Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 70
Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân nhanh tay đẩy Lương Tiêu Thụ ra khi anh ta định hôn, cô lùi lại hai bước, mắt mở to: “Anh điên rồi sao?”
Cô thật sự không thể ngờ Lương Tiêu Thụ lại làm ra chuyện này.
Cưỡng hôn? Anh ta định làm gì thế kia!
Bị cô đẩy, Lương Tiêu Thụ loạng choạng, vẻ mặt phức tạp mang theo vài phần thất vọng. Dường như anh ta cũng vừa nhận ra mình đã hành động bốc đồng như thế nào.
“Lâm Ấu Tân, anh…….”
Lâm Ấu Tân cười lạnh, không muốn nghe anh ta nói gì thêm. Cô quay người, ấn mạnh nút mở thang máy: “Tôi thật sự không hiểu tại sao mấy người cứ phải nhắc đi nhắc lại tám năm đó. Tôi là gì, robot à? Dùng con số chính xác để đo lường tình yêu chân thật sao? Hôm nay tôi nói cho anh biết rõ ràng, tôi tuyệt đối không ăn lại cỏ cũ. Trên đời này không chỉ có hai người đàn ông là anh và Chu Bẩm Sơn. Tôi không phải là không cần anh ấy thì phải cần anh đâu!”
Cửa thang máy mở ra, cô bước vào. Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô cũng không thèm nhìn Lương Tiêu Thụ lấy một lần.
Lương Tiêu Thụ nhìn cánh cửa thang máy đang dần đóng lại. Anh ta cúi đầu đứng bất động tại chỗ. Trông anh ta cứ như thể trong lòng đang đè nặng cả ngàn cân, khó thở muốn chết. Giờ đây anh ta có làm gì cũng vô ích mà thôi.
Không biết từ khi nào rời khỏi khách sạn, anh ta bước đi thất thần, không còn chút cảnh giác thường ngày. Thấy Thi Trần ở cách đó không xa, anh ta khoác vai người anh em của mình.
……
Lúc này, tầm nhìn của anh ta bị hạn chế, đến mức không hề nhận ra mấy chiếc camera đang lén lút quay phim ở phía xa.
Lâm Ấu Tân về phòng, ném chiếc túi xách sang một bên, cả người như mất hết sức lực mà ngã phịch xuống ghế sofa, đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, điện thoại bàn trong phòng khách sạn reo lên. Cô bất lực thở dài, không tình nguyện đứng dậy, nhấc điện thoại lên.
Đó là lễ tân, người đó nói là có quà tặng cho cô.
“Quà sao? Ai gửi vậy?”
“Xin lỗi cô Lâm, người gửi không để lại tên.”
“Là nam hay nữ?”
“Một an
h chàng trẻ tuổi. Anh ấy nhờ tôi chuyển lời, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Ấu Tân khẽ cau mày. Chắc không phải Lương Tiêu Thụ lại làm gì đấy chứ.
“Anh ấy giao cho các anh khi nào?”
“Khoảng mười lăm phút trước ạ.”
Vậy không phải là lúc cô và Lương Tiêu Thụ vừa chia tay sao? Lâm Ấu Tân cảm thấy hơi chán ghét, sao người này cứ như âm hồn bất tán vậy.
“Khi nào cô tiện, chúng tôi sẽ mang túi quà lên giúp cô? Anh chàng kia trông có vẻ thần sắc không được ổn cho lắm ấy ạ.” Bên lễ tân cẩn thận miêu tả.
Vì những miêu tả kia, cô lại càng chắc chắn đó là Lương Tiêu Thụ. Cô khẽ dừng lại rồi nói:
“Anh cứ để lại đấy giúp tôi. Giờ tôi cần nghỉ ngơi một lát. Khi nào rảnh, tôi sẽ đến lấy.”
“Vâng, thưa cô Lâm. Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.”
Gác máy, Lâm Ấu Tân vẫn đứng lặng tại chỗ, tay nắm chặt điện thoại. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô mở ứng dụng tin nhắn. Thế nhưng, khung chat được ghim ở đầu danh sách kia vẫn không hề có tin nhắn nào được gửi đến.
/
Ngày ly hôn được ấn định vào 10 tháng 10, hai ngày sau Quốc khánh. Khi bàn với Chu Bẩm Sơn, anh nhắc cô rằng Cục Dân chính có thể sẽ không làm việc vào ngày lễ. Cô nên chọn trước hoặc sau kỳ nghỉ. Lâm Ấu Tân suy nghĩ rồi trả lời rằng sau Quốc khánh thì tốt hơn. Hôm đó là ngày thứ hai cô công diễn, lịch diễn những ngày sau đó không nhiều, cô có thời gian để về.
Z: [Được rồi. Giấy đăng ký kết hôn anh giữ, em chỉ cần mang hợp đồng ly hôn đã ký và chứng minh thư tới.]
Ấu Tân: [À, có gì cần lưu ý nữa không?]
Đối phương im lặng vài phút rồi nhắn: [Trên đường về, em nhớ cẩn thận. Tây Thành đang trở lạnh, nhớ mặc thêm áo ấm.]
Lúc đó Lâm Ấu Tân đang ở khách sạn ôn lại lời thoại, vừa đọc đến câu: “Nợ duyên sâu nặng, nam nữ si tình, trách thay nợ phong nguyệt chẳng thể trả”. Cô và Chu Bẩm Sơn chưa từng có những dằn vặt phức tạp như vậy. Kể cả khi ly hôn, anh vẫn quan tâm nhắc nhở cô mặc ấm. Nhưng chính vào lúc này, cô lại không muốn nhìn thấy một Chu Bẩm Sơn như thế. Cô thà rằng anh bộc lộ bản tính thật của mình còn hơn.
Ấu Tân: [Em biết rồi.]
Ngày 10 trở về Tây Thành, cô đi thẳng từ sân bay đến Cục Dân chính. Thời tiết quả thật đã lạnh đi rất nhiều. Cô mặc áo khoác da nâu, quần jeans ôm, bốt Martin đế cao, phần eo trắng lộ ra từ chiếc áo croptop bên trong. Vừa bước xuống taxi, cô đã cảm thấy lạnh buốt thấu xương.
Chu Bẩm Sơn thấy trang phục của cô, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, lảng mắt đi.
Lâm Ấu Tân cũng lặng lẽ đánh giá anh. Anh gầy đi, tóc cắt ngắn hơn. Áo khoác gió đen, ba lô và giày thể thao khiến anh trông như sắp đi bộ đường dài. Gần hai ba tháng không gặp, cả hai đều có chút xa lạ.
“Sao lại mặc phong phanh thế này?” Chu Bẩm Sơn mở lời trước.
Lâm Ấu Tân nhận ra giọng anh khàn khàn bất thường: “Anh bị cảm à?”
Chu Bẩm Sơn cụp mắt, nói khẽ: “Do trời lạnh thôi, không sao.” Nói xong, như chợt nhớ ra, anh vội vàng bổ sung: “Không phải cố tình bị cảm đâu.”
Lâm Ấu Tân lặng người, trái tim như bị một bàn tay vô tình bóp chặt, chua xót đến đau lòng.
“…Vào thôi.” Cô hít sâu một hơi rồi lách qua anh đi vào.
Vài năm gần đây, tỷ lệ ly hôn tăng vọt. Hàng người chờ đăng ký kết hôn thì ít, chờ làm thủ tục ly hôn thì lại rất nhiều. Hai người họ ngồi trên ghế nhựa ở Cục Dân chính đợi gần nửa tiếng mới đến lượt. Theo quy trình, họ phải hòa giải trước. Nhân viên nhìn giấy đăng ký kết hôn, tiếc nuối: “Đăng ký từ tháng 12 năm ngoái, mới được gần một năm, còn là giai đoạn hòa hợp. Hai bạn trông rất đẹp đôi, về nhà nói chuyện lại đi. Vợ chồng trẻ mới cưới có mâu thuẫn là bình thường, không cần thiết phải ly hôn vội vàng thế này. Suy nghĩ lại nhé?”
Lâm Ấu Tân lúng túng không biết phải làm sao, cô nhìn Chu Bẩm Sơn. Anh hiểu ý, bắt đầu đối đáp với nhân viên. Thái độ kiên quyết và dứt khoát của anh khiến cô nghi ngờ rằng có lẽ anh đã muốn ly hôn với cô từ lâu rồi. Anh dường như không hề luyến tiếc chút nào.
Cầm giấy ly hôn bước ra, trời đã quá 12 giờ trưa. Dù nắng gắt nhưng cả hai đều không thấy ấm áp. Lâm Ấu Tân bỏ giấy ly hôn vào túi, nhìn đồng hồ. Cô phải ra sân bay rồi, 2 giờ chiều có chuyến bay về Bắc Kinh, tối còn có buổi diễn.
“Anh…” Cô vô thức bật ra một âm tiết.
Chu Bẩm Sơn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút buồn và trống rỗng: “Gì vậy?”
Lâm Ấu Tân lảng tránh ánh mắt anh: “Anh định đi đâu tiếp? Về nhà à?”
“Đi dạo đâu đó.”
“À.”
Ban đầu khi đề nghị ly hôn, cô nghĩ mình sẽ được giải thoát. Nhưng giờ đây, khi đã thật sự ly hôn, cô lại không cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Chẳng qua là từ việc mang một gánh nặng, giờ cô lại trôi nổi trên một mặt biển. Cảm giác nào cũng chẳng dễ chịu hơn.
“Em phải ra sân bay à?” Anh hỏi.
“À, tối nay có buổi diễn.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu, cầm điện thoại lên: “Anh gọi xe cho em.”
Lâm Ấu Tân há miệng, nghĩ thầm đã ly hôn rồi, anh cũng không có nghĩa vụ đưa vợ cũ ra sân bay làm gì. Lịch thiệp đến mấy cũng không cần thiết với cô nữa. Cô khẽ mím môi: “Không cần, em tự gọi được. Không cần phải phiền anh nữa.”
Chu Bẩm Sơn đứng cạnh, thân hình khẽ cứng lại nhưng không dám nói thêm gì, đành hủy đơn đặt xe. Sự ép buộc của anh đã đẩy cô đi, giờ anh chẳng còn tư cách gì nữa rồi.
“Được rồi, vậy em tự lo nhé.”
Chiếc xe Lâm Ấu Tân gọi đến rất nhanh. Vừa thấy xe, cô mở cửa, đóng sầm lại rồi lên xe, không hề nhìn anh. Ánh mắt Chu Bẩm Sơn rơi xuống cổ tay cô. Trống trơn. Cô không thấy món quà đó, hay là… đã thấy rồi nhưng không muốn đeo? Anh đoán, khả năng thứ hai lớn hơn.
Chiếc taxi đã khuất dạng ở góc đường từ lâu, anh mới bừng tỉnh khỏi nỗi đau âm thầm. Anh vẫy một chiếc taxi ven đường, báo địa chỉ: Ga tàu cao tốc.
Tất cả đã kết thúc rồi. Lâm Ấu Tân của anh đã có một cuộc sống mới, có người mới. Anh đã có thể yên lòng rồi.
/
Một tuần sau, chuyện ly hôn được báo cho hai bên gia đình.
Nghe tin, Lâm Giới Bình lặng thinh hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Hết duyên rồi thì thôi vậy.”
Lâm Ấu Tân không trả lời, chỉ hỏi lại: “Ông và ông nội Chu vẫn ổn chứ ạ? Ông đừng vì chuyện của bọn con mà làm sứt mẻ tình cảm.”
Ông Lâm cười nhạt, đầy vẻ cảm thán: “Chuyện cỏn con mà, không đến mức đó đâu, con yên tâm. Vả lại, Bẩm Sơn có lớn lên bên cạnh ông ấy đâu, ông anh già của ông cũng sẽ hiểu cho mà.”
Lâm Ấu Tân nghe mà thấy khó chịu, chẳng hiểu nổi lời nói này có ý gì. Cô đáp qua loa vài câu rồi cúp máy.
Mọi thứ cứ thế diễn ra bình thường, cho đến cuối tháng 11. Vở kịch “Ngọc Thạch Ký” kết thúc suất diễn cuối cùng ở Bắc Kinh và chuẩn bị lưu diễn toàn quốc.
Cô có một tuần nghỉ, rủ Khúc Tĩnh Đồng và bạn bè đến Bắc Kinh chơi.
“Em phải lo công việc mà!” Lâm Ấu Tân cãi lại.
Đoàn kịch “Ngọc Thạch Ký” toàn những tên tuổi lớn, vai của cô dù không nhiều nhưng rất quan trọng. Diễn kịch nói không được phép sai sót, nên lần nào lên sân khấu cô cũng lo lắng đến mất ngủ.
Khúc Tĩnh Đồng chỉ cười khẩy: “Thôi được rồi, em tin là được.”
Buổi tối, mọi người đi ăn. Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn đã đặt bàn ở một nhà hàng chay nổi tiếng. Lâm Ấu Tân lái xe chở Tĩnh Đồng đến đó.
“Chà, sắm cả xe biển Bắc Kinh rồi. Thế này là em định cư luôn ở đây chứ gì?” Khúc Tĩnh Đồng dò hỏi.
Lâm Ấu Tân thấy mệt mỏi: “Phải rồi, thế được chưa? Em không muốn về. Tây Thành nhỏ tí, bệnh viện số Một lại ngay gần nhà ở Nam Sùng. Gặp lại chồng cũ thì biết làm sao?”
Cô không dám nghĩ đến cảnh đó. Lỡ sau này Chu Bẩm Sơn có bạn gái mới, cô nên chúc hay không đây?
“À, nếu em lo chuyện này thì nghĩ nhiều rồi.” Khúc Tĩnh Đồng cười: “Chu Bẩm Sơn đã nghỉ việc ở Bệnh viện số Một, chắc không còn ở Tây Thành nữa đâu.”
Chiếc Aston Martin mới của Lâm Ấu Tân dừng khựng lại giữa dòng xe tắc nghẽn ở Bắc Kinh.
“Chị nói gì?”
Khúc Tĩnh Đồng nhìn gương mặt bất ngờ của cô và lặp lại: “Chu Bẩm Sơn nghỉ việc rồi, chuyện từ tháng Tám ấy.”
“Không phải anh ấy tham gia đội y tế à? Sao lại nghỉ?”
“Đó là làm cố vấn thôi, làm có một tháng mà. Giờ thì anh ấy rời đội rồi.”
“…Vậy anh ấy đi đâu?”
Bàn tay Lâm Ấu Tân đặt trên vô lăng bất giác run rẩy.
Khúc Tĩnh Đồng nhún vai: “Chị cũng không biết nữa. Anh ấy vốn là người của Bệnh viện trung ương Bắc Kinh. Sau khi nghỉ, phó viện trưởng ở đó còn đích thân mời lại, nhưng anh ấy từ chối rồi.”
“Nhưng mà em đừng lo, anh ta không làm gì dại dột đâu. Chị nghe một bác sĩ họ Lý ở khoa của anh ấy nói, hình như anh ấy tham gia một dự án tình nguyện y tế dài hạn rồi. An toàn lắm.”
Lâm Ấu Tân lại đạp ga, cổ họng như bị nghẹn lại: “Em không lo chuyện đó…”
Đến nhà hàng, Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn nhận ra cô mất tập trung. Mọi người ăn vội rồi về khách sạn.
Khúc Tĩnh Đồng không thích ở chung phòng nên ra quầy lễ tân thuê thêm phòng. Lâm Ấu Tân đứng đợi.
Nhân viên lễ tân tháng trước trực hôm nay nhắc nhở: “Thưa cô Lâm, cô còn một món quà chưa ký nhận ạ.”
Lâm Ấu Tân sực nhớ ra: “Đưa tôi đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Một chiếc túi quà màu đen, bên trong là một chiếc hộp gỗ lê vàng cũ kỹ.
Vào thang máy, Khúc Tĩnh Đồng hỏi: “Ai tặng thế?”
“…Chắc là của Lương Tiêu Thụ chứgì.”
Cô bực mình quăng hộp cho Tĩnh Đồng: “Thôi chị xem đi. Nếu quý thì em bán lấy tiền trả lại anh ta. Không thì em cho chị.”
Lời nói đầy vẻ dứt khoát.
Khúc Tĩnh Đồng nhận lấy, vừa cười vừa nói: “Này, em đang là gái độc thân đấy, không suy nghĩ lại chuyện Lương Tiêu Thụ à? Đàn ông bây giờ phức tạp lắm. Cậu ta thì em cũng biết rõ rồi. Tình cũ nối lại dễ hơn mà.”
Chưa kịp để Lâm Ấu Tân phản bác, Khúc Tĩnh Đồng đã mở hộp ra và “chà” một tiếng: “Giàu có khác, gu thẩm mỹ của Lương Tiêu Thụ cũng khá lên rồi đấy. Em nhìn viên ngọc này đi, không 20 vạn thì không mua được đâu. Mà sao lại khắc hình vỏ sò nhỉ? Lạ thật, có ý nghĩa gì à?”
Vỏ sò?
Lâm Ấu Tân giật mình, lập tức giật lấy chiếc vòng tay từ tay Khúc Tĩnh Đồng.
Khi nhìn thấy nó, tim cô như ngừng đập.
Chiếc vòng này, trừ chất liệu ra, giống hệt hai món trang sức rẻ tiền mà cô đã mua ở chợ ven biển.
Cô nhớ, ở căn hộ cô từng nói chiếc vòng đó cộm tay, không thoải mái nên không đeo nữa nhưng Chu Bẩm Sơn thì luôn đeo nó.
Đây là vật định tình của họ, không thể nào là của Lương Tiêu Thụ được.
“Sao thế? Không thích à?” Khúc Tĩnh Đồng lo lắng hỏi.
/
Khoảng giữa tháng 12, vở kịch “Ngọc Thạch Ký” chuẩn bị khởi động chuyến lưu diễn toàn quốc. Một tuần trước ngày đi, Liêu Bình hẹn cô đi ăn. Bữa cơm có cả đạo diễn, biên kịch cùng một vài diễn viên khác trong đoàn.
Liêu Bình có ý muốn kéo cô vào giới giải trí ở Bắc Kinh, để sau này dễ dàng tham gia các vở kịch chất lượng cao hơn. Lâm Ấu Tân hiểu rõ nên luôn biết cách đáp lại, mỗi lần có tiệc tùng đều đi theo, chỉ có điều năm lần thì thế nào cũng có hai ba lần gặp Lương Tiêu Thụ.
Vì chuyện lần trước, cô đã không còn nói chuyện với anh ta nữa. Lương Tiêu Thụ có lẽ cũng nhận ra mình đã quá đường đột, nên mỗi lần gặp lại đều giữ khoảng cách rất chừng mực.
“Anh xin lỗi vì chuyện lần trước.”
Sau vài ly rượu, cô lấy cớ ra ngoài một mình. Lương Tiêu Thụ cũng đi theo sau và nói lời xin lỗi.
Lâm Ấu Tân không chấp nhận, cô chỉ dùng ánh mắt không chút cảm xúc nhìn anh ta:
“Khi nào thì anh mới biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi đây?”
Nhà hàng nằm trong một khuôn viên sân vườn, tính riêng tư cũng không cao, khá nhiều người qua lại ở hành lang. Lâm Ấu Tân không đợi anh ta nói gì thêm, dứt khoát bày tỏ thái độ rồi quay lưng đi thẳng.
Chỉ còn mình Lương Tiêu Thụ đứng sững tại chỗ, vừa kinh ngạc vừa đau khổ. Anh ta không hề hay biết, đã có một ống kính máy ảnh đang âm thầm bắt trọn mọi khoảnh khắc.
Thông tin lan truyền trên mạng xã hội vào giữa đêm. Lâm Ấu Tân nhận được cuộc điện thoại kh*ng b* của Từ Trừng Ninh vào sáng hôm sau.
“Lâm Ấu Tân, cậu còn đang ngủ sao?? Mau xem hot search đi, cậu lên top rồi!”
Lâm Ấu Tân còn đang mơ màng, nghĩ thầm cô chỉ là một người bình thường thì có gì mà lên hot search chứ. Cô ngơ ngác: “Vở “Ngọc Thạch Ký” nổi tiếng đến thế rồi sao?”
Từ Trừng Ninh không nói nên lời: “Nổi tiếng cái gì mà nổi tiếng! Là tin đồn của cậu với Lương Tiêu Thụ đấy, không đúng, phải là bê bối cơ!”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Lâm Ấu Tân vừa xoa đầu vừa ngồi dậy, tiện tay mở mạng xã hội ra xem. Quả nhiên, ở vị trí thứ tư trong mục giải trí, cô thấy tên mình và một vài từ khóa liên quan:
#LươngTiêuThụCháuGáiCủaĐạiGiaTâyThành#
#LâmẤuTânĐạiTiểuThưHọLâmNgoạiTình#
#LươngTiêuThụVợNgườiTa#
Lần đầu tiên, Lâm Ấu Tân thấy tên mình bị vấy bẩn và gắn liền với hai từ “ngoại tình” một cách ô uế như vậy. Cô nhấp vào một bài viết, trong đó liệt kê đủ loại bằng chứng. Bắt đầu từ lần đầu tiên cô và Lương Tiêu Thụ gặp lại ở cửa sau của đoàn kịch. Tiếp đến là cảnh cô ở Bắc Kinh lên xe của anh ta trước cửa tiệm tiện lợi. Rồi đến sinh nhật tháng trước, tại sảnh khách sạn, anh ta cúi người xuống trông giống như đang hôn cô. Và cả đêm qua, cô và anh ta đứng nói chuyện riêng…
Có vẻ tay săn ảnh này đã theo dõi cô không chỉ một lần. Nếu không phải là người trong cuộc, chỉ nhìn những bức ảnh này thôi, người ta sẽ thật sự nghĩ rằng cô và Lương Tiêu Thụ đang hẹn hò.
Lâm Ấu Tân cảm thấy chân tay lạnh ngắt. Cô biết mình trong sạch, nhưng trong thời đại mạng xã hội này, ai sẽ tin vào sự trong sạch của cô?
Nhưng… tại sao họ lại biết cô đã kết hôn chứ?
Cô nghi ngờ cuộn xuống, và câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Không biết từ đâu mà sơ yếu lí lịch của cô ở đoàn kịch bị lộ ra, đặc biệt là tờ sơ yếu lí lịch lúc nộp hồ sơ cho vở “Ngọc Thạch Ký” , trong đó phần tình trạng hôn nhân ghi rõ là “Đã kết hôn”.
“Ngọc Thạch Ký” là chuyện của vài tháng gần đây, chỉ cần suy luận một chút, người ta sẽ biết cô đã kết hôn. Ngoại tình trong lúc vẫn còn trong hôn nhân, chuyện này cứ thế bị kết luận một cách qua loa.
Suốt cả buổi sáng, điện thoại của cô liên tục đổ chuông. Đội ngũ quản lí của Lương Tiêu Thụ liên lạc, bên truyền thông của “Ngọc Thạch Ký” cũng gọi, và cả Lâm Khiết Trân nữa. Nhưng điều làm cô bất ngờ là dì cả lại là người có thái độ ôn hòa nhất trong số họ.
Dì cả chỉ nhẹ nhàng khiển trách: “Con chơi đùa với đàn ông quá bất cẩn, không biết sắp xếp vài người đứng canh sao?”
Lâm Ấu Tân cảm thấy vô lực: “Con với anh ta không có chút quan hệ nào cả, tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ.”
“Tin đồn vô căn cứ mà chụp được nhiều lần như vậy sao? Còn bức ảnh cậu ta hôn con ở khách sạn nữa, đó cũng là tin đồn sao?”
“Đó là do góc chụp, anh ta không hề chạm vào con. Chỉ cần xem thêm một giây video nữa thôi là biết sự thật không phải như vậy.”
“Vô ích thôi, không ai tin con nữa đâu. Được rồi, dì sẽ tìm cách hạ hot search xuống, con đừng bận tâm nữa.”
Lâm Ấu Tân nhíu mày, không đồng tình: “Nhưng con phải giải thích rõ ràng.” Cô không thể mặc kệ để người khác hiểu lầm như vậy được.
Tuy nhiên, Lâm Khiết Trân lại từ chối: “Con đừng làm chuyện vô ích nữa, không ai thật sự quan tâm sự thật đâu. Cứ thế đi, dì cúp máy đây.”
Phía đội ngũ quản lí của Lương Tiêu Thụ cũng cùng một hướng đi không phản hồi, cứ vậy mà đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống.
Cô cười nhạt: “Mấy người dựa vào đâu mà yêu cầu tôi cứ thế im ru về chuyện mình ngoại tình? Rõ ràng không có mà tại sao tôi phải nhận?”
“Buồn cười thật, không có chuyện gì thì anh ta tiêu đời cái gì? Xử lí lạnh mới khiến người ta nghĩ là im ru chịu nhận. Tôi nói lại lần cuối, tôi không đồng ý! Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không rảnh mà lo sống chết cho anh ta.”
Lâm Ấu Tân không muốn dây dưa thêm nữa, cô gọi thẳng cho khách sạn, yêu cầu trích xuất camera giám sát ở sảnh. Chắc chắn đoạn phim đó sẽ ghi lại toàn bộ sự việc.
Đúng lúc Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng đến thăm, thấy cô vội vàng ra ngoài liền hỏi làm gì. Lâm Ấu Tân lạnh lùng đáp: “Đi lấy trích xuất camera.”
Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh nhìn nhau, rồi cùng nhau kéo cô trở lại.
“Giờ cậu lấy trích xuất camera có thật sự giúp ích gì không?”
Từ Trừng Ninh không đồng tình: “Cho dù cậu có chứng minh được là Lương Tiêu Thụ cưỡng hôn cậu, thì kết quả là anh ta tiêu đời, còn cậu cũng chưa chắc đã gột sạch được tiếng xấu.”
Lâm Ấu Tân đã hoảng loạn đến mức đầu óc quay cuồng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi: “Tại sao?”
“Bởi vì hết lần này đến lần khác, cậu gặp anh ta nhiều lần như vậy, đã đủ để người ta suy diễn đủ thứ rồi. Giờ mạng xã hội, sự thật không còn quan trọng bằng việc hóng hớt, giải trí. Cậu có biết Lương Tiêu Thụ có bao nhiêu fan nữ cuồng nhiệt không? Cậu làm vậy chỉ rước họa vào thân thôi.”
Về khoản này, Từ Trừng Ninh nắm rõ hơn Lâm Ấu Tân, người đã cắt đứt với thế giới mạng từ lâu.
Lâm Ấu Tân chán nản, mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha: “Vậy lẽ nào tớ phải mặc kệ chuyện này sao? Tớ đâu có làm những chuyện đó, hơn nữa tớ… tớ không muốn bị hiểu lầm.”
Cô vô thức sờ vào chiếc vòng tay vỏ sò trên cổ tay.
Khúc Tĩnh Đồng nhìn cô, thở dài: “Em gái à, hãy cứ để thời gian trả lời, được không? Đôi khi cách xử lí lạnh lại là tốt nhất, đừng cố gắng làm cho mâu thuẫn thêm căng thẳng thêm nữa.”
Tất cả mọi người bên cạnh, bao gồm cả bên truyền thông của “Ngọc Thạch Ký”, ai nấy đều khuyên cô nên im lặng. Lâm Ấu Tân không còn cách nào khác, đành ném điện thoại sang một bên.
Thế nhưng, cái gọi là phép màu thời gian không phải lúc nào cũng hiệu quả, ít nhất là với Lâm Ấu Tân.
Tuy hot search đã hạ nhiệt, Lương Tiêu Thụ cũng ổn định lại, nhưng khu vực bình luận trên Weibo cá nhân, tin nhắn riêng của Lâm Ấu Tân và cả trang Weibo chính thức của “Ngọc Thạch Kýl đã hoàn toàn thất thủ mất rồi.
Có người vui vẻ hóng hớt, có người chửi rủa cô là kẻ vô đạo đức, thậm chí còn có người đào lại chuyện cô và Lương Tiêu Thụ từng là người yêu cũ. Đã tình cũ không rủ cũng tới mà còn khiến chồng phải đội nón xanh. Tóm lại, cô là người bị mắng nhiều nhất.
Cả ngày hôm đó, Lâm Ấu Tân chìm trong tuyệt vọng. Cô đã sớm không còn xem điện thoại nữa, cũng không biết họ mắng mình những gì. Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh cứ ở bên cạnh bầu bạn với cô.
Cho đến gần tối, Từ Trừng Ninh đột nhiên há hốc miệng, lần đầu tiên thốt lên một câu “Ôi trời đất ơi”.
“Có chuyện gì vậy?”
Cả cô và Khúc Tĩnh Đồng cùng nhìn qua. Từ Trừng Ninh kinh ngạc đưa điện thoại cho Lâm Ấu Tân.
Trên màn hình là một bản tuyên bố được phát ra dưới danh nghĩa của công ty Hoa Vũ Quốc Tế.
[Hoa Vũ Quốc Tế (thay mặt chồng cũ của cô Lâm Ấu Tân tuyên bố):
Về tin đồn ngoại tình của cô Lâm Ấu Tân, chúng tôi xin làm rõ như sau:
Trong suốt thời gian hôn nhân, cô Lâm Ấu Tân không hề có bất cứ hành vi ngoại tình nào. Những lần bạn bè tụ họp, tôi đều có mặt tại đó. Tôi có thể chứng minh hành vi của hai người họ không hề vượt quá giới hạn.
Hiện tại, hôn nhân của tôi và cô Lâm Ấu Tân đã chấm dứt cách đây ba tháng. Nguyên nhân là do lỗi của tôi, không hề liên quan đến cô Lâm Ấu Tân. Với tôi, cô ấy luôn là người yêu, người vợ hoàn hảo nhất. Trong tương lai, cô ấy cũng sẽ là em gái và là bạn của tôi.
Xin cảnh báo các phóng viên và cư dân mạng, hãy chấm dứt mọi tin đồn liên quan đến cô Lâm Ấu Tân. Cá nhân tôi đã ủy quyền cho Hoa Vũ Quốc Tế thu thập bằng chứng. Một khi cần thiết sẽ áp dụng các biện pháp pháp lí để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của cô Lâm Ấu Tân.]
Sau khi Chu Bẩm Sơn ủy quyền cho Hoa Vũ Quốc Tế phát đi tuyên bố, CEO của Hoa Vũ Quốc Tế là Chu Tĩnh Thủy cũng đăng lại bài viết này để ủng hộ. Đồng thời bên cô ấy còn đặt ra nghi vấn rằng video hôn nhau kia là sản phẩm được cắt ghép.
Ngay khi Chu Tĩnh Thủy tham gia, hướng dư luận đã chuyển sang tò mò về thân thế của chồng cũ Lâm Ấu Tân, rốt cuộc là ai mà có thể khiến người của Hoa Vũ phải đứng ra bênh vực?
Ngay lập tức, top tìm kiếm đã đổi hướng. Những lời chỉ trích Lâm Ấu Tân cũng dần lắng xuống. Dù sao thì, nếu thật sự bị cắm sừng, người chồng cũ kia đâu cần phải đứng ra giúp đỡ cô làm gì đâu chứ?
“Thật là… đây là Chu Bẩm Sơn sao? Anh ấy cũng lên mạng sao…” Từ Trừng Ninh sốc nặng, không ngừng kinh ngạc: “Anh ấy… đối xử với cậu thật sự quá tốt rồi đó.”
Chu Bẩm Sơn có lẽ không biết chuyện gì đang xảy ra. Dưới góc nhìn của anh, những thông tin anh nhận được cũng giống như những người khác. Đặc biệt là bức ảnh hôn nhau kia, lúc đó họ còn chưa ly hôn.
Khúc Tĩnh Đồng cũng nhìn Lâm Ấu Tân với ánh mắt đầy ẩn ý. Nếu như họ chưa ly hôn, hành động này có thể xem là đang níu kéo. Nhưng bây giờ… cô ấy lại lo lắng cho Lâm Ấu Tân sẽ không thể thoát ra được.
Lâm Ấu Tân mím môi, trả điện thoại cho Từ Trừng Ninh, rồi dùng tay che mặt: “Mọi người về đi, giờ tớ muốn ở một mình một lát.”
Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh nhìn nhau: “Có chuyện gì thì gọi tụi tớ đấy nhé.”
Cánh cửa đóng lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Cô ngồi một mình trên giường, ôm gối, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lời tác giả:
Tiểu Lâm: Anh ấy phiền quá! Tại sao lúc nào cũng đứng về phía mình vô điều kiện vậy nè!
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 70
10.0/10 từ 33 lượt.
