Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 97: Ngoại Truyện 17
Edit: Mỳ
IF14. Không Nghe Lời – Nghe anh, tất cả đều nghe anh hết.
Trong tay Chu Bẩm Sơn, cuộc gọi cho cô vẫn chưa kết thúc. Anh đã đổi chuyến bay để về sớm hơn vài tiếng, định bụng đáp xuống sẽ đến thẳng chỗ cô, chủ yếu là để cô không phải vất vả chạy đi đón.
Chỉ là, anh gọi hai cuộc đều không thông, lại đúng lúc chứng kiến cảnh tượng bạn gái mình đang nằm gọn trong vòng tay của bạn trai cũ, mặc dù anh có thể nhận ra nét mặt Lâm Ấu Tân lộ rõ sự khó chịu và miễn cưỡng.
Lâm Ấu Tân cũng cứng đờ vì ngượng. Khi anh bước đến trước mặt, cô gắng gượng nặn ra một nụ cười, dè dặt cất tiếng: “…Anh về rồi ạ.”
“Ừm.”
Chu Bẩm Sơn liếc nhìn cô, tiện tay đưa chiếc áo vest đang vắt hờ trên cổ tay sang cho cô. Giọng anh bình thản: “Đến đón bạn sao, sao không nói với anh vậy em?”
“Em định tạo bất ngờ cho anh….” Lâm Ấu Tân dừng lại, nhận lấy áo khoác của anh.
Ai mà có dè, bất ngờ này đi hơi xa so với tưởng tượng của cô rồi.
Chu Bẩm Sơn nhàn nhạt liếc nhìn Lương Tiêu Thụ, mỉm cười: “đúng là bất ngờ thật.”
“….”
Cuộc đối thoại của hai người toát ra vẻ thân mật, gần gũi như không có bất cứ ai khác. Lương Tiêu Thụ im lặng đứng nhìn với ánh mắt lạnh băng.
Từ Trừng Ninh và Trình Sinh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy mối quan hệ tay ba đầy căng thẳng này. Cả hai nhận ra điều bất thường: “Ấu Tân, đây là…”
Lâm Ấu Tân hít sâu một hơi: “Tiểu Ninh, đây là bạn trai của tớ.”
Rồi luôn.
Bể tan tành luôn. Cô vốn lên kế hoạch đợi Chu Bẩm Sơn về, tổ chức một bữa tiệc trên biển để chính thức giới thiệu anh với bạn bè. Giờ thì hay rồi, e rằng cả hai bên đều bị làm phật ý.
Từ Trừng Ninh quả nhiên trợn tròn mắt: “Cậu hẹn hò rồi á? Từ khi nào thế, sao không báo tin cho tớ đầu tiên!”
“Cũng mấy tháng rồi, tớ định đợi cậu đến rồi mới kể.”
Sắc mặt Lương Tiêu Thụ thay đổi đột ngột. Trình Sinh vội vàng đặt tay lên vai anh ta: “Đừng nóng.”
Lâm Ấu Tân liếc nhìn họ, chợt có cảm giác kiệt sức rã rời: “Tiểu Ninh, cậu đi với tớ hay ở khách sạn với Lão Trình?”
Từ Trừng Ninh gãi đầu: “…Vali của tớ để chung với cậu ấy, có lẽ hơi bất tiện.”
Lâm Ấu Tân nhất thời nghẹn lời.
“Hôm nay cứ thế này đi, có việc gì thì nói sau.” Chu Bẩm Sơn đứng cạnh cất tiếng, nhìn Lâm Ấu Tân: “Cũng không còn sớm nữa, để bạn em nghỉ ngơi trước đã. Với lại, có những chuyện đâu phải chốc lát là giải quyết ổn thỏa được.”
Từ lúc xuất hiện, Chu Bẩm Sơn luôn giữ vẻ bình tĩnh, điềm đạm, cảm xúc ổn định, như thể cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Về ba người còn lại, ngoài việc chào hỏi Từ Trừng Ninh, anh hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn hai người kia một lần.
Trình Sinh cảm nhận được người đàn ông này, dù gì vẻ ngoài ôn hòa nhưng lại sở hữu một sự kiêu ngạo bẩm sinh, khó gọi tên. Anh ta không khỏi lo lắng nhìn Lâm Ấu Tân.
Liệu cô có thể trị nổi anh chàng không chứ?
Lâm Ấu Tân cũng im lặng trước lời Chu Bẩm Sơn. Cô liếc nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Lương Tiêu Thụ vẫn dán chặt mắt vào cô, mặt đầy phẫn hận. Trông anh ta cứ như thể cô mới là người đã phản bội vậy.
Với tính cách của anh ta, không làm rõ mọi chuyện sẽ không đời nào bỏ qua.
Cô thở dài trong đau đầu: “Vậy đưa các cậu đến khách sạn trước nhé. Tiểu Ninh, cậu đã đặt phòng chưa?”
Từ Trừng Ninh vẫn đang ngắm nghía Chu Bẩm Sơn, nghe hỏi thì ngây ngốc đáp: “…À, đặt rồi! Tớ sợ ở nhà cậu không tiện nên vừa xuống máy bay đã đặt ngay.”
“Thế thì tốt, các cậu cứ đến khách sạn trước đi.” Nói rồi, cô kéo Chu Bẩm Sơn đi trước.
Trình Sinh thấy thế liền đẩy Lương Tiêu Thụ đang mặt mày u ám đi theo.
Chu Bẩm Sơn đã gọi xe trước, ba người kia đi một chiếc. Còn anh thì lái xe của Lâm Ấu Tân, chở hai người họ.
Vừa thoát khỏi đám đông đó, bước vào trong xe, không khí lập tức chùng xuống, lạnh lẽo. Chu Bẩm Sơn im lặng nắm vô lăng.
Lâm Ấu Tân cẩn thận nhìn anh một cái, cố giải thích: “Em không hề biết anh ta đến, ngay cả Tiểu Ninh cũng không biết luôn mà anh.”
“Ừm, cứ về rồi nói.”
Lái xe im lặng về khu nhà. Chu Bẩm Sơn đỗ xe gọn gàng vào sân, xách vali xuống: “Hôm nay bay xa nên anh hơi mệt, lái xe thêm một tiếng đồng hồ nữa thì xa quá. Tối nay anh ở lại đây được không?”
Lời anh nói nghe như đang hỏi ý kiến cô, nhưng cô lại có cảm giác kỳ lạ rằng, nếu dám từ chối thì sẽ xong đời luôn.
Lâm Ấu Tân khựng lại: “…Anh cứ ở đi.”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật sâu rồi xách vali vào nhà.
Lâm Ấu Tân theo sau anh. Vừa đóng cổng lại, cô cảm thấy một lực mạnh ập đến. Cả người cô bị ép vào cánh cửa, nụ hôn như vũ bão của người đàn ông mà đã cách xa bao ngày đang giáng xuống môi cô.
Nụ hôn của anh gấp gáp, tàn bạo, như muốn nuốt chửng cô. Nỗi nhớ nhung khao khát dồn nén bấy lâu cùng sự phẫn nộ trước sự việc bất ngờ kia bùng phát hoàn toàn, ngay lập tức cướp đi mọi hơi thở của cô. Anh cạy mở hàm răng, quấn quýt đầu lưỡi. Đến khi dưỡng khí gần cạn, cô không chịu nổi nữa, dùng sức vỗ vai anh: “…Em…. không thở… không thở được!”
Hơi thở nặng nề, nóng hổi của Chu Bẩm Sơn phả lên cánh mũi, khóe môi cô. Anh chỉ lùi lại một chút, tay vẫn giữ chặt lấy eo cô, không có ý định buông ra.
“Thở đủ chưa?” Giọng anh lạnh lùng, khàn đặc hỏi.
“…Cái gì? Anh Chu, anh khoan… ưm…”
Bỏ ngoài tai lời cầu xin của cô, một đợt hôn mới lại ập xuống, không ngừng nghỉ, như con mãnh thú khổng lồ đang săn mồi một cách dữ tợn. Chẳng mấy chốc, quần áo đã hoàn toàn xộc xệch, khóa áo được cởi mở, sự mềm mại, trắng nõn nà trên tay anh bị nhào nặn thành những hình thù khó miêu tả.
Lâm Ấu Tân vừa thấy đau lại vừa thấy dễ chịu. Trong cơ thể cô giờ đây như có hai luồng khí chạy rần rật mà giằng xé lý trí cô. Đồng thời, bên trong còn cảm giác ẩm ướt đáng xấu hổ đang trào ra ngoài.
Mãi đến khi đôi môi cô thực sự bị m*t đến sưng tấy, cô khẽ rên lên. Chu Bẩm Sơn mới miễn cưỡng buông cô ra, cúi đầu vùi vào vai cô để trấn tĩnh lại.
Hơi thở nóng hầm hập phả lên cổ cô. Mắt Lâm Ấu Tân ướt sũng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đầu óc rối bời như hồ dán.
Cô không biết phải đối mặt với cảm xúc đột ngột bùng nổ của anh như thế nào.
“…Anh giận em hả?” Rất lâu sau, cô thăm dò mở lời.
Chu Bẩm Sơn nhắm mắt, không đáp.
Lâm Ấu Tân vội vàng ôm lấy anh, giải thích: “Em, em thật sự không biết anh ta đến, càng không biết anh ta sẽ đột nhiên ôm em. Anh Chu, anh đừng giận mà. Sau này em sẽ không gặp anh ta nữa đâu.”
Chu Bẩm Sơn nghe lời dỗ dành mềm mỏng của cô, vòng eo được cô ôm lấy nhưng ngọn lửa cuồng nộ lại trào thẳng xuống bụng dưới. Khoảnh khắc vừa rồi, anh đã thực sự không muốn làm người nữa.
“Nếu bạn em không đến, em định khi nào mới nói với cô ấy em có bạn trai mới?” Chu Bẩm Sơn đứng thẳng dậy, nét mặt không đổi, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên khuôn mặt cô.
Lâm Ấu Tân sững người: “Em…”
Chu Bẩm Sơn tiếp tục truy hỏi: “Thời gian trao đổi của anh sắp kết thúc rồi, em nghĩ gì về mối quan hệ của chúng ta sau này?”
“……”
“Em từng yêu xa, từng vì mối tình trước mà đôi co, tranh cãi với ông Lâm không biết bao nhiêu lần, chỉ để giành được sự chấp thuận của ông. Vậy mà giờ đây, với mối quan hệ của chúng ta, tại sao em không nói với ông? Có phải là đối với em, anh không đủ tốt để em giới thiệu hay nói đúng hơn là anh không quan trọng bằng anh chàng kia?”
Lâm Ấu Tân bị câu hỏi chất chứa tâm tư đó làm cho nghẹn lời.
Vấn đề không nằm ở chỗ anh có xứng đáng hay không, mà là cô không có đủ dũng cảm để mở lời với ông nội. Bởi vì chính cô cũng không tin tưởng vào một mối quan hệ yêu xa như thế này. Mà ngay cả ông cô hẳn cũng có suy nghĩ tương tự. Nhưng nỗi lo lắng này, cô lại không dám thổ lộ cùng Chu Bẩm Sơn.
Cô né tránh ánh mắt anh, cúi gằm đầu xuống như một cách trốn tránh.
Và chính biểu hiện đó của cô, lọt vào mắt Chu Bẩm Sơn, hoàn toàn trở thành một lời thừa nhận mặc nhiên.
Hai người cứ thế giằng co, cuối cùng Chu Bẩm Sơn vẫn là người lùi bước trước. Anh nói mình đã bay suốt năm, sáu tiếng đồng hồ nên cần đi tắm rửa.
“Em đi dọn phòng giúp anh.”
Chu Bẩm Sơn quay lưng về phía cô, nhấc chiếc vali lên, đi thẳng lên phòng cô ở lầu hai, không nói thêm lời nào.
Đêm đó, Chu Bẩm Sơn vẫn ở lại nhưng rõ ràng tâm trạng anh đang rất tệ, trầm mặc không nói.
Cô không biết phải mở lời an ủi anh từ đâu, đành chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Cuối cùng không biết hai người đã ngủ thiếp đi lúc nào, cô chỉ lơ mơ cảm nhận được, Chu Bẩm Sơn cuộn chặt cả hai vào chung một chiếc chăn, một cánh tay vắt ngang eo cô, ôm khăng khít không rời.
/
Cuộc điện thoại của Từ Trừng Ninh gọi đến vào ngày hôm sau.
Chu Bẩm Sơn cần quay về căn hộ của Tuỳ Bạch Khiêm để sắp xếp hành lý, hơn nữa hôm nay cậu ruột anh sẽ đến Los Angeles thăm con trai nên anh nhất định phải về nhà một chuyến.
Trước khi rời đi, Chu Bẩm Sơn thẳng thắn hỏi cô: “Em có muốn đi cùng anh để gặp cậu ruột của anh không?”
Lâm Ấu Tân day nhẹ thái dương, không biết phải trả lời anh thế nào, càng không thể hiểu tại sao mối quan hệ này đột nhiên lại nhấn nút tăng tốc. Cô cảm thấy bây giờ quả thực quá sớm, hoàn toàn chưa đến mức gặp gỡ gia đình.
Chu Bẩm Sơn đọc được ý từ chối từ sự im lặng của cô, anh gật đầu đầy thấu hiểu: “Anh biết rồi.”
Lúc chiếc xe thể thao mui trần của Chu Bẩm Sơn lái ra khỏi gara biệt thự, chiếc taxi chở Từ Trừng Ninh và bạn bè vừa vặn đi vào. Hai chiếc xe lướt qua nhau, Từ Trừng Ninh kịp nhận ra Chu Bẩm Sơn nhưng anh hẳn không nhìn rõ. Chiếc xe thể thao nhấn ga tăng tốc, cứ thế mà rời khỏi nơi đây.
“Trời ơi, họ đã sống chung với nhau rồi sao?”
Từ Trừng Ninh bám lấy cửa sổ xe, sững sờ quay sang nhìn bạn trai mình là Trình Sinh sau khi chứng kiến cảnh này.
Bây giờ mới 7 giờ sáng mà, đừng nói là 6 giờ là anh đã ở đây sẵn rồi nha?
Trình Sinh lúng túng huých cô bạn mình, ra hiệu cô đừng nói gì vì Lương Tiêu Thụ vẫn còn đó.
Từ Trừng Ninh cười khẩy: “Sống chung thì có sao? Ai cũng là người trưởng thành rồi, đâu có phạm pháp.”
Lương Tiêu Thụ mặt mày nặng trịch, im lặng không nói một lời. Làm như không nghe thấy tiếng Từ Trừng Ninh nói.
Anh ta vừa nhìn thấy, người đàn ông đó đã lái xe ra từ gara nhà cô, quen thuộc cứ như ra vào nhà mình vậy.
Mới có mấy tháng, bọn họ đã dọn về sống chung rồi ư?
Lại còn chuyện hôm qua ở sân bay, anh ta thuần thục đưa áo khoác cho cô, cứ như một người chồng đưa áo cho người vợ ra đón. Lâm Ấu Tân vốn chậm nhiệt trong tình cảm, vài tháng ngắn ngủi thôi, làm sao có thể phát triển đến bước này?
Hay là, ngay cả trước khi họ chia tay, cô đã có mối quan hệ với người đàn ông khác rồi?
Mãi đến khi xuống xe, sự uất ức trong lòng Lương Tiêu Thụ vẫn không hề tan biến, thay vào đó còn thêm phần giận dữ hơn.
Lâm Ấu Tân đã nhận được tin nhắn báo trước nên đợi sẵn ngoài cửa. Taxi vừa dừng hẳn, Lương Tiêu Thụ lập tức đẩy cửa bước xuống, sải bước nhanh như gió đi về phía cô, trừng mắt giận dữ: “Lâm Ấu Tân, anh chỉ hỏi em một câu thôi, có phải là em đã ngoại tình không? Nếu em dám nói phải, anh sẽ đi ngay bây tức, tuyệt đối không bao giờ dây dưa!”
Từ Trừng Ninh đi ngay sau đó, nghe anh ta nói vậy là tức giận mắng: “Lương Tiêu Thụ, cậu ăn nói cho cẩn thận chút đi! Chính cậu nói muốn nói chuyện tử tế nên tôi mới đưa cậu đến đây, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!”
“Cậu để Ấu Tân tự giải quyết đi.” Trình Sinh phía sau vội kéo cô ấy lại, nhíu mày lắc đầu.
Lâm Ấu Tân hoàn toàn không ngờ Lương Tiêu Thụ vừa đến đã thốt ra câu đó, cô cười khẩy một tiếng rồi thản nhiên gật đầu với vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Tôi thừa nhận ngoại tình thì anh sẽ đi à? Được, tôi thừa nhận rồi đó. Anh đi nhanh đi.”
“Lâm Ấu Tân!” Lương Tiêu Thụ quát khẽ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Rốt cuộc là anh muốn cái gì nữa đây!” Lâm Ấu Tân lớn tiếng hơn.
Lương Tiêu Thụ không thể hiểu nổi, nhíu mày nhìn cô: “Anh chỉ cần em nói thật! Rốt cuộc là vì sao. Em là bạn gái của anh mà?”
“Tôi không phải! Không phải! Không phải!” Lâm Ấu Tân không thể nhịn được nữa, gào lên.
Cô vốn đã cảm thấy day dứt vì lỡ lời làm tổn thương Chu Bẩm Sơn. Vậy nên giờ đây, tất cả tủi thân, uất ức và phẫn nộ tích tụ suốt mấy tháng qua đều tìm được chỗ để trút ra, cô giận dữ th* d*c:
“Lương Tiêu Thụ, anh lấy tư cách gì mà nghĩ tôi phải đứng yên ở đây chờ anh? Anh là cái thá gì chứ? Anh muốn quan tâm thì quan tâm, không muốn thì mấy ngày không trả lời tin nhắn, tôi hỏi thêm một câu là anh lại giận dỗi, chê tôi phiền. Anh có thể mập mờ với con nhỏ khác, còn tôi yêu đương đàng hoàng lại bị anh vu khống ngoại tình, anh có tư cách gì để đòi tôi giải thích! Hả?”
“Chia tay cả nửa năm anh còn không thèm liên lạc với tôi, giờ anh bày đặt đem cái nét thâm tình thối hoắc đến đây để làm gì? Sao? Anh nghĩ anh bị ngã gãy chân, vượt biển sang thăm thì tôi phải cảm động đến rơi nước mắt rồi xóa bỏ mọi chuyện cũ á hả? Anh bao nhiêu tuổi rồi, không hiểu thế nào là xô nước hắt đi thì sẽ khó hốt sao? Hay trong lòng anh, tôi chẳng khác nào một con chó kiểng, cứ kêu là lại khi nào không thích đuổi cái là đi? Không nghe lệnh anh sai bảo thì anh nổi cơn thịnh nộ, anh có ý đó đúng không! Nói thử coi, bộ ngã từ trên núi xuống cái não cũng bị hỏng theo luôn rồi hay gì!”
Lương Tiêu Thụ chưa bao giờ thấy Lâm Ấu Tân trở nên giận dữ và bộc trực đến mức này, nhất thời bị cô mắng đến sững sờ.
Lâm Ấu Tân hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại, cả người cô run rẩy: “Lương Tiêu Thụ, tôi nói thật nhé! Ở bên anh tôi rất hiếm khi cảm thấy vui vẻ, tôi đã chịu đựng đủ rồi! Tôi không muốn phải nhượng bộ hết lần này đế lần khác trước cảm xúc, tính khí, cả cái tôi cao chót vót kia của anh nữa. Những vấn đề của anh vốn dĩ không phải là điều tôi nên phải nhún nhường!”
“Trước đây tôi có thể nhịn, vì tôi chưa từng yêu ai khác. Vậy nên cứ tưởng đây là chuyện bình thường. Tôi còn hy vọng có ngày anh sẽ lớn lên. Tôi cứ liên tục bao biện cho anh rằng, dù gì với anh thì tôi cũng là mối tình đầu, không hiểu chuyện là lẽ thường. Cho đến khi, tôi được yêu, có được một mối tình thật sự. Khi đó tôi mới biết, chỉ cần tôi từng hẹn hò với ai đó, để tôi được chọn lại thì chắc chắn tôi sẽ không chọn anh! Một người vừa cực kỳ tự ti, ích kỷ lại tự phụ như anh, căn bản không xứng đáng nhận được tình cảm của bất kỳ ai cả!”
Lúc này ngay cả Trình Sinh và Từ Trừng Ninh đứng bên cạnh cũng bị sốc, nhất thời không dám ho he tiếng nào.
“Anh…..” Lương Tiêu Thụ kinh ngạc gọi tên cô: “Chẳng lẽ anh chưa từng khiến em vui vẻ sao? Em nói như vậy có công bằng với anh không?”
Lương Tiêu Thụ không cam lòng hỏi tới.
Lâm Ấu Tân cười khẩy một tiếng: “Anh nghĩ xem, anh thuộc kiểu đấm một cái rồi quẳng cho tôi một viên kẹo ngọt. Anh gọi đây là vui vẻ đó hả? Tôi đã đối xử với anh quá nhân từ rồi. Lương Tiêu Thụ, sao anh không suy nghĩ là, liệu anh có xứng đáng với tôi hay không, tự anh nên suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trong khoảnh khắc thất thần, Lương Tiêu Thụ lùi lại một bước. Dường như vì quá ngạc nhiên lại đứng không vững, cả người cũng vì thế mà loạng choạng.
Trình Sinh thấy Lương Tiêu Thụ có vẻ đứng không nổi, vội vàng đỡ lấy anh ta rồi nhìn Lâm Ấu Tân với vẻ mặt không đành lòng: “Ấu Tân à, Lương Tiêu Thụ cũng là vì muốn dành dụm tiền để đến thăm cậu mà. Vết thương do cú ngã hồi đầu năm của cậu ấy rất nặng, hai đầu gối phải đóng sáu cái đinh thép, ho khan hai tiếng cũng thấy đau, cậu ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi…..”
“Rồi sao?”
Lâm Ấu Tân ngắt lời Trình Sinh, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Lương Tiêu Thụ, anh không thể cho tôi một cuộc sống sung túc cũng chẳng thể cho tôi được thứ tình yêu tôi mong, vậy thì cố gắng giành giật tôi để làm thá gì? Anh nói anh sẽ cố gắng cho tôi, cố gắng cái gì cho tôi? Cho tôi sáu cái đinh thép trong đầu gối kia đó hả?”
“Ấu Tân, cậu nói mấy lời này nghe tổn thương quá đấy!” Trình Sinh không chịu được, lên tiếng bênh vực: “Tiền tiết kiệm của cậu ấy….”
“Cậu ấy đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua quà cho cậu đó. Ít nhất cậu cũng phải biết, chân bị thương thì cũng phải đợi lành rồi mới đến gặp cậu được chứ. Quen nhau bao năm rồi, bộ cậu chưa bao giờ để tâm đến chuyện hai người sao?”
Lâm Ấu Tân thấy hơi buồn cười. Cô đứng đó liếc nhìn sang, giọng mang theo vài phần đượm buồn: “Tôi bảo anh ta làm thế à? Tôi cần Cartier, hay mấy chục nghìn tệ anh ta kiếm sao? Đây là do anh ta tự thương hại lấy chính mình thôi. Tự gắn cái mác đó lên chính lòng tự trọng của bản thân anh ta, vậy mà dám lấy lý lẽ đó để chất vấn ngược lại tôi?”
“Thôi mà, Lâm Ấu Tân! Cậu…..”
Lương Tiêu Thụ đưa tay ngăn Trình Sinh lại. Nói xong, ánh mắt anh ta cũng chợt đỏ hoe: “Anh ta tốt hơn anh sao?”
“Anh ấy tốt hơn anh gấp trăm triệu lần!” Lâm Ấu Tân trả lời, không mang theo chút do dự nào
Không khí như đặc lại trong sự tĩnh lặng, qua hồi lâu, Lương Tiêu Thụ quay lưng đi, đưa tay lau mặt, giọng khàn khàn: “Anh biết rồi. Vậy anh đi đây, sau này cũng sẽ không làm phiền đến em nữa.”
Trình Sinh thở dài, rồi cũng đi theo.
Từ Trừng Ninh đứng yên không nhúc nhích, nhưng rõ ràng có chút khó xử.
“Tiểu Ninh, cậu về với lão Trình đi. Lát nữa tớ sẽ hẹn cậu đi chơi riêng sau.”
Từ Trừng Ninh đành bất lực gật đầu. Cô ấy đoán sau này e rằng chỉ còn cô ấy và Ấu Tân có thể tiếp tục làm bạn thôi quá.
Lúc họ rời đi, Lâm Ấu Tân quay đầu nhìn lại một lần.
Lương Tiêu Thụ cao gần một mét chín, đang đi khập khiễng. Đầu gối anh ta đóng sáu cái đinh thép, e rằng cả đời này, mỗi khi trời mưa tuyết anh ta sẽ không dễ chịu gì.
Cô chợt vô cớ nhớ lại, đêm hè tốt nghiệp cấp ba năm ấy, bốn người họ cùng đốt pháo hoa trên sân vận động trường trung học số Một, Lương Tiêu Thụ đã cõng cô. Còn Trình Sinh thì cõng Tiểu Ninh. Cả bốn người họ cùng chơi đá gà, vung que phát sáng, cười đùa vui vẻ không chút kiêng dè, đúng là dáng vẻ thanh xuân nhất của tuổi trẻ.
Sau này, sẽ không bao giờ quay lại được nữa rồi.
/
Kể từ ngày hôm đó rời đi, Chu Bẩm Sơn đã vùi mình trong thư viện trường suốt cả tuần. Anh không tìm đến cô nữa, mà Lâm Ấu Tân cũng không hề gọi anh tới.
Lương Tiêu Thụ cũng đã về nước. Trước khi đi, anh ta còn gửi gắm Trình Sinh và Từ Trừng Ninh mang đến mấy hũ tương ớt Tứ Xuyên do mẹ anh ta làm, bảo rằng cô luôn miệng đòi ăn món này từ hồi còn đi học. Gửi đồ xong, anh ta cũng dứt khoát không lộ diện.
Lâm Ấu Tân ngẩn người nhìn những hũ tương ớt lạc quẻ ấy một hồi lâu. Cuối cùng cô đẩy hết chúng xuống ngăn tủ lạnh dưới cùng, coi như mắt không thấy thì khỏi phải nghĩ tới nữa.
Một tuần sau, Từ Trừng Ninh và Trình Sinh khởi hành đi Hollywood. Họ có hỏi cô, nhưng cô chỉ lặng lẽ nhìn Trình Sinh, người đang chẳng nói chẳng rằng rồi từ chối. Mọi chuyện đã trở nên căng thẳng thế này, cô và Trình Sinh thật sự không biết phải đối diện với nhau ra sao nữa.
Vở kịch này cứ thế lặng lẽ khép lại.
Cô chẳng thể tổ chức bữa tiệc bãi biển như dự tính, chẳng thể giới thiệu Chu Bẩm Sơn với hội bạn thân. Không những thế, cô lại càng không thể xử lý êm đẹp mối quan hệ giữa cô và anh.
Cô đã tự tay phá hỏng tất cả.
Lúc Tuỳ Bạch Khiêm gọi điện đến, cô đang tự nhốt mình trong phòng xem phim.
Cô mặc định mối quan hệ với Chu Bẩm Sơn đã chấm dứt. Mặc dù anh vẫn quan tâm cô theo thói quen nhưng việc anh không xuất hiện, đối với cô, chẳng khác nào lời tuyên bố kết thúc không thể chối cãi được nữa.
Cảm giác này, cô đã quá quen thuộc rồi.
Thế nhưng, Tuỳ Bạch Khiêm ở đầu dây bên kia lại cáu kỉnh: “Kết thúc cái gì? Anh tớ đang bị cảm nặng, sốt gần cả tuần nay kia kìa! Anh ấy sợ lây bệnh cho cậu chứ bộ!”
“Cảm cúm á?” Lâm Ấu Tân bật dậy như cá chép hóa rồng, lo lắng: “Chuyện từ bao giờ?”
“Ai mà biết má ơi? Tớ có phải bác sĩ đâu. Mà nè, cậu đến chăm anh tớ đi, tớ không muốn bị lây đâu.”
“…. Bây giờ tớ qua ngay. Tuỳ Bạch Khiêm, cậu đừng đi vội, đợi tớ đến rồi hẵng đi! Đừng để anh ấy ở một mình, nghe không?”
Tuỳ Bạch Khiêm uể oải: “Biết rồi mà, cậu tới đây lẹ lên coi!”
Lâm Ấu Tân chẳng còn bận tâm bất cứ điều gì khác, cô túm lấy chìa khóa xe rồi lao ra ngoài. Khi cô đến được biệt thự của Tuỳ Bạch Khiêm, đã là nửa tiếng sau.
Cô vừa đỗ xe xong thì thấy Tuỳ Bạch Khiêm đang cầm vợt tennis chuẩn bị đi tập thể thao. Thấy cô, cậu ta cười nhàn nhạt: “Cậu hay thật đấy, bắt nạt anh tớ đến mức đổ bệnh luôn rồi. Đỉnh dữ, tớ còn phải tâm phục khẩu phục cậu luôn chứ đùa!”
Lâm Ấu Tân lười đối đáp với kẻ đang nói lời châm chọc, cô lách qua cậu ta rồi đi thẳng vào trong. Tuỳ Bạch Khiêm lại “Uầy” một tiếng. Lâm Ấu Tân không kiên nhẫn quay lại: “Có gì nói lẹ đi!”
“Yêu xa thì yêu xa thôi, có gì đâu mà….Chuyện học bạ của anh tớ khó thật. Anh ấy gặp cả chục vị hội đồng quản trị bên Mỹ, ngay cả bố tớ cũng phải ra mặt rồi mà vẫn chịu thua. Cùng lắm thì tớ tặng hai người một chiếc máy bay riêng, mỗi tuần bay qua bay lại cũng tiện mà, lo gì chứ? Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, cậu đừng chia tay anh tớ!”
Lâm Ấu Tân ngơ ngác nhìn Tuỳ Bạch Khiêm, tên này đang lảm nhảm cái gì thế, cô chẳng hiểu được một chữ.
“Chuyện học bạ gì cơ… không hiểu. Tớ lên xem anh cậu đã rồi có gì thì nói sau nha!”
Tuỳ Bạch Khiêm chỉ nghĩ cô không muốn đối mặt nên cũng chẳng ép, chỉ vẫy tay ý bảo đã rõ: “Tạm biệt.”
Lâm Ấu Tân đẩy cửa, theo lối quen lên phòng Chu Bẩm Sơn ở tầng hai.
Cô khẽ vặn nắm cửa. Bên trong yên tĩnh, rèm cửa kéo kín, chỉ có màn hình máy tính trên bàn sách là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Lâm Ấu Tân nhẹ nhàng bước tới.
Người trên giường thở đều đặn, kính được tháo ra đặt trên tủ đầu giường, trông như vẫn đang ngủ say. Cô chần chừ một chút rồi mới đưa tay ướm thử nhiệt độ trên trán anh.
“Sao em không nghe lời anh gì cả.”
Nhưng tay còn chưa chạm đến, đã bị người đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình.
Giọng Chu Bẩm Sơn khàn đặc vì cảm nặng. Anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi còn vương tơ máu.
“Không phải đã nói tuần sau anh sẽ đến thăm em sao, vậy mà em lại chạy ào đến đây để ốm chung đấy à?”
Nghe lại câu trách móc đầy quan tâm đã lâu không thấy, khoảnh khắc Lâm Ấu Tân đối diện với anh, cô bỗng nhiên muốn bật khóc.
“Em, em cứ tưởng anh không muốn gặp em nữa. Em cho là anh muốn chia tay em luôn.” Cô cúi đầu, nắm chặt góc chăn của anh, giọng run run.
“Anh chưa từng có ý nghĩ đó.”
Cô liếc anh một cái rồi lại cúi đầu: “Thì giờ em mới biết mà…”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô vài giây. Sau đó chống tay ngồi dậy, với tay bật chiếc đèn ngủ đầu giường, khoanh tay nhìn cô:
“Bạn em đi rồi à?”
“Dạ.”
“Em giải quyết thế nào?”
“Chửi cho cuốn gói đi rồi.”
Chu Bẩm Sơn khẽ bật cười thành tiếng.
Lâm Ấu Tân thận trọng quan sát vẻ mặt anh: “Anh còn giận em hả?”
“Em đã tự giải quyết xong rồi, anh còn giận em làm gì.”
Chu Bẩm Sơn không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của cô. Lần trước, Ấu Tân không muốn kể lí do chia tay, anh đã tôn trọng sự riêng tư đó. Lần này, anh cũng tìm cớ để tránh né, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Anh kéo cổ tay cô: “Trong lòng có khó chịu không em?”
“… Anh đang muốn thử em sao?”
Chu Bẩm Sơn mỉm cười bất lực nhìn cô: “Anh chỉ muốn an ủi em thôi.”
Anh biết cảm giác cãi nhau to tiếng rồi cắt đứt quan hệ không hề dễ chịu. Dù anh vẫn còn hơi giận, nhưng cũng không đến mức phải gài lời cô trong chuyện này. Lâm Ấu Tân nhìn anh, khẽ thở phào một hơi. Vốn dĩ cô không định nói, nhưng khi đối diện với anh, cô lại chợt muốn buông xuôi tất cả.
Cô cụp mắt: “Cũng hơi hơi… Anh ta vừa đến đã chất vấn em có phải đã ngoại tình không, nên em cũng dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để chửi mắng, trút hết trơn kên người anh ta. Nhưng hình như anh ta cũng phải trả giá á anh. Nghe bảo là giờ trong chân anh ta có tới sáu cái đinh thép, lúc bị em mắng đến mức cuốn gói đi, anh ta đau đến mức đi cà nhắc luôn cơ. Anh xem, anh ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi. Trước khi về nước, anh ta còn gửi tặng em món tương ớt mẹ anh ta làm, do hồi đi học em hay ăn ké của anh ta lắm, vì em không có mẹ làm cho em món này.”
Nghe đến lời cuối cùng, Chu Bẩm Sơn hơi cau mày, lập tức vươn tay ra. Lâm Ấu Tân chần chừ một thoáng rồi lao tới, vùi khuôn mặt vào lồng ngực anh, tiếng nức nở bật ra: “Anh Chu à, em đau lắm. Em đau vì không thể hiểu nổi tại sao một người lại trở nên tệ bạc, rồi lại đột nhiên muốn quay đầu trong một khoảnh khắc nào đó. Cứ như em vừa là kẻ ngốc, lại vừa là đao phủ vậy. Mà hả, điều tồi tệ hơn cả là hình như em đã vì một người không đáng mà làm tổn thương anh mất tiêu.”
Người trong lòng khẽ nức nở, Chu Bẩm Sơn nghe mà lòng quặn thắt, đau nhói. Anh lo cho cô đến mức quên béng mất mấy ngày nay mình giận dỗi vì chuyện gì.
“Ấu Tân à, nếu anh nói anh không trách thì em có thấy dễ chịu hơn không?” Anh đầu hàng, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Cô ngước mặt lên, hàng mi còn đọng nước mắt, vẫn cái vẻ mặt mếu máo: “Anh xạo! Anh đã tức đến mức đổ bệnh rồi còn gì.”
Tấm lòng cứ thế bị cô đoán trúng, Chu Bẩm Sơn bất lực thở dài, mọi biện pháp cứng rắn đều tan biến. Anh dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má cô rồi nhắm mắt, nhẹ nhàng kề môi lên môi cô, chậm rãi m*n tr*n:
“Anh nghe em, mọi chuyện đều nghe theo em hết. Anh sẽ không ép em nói với ông Lâm nữa. Chuyện chúng mình, cứ nghe theo nhịp điệu của em, được không em? Hả, tổ tông của anh?”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 97: Ngoại Truyện 17
10.0/10 từ 33 lượt.
