, không nhanh không chậm ăn đồ ăn còn lại trong bàn. Đám người kia có chút im lặng, nhưng lúc bọn họ ăn cơm, đột nhiên xuất hiện ba tên cơ bắp như thế nhìn bọn họ chằm chằm, họ không thể yên tâm mà ăn. Và không thể không nói rằng vị giáo viên thể dục mới tới này, mặc kệ trình độ thể dục như thế nào, tâm lý của cậu được rèn luyện cực kỳ vững vàng.
Sau 30 phút, Hạ Chí đã tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn trên bàn, cậu ta đúng là không có lãng phí lương thực. Đến giờ phút này, căn tin huyên náo đã yên tĩnh lại. Ba đội viên bóng rổ kia trông tức giận rõ ràng, bởi vì họ cảm thấy việc Hạ Chí không thèm nhìn bọn họ, đơn giản chính là nhục nhã!
Ngay lúc một đội viên số mười đứng chính giữa đang muốn nổi giận, cuối cùng Hạ Chí đặt đũa xuống rồi sau đó lấy ra một chiếc khăn tay ẩm ướt như làm ảo thuật và chậm rãi lau miệng. Tiếp đến lại xoa xoa tay, động tác trông có chút tao nhã.
Cuối cùng, Hạ Chí bỏ khăn tay xuống rồi ngẩng đầu lên và nhìn về phía ba người. Sau đó cười nhạt một tiếng: "Các cậu đói bụng sao?"
Đám người kinh ngạc, cái quái gì thế? Làm sao có thể nói một câu như vậy?
Ba đội viên bóng rổ rõ ràng sững sờ, hiển nhiên là không thể kịp phản ứng.
-"Các cậu đói bụng thì cũng không liên quan đến tôi, tôi sẽ không mời các cậu ăn cơm." Hạ Chí nói một câu.
Phốc!
Không biết là ai lại cười sặc sụa, thầy Hạ cũng đùa quá trớn rồi, người ta rõ ràng không muốn cậu ta mời ăn kia mà?
Trong thâm tâm vài người, Hạ Chí rõ ràng là đang cố ý trêu đùa ba tên kia.
-"Ai lại muốn ông mời ăn cơm?" Số một không thể nhịn được nữa tiếp lời.
-"Chúng tôi mới không ăn ở nơi dành cho heo này!"Số hai mươi ba nói ngay sau đó.
Cậu ta nói câu này rõ ràng khiến cho mọi người tức giận. Không hiểu sao, bốn phía lập tức liền có những tiếng mắng chửi.
-"Đậu xanh, cậu nói tiếng người được không?"
-"Mày mới là heo đó!"
-"Quả nhiên là người đầu óc ngu si, đm nó tên đầu heo!"
...
Đám người có chút căm phẫn. Nhưng vào lúc này, số mười một cầm trong tay bóng rổ đột nhiên hét lớn: "Tất cả im miệng cho tôi!"
Âm thanh hét lớn này làm tiếng mắng chửi giảm đi rất nhiều. Và ngay sau đó, số mười một lạnh lùng nhìn bốn phía một chút: "Ai không phục thì hãy solo với tôi!"
Lời này vừa nói ra thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Vì không có cách nào, nhìn tướng tá tên này, ai lại dám solo với hắn chứ!
Cuối cùng, số mười một lần nữa nhìn về phía Hạ Chí, hừ nhẹ một tiếng: "Ông chính là giáo viên thể dục mới, tên Hạ Chí hả? Nghe nói ông rất kiêu ngạo!""
Vài trăm người thầm mắng chửi, mấy tên khốn kiếp chúng nó mới thật sự là kiêu ngạo, không phải sao?
Lúc này, không ít người thầm mong mỏi Hạ Chí dạy dỗ ba tên này một trận. Chỉ có điều là bọn họ lại cảm thấy khả năng này không lớn, mặc dù nghe nói Hạ Chí có chút lợi hại, nhưng thân thể cậu trông có chút gầy yếu, sợ là không có cách nào đối phó ba tên đội viên bóng rổ này.
Về việc đe dọa đuổi học...
Số mười một nói tiếp: "Thầy Hạ, nghe nói ông động một chút lại đe dọa muốn đuổi học chúng tôi. Nếu không thì ông cũng đuổi học chúng tôi rồi?"
Hiển nhiên, mấy người này hoàn toàn không sợ bị đuổi học.
-"Chuyện như vậy, tôi không có bản lĩnh để làm, phải gọi là kiêu ngạo, thì phải như mấy cậu đó. Những gì mà tôi làm không gọi là kiêu ngạo." Hạ Chí chậm rãi đứng dậy rồi nói mấy chữ cuối cùng:"Đó chính là tự tin."
Xoay người, Hạ Chí bước nhanh về hướng khác: "Hãy đợi đấy, tôi sẽ dạy dỗ lại các cậu. Hiện tại, trước tiên tôi cần bàn bạc chính sự."
Tất cả mọi người kinh ngạc, ý ông ta là sao? Hạ Chí lại bỏ chạy?
Nhưng một giây sau, đám người liền phát hiện, Hạ Chí không có bỏ chạy. Cậu ta tựa như là có chính sự thật. Bởi vì cậu đột nhiên ngăn cản đường đi một người. Người này có mái tóc dài phất phới, thanh thuần thoát tục, đó chính là hoa khôi Cao Trung Minh Nhật, Mạc Ngữ!
Mạc Ngữ hiển nhiên vừa mới ăn cơm trưa xong, cô mang theo tai nghe cúi đầu và đi về phía bên ngoài phòng ăn. Khi cô phát hiện phía trước đột nhiên bị một người ngăn lại, không khỏi nhíu mày. Biết rằng ở Cao Trung Minh Nhật, đã rất lâu không ai dám cản đường cô.
Ngẩng đầu một cái, Mạc Ngữ thấy được Hạ Chí, lông mày lập tức nhăn lại càng chặt hơn. Hiển nhiên, cô không nghĩ đến việc Hạ Chí cản trở đường đi của cô.
Trong căn tin là đám người không hiểu được, giáo viên thể dục mới muốn làm gì đây? Không phải là muốn quấy rối hoa khôi à?
Thậm chí ngay cả ba đội viên bóng rổ kia cũng quyết định đứng xem kịch. Cho dù là mấy người bọn hắn cũng không dễ dàng đi trêu chọc Mạc Ngữ. Mặc dù bọn hắn có tướng tá lớn nhưng không thể ngăn cản những kẻ nhiều tiền ở lớp cường hào!
Mạc Ngữ nâng hai tay lên lấy tai nghe xuống rồi sau đó, một âm thanh rung động lòng người nhưng cực kỳ lạnh lùng vang lên: "Tôi là Mạc Ngữ, không nên nói chuyện với tôi."
Nói xong câu đó, Mạc Ngữ đeo tai nghe lên lần nữa rồi quay người, cất bước đi qua bên cạnh Hạ Chí rồi tiếp tục đi.
Đối với phản ứng này của Mạc Ngữ, hầu như không ai cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì cho tới nay, Mạc Ngữ vẫn lạnh lùng như thế và cô cũng giống như tên cô, có rất ít người nói chuyện cùng.
Nhưng Mạc Ngữ đi được vài bước lại ngừng một lần nữa. Bởi vì Hạ Chí lại một lần nữa xuất hiện phía trước cô và chặn đường đi của cô.
Mạc Ngữ nhìn Hạ Chí, lấy tai nghe xuống và không nói gì. Trên đôi mắt xinh đẹp kia lóe ra hào quang nhàn nhạt. Nhưng loại hào quang này không phải là phẫn nộ hay bất mãn, mà giống như là khinh thường.
-"Học sinh Mạc Ngữ, lớp 12A6, không phải cán bộ lớp, tôi hi vọng em có thể trở thành người đầu tiên." Hạ Chí ôn hòa và rất thẳng thắn, nói thẳng ra mục đích thực sự của cậu.
-"Hóa ra là chuyện như vậy!" Mọi người nhất thời giật mình, Hạ Chí nếu là chủ nhiệm lớp 12A6 thì đưa ra yêu cầu này cũng không kỳ quái. Và ai cũng biết lớp đó không có người nào có tư cách đảm nhiệm cán bộ lớp hơn Mạc Ngữ.
Chỉ có điều, nói chuyện về việc này ở căn tin thì có chút quái dị.
-"Thầy Hạ, đã có hơn mười vị giáo viên đã thử qua, bao gồm cả lão hiệu trưởng Thu Minh." Mạc Ngữ vẫn lạnh lùng như vậy: "Câu trả lời của tôi vẫn như cũ, tôi sẽ không làm lớp trưởng và cũng sẽ không làm ủy viên học tập."
Sau khi trực tiếp từ chối Hạ Chí, Mạc Ngữ chuẩn bị đeo ống nghe lên.
Nhưng vào lúc này, Mạc Ngữ nghe được âm thanh hưng phấn của Hạ Chí: "Vậy thì tốt quá, tôi cũng không muốn để em làm lớp trưởng và càng không muốn để em làm ủy viên học tập!"
Đạn mẹ nó gì thế?
Mọi người khẽ giật mình, không làm lớp trưởng cũng không làm ủy viên học tập, vậy còn có thể làm cái gì? Học giỏi như Mạc Ngữ, chẳng lẽ lại làm cán bộ khác của lớp?
-"Vậy ông hi vọng tôi đảm nhiệm cán bộ gì nào?" Mạc Ngữ một mực tỏ ra rất lạnh nhạt ung dung lúc này lại có chút kinh ngạc. Chưa bắt đầu ngày khai trường, cô thường xuyên bị thuyết phục đảm nhiệm ban cán bộ lớp. Nhưng mặc kệ là lão hiệu trưởng Thu minh, hay là chủ nhiệm lớp trước đó đều bảo cô đảm nhiệm lớp trưởng hoặc ủy viên học tập. Bởi vì mọi người đều cho rằng chỉ có hai chức vị cán bộ lớp này mới thích hợp với Mạc Ngữ.
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi hi vọng em đảm nhiệm ủy viên thể dục lớp 12A6." Hạ Chí nói rất chân thành.
-"Cái gì?"
-"Ủy viên thể dục?"
-"Đùa hả?"
-"Để Mạc Ngữ làm ủy viên thể dục?"
...
Mạc Ngữ còn chưa lên tiếng thì bốn phía đã bùng nổ. Có lầm hay không vậy mà bảo Mạc Ngữ làm ủy viên thể dục? Vị giáo viên mới tới này suy nghĩ hão huyền quá hay sao? Không thể bởi vì ông ta là giáo viên thể dục thì tùy tiện kéo người đi làm ủy viên thể dục à?
Mạc Ngữ là hoa khôi Cao Trung Minh Nhật và là nữ thần trong mắt rất nhiều nam sinh, cũng là học bá Cao Trung Minh Nhật, càng là cường hào Tao Trung Minh Nhật lớn nhất. Trên đầu của cô có rất nhiều hào quang, nhưng không hề nghi ngờ khi không có bất kỳ người nào cảm thấy cô thích hợp đảm nhiệm ủy viên thể dục. Bởi vì hai năm qua chẳng có ai thấy Mạc Ngữ xuất hiện vào tiết thể dục và cũng không ai gặp cô làm bất kể hoạt động thể dục nào. Thậm chí ngay cả khi vào giờ ra chơi, cô cũng không xuất hiện.
Mạc Ngữ là học bá không sai, nhưng Mạc Ngữ thật sự là học thể dục rất kém, chuyện này ai cũng biết. Để Mạc Ngữ đảm nhiệm ủy viên thể dục và bảo một người trong số bọn họ đảm nhiệm ủy viên thể dục cũng thật nực cười.
-"Thầy Hạ, ông không đùa chứ?" Mạc Ngữ đã rất lâu không nói nhiều như vậy với cùng một người. Cô ngạc nhiên, chứng minh Hạ Chí quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của cô. Đây là lần đầu tiên có giáo viên bảo cô làm ủy viên thể dục.
-"Học sinh Mạc Ngữ, tôi không tùy ý nói đùa với học sinh của mình." Hạ Chí vẫn rất nghiêm túc, làm đám người có chút im lặng. Vị giáo viên này thật sự muốn cho Mạc Ngữ đảm nhiệm ủy viên thể dục. Nhưng đây cũng quá phi lý, chẳng lẽ bởi vì dung mạo xinh đẹp của Mạc Ngữ nên muốn dùng cô để hấp dẫn càng nhiều người lên học tiết thể dục?
-"Thầy Hạ, nếu bởi vì ông là giáo viên thể dục hay là bởi vì ông hi vọng tôi đến hấp dẫn càng nhiều học sinh lên lớp. Nếu như vậy chỉ sợ ông phải thất vọng." Mạc Ngữ đã khôi phục giọng điệu lạnh lùng:"Trừ khi ông có một lý do tốt hơn để thuyết phục tôi. Nếu không, tôi sẽ không làm ủy viên thể dục."
-"Học sinh Mạc Ngữ, hãy dùng IQ của cô. 10% thời gian dành cho học tập cũng đã đủ nhiều rồi. Cho nên cô hẳn là dành nhiều thời gian hơn để làm việc khác, đặc biệt là một việc chính cô cho rằng không phải sở trường của mình, tựa như thể dục." Hạ Chí thản nhiên. Ánh mắt cậu ta nhìn Mạc Ngữ có vẻ hơi khác thường:"Rất nhiều người không rõ ràng tiềm lực của bản thân, tựa như học sinh Mạc Ngữ. Cô cũng không rõ mình có một số việc thật sự khá giỏi. Tôi hi vọng cô làm ủy viên thể dục là bởi vì cô thật sự rất giỏi việc này."
Quay đầu nhìn ba đội viên bóng rổ kia một chút, Hạ Chí tiếp túc nói: "Ít nhất trong bóng rổ, cô còn giỏi hơn so với ba tên đội viên bóng rổ kia vô số lần."
Dị Năng Giáo Sư
Đánh giá:
Truyện Dị Năng Giáo Sư
Story
Chương 15: Các người đói bụng sao?
10.0/10 từ 49 lượt.