Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 54


Edit: Mỳ


Dòng trạng thái của Lâm Ấu Tân trên mạng xã hội gần như làm nổ tung danh sách bạn bè trên WeChat của cô.


Từ sau khi chia tay vào đầu năm ngoái, cô gần như biến mất hẳn trên mạng xã hội. Ngoài lần phải lên Weibo để điều chỉnh quyền riêng tư sau scandal “gãy xương cp” với Tô Thanh Hà, cô chẳng mấy khi đăng bài hay tương tác gì. Cô thỉnh thoảng có lướt qua, nhưng cơ bản không bao giờ nhấn like hay cập nhật tin tức gì.


Cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ thấy động thái gì từ cô nữa, vậy mà Lâm Ấu Tân lại bất ngờ đăng một dòng trạng thái mang tính nửa công khai, khiến mọi người được một phen ngỡ ngàng.


[Chủ nhiệm Chu là ai vậy em Lâm, đăng ảnh lên đi chứ.]


[Không phải chứ, hơn tám rưỡi tối còn nấu cơm cho cậu sao? Bộ hai người sống chung rồi à?]


[Bạn trai mới sao???? Rồi vui luôn, cp tôi đu chính thức be rồi!]


…..


Lâm Ấu Tân ngủ một giấc đến gần trưa, bị tiếng tin nhắn WeChat của Từ Trừng Ninh liên tục đánh thức. Cô mở ra xem phần bình luận trên tường nhà mình, danh sách thông báo đã hiển thị hơn 100+. Cô dụi mắt, lờ mờ nhìn lướt qua, rồi quay lại khung chat.


Ấu Tân: [Đây là công khai sao? Có đâu. Tớ chỉ là cảm khái về tô mì đó thôi mà.]


Tiểu Ninh: [Có gì khác biệt đâu? Sao, chẳng lẽ hôm qua nhìn thấy người yêu cũ nên cậu bị k*ch th*ch à?]


Ấu Tân: [Không có, tớ mới là người dỗ đó! Người bị k*ch th*ch không phải tớ.]


Tiểu Ninh: [Sao anh ấy lại biết được????]


Lâm Ấu Tân kể lại vắn tắt chuyện xảy ra hôm qua. Từ Trừng Ninh nhanh chóng gửi liền mấy cái sticker đầy vẻ kinh ngạc.


Tiểu Ninh: [Ối giời??? Cưng à, cậu còn sống không đấy?]


Ấu Tân: [Thế chẳng lẽ vong đang nhắn cậu à? Thôi không nói nữa, tớ nằm xíu nữa đây!]


Tiểu Ninh: [Bị hành hạ đến mấy giờ thế này… À đúng rồi, trưa mai dẫn người nhà cậu đến ăn cua nhé. Giờ mọi người trong đoàn đang đòi gặp anh ấy đó, WeChat của tớ bị nổ tung rồi. Cậu báo trước cho anh ấy một tiếng đi.]


Ấu Tân: [Biết rồi mà!]


Cất điện thoại vào, cô nghĩ cũng chẳng cần phải báo trước gì. Chu Bẩm Sơn là người thông minh, EQ cũng không hề thấp, anh chỉ không muốn hòa nhập với những vòng tròn xã hội mà anh không thích, chứ nói đến chuyện e ngại thì chắc chắn là không có.


Lâm Ấu Tân yên tâm ôm chăn xoay người, định ngủ nướng thêm một chút, nào ngờ lại chạm ngay phải một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.


Ánh mắt đó đen sâu thẳm, mang theo nụ cười đầy ẩn ý, dịu dàng như làn gió xuân thổi qua.


Lâm Ấu Tân giật mình, vội vã vỗ ngực: “Anh… anh dậy lúc nào thế?”


“Hơn 9 giờ. Thấy em ngủ ngon quá nên anh không gọi em dậy.”


Giọng anh vừa mới thức giấc còn hơi khàn, trầm thấp, vang bên tai mang theo một cảm giác nhột nhột khó tả.


Lâm Ấu Tân đưa tay kéo nhẹ d** tai: “Ồ, sao anh không ngủ thêm một lát nữa đi.”


Hôm qua sau khi cả hai làm xong thì cũng đã gần 3 giờ sáng, anh nói còn luận văn chưa xem xong nên lại quay vào làm việc. Cô chẳng biết anh ngủ lúc nào, chắc chắn là không sớm.



Lâm Ấu Tân thật sự nể phục thể lực của Chu Bẩm Sơn. Anh đúng là kiểu người tràn đầy năng lượng, sức sống dồi dào.


“Tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa.” Chu Bẩm Sơn đưa tay vén lọn tóc mai lòa xòa trên mặt cô ra sau tai, rồi véo nhẹ d** tai cô: “Ngủ thêm một lát không em? Chiều nay em có kế hoạch gì không?”


“Ưm, không có gì cả. Nay cuối tuần mà, ở nhà thôi. Anh thì sao, có định làm gì không?”


“Có vài tài liệu để ở căn hộ cũ của anh, phải về lấy một chuyến.”


Chu Bẩm Sơn không chỉ nói suông, Lâm Ấu Tân nhìn vào mắt anh, lập tức hiểu ý: “Anh muốn em đi cùng à?”


Chu Bẩm Sơn mỉm cười: “Công chúa có muốn ghé qua không?”


“…Sao tự nhiên lại gọi người ta là công chúa chứ.” Lâm Ấu Tân chui rúc vào lòng anh, cái đầu mềm mại tựa vào cằm anh: “Đi cũng được, đằng nào em cũng chẳng có việc gì làm. Nhưng mà em phải ngủ thêm một tiếng đã.”


“Ngủ đi, anh ở đây với em.”


Người Chu Bẩm Sơn lúc nào cũng ấm áp, vào mùa đông cứ như một cái lò sưởi, ôm thật thoải mái.


Lâm Ấu Tân cảm thấy những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm thường khao khát những tiếp xúc thể xác.


Giống như cô, thích cảm giác hai người nằm đối mặt và ôm lấy nhau. Dù là lúc ngủ hay lúc khác, đều thấy rất an toàn.


Ngủ say thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, hai người mới dậy để vệ sinh cá nhân.


Bữa trưa, họ ghé vào một tiệm ăn nhanh trong trung tâm thương mại để ăn tạm, sau đó mới đi thẳng đến căn hộ của Chu Bẩm Sơn.


“Anh mua căn này từ khi nào thế?”


Hôm nay cô mặc đồ khá thoải mái, quần jogger và áo phao. Tóc được buộc cao thành hình đuôi ngựa, trông trẻ hơn tuổi thật tận vài tuổi.


Chu Bẩm Sơn nắm tay cô đi vào thang máy, nhấn số tầng: “Khoảng năm, sáu năm trước. Lúc đó anh có ý định định cư ở Tây Thành, nên mua một căn hộ ngay cạnh bệnh viện số Một của thành phố. Diện tích không lớn lắm, một mình anh ở là vừa.”


“Anh mới đi làm mà đã có tiền mua nhà rồi sao?”


Bệnh viện số Một nằm ở phía Tây trung tâm thành phố, gần đó có cả trung tâm thương mại lớn và trường cấp ba trọng điểm. Lâm Ấu Tân lúc bước vào cũng thấy môi trường khu này rất tốt, cây xanh và dịch vụ quản lý đều rất ổn, chắc giá nhà không hề rẻ.


“Mua lại ấy mà.” Chu Bẩm Sơn nhẹ nhàng thừa nhận: “Anh cũng có chút tích cóp, ngoài ra dì út cũng giúp đỡ thêm. Hơn nữa, lúc đó chủ nhà cũ đang cần tiền gấp để lo cho con đi du học nên không tìm hiểu kỹ, thấy anh chân thành là đồng ý bán ngay.”


Lúc đó, anh vẫn còn khá trẻ, chưa có kinh nghiệm trong việc mua bán nhà cửa, có thể nói là may mắn mèo mù vớ cá rán nên mới có được căn hộ tốt đến vậy. Căn nhà ở hướng Nam, phòng ngủ và phòng khách đều rất thoáng đãng. Ngoài phòng làm việc và phòng chứa đồ, anh còn dùng phòng ngủ phụ để làm phòng gym.


Đây là lần đầu tiên Lâm Ấu Tân đặt chân vào không gian riêng tư của Chu Bẩm Sơn, cô nhận ra mọi thứ ở đây đều mang dấu ấn của anh, không một món đồ nào bị lạc lõng.


Phong cách trang trí chủ đạo là các gam màu đen, trắng và xám. Chiếc đèn treo tường một màu được sắp xếp vô cùng cẩn thận. Cả sofa cũng được phủ lớp chống bụi cũng là da màu nâu sẫm, trông vừa trang trọng lại vừa cổ điển. Thứ duy nhất mang lại cảm giác sống động có lẽ là căn bếp với những lọ gia vị được xếp gọn gàng và phòng gym trông rất chuyên nghiệp, gần như không thua kém gì bên ngoài.


“Sao ở nhà em chưa thấy anh tập gym bao giờ vậy?” Lâm Ấu Tân nhìn chiếc tạ đòn lớn, có chút nôn nóng muốn nhấc thử lên.


“Vì lúc anh tập thì em đang ngủ say rồi.” Giọng Chu Bẩm Sơn truyền đến từ phòng làm việc bên cạnh. Ngăn cách bởi một cánh cửa, giọng anh trầm ấm vang lên: “Đừng tự ý nhấc tạ, đợi anh sang rồi mình tập cùng.”


Tay Lâm Ấu Tân vừa chạm vào thanh tạ, cô ngạc nhiên quay đầu lại thì phía sau đã trống không từ lúc nào.


Trời ơi, bộ anh có thiên lý nhãn hay khả năng tiên tri hay gì vậy?


“Anh có thiên lý nhãn à?”



Cô vừa thắc mắc vừa chạy vào thư phòng. Chu Bẩm Sơn đã tìm xong hết bằng cấp, chứng chỉ và đang cúi đầu, cẩn thận quét từng tấm một: “Anh còn lạ gì em nữa.”


Lâm Ấu Tân chu môi, nhưng trong lòng lại ngọt lịm.


Cô nhanh chân lại gần, ghé sát tai anh thì thầm: “Anh đang chụp cái gì vậy, chủ nhiệm Chu?”


Một cảm giác tê dại ngọt ngào lan tỏa nơi vành tai, khiến Chu Bẩm Sơn khẽ rùng mình. Anh cố giữ vẻ nghiêm túc, vòng tay ôm eo cô: “Ngoan nào, đừng nghịch. Anh còn phải gửi nhanh cho chủ nhiệm nữa.”


“Ủa, anh không phải là chủ nhiệm sao? Còn có chủ nhiệm nào nữa?”


“Anh là phó, còn người ta là chính.”


À, hóa ra là như vậy.


“Vậy thì anh gửi đi.”


Lâm Ấu Tân buông anh ra. Cô đứng bên cạnh, cùng anh xem những thứ chứng minh năng lực của mình.


Ngoài bằng cấp, Chu Bẩm Sơn còn có những chứng nhận khác như: Ủy viên trẻ của một hội y học nào đó, giải thưởng của Hiệp hội chống ung thư, cũng như danh hiệu nhân tài trẻ của Bắc Kinh. 


Nhìn những tấm bằng này, cô cứ như được nhìn thấy một con người khác của anh. Chu Bẩm Sơn không chỉ là bác sĩ khoác áo blouse hay người đàn ông đeo tạp dề mà cô vẫn thường thấy không thôi, mà anh còn là một bác sĩ trẻ ưu tú.


Có lý tưởng, có hoài bão và luôn nỗ lực không ngừng nghỉ.


Quả nhiên, sự chuyên nghiệp chính là một kiểu phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất của một người đàn ông.


Chu Bẩm Sơn không giỏi dùng điện thoại để quét tài liệu, lại còn có chút bệnh cầu toàn, chỉ cần quét sai hay lệch một chút cũng không được. Lâm Ấu Tân thấy vậy, bèn cầm lấy giúp anh.


“Anh gửi cái này cho vị chủ nhiệm chính của anh làm gì thế?”


“Chủ nhiệm chính..…”


Bị đẩy ra phía sau, Chu Bẩm Sơn bật cười vì cách gọi đáng yêu của cô. Anh đặt tay lên eo cô, giải thích: “Bệnh viện Thành phố số Một đang chuẩn bị thành lập một đội ngũ y tế. Các bác sĩ muốn đăng ký phải nộp hồ sơ năng lực. Anh mới chuyển về được vài tháng, thông tin chưa có trong hệ thống, cần phải bổ sung.”


“Đội y tế? Kiểu đi hỗ trợ vùng sâu vùng xa ấy ạ?”


“Không lớn đến mức đó. Là đến thị trấn Nam Ngô và thị trấn Thủy Tinh thôi. Địa điểm cụ thể sẽ tùy thuộc vào nguyện vọng và sự phân công của bệnh viện.”


“Ơ, vậy anh đăng ký sao? Khi nào thì anh đi?”


Giọng Lâm Ấu Tân có chút chùng xuống. Cô không hiểu sao chuyện quan trọng như vậy mà anh lại không nói cho cô biết.


“Vẫn chưa có quyết định, mới chỉ là nộp hồ sơ thôi.” Chu Bẩm Sơn nhận ra cô có vẻ không vui, vội giải thích: “Chuyện này mới được quyết định tuần trước, anh định hôm nay sẽ nói với em.”


Phía Trạch Giang Đào vẫn luôn gây áp lực cho anh, bắt anh phải sớm đưa ra quyết định giữa việc làm chuyên môn hay chuyển sang quản lý. Nhưng ý của Trạch Giang Đào và bệnh viện vẫn là hy vọng anh sẽ làm quản lý.


Trong bữa ăn hôm đó, Trạch Giang Đào lấy bản thân ra làm ví dụ: “Hồi trẻ, tôi cứ nghĩ mình có thể cống hiến mãi ở tuyến đầu. Nhưng vừa qua tuổi 40 là biết không ổn rồi. Cứ quay cuồng suốt ngày ở bệnh viện, công việc nhà thì bỏ bê, thời gian dành cho con cái cũng không đủ, cả vợ lẫn con đều có ý kiến. Nhất là vợ tôi, cứ hễ giận dỗi là lại than khóc sống cảnh thủ tiết, khó chịu muốn chết. Giờ đây, tôi đã biết cân bằng, ít nhất cũng có thời gian về nhà ăn cơm, gia đình cũng nhờ thế mà êm ấm hơn.”


Chu Bẩm Sơn không lo Lâm Ấu Tân sẽ làm mình làm mẩy, vì xưa nay cô vẫn luôn là một người hiểu chuyện. Có điều, anh cũng cần suy nghĩ cho tương lai. Họ không có con cái, cũng chẳng nuôi thú cưng, nếu anh cứ bận rộn công việc như vậy mãi, một mình cô sẽ cô đơn biết bao?


Anh cân nhắc hai điều, cũng tạm thời nghiêng về hướng chuẩn bị sẵn mọi thứ cần thiết. Chẳng hạn như mỗi năm tham gia đội y tế về vùng quê là một thành tích vững chắc trong hồ sơ của anh.


“Công việc quan trọng mà, anh tự quyết định là được rồi.”



Lâm Ấu Tân rất ít khi xen vào chuyện công việc của bất cứ ai. Bởi cô hiểu, con người ta dù sao cũng cần trung thành với chén cơm giúp mình an cư lập nghiệp.


Huống hồ, một nghề nghiệp như của Chu Bẩm Sơn, hẳn là anh có lý tưởng cứu chữa bệnh tật cho đời. Bằng không thì đã chẳng tích cực tham gia vào đội y tế như vậy.


Sau khi quét toàn bộ tài liệu thành bản điện tử, Lâm Ấu Tân đưa điện thoại lại cho anh rồi chuyển sang tham quan tới khu vực tủ sách.


Trước đây, những cuốn sách Chu Bẩm Sơn mang đến căn hộ Nam Sùng chỉ là một phần nhỏ trong số sách anh hay dùng. Còn rất nhiều bộ sách chuyên ngành đồ sộ của anh vẫn để ở đây.


Lâm Ấu Tân kéo cánh cửa kính, tùy tiện rút một cuốn ra, vừa nhìn thấy những dòng chữ chi chít dày đặc là cô lại đau đầu và lập tức đặt nó về chỗ cũ.


Thật sự cô không hề thích học hành chút nào.


Ngoài sách văn học và triết học, cô đọc bất cứ cuốn nào khác cũng đều buồn ngủ, thường chỉ cần úp sách lại là có thể ngủ ngay được liền luôn.


Vào lúc này, cô cũng không ép buộc mình phải bước vào thế giới tinh thần phức tạp của bác sĩ Chu.


Thế nhưng, bất ngờ luôn đến vào giây phút tiếp theo. Cô đi vòng sang phía trái, nơi có chiếc tủ Chu Bẩm Sơn dùng để đựng bộ Lego và vài chiếc đĩa có hình thù kỳ lạ. Thấy thú vị, cô đưa mắt nhìn lên trên, và bất ngờ tìm thấy một chú gấu nhỏ được đặt gọn gàng ở trên cùng.


Chú gấu nhỏ màu nâu, mặc chiếc áo phông có nền xanh và chữ màu vàng.


“Chu Bẩm Sơn, anh từng đến UCLA à?” Cô hào hứng hỏi.


Chu Bẩm Sơn ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, nhìn theo hướng tay cô chỉ, một thoáng ngẩn ngơ.


“Đã từng.” Anh ngừng lại vài giây, bước tới. Chu Bẩm Sơn cầm lấy chú gấu nhỏ xuống và đưa cho cô.


Lâm Ấu Tân mỉm cười đón lấy: “Anh đi từ khi nào vậy? Lạ thật đấy, không ngờ anh cũng mua mấy món đồ lưu niệm trong cửa hàng ở trường em.”


Lạ ư?


Chu Bẩm Sơn cúi đầu mỉm cười.


“Ừm, một năm nọ anh có đến Los Angeles du lịch vào kỳ nghỉ đông, tiện thể ghé thăm và mua vài món đồ lưu niệm về.”


“Vậy anh có mắt thẩm mỹ thật đấy,” Lâm Ấu Tân cười nhìn anh: “Hồi em mới nhập học cũng mua một chú, nhưng lâu quá rồi em không nhớ có giống chú này không nữa, chỉ nhớ mang máng là nó giống giống vậy nè.”


Không phải giống giống thôi đâu, mà là y hệt.


Chu Bẩm Sơn nhận lại chú gấu cô đưa, rồi đặt nó về chỗ cao nhất.


Cũng chẳng có gì đáng để nói.


Tám năm trời tìm kiếm, lần theo dấu vết, săn lùng món đồ giống cô… nếu anh cứ thế mà kể tuột ra, có lẽ cô sẽ nghĩ anh là một kẻ b**n th**, chỉ biết rình rập.


Lâm Ấu Tân nhìn chú gấu nhỏ, nhớ lại năm đầu tiên sang Mỹ du học.


Đó cứ như một cơn ác mộng vậy, không có bạn bè, cũng chẳng có người thân. Trong giới du học sinh con nhà giàu, còn có cả những tiêu chuẩn đánh giá lẫn nhau. Kiểu người không khoe khoang của cải mà chỉ chú tâm học hành như cô rất hiếm khi tìm được người cùng chí hướng.


Lúc ấy, sở thích lớn nhất của cô là khám phá các cửa hàng, mua thật nhiều quà gửi về cho gia đình và bạn bè ở quê nhà để vơi bớt nỗi nhớ.


“Ước gì hồi đó chúng ta có liên lạc nhỉ, anh sẽ không cần phải tự mua, em sẽ tặng anh luôn. Nếu anh đến UCLA, em cũng sẽ đưa anh đi chơi.” Vừa bước ra khỏi phòng sách, Lâm Ấu Tân vừa nói với anh.


Chu Bẩm Sơn chỉ dạy kèm toán cho cô một kỳ nghỉ hè. Vừa lên lớp 12, cô đã bắt đầu nộp hồ sơ xin học đại học ở Mỹ, không còn đi theo con đường thi cử trong nước nữa. Hai người dần dần mất liên lạc.



Khi đó, Lâm Ấu Tân và Lương Tiêu Thụ vẫn chưa nói rõ tình cảm mập mờ. Cô lén lút nhắn tin cho tên đó mỗi ngày, kết quả bị Lâm Giới Bình phát hiện và tịch thu điện thoại. Cô bèn đổi điện thoại để tiếp tục liên lạc với người kia, còn số điện thoại cũ thì không dùng nữa. Cũng từ đó mất luôn cả cách thức liên lạc với Chu Bẩm Sơn.


Lúc ấy, đương nhiên cô thấy không sao cả, dù gì cũng là bạn bè lâu năm, muốn liên lạc thì sẽ có cách. Nhưng sau đó, hết tốt nghiệp cấp ba rồi đi du lịch Nhật Bản, chuẩn bị sang Mỹ học… cô dần dần quên mất việc liên lạc với Chu Bẩm Sơn. Kể từ đó, cô cũng không còn nhớ đến anh nữa.


Vào thời điểm đó, đối với cô, anh cũng chỉ là một người thầy dạy kèm như bao người khác trong nhiều năm qua.


Chu Bẩm Sơn cũng mỉm cười, nhưng nụ cười trên môi anh lại có chút cay đắng: “Phải rồi, ước gì chúng ta vẫn luôn giữ liên lạc.”


Ít nhất anh cũng có thể lấy thân phận anh trai hay bạn bè để bước vào cuộc sống của cô. Có thể cùng cô chia sẻ niềm vui mỗi khi cô hạnh phúc, mọi nỗi buồn khi cô đau khổ hay cho cô một bờ vai để tựa vào khi cô yếu lòng.


Hai người ở lại căn hộ của Chu Bẩm Sơn suốt một buổi chiều. Trước khi đi, anh còn dọn ra một chiếc vali nhỏ đựng quần áo mùa xuân cho cô. Anh nói nếu thật sự tham gia đội y tế, những bộ đồ hiệu cô tự sắm sẽ không tiện, dễ bị bẩn. Dùng quần áo của anh thì sẽ tốt hơn.


“Bẩn thì mua cái mới chứ sao. Đừng tiết kiệm tiền với em, có được không? Tiền của hai chúng ta xài cả đời cũng không hết mà anh.” Lâm Ấu Tân khoanh tay dựa vào cánh tủ, vẻ mặt không nói nên lời.


Chu Bẩm Sơn đang cầm một chiếc áo hoodie, sững sờ trong chốc lát, sau đó bất lực cười nhìn cô.


Anh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Ấu Tân, cô cũng đứng với vẻ mặt thờ ơ như thế này, khoanh tay dựa vào tường mà nói: “Anh Chu, ông nội em trả anh bao nhiêu tiền, em trả gấp đôi, anh đi chơi với em được không?”


Gương mặt thiếu nữ hồng hào như hoa đào, ánh mắt lại bướng bỉnh khó thuần. Khi đó, anh đã nghĩ rằng, hai mươi mấy năm sống theo khuôn phép, anh chưa từng thấy một đứa trẻ nào nổi loạn như vậy.


Và giờ đây, Chu Bẩm Sơn vẫn nhìn cô chằm chằm, như thể ký ức ùa về. Bỗng nhiên, anh cúi đầu, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi cô, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.


Không biết là anh đang hôn cô bé 17 tuổi, hay cô gái 27 tuổi.


Lâm Ấu Tân khẽ giật mình. Sau khi đã quen với những tiếp xúc thân mật, đôi khi cơ thể khó mà phân biệt được tín hiệu thật hay giả. Tình hình bây giờ là sao đây?


Cô vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay, ngơ ngác nhìn Chu Bẩm Sơn.


Rồi Chu Bẩm Sơn lại một lần nữa cúi xuống, hôn thật nhẹ nhàng. Bàn tay anh nâng lấy gương mặt cô, hôn hết lần này đến lần khác, như thể đang đối xử với một báu vật trong lòng. Mãi đến khi hàng mi cô khẽ run lên, trong lòng dâng lên một chút nhột nhạt.


“Chu Bẩm Sơn?”


“Đừng nói gì cả.”


Không khí bắt đầu đặc quánh lại, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn. Cô từ từ buông tay khỏi tư thế khoanh tay, chuyển thành ôm lấy eo anh.


Buổi tối tháng Ba vẫn còn tối rất sớm. Trước khi cả hai lảo đảo ngã xuống giường, Chu Bẩm Sơn vươn tay hất tấm vải bọc bụi trên giường xuống, để lộ ra bộ ga trải giường màu xanh đậm sạch sẽ.


Hôn cô trên chiếc giường thuộc về mình, đối với Chu Bẩm Sơn mà nói, đó là một niềm kh*** c*m và sự run rẩy tột cùng từ cả thể xác đến tâm hồn.


Chiếc giường của anh, nơi mà anh từng nằm. Tất cả đều bao trọn lấy mùi hương của anh.


Nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt, đến mức cả hai đều trở nên hoang dại. Chu Bẩm Sơn chợt chống người dậy, th* d*c nhìn cô, trán lấm tấm mồ hôi nóng, ánh mắt ẩn nhẫn.


Lâm Ấu Tân biết anh đang lo lắng điều gì. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, khẽ nói: “Nếu anh muốn thì cứ tiếp tục đi. Hôm nay vẫn chưa đến kỳ, chỉ là chuyện của ngày mai hoặc ngày kia thôi…”


Cổ họng Chu Bẩm Sơn khó khăn nuốt xuống: “Ấu Tân, kiến thức y khoa của anh cho biết, không có cái gọi là ‘khoảng thời gian an toàn’ đâu.”


“Em biết mà, em không bảo anh…” Cô có chút ngượng ngùng, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ anh: “Anh ra bên ngoài là được mà…”


Cô cảm thấy trong đời này, chỉ có Chu Bẩm Sơn mới có thể khiến cô nói ra những lời như vậy.


Yết hầu của Chu Bẩm Sơn cứng đờ, trôi lên trôi xuống vài lần. Anh nhắm mắt lại vì khó chịu: “Anh không chắc mình có thể kiểm soát được. Ấu Tân, em đã quá coi trọng anh rồi.”


“Anh làm được mà, em tin anh.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 54
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...