Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 53


Edit: Mỳ


Ngồi trên xe, đầu óc của Lâm Ấu vẫn còn đang mơ màng.


Cô đã không còn nhớ rõ tình cảnh vừa rồi, chỉ nhớ rằng Lương Tiêu Thụ đã hoàn toàn sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ khi nghe thấy tiếng “vợ tôi”, bàn tay cũng bất giác buông lỏng.


“Họ gì?”


“Họ Chu.”


“Anh biết tôi là ai?”


“Hân hạnh được biết.”


Chu Bẩm Sơn vẫn bình thản, gương mặt điềm tĩnh, không lộ chút giận dữ nào khi bắt tại trận.


Lương Tiêu Thụ khó chịu đánh giá người đàn ông đối diện. Thi Thần từng nói với anh ta.


Người ở bên cạnh Lâm Ấu Tân là một người đàn ông thành đạt ngoài ba mươi tuổi, trông khá tử tế, nhưng lại cứng nhắc và tẻ nhạt. Ngày ở quán bar, anh ta đã kéo Lâm Ấu Tân ra khỏi bể bơi, khoác vội chiếc áo khoác và đưa cô đi, chẳng giống bạn trai chút nào, mà giống như đang dạy dỗ cô, hệt như một người cha.


Khi đó, Lương Tiêu Thụ đã cười khẩy, lập tức cho người này “out” khỏi danh sách.


Mối quan hệ này sẽ chẳng kéo dài được.


Lâm Ấu Tân vốn ham chơi như vậy, chỉ có thể nuông chiều và ở bên cạnh cô ấy, còn quản cô ấy ư? Tan vỡ trong chớp mắt.


Thế nhưng giờ đây, khi ánh mắt Lương Tiêu Thụ rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, anh ta chỉ cảm thấy một nỗi đau nhói tận tim.


Tại sao, anh ta chỉ đến muộn hai tháng thôi mà.


Lương Tiêu Thụ kìm nén sự tức giận, nhìn chằm chằm Lâm Ấu Tân, lâu đến mức không thốt nên lời.


Lâm Ấu Tân, em thực sự đã thay lòng rồi sao?


Ngay cả quá khứ của chúng ta, em cũng đã kể hết cho anh ta nghe rồi à? Nếu không, tại sao anh ta lại biết tôi?


Bị anh ta nhìn chằm chằm, Lâm Ấu Tân cảm thấy sởn gai ốc, không phải vì sợ Lương Tiêu Thụ…


Hiện tại, cô không dám nhúc nhích, giống hệt một con chim cút bị giữ chặt, chỉ mong có một khe nứt dưới đất để chui xuống.


“Anh Lương, nếu chuyện cũ đã kể xong, tôi và vợ tôi sẽ về nhà ăn tối. Chúng tôi đều rất yêu nhà, không thích ở ngoài quá lâu.”


Chu Bẩm Sơn không thích cái cách Lương Tiêu Thụ nhìn Lâm Ấu Tân, như thể cô là một món đồ thuộc về riêng anh ta.


Thật kinh tởm.


Một kẻ đã tự mình rời cuộc chơi, lấy tư cách gì mà lại dùng ánh mắt đó để nhìn người phụ nữ của anh.


Hình như cảnh cửa sau studio có chút mơ hồ, dường như vì câu nói này của Chu Bẩm Sơn mà Lương Tiêu Thụ đột nhiên không thể kiểm soát, cười lạnh, tức đến phát điên. Người quản lý đã đợi ở xe thương mại gần đó không thể chịu nổi nữa, bèn xuống xe kéo anh ta đi.


Câu “báo cảnh sát” vừa rồi, người quản lý cũng đã nghe thấy.


Hay ho thật, nam thần đang nổi đình nổi đám. Đường đường là một ngôi sao phòng vé, vậy mà lại thiếu thốn đến mức đi giành giật vợ người ta rồi náo loạn đến đồn cảnh sát. Làm thế chẳng phải sẽ bị đối thủ cười cho thúi mặt à!


Khi Lương Tiêu Thụ bị kéo đi, dưới ánh đèn hiên cửa sau chỉ còn lại hai người họ.


Chu Bẩm Sơn không biểu cảm, cúi đầu nhìn cô một cái, cuối cùng chẳng nói lời nào. Anh kéo cô đến xe, mở cửa, nhét cô vào trong, đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái chính.


Bảy giờ rưỡi tối, đúng lúc cao điểm. Một dải đèn xe phía sau nối thành một biển đỏ, hai người cứ thế im lặng ngồi trên xe.


Thỉnh thoảng Lâm Ấu Tân lại nhìn anh nhưng đến lần thứ ba, Chu Bẩm Sơn vẫn không có ý định nói chuyện với cô.


Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại từ trong túi ra. Lâ Ấu Tân định là vào WeChat, tìm Từ Trừng Ninh và Khúc Tĩnh Đồng để cầu cứu, nhưng đúng lúc lại nhìn thấy tin nhắn chưa đọc mà anh vừa gửi cho cô.


Z: [Anh đang trên đường đến nhà hát của em đây. Có mấy lời muốn nói với em. Đợi anh nói xong, nếu em muốn đi chơi thì hẵng đi.]



Anh ấy nghĩ mình định đi chơi sao? Lời lẽ thậm chí còn dịu dàng, thông cảm đến thế.


Trái tim Lâm Ấu Tân bỗng chốc mềm nhũn. Cô siết chặt điện thoại trong tay, cảm thấy vô cùng hối hận.


Giá mà lúc nãy nói sự thật thì hay rồi. Vốn dĩ có gì đâu, giờ lại thành ra như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang.


Lâm Ấu Tân đột nhiên cất điện thoại lại vào túi, chẳng muốn hỏi ai nữa.


Trên đường trở về Nam Sùng phủ, cả hai im lặng, khi đến nhà trời đã gần tám giờ tối.


Mặc dù cả người Chu Bẩm Sơn toát ra một vẻ trầm mặc, u buồn, nhưng nghĩ cô đã tập luyện cả ngày vẫn chưa ăn gì, việc đầu tiên anh làm khi bước vào nhà là rửa tay và nấu cơm.


“Cũng muộn rồi, ăn mì sợi thịt băm được không em?” Chu Bẩm Sơn đứng trong bếp, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô.


Đây là câu nói đầu tiên anh dành cho cô trong tối nay, và cũng giống như câu nói đầu tiên anh vẫn thường nói với cô mỗi khi về nhà.


Cũng chẳng biết từ bao giờ, thói quen sau giờ làm của cô không còn là tụ tập hay đi bar nữa, mà là ngoan ngoãn về nhà đợi anh nấu cơm rồi cùng nhau dùng bữa.


Trái tim Lâm Ấu Tân chợt nhói lên, cô ngước mắt đầy vẻ e dè nhìn anh: “Vâng, được ạ.”


“Được rồi.”


Chu Bẩm Sơn xoay người, quay lưng về phía cô và bắt đầu nấu ăn, tiếng dao thớt vang lên không lâu sau đó.


Trước khu bếp và bàn ăn có một chiếc đèn chùm tròn xinh xắn, ánh sáng chiếu xuống thường bao trọn cả hai người. Nhưng hôm nay, Lâm Ấu Tân nhìn lại, thấy mình đang đứng hơi chếch ra ngoài.


Thế là cô từ từ di chuyển, cuối cùng đứng sau lưng Chu Bẩm Sơn. Cánh tay vòng sang ôm trọn lấy eo anh, tựa trán vào lưng anh, cọ cọ: “Em sai rồi, đừng giận nữa được không anh…”


Bàn tay đang thái rau của Chu Bẩm Sơn khựng lại, anh khẽ thở dài một tiếng: “Anh không giận.”


“…Anh nói dối.”


Chu Bẩm Sơn khẽ bật cười, anh cúi mắt xuống tiếp tục thái rau: “Anh thật sự không giận em, chỉ là có chút buồn thôi.”


Lâm Ấu Tân nghiêng người nhìn anh: “Buồn gì ạ?”


Không phải nên là tức giận sao, tại sao lại là buồn?


Chu Bẩm Sơn quay mặt nhìn cô, trong mắt dâng lên nỗi đau phức tạp: “Ấu Tân, khi anh ta hỏi em có yêu anh không, tại sao em lại im lặng?”


“Dù em có nghĩ hai tháng chưa đủ để gọi là yêu thì em cứ nói với anh ta rằng em thích anh, chẳng lẽ chỉ một từ thích thôi mà khó nói đến vậy sao?”


Không phải Chu Bẩm Sơn không tức giận, nhưng anh không muốn nổi nóng với cô. Anh cũng không muốn chấp nhặt việc cô nói dối không về nhà ăn cơm mà thực chất là đi gặp bạn trai cũ.


Một bước chậm, mọi bước đều chậm. Anh đã chấp nhận điều đó.


Chỉ là anh không ngờ Lâm Ấu Tân lại im lặng trước câu hỏi này.


Rõ ràng ở Hải Thành và cả sau khi về, tình cảm của họ tốt đẹp đến thế, cô còn từng ghen với Bạch Tri Đường. Ấy thế mà tại sao Lương Tiêu Thụ vừa xuất hiện, cô lại không muốn nói?


Phải chăng khi gặp lại người xưa, tình cảm cô dành cho anh bị lu mờ. Hay là cô không muốn thừa nhận anh trước mặt người cũ, sợ làm tổn thương trái tim anh ta?


“Em chỉ nghĩ không cần phải chứng minh điều gì với anh ta cả.”


Lâm Ấu Tân không ngờ Chu Bẩm Sơn đã nghe được nhiều đến vậy, cô vội vàng giải thích: “Em không phải là không muốn thừa nhận. Em thích anh, câu này em nói với anh rất nhiều lần rồi, nhưng đây là chuyện của chúng ta, em thấy không cần thiết phải…”


“Một lời nói buột miệng ra có được coi là chứng minh không?” Chu Bẩm Sơn nhíu mày: “Nếu người khác hỏi anh, anh sẽ không chút do dự mà nói anh yêu em. Còn em thì sao, nói thích thôi cũng không được à? Hay là em vốn không muốn nói cho anh ta nghe?”


Lâm Ấu Tân sững sờ, cô từ từ buông tay khỏi eo anh: “Anh có ý gì?”


“Không có gì.” Chu Bẩm Sơn nhận ra sự căng thẳng, lập tức chuyển đề tài, quay người tiếp tục thái rau: “Đi tắm đi, tắm xong ra là có thể ăn được rồi.”


“Anh nghĩ em vẫn còn vương vấn tình cũ, nên anh ta vừa xuất hiện là anh hết phần à?”


Nhưng Lâm Ấu Tân không dễ bị đánh lừa, cô hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.


Chu Bẩm Sơn thở dài, đặt tay lên vai cô: “Ấu Tân, đừng nói về anh ta nữa, cứ coi như chuyện hôm nay đã qua, lật sang trang mới đi.”



“Vậy em có tin tưởng anh không?”


Vốn dĩ anh không muốn nói, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, không nói cũng không được.


Anh đặt con dao xuống, hai tay chống lên mặt bàn: “Lý Tư Dã đã nói với anh rằng em đã hỏi thăm chuyện của Bạch Tri Đường. Ấu Tân, ở sân bay Hải Thành anh đã nói với em rồi, ngoài em ra anh không có ai khác. Em tin không? Có phải em vẫn cứ đinh ninh anh có gì đó?”


“Em…” Lâm Ấu Tân cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt: “Vậy em thấy bài đăng trên WeChat thì hỏi một chút không được sao? Còn anh thì sao, tại sao lại để cô ta gắp thức ăn cho anh, lại còn mấy lần liền? Anh không phải người thích sạch sẽ sao?”


“Thích sạch sẽ thì không cần giao tiếp nữa à? Em thấy cô ta gắp, nhưng em có thấy anh ăn không? Với lại, nếu em không vui tại sao không hỏi thẳng anh?”


Chu Bẩm Sơn sắc bén nhìn cô: “Hay là em sợ anh thật sự có gì đó, và cũng sợ nếu anh không có gì thì ngược lại anh sẽ dùng chuyện em có bạn trai cũ để trách móc. Trong lòng em, anh là loại người đó sao? Em đề phòng anh à?”


Đồng tử Lâm Ấu Tân run rẩy, anh làm sao có thể thông minh đến vậy? Đoán trúng ngay lập tức?


Chu Bẩm Sơn nhìn vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu của cô, biết mình đã đoán đúng, cơn giận trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ hơn.


Anh chỉ đoán bừa thôi, vậy mà lại đúng thật.


“Được, vậy bây giờ sẵn em cũng hỏi thẳng luôn. Giữa anh và cái cô đàn em đó có gì không? Em đã giận mấy ngày rồi.”


Lâm Ấu Tân nhìn ánh mắt sắc lẹm của anh, trong lòng vừa run sợ lại vừa nổi lên một cơn bực tức.


Cô cảm thấy bây giờ mình đúng là chẳng ra sao. Ghen cũng sai, gặp bạn trai cũ mà lỡ lời không xác nhận tình cảm với chồng cũng sai. Thôi thì cô cứ mặc kệ cho mọi thứ tệ hơn vậy.


Chu Bẩm Sơn nặng nề thở ra một hơi, ném rau vào thớt, giọng nói lớn hơn: “Có cái gì? Ngoài em ra, anh còn có ai nữa!”


“Vậy còn những người khác thì sao? Chu Bẩm Sơn, bây giờ em yêu cầu anh phải trong sạch cả về thể xác lẫn tâm hồn! Cả những người đã từng hẹn hò cũng không được! Bất kể là nam, nữ hay bán nam bán nữ đi chăng nữa, anh đều phải nói hết sự thật! Anh muốn em hỏi thì hôm nay em sẽ hỏi một thể cho rõ ràng!”


Chu Bẩm Sơn suýt nữa tức chết, thậm chí quên mất hai người bắt đầu cãi nhau vì chuyện gì.


Hẹn hò cái gì? Hẹn ở đâu hay lại còn nam nữ, bán nam bán nữ gì gì đó? Sao cô không lôi cả con chó trên đường vào mà tính luôn đi?


Cô đúng là dám hỏi thật!


“Hẹn hò cái quái gì! Em coi anh là chó đực à? Hay trong mắt em anh bẩn thỉu đến mức có cái lỗ nào cũng chui vào được? Em thử nghĩ xem, nếu anh hẹn hò giỏi đến thế thì sao bây giờ mới kết hôn?”


Anh nhận ra Lâm Ấu Tân luôn có cách để khiến anh phát điên.


Hồi nhỏ, anh kèm cô học toán, cô chẳng bao giờ làm theo công thức, cứ viết lung tung vào bài làm rồi ép anh chấm điểm tuyệt đối. 


Lớn lên kết hôn, cô cứ quyến rũ anh lên giường, không cho không được, cứ thút thít gần như muốn làm anh chết mê chết mệt. Bây giờ, mối quan hệ của cả hai đã tiến triển đến mức có thể cãi nhau. Nghe là thế, nhưng cuộc cãi vã này lại chẳng có tí logic nào, chưa kịp giải quyết xong một chuyện đã quay sang cắn ngược lại, làm anh tức đến mụ mị đầu óc.


Lần đầu tiên Lâm Ấu Tân nghe Chu Bẩm Sơn nói năng thô lỗ như vậy, cô có chút chột dạ như thể đã dồn người hiền lành đến bước đường cùng: “…Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc là có hay không?”


“……”


Chu Bẩm Sơn tức đến bật cười, anh cảm thấy hơi chóng mặt đứng không vững. Anh chỉ yên lặng đi đến bên cạnh cô, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, từ từ thở ra.


Thấy vậy, Lâm Ấu Tân cũng im lặng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh. Cô do dự một lát rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, giúp anh hạ hỏa.


Chu Bẩm Sơn chống tay lên trán, cười khổ.


Khoảng lặng kỳ lạ bao trùm giữa hai người. Giống như một bản giao hưởng khởi đầu dữ dội nhưng lại đột ngột kết thúc một cách tĩnh lặng.


“Lâm Ấu Tân.”


“Dạ?”


“Đi tắm đi.”


“À.”


Chu Bẩm Sơn nghỉ ngơi một lúc, thấy đầu bớt choáng rồi mới định làm lại bữa tối.


Lâm Ấu Tân rụt rè nói: “Mệt rồi thì đừng làm nữa. Em không ăn một bữa cũng không chết đâu.”


Chu Bẩm Sơn không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi giơ tay ra hiệu cô lại gần.



Chu Bẩm Sơn cúi xuống cắn nhẹ một cái lên má cô, rồi đứng về chỗ cũ: “Đi tắm đi, tắm xong ra ăn cơm.”


Lâm Ấu Tân: “…Vô duyên, tự dưng lại cắn người ta một cái.”


Chu Bẩm Sơn cười, không nói gì. Anh tiếp tục thái rau.


Đợi tiếng bước chân phía sau dần xa, tốc độ thái rau của Chu Bẩm Sơn mới chậm lại. Anh nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết.


Cùng lúc đó, Lâm Ấu Tân vừa đóng cửa lại, cũng mất hết sức lực dựa vào lưng cửa, vẻ mặt bỡn cợt ban nãy giờ chuyển sang thả lỏng.


Suýt nữa thì cãi nhau thật rồi.


May mà lảng đi được.


Quả nhiên, người yêu cũ là một chủ đề tuyệt đối không thể đụng vào.


Ai đụng vào, người đó tự diệt.


Lâm Ấu Tân tắm xong đi ra, mì sợi thịt của Chu Bẩm Sơn đã làm xong.


Nhưng chỉ có một bát, dành cho cô.


“Anh không ăn à?”


“Anh không đói. Anh phải lên thư phòng làm thêm giờ, còn một số luận văn chưa xem, với cả báo cáo của thực tập sinh nữa.”


Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Lúc đi làm anh làm gì mà để dồn nhiều vậy?”


“Lúc đi làm anh chỉ nghĩ tại sao em lại hành hạ anh cả tuần không cho.”


“….” Lâm Ấu Tân gắp mì lên rồi lại đặt xuống mấy lần, lườm anh: “Anh không xong rồi phải không?”


Chu Bẩm Sơn lập tức cười xua tay, đi vào nhà tắm trước.


Anh biết ngay là ban nãy cô chỉ giả vờ thôi. Một người thông minh từ nhỏ như cô, sao có thể hỏi đi hỏi lại những câu ngốc nghếch như thế chứ?


Chu Bẩm Sơn đi làm việc, Lâm Ấu Tân một mình ăn bát mì sợi thịt, bỗng thấy có chút tội lỗi.


Thế là cô lấy điện thoại, tìm góc chụp đẹp mà chụp một tấm ảnh. Sau đó mở WeChat, đăng bài đầu tiên kể từ khi rút lui khỏi mạng xã hội.


Cô không có thói quen xem bình luận và lượt thích, đăng xong liền để điện thoại sang một bên.


Đánh răng lại xong, cô gõ cửa phòng sách.


“Có chuyện gì à?” Chu Bẩm Sơn đang xem luận văn, hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.


“Thì em dạo vòng vòng chút, tìm một quyển sách đọc thôi.”


“Ừ, em cứ dạo đi.”


Lâm Ấu Tân nhướng mày, mặc váy ngủ đi loanh quanh bên cạnh tủ sách của anh, cho đến khi Chu Bẩm Sơn nhận ra ý đồ bất chính của cô.


Thế là, khi Lâm Ấu Tân ngồi lên đùi anh, Chu Bẩm Sơn vừa bất lực vừa buồn cười, dang hai tay ra: “Ấu Tân, anh phải phê duyệt xong báo cáo của thực tập sinh trước cuối tuần, mà hôm nay đã là thứ Sáu rồi.”


“Dạ, thì anh cứ phê duyệt đi, em tự làm được.”


Chu Bẩm Sơn không biết cái kiểu “tự làm” của cô là như thế nào, lần nào cũng chỉ được vài cái đầu tiên, chưa đến mười cái đã hết sức.


“Em nói đấy nhé, hôm nay anh sẽ không giúp đâu.”


Lâm Ấu Tân lập tức hung dữ lườm anh một cái: “Chu Bẩm Sơn!”


Chu Bẩm Sơn cười cúi đầu nhìn cô, bàn tay tùy ý s* s**ng, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Không mặc gì à?”


“…dạ.”


Cô vẫn có chút ngượng ngùng, đôi mắt ướt át nhìn anh: “Anh thật sự không muốn em đi à? Vốn dĩ em chỉ định đến thăm anh vì cả tuần nay anh ăn chay, với lại mai là em đến kỳ kinh nguyệt rồi.”



Lâm Ấu Tân mỉm cười nhẹ nhàng, chống tay ngồi dậy ngay trước mắt anh. Nhưng ban đầu, cơ thể có chút cứng đờ. Cô nhíu mày lại, khẽ hít một hơi, bàn tay run rẩy lay vai anh: “Chu Bẩm Sơn, giúp em với…”


Mới bắt đầu đã phải cầu cứu rồi!


Thế nhưng, Chu Bẩm Sơn vừa giận cô vì không biết tự lượng sức, lại vừa yêu cô vì sự sống động, tươi mới đó. Điều thu hút anh nhất, ngoài thân hình mềm mại, uyển chuyển kia, chính là tâm hồn trong sáng, thuần khiết của cô.


“Ấu Tân, khi anh ta gọi em là Viên Viên, anh thật sự thấy không vui chút nào.” Chu Bẩm Sơn, khi đã giữ chặt cô trong vòng tay, lại tiếp tục quay về với chủ đề ban đầu: “Ngay cả biệt danh của em mà anh còn không biết.”


Lâm Ấu Tân nghĩ anh bị điên rồi, anh không biết thì trách ai cơ chứ?


Nhưng giờ đây, sinh mệnh cô đều nằm trong tay anh, đành phải chiều theo ý anh. Vừa co thắt theo từng nhịp, cô vừa nói: “…Tên đó có hay ho gì đâu hả anh? Hồi trước đặt là mong cả nhà đoàn viên, nhưng anh xem em có đoàn tụ đâu? Mấy năm nay ông nội cũng ít gọi lắm, chắc ông thấy gọi tên đó chẳng khác gì châm biếm.”


Hơi thở của Chu Bẩm Sơn ngày càng nặng nề. Anh không chịu nổi sự thấu hiểu đó của nàng, mỗi một nhịp va chạm lại càng mạnh mẽ hơn: “Thế à? Nhưng anh ta cứ gọi em như thế đấy, phải làm sao bây giờ?”


“Vậy anh đục vào mỏ cho anh ta câm luôn đi!” Một cảm giác mất trọng lực và choáng váng ập đến, giống như bị ném lên chín tầng mây. Ngay lập tức, cô cuộn tròn lại như chú mèo nhỏ trong vòng tay anh, rúc mặt vào cổ người đàn ông trước mặt, hàng nước mắt sinh lý lăn dài.


Chu Bẩm Sơn cười nhạo sự yếu ớt của cô: “Mới có mấy phút mà em.” Rồi anh bế nàng lên, đặt lên chiếc bàn sơn mài. Hai đầu gối ửng đỏ cũng gần như đặt phẳng lên mặt bàn.


Phía dưới còn có vài trang luận văn tiếng Anh anh vừa in ra, mang theo mùi mực in. Nhiệt độ của giấy đã ngăn cản cảm giác lạnh buốt của mặt bàn gỗ, không đến mức làm cô bị cấn xương.


“Không được. Anh mau lấy giấy tờ ra đi, lỡ ướt rồi thì anh còn đọc được nữa đâu đó?”


“Không sao. Ướt rồi thì anh lại càng có hứng đọc.”


Chu Bẩm Sơn chống tay bên má cô, cúi đầu nhìn xuống. Mồ hôi trên chóp mũi anh nhỏ xuống xương quai xanh, rồi chảy vào gáy và chân tóc cô. Độ cao này rất thích hợp để quan sát, anh thấy khuôn mặt Lâm Ấu Tân vốn đã đỏ ửng giờ phút này lại càng đỏ hơn. Bàn tay đang run rẩy vì va chạm nhẹ nhàng tát lên mặt anh một cái: “…Đồ lưu manh!”


Chu Bẩm Sơn cười, động tác mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại dịu dàng: “Ấu Tân, anh vốn là người tham lam. Anh muốn nhiều hơn nữa.”


“Cái gì cơ?”


“Thứ anh muốn không chỉ là thích, mà còn muốn em yêu anh. Anh muốn em nhiều hơn cả tình yêu anh dành cho em nữa.”


“Thế thì anh tham lam thật đấy, ngay cả ông nội em cũng không có yêu cầu như vậy đâu đó.”


“Em có thể thỏa mãn anh không?” Chu Bẩm Sơn cúi đầu xuống.


Lâm Ấu Tân không nói gì, chỉ theo bản năng ôm chặt lấy gáy anh, cảm giác như tim bị bóp nghẹt, vừa ngứa vừa đau, linh hồn như sắp bị hút ra ngoài. Dưới nhiều sự k*ch th*ch cùng lúc, cô nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm.


Cuối cùng cô thiếp đi lúc nào không hay. Cô chỉ nhớ mang máng lần cuối là cô phải vịn cả hai tay vào giá sách, dùng sức căng chân trụ người rồi không thể chống đỡ nổi mà ngã khuỵu xuống tấm thảm.


Trong khi đó, sức bền của Chu Bẩm Sơn luôn hơn hẳn cô. Khi bế Lâm Ấu Tân vào phòng tắm, anh nhìn cô, rồi tự mình giải quyết nốt chặng cuối.


Khi ra khỏi phòng tắm, họ trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Ấu Tân vòng tay ôm cổ anh: “Chu Bẩm Sơn, anh đã vui hơn chưa? Em không muốn cãi nhau, cũng không muốn bị anh lạnh nhạt. Sau này chúng ta đừng giận nhau nữa, được không anh?”


Chu Bẩm Sơn không hiểu vì sao nàng đột nhiên nhắc đến chuyện “lạnh nhạt”, tạm thời không hỏi. Anh giúp nàng đắp chăn cẩn thận: “Được, sau này sẽ không có chuyện đó nữa, em cứ yên tâm ngủ đi.”


“Ừm… Vậy ngày kia chúng ta cùng đến nhà Tiểu Ninh ăn ghẹ nhé… Em đã nói là sẽ đưa anh đi…”


Người đang buồn ngủ rũ rượi thậm chí còn chưa nói hết câu đã chìm vào giấc ngủ.


Chu Bẩm Sơn mỉm cười, hôn lên vầng trán nhỏ nhắn. Anh cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, rồi quay lại thư phòng dọn dẹp bãi chiến trường.


Khi mọi thứ đã được dọn dẹp về trạng thái sẵn sàng làm việc, điện thoại anh rung lên. Là tin nhắn WeChat của Lý Tư Dã.


Ba giờ sáng….


Lý Tư Dã: [Anh Chu, anh biết nấu ăn cơ à? Tôi chưa từng nghe nói bao giờ luôn đó!]


Chu Bẩm Sơn nghi hoặc: [Sao cậu biết?]


Lý Tư Dã gửi thẳng một bức ảnh chụp màn hình: [Bởi vì chị dâu đăng lên vòng bạn bè nè, anh tự xem đi.]


Kể từ khi biết Lâm Ấu Tân là vợ anh, Lý Tư Dã đã tự giác đổi cách xưng hô.


Chu Bẩm Sơn mở bức ảnh chụp màn hình ra, nhìn kỹ. Bỗng dừng một dòng nước ấm áp tức thì lan tỏa khắp cơ thể.


[Mì thịt băm của chủ nhiệm Chu nấu ngon hết sẩy luôn! Mình yêu anh ấy nhất.]


Kèm theo là một bức ảnh mì thịt băm được trang trí tinh tế, thời gian đăng là tám rưỡi tối.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 53
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...