Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 84: Ngoại Truyện 4


Edit: Mỳ


IF01. Anh Chu – “Em có ngại không, nếu anh xin được ở tạm đây một khoảng thời gian?”


“Nếu có thể làm lại từ đầu, em mong là anh đừng thụ động như thế nữa. Vì em nhất định sẽ chọn anh!”



Giữa tháng 11, Los Angeles đón trận mưa đầu tiên trong năm.


Ánh dương chói chang của California dường như chẳng bao giờ tắt lịm, cường độ chiếu sáng đủ đầy đến mức gần như chói loà. Thế rồi, mùa mưa dài cũng đã tìm đến, khiến cho bầu trời trong xanh bỗng chốc bị những tầng mây màu chì giăng kín.


Lâm Ấu Tân đẩy cửa thư viện bước ra, một luồng gió ẩm ướt lạnh lẽo lập tức lùa vào, lạnh đến thấu tim. Cô nhét những cuốn sách vừa mượn vào túi, tiện tay kéo chặt cổ chiếc áo măng tô , còn định bụng là đợi mưa ngớt rồi sẽ rời đi.


Phía sau lưng, đột nhiên có một cánh tay đưa ra, vỗ nhẹ lên vai cô.


Quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt Á Đông quen thuộc.


“Nè, Cecilia! Tối nay cậu có ghé tiệc của Zeb không?”


Dù đã học được trọn một kỳ tại UCLA, Lâm Ấu Tân vẫn chưa thật sự thích nghi với việc người khác gọi mình bằng tên tiếng anh.


Cô khẽ nhếch môi, lịch sự xua tay từ chối: “Không đâu. Tớ còn bài tập chưa làm xong.”


“À, là cái bài quay phim tài liệu gì đó hả? Trời ơi, deadline còn những hai tháng nữa mà! Tớ còn chưa lên kịch bản phần tớ nữa đây nè!”


Phùng Ngọc Trân là một Hoa Kiều đến từ Singapore, học cùng chuyên ngành với cô, mà ngay cả nhà cũng ở cách không xa mấy. Hai người thỉnh thoảng còn đi đây đi đó cùng nhau.


Tuần trước, giáo sư dạy môn biên kịch đã giao bài tập về nhà là phải quay một suộc phim tài liệu. Cả Lâm Ấu Tân và Phùng Ngọc Trân được phân chung một nhóm


Lâm Ấu Tân nhún vai hờ hững: “Làm sớm hay muộn gì thì cũng phải làm thôi, dù sao tớ cũng đang rảnh mà. Nếu cậu không bận tâm, tớ làm luôn phần cậu cũng được.”


“Trời ạ, cậu thà làm bài tập còn hơn là đi tiệc hả?”


“Zeb tổ chức tiệc liên miên, tớ lười lắm nên thôi, không đi đâu. Vả lại, tớ còn phải gọi về nhà nữa.”


Thấy mưa đã dần nhẹ hạt, cô lấy chiếc ô từ trong túi ra, mỉm cười với Phùng Ngọc Trân rồi ra hiệu mình đi đây.


Trong tháng đầu tiên vừa đặt chân đến Los Angeles, cô cũng từng nhiệt huyết kết bạn khắp nơi, giao lưu bạn bè. Tuổi trẻ mà, cái độ tuổi dưới hai mươi luôn hăng hái và xôn xao ấy lúc nào cũng thế cả. Nhưng dần dà, các buổi tiệc cứ được tổ chức liên miên, lần nào cũng chỉ có thế, ngay cả cách bắt chuyện lôi kéo cũng chẳng khác gì nhau. Dần dần, cô đánh mất đi hứng thú. Thà là ở một mình, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì gọi điện cho bạn bè thân thiết ở quê nhà để giết thời gian. 


Phùng Ngọc Trân nép vào ô của cô để cùng đi ra bãi giữ xe. Trên đường đi, cô ấy cười đầy ẩn ý.


“Thôi đi, cậu chỉ muốn về gọi video cho bồ thôi chứ gì! Được rồi, tớ không rủ cậu nữa đâu. Nhưng mà nghe nói, tối nay anh họ của Zeb sẽ đến California chơi đó, là một vị Tiến sĩ Y khoa, lớn hơn tụi mình vài tuổi. Tớ xem ảnh mà Zeb gửi tới rồi. Biết sao không? Trời ơi luôn, đúng kiểu trai trầm lắng đồ đó, cậu không đi thì đừng có mà tiếc hùi hụi đấy nhé!” 



Vừa nghe thấy hai từ bạn trai, gương mặt của Lâm Ấu Tân chợt tối sầm lại. Những lời Phùng Ngọc Trân nói như ‘anh họ của Zeb’ hay ‘Tiến sĩ Y khoa’ gì đó cũng chẳng hề lọt vào tai cô.


Ấy thế nhưng cô vẫn giữ lấy nụ cười xã giao: “Thế, chúc cậu may mắn nha!”


/


Trở về căn hộ thuê, Lâm Ấu Tân tiện tay úp một gói mỳ ăn liền để qua loa bữa tối.


Cô vốn không giỏi việc bếp núc, thường ngày chỉ ăn ở căn tin trường, thỉnh thoảng thì tự làm vài món salad kiểu Tây đơn giản, hay cùng lắm là đặt đồ ăn mang về. Mỳ ăn liền là món Hoa hiếm hoi mà cô có thể tự làm.


Lâm Ấu Tân đổ hết phần nước dùng còn dư xuống bồn cầu, sau đó toan định vứt hộp xốp đi thì điện thoại chợt đổ chuông tin nhắn. Cô vội vàng chạy lại xem, người nhắn là Khúc Tĩnh Đồng.


Tĩnh Đồng: [Em ăn chưa? Dạo này tâm trạng em sao rồi?]


Kể từ khi đến California, một nơi đất rộng người thưa, tâm trạng của Lâm Ấu Tân cũng chẳng thoái mái hơn là bao. Nhất là những chuyện xảy ra gần đây, cảm xúc của cô gần như là chạm đáy mỗi ngày vậy.


Niềm vui hân hoan ban đầu bỗng chốc tan biến, cô lười biếng gõ màn hình: [Mỳ gói. Tâm trạng thì cũng vậy à chị ơi.]


Lập tức, Khúc Tĩnh Đồng gọi thẳng qua ngay.


Trong nước lúc này chắc cũng khoảng tám giờ sáng rồi. Khúc Tĩnh Đồng đang ở thư viện, do đó đành hạ giọng mắng cô.


“Lâm Viên Viên, em hay quá ha! Sao lại úp mỳ gói nữa thế? Hay để chị bảo mẹ chị, tìm cho em một người giúp việc nhé, chứ đâu thể bỏ mặc em thế được!” 


“Thôi mà chị. Em ổn, chị đừng nói với dì mà.”


Lâm Ấu Tân đang thấy không vui mấy trong lòng. Cô vừa gọi, tay vừa lướt vào tường nhà mình trên wechat.


Cô và Lương Tiêu Thụ đã chiến tranh lạnh cả tuần nay rồi, suốt cả khoản thời gian này họ chẳng liên lạc gì với nhau cả. Giờ phút này, khi nhìn thấy bài đăng mới nhất mà anh ta vừa đăng lên tối hôm qua, lòng cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Bức ảnh chụp là ảnh của một hội bạn cùng khoa diễn xuất đang ngồi trong quán bar, cả một nhóm bạn toàn trai xinh gái đẹp đang giơ tay tạo dáng ‘rock’ dưới ánh đèn laser rực rỡ, trông khá là nổi loạn, bụi bặm.


Lương Tiêu Thụ vắt chéo chân ngồi ngay giữa, ngón tay còn kẹo theo điếu thuốc.


Anh ta vừa mới cắt tóc húi cua, từng góc cạnh đều được cắt tỉa gọn gàng, sắc nét. Khoác lên mình chiếc áo khoác da màu nâu sẫm, quần jean. Thoạt nhìn trông khá là thảnh thơi, vui vẻ giữa đám đông.


Những người ở trong ảnh, cô gần như biết hết. Thế nhưng ngoại trừ những gương mặt quen kia, hôm nay lại có thêm một cô gái xa lạ.


Cô ấy mặc áo da đính đinh tán, đi bốt cao cổ, trông vừa cá tính vừa quyến rũ, đang nghiêng đầu ngồi cạnh Lương Tiêu Thụ. Không những thế còn nở một nụ cười ngọt ngào, cùng anh ta tạo dáng ‘rock’. 


Khoảnh khắc Lâm Ấu Tân vừa nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ. Nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ vô thức bấm lưu bức ảnh này lại.


Thoát khỏi tường nhà, phần tin nhắn được ghim tên Lương Tiêu Thụ tít trên cùng vẫn không có tin mới nào. Cùng là cãi vã, chiến tranh lạnh như nhau. Song, thay vì u ám như Lâm Ấu Tân, dường như anh ta lại chẳng mấy bận tâm. 


Đôi khi, cô thật sự nể anh ta dã man.


Bên Khúc Tĩnh Đồng lúc này đã bắt đầu luyên thuyên một mình. Cô ấy luôn mồm nói về chương trình trao đổi của bọn họ, rồi nói gì mà, thần đồng đúng là thần đồng. Đi đâu cũng giành được vị trí cao nhất. 



Dần dà Khúc Tĩnh Đồng cũng nhận ra được sự thờ ơ qua lời nói của cô, bèn cẩn thận hỏi là liệu cô và bạn trai vẫn chưa làm lành à? 


“Dạ, anh ta không liên lạc thì em cũng chẳng thèm liên lạc trước làm gì.”


Lâm Ấu Tân ngồi trên thảm với vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng có thể thấy, mắt cô đã đỏ hoe tự bao giờ, chỉ là cô đang cố gồng mình chịu đựng mà thôi.


Thật ra cô biết rất rõ, kiểu người như Lương Tiêu Thụ, nếu cô không chịu hạ mình nhún nhường thì cũng đừng mong đến chuyện anh ta cúi đầu.


Trước giờ anh ta chưa bao giờ nói lời xin lỗi cả.


“Uầy, hai đứa cố chấp thật đó. Chẳng phải cậu ta hứa là sẽ đến Los Angeles để thăm em, nhưng rồi lại bảo bận việc nên không đến được sao? Cần gì phải giận lâu đến thế chứ?”


“Có việc ư?” Lâm Ấu Tân cười khổ: “Cứ cho là vậy đi.”


Anh ta nói là sẽ đến thăm cô từ hồi nghỉ hè, rồi lại trì hoãn đến Quốc Khánh, giờ thì kéo dài tận đến tháng Mười Một. Cô đã đặt vé máy bay cho anh ta từ thứ Sáu tuần trước, vậy đó mà đến tận một ngày trước khi bay, lại viện cớ trường có việc gấp nên không đi được nữa, rồi kêu cô huỷ vé. 


Tóm lại là anh ta căn bản là không hề muốn đến.


Khúc Tĩnh Đồng còn phải viết luận văn, không có thời gian bà tám, bèn thuận miệng đưa ra một ý kiến nửa vời.


“Em thấy không ổn nữa thì chia tay đi, đằng nào gia đình mình cũng chẳng ưa gì cậu ta cả. Mà thôi, chị bận rồi, cúp máy nhé. Ê quên……ờ thì, vừa nãy ông nội bảo chị gọi em để nói gì ấy nhỉ? Em xem, chị học nhiều quá lú hết cả rồi này.”


“Nào chị nhớ thì nói em sau đi nha, bye bye.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Tâm trạng của Lâm Ấu Tân đang khá là tệ, cũng không muốn làm lỡ thời gian nên cô nói thêm vài câu xã giao rồi cúp máy luôn.


Trước khi đi ngủ, cô lại lướt điện thoại thêm một lúc nữa. Song, vẫn chẳng có tin nhắn gì mới.


Cô dứt khoát tắt luôn điện thoại, trùm chăn lại rồi ngủ vùi.


/


Nhiệt độ ở Los Angeles vào tháng Mười Một đã giảm xuống khá sâu.


Ngày hôm sau, trời vẫn mưa dầm dề, âm u mãi không dứt. Những đám mây xám xịt trên bầu trời dường như lại càng nặng nề hơn hôm qua gấp mấy lần.


Lâm Ấu Tân thức giấc, không khỏi cảm thấy đau đầu. Cô vội vã lấy điện thoại lên tìm nhà thuốc gần nhất. Đúng lúc đó, dì cả Lâm Khiết Trân của cô gửi đến một tin nhắn thoại.


Lâm Khiết Trân: [Chị con nói là con cần giúp việc hả? Con thấy sống ở đó không thoải mái, hay con muốn về nước?]


Lâm Ấu Tân gõ chữ với nét mặt bình thản: [Không có sự cho phép của dì, con sẽ không về nước đâu ạ. Con cần giúp việc là vì con không biết nấu ăn thôi. Nếu dì thấy cực quá, thì con ăn mỳ cũng được.]


Phía Lâm Khiết Trân im lặng gần năm phút. Sau đó, bà gửi đến cho cô một đoạn tin nhắn thoại: [Viên Viên à, dì không có ý đó. Sau khi bố con mất, công ty…..]


Cô không muốn nghe hết đoạn tin nhắn thoại, bèn tắt luôn màn hình. Tay vơ lấy chìa khoá xe, rồi rời khỏi nhà.



Nhà thuốc gần nhất cách nơi cô ở tầm ba cây số. Vừa bước ra khỏi xe, Lâm Ấu Tân bất ngờ khi nhìn thấy xe của Phùng Ngọc Trân cũng đậu ngay cạnh, đó là một chiếc Maserati màu trắng.


“Cecilia? Ủa, sao cậu lại ở đây?”


“Chắc tớ bị cảm rồi, mà sao cậu lại ở đây?”


“Đau bụng kinh, nên tớ phải chạy đi mua thuốc giảm đâu đây nè.”


Phùng Ngọc Trân vẫn còn nét ngà ngà say từ đêm qua, trả lời cô cũng chẳng có mấy hào hứng. Lâm Ấu Tân dứt khoát tựa vào kệ hàng, bắt chuyện: “Sao thế? Đột ngột quá nên tối hôm qua không hẹn hò được à?”


“Đừng nhắc nữa! Anh họ của Zeb chỉ đến đưa đồ cho cậu ấy thôi. Mà hình như là mẹ Zeb thì đúng hơn, rồi anh chàng đẹp trai đó đi thẳng mất tiu. Tối qua tớ lăn lộn cả đêm với hai cậu trai Tây bên Tài Chính á.”


Những hai người sao…..


Lâm Ấu Tân hơi khựng lại: “Ủa, sao cậu bảo là đáng tới tháng?”


“Hôm qua chưa đến. Cậu biết đó, sướng điên lên được!”


Lâm Ấu Tân lại một lần nữa đứng hình.


Phùng Ngọc Trân ở ngay cạnh cô thôi. Có đôi lúc, cô ấy chơi quá trớn, đôi khi Lâm Ấu Tân đang cắt cỏ cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. 


Đàn ông ra vào phòng của Phùng Ngọc Trân, bất kể là màu da hay quốc tịch, đa phần cô đều không bao giờ gặp lại lần thứ hai. 


Nhưng mà những hai người cùng một lúc……Hai bên má của Lâm Ấu Tân chợt nóng bừng.


Phùng Ngọc Trân biết Lâm Ấu Tân ngại nói về mấy chủ đề như vậy, chỉ cười tủm tỉm khoác lên vai cô. Khi đi ngang qua quầy thuốc nào đó, tiện tay cô ấy còn lấy thêm cả một hộp thuốc tránh thai hằng ngày, rồi thanh toán cùng với thuốc cảm của Lâm Ấu Tân.


“Vậy, tối nay cậu cũng không đến chơi à?”


Khi cả hai lên xe riêng, Phùng Ngọc Trân nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cecilia à, cậu mới có mười chín tuổi thôi. Tuổi xuân phơi phới vậy mà lại giữ gìn vì một người đàn ông, đúng là phí của giời! Cậu tính làm thánh nữ đồng trinh mãi sao?”


Lâm Ấu Tân phì cười: “Cảm ơn nha, nhưng tớ không có ý định ngoại tình đâu. Vả lại…..”


Cô nhún đôi vai gầy: “Tớ không có hứng với trai Tây. Mấy anh chàng đó nặng mùi cơ thể lắm, với lên giường còn chẳng chịu cởi giày.”


Phùng Ngọc Trân bất lực đảo mắt: “Cưng ơi, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi!”


/


Lúc lái xe về đến khu dân cư, Lâm Ấu Tân thấy cả người uể oải hẳn. E là bệnh cảm của cô ngày một nặng hơn rồi.


Cô bất chợt nhớ lại nụ hôn đầu đời của mình với Lương Tiêu Thụ.


Chỉ là một thoáng chạm môi nhẹ bâng mà thôi. Sau đó, cả những lần khác cơ bạ là chỉ qua loa, chưa từng có một nụ hôn sâu nào, chứ đừng nói chi là các chuyện khác.



Giá như mà cô biết trước, thì chắc chắn đã làm gì đó trước khi đi rồi.


Trong lòng cô dâng lên một thứ cảm giác hụt hẫng và tiếc nuối. Một giây suy nghĩ táo bạo vụt qua thật nhanh, khiến cô không khỏi hoảng loạn. Chắc là cô đã bị Phùng Ngọc Trân đầu độc suy nghĩ mất rồi.


Cô hít một hơi thật sâu, sau đó cố lắc đầu để xua đi những suy nghĩ kì cục kia.


Lái xe về đến nơi, cô pha cho mình một cốc thuốc cảm cúm. Uống ực một ngụm hết sạch, định bụng là sẽ đi ngủ một giấc cho khoẻ.


Hôm nay cô không có lớp, cũng chẳng có tâm trạng làm bài tập. Trước khi tắt điện thoại, tiện tay kiểm tra phần tin nhắn quen thuộc lần cuối, nào ngờ lại nhận được tin nhắn đến từ dì cả, Lâm Khiết Trân của mình.


Bà bảo rằng, bạn của ông nội cô có một đứa cháu trai sắp sang California trao đổi một thời gian. Người này vẫn chưa thuê được căn nhà nào, nên định đến ở tạm nhà cô vài hôm. Đổi lại, người này sẽ lo luôn cho cô ngày ba bữa.


Cháu trai của bạn ông nội sao? Còn phụ trách ngày ba bữa cho cô nữa ư? Nghe hơi lạ nha. Công tử nhà giàu nào mà phải tự tay nấu ăn vậy nè?


Nhưng Lâm Ấu Tân luôn coi những lời của Lâm Khiết Trân như mệnh lệnh. Cô không hề thắc mắc, đã đáp: [Dạ, dì cứ thoải mái đi ạ.]


Chắc Lâm Khiết Trân đang bận nên chẳng hồi âm cô thêm. Lâm Ấu Tân vừa gửi tin xong liền ném điện thoại sang một bên, chìm vào giấc ngủ sâu.


Trong cơn mơ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa ở dưới tầng.


Tưởng là Phùng Ngọc Trân, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều. Tiện tay nhặt đại khăn choàng dưới đất rồi khoác vội lên váy ngủ hai dây mỏng tang còn hở lưng, chân trần mà đi xuống mở cửa.


Có điều, khoảnh khắc cánh cửa bật ra, cô không khỏi khựng lại ngay tại chỗ.


Người đàn ông đứng ngoài cửa bận áo khoác măng tô dài, màu khaki. Đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn giấu sau cặp kính gọng kim loại đen. Đôi môi mỏng, xương hàm gọn gàng và sắc nét, bên tay còn đang kéo theo một chiếc vali 32 inches.


Anh đứng trước cửa đầy vẻ phong trần, trên vai vẫn còn vương lại vài dấu mưa li ti. Trông như là đã đi qua cả một chặng đường dài.


“…..Anh Chu?”


Lâm Ấu Tân nhìn anh với ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng. Theo phản xạ, cô siết chặt khăn choàng trên người. Hai bàn chân trần cũng cuộn lại vì căng thẳng, nhất thời cô không nói nên thành lời.


Chúa ơi, đây là tình huống gì vậy nè?


Ai đó là ơn nói cho cô biết đi, sao Chu Bẩm Sơn lại tới Los Angeles?


Chu Bẩm Sơn nhìn cô rất lâu với vẻ mặt không rõ ràng. Cuối cùng, dường như không kìm nén nổi nữa, anh tiến thêm một bước để gần cô hơn, mang theo trong giọng nói là hơi nước mỏng manh, trầm giọng cất lời.


“Lâm Ấu Tân, đã lâu không gặp em.”


“Em có ngại không, nếu anh xin được ở tạm đây một khoảng thời gian?”


Tác giả:


[IF Line: Nếu như Chu Bẩm Sơn không bỏ lỡ tám năm đó?]


Tiểu Lâm và Lão Chu ở một thế giới song song khác: Cuộc sống thuê nhà, những tháng ngày ở nơi đất khách quê người đã chính thức bắt đầu rồi! 


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 84: Ngoại Truyện 4
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...