Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 60
Edit: Mỳ
Sau khi nói xong những lời ấy, Chu Bẩm Sơn liền quay về Tây Thành. Đội ngũ y tế của bệnh viện sắp lên đường, anh không thể lãng phí thêm thời gian nữa.
Cuối tháng 4, không khí lễ hội 1/5 ở Bắc Kinh đã dần trở nên nhộn nhịp, đường phố tấp nập người qua lại.
Vở kịch “Tiểu Hồ Tiên” công diễn thành công rực rỡ. Cố Tân Bình đã chi tiền, nói mọi người cứ ở lại Bắc Kinh chơi hết kỳ nghỉ 1/5 rồi hãy về Tây Thành, coi như là một kỳ nghỉ phúc lợi dành cho cả đoàn. Mấy ngày nay, phòng tập không một bóng người, mọi người đều đã lần lượt đi chơi hết.
Lâm Ấu Tân tựa người vào cửa sổ phòng tập, cầm ly cà phê đá còn đọng hơi nước, vừa gọi điện thoại vừa thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài.
“Vẫn chưa xong, Tiểu Ninh nói muốn đi dạo quanh Bắc Kinh. Chắc vài ngày nữa em mới về. Anh đi chưa?”
“Lát nữa anh sẽ đến bệnh viện tập trung, vẫn còn chút thời gian.”
“Ồ, em nghe nói đường núi ở trấn Nam Ngô rất khó đi, các anh lái xe vào có an toàn không? Liệu có bị lũ lụt hay sạt lở gì không?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Chu Bẩm Sơn khẽ cười: “Không sao đâu, đây là miền Bắc mà. Tháng 5 không có nhiều mưa như vậy đâu em.”
“Vâng, vậy thì tốt.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, cô nhìn dòng xe cộ phía dưới, nhất thời không nói nên lời.
“Ấu Tân.” Chu Bẩm Sơn đột nhiên gọi tên cô.
“Dạ?”
“Hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu tiện, mỗi ngày gọi video cho anh được không?”
Lâm Ấu Tân khẽ khựng tay lại, ly cà phê đang cầm bỗng nặng trĩu.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng thấy hai người lại trở về trạng thái như trước khi đi Thượng Hải đón Tết, anh vẫn dịu dàng nhưng đầy dè dặt. Cứ như thể những ngày ở Thượng Hải, lời tỏ tình của cô và sự đồng điệu của họ chỉ là ảo mộng.
Cô thoáng chốc thấy nản lòng, vừa giận anh, lại vừa giận bản thân. Cô chẳng biết phải làm thế nào mới đúng.
Chu Bẩm Sơn dường như đã tự mặc định rằng cô không cần anh nữa, dù cô đã hứa sẽ không có chuyện đó.
Lâm Ấu Tân thấy đau đầu, đành nhượng bộ: “Thôi được, mỗi ngày em sẽ gọi video cho anh.”
Vừa cúp máy, cô chẳng còn hứng uống cà phê nữa. Cô có cảm giác luồng khí lạnh lẽo, ẩm ướt từ ly cà phê kia đã thấm vào lòng bàn tay rồi theo mạch máu len lỏi khắp cơ thể.
Tiểu Mãn vẫn đang miệt mài dựng các đoạn phim hậu trường và những cảnh quay đặc biệt của vở “Tiểu Hồ Tiên” để quảng bá cho các buổi diễn sau.
Thấy cô đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ, Tiểu Mãn khẽ gọi: “Chị Lâm ơi?”
“Chị……Lâm… ơi…”
Lâm Ấu Tân bừng tỉnh, thấy Tiểu Mãn đang vẫy tay, cô cười khổ: “Gọi chị làm gì?”
Cô chỉ muốn đứng yên lặng một chút thôi.
“Thấy chị ngẩn người ra kìa, bộ có chuyện gì à chị?”
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ thôi.”
“À.” Tiểu Mãn thở dài, cầm chuột tiếp tục công việc, miệng lầm bầm: “Chị làm em cứ tưởng chị cũng đang lo lắng.”
?
Lâm Ấu Tân chớp mắt ngạc nhiên: “Lo lắng gì cơ?”
“Ủa, chị không đọc tin à?” Tiểu Mãn kinh ngạc quay sang.
Thấy cô ngây ngô lắc đầu, Tiểu Mãn vội đưa điện thoại của mình cho cô.
“Lương Tiêu Thụ bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, Thi Trần với mọi người đều sẽ dành ngày hôm nay để đến thăm anh ta hôm nay đó.”
Lâm Ấu Tân còn chưa kịp nhận điện thoại đã mở to mắt kinh ngạc: “Xuất huyết dạ dày? Xảy ra lúc nào thế?”
“Mới hai hôm trước, có paparazzi chụp được cảnh anh ta được quản lý đỡ vào viện. Sau đó, quản lý đăng Weibo xác nhận.”
Tiểu Mãn gãi đầu có chút bối rối: “Ôi, hóa ra chị không biết à, em còn tưởng chị lo cho anh ta đấy.”
Lâm Ấu Tân cầm điện thoại của Tiểu Mãn. Cô lướt nhẹ màn hình, nhìn những từ khóa và suy đoán trên mạng, lông mày cô càng cau chặt.
Cô đoán, chắc chắn là vào đêm tiệc của đoàn phim “Ngọc Thạch Ký” hôm đó.
Lương Tiêu Thụ hình như vào đến nơi đã bắt đầu uống rượu mà chẳng ăn gì.
Lại còn bị gã giám đốc họ Lý kia chuốc nhiều như vậy.
Thấy sắc mặt Lâm Ấu Tân không tốt, Tiểu Mãn cẩn thận hỏi: “Tí nữa em dựng xong video cũng sẽ đến bệnh viện một chuyến. Chị Lâm, chị có muốn đi cùng không?”
Lâm Ấu Tân cau mày nhìn mấy bài đăng trên Weibo, đang định nói thì điện thoại cô rung lên.
Z: [Anh đi đến bệnh viện đây.]
Z: [Em hãy tự chăm sóc bản thân nhé.]
Cô hít một hơi, bỗng có cảm giác như đang bị “cảnh báo” từ xa.
Những lời chưa kịp suy nghĩ định nói ra cũng lập tức bị dằn lại.
Cô trả điện thoại cho Tiểu Mãn, giọng bình thản: “Chị không đi đâu. Đi cũng vô ích, có bác sĩ chăm sóc là đủ rồi.”
/
Lương Tiêu Thụ nằm viện hai ngày, ngoại trừ quản lý là anh Lưu và Cung Mạt Lị, chỉ có những người quen cũ ở đoàn kịch đến thăm.
Khi Lam Yên và Thi Trần xách cháo vào, Từ Trừng Ninh và Cố Tân Bình vừa mới rời đi.
Lam Yên vừa vào đã đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh. Thấy một người không có ở đây, lại nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Lương Tiêu Thụ, chị ta thầm thở dài, xách cháo đi tới.
“A Thụ này, hai hôm rồi cậu không ăn gì cả. Ăn chút cháo đi. Chị đã hỏi bác sĩ rồi, cậu có thể ăn đồ lỏng được.”
“Để đó đã chị Yên, em chưa muốn ăn giờ. Thi Trần đâu rồi?”
Lương Tiêu Thụ cầm một chồng kịch bản dày cộp trên tay, đôi mắt vốn chẳng còn chút ánh sáng nhìn ra sau lưng chị ta, không thấy Thi Trần, cũng chẳng thấy ai khác, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm.
Nếu là một năm trước, cô nhất định sẽ chẳng rời anh ta nửa bước.
Lam Yên giả vờ không hiểu ý trong mắt anh ta, thản nhiên tiếp lời: “Thi Trần và quản lý của cậu đang ở ngoài. Cái vai phụ cậu giới thiệu cho cậu ấy có chút triển vọng, cậu ấy đang nói chuyện.”
“Ừm.”
Lương Tiêu Thụ lật một trang giấy, vẻ mặt tái nhợt dán mắt vào đó. Anh ta cứ thế nhìn suốt nửa tiếng đồng hồ, chẳng gọi điện, cũng chẳng than vãn, không biết là đang tự mình đấu tranh với ai.
Lam Yên nhìn bộ dạng trẻ con ấy của anh ta, nghĩ thầm, có mà theo đuổi được vợ mới là lạ.
Giữa chừng, Tiểu Mãn đến thăm, Lương Tiêu Thụ ngóng nhìn ra sau lưng cô ấy, không thấy ai, lại rụt mình vào trong chăn, tiếp tục đọc kịch bản.
Tiểu Mãn thấy anh ta có vẻ không ổn, hàn huyên vài câu rồi định rời đi.
Lam Yên ra tiễn Tiểu Mãn, không kìm được hỏi: “Ấu Tân có biết cậu ấy bị xuất huyết dạ dày không? Trước kia em ấy lo cho A Thụ nhất mà, không đến thăm một chút sao?”
Tiểu Mãn lúng túng: “Chị Lâm có phải bác sĩ đâu, đến cũng chẳng có ích gì. Hơn nữa, người ta đã kết hôn rồi.”
“Cô ấy kết hôn thì sao chứ, để Lương Tiêu Thụ vì cô ấy mà uống rượu đến xuất huyết hết cả dạ dày, giờ đến nhìn một cái cũng không thèm, đúng là đủ lương tâm đấy. Tôi thấy cô ấy mới nên xuất huyết ra máu thì hơn đó.”
Thi Trần vẫn ngồi ở cửa, nghe thấy lời Tiểu Mãn nói, liền lạnh lùng lên tiếng.
Lam Yên đau đầu: “Cậu bớt nói đi có được không?”
Vì mối quan hệ với Lương Tiêu Thụ, chị ta không thể không nói đỡ cho cái tên này. Nhưng xét trên góc độ của một người phụ nữ, chị ta thấy lời của Thi Trần thật sự rất ác ý.
Thời này, chia tay rồi thì vẫn phải giữ trinh tiết cho bạn trai cũ à, thật nực cười.
Tiểu Mãn vốn đã không ưa Thi Trần vì chuyện vào khách sạn, giờ cũng hừ lạnh một tiếng: “Đường là do chính mình chọn, đâu phải chị Lâm bắt anh ta uống. Nếu yêu như vậy, ban đầu chia tay làm gì, tự dưng nhường cơ hội cho người khác.”
“Cô thì hiểu cái gì! Làm chó cho cô tiểu thư đó quen rồi à? l**m đến tận đây luôn à?”
Thi Trần đứng phắt dậy, trông đầy hung hăng.
Tiểu Mãn cũng có tính cách cứng cỏi, tuy sợ nhưng không hèn, ngẩng cổ lên: “Vậy anh thì hiểu gì? Anh có phải người trong cuộc đâu? Người ta đã kết hôn rồi, anh nhảy nhót làm gì? Tôi thấy anh mới đúng là chó ấy, là con chó bám víu lấy anh Lương để cầu xin ba cái cơ hội quèn đó thây!”
Câu cuối cùng này đã chạm đến lòng tự tôn mong manh của Thi Trần. Vốn dĩ anh ta đã có chút tâm lý thù ghét người giàu, cảm thấy ghê tởm những người có gia cảnh tốt xung quanh Lâm Ấu Tân. Giờ đây bị sỉ nhục là một “con chó bám víu”, cơn giận bốc lên, anh ta liền đẩy mạnh vào vai Tiểu Mãn một cái.
Tiểu Mãn không ngờ Thi Trần lại vô liêm sỉ đến mức động tay chân. Vì không kịp đề phòng, cô ngã ngay xuống đất, xương cụt va mạnh vào nền gạch, một cơn đau buốt chạy dọc từ giữa cơ thể tới.
“Thi Trần!”
/
Lâm Ấu Tân biết tin Tiểu Mãn bị thương phải nhập viện là vào hôm sau.
Đêm qua, cô thức trắng, suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện của Lương Tiêu Thụ ra sao. Cô thừa nhận, tình cảm có một quán tính riêng, cô không đành lòng nhìn anh ta chịu khổ.
Suy nghĩ cả đêm, mãi mới nảy ra một giải pháp. Vừa chợp mắt được một lúc, trời vừa hửng sáng, cô đã bị tiếng đập cửa của Từ Trừng Ninh làm cho tỉnh giấc.
Cô lê dép ra mở cửa, ngay lập tức bị cơn giận dữ của Từ Trừng Ninh hất thẳng vào mặt.
“Mẹ nó! Tớ phải giết thằng điên Thi Trần kia!”
Vì thiếu ngủ trầm trọng, đầu óc Lâm Ấu Tân vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin, cô siết chặt áo choàng tắm: “Sao vậy?”
“Thay đồ đã, đi bệnh viện, trên đường tớ sẽ nói cho cậu.”
Lâm Ấu Tân may mắn được trải nghiệm cảnh tắc đường giờ cao điểm ở Bắc Kinh. Tám giờ sáng ra khỏi nhà, kẹt xe mãi đến chín giờ rưỡi mới tới được khu điều trị nội trú của bệnh viện.
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Tiểu Mãn và Lam Yên.
Tiểu Mãn nức nở: “Đến một câu xin lỗi mà anh ta còn không thèm nói, thế chị nói xem tại sao tôi không được báo cảnh sát!”
Lam Yên cũng lo lắng: “Tiểu Mãn, chị xin lỗi thay cậu ấy được không? Chỉ là cậu ấy quá lo lắng cho anh Lương thôi. Chị xin em, đừng báo cảnh sát mà, sau bao nỗ lực cậu ấy mới có một bộ phim, báo cảnh sát là hỏng hết!”
Lâm Ấu Tân và Từ Trừng Ninh nhìn nhau, cùng thấy sự cạn lời. Trong mắt đối phương, càng cảm thấy Lam Yên thật đáng trách.
Thi Trần còn chẳng màng đến tương lai của mình, vậy mà chị ta còn bận tâm hộ làm gì chứ.
Tiểu Mãn không muốn nói chuyện với Lam Yên, cô ấy đang đau đến chết đi được. Khi quay mặt đi, vừa lúc thấy Lâm Ấu Tân và Từ Trừng Ninh, cô lập tức bĩu môi: “Chị Lâm, chị Ninh…”
Lâm Ấu Tân lập tức chạy lại, nắm lấy tay cô ấy: “Sao rồi, bác sĩ nói gì?”
“Bác sĩ bảo, toàn bộ xung quanh vùng xương cụt bị tổn thương do ngã. Em phải nằm bất động hai đến ba tuần, mẹ em sức khỏe không tốt, không có ai đến chăm sóc em. Mà phí nằm viện ở Bắc Kinh thì lại đắt quá trời…”
Lâm Ấu Tân vội an ủi: “Không sao, không sao, em đừng lo, chuyện chăm sóc và tiền bạc cứ để chị. Giờ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Trên đường tới đây, cô đã nghe Từ Trừng Ninh kể lại toàn bộ sự việc. Nói cô không tức giận là nói dối.
Thi Trần và Lam Yên khiêu khích cô không chỉ một hai lần, lần này Tiểu Mãn hoàn toàn là thay cô chịu họa.
Tiểu Mãn nằm phòng bệnh sáu người. Lâm Ấu Tân thấy trong phòng còn có cả nam, nên muốn chuyển cô sang phòng đơn ở khu quốc tế. Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lam Yên đã vội vã đi theo sau.
“Ấu Tân, viện phí của Tiểu Mãn chị sẽ lo, còn cả người chăm sóc, chị cũng sẽ thuê hộ. Em có thể khuyên em ấy đừng báo cảnh sát không?”
Lam Yên đã ở lại bệnh viện thuyết phục Tiểu Mãn từ tối qua, đến khách sạn cũng không về, lớp trang điểm đã lem luốc, chị ta lo lắng và tận tâm vì Thi Trần đến mức Lâm Ấu Tân nghi ngờ chị ta có vấn đề về đầu óc.
“Lam Yên, tôi không thiếu tiền của chị, càng không thể đi khuyên Tiểu Mãn. Cô ấy bị thương vì nói giúp tôi, tôi không có quyền làm vậy.” Lâm Ấu Tân lạnh lùng gạt tay chị ta ra: “Hơn nữa, Thi Trần đang ở đâu? Anh ta đánh người bị thương mà đến một lời xin lỗi cũng không có sao?”
Lam Yên cau mày cúi đầu, ấp úng: “Cậu ấy bận đi bàn chuyện dự án rồi, người quản lý của A Thụ đang dẫn dắt cậu ấy……”
Lâm Ấu Tân tức đến bật cười.
Đánh người ta bị thương, vậy mà giờ anh ta lại thản nhiên đi bàn chuyện dự án để làm người nổi tiếng cơ à?
Cô tức giận gật đầu, lười nói thêm: “Được thôi, nếu bọn tôi không tìm được anh ta, thì cứ để cảnh sát tìm vậy. Nhưng tôi nhắc cho chị biết, dù anh ta có nổi tiếng, cũng chỉ là một nghệ sĩ bị đóng băng hoạt động thôi. Chị có đi theo anh ta thì cũng chẳng có kết cục tốt gì đẹp đâu.”
Nói xong, cô mặc kệ vẻ mặt của Lam Yên mà đi thẳng đến quầy y tá.
Từ Trừng Ninh đi ngay sau, khi đi qua Lam Yên, cô khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc chị yêu thích Thi Trần vì gì vậy chứ? Cái sự… vượt trội đó của anh ta sao?”
Lâm Ấu Tân không quen với Bệnh viện Trung ương Bắc Kinh, hỏi khắp nơi, đầu tiên là nâng cấp phòng cho Tiểu Mãn sang khu quốc tế, sau đó đến quầy y tá liên hệ người chăm sóc. Tuy nhiên, được biết hộ lý nữ có kinh nghiệm phải đến ngày mai mới rảnh, hôm nay tạm thời người nhà phải giúp đỡ.
“Được, vậy tối nay tớ sẽ ở lại chăm Tiểu Mãn.” Lâm Ấu Tân nhận lời.
Từ Trừng Ninh hơi lo lắng cho cô: “Cậu có làm được không? Từng chăm sóc người khác bao giờ chưa?”
Lâm Ấu Tân lườm cô một cái: “Cậu coi thường ai đấy? Vẫn hơn cậu đó.”
Từ Trừng Ninh không muốn làm những việc như c** q**n hay dìu người khác đi vệ sinh, nếu là Lâm Ấu Tân thì cô còn miễn cưỡng, chứ người khác thì không. Cô rất phân biệt rạch ròi người thân và người xa lạ.
Tiểu Mãn có chút ngại ngùng: “Thật ra không sao đâu, chị Lâm về đi, chỉ một đêm thôi mà. Em cố chịu đựng là được.”
Lâm Ấu Tân xua tay: “Tối nay chị sẽ ở lại đây với em. Cứ quyết định vậy đi! Giờ thì em đi ngủ cho chị yên tâm nào, có gì cần thì gọi chị.”
Cô nói ở lại chăm sóc là ở lại thật. Vả lại, phòng ở khu quốc tế cũng là phòng suite, môi trường khá tốt. Tiểu Mãn ngủ ở phòng trong, cô thì nghỉ tạm trên chiếc sofa ở ngoài.
Đến tối, Lam Yên cũng lẳng lặng đến, chủ động dìu Tiểu Mãn vào nhà vệ sinh, lại rót nước pha trà, gọt hoa quả cho cô. Vốn dĩ mọi người trong đoàn đã có tình cảm với nhau, cơn giận của Tiểu Mãn cũng vơi đi, không nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa.
Thấy cô ấy không đề cập, tuy trong lòng có chút bực bội, Lâm Ấu Tân cũng không nói gì thêm.
Cô tựa lưng vào ghế sofa, theo lời đã hẹn gọi điện cho Chu Bẩm Sơn.
Cô gọi video, Chu Bẩm Sơn bắt máy rất nhanh, nhưng đường truyền có vẻ chập chờn, có thể do mạng không tốt.
“Ấu Tân.”
“Ừm, anh đến nơi rồi à? Môi trường thế nào hả anh?”
“Cũng ổn. Anh ở phòng bốn người, giường tầng đấy.”
Đội của Chu Bẩm Sơn nhận trách nhiệm ở một ngôi làng nhỏ dưới trấn Nam Ngô. Trong bức ảnh anh gửi hôm qua, ngôi làng đó vẫn là đường đất, chưa được lát xi măng, có thể thấy điều kiện rất khó khăn.
“Có muỗi không anh? Anh đã mang theo thuốc chống muỗi chưa?”
“Anh mang rồi, em đừng lo.”
“Thế thì tốt.”
Hai người nói chuyện mấy ngày nay đều khá nhạt nhẽo, thỉnh thoảng đang nói lại rơi vào im lặng. Lúc im lặng, Chu Bẩm Sơn chỉ nhìn cô qua màn hình điện thoại.
Đôi khi, ánh mắt của anh lại khiến cô bật cười. Rồi hai người họ lại nói vài câu ngọt ngào như “nhớ anh không” hay “nhớ em không”. Đôi khi có những khoảnh khắc, họ lại trở về trạng thái tình cảm mặn nồng như trước.
Hôm nay cũng vậy, thấy cô không nói gì, Chu Bẩm Sơn cũng chỉ dịu dàng nhìn cô, không ép cô phải nói gì cả.
Chỉ là phông nền phía sau cô hôm nay có vẻ lạ. Chu Bẩm Sơn nheo mắt lại, nhìn kỹ hoa văn trên tường, hỏi cô: “Em đang ở bệnh viện à?”
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Thật là thần kỳ, sao anh cái gì cũng biết thế?
Chu Bẩm Sơn mỉm cười: “Kiểu trang trí này là của khu điều trị nội trú Bệnh viện Trung ương Bắc Kinh. Anh từng làm việc ở đó.”
Nghe anh nhắc, Lâm Ấu Tân mới chợt nhớ ra, đúng là vậy, đây là công ty cũ của anh nà.
“À, đúng rồi. Bạn trong đoàn bị thương nên phải nhập viện, em đến thăm cô ấy.”
Chu Bẩm Sơn gật đầu, cứ nghĩ là họ lại va chạm trong lúc luyện tập: “Không phải em bị thương là được. Khi nào em về Tây Thành?”
Lâm Ấu Tân vốn định về vào ngày mai hoặc ngày kia, nhưng Tiểu Mãn như thế này, cô không yên tâm mà đi.
“Khoảng hai tuần nữa đó anh. Dù sao anh cũng không ở nhà, em về cũng chỉ có một mình thôi.”
Mấy ngày nay cô hiếm khi tự nhiên bày tỏ sự quyến luyến như vậy, Chu Bẩm Sơn nghe xong không khỏi xúc động, nhìn cô qua màn hình video và mỉm cười thật dịu dàng.
Không khí trở nên ấm áp, Lâm Ấu Tân cũng cong môi nhìn anh.
Chu Bẩm Sơn đang định nói gì đó, thì Lâm Ấu Tân nghe thấy Lam Yên gọi, có vẻ Tiểu Mãn cần giúp đỡ.
Cô vội vàng kết nối: “Chu Bẩm Sơn, Lam Yên gọi em. Giờ em phải cúp máy đây.”
Lam Yên?
Chu Bẩm Sơn có chút ấn tượng về người này, lần trước ăn cua, cô ta đi cùng tên Thi Thần vừa ngu ngốc vừa nóng nảy, cả hai đều là bạn của Lương Tiêu Thụ.
Anh khẽ mỉm cười: “Bạn em bị thương nặng không, phải nằm viện bao lâu?”
Lâm Ấu Tân trả lời qua loa: “Khoảng hai tuần, em cúp máy đây nhé! Anh giữ gìn sức khỏe đó!”
“Ừ, em đi đi.”
Chu Bẩm Sơn cúp máy, đứng một mình trong sân vài phút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, tìm kiếm tin tức về một người nào đó.
Thông tin tìm được là: Ngôi sao điện ảnh Lương Tiêu Thụ nhập viện Trung ương Bắc Kinh vì xuất huyết dạ dày, công việc hiện tại sẽ phải tạm dừng trong một đến hai tuần.
Lời tác giả:
Sự khác biệt giữa anh Chu và anh ta khi theo đuổi vợ:
Anh Chu: Giả ốm, lén lút điều tra, đóng vai đoá sen trắng yếu đuối. Lừa gạt để chiếm được lòng tin của vợ, còn bắt vợ phải gọi video mỗi ngày……
Anh ta: Bị bệnh thật đấy, nhưng lại chẳng chịu yếu lòng. Chỉ biết lặng lẽ mong chờ, với một trái tim kiêu hãnh không thể mở lời.
Sự khác biệt giữa cách anh Chu và anh ta xác nhận tình cảm với Lâm Ấu Tân:
Anh Chu: “Có lẽ là em ấy vẫn chưa yêu mình lắm, mình chẳng thể nào sánh bằng ánh trăng sáng kia đâu, mình phải giám sát họ từng giây từng phút.” (Lén lút tìm kiếm rồi tự mình tổn thương.)
Anh ta: “Cô ấy chắc chắn chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi, mình nhất định sẽ không từ bỏ!”
Ai sẽ thắng, nhìn qua là thấy ngay thôi.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 60
10.0/10 từ 33 lượt.
