Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 59
Edit: Mỳ
Lương Tiêu Thụ cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, biết mình đã có phần quá vội vàng, bèn từ từ buông cô ra, giọng đầy vẻ tự giễu: “Đột nhiên anh thấy khó chịu quá, không phải cố ý đâu. Em…”
Vừa nới lỏng vòng tay, anh ta đã thấy ánh mắt Lâm Ấu Tân sững sờ, ngơ ngác nhìn ra phía sau. Lương Tiêu Thụ nhíu mày, theo hướng mắt cô nhìn lại, cả người cũng lập tức cứng đờ.
Người đàn ông kia, khoác trên mình chiếc áo măng tô dài màu nâu, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, đang đứng ngay trước cửa phòng Lâm Ấu Tân.
“Ấu Tân, lại đây.”
Anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của người đàn ông đó.
Một giọng điệu kiêu ngạo và đầy uy quyền.
Lương Tiêu Thụ siết chặt nắm đấm, lòng dâng lên sự không cam tâm.
Thế nhưng, dù không muốn thừa nhận đến đâu thì họ vẫn là một cặp vợ chồng hợp pháp, anh ta không có tư cách gì để ngăn cản.
Trong cơn hoảng loạn, Lâm Ấu Tân đẩy anh ta ra, bước vội về phía Chu Bẩm Sơn.
Khi cô đi ngang qua, hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau giữa hành lang, sự im lặng chứa đựng một luồng khí căng như dây đàn, chỉ chực chờ bùng nổ.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lạnh băng, coi anh ta còn không bằng một món đồ bỏ đi.
Lương Tiêu Thụ cũng không hề tỏ ra yếu thế, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Thấy sắc mặt Chu Bẩm Sơn càng lúc càng lạnh, trái tim của Lâm Ấu Tân như thắt lại. Cô vội vã chạy tới, lục trong túi xách tìm chìa khóa phòng, quẹt thẻ mở cửa, ra hiệu cho anh vào trước.
Khi thấy Chu Bẩm Sơn vẫn đứng yên với vẻ mặt cau có, cô càng lo lắng, sợ sẽ xảy ra ẩu đả, liền nắm lấy tay anh một cách đầy bất an: “Chu Bẩm Sơn, anh vào trong rồi nói chuyện được không anh……?”
Giọng nói của cô chứa đựng sự cầu xin. Lúc này, Chu Bẩm Sơn mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh.
Trong ánh mắt anh, nỗi đau và sự giận dữ bị kìm nén đan xen vào nhau, nhưng cuối cùng, anh vẫn không muốn cô phải lúng túng. Chiếc vali có bánh xe lăn qua hành lang vào trong phòng, anh cũng theo đó, mang theo một luồng khí lạnh lùng bước vào cửa.
Lâm Ấu Tân thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Lương Tiêu Thụ ở phía xa, thấy anh ta ôm bụng, khom lưng quẹt thẻ mở cửa, trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất khó chịu.
Những hình ảnh trong bữa ăn tối nay vẫn còn hiện rõ trong tâm trí và cả những lời nói của Cung Mạt Lị cũng không phải là không có tác dụng. Trái tim cô không phải là đá.
Thế nhưng, vì Chu Bẩm Sơn đang ở đó, cô chỉ mấp máy môi rồi đóng cửa, trở vào phòng.
Khi nghe tiếng cửa đóng lại, Lương Tiêu Thụ mới không cố gắng chống đỡ nữa. Anh ta buông thõng tay, dựa lưng vào cửa rồi ngã ngồi xuống.
/
Đèn trong phòng chưa bật, Lâm Ấu Tân bước vào. Cô khẽ khàng cắm thẻ phòng vào khe. Ánh sáng bỗng chốc rực lên, lúc này đây cô nhìn thấy Chu Bẩm Sơn đang ngồi trên sofa, khuỷu tay chống trên đầu gối, gương mặt khuất trong bóng tối, chẳng thể nhìn rõ biểu cảm.
Cô đứng lặng ở cửa, lòng có chút bồn chồn, tay mân mê vạt áo: “…Khụ, cái đó… sao anh lại đột ngột đến đây thế?”
Nghe thấy tiếng cô, Chu Bẩm Sơn ngước nhìn, ánh mắt tĩnh lặng: “Anh không thể đến sao?”
“Không phải… Ý em không phải vậy.” Lâm Ấu Tân vội vàng giải thích, nhận ra mình đã lỡ lời: “Ý em là, nếu anh báo trước, em có thể ra đón anh.”
Và cũng có thể tránh được những tình huống ngượng ngùng như thế này. Nhưng dĩ nhiên, vế sau cô không nói ra được rồi.
Chu Bẩm Sơn chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói gì mà cũng không có thêm động tác nào. Không khí trong căn phòng suite như bị đóng băng, Lâm Ấu Tân đứng ở cửa, sống lưng bỗng thấy lạnh toát.
Lần trước, ở sau nhà hát, Chu Bẩm Sơn cũng im lặng như vậy, không thấy rõ anh có giận hay không, hay đang có tâm trạng gì. Thế nên, dù không làm gì sai, cô vẫn cảm thấy vô cớ chột dạ.
“Em có thể giải thích.”
Cô không chịu nổi sự im lặng này nữa. Bước đến ngồi cạnh anh, cô đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của anh, dáng vẻ đáng thương đến tội nghiệp.
Chu Bẩm Sơn đang cầm điện thoại, cảm nhận được lực kéo ở tay áo, ánh mắt khẽ dịch chuyển. Anh không thích thấy vẻ mặt hối lỗi, áy náy của cô, nhất là khi sự hối lỗi đó lại vì một người đàn ông khác mà ra.
“Em nói đi.”
Anh hít một hơi thật sâu, tạm thời đè nén cảm xúc của mình xuống, dù sự kiềm chế này chỉ là nhất thời.
Lâm Ấu Tân mấp máy môi: “Chỉ là… vừa nãy anh ta uống say, đau dạ dày nên không đứng vững. Vậy nên… nên đã vịn vào em để lấy lại thăng bằng.”
Cô không dám dùng từ “ôm”.
“Đau dạ dày không đứng vững là việc của anh ta, sao em lại phải lo?”
“…Lúc đó em không kịp phản ứng.”
Chu Bẩm Sơn nghiêng đầu nhìn cô, lời nói sắc lạnh, một mũi tên trúng ngay đích: “Đẩy anh ta ra rất dễ, chỉ là một cái giơ tay thôi.”
Lâm Ấu Tân bị anh hỏi vặn lại, nhất thời á khẩu, cảm giác như mình là một cô gái tệ bạc. Cô đau đầu gãi gãi trán: “Phải, em đã không đẩy anh ta ra. Nhưng Chu Bẩm Sơn, chuyện tối nay khá phức tạp, anh ta có phần hơi đáng thương. Dù là người lạ đi nữa, xét về lòng người…..”
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn trở nên lạnh lùng hơn, giọng cô dần nhỏ lại dưới cái nhìn băng giá đó.
“Em đã mềm lòng với anh ta.”
Anh nói thẳng vào trọng tâm, giọng nói trầm lắng pha lẫn sự lạnh lẽo. Cái gì mà chuyện phức tạp, cái gì mà nhân đạo, tất cả chỉ vì cô đã mềm lòng mà thôi!
Chỉ cần anh ta quay lại, chỉ cần anh ta đến gần cô là cô đã lại mềm lòng rồi.
Lâm Ấu Tân sững sờ. Cô hiếm khi thấy Chu Bẩm Sơn có vẻ ngoài lạnh lùng và sắc bén đến vậy, cứ như thể không phải là người đã nói “nhớ em” qua điện thoại vài ngày trước với cô vâyu.
Anh đã thực sự giận rồi.
Cả hai cứ thế đối diện trên sofa. Một người ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa cơn giận, người còn lại thì từ sững sờ dần chuyển sang thừa nhận.
Anh nói đúng, cô quả thật đã có chút mềm lòng. Sau tất cả những chuyện tối nay, cô không thể nào làm ngơ như mình chưa từng biết. Hơn nữa, họ đã bầu bạn suốt tám năm, tình cảm đó không phải là giả.
Sự im lặng bất ngờ và thay đổi trong ánh mắt của cô khiến tim Chu Bẩm Sơn trĩu nặng. Ngay lúc đó, một viễn cảnh khiến anh hoảng sợ đang dần hiện ra.
Người trong mộng của cô đã trở về, vậy có phải đã đến lúc anh phải rời đi rồi không?
“Chu Bẩm Sơn, em……”
Lâm Ấu Tân cố gắng giải thích, nhưng chưa kịp nói ra, người bên cạnh đột ngột giữ chặt gáy cô. Ngay giây tiếp theo, môi cô bị anh cắn thật mạnh.
Cô cảm nhận được cơn đau chưa từng có, bất giác hít một hơi lạnh, đưa tay định đẩy anh ra.
Nhưng Chu Bẩm Sơn không chấp nhận sự chống cự đó. Chẳng lẽ bây giờ đến cả sự hấp dẫn về thể xác anh cũng không còn với cô sao?
Anh sợ nghe cô nói ra những lời từ chối, liền lật người, đè cô vào khe hở giữa anh và sofa. Bàn tay đang chống cự của cô bị anh nắm lấy, giơ lên quá đầu. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, anh bắt được ý chấp nhận từ cô, sau đó, nụ hôn vừa dữ dội vừa tàn bạo của anh đã lấp đầy bờ môi cô.
Cơ thể đã quá quen thuộc, lại thêm thời gian xa cách quá lâu, sự rung động gần như là tức thì. Lâm Ấu Tân khẽ th* d*c. Cô không biết làm cách nào để xoa dịu cơn giận của anh lúc này, chỉ có thể thuận theo nụ hôn đó. Giọng cô run rẩy: “Nhẹ một chút, được không anh?”
Chu Bẩm Sơn không trả lời, chỉ lách mình đi vào sâu hơn. Khoảnh khắc cảm nhận được sự chật chội, cô không kìm được khẽ rên, cắn chặt môi, nhìn về phía anh.
Trong mắt anh đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp. Từ giận dữ, đau đớn, hơn hết là cả một nỗi hoảng sợ vô bờ.
Cô hoàn toàn có thể thấu hiểu anh. Nếu đổi lại là anh có một ánh trăng sáng lúc nào xuất hiện để gây rối, cô cũng sẽ giận đến phát điên thôi.
Ánh đèn vàng trong phòng rực sáng, thứ ánh sáng đó soi rõ từng góc nhỏ cũng như từng tấc da thịt cô. Chu Bẩm Sơn cúi xuống hết cắn rồi lại hôn cô. Mỗi lần cắn đều rất mạnh và dứt khoát, như thể muốn xé nát cô ra thành trăm mảnh. Lâm Ấu Tân không hề từ chối hay yêu cầu anh dừng lại.
Giống như thầy giáo Liêu Bình đã nói, cảm giác đau đớn khi yêu là có thật.
Khi cơn hóc môn cuồng loạn qua đi, thứ tình yêu còn sót lại kia chính là cảm giác đau đớn.
Sau đó, anh đưa cô vào phòng tắm, nước nóng dội xuống đầu nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại. Thế là lớp trang điểm của cô lem luốc, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.
Tiếng nước điên cuồng vang vọng. Thời khắc này đây cũng nhanh chóng hóa thành một dòng nước, mềm nhũn, bất lực dưới thân anh.
/
Chu Bẩm Sơn chỉ ở lại Bắc Kinh có một ngày, xem xong buổi biểu diễn tối của cô là phải quay về Tây Thành.
Anh nói đội y tế sắp khởi động, phải về tham gia cuộc họp động viên.
Trước khi rời Bắc Kinh, cả nhóm cùng đi ăn. Tiểu Mãn trêu đùa về tình cảm vợ chồng son của họ: “Chúng ta cũng chỉ ở Bắc Kinh vài ngày nữa thôi mà, anh rể vẫn phải đi một chuyến sao?”
Lâm Ấu Tân rót trà đầy cốc cho mình và Chu Bẩm Sơn, gượng cười: “Ừm, vợ chồng mới cưới mà.”
Sau bữa ăn, Chu Bẩm Sơn đi thanh toán, Lâm Ấu Tân đi theo sau: “Để em, quán này không rẻ đâu.”
Cô biết lương của anh không cao lắm.
“Không sao, số tiền này anh vẫn có.” Chu Bẩm Sơn nắm lấy tay cô, không cho cô làm thay.
Ăn xong, họ quay về khách sạn để dọn hành lý. Hành lý của Chu Bẩm Sơn khá nhiều, không giống chỉ ở lại một ngày.
Lâm Ấu Tân ngồi trên sofa, có chút bối rối, ánh mắt dõi theo anh. Cô ngập ngừng nói: “Có phải ban đầu anh định ở lại vài ngày không?”
Chu Bẩm Sơn cúi đầu kiểm tra sạc dự phòng và dây sạc, không nói phải hay không: “Kế hoạch thay đổi nên anh phải sớm hơn dự kiến.”
Từ tối hôm kia, anh đã như vậy. Dù vẫn dịu dàng và chu đáo với cô như trước, nhưng lời nói đã ít đi hẳn. Tối hôm kia sau khi làm xong, cô thấy anh ngồi một mình bên cửa sổ rất lâu.
Lâm Ấu Tân cảm thấy mình như đang bị treo lơ lửng, đầu óc quay cuồng, trong lòng cũng nghẹn lại. Cô không biết phải giải thích chuyện tối hôm đó với Chu Bẩm Sơn thế nào, nhưng cô thật sự không hề có ý nghĩ vượt qua ranh giới hôn nhân với bất kì ai.
Dù có mềm lòng với Lương Tiêu Thụ, cũng là vì sự thương cảm dâng lên khi biết anh ta đã bị sỉ nhục suốt một năm qua.
Cô không phải là đá, không thể hoàn toàn vô cảm trước những hình ảnh đó được.
“Chu Bẩm Sơn, chuyện hôm kia em có thể giải thích, anh đừng giận nữa được không?” Cô hơi hoảng sợ vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, cẩn thận giải thích: “Hôm đó là vì tham gia một bữa tiệc, trong bữa tiệc Lương Tiêu Thụ bị…”
“Đủ rồi Ấu Tân.” Chu Bẩm Sơn có chút bất lực ngắt lời cô: “Anh không muốn nghe đến tên anh ta từ miệng em nữa.”
“Nhưng em phải giải thích với anh chứ……”
“Em định giải thích cái gì đây?”
Nhận ra giọng mình hơi gấp gáp, Chu Bẩm Sơn thở hắt ra một hơi, cố gắng ổn định lại cảm xúc rồi hỏi cô: “Ấu Tân, đêm tiệc mừng hôm đó em ở đâu? Bức ảnh chụp chung mà Từ Trừng Ninh đăng không có em.”
Từ lần trước cô đăng ảnh về bát mì lên mạng xã hội, anh đã mở quyền xem vòng bạn bè. Hôm đó, thấy cô hút thuốc, trong lòng nghi hoặc rồi lại tình cờ nhìn thấy bức ảnh kia, anh mới đến Bắc Kinh.
Anh nghĩ, dù cô có chuyện gì không vui mà không tiện nói với anh, anh cũng muốn xuất hiện bên cạnh cô ngay lập tức. Nhưng giờ thì có vẻ, hôm đó cô không ở một mình.
Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố tìm kiếm bằng chứng cho sự trong sáng của cô, nhưng sự thật là, anh chỉ thấy sự hoảng loạn và né tránh trong đó.
Thế là anh bật cười một tiếng đầy vẻ thất vọng, bàn tay đang nắm tay cô cũng buông thõng xuống.
“Tối hôm đó em ở cùng với anh ta, có đúng không?”
Chu Bẩm Sơn bỗng dưng hối hận vì đã đến Bắc Kinh.
Nếu anh không đến, có lẽ anh sẽ chẳng biết gì cả.
Làm một kẻ ngốc mơ hồ, cũng tốt mà.
“Không phải!”
Lâm Ấu Tân giật mình ngay khi anh nói hai từ tiệc mừng. Cô lờ mờ đoán ra lý do anh đến Bắc Kinh, nhưng lúc này không kịp bận tâm chuyện khác, vội vàng giải thích:
“Hôm đó em có nói chuyện với anh ta, nhưng không phải như anh nghĩ đâu! Chu Bẩm Sơn, em thề em không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn cả!”
“Anh biết em sẽ không làm. Nhưng Ấu Tân à, sao em cứ phải giấu anh? Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế.”
“Không phải đâu, em chỉ nghĩ nói rõ với anh ta thì mọi chuyện sẽ qua, nói với anh lại chỉ khiến anh nghĩ nhiều hơn thôi.”
“Vậy bây giờ đã qua chưa?” Chu Bẩm Sơn nhìn cô với ánh mắt đầy thấu hiểu.
Lâm Ấu Tân sững sờ, chết lặng.
Chưa.
Không những chưa, cô dường như còn làm mọi thứ rối tung lên.
Cô hoang mang ngước lên, đối diện với ánh mắt bất lực và cay đắng của Chu Bẩm Sơn.
Khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra, không có nút thắt nào có thể thực sự được che giấu. Cuộc cãi vã lần trước chưa bùng nổ, chỉ là họ đã ngầm đồng ý trì hoãn nó lại mà thôi.
Căn phòng từ căng thẳng chợt rơi vào tĩnh lặng, như một tảng băng khổng lồ đang kết lại.
“Em xin lỗi, em không cố ý lừa dối anh.”
Rất lâu sau, cô mới cất giọng trầm buồn.
Dường như đúng như lời dì cả nói, cô đúng là một người chẳng làm nên trò trống gì, ngay cả chuyện riêng của bản thân cũng không thể giải quyết ổn thỏa.
Nếu cô thành thật với Chu Bẩm Sơn ngay từ đầu, có lẽ giữa họ đã không xảy ra những chuyện như thế này.
“Em xin lỗi vì chuyện gì?”
Chu Bẩm Sơn cười một cách bất lực. Nhìn thấy cô vẫn đầy vẻ áy náy, anh cúi xuống ôm lấy cô.
“Ấu Tân, nếu lòng em đã dao động, anh có thể hiểu. Dù sao em và anh ta cũng đã từng có tám năm tình cảm, không dễ dàng gì mà buông bỏ được.”
“Chu Bẩm Sơn…”
Mắt Lâm Ấu Tân bỗng dưng cay xè, giọng cô run run. Sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy?
“Nhưng nếu em không cần anh nữa, chỉ cần nói thẳng với anh thôi, anh sẽ tự đi. Yêu cầu duy nhất của anh là đừng lừa dối anh, được không?”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 59
10.0/10 từ 33 lượt.
