Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 69
Edit: KyungEun
Ngày hôm sau khi bức thư được gửi đến, Chu Bẩm Sơn mới nhận được tin nhắn của Lâm Ấu Tân.
Ấu Tân: [Em sắp đi Bắc Kinh để luyện tập cho vở kịch mới. Đây là một buổi tập kín, trước buổi diễn chính thì em sẽ không thể về Tây Thành. Khi nào đội y tế bên anh xuất phát?]
Anh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn hiếm hoi, đã lâu rồi mới nhận được từ cô, ngẩn người trong chốc lát rồi mới trả lời: [Khoảng tháng mười.]
Ấu Tân: [Được, đến lúc đó em sẽ liên lạc với anh sau.]
Dứt khoát gọn gàng, một khi đã quyết định thì không hối hận đúng như ấn tượng xưa nay của anh về Lâm Ấu Tân.
Mà đây cũng là kết quả mà anh muốn.
Anh ngập ngừng một chút, r
ồi gõ ra: [Ừ.]
Kết thúc hội thoại, Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm vào bệnh án trên màn hình máy tính. Thứ vốn dĩ quen thuộc vô cùng, giờ lại như những cuốn thiên thư khó hiểu. Anh bất động nhìn suốt hơn mười phút, cho đến khi Lý Tư Dã gõ bàn, nói chủ nhiệm Trạch tìm, anh mới hoàn hồn.
“Ông ấy tìm tôi có việc gì?”
“Còn có thể là việc gì nữa.” Vẻ mặt Lý Tư Dã vừa muốn nói lại thôi, vừa tiếc rẻ: “Chắc chắn là khuyên anh đừng từ chức chứ gì.”
Từ nửa tháng trước khi anh nộp đơn từ chức, Trạch Giang Đào đã tìm gặp mấy lần, lần này lại không biết nghĩ ra cách gì để giữ anh lại nữa.
Chu Bẩm Sơn bóp sống mũi, đứng dậy:
“Vậy cũng vô ích thôi, tôi đã quyết định rồi.”
Lý Tư Dã làm sao không nhìn ra được anh đã hạ quyết tâm, nhưng trong lòng thì luyến tiếc vô cùng.
Con người Chu Bẩm Sơn tuy lạnh lùng, nhưng y thuật giỏi, năng lực mạnh, bao nhiêu việc hành chính anh ta lười chẳng muốn động tay, đẩy sang cho Chu Bẩm Sơn, thế mà anh luôn lặng lẽ xử lý đâu ra đấy hiệu suất cực cao.
Chu Bẩm Sơn mà đi rồi, biết tìm đâu ra một “oan gia” phó chủ nhiệm tốt thế này chứ.
“Chủ nhiệm Trạch đang ở văn phòng ông ấy à?” Chu Bẩm Sơn hỏi.
Lý Tư Dã uể oải đáp: “Ở văn phòng Viện trưởng Bạch.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu, xoay người bước ra ngoài.
Thực ra, dù cho Trạch Giang Đào có khuyên thế nào cũng vô ích. Anh đến làm việc ở Tây Thành là vì một người, nay sợi dây liên kết với cô cũng đã đứt, anh cũng nên quay về quỹ đạo vốn thuộc về mình thôi.
Anh gõ cửa bước vào văn phòng Viện trưởng Bạch, Trạch Giang Đào và Viện trưởng cùng lúc ngẩng đầu nhìn sang. Anh hơi ngừng lại:
“Hai người, nếu như gọi tôi đến là để nói chuyện từ chức của tôi thì…”
Ngay khi từ bệnh viện trở về căn hộ. Cánh cửa vừa mở cửa, anh đặt chìa khóa xe lên kệ trên tủ giày. Thẫn thờ ngồi xuống ghế nhỏ thay giày. Khi thay xong rồi, anh lại ngồi đó rất lâu mà không bước vào trong.
Mãi cho đến khi căn phòng chìm hẳn vào bóng tối, tiếng rao náo nhiệt của con phố ẩm thực dưới lầu vọng lên, anh mới chậm rãi đứng dậy đi vào nhà.
Trong tủ lạnh, rau củ đã để nhiều ngày. Cái thì héo úa, cái thì thối rữa. Anh mở cửa tủ, chỉ ngửi thấy một mùi ẩm mốc khó chịu phả ra.
Thế là tiện tay lôi ra một gói mì rồi cho hết tất cả gói gia vị vào. Nước trong ấm vốn đun từ mấy ngày trước, giờ đã nguội lạnh, anh đổ vào, chờ mì nở rồi đặt tô lên bàn trà trước mặt.
Anh ngồi xuống chính giữa sofa, hai khuỷu tay chống lên đầu gối. Cả khuôn mặt cúi gằm xuống, lặng lẽ ngồi trong căn phòng không bật đèn.
Bên ngoài, người người huyên náo, vạn nhà sáng đèn.
Còn vào khoảnh khắc này, anh nghĩ mình chẳng khác gì những bó rau thối rữa trong tủ lạnh kia.
/
Mấy buổi tập cho vở “Ngọc Thạch Ký” kết thúc vào ngày 28 tháng 9, cũng đúng dịp sinh nhật cô.
Hôm đó, Từ Trừng Ninh cùng vài người đến Bắc Kinh tổ chức sinh nhật cho cô. Mà Lương Tiêu Thụ cũng có mặt.
Từ sau lần đưa cô về nhà hôm ấy, Lương Tiêu Thụ bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của cô.
Chuyện này khiến cô thấy phiền cực kì. Cô đã ám chỉ, không những thế cò thậm chí nói thẳng với anh ta hiện tại mình không có tâm trạng dây dưa, nhưng Lương Tiêu Thụ hoàn toàn phớt lờ.
Nguyên văn lời anh ta là: “Em sắp độc thân rồi, chẳng lẽ anh không thể theo đuổi em sao?”
Lương Tiêu Thụ một khi đã cố chấp thì luôn có lý lẽ riêng. Nghe vậy thì Lâm Ấu Tân lười tranh cãi, cô chỉ chọn cách thụ động đối phó không để ý, không đáp lại mà cũng không chủ động.
Trong buổi tiệc sinh nhật lần này, khoảnh khắc nhìn thấy Lương Tiêu Thụ xuất hiện, cô cũng chẳng ngạc nhiên. Đây đúng là việc mà anh ta sẽ làm.
“Tặng em, sinh nhật vui vẻ.” Anh ta đưa ra một chiếc hộp nhung đen.
Lâm Ấu Tân vừa nhìn đã nhận ra thương hiệu kia, không hề rẻ, ngay cả với ngôi sao thì cũng chẳng phải cứ muốn là mua được.
“Đắt quá, tôi không cần. Với lại tôi cũng đã có một món giống hệt rồi.”
Lương Tiêu Thụ chẳng bận tâm, chỉ mỉm cười:
“Không giống đâu, cái này là làm bằng ngọc lục bảo. Lâm Ấu Tân, trước đây là anh không đủ khả năng, chưa từng tặng em trang sức. Giờ anh đã mua được rồi, em nể mặt anh một lần được không?”
Anh ta rất có chấp niệm với tiền.
Lâm Ấu Tân bất lực cười, nhận lấy: “Cảm ơn.”
Những người đến chúc mừng sinh nhật cô phần lớn là mấy đồng nghiệp trong đoàn kịch có quan hệ khá thân thiết. Điều khiến cô bất ngờ là Lam Yên cũng xuất hiện, còn tặng cô một chai nước hoa.
“Ấu Tân, chút lòng thành của tôi, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Ấu Tân khựng lại một chút, rồi cũng nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chỉ cần chưa hoàn toàn xé toạc mặt nạ, giữ được chút thể diện bên ngoài, thì chẳng ai muốn trở thành người chủ động phá vỡ mối quan hệ cả.
Trong phòng bao náo nhiệt ồn ào, chẳng mấy chốc đã rộn ràng cả lên. Cô thấy ngột ngạt, bèn bưng một ly nước trái cây ra ban công hóng gió.
Từ Trừng Ninh cũng đi ra ban công ngồi cùng cô mà hỏi: “Hai người đã quyết định ngày ly hôn chưa?”
Cuối tháng 9 ở Bắc Kinh đã se se lạnh, cô khẽ kéo chặt chiếc khăn choàng mỏng trên vai:
“Chưa, nhưng ngày 8 tớ công diễn vở đầu tiên, chỉ có ngày 6 là rảnh thôi.”
Từ Trừng Ninh gật gù: “Cậu quyết định được thì tốt rồi. Sau này định thế nào? Tớ thấy Lương Tiêu Thụ khá chủ động với cậu đấy. Trước kia hai người trở ngại lớn nhất là chuyện tiền bạc, giờ anh ta chẳng thiếu gì nữa, coi như đã đạt được điều mình muốn rồi.”
“Tớ không thích anh ta nữa.”
Lâm Ấu Tân không muốn giải thích chuyện giữa mình và Lương Tiêu Thụ. Có lúc chính cô cũng thấy khó hiểu, rõ ràng đã là chuyện từ rất lâu, tại sao mọi người cứ phải hết lần này đến lần khác gắn ghép cô với anh ta vậy chứ?
Từ khoảnh khắc chia tay, cô đã hoàn toàn chấm dứt với anh ta rồi, tuyệt đối không có khả năng quay đầu.
“Tớ cũng chỉ tiện miệng nói thôi.” Thấy sắc mặt cô không vui, Từ Trừng Ninh biết điều không nhắc thêm, đưa ly rượu chạm khẽ: “Vậy thì tớ chúc mừng cậu sớm trở lại cuộc sống độc thân. Dù thế nào đi nữa, chị em vẫn luôn ở bên cậu.”
Lâm Ấu Tân mỉm cười, cụng ly với cô: “Được thôi, kiếp này tớ không yêu đương nữa, cứ bám víu lấy cậu vậy.”
“….Đừng, cậu không muốn yêu đương nhưng tớ thì muốn nha.”
Gần đây Từ Trừng Ninh đang dây dưa với một ngôi sao họ Tô, mỗi ngày đều ngập tràn bong bóng hồng của thời kỳ mập mờ, ngay cả lời từ chối cũng nói vòng vo uyển chuyển.
Lâm Ấu Tân mỉm cười nhạt, ánh mắt hướng về xa xăm, trong lòng lại tĩnh lặng đến trống rỗng.
Ở phía bên kia, Lam Yên nâng ly rượu ngồi xuống cạnh Lương Tiêu Thụ.
“Ảnh tôi gửi cho anh rồi, thế nào, tìm được người mà anh muốn tìm chưa?”
Trước đó một thời gian, Lương Tiêu Thụ đã hỏi xin tất cả ảnh của những vỡ kịch của Lâm Ấu Tân, đặc biệt là những tấm chụp chung với khán giả dưới sân khấu.
Khi diễn ở Thượng Hải, Lam Yên thường cùng Lâm Ấu Tân đảm nhận vai diễn AB, nên trong tay cô ta vốn dĩ có khá nhiều tư liệu quảng bá. Thế là cô ta lục lại weibo và album trên mạng, gửi cho Lương Tiêu Thụ.
Lam Yên trêu chọc: “Anh định làm gì thế, ôn lại quá khứ rồi theo đuổi cô ấy lần nữa à?”
Lương Tiêu Thụ không trả lời, chỉ mở những tấm ảnh Lam Yên gửi, lặng lẽ nhìn từng tấm một.
Quả nhiên đúng như anh ta đoán, từ khi Lâm Ấu Tân trở về nước ba năm trước, cô đã có không dưới hai trăm buổi diễn lớn nhỏ.
Trong hơn hai trăm buổi diễn ấy, chỉ cần Lam Yên tìm được ảnh chụp, ở cùng một vị trí, anh ta đều có thể nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang y tế màu xanh.
Thế nhưng, trong bữa tiệc cua hôm nọ, anh ta vẫn nhớ rõ Lâm Ấu Tân từng nói, họ quen nhau qua mai mối, gần như chẳng khác gì người xa lạ.
Tất cả những bức ảnh này đều hướng về cùng một kết luận, người đàn ông kia ít nhất đã thích Lâm Ấu Tân suốt ba năm, thậm chí có lẽ còn lâu hơn thế, ở nơi mà anh ta hoàn toàn không hay biết.
Nếu không, sao có thể theo dõi trọn vẹn hơn hai trăm buổi diễn, không sót một lần nào? Ngay cả khi anh ta và Lâm Ấu Tân còn đang chìm trong tình yêu nồng nhiệt, ngay cả những khán giả trung thành nhất của cô cũng không làm được điều đó.
Trong từng bức ảnh mà anh ta cố tình phóng to, Lam Yên nhận ra có chút khác thường, khẽ “ối” một tiếng: “Ơ, sao người này trông quen quen vậy?”
Lương Tiêu Thụ lập tức cảnh giác, thu điện thoại về, vẻ mặt phức tạp: “Không có gì, cô nhìn nhầm rồi.”
Lam Yên nghi hoặc: “Tôi có nói gì đâu mà.”
“Cô không cần phải nói gì cả. Coi như chưa từng gửi mấy bức ảnh này, cũng đừng kể với bất kỳ ai.”
Nói xong, Lương Tiêu Thụ đứng dậy, nhanh bước đi về phía Lâm Ấu Tân.
Đúng lúc ấy, Lâm Ấu Tân đang định quay lại phòng bao lấy đồ uống, vừa đẩy cửa ra thì va thẳng vào anh ta.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, vẻ mặt phức tạp của Lương Tiêu Thụ bỗng chốc tan biến, thay vào đó là dáng điệu phóng túng, hờ hững như thường lệ: “Còn một món quà sinh nhật nữa, đi với anh một chuyến nhé?”
Lâm Ấu Tân thở dài, giọng mềm nhưng dứt khoát từ chối: “Tôi mệt rồi, chỉ muốn về ngủ thôi.”
“Vậy thì vừa hay, món quà này chắc chắn sẽ khiến em tỉnh táo ngay lập tức.”
Chưa kịp để cô phản ứng, Lương Tiêu Thụ đã thẳng thừng nắm lấy cổ tay cô, lôi đi ra ngoài sảnh.
Lâm Ấu Tân vẫn đi giày cao gót, bị kéo đi loạng choạng, bước chân nghiêng ngả. Tới gần bãi đỗ xe ngầm, cuối cùng cô cũng bùng nổ, hất mạnh tay anh ta ra, giọng quát lớn vang vọng trong đêm: “Đêm hôm khuya khoắt mà anh phát điên cái gì thế hả! Có bệnh thì đi mà chữa, đừng quấy rầy tôi nữa!”
“Cuối cùng thì em cũng chịu mắng anh rồi.” Lương Tiêu Thụ bị cô mắng không những không tức giận, ngược lại còn bật cười, tiếng cười mang theo chút chua chát.
“Lâm Ấu Tân, đây mới đúng là em. chỉ biết yếu đuối chui rúc trong nhà mà khóc thì có ích gì? trước giờ anh dạy em cách xả giận thế nào? Muốn khóc thì cứ khóc to, muốn hét thì hét ra đi. Thất tình thì khóc xong phải tiếp tục đứng dậy. Ngày nào cũng gắng gượng nở nụ cười đi theo Từ Trừng Ninh tổ chức tiệc tùng, làm ra vẻ mình rộng lượng. Như thế thì có gì đáng tự hào chứ? Lâm Ấu Tân, em phải có chút tiền đồ đi chứ! Vì một lão già mà thành như thế đáng sao?”
“Chuyện tôi thất tình hay không liên quan gì đến anh? Anh dựa vào cái gì mà xen vào chuyện đời tư của tôi?” Cô nghẹn giọng, nhưng càng lúc càng cao vút, “tôi thích đàn ông lớn tuổi đó thì sao chứ? Anh quản được à!”
Không khí trong bãi xe chật hẹp lập tức căng thẳng đến mức nghẹt thở.
Ánh đèn trắng mờ hắt xuống, Lương Tiêu Thụ đứng đó, đôi mắt sâu hun hút, cười mà không cười: “em thích đàn ông lớn tuổi? Vậy người đeo khẩu trang xanh kia là ai?”
Lâm Ấu Tân kìm nén bao lâu nay, cuối cùng cũng vỡ òa, dốc hết mọi uất ức lên người anh ta:
“Lương Tiêu Thụ, nếu không phải vì anh thì hôm nay tôi có phải thất tình không? Anh muốn đi thì đi, muốn quay lại thì quay, lúc nào cũng tùy hứng làm cuộc sống của tôi rối tung cả lên. Anh còn muốn tôi phải làm thế nào nữa? Anh có hiểu không, một người yêu cũ đúng nghĩa thì phải giống như một người đã chết rồi vậy! Không ai được phép xuất hiện trong cuộc đời ai nữa!”
Lương Tiêu Thụ bị cô quát đến ngẩn người, tim đau nhói như bị xé ra từng mảnh:
“Bởi vì anh không muốn làm người yêu cũ của em nữa.”
Anh ta hít một hơi thật sâu, tạm thời không đôi co với cô, cố chấp kéo tay:
“Lên xe trước đi, lát nữa nói tiếp.”
“Tôi không đi! Đồ khốn, buông bà đây ra!”
Lương Tiêu Thụ chẳng buồn nghe, chỉ nhét cô vào:
“Đi thôi, đây là món em thích nhất mà.”
Lâm Ấu Tân tức đến mức tay đấm chân đá loạn xạ, nhưng vẫn không địch lại sức của anh ta, bị nhét thẳng vào trong xe, còn bị thắt chặt dây an toàn.
Lương Tiêu Thụ lao lên ghế lái với tốc độ nhanh nhất, chưa kịp để cô mở cửa thì chiếc xe thể thao đã vun vút lao đi.
Cả đêm nay Lương Tiêu Thụ không hề uống rượu, dường như chỉ chờ khoảnh khắc này.
Xe lao ra đến bãi đất trống ngoại ô Bắc Kinh, mui xe bật mở, cửa kính hạ xuống, tốc độ dần dần tăng vọt.
Lương Tiêu Thụ nghiêng đầu, khóe môi cong lên nhìn cô:
“Công chúa, chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Ấu Tân vừa tức vừa thầm hưởng thụ, liếc anh ta một cái, tay nắm chặt lấy tay vịn:
“Nếu không phá được kỷ lục thì anh là cái này.”
Cô đưa ngón út ra.
Lương Tiêu Thụ bật cười khinh khỉnh:
“Xem thường ai vậy, ở Thượng Hải này anh đủ trình vào đội đua xe chuyên nghiệp đấy.”
Anh ta đạp ga liên tục, tiếng động cơ gầm vang, chiếc xe thể thao lao đi như một viên đạn xé gió.
Gió đêm hun hút quất thẳng vào mặt, như một bức tường gió cướp sạch hơi thở, tim trong lồng ngực căng thẳng đến mức muốn nhảy bật ra ngoài.
Lâm Ấu Tân nhìn hàng cây ven núi lướt vùn vụt trước mắt, sướng đến mức chỉ muốn hét thật to.
Lương Tiêu Thụ như đoán được, giữa tiếng gió rít liền ra lệnh:
“Hét đi! Đừng kìm lại!”
Lâm Ấu Tân cũng chẳng khách sáo, ngửa mặt theo gió mà gào hết cỡ.
Cô thật sự sắp nghẹt thở đến nơi.
Trong vô số khoảnh khắc, cô đã nghĩ, hay là cứ nhảy khỏi xe cho xong, như vậy sẽ không phải gặp Chu Bẩm Sơn, không phải cầm lấy tờ ly hôn nữa. Hoặc là, ngã một cú rồi vĩnh viễn mất trí nhớ, quên sạch Chu Bẩm Sơn, thế thì cô sẽ không còn đau khổ thế này nữa.
Cô hét đến khàn cả giọng, gió lùa vào khiến cơn ho bật ra, ho đến mức nước mắt cũng trào, đúng lúc ấy xe vừa lên đến đỉnh núi.
Lương Tiêu Thụ dừng xe lại, một mình cắn lấy điếu thuốc, đầu tàn đỏ rực lập lòe trong ngón tay. Khi tiếng gió và tiếng động cơ dần tan biến, chỉ còn lại tiếng nức nở khiến lòng người thắt lại.
Trong ngực anh ta dâng lên vị đắng chát, khó mà ngăn được suy nghĩ, năm đó khi anh ta rời đi, Lâm Ấu Tân có phải cũng đau lòng đến thế không? Khi ấy, liệu có ai ở bên cạnh cô không?
Lâm Ấu Tân khóc chưa được bao lâu đã nhanh chóng lau khô nước mắt. Cô vốn đã quen không để mình rơi lệ trước mặt người khác. Lúc này, cô thở ra một hơi dài, khôi phục lại vẻ lý trí.
“Cảm ơn anh, món quà sinh nhật này tôi rất thích.”
“Có gì mà phải cảm ơn.” Lương Tiêu Thụ khẽ cười, nụ cười vương vị đắng, “Trước đây mỗi khi em buồn, anh cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác dỗ dành em, chỉ có chiêu này còn hữu dụng đôi chút.”
Ngày trước, Lâm Ấu Tân luôn có vô vàn phiền muộn, sự lạnh nhạt của mẹ, sự ép buộc của bà cô… Ở cái tuổi đôi mươi còn non nớt, chẳng dễ gì tự xoa dịu bản thân mình, mà điều anh ta có thể cho cô cũng chỉ có như thế.
Lâm Ấu Tân không muốn nhắc lại chuyện cũ, ngừng một lát rồi nói: “Về thôi.”
“Ừ.”
Xe chạy xuống núi, Lương Tiêu Thụ bất chợt lên tiếng, mang theo chút không cam lòng:
“Em thích anh ta ở điểm nào?”
Dù người đàn ông kia có thầm thích Lâm Ấu Tân bao lâu đi nữa, nhưng từ góc nhìn của cô, tất cả cũng chỉ gói gọn trong vài ba tháng, chưa đến mức khắc cốt ghi tâm.
“Tôi cũng không biết nữa. Chính vì cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của anh ấy, nên mới nhận ra là mình cũng rất thích anh ấy.”
Thời gian này cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là rốt cuộc cô thích Chu Bẩm Sơn ở chỗ nào.
Nhưng mỗi lần cố gắng truy tìm nguyên nhân, cô lại chẳng thể nắm được một điều cụ thể nào, tất cả chỉ là những câu trả lời mang tính “có lẽ”.
“Có lẽ là vì anh ấy quá tốt với tôi, chu đáo từng chút một, bao dung lại ân cần, lúc nào cũng quen đặt tôi ở vị trí đầu tiên. Anh cũng biết đấy, chưa từng có ai vô điều kiện đặt tôi lên hàng đầu như vậy.”
Lâm Ấu Tân khịt khịt mũi: “Cũng có lẽ là vì số phận của tôi và anh ấy quá giống nhau, nhiều lúc tôi thật sự mềm lòng với anh ấy, thương xót anh ấy như chính bản thân mình vậy, không nỡ để anh ấy phải buồn.”
“A Thụ, ba mẹ của anh đều còn, gia đình lại trọn vẹn hạnh phúc, chưa từng nếm trải cái cảm giác bị người thân ruột thịt bỏ rơi. Nhưng tôi và anh ấy, từ nhỏ đã sống trong cảm giác đó rồi, đó là bài học gốc rễ mà cả đời này hai chúng tôi chẳng thể nào thoát khỏi.”
Lương Tiêu Thụ vốn tưởng mình sẽ nghe thấy một lời tỏ tình ngọt ngào như trong giấc mộng thiếu nữ, nào là vì ngoại hình ưu tú, vì sở thích tương đồng, vì nấu ăn ngon, thậm chí vì kỹ năng trên giường xuất sắc… Nhưng anh ta chưa từng nghĩ, câu trả lời lại là thế này.
Vậy thì anh ta còn thua thế nào, thắng thế nào đây?
Anh ta đã bỏ lỡ thời cơ, nghĩa là đã hoàn toàn đứng ngoài luật chơi rồi.
“Đã cùng chung số phận, thấu hiểu lòng nhau, vậy tại sao còn phải chia tay?” Anh ta bật cười khẽ, giọng khàn khàn, vương chút đắng chát. “Em không thấy mệt mỏi sao?”
Lâm Ấu Tân đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chính vì quá giống nhau nên năng lượng sẽ chẳng đủ. Anh ấy không thể cho tôi thứ tôi cần, mà tôi cũng chẳng thể cho anh ấy điều anh ấy muốn. Mấy tháng ngắn ngủi chẳng nói lên được gì, rốt cuộc tôi cũng không tin vào tấm chân tình của anh ấy.”
Lỡ đâu chỉ là thứ d*c v*ng chiếm hữu b*nh h**n thì sao? Mới chỉ ít lâu như vậy mà anh đã đi một nước cờ quá cực đoan, đặt ai vào hoàn cảnh đó, người ta cũng phải sợ.
Lương Tiêu Thụ nghe thấy ba chữ “vài tháng” thì hoàn toàn im lặng.
Xe quay trở lại khách sạn, lúc đó vẫn chưa quá nửa đêm.
Sảnh khách sạn vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người. Anh ta và cô cùng bước vào thang máy.
Suốt quãng đường, Lương Tiêu Thụ vẫn lặng thinh, cho đến khi gần đi qua tấm bình phong giữa đại sảnh và khu thang máy, anh ta bất chợt nắm lấy tay Lâm Ấu Tân.
“Lâm Ấu Tân, từ bây giờ trở đi anh sẽ vô điều kiện đặt em lên vị trí đầu. Chúng ta thử lại một lần nữa đi.”
Lâm Ấu Tân khựng lại, rồi bật cười khẽ: “Lương Tiêu Thụ, những lời tôi vừa nói anh coi như gió thoảng mây trôi hết rồi sao? Cho dù đã chia tay, tôi vẫn thích anh ấy, anh không hiểu à?”
“Nhưng hai người vốn không hợp nhau!” Đôi mắt Lương Tiêu Thụ đỏ ngầu, giọng nói cũng mang theo sự cố chấp không chịu buông.
“Chúng ta tại sao có thể ở bên nhau 8 năm? Là vì chúng ta hợp nhau, chỉ cần một ánh mắt thì cũng biết em muốn gì. Phải, trước đó là anh mất trí, giữa lòng tự trọng của mình và em, anh lại không chọn em, nhưng cái tội này của anh thật sự không thể tha thứ được à? Giờ đây em cũng đã thử yêu đương với người khác, ôm nhau sưởi ấm trong tuyết thì không thể đi hết một đời được đâu. Em cần một người chủ động mang lại hơi ấm cho em, khiến em cả đời vui vẻ. Trước đây anh đã làm được, sau này nhất định cũng sẽ làm được. Ấu Tân, cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Hôm nay anh đã khiến em vui rồi, đúng không?”
Lâm Ấu Tân bị những lời ấy làm cho đầu óc choáng váng, trong lòng chỉ thấy buồn cười người này rốt cuộc lấy đâu ra nhiều lý lẽ lệch lạc vậy hả?
“Lương Tiêu Thụ, không phải như vậy…”
Cô vừa cười vừa phản bác, thế nhưng lời còn chưa kịp nói hết, sau gáy đã bị anh ta nắm chặt.
Trước mắt phủ xuống một mảng bóng tối là anh ta cúi người áp sát lại gần.
…
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lương Tiêu Thụ cúi người xuống, Chu Bẩm Sơn lập tức đứng dậy rời khỏi ghế phía sau bình phong ở đại sảnh, cách đó chỉ vài mét.
Anh bước đi rất nhanh, vội vã đến mức lộ ra vẻ chật vật, vội vàng đem túi quà trong tay giao cho nhân viên lễ tân, giọng khàn khàn, có phần buồn bã: “Phiền cô chuyển giúp cho cô Lâm Ấu Tân, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ.”
Lễ tân dè dặt ngẩng mắt nhìn anh một cái:
“Vâng, vậy xin cho hỏi quý danh của ngài?”
“Không cần đâu.”
Số phận đã khiến mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó. Trong câu chuyện của cô, anh đã không còn cần phải có một cái tên.
Lời tác giả muốn nói
Đăng chương thứ hai trong ngày~
Hoàn thành màn ngược cuối cùng dành cho lão Chu rồi.
Từ chương sau, câu chuyện sẽ dần dần chuyển sang ngọt ngào~
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 69
10.0/10 từ 33 lượt.
