Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 85: Ngoại Truyện 5


Edit: Mỳ


IF02. Liệu có phù hợp không? – Phải làm sao bây giờ? Anh vẫn khao khát muốn có cô đến vô cùng!


Mối nhân duyên của cô và Chu Bẩm Sơn bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?


Kể ra thì đó là một câu chuyện đầy tình cờ, quá trời những chi tiết vòng vèo.


Suốt cả năm lớp 10, điểm số môn Toán của cô cứ trượt dài trong các kỳ thi lớn nhỏ, khiến cho Lâm Giới Bình vô cùng đau đầu. Ông tìm biết bao nhiêu gia sư, từ nghiên cứu sinh đến tiến sĩ, cả giáo sư dạy Toán. Vậy đó, mà chẳng có ai vực dậy được cái điểm số thấp lè tè của cô cả.


Đến năm lớp 11, khi cô bắt đầu nộp hồ sơ vào các trường đại học ở Mỹ. Chỉ riêng việc đóng góp quỹ để xây dựng trường thôi cũng chưa đủ, những học viện nổi tiếng còn đòi hỏi cả điểm Toán phải cao. Trong lúc rối ren, Lâm Giới Bình gần như lùng sục khắp mọi nơi, cuối cùng lại kiếm được Chu Bẩm Sơn. Anh, một sinh viên xuất sắc của trường Đại học Y thành phố Bắc Kinh, còn từng đoạt điểm tuyệt đối trong môn Toán của kỳ thi đại học.


Lúc đó, ông nội cô đã nói như thế này: “Đây là cháu trai của bạn ông, nếu con mà còn dám chọc tức khiến thằng bé bỏ đi nữa, vậy thì coi như là con đã đắc tội với cả nhà họ Chu đấy. Việc làm ăn của gia đình mình cũng sẽ bị con làm ảnh hưởng, ông chỉ nói vậy thôi, con tự mà liệu đi!”


Lúc đó, Lâm Ấu Tân gần tròn đôi mươi. Cô dễ dàng bị lời hù doạ của Lâm Giới Bình làm cho hoảng loạn, đành run rẩy gật đầu: “Con sẽ cố gắng hoà hợp thật tốt với anh ấy ạ.”


Tuy nhiên, nói là ‘hoà hợp thật tốt’ đúng là cô đã làm được thật đó. Cơ mà, còn người kia thì chưa chắc.


Chu Bẩm Sơn, người sao thì tên y vậy: Hệt như một tảng băng, lạnh đến mức không còn tí hơi ấm con người nào cả.


Cô vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên mình gặp Chu Bẩm Sơn. Khi ấy là vào giữa một ngày hè oi ả, anh mặc chiếc áo sơ-mi cộc tay màu xanh thẫm, đeo kính gọng đen trên mũi. Người lúc nào cũng luôn giữ một nét nghiêm nghị, không hề cười hay nói tí gì.


Câu nói đầu tiên mà anh dành cho cô đã mang một vẻ lạnh lùng đến thấu xương…..


“Em đem hết tất cả các bài thi Toán học kỳ trước của em ra đây. Anh cần phải kiểm tra toàn bộ!”


Giữa cái nóng oi bức, dù là họ đang ngồi trong phòng có điều hoà đầy đủ nhưng lòng bàn tay cô vẫn nhễ nhại mồ hôi. Cái cảm giác vừa nóng ran vừa căng thẳng tột độ khiến cho cô thoạt nhìn trông chẳng khác gì thanh nhiệt kế ở mức báo động đỏ cả.


Chưa từng có ai nói chuyện với cô bằng giọng điệu ấy, ngoại trừ người bố đã khuất của cô. Một người luôn nghiêm khắc trong việc giáo dục cô nên người. 


Cái cảm giác này, vừa khiến cô sợ hãi lại vừa mang đến cho cô một thứ cảm xúc quen thuộc.


Cũng chính vì lẽ đó, trong khoảnh khắc, cô sững sờ đến đờ người. Cô cứ thế ngây ngốc nhìn anh, chẳng khác nào vừa mới bị giáng một cú chấn động làm đờ đẫn tại chỗ.


Chu Bẩm Sơn ở phía đối diện, cách cô cỡ nửa mét, thấy cô mãi vẫn không có tí động tĩnh nào thì chợt yên lặng, đặt ánh nhìn lạnh lẽo và sắc bén dừng lại ngay trên khuôn mặt cô.


“Lâm Ấu Tân, em không nghe anh nói gì sao?”


Con ngươi của anh có màu nâu nhạt, nhưng chẳng biết vì sao lại toát ra vẻ sâu thẳm. Mái tóc ngắn được cắt toả gọn gàng và cả đôi môi mỏng kia nữa. Dù chỉ mới ngoài hai mươi, anh đã mang trong mình cái vẻ chững chạc đến bất ngờ. 


Dì Tuỳ đã lén nói với cô, những người có dáng vẻ và phẩm cách như vậy, thường thì lòng dạ người ta sẽ vô cùng cứng rắn. Đương nhiên là, cả đời e là chẳng bao giờ mềm lòng vì ai cả.


Mà một người như thế, được định sẵn chỉ có những thành tựu của thế tục, không có chút ấm áp nào của lòng người hết.


Sau này, cô phải mấy kha khá thời gian mới có thể khiến tảng băng đó tan chảy ra được một chút.


……


“Lâm Ấu Tân?”


Tiếng gõ vọng lại từ mặt bàn vang lên tai kéo tâm trí cô về lại với thực tại.


Chu Bẩm Sơn đã cởi áo khoác dài, treo ở sảnh vào. Trên tay anh vẫn còn cầm lấy tờ khăn giấy ướt, vừa dùng để lau vali.


“Thùng rác ở đâu vậy?” Anh hỏi, giọng có phần lạnh nhạt mà xa cách.


“….À, ở ngay cạnh bàn ngoài phòng khách á anh. Hay là anh đưa em cũng được.” 


Cô chìa tay về phía anh. Người vừa mới thoát ra khỏi những dòng ký ức năm xưa nên vẫn mơ màng, thẫn thờ.


Mà sao lại là Chu Bẩm Sơn được nhỉ?


Cô với cái anh chàng họ Chu này đã không gặp nhau ngót nghét cả nửa năm nay rồi. Kể từ lúc cô tốt nghiệp tới giờ, anh không còn ở Tây Thành nữa, mà hai người cũng chẳng ai giữ liên lạc với ai. Nghe cứ như thể là anh dạy cô xong, là cũng như xong nhiệm vụ rồi rút lui thành công vậy.


Nào đâu ngờ, giờ anh lại chợt xuất hiện nên cô không khỏi bất ngờ một phen. Hơn nữa, điều cô lo lắng là, phải làm sao để đối diện, để ở cạnh anh đây? Liệu anh có trở nên lạnh lùng như xưa không nhỉ? 



Lâm Ấu Tân khẽ nhíu mày, hơi rầu rĩ.


Chu Bẩm Sơn cũng kín đáo quan sát cô.


Cô bé của anh vẫn giữ cho mình làn da trắng ngần đó, mái tóc được tẩy hết thành màu vàng kim nhạt, búi lên qua loa. Cô khoác hờ chiếc khăn choàng trông thật lười nhác, không kém phần phóng khoáng. Ngay khi vừa tốt nghiệp xong cấp ba, gu ăn mặc của cô đã chững chạc hơn trước rất nhiều. 


Chỉ là nửa năm không gặp, trông cô gầy đi đôi chút. Có lẽ là do ăn uống thất thường, đến cằm cũng nhọn đi trông thấy.


Thoạt nhìn trông chẳng khoẻ khoắn chút nào.


Vậy là, cô bé của anh đã ăn mỳ gói sống qua ngày thật sao?


Cả hai im lặng, bốn mắt nhìn nhau. Mỗi người mang một nỗi tâm sự riêng, khiến bầu không khí có phần hơi trì trệ.


Mãi cho đến khi Chu Bẩm Sơn dời tầm mắt xuống, nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô đang ngửa lên, đôi mắt thì vẫn lúng túng nhìn xung quanh. Hình như là cô vẫn chưa quen lắm với việc có người dọn đến ở cùng.


Anh bất giác khẽ cười, rồi đột nhiên anh đưa tay ra, vô nhẹ vào lòng bàn tay bé nhỏ kia: “Khách sáo gì chứ. Rác bẩn mà, để anh tự bỏ.”


Cú vỗ tay đó tạo ra một tiếng động nhỏ. Dù nhỏ nhưng lại đủ để phá vỡ tảng băng ngăn cản giữa hai người, khiến cho Lâm Ấu Tân bỗng chốc có thể cảm nhận được cái cảm giác xa lạ, lạnh nhạt từ nãy đến giờ rạn nứt đi từng chút một.


Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cứ như là vừa trút được một gánh nặng trong lòng vậy. Giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, pha chút nũng nịu: “Anh Chu!”


“Em gọi anh làm gì đây?”


Chu Bẩm Sơn không nghiêng đầu lại, cứ thế đi thẳng vào trong phòng khách. Giọng anh tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa một ý cười mà cô khó có thể nhận ra.


Cô sững người một lúc, rồi lập tức phấn khích hệt như một cánh bướm nhỏ, giang rộng hai tay mà lao tới: “Anh làm em sợ chết mất! Em cứ cho là anh quên em luôn ấy chứ! Welcome to California anh!”


Trong khoảng thời gian mới quen biết nhau, phải nói là Lâm Ấu Tân gần như mất rất rất nhiều công sức mới có thể phá vỡ hoàn toàn bức từng băng giá lạnh lẽo giữa cả hai người họ. Giờ cô sẽ tuyệt đối không muốn vì xa nhau có nửa năm, mà mọi cố gắng mà mình đã bỏ ra kia lại đổ sông đổ bể đâu!


Ngay cả Chu Bẩm Sơn cũng không ngờ rằng, khoảnh khắc mình đặt chân đến nơi đất khách quê người lại nhận được một niềm vui bất ngờ đến thế. 


Mùi hương hoa nhài tươi mát lập tức ùa vào, lấp đầy cả v*m ng*c. Cùng với đó là một thân thể mềm mại của người con gái mà anh thầm thương.


Nói đúng hơn thì đây chỉ là một cái ôm xã giao bình thường của nước ngoài thôi, hoàn toàn không có ý mập mờ hay gì cả. 


Ấy vậy mà, khi vòng tay anh siết lấy vòng eo mềm mại tựa lụa của cô, Chu Bẩm Sơn lại có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mồn một. Tiếng đập đó vừa dồn dập lại vừa mãnh liệt.


Trong cơ thể anh, thứ cảm xúc tựa như dòng dung nham tuôn trào. Cái cảm giác đó khiến anh cảm thấy như vừa thấp hèn vừa tội lỗi.


Mọi nỗ lực mà anh cai nghiện suốt cả nửa năm qua, ngay lúc này đây đã hoàn toàn vỡ tan.


Phải làm sao bây giờ?


Anh vẫn khao khát cô vô cùng!


/


Và rồi, Chu Bẩm Sơn đã dọn vào ở chung một mái nhà với cô.


Thế nhưng, có hơi khác với những gì dì cả nói trên wechat. Bà bảo là anh chỉ đến ở tạm vài ngày rồi sẽ tìm nhà mới để chuyển đi, nhưng Chu Bẩm Sơn lại ngỏ lời rằng anh sẽ ở lại một thời gian dài hơn.


Ban đầu, khi chuyển đến khoa Y của trường UCLA theo diện sinh viên trao đổi, vốn là anh có thể xin được kí túc xá. Nhưng kế hoạch năm nay đã bị nhà trường cắt giảm, hầu hết các sinh viên trao đổi đều phải tự mình lo liệu chỗ ở. 


Tiểu bang California đất rộng nhưng người thì thưa thớt, các căn hộ hay nhà riêng có chi phí hợp lý gần UCLA đã được mọi người đặt hết từ trước. Chu Bẩm Sơn đến hơi muộn, anh đã tìm kiếm cũng như hỏi thăm khá lâu mà vẫn không tìm được nơi ở thích hợp, vì vậy nên anh đành phải tạm ở nhà Lâm Ấu Tân thêm một thời gian nữa.


Phản ứng đầu tiên của cô là thấy hơi không ổn lắm. Dù gì đi nữa, họ cũng là cô nam quả nữ ở chung dưới một mái nhà. Cho dù là cô có hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của Chu Bẩm Sơn đi chăng nữa, thì chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy kì.


Chu Bẩm Sơn tựa lưng vào quầy nước, thong thả uống một ngụm. Anh thản nhiên đưa tay đẩy nhẹ gọng kính lên: “Ban ngày anh ở trong trường, tối lại làm thí nghiệm nên có thể sẽ về nhà khá muộn đấy. Em sẽ không thường xuyên thấy anh đâu.”


Dù đã nghe được lời giải thích, nhưng Lâm Ấu Tân vẫn không khỏi nhíu mày. Trong lòng cô ít nhiều vẫn có một gánh nặng đạo đức khác.


Cô là người đã có bạn trai rồi mà.


Ánh mắt của Chu Bẩm Sơn dõi theo từng hành động nhỏ trên khuôn mặt cô, rồi anh chậm rãi dời đi, giọng có vài phần khô khan.


“Em đừng lo, anh cũng có một đứa em họ ở đây. Chỉ là chỗ thằng nhóc đó tạm thời vẫn không tiện đến ở ngay, nhưng nó cũng đã bảo là sẽ giúp anh tìm nhà rồi. Nhiều lắm là ba tháng, anh sẽ chuyển đi.”



“Dạ, vậy tạm thời cứ vậy đi ạ.”


Căn nhà hiện tại của cô có hai tầng. Lâm Ấu Tân ở tầng trên, còn Chu Bẩm Sơn thì ở tầng dưới.


Quả đúng như lời anh nói, ban ngày hầu như cô không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của anh đâu, đôi khi buổi tối mới dùng bữa cùng nhau. Chu Bẩm Sơn nấu vài món ăn có vị quê nhà, vừa miệng cô vô cùng.


Những tháng ngày như thế cứ vậy mà tiếp diễn được hơn nửa tháng.


Cuối cùng, Lương Tiêu Thụ cũng đã liên lạc lại với cô.


Đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của hai người họ, kéo dài gần cả tháng trời.


Mấy hôm trước, cuối cùng cô cũng không nhịn được, hèn hạ mà gửi đi một tin nhắn qua Wechat vào lúc nửa đêm ở bờ Tây: “Anh đang làm gì vậy? Em nhớ anh.”


Nhưng Lương Tiêu Thụ lại không trả lời. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Cô lại đợi thêm khoảng ba ngày nữa, bên kia mới gửi lại tin nhắn.


Lxs: [Mấy hôm trước anh lên núi quay quảng cáo, tiện tham gia đua xe luôn nên không nhìn thấy tin nhắn của em.]


Từ khi hai người quen nhau đến nay, mập mờ suốt một năm lớp 11 và cho đến khi cô chính thức tỏ tình vào lúc tốt nghiệp cấp Ba rồi cả lúc anh ta đồng ý hẹn hò, Lương Tiêu Thụ luôn giữ nguyên bản tính này. Ngông nghênh bất cần, không bao giờ chịu cúi đầu.


Điều duy nhất mà anh ta chịu hạ mình trong chuyện tình cảm, có lẽ là việc anh ta giải thích cặn kẽ mình đã đi đâu, tại sao lại không trả lời tin nhắn của cô.


Sau gần cả tháng trời, khoảnh khắc nhận được tin nhắn của Lương Tiêu Thụ, tâm trí cô như bị lấp đầy bởi vị chua chát của quả mơ xanh. 


Cô có cảm giác hệt như thuở mới quen nhau năm 11. Lúc nào tâm trạng cũng đầy vẻ bất an, lo lắng rằng anh ta sẽ hẹn hò với cô gái khác, sợ rằng anh ta sẽ bỏ mình.


Cô vội vàng gọi qua, không quan tâm là bên kia đã mấy giờ.


“Sao?” Một giọng nói lười biếng, khàn đặc tràn ra từ đầu dây bên kia.


Lương Tiêu Thụ bắt máy không nhanh, giọng mệt mỏi vô cùng. Rõ ràng có thể thấy là người này đang ngủ bù cho đêm hôm qua.


Ngay khi vừa nghe thấy giọng anh ta, Lâm Ấu Tân bỗng thấy tủi thân đến mức hai mắt đỏ hoe. Cái người này thật sự có thể lay động mọi tâm tư của cô.


Cô úp mặt xuống giường, cuộn mình trong tấm chăn, yên lặng một lúc rồi bực tức mắng: “Lương Tiêu Thụ, anh là đồ khốn nạn!”


Anh ta không thèm liên lạc với cô suốt cả tháng trời. Bắt cô phải nhún nhường trước, phải trải sẵn bậc thang trước mặt thì anh ta mới chịu động lòng.


Làm gì có bạn trai nào như thế chứ?


Thế đó, mà người đàn ông ở đầu dây bên kia lại chẳng thấy có lỗi, cười khẽ: “Phải, anh khốn nạn. Muốn mắng gỉ thì mắng đi, cứ tiếp tục, anh nghe đây.”


“Anh không thèm quan tâm đến em!”


Cô dứt khoát nói ra hết mọi tủi hờn. Làm sao mà anh ta lại có thể thấy bình thường khi không liên lạc với cô được chứ? Anh ta là bạn trai cô cơ mà? Bộ không sợ cô buồn hay gì?


Đây gần như là mấy câu mà mọi cô gái đều thốt lên khi giận dỗi và trách móc bạn trai. Lương Tiêu Thụ không ngờ Lâm Ấu Tân cũng có lúc như vậy. Trong mắt anh ta, cô luôn ngoan ngoãn như một chú thỏ nhỏ, độc lập và hiểu chuyện, chưa bao giờ hỏi những câu ngớ ngẩn như thế.


Lương Tiêu Thụ đưa tay xoa mặt, cau mày mở mắt ra, bất lực hỏi: “Sao lại không quan tâm em? Tiểu thư của anh, anh thực sự có chuyện bất ngờ xảy ra nên mới không đến thăm em được. Bây giờ chưa đến kỳ nghỉ đông, em phải lên lớp, chẳng lẽ anh thì không hả?”


“Nhưng anh bơ em cả tháng luôn đó?”


“Rồi em có để ý đến anh sao?” Lương Tiêu Thụ cũng đột nhiên lạnh giọng: “Cái cậu Zeb học chung với em ấy, ngày nào cũng tổ chức tiệc tùng rồi đăng lên Instagram. Trong ảnh có biết bao nhiêu đàn ông vây quanh em, anh thấy em chơi vui vẻ lắm, còn rảnh mà nhớ đến anh luôn hả?”


Nghe ra sự ghen tuông trong lời nói của anh ta, mọi cơn giận dường như bị dội một gáo nước lạnh. Trong lòng cô chợt trào lên một chút ngọt ngào rẻ mạt, cô ôm chăn lật người, má đỏ ửng, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: “Anh ghen đấy à?”


Lương Tiêu Thụ lạnh lùng cãi lại: “Anh không bao giờ ghen.”


Cơ mà, anh ta nói thế hình như là ghen thật rồi.


Ở đầu dây bên này, cô khúc khích cười, mắng anh ta: “Anh cứ cứng miệng đi Lương Tiêu Thụ, anh lúc nào cũng cứng miệng hết!”


“Thôi nào, là do em chưa thấy cái gì cứng hơn thôi.” Anh ta thuận miệng trêu chọc một cách quen thuộc.


Chỉ là một câu đùa bỡn bâng quơ, nhưng nói xong cả hai đều chìm vào im lặng trong giây lát. Giữa hai người họ chưa chạm đến vấn đề này, nhưng cũng không phải là không hiểu gì. Dù họ chưa hiểu, thì với những người làm nghệ thuật xung quanh, họ cũng đã sớm tai nghe mắt thấy.



“A Thụ, đến lượt bọn tớ rồi. Cậu xong chưa?”


Cô vừa định lên tiếng, đã nghe bên đầu dây bên kia vọng lại một giọng nữ ngắt ngang. Người đó còn gọi anh ta bằng cái tên thân mật ‘A Thụ’.


“Tớ biết rồi. Tới ngay đây, cậu đi trước đi.”


Lương Tiêu Thụ đáp lại cô gái đó, rồi quay lại lảng sang chuyện khác: “Thôi, bên em cũng không còn sớm nữa, ngủ đi. Vừa nãy anh nói linh tinh đấy.”


Nghe anh ta có vẻ muốn cúp máy gấp thì cô dừng lại, nắm chặt góc chăn, tranh thủ vài giây cuối hỏi: “Gần đây anh đang làm việc cùng với ai đó?”


“Bạn thôi. Thế nhé, anh cúp máy đây.”


/


Lâm Ấu Tân ngủ một giấc thật sâu.


Thế nhưng, giấc ngủ ấy lại không trọn vẹn chút nào. Trong mơ, cô cứ bận rộn với tùm lum thứ. Mãi cho đến khi tỉnh dậy, cô vẫn chẳng thể nhớ nổi là mình đang mải miết làm gì.


Đầu óc cô vẫn còn đang chưa tỉnh hẳn, thì chợt nhớ ra là sáng nay mình có lớp. Đây lại còn là lớp của giáo sư người Mỹ gốc Hoa nổi tiếng cực kỳ nghiêm khắc, cũng là người đã giao bài tập nhóm lần trước. 


Nghĩ vậy, cô không dám chần chừ mà bật dậy đi tắm ngay.


Trên đường đến trường, cô cứ thấp thỏm không yên mà gửi tin nhắn cho Từ Trừng Ninh, cô bạn thân nhất của mình ở Thượng Hải.


Sáng hôm đó, Chu Bẩm Sơn cũng cùng cô đến trường. Anh lái xe, còn cô thì ngồi ở băng ghế sau xe, liên tục lật xem bài để chuẩn bị cho đề tài quay phim tài liệu.


“Bài tập à em?” Anh hỏi.


Mấy ngày nay, mưa phùn cứ rả rích không thôi. Chẳng còn thấy được ánh mặt trời chói loà của California đâu, càng khiến cô thêm phần ủ rũ.


“Dạ, dự án quay phim tài liệu.”


Chu Bẩm Sơn vốn không phải kiểu người nhiều lời. Nghe thấy sự mất hứng của cô qua tông giọng, anh liền thu tầm mắt lại, không tiếp tục quấy rầy cô nữa.


Thỉnh thoảng khi lái, anh mới lẳng lặng ngắm nhìn cô qua gương chiếu hậu.


Cô dùng một chiếc bút chì vấn tạm mái tóc dài lên thành búi. Những lọn tóc rối bời dựng lên trông có vẻ lộn xộn, nhưng lại toát lên vẻ nghệ thuật độc đáo.


Lâm Ấu Tân chăm chú xem lại bài. Thái độ của cô vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại nhíu mày vì suy nghĩ gì đó như là không muốn ai quấy rầy.


Anh biết là cô vẫn luôn có thiên bẩm với những gì mình yêu thích.


Việc ông Lâm giữ cô lại Mỹ, không cho cô về nước thật sự là quá thừa thãi rồi. Cô thuần khiết như thế, căn bản sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy thương trường đâu.


Xe dừng lại ở bãi đậu xe gần lớp cô học. Dãy khoa Y của anh thì phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới tới. 


Chu Bẩm Sơn đỗ xe xong, đưa lại chìa khoá cho cô rồi tiện miệng nói: “Anh đi trước đây.”


“Dạ, bye anh.”


Từ Trừng Ninh đã nhắn lại cho cô. Giờ đây cô đang bận trả lời tin nhắn, chẳng buồn ngẩng đầu lên mà chỉ khua tay loạn xạ chào tạm biệt anh, rồi xuống xe đi thẳng về chỗ mình học.


Chu Bẩm Sơn vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô một lúc lâu. Sau đó, anh mới khoác balo lên rồi rời đi.


/


Sau một buổi sáng quay cuồng với lớp học, buổi trưa cả Lâm Ấu Tân và Phùng Ngọc Trân ghé qua căn tin để lót dạ đỡ món gì đó. Sau đó, chiều đến cả hai lại cùng nhau đến thư viện tiếp tục làm bài.


Phùng Ngọc Trân thì nghiêng về quay chụp cảnh thiên nhiên nhiều hơn. California được biết là có con đường biển “Cao tốc số 1” nổi tiếng nhất bờ Tây, nên không lo thiếu cảnh để quay. 


“Mấy cảnh này quen quá rồi, cậu có quay nữa thì điểm tụi mình cũng chẳng cao hơn bao nhiêu đâu.”


Phùng Ngọc Trân thở dài: “Vậy phải làm sao đây? Tớ nghe bảo nhóm bên sẽ quay về môi trường công sở đó. Hay tụi mình có nên thử quay ngành nghề nào không?”


“Ngành gì giờ?”


“Đương nhiên là tài chính rồi. Đây là Los Angeles mà, hơn nữa tớ nghe bảo Zeb còn quen biết quản lý cấp cao của PwC đó. Hỏi thăm xíu là xin quay được dễ ợt ngay!”



“Thôi vậy, cứ làm về ngành đó đi.”


Khi ra khỏi thư viện, trời đã tối mịt. Bên ngoài mưa lớn như trút nước. Cậu bạn trai mới của Phùng Ngọc Trân đã đến đón cô ấy, cả hai chào tạm biệt cô rồi cũng khuất sau màn mưa, bỏ lại Lâm Ấu Tân vẫn đứng đợi mưa ngớt ở cổng thư viện. 


Hôm nay cô quên mang theo ô, mà mưa thì vẫn không ngừng nặng hạt. Nếu cô cứ thế mà chạy thẳng ra bãi đậu xe, chắc sẽ ướt như chuột lột mất. Cô thở dài, khoanh tay đứng dựa vào cửa kính, chờ mưa tạnh.


Mãi cho đến lúc này, cô mới dám để những suy nghĩ kia tuôn trào ra. Lâm Ấu Tân nhớ lại đoạn tin nhắn mà Từ Trừng Ninh đã gửi hồi sáng nay……


“Tớ mới hỏi Lão Trình xong đây. Anh ấy nói đúng là có mấy lần nhìn thấy Lương Tiêu Thụ ở quán bar Thượng Hải. Mà bên cạnh lúc nào cũng có nhỏ con gái nào đó kè kè theo miết. Lão Trình bảo là trông cũng khá xinh, style hoang dã, gợi cảm đồ đó. Ê mà cậu thấy bất ổn, thì để tớ đi hỏi thêm cho. Thằng khốn nạn kia mà dám cắm sừng cậu, tớ sẽ xé nát cái xác thối đó ra ngay!”


Từ Trừng Ninh tức giận đầy mình. Lâm Ấu Tân phải khuyên can lắm mới cản được cô ấy xông thẳng đến trường của Lương Tiêu Thụ.


Lỡ mà làm vậy thật thì mất mặt lắm.


Tiểu Ninh: [Thì sao? Chẳng lẽ cậu cứ nhịn nhục vậy mãi chắc?]


Ấu Tân: [Tớ nghĩ chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi. Con người mà, có bạn bè là chuyện thường tình.]


Yêu xa là vậy đó, mọi thứ chỉ đều qua lời kể, không thể nhìn thấy ngay tận mắt nên không dám chắc được điều gì cả.


Bản thân cô không muốn nghi ngờ Lương Tiêu Thụ. Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng chứng minh được gì, chắc là chỉ tụ họp bạn bè bình thường thôi. Chẳng lẽ lại không cho người ta có bạn bè khác giới hay sao? 


Anh ta cũng chưa từng độc đoán đưa ra yêu cầu như thế với cô mà.


Huống chi cô cũng hiểu rằng, một người đã quen với việc nhún nhường và động lòng trước thì sẽ không có quyền nắm thế chủ động trong một mối quan hệ rồi.


Bên ngoài thư viện là một tấm màn che mưa hắt vào mỏng manh, nhưng người đứng bên dưới đó vẫn không khỏi cảm thấy chênh vênh giữa từng cơn gió, hạt mưa.


Thấy điện thoại sắp hết pin, cô dứt khoát tắt máy luôn rồi lặng lẽ đứng đợi dưới mái hiên. Dù sao thì, cũng chẳng có ai liên lạc cô cả.


Mắt lặng nhìn từng cặp đôi đi ngang qua với vẻ mặt uể oải, họ chẳng khác nào một phép so sánh khiến cô càng thêm bực mình. Lâm Ấu Tân thầm nghĩ, hay là mình cứ kệ hết, xông thẳng vào cơn mưa kia cho rồi. Cùng lắm thì ướt, bị bệnh rồi thôi.


Ngay lúc cô chuẩn bị đội túi lên đầu để lao vào màn mưa, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.


“Ấu Tân.”


Cô hoảng hốt quay đầu lại thì thấy Chu Bẩm Sơn. Anh đang cầm ô, nhưng quần áo và giày dép thì đã ướt nhẹp. Anh cứ thế sải bước về phía cô, mỗi bước chân đều để lại một vệt nước, mang theo hơi lạnh của gió mưa.


“Ủa anh Chu, sao anh lại đến đây?” Cô ngạc nhiên, vội đứng thẳng người.


“Trời mưa lớn quá, anh lo em lái xe một mình sẽ nguy hiểm.” 


Vì bị nước mưa hắt vào, mắt kính của anh đã bị mờ đi hết một mảng, khiến người ta không nhìn rõ được ánh mắt anh. Đâu đó là vài sợi tóc mái rủ xuống, những giọt nước trượt dài theo mái tóc rối, theo đó mà toát lên vẻ lên chút khí chất thiếu niên nhưng hoàn toàn không thấy chút chật vật nào.


Trông anh giờ đây chẳng khác nào cây tùng bách bị ướt sũng trong màn mưa giăng kín. 


“…Anh tìm đến đây từ khoa của em sao ạ?” Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho anh. 


Chu Bẩm Sơn nhận lấy, nhưng không lau mà chỉ bỏ vào túi áo khoác: “Gần như là vậy, do anh thấy gọi điện cho em mà không được.” 


Cô khựng lại, vừa kinh ngạc vừa có chút chột dạ: “Em xin lỗi… điện thoại em hết pin nên sụp nguồn rồi.”


“Không sao, anh đâu có trách em.”


Chu Bẩm Sơn có lẽ không muốn tiếp tục trò chuyện ở đây, vì một trận mưa lớn hơn sắp ập đến California đêm nay, họ cần phải nhanh chóng về nhà. Chiếc ô màu đen che qua đỉnh đầu của cả hai. Ngay sau đó, Chu Bẩm Sơn một tay cầm ô, một cánh tay không nói lời nào đã giữ chặt vai người con gái bên cạnh, cứ thế mà nửa ôm cô vào lòng. 


Một luồng hơi ấm phả ra, nóng hầm hập, mang hơi thở đàn ông từ lồng ngực anh. Lâm Ấu Tân ngơ ngẩn ngước nhìn, cơ thể cũng cứng đờ lại.


Cô chưa bao giờ ở gần Chu Bẩm Sơn đến thế.


Hơn nữa, anh đang làm gì vậy nè? Làm vậy có ổn không? 


Dường như là Chu Bẩm Sơn cũng nhận thấy ánh mắt cô, anh bình tĩnh cúi đầu. Ánh mắt sâu thẳm của anh bị che khuất sau cặp kính: “Mưa lớn quá, một cái ô không che hết được. Giờ mình cứ tạm thời như thế này ra bãi đỗ xe đã em.”


Tác giả:


Lão Chu của tuổi 31: Đã là vợ chồng hợp pháp rồi, vậy mà muốn chạm vào tay vợ cũng cần phải xin phép.


Lão Chu ở tuổi 24: Dù người con gái ấy có bạn trai thì sao nào? Tôi vẫn cứ ôm lấy cô ấy đấy, ai làm gì được tôi!


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 85: Ngoại Truyện 5
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...