Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 98: Ngoại Truyện 18
Edit: Mỳ
IF15. Hawaii – “Anh muốn là cả đời của em.”
Hai người môi kề môi dịu dàng, không mang theo chút cảm xúc mãnh liệt nào mà thay vào đó là sự an ủi lặng lẽ. Mãi cho đến khi những giọt nước mắt của Lâm Ấu Tân thôi tuôn rơi, những cảm xúc dâng trào kia mới lặng lẽ lắng xuống. Lúc này đây, họ mới tách rời nhau ra.
Thật ra, những lời mà Chu Bẩm Sơn nói, chính cô cũng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam. Bởi lẽ cô cũng biết, đó là sự nhượng bộ, là sự thoả hiệp của anh. Dù sâu trong tâm can anh không cho phép, nhưng anh đã vì cô mà gạt bỏ hết những rào cản kia.
“Anh còn khó chịu không? Em nấu cho anh một cốc trà gừng nhé.”
Nép mình trong lồng ngực anh một lát, cô chợt ngước đầu lên hỏi.
Chu Bẩm Sơn khẽ bật cười, giọng mũi lười biếng ngân lên, mang theo ý trêu chọc: “Giờ này em mới hỏi thăm anh, có phải hơi muộn rồi không hả em?”
Cô vào đây cả một tiếng. Khóc lóc đã đời xong mới sực nhớ hỏi thăm bệnh nhân, thế này thì vô tâm quá đấy!
Lâm Ấu Tân ngại ngùng gãi đầu, giọng lí nhí: “Thế… anh có muốn uống không?”
“Em có biết nấu không đó? Cẩn thận đừng để bị bỏng tay nha em.”
“…. Anh nói cứ như em ngốc lắm ấy.”
Chu Bẩm Sơn bật cười, ý bảo Lâm Ấu Tân cứ tự nhiên mà làm.
Lâm Ấu Tân vòng qua cuối giường, xuống lầu nấu trà gừng. Khi đi ngang qua bàn làm việc của anh, trên máy tính vẫn còn in hằn dòng chữ sáng loáng. Cô lờ mờ nhận ra đó là những cụm từ như “đơn đăng ký dự án”, “giấy chứng nhận sinh viên”.
Cô khẽ nhíu mày mà quay lại nhìn Chu Bẩm Sơn, chỉ thấy anh đã nằm xuống nhắm mắt, trông vô cùng mệt mỏi và thiếu sức sống. Thấy vậy, Lâm Ấu Tân cũng không hỏi thêm nữa, cứ thế mà mở cửa đi xuống.
Nhờ sự thỏa hiệp không hề đặt ra giới hạn nào của Chu Bẩm Sơn, nên cuộc tranh cãi gần như không thể gọi là tranh cãi kia đã lặng lẽ biến mất không để lại chút dấu vết gì.
Đầu tháng 8, Chu Bẩm Sơn chính thức chuyển đến căn hộ của cô.
Hai tuần đầu, họ vẫn ngủ riêng phòng. Rồi vào một đêm nọ, vì cả hai cùng xem phim quá khuya, Chu Bẩm Sơn lười biếng tựa vào đầu giường cô mà không hề có ý định rời đi. Kể từ đó, trên chiếc giường trong phòng cô đã có thêm một chiếc gối nữa.
Cũng chính vì sống chung, cô có cái nhìn sâu sắc hơn về thói quen sinh hoạt của Chu Bẩm Sơn.
Thực ra, anh hoàn toàn không phải là một quý ông mẫu mực, kiểu tự kiềm chế lễ nghi như vẻ ngoài cô vẫn thường thấy ấy. Anh có rất nhiều khoảnh khắc khác người. Chẳng hạn như, anh có thể thức trắng đêm chỉ để xem đá bóng, sáng hôm sau hai mắt đỏ ngầu hết cả lên, thế mà vẫn giả vờ đau ốm để xin giáo sư nghỉ học.
Hay kiểu như, anh sẽ cùng cô đi chơi thả ga ở Universal Studio tận ba ngày, rồi về nhà ngủ bù hai ngày trời, sau đó cứ trì hoãn cái bài thuyết trình cần nộp đến tận phút chót. Cuối cùng, nửa đêm rồi vẫn phải cắm đầu gõ bàn phím điên cuồng trong phòng sách, với mái tóc còn dựng ngược cả lên vì thiếu ngủ trầm trọng.
Rồi còn cả việc, lúc anh đang tập trung chiến game căng thẳng, tự dưng lại vô cớ đứng dậy, đi đến đè cô xuống và hôn sâu đến hai phút liền, sau đó buông cô ra rồi vội vàng quay lại chơi tiếp, cứ hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra ấy.
Đương nhiên, anh còn vô số những khoảnh khắc khác nữa cơ. Mà mấy cái cảnh tượng đấy, cô khó lòng kể ra hết hay nhớ lại lắm.
Chẳng hạn, mỗi khi ông nội cô gọi điện đến, anh sẽ vô tình luồn tay vào, khe khẽ v**t v*, chọc ghẹo, khiến cô suýt bật thành tiếng, buộc phải vội vàng cúp máy. Hay kiểu như, mỗi khi cô tắm xong, ánh mắt anh cứ dán chặt vào cô lúc cô thay đồ, không cho phép cô né tránh, cho đến khi cô mặc xong món đồ cuối cùng. Hay còn việc chung giường khiến lửa gần rơm dễ bùng cháy, những lần như thế anh cứ chạm nhẹ vào một chút rồi lại khó khăn rút ra như thể lý trí vừa quay trở lại, cuối cùng đành phải tìm cách xoa dịu qua lớp vải mỏng manh ấy……
Mỗi lần anh để lộ khía cạnh này, cô lại được cập nhật thêm một nhận định của mình về Chu Bẩm Sơn.
Cái tính cách có phần cực đoan vì bị đè nén ấy luôn khiến anh kiếm tìm một chút k*ch th*ch. Mặc dù những khoảnh khắc này rất hiếm hoi, nhưng mỗi lần nó xảy ra, cô lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc hơn về sự thật rằng Chu Bẩm Sơn năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà thôi. Thậm chí, có đôi lúc anh cứ hệt như là một đứa trẻ đang đòi kẹo vậy.
Kể từ khi dọn về sống chung, cả hai dường như có một bộ luật bất thành văn là không bao giờ nhắc đến chuyện sau khi kỳ trao đổi này kết thúc thì họ sẽ ra sao. Chu Bẩm Sơn cũng thôi không còn đòi cô phải đánh bài ngửa với gia đình nữa.
Họ sống với nhau cứ như mọi cặp đôi bình thường trên thế giới. Nào là cùng ăn uống, cùng lên lớp, cùng nhau ngủ vùi. Cả hai tung tăng đuổi sóng, dẫm chân trần trên bãi cát chiều tà rồi trao nhau một nụ hôn thật dài, nồng nhiệt. Cùng trao nhau nụ hôn mà mặc kệ là người ta có đứng lại nhìn dưới ánh đèn xanh lờ mờ, hơi men nhẹ nhàng của đêm California hay không.
Ngày 28 tháng 9 là sinh nhật của Lâm Ấu Tân.
Nhóm bạn người Hoa mà cô quen biết rủ rê tổ chức tiệc tùng để ăn mừng. Thế nhưng vì Phùng Ngọc Trân cùng cậu bạn trai luật sư đã chuồn đi Singapore nghỉ hè, còn Tùy Bạch Khiêm thì mất hút. Vậy nên Lâm Ấu Tân đành từ chối khéo lời mời của những người không quá thân. Thay vào đó, cô chọn cùng Chu Bẩm Sơn đến Hawaii để ăn mừng tuổi mới.
Dạo này Chu Bẩm Sơn bận tối mắt, cứ chốc chốc lại phải họp với bệnh viện trong nước. Anh có một người bạn tên Văn Trừ, đã khởi nghiệp từ thời đại học và giờ đang có một công ty vật tư y tế ở Tây Thành.
Nội dung cuộc gọi họ nói cô không tài nào hiểu nổi. Cô chỉ lờ mờ nghe thấy Chu Bẩm Sơn cứ nhắc đến những thứ như “dự án thử nghiệm lâm sàng”, “tầm một trăm triệu”, “chu kỳ ba năm” gì gì đấy…..
Từ Los Angeles đến Hawaii, họ bay gần sáu tiếng đồng hồ. Ấy vậy mà Chu Bẩm Sơn cũng không phí hoài, anh cứ miệt mài sửa bản đề xuất dự án suốt sáu tiếng đồng hồ đó luôn.
Cuối cùng cô cũng chịu không nổi khỏi sự tò mò, đành hỏi anh rốt cuộc là đang làm gì vậy.
Chu Bẩm Sơn ngước lên, hôn cô một cái: “Quà sinh nhật em đó, tối nay anh sẽ bật mí cho em.”
Tháng 9 là mùa vắng khách ở Hawaii, hầu hết sinh viên đã đi học lại.
Vừa xuống máy bay, Chu Bẩm Sơn đã gọi tài xế đến đón. Cả hai cùng đi thẳng đến căn biệt thự nghỉ dưỡng đã đặt sẵn.
Lâm Ấu Tân mỉm cười tựa vào cửa sổ xe. Cô mặc một chiếc váy yếm cổ khoét lưng màu trắng, trên tai phải điểm xuyết thêm một chiếc kẹp tóc hoa hải đường hồng phấn, tôn lên tấm lưng trắng mịn. Khuôn mặt cô nghiêng nghiêng, hiện lên một đường nét thanh thoát mà đầy tinh tế.
Chu Bẩm Sơn nhìn thấy cô bé của mình đang tận hưởng dưới làn gió, trong lòng anh đột nhiên rạo rực. Anh giơ tay túm gáy cô kéo lại, sau đó đặt một nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt và đầy sức tấn công áp xuống đôi môi đỏ mọng kia. Tài xế đang lái ở phía trước, nhìn thấy hình ảnh đó qua gương chiếu hậu thì cười phá lên đầy thân thiện. Cô vừa ngượng muốn chín mặt vừa ngơ ngác, khẽ vỗ anh một cái.
“Anh làm cái gì vậy hả!”
“Thì anh hôn em thôi mà.”
“…..”
Sân bay cách khu biệt thự nghỉ dưỡng một quãng khá xa. Trên đường đi, cô đã thiu thiu ngủ từ lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, quản gia biệt thự đã sớm đứng chờ ở cửa ra vào.
Chu Bẩm Sơn ra hiệu cho người làm mang hành lý lên phòng tầng hai, đoạn hỏi lại xem mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thoả chưa. Vị quản gia tận tâm gật đầu: “Xin anh cứ yên tâm, anh Chu. Ngay khi nhận được điện thoại của anh, bên tôi đã lập tức bắt tay vào sắp xếp rồi ạ.”
Lâm Ấu Tân tỉnh hẳn, cô dụi mắt rồi tò mò bước đến: “Chuẩn bị gì thế ạ?”
Chu Bẩm Sơn khẽ gật đầu với quản gia, ý bảo họ lui xuống, rồi dịu dàng vòng tay ôm lấy eo cô, cùng nhau đi lên lầu: “Party sinh nhật em đó.”
“?”
Lâm Ấu Tân nhìn anh, chẳng hề tin: “Party á? Với anh ư?”
Chu Bẩm Sơn khẳng định: “Phải, nhưng đây là một buổi tiệc riêng, chỉ dành cho mỗi em và anh thôi.”
“……Ơ, nếu chỉ có anh và em thì phải gọi là date (hẹn hò) chứ ạ, bộ anh không hiểu tiếng Anh hả?”
Người nào đó chẳng thèm quan tâm chuyện tiếng Anh tiếng A gì. Anh chỉ khẽ cười, nắm tay cô cùng vặn mở cửa phòng: “Em nói là gì thì là cái đó.”
Cánh hoa hồng rải đầy trên sàn nhà, tạo thành một lối đi bằng hoa dài hun hút. Trên giường, có một cặp uyên ương được gấp từ khăn tắm theo kiểu truyền thống, cùng những cánh hồng đỏ tươi xếp thành hình trái tim. Hương thơm nồng nàn của thảo mộc lan tỏa, ánh đèn mờ ảo, cả căn phòng ngập trong một thứ mùi vị ái muội, mờ ám đầy quyến rũ.
Lâm Ấu Tân thấy cảnh tượng này thì hơi thở như nghẽn lại. Cô kinh ngạc đứng sững tại chỗ, mãi một lúc sau mới quay đầu lại.
“Anh làm cái này…..là……”
Ê nè, đừng nói với cô là anh định cầu hôn đó nha!
Chu Bẩm Sơn nhìn kiểu trang trí này cũng hơi bất ngờ. Anh đã nói với quản gia là tổ chức sinh nhật cho vị hôn thê, chẳng lẽ tiếng Anh của anh tệ đến mức khiến quản gia hiểu lầm thiệt sao?
“Ấu Tân, anh……”
“Khoan khoan.”
Lâm Ấu Tân lập tức giơ tay lên, hít sâu một hơi: “Anh đừng nói gì vội, em cần bình tĩnh lại cái đã.”
Cô không thể diễn tả được cảm xúc lúc này. Là kinh ngạc nhiều hơn, hay là nỗi sợ hãi từ điều chưa biết nhiều hơn đây? Tóm lại, lòng cô đang rất bồn chồn.
Chu Bẩm Sơn thấy dáng vẻ lo lắng thái quá của cô thì biết ngay cô đã nghĩ linh tinh rồi, anh lắc đầu bật cười: “Quản gia nhầm lẫn thôi, em đừng lo lắng vẩn vơ.”
“….À. Em cũng có nghĩ gì đâu.”
“Thiệt không đó?” Người nào đó cố tình vặn lại.
“…..”
Lâm Ấu Tân lập tức hất tay anh ra, tự mình bước vào trong. Không gian bên trong được bài trí rất tuyệt, còn có một chiếc bánh kem hai tầng với dòng chữ “HB20”. Bên cạnh là một chiếc hộp gỗ màu trầm đã mở sẵn, bên trong đặt một chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Chỉ cần nhìn độ trong của nước ngọc thôi, người không chuyên cũng biết nó là vật vô giá, một món đồ có giá trị liên thành.
“Cái này là…..?”
Chu Bẩm Sơn đóng cửa rồi tiện tay khoá lại, chậm rãi nhìn cô: “Là của hồi môn của mẹ anh, được bà ngoại truyền lại cho mẹ anh đó.”
“Vậy nghĩa là đồ quan trọng mà, sao anh lại đặt ở đây vậy?”
“Quà sinh nhật tặng em đó.”
Lâm Ấu Tân kinh ngạc lần thứ hai trong đêm. Anh làm sao có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy được chứ? Dù cô không thiếu tiền nhưng cô cũng không nghĩ thứ này có thể được tùy tiện đem ra tặng trong một buổi sinh nhật bình thường của mình như vậy được.
“Anh đâu có để khơi khơi đâu.” Chu Bẩm Sơn bước đến, cầm chiếc vòng ngọc đeo vào cổ tay cô, thì thầm chậm rãi bên tai cô: “Qua 12 giờ đêm nay, em sẽ tròn 20 tuổi.”
Ánh mắt anh ánh lên những tia sáng mãnh liệt và rực rỡ. Từ mười bảy đến hai mươi, tuy chỉ vỏn vẹn ba năm, nhưng anh luôn có cảm giác như chỉ cần lơ là một chút thôi là cả mấy năm trời vút qua trong phút mốt.
Lâm Ấu Tân cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc nằm gọn trên tay, cô chợt thấy lòng mình nặng trĩu. Món đồ quý giá thế này, cô không thể nhận được đâu.
“Anh Chu, cái này…”
Lời nói chẳng khác nào một lời tuyên thệ chân thành. Giữa lúc còn đang phân vân và ngẩn ngơ, cô bị anh dẫn đến trước bánh sinh nhật.
“Trước hết, em hãy ước đi nào.”
Điều ước sinh nhật tuổi 20 này của cô thật quý giá, vậy nên cô đã ước ba điều. Hai điều công khai là mong ông nội khỏe mạnh và cô cả đời này không bao giờ phá sản. Điều thứ ba, cô lặng lẽ giữ lại trong lòng.
Ước nguyện xong, cũng là lúc quản gia vừa kịp mang người đến bày biện bữa tối. Chu Bẩm Sơn vốn không mặn mà với món Nhật, nên ngoài hàu tươi và bò Wagyu(1), cả bữa anh chỉ chăm chú nhìn cô ăn.
“Em muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Anh chỉ tay ra phía ban công.
Biệt thự của họ nằm ở vị trí tuyệt đẹp, có thể ngắm trọn ráng chiều bên ngoài. Nếu màu xanh mơ màng của California khiến người ta say đắm, thì sắc cam nồng nhiệt của buổi đêm tại Hawaii lại có thể khơi dậy mọi tế bào lãng mạn trong huyết quản.
Nhưng cô lắc đầu: “Ngồi máy bay suốt nửa ngày trời, em mệt lắm rồi. Hay là mai mình đi nha anh?”
“Được.”
Ăn xong, Chu Bẩm Sơn thở dài. Anh gỡ cặp uyên ương chéo cổ từ khăn tắm đặt lên ghế sofa, tiện tay quét luôn những cánh hoa hồng trên giường đi.
Cô đung đưa chân ngồi trên ghế: “Ban đầu anh định trang trí thành kiểu gì á?”
“Anh định trưng mấy cái bong bóng màu hồng, đèn pha lê, với một vài món đồ chơi nhồi bông chủ đề Harry Potter cho em.”
Cô bé nhà anh thích xem Harry Potter từ nhỏ, trong biệt thự Gia Nam cũng có rất nhiều đồ có liên quan đến phim mà cô mua về chất đống. Chu Bẩm Sơn vốn định tạo ra một thế giới phép thuật trong mơ, kèm theo là cả ánh sáng và âm nhạc sôi động, đúng như một buổi tiệc cho cô tận hưởng. Nhưng rõ ràng là quản gia chỉ nghe được mỗi từ “mơ” thôi quá….
Lâm Ấu Tân nghe xong thì “phì” cười một tiếng: “Có lẽ là do tiếng Anh của anh tệ thật đấy.”
Chu Bẩm Sơn cười bất lực khi bị cô trêu chọc, tay nhặt cánh hoa bỏ vào thùng rác: “Phải, là do tiếng Anh của anh kém. Giờ thì em tắm đi, tắm xong là có thể ngủ rồi.”
“Dạ anh.”
Lâm Ấu Tân nhảy xuống khỏi ghế, vòng qua anh để mở vali. Quần áo của cả hai được xếp chung vào một kiện, mỗi người một bên, nhưng cô lại mở nhầm. Khi kéo tấm vải che bụi ra, bên trong là đồ ngủ và quần áo thay của Chu Bẩm Sơn.
Cô vội vàng kéo lại, nhưng lại vô tình chạm vào một v*t c*ng. Một chiếc hộp vuông nhỏ đầy màu sắc được bọc trong giấy bóng. Đọc được mấy từ trên đó, mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Sao thế, em quên mang đồ ngủ à?”
Chu Bẩm Sơn thấy cô cứ ngồi xổm đó, tưởng cô quên gì đó, định đến giúp thì thấy Lâm Ấu Tân “vụt” một cái đứng dậy, ôm khư khư bộ đồ ngủ trong lòng. Cả người cô lúc này đây đỏ rực như mọit con tôm luộc.
“Em… em đi tắm đây.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Nói rồi cô lao vào phòng tắm nhanh như một cơn gió.
Chu Bẩm Sơn cau mày khó hiểu, nhưng khi quay lại, anh thoáng thấy chiếc hộp màu sắc nổi bật kia qua khoé mắt. Anh hơi sững người lại.
/
Lâm Ấu Tân cứ nán lại trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ mới chịu bước ra.
Trái tim cô đập nhanh kinh khủng luôn, tình trạng này cứ kéo dài từ nãy rồi. Cô tự nhủ nếu cứ ở trong đó nữa thì sẽ ngạt thở mất, nên mới đành kéo cửa bước ra.
Vừa thấy cô, Chu Bẩm Sơn đã dọn dẹp xong vali, lúc này đang cầm đồ ngủ chuẩn bị vào tắm.
“Em tắm xong rồi à?”
“….Dạ.”
“Ừm, ngủ sớm đi nha em.”
“….À.”
Hai người một ra một vào, ngay sau đó cánh cửa phòng tắm đóng lại.
Cô thở phào một hơi thật sâu, chạy nhanh đến lật chăn leo lên giường. Lồng ngực cô đập thình thịch như thể giấu một chú thỏ con, đó là sự hồi hộp trước điều chưa biết.
Thật ra cô không hề bài xích chuyện đó với Chu Bẩm Sơn. Khoảng thời gian sống chung này, ngoại trừ bước cuối cùng, họ chẳng khác gì một cặp tình nhân bình thường. Những lúc không kìm được, họ cũng đã thử qua những cách khác.
Chỉ là… cô hơi sợ đau, bởi vì cái chỗ kia của anh quả thật quá… Nghĩ đến cảnh tượng ấy, mặt cô lại nóng bừng.
“Thôi kệ, cứ để mọi thứ tự nhiên đi.” Lâm Ấu Tân lại trốn như rùa vào phút chót, rụt mình chui tọt vào trong chăn.
Chu Bẩm Sơn bước ra đã thấy cảnh tượng này: một ụ nhỏ nhô lên ở góc giường.
Anh khẽ cười, đặt chiếc khăn lau tóc lên lưng ghế rồi vén chăn lên.
“Bộ em không thấy ngột ngạt hả?”
Cái “ụ nhỏ” kia cử động, rồi hơi hé đầu ra khỏi chăn.
Mặt cô nóng hầm hập. Hai bên má ửng hồng, đôi mắt đen láy, long lanh nước ngước nhìn anh đầy e dè, không rõ là đang cầu xin hay vì lý do nào khác.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn tối sầm đi vài phần. Anh vốn muốn nói với cô rằng món đồ kia không phải do anh chuẩn bị, rất có thể là Tùy Bạch Khiêm đã nhét vào, nhưng nhìn bộ dạng của cô lúc này, bỗng dưng anh lại không muốn giải thích thêm nữa.
“Ngủ dịch vào đây một chút đi em, kẻo em lăn xuống đất đó.” Giọng anh trở nên trầm đục, khàn khàn.
Cô nhìn chằm chằm anh vài giây, rồi chậm rãi nhích người về phía anh.
Tiếng vải vóc ma sát nhỏ bé trong phòng càng khiến không gian tĩnh lặng thêm phần ái muội, quyến rũ. Hành động nhích từng chút một của cô trong mắt Chu Bẩm Sơn chẳng khác nào sự mời gọi ngọt ngào.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn đó nồng nàn, quấn quýt, rồi luyến tiếc buông ra để nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt họ giao nhau không lời. Đâu đó trong đôi con ngươi của anh hiện lên nét thâm trầm, còn của cô thì lại trong veo nhưng ngập nước, mang theo một vẻ quyến rũ mềm mại chưa từng có trước đây.
Thế nhưng thực chất, trái tim của Lâm Ấu Tân giờ đây lại đang đập như trống dồn. Cô nghĩ nếu cứ tiếp tục giằng co, e là cô sẽ vì tim đập nhanh mà chết mất thôi. Thế nên, cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ Chu Bẩm Sơn, ngước lên hôn phớt vào yết hầu anh.
Hành động này, đặt vào lúc bình thường đã đủ kích ngòi rồi, huống chi trong hoàn cảnh này, nó chính là tia lửa cuối cùng châm vào đống lửa đang cháy. Chu Bẩm Sơn cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Anh lập tức lật người, đè lên cô, khuỷu tay chống trên gối bên cạnh mặt cô, đặt xuống một nụ hôn dữ dội, không cho cô một lời phản kháng nào.
Bầu không khí dường như bùng cháy ngay lập tức. Chiếc áo ngủ kiểu áo choàng tắm bị xé toạc, nụ hôn chẳng mấy chốc lan dần từ môi, m*n tr*n sang bên khoé miệng rồi lướt dọc theo chiếc cổ trắng ngần, rải rác qua vùng xương quai xanh rồi không ngừng lan rộng. Cả tay lẫn chân của cô đều mềm nhũn, trái tim giờ phút này vừa đập liên hồi lại vừa ngứa ran. Cô ôm lấy đầu anh, tay run rẩy vô lực, không dám cúi đầu nhìn xuống dù chỉ một chút.
Cái khía cạnh thú tính trỗi dậy của Chu Bẩm Sơn luôn mang đến cho cô một cảm giác vừa xa lạ vừa khác biệt.
Nán lại một lúc không lâu, cuối cùng nụ hôn đó dần chuyển đến sau tai cô. Hơi thở nặng nề, dồn dập và nóng bỏng của anh gần như làm ướt cả vành tai cô, liên tục phả ra không ngừng. Cùng lúc đó, anh làm một hành động khiến cho chân cô quặp chặt lấy eo anh, từ chậm rãi chuyển sang nhanh hơn, mạnh hơn, cứ như là giải cơn khát, nhưng lại càng giống như uống thuốc độc.
Không biết đã qua bao lâu, tình hình không hề thuyên giảm, mà còn nghiêm trọng hơn.
Chu Bẩm Sơn chống tay lên, mồ hôi nóng hổi chảy dọc sống mũi anh xuống. Giọng anh khàn đặc, giống như bị giấy nhám chà xát: “Ấu Tân?”
“…..Dạ.”
Đôi khi sự ăn ý chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Chu Bẩm Sơn lập tức hiểu ý, anh lật người xuống giường, lấy thứ cần thiết từ trong vali.
Khoảnh khắc anh xé bao dọc theo đường răng cưa, cô ngại ngùng đến mức che mặt, đòi anh tắt đèn.
“Hai đứa mình đều là ‘người mới’ mà cục cưng. Tắt đèn thì làm sao mà đưa vào được đây?”
Vớ vẩn!
Lâm Ấu Tân lườm anh. Rõ ràng là anh tìm rất chính xác còn gì.
Chu Bẩm Sơn không thể chịu nổi ánh mắt đó của cô, anh chỉ cần cô liếc một cái nhẹ thôi là đã có phản ứng rồi. Vậy nên, anh vội vã tắt đèn.
Ánh sáng đột ngột tối sầm, chỉ còn lại một chiếc đèn tường ở cửa đứng gác. Và khi hơi nóng bốc lên trở lại, cô run lên vì sợ hãi, cúi đầu nhìn xuống nhưng chỉ thấy một màu đen kịt, chỉ lờ mờ nhận ra mái tóc của anh.
“Anh Chu ơi, anh đừng làm vậy……”
“Không sao đâu, nếu không làm thì em sẽ đau đó.” Giọng anh nghẹn lại.
Một người mắc bệnh sạch sẽ như anh lúc này dường như đã vứt bỏ hết thói quen đó. Cô hầu như không thể tính toán thời gian, đầu óc trống rỗng. Bỗng chốc dường như là có một dòng suối ấm áp chảy qua từng tấc cơ thể cô.
Lâm Ấu Tân gần như kiệt sức tinh thần, cô ôm chặt cổ Chu Bẩm Sơn mà không nói nên lời.
Sao mà anh lại có thể làm điều này vì cô chứ? Cô còn không thể chấp nhận và không thể tưởng tượng nổi hơn cả anh.
Nhưng tất cả những gì diễn ra tiếp theo còn khiến cô kiệt quệ hơn lúc nãy. Cơn đau mà cô sợ hãi chỉ thoáng qua, còn lại là sự thoải mái tột độ như một cái chết nhỏ, xen lẫn là nỗi sợ hãi và tiếc nuối khi thời con gái thực sự đã kết thúc. Cô ôm trăm mối tự chủ mạnh mẽ đã bị xâm nhập như thể bị l*t tr*n. Đây không chỉ là sự tiếp nhận về thể xác, mà còn là sự chấp nhận vĩnh viễn, để mặc anh tung hoành trong cuộc đời cô. Cô biết, giờ đây mình đã nhuộm đầy mùi vị của anh từ trong ra ngoài hết cả rồi.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên bật khóc nức nở. Chu Bẩm Sơn liền dừng lại, dỗ dành cô từng chút một.
Anh đã nói những lời sến sẩm mà có lẽ cả đời anh chưa từng nói qua bao giờ. Anh luôn miệng, dịu dàng gọi cô là “Bé cưng”, “Cục cưng,” “Cục Vàng” rồi ôm cô ngồi dậy như ôm một đứa trẻ, vừa ôm vừa vỗ lưng dỗ dành. Anh bảo cô đừng khóc, nói rằng chỉ cần cô không khóc thì anh sẽ cố gắng nhanh chóng kết thúc.
Lần đầu tiên trải nghiệm chỉ được coi là bình thường, nhưng họ có tận ba cơ hội. Cuối cùng bị giày vò đến mấy giờ cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ khoảnh khắc trước khi thiếp đi, cô có một cảm giác vừa vui sướng lại vừa mất mát, buồn bã.
Cô đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Không phải sự vật hóa, không phải thể xác nữa. Mà đây là sự kết nối cảm xúc sâu sắc, là chạm đến linh hồn.
Tính chiếm hữu của Chu Bẩm Sơn đối với cô cũng mãnh liệt không kém.
Trong suốt năm ngày nghỉ ở Hawaii, họ không hề bước chân ra khỏi cửa, thậm chí còn không xuống giường. Trừ những lúc đói đến mức phải phải ăn, thời gian còn lại họ chỉ dành để làm duy nhất một việc.
Khi một tiếng sấm rền vang lên, Chu Bẩm Sơn vội vàng đặt một chân cô xuống, ôm lấy cô gái đang mềm nhũn vì kiệt sức từ phía sau rồi bế xốc cô đặt lên ghế sofa.
Cô run rẩy, ướt đẫm mồ hôi, chẳng khác nào một chú chim sẻ nhỏ bị dính mưa. Dư âm nhảy múa nơi đầu dây thần kinh vẫn còn chưa tan.
Chu Bẩm Sơn hôn lên trán cô để an ủi: “Em làm tốt lắm, cục vàng.”
Kết quả là đổi lại một cú đập rõ to vào cánh tay anh: “Anh xích ra đi!”
Cuối tháng 9 đầu tháng 10 là mùa mưa ở Hawaii. Việc đi chơi ngoài trời cũng chẳng đạt được hiệu quả như mong muốn khi chọn nơi này, vì thế Lâm Ấu Tân cũng không cảm thấy có lỗi vì những hoạt động trong phòng suốt cả ngày của họ nữa.
Cô thậm chí còn phát hiện ra một khía cạnh vô cùng nghịch ngợm của Chu Bẩm Sơn trong những cuộc hoan lạc này. Anh cứ muốn thử đủ thứ kiểu, nhưng lại luôn nghe lời cô răm rắp.
Cái vẻ trẻ con ấy xuất hiện thường xuyên suốt năm ngày qua. Cô cứ như là được nhìn thấy một mặt khác của Chu Bẩm Sơn, một mặt thực sự vui vẻ của anh.
Thấy anh lại có ý định muốn tiếp tục, cô vội vàng giữ chặt lấy anh rồi đưa ra yêu cầu cấp thiết nhất của mình: “Em muốn ăn cơm!”
Chu Bẩm Sơn những ngày này giống như một động cơ vĩnh cửu, chỉ khi cô muốn ăn thì anh mới trở lại vai trò “Anh Chu”. Và cũng chỉ những khi ấy, anh mới quay về với vẻ thận trọng, điềm đạm thường thấy thôi.
Quản gia mang thức ăn đến. Cô chỉ muốn ăn tinh bột, thế là cô ôm bát mì húp xì xụp. Còn Chu Bẩm Sơn thì lo dọn dẹp tàn cục mà cả hai đã gây ra. Mấy chiếc bao chưa kịp thắt nút bị vứt ra lung tung khắp nơi, anh nhìn sao cũng không chịu được.
Chu Bẩm Sơn thì cứ miệt mài dọn, còn cô chỉ im lặng nhìn anh. Chiếc vòng ngọc đắt tiền nằm trên cổ tay, cô cẩn thận hết mức để không chạm vào góc bàn.
Chỉ là, nhìn thấy chiếc vòng đó, cô chợt nhớ ra một chuyện.
“Tự dưng em nhớ ra, lúc trên máy bay anh nói sẽ tặng em quà sinh nhật, chắc chắn không chỉ có chiếc vòng này đúng không?” Lâm Ấu Tân vẫy tay về phía anh.
Chu Bẩm Sơn quay lại nhìn cô, ngập ngừng một lát. Anh đang phân vân không biết có nên nói ra ngay lúc này không, vì nói bây giờ e rằng sẽ bị xem là ép buộc về mặt đạo đức.
“Sao thế anh?”
“….Không có gì.”
Chu Bẩm Sơn đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó anh mở vali, lấy ra một tập tài liệu rồi đưa cho cô.
Chuyện đã làm rồi, sớm muộn gì cũng phải nói. Thế chi bằng nói luôn bây giờ.
“Món quà sinh nhật thứ hai.”
Lâm Ấu Tân nhận lấy. Quả nhiên là tài liệu.
Cô đã từng thấy tên dự án này. Mấy ngày nay Chu Bẩm Sơn vẫn hay thảo luận với cái người tên Văn Trừ kia. Cô cứ nghĩ đó chỉ là một khoản đầu tư của riêng anh, sao lại liên quan đến cô được nhỉ?
Cô tò mò lật từng trang, nhưng đến trang thứ hai thì sững người.
Bởi vì trên đó viết: “Dự án nghiên cứu lâm sàng dược phẩm X sẽ thành lập phòng thí nghiệm tại Los Angeles,” người phụ trách dự án là Alva và Chu Bẩm Sơn, thời hạn dự án là ba năm, địa điểm là Phòng thí nghiệm trực thuộc Trung tâm Y tế St.John.
Chuyện gì thế này? Anh định ở lại Mỹ luôn sao?
“Anh ở lại Mỹ luôn, vậy thì việc học ở trong nước của anh phải làm sao?” Cô không thể ăn tiếp được nữa, kinh ngạc nhìn anh.
“Cứ tạm dừng thôi. Chờ thêm vài năm cũng không sao đâu em.”
Chu Bẩm Sơn không hề lo lắng về vấn đề thời gian học. Anh nhập học sớm, lại là hệ tám năm cử nhân-thạc sĩ-tiến sĩ, trong thời gian ở trường đã công bố bốn bài báo SCI, điểm xuất phát đã cao hơn rất nhiều người. Việc tạm dừng học để làm dự án này còn coi như là mạ vàng cho hồ sơ, xét về mọi mặt thì không có gì tổn thất cả.
“Ấu Tân, anh hiểu sự lo lắng của em. Anh lớn hơn em năm tuổi, việc học Y lại bận rộn, thêm vấn đề lệch múi giờ, ở xa… chắc chắn em sẽ phải chịu thiệt thòi. Em đã từng vấp ngã vì chuyện yêu xa, nên anh mong là em hãy yên tâm. Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa đâu.” Đây là lần đầu tiên Chu Bẩm Sơn tỏ vẻ nghiêm túc đến vậy trong mấy ngày này.
“Anh điên rồi sao?”
Lâm Ấu Tân siết chặt tập tài liệu, mắt cô mở to từng chút một.
Chu Bẩm Sơn vẫn bình thản: “Đây là cách phù hợp nhất mà anh nghĩ ra. Ấu Tân à, cứ coi như là anh không thể xa em đi. Nếu không thật sự cần thiết, anh cũng không muốn chấp nhận thử thách yêu xa đâu.”
“Nhưng tương lai của anh không quan trọng sao? Anh phải đi thực tập ở bệnh viện chứ.”
Mắt Lâm Ấu Tân đã đỏ hoe. Dù cô có không hiểu chuyện gì đi nữa, cô cũng biết tiêu chuẩn phẫu thuật ở Mỹ và ở Trung Quốc là khác nhau. Nếu Chu Bẩm Sơn không có giấy phép hành nghề Y ở nước Mỹ, anh sẽ không thể nhận được đào tạo lâm sàng phẫu thuật chính quy. Mà anh lại là người muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật cơ mà.
“Chậm ba năm cũng chẳng sao đâu em.” Anh đưa tay ra, áp vào má cô: “Nhưng Ấu Tân này, anh muốn em biết, anh không phải là quân tử. Anh cũng sẽ không hy sinh vô ích như thế này đâu.”
“….Cái gì?”
Chu Bẩm Sơn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, chân thành: “Anh muốn cả đời của em.”
Chú thích:
- Bò Wagyu: tên gọi chung của bốn giống bò thuần chủng của Nhật Bản, nổi tiếng vì thịt mềm, có vân mỡ cẩm thạch xen kẽ đẹp mắt và hương vị thơm béo.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 98: Ngoại Truyện 18
10.0/10 từ 33 lượt.
