Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 40


Edit: Mỳ


Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn trang tin nhắn. Hai tin chưa đọc là do anh vừa mở, còn lại đều đã xem.


“Lộ tin hẹn hò…”


“Tám năm thật không dễ…”


“Đã đính chính là tin giả…”


Anh nhanh chóng nắm bắt các thông tin chính.


Người được lưu tên là “Chị Yên” còn gửi thêm mấy tấm ảnh chụp màn hình, anh lần lượt mở ra. Ngày tháng trùng đúng vào hôm họ đăng ký kết hôn. Người trong khung chat màu trắng hẳn là Lương Tiêu Thụ. Vài câu đối đáp qua lại nhưng lượng thông tin thì không hề ít:


Lương: [Tôi không có hẹn hò ai hết. Do là bên công ty PR, cố tình gây tranh cãi để nổi tiếng thôi.]


Lương: [Ban đầu vào giới giải trí cũng chỉ để kiếm tiền về cưới cô ấy thôi.]


Lương: [Cô ấy sẽ không quên tôi đâu, tôi biết mà.]


Lương: [A Thi, cậu giúp tôi bóng gió vài câu, nhưng đừng để cô ấy làm ầm lên. Con bé này quá bảo vệ tôi, tôi chỉ sợ cô ấy sẽ tự gây rắc rối cho mình.]


…..


Lời kể của người ngoài có thể không sống động, nhưng những dòng tự sự trong đoạn chat lại chất chứa một sự si tình và tự tin đến lạ.


Quả nhiên, người được yêu thì có quyền làm càn.


Anh lạnh lùng chạm vào màn hình, ảnh chụp màn hình thu nhỏ lại, tầm mắt anh lại rơi vào tin nhắn mới nhất mà “chị Yên” gửi đến.


Chị Yên: [Tuần sau cậu ấy xong việc sẽ tìm em.]


Chị Yên: [Ấu Tân, cậu ấy nhớ em lắm. Mối tình đầu tám năm của hai đứa, ai có thể sánh bằng chứ?]


Sắc mặt Chu Bẩm Sơn tối sầm khi nhìn hai câu nói ấy. Sau vài giây tĩnh lặng, anh không kìm được mà cười khẩy.


Nhớ ư?


Khi em ấy đau khổ vì anh ta, lúc đó anh ta đang ở đâu? Anh ta cũng xứng sao?


Ngay khoảnh khắc nhìn thấy những tin nhắn đó, toàn thân anh như rơi vào hầm băng, tiếp theo đó là ngọn lửa ghen tuông và giận dữ bùng cháy dữ dội trong lòng.


Cảm giác lúc này giống như anh vừa tình cờ có được một đóa hồng đã khao khát từ lâu. Vườn hoa được thiết kế riêng cho cô còn chưa kịp hoàn thành, thì người làm vườn cũ của đóa hồng đã quay lại.


Anh tất nhiên tin rằng đóa hồng kiêu hãnh với đầy gai sắc ấy, dù vì đạo đức hay lòng tự trọng, cũng sẽ không quay về bên người làm vườn cũ.


Nhưng ai dám đánh cược chứ?


Suy cho cùng, đó vẫn là ánh trăng sáng trong lòng người ta.


Ánh trăng sáng chết tiệt.


Khi Lâm Ấu Tân từ phòng tắm bước ra, Chu Bẩm Sơn đã nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đặn. Anh chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên phía cô.


“Chu Bẩm Sơn?”


Cô khẽ gọi một tiếng, có chút thắc mắc, nhưng không có tiếng trả lời. Lạ thật, bình thường anh ấy đều đợi cô cùng ngủ mà. Hay là anh ấy thật sự sợ cô không kìm lòng nổi nhỉ?



Lâm Ấu Tân bĩu môi, nhẹ nhàng bước lên giường.


Chiếc đèn chụp màu xanh ngọc, với một sợi dây kéo màu đồng. Chỉ cần kéo nhẹ, cả căn phòng chìm vào bóng tối.


Vừa nhắm mắt, trong đêm tối như mực, cô chợt nhớ ra điện thoại vẫn chưa tắt báo thức. Thế là cô lại mò mẫm xuống giường, tìm điện thoại trên bàn học.


Vuốt mở màn hình, trang tin nhắn vẫn dừng lại ở đoạn chat với Lam Yên. Cô vuốt lên, không thấy tin nhắn mới nào, đoạn hội thoại vẫn còn đó từ trước khi cô đi tắm. Lam Yên nói rằng anh và Thi Thần cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này.


Khi đó cô không trả lời, nên Lam Yên cũng không nhắn thêm nữa.


Tốt rồi, mọi chuyện đã qua, không cần phải dây dưa thêm nữa.


Ba tấm ảnh chụp màn hình kia cô chưa hề mở, cũng không muốn biết nội dung bên trong, nên lúc này cô xóa luôn đoạn chat. Dù sao điện thoại của cô cũng không khóa, nhỡ Chu Bẩm Sơn vô tình nhìn thấy, có thể anh sẽ nghĩ ngợi nhiều, biết đâu lại đau lòng. Những thứ không có lợi cho sự hòa thuận gia đình thì không cần giữ lại, cứ xem như chưa từng xảy ra.


Xử lý xong xuôi mọi việc, cô trở lại giường.


Chu Bẩm Sơn nằm ngửa ở bên trái, hai tay buông thõng hai bên, cả người trang nghiêm như thể đang chuẩn bị phát biểu trong mơ. Trên người anh thoang thoảng mùi hương dễ chịu sau khi tắm.


Đêm Giao Thừa, trăng rất sáng, ánh bạc tinh khôi xuyên qua khe rèm cửa, in bóng nửa sáng nửa tối lên khuôn mặt Chu Bẩm Sơn.


Lâm Ấu Tân nằm nghiêng, dùng ánh mắt dịu dàng để phác họa từng đường nét.


Lông mi anh rất dài, hốc mắt sâu, lông mày rậm rạp, sống mũi và xương chân mày đều cao và hoàn hảo. Thoạt nhìn có ba phần giống Chu Nhữ Thừa, nhưng chắc chắn là “hậu sinh khả úy,” có lẽ nhờ công của mẹ anh.


Ngoài khuôn mặt, vóc dáng của anh cũng rất đẹp. Cô nhớ lại lần đầu gặp anh hai tháng trước ở cửa hàng tiện lợi, dáng người cao ráo, thanh thoát, mang một khí chất nhẹ nhàng như tuyết tan, vó ngựa khẽ vang. Một thứ cảm giác trong trẻo đến lạ.


Đẹp thật đấy.


Cô cảm thán từ tận đáy lòng.


Anh là người đàn ông tuấn tú nhất mà cô từng gặp.


Lâm Ấu Tân mỉm cười nhìn một lúc, rồi hài lòng kéo chăn lên và nhắm mắt lại.


Trước khi ngủ, cô còn nghĩ, ngày mai sẽ mua cho anh vài bộ quần áo mới vì anh sắp đi công tác rồi.


Trong đêm tĩnh mịch, hơi thở nhẹ nhàng, trong trẻo tựa như những con sóng vỗ về bên tai, cho đến khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, Chu Bẩm Sơn mới mở mắt.


Anh quay đầu nhìn người đang tựa vào vai mình ngủ, tay còn nắm lấy một đoạn tay áo của anh.


Một tư thế nương tựa vô cùng ngoan ngoãn.


Những ghen tuông, giận dữ và sự chiếm hữu đã cố gắng kìm nén trong đêm tĩnh mịch, giờ đây bỗng chốc lớn dần một cách lặng lẽ.


Anh đưa tay ôm chặt lấy người nằm bên cạnh, sợ làm cô đau nên phải kiềm chế đến mức hai cánh tay run rẩy, ánh mắt tối sầm, cảm xúc cuộn trào dữ dội.


Đây là Lâm Ấu Tân của anh, anh tuyệt đối không thể buông tay.


Đến chết cũng không được.


/


Ngày Chu Bẩm Sơn phải đi công tác đến Hải Thành là vào một ngày Chủ nhật. Chuyến bay vào buổi trưa, đến tối mới tới nơi. Chuyến đi kéo dài năm ngày, vừa về là đúng đêm Giao thừa.


Chu Tái Niên thấy cách làm của bệnh viện thật quá vô lý, chẳng có ai lại cho nhân viên đi công tác lâu như thế ngay trước Tết. Sáng hôm sau khi cúng ông Công ông Táo, ông giận đến mức định gọi điện cho viện trưởng, đòi đổi người khác đi thay Chu Bẩm Sơn.


“Đổi ai chẳng vậy, người ta cũng phải về ăn Tết chứ ạ. Ông đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa.”


Kể từ đêm cúng ông Công ông Táo, áp lực tỏa ra từ Chu Bẩm Sơn bỗng trở nên nặng nề một cách khó hiểu. Chỉ khi ở bên Lâm Ấu Tân thì anh mới bình thường, vẫn cười nói vui vẻ. Còn khi đối diện với người khác, anh lại có vẻ hơi khác biệt.



Lâm Ấu Tân chỉ cười khổ: “Anh ấy không có ý đó đâu ạ, có lẽ do công việc quá căng thẳng, ông đừng giận anh ấy nữa.”


Sau khi dỗ dành mãi, cuối cùng Chu Tái Niên cũng nguôi giận. Lúc này, cũng đã gần đến giờ Chu Bẩm Sơn ra sân bay. Cô nhìn đồng hồ, vội vã chạy vào bếp, lấy chén chè lê hầm do dì Tuỳ Phương nấu rồi cẩn thận cho vào bình giữ nhiệt.


“Kiểm tra an ninh không cho mang chất lỏng vào đâu, anh nhớ uống hết trước khi qua cửa kiểm soát nhé.”


Cô đứng ở cửa phòng thay đồ, nhìn Chu Bẩm Sơn đang sắp xếp hành lý rồi chỉ vào chiếc bình nước màu đen đặt trên bàn ăn.


Không biết từ đêm nào, anh bỗng thấy người không được khỏe. Vốn dĩ là người khỏe như trâu, thế mà mấy hôm nay cứ ôm cô một lát là lại ho, đã khám loại trừ khả năng cảm cúm, cũng không sốt nhưng trông rất mệt mỏi.


Chu Bẩm Sơn đưa tay lên che miệng ho vài tiếng: “Được.”


Lâm Ấu Tân có chút bất an, tiến lại sờ trán anh: “Anh ổn không? Thật sự không thể xin nghỉ được sao?”


“Anh ổn mà.” Chu Bẩm Sơn kéo tay cô, mỉm cười: “Em ở nhà tự chăm sóc bản thân, khi ngủ thì nhớ đóng cửa sổ lại, đừng có đạp chăn. Anh không ở đây, không có ai đắp chăn cho em đâu, coi chừng bị lạnh đấy.”


“…Anh không ở đây, em sẽ chuyển sang Gia Nam ở với ông nội, khi nào anh về em sẽ lại về, anh đừng lo lắng cho em.”


Cô cúi mặt, tay mân mê cúc áo trên sơ mi của Chu Bẩm Sơn, trong lòng bỗng có chút cảm giác khó tả.


Mới chỉ là đi công tác có vài ngày thôi, sao cô lại bỗng thấy trống rỗng đến thế này.


“Ngoan, chờ anh về.”


Chu Bẩm Sơn xoa đầu cô, rồi đóng vali lại.


Lần này đi Hải Thành anh mang theo đồ không nhiều, ở đó vẫn còn mùa hè, quần áo nhẹ nhàng, còn lại là máy tính, sách vở và các vật dụng cá nhân khác.


Còn gần nửa tiếng nữa mới đến giờ ra sân bay, Lâm Ấu Tân tựa vào cửa phòng thay đồ, chăm chú nhìn anh.


Chu Bẩm Sơn đang mặc bộ đồ cô mua cho anh cách đây hai hôm. Khi cô vào cửa hàng Givenchy, cô nhân viên lấy ra mấy món này, cô đã ưng ý ngay lập tức. Giờ nhìn lại, quả nhiên hợp cả khí chất lẫn dáng người, mặc lên người anh thật sự rất vừa vặn.


“Sao vậy, nhìn anh làm gì?”


Chu Bẩm Sơn đẩy vali ra cửa, quay đầu lại thì thấy cô mặc một chiếc váy yếm màu đỏ thạch lựu, khoanh tay đứng nhìn mình.


“Không có gì, anh xong chưa? Đi thôi.”


Lâm Ấu Tân quay người mở cửa trước, cảm thấy mình thật kỳ lạ. Chỉ có năm ngày thôi, có gì mà phải quyến luyến thế này?


Bệnh viện Số Một có xe riêng đưa mọi người ra sân bay. Lần này, người tham gia hội nghị không chỉ có bác sĩ khoa anh, mà còn có cả những cán bộ chủ chốt hoặc trưởng khoa của các ban ngành khác.


Chu Bẩm Sơn lái xe đến bệnh viện trước, vì chưa đến giờ tập trung nên anh đỗ tạm xe ở con hẻm phía sau bệnh viện.


Khi lái xe anh vẫn ho, tiếng ho khá lớn, Lâm Ấu Tân khẽ nhíu mày: “Anh có mang thuốc theo không? Ho thế này không ổn đâu.”


“Không sao, chắc bị nóng trong người thôi, không đáng ngại.”


Nói thế thôi nhưng Chu Bẩm Sơn lại ho thêm vài tiếng nặng nề nữa, vừa quay đầu sang thì thấy Lâm Ấu Tân đang lo lắng nhìn mình.


“Đừng lo, để anh ôm em một chút.”


Hai hôm nay vì sợ lây bệnh cho cô, Chu Bẩm Sơn không hôn cô, chỉ hôn lên người cô, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngay cả việc l*m t*nh cũng không thỏa mãn.


Tối qua làm ba lần, xong xuôi anh cứ để mãi bên trong không rút ra, cùng nhau tận hưởng sự ấm áp và nhịp đập của hai trái tim nhưng trong lòng vẫn thấy trống rỗng không sao lấp đầy được.


Anh bỗng cảm thấy sợ hãi và bất an hơn bao giờ hết, như thể có một con dao đang treo lơ lửng trên đầu mình vậy.


Lâm Ấu Tân không chút do dự, thuần thục trèo lên đùi anh, ôm vai anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh chắc chắn lần này đi toàn là những người giỏi cả chứ, lỡ có chuyện gì thì họ có cấp cứu được không? Hay là để em bảo ông nội gọi điện cho bạn bè của ông ấy ở Hải Thành, cử người đến chăm sóc anh nhé.”



Nhưng anh lại khựng lại một chút: “Ấu Tân, nếu anh có chuyện gì, em có…”


Liệu em có đau lòng, có nhớ anh mãi không.


Anh nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Lâm Ấu Tân suýt nữa thì chết khiếp vì câu nói đó, người cô gần như bật nhảy lên: “A! Anh nói linh tinh gì thế! Xuỳ xuỳ xuỳ, anh mau vỗ vào gỗ đi!”


Cô vội vàng tìm gỗ trong xe nhưng không có, lại nhanh chóng mở cửa sổ xe, kéo tay anh ra vỗ vỗ vào một cành cây bên ngoài.


Lá cây xào xạc rung động, trái tim Chu Bẩm Sơn cũng trở nên hỗn loạn.


Nhìn cô vì mình mà cuống quýt, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khoái lạc b*nh h**n.


“Chu Bẩm Sơn, anh có bị điên không, sao lại nói những lời điên rồ như vậy!” Vỗ gỗ xong, cô bực bội đấm vào ngực anh: “Để anh ho chết luôn đi!”


Sao có người lại tự nguyền rủa bản thân mình như thế? Thật quá đáng!


Chu Bẩm Sơn để mặc cô đánh, chờ cô đánh mệt mới im lặng ôm cô vào lòng: “Em thật sự không thể xin nghỉ được sao?”


“Không thể!”


Cô không hiểu tại sao mấy ngày nay Chu Bẩm Sơn đột nhiên lại đặc biệt quan tâm đến chủ đề này. Đây là lần thứ hai anh hỏi, và lần đầu cô đã từ chối rồi.


Không thể xin nghỉ, vì không có lý do chính đáng.


Chẳng lẽ lại nói là đi công tác cùng chồng à, thế thì quá yêu đương mù quáng rồi, Cố Tân Bình chắc chắn sẽ không đồng ý, với lại cô cũng có công việc của mình mà, lúc nào cũng đi theo anh thì ra thể thống gì.


Vì vậy, ánh mắt Chu Bẩm Sơn tối lại, cũng không kiên trì nữa: “Được.”


Ôm nhau một lát thì điện thoại của anh reo lên, là tin nhắn tập trung.


Chu Bẩm Sơn trả lời tin nhắn xong thì chuẩn bị xuống xe, “Lái xe về cẩn thận, mỗi ngày nhớ gọi điện cho anh.”


Không nén nổi, anh cúi đầu hôn cô: “Lè lưỡi một chút được không?”


“Anh không sợ lây cho em à?” Đôi mắt long lanh của Lâm Ấu Tân trừng anh.


Nhưng không đợi Chu Bẩm Sơn nói gì, cô đã vòng tay qua cổ anh, khẽ thì thầm trước khi đưa lưỡi vào miệng anh: “Cổ hủ, ngày nào cũng ở gần nhau thế này, virus nào còn thiếu chút nước bọt này nữa chứ.”


Chu Bẩm Sơn bật cười ôm chặt lấy cô.


Chiếc lưỡi nhỏ trơn ướt đưa vào, quấn quýt lấy lưỡi anh, vừa l**m vừa cắn. Tay Chu Bẩm Sơn đặt ở mép váy sau lưng cô, khựng lại một chút rồi luồn vào, kéo váy lên và ôm chặt.


Thời gian vào những lúc như thế này trôi qua nhanh một cách lạ thường, trái tim cô như mềm nhũn ra, nhưng điện thoại của anh lại có cuộc gọi đến.


Lâm Ấu Tân khựng lại, không vui rút lưỡi ra mà vùi mặt vào cổ anh.


Chu Bẩm Sơn cũng nhíu mày, rút tay ra cầm điện thoại lên, thấy là Trạch Giang Đào.


“Dạ, cháu đến rồi. Năm phút nữa.”


Cúp máy, Chu Bẩm Sơn ôm cô một lúc rồi mới xuống xe.


“Chú ý an toàn nha anh.”


Lâm Ấu Tân nằm trên cửa sổ xe ở ghế lái chính, dõi theo anh.


“Anh nhớ rồi, đi đi em.”


/



“Anh Chu, sao lại đến muộn vậy? Bộ không khỏe trong người sao?”


Bình thản đặt túi xách lên giá hành lý, Chu Bẩm Sơn đáp: “Không.”


Thật vậy, từ khi bước lên xe, anh không hề ho một tiếng nào, vẻ ngoài vô cùng khỏe mạnh là đằng khác.


Lý Tư Dã khẽ ‘ồ’ một tiếng rồi ánh mắt bất chợt chạm vào bộ quần áo trên người anh, đôi mắt bất giác mở to: “Này, anh mặc đồ Givenchy đi công tác à?”


Giọng Lý Tư Dã rất lớn, khiến các đồng nghiệp nam nữ ngồi xung quanh đều tò mò nhìn sang.


Chu Bẩm Sơn vốn không quan tâm đến thương hiệu thời trang nam giới, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”


“Không… không có gì. Chỉ là chưa bao giờ thấy anh mặc đồ đắt tiền thế này thôi. Đây là mẫu mới của năm nay, chắc cũng phải mấy chục triệu một cái đấy.”


Lý Tư Dã gãi đầu khó hiểu. Xe của Chu Bẩm Sơn chỉ đáng giá ba bốn trăm triệu, vậy mà anh lại bỏ ra số tiền lớn như thế để mua một chiếc áo khoác? Trước đây anh đâu có chịu chi cỡ đó đâu.


“Thật vậy sao? Bộ đồ này không phải do tôi mua.”


Chu Bẩm Sơn thản nhiên vén áo khoác, để lộ chiếc quần và áo len cùng nhãn hiệu bên trong rồi mỉm cười ngồi xuống.


Lý Tư Dã linh cảm rằng anh đang ngầm khoe khoang, nhưng lại không có bằng chứng, đành bất lực khoanh tay chắp lại: “Thôi anh, đúng là đại thiếu gia có khác.”


Chu Bẩm Sơn cau mày, cảm thấy Lý Tư Dã đã hiểu lầm. Đây không phải tiền của nhà họ Chu. Nhưng khi anh vừa định giải thích, Lý Tư Dã đã đeo tai nghe, anh đành im lặng.


Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Điện thoại của anh rung lên. Mở ra, đó là tin nhắn của Lâm Ấu Tân.


Ấu Tân: [Em về đến nhà rồi, khi nào đến nơi thì báo tin cho em nhé.]


Nụ cười hiện trên môi Chu Bẩm Sơn: [Được.]


Anh ngập ngừng một lát, rồi gõ thêm: [Anh nhớ em, Ấu Tân.]


Đầu dây bên kia im lặng nửa phút rồi mới đáp trả tin nhắn: […Sến súa quá đi mất!!!]


Sến ư?


Nhưng ngoài việc bày tỏ tình yêu, anh chẳng còn cách nào khác.


Vẫn chưa phải lúc.


Xe buýt nhanh chóng đưa anh đến sân bay. Từng chiếc máy bay lần lượt cất cánh. Lâm Ấu Tân đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, rồi thu dọn vài bộ quần áo để đến biệt thự Gia Nam.


Vào khoảng 7 giờ tối cùng ngày, cô nhận được tin nhắn báo bình an từ Chu Bẩm Sơn. Anh nói cơn ho của mình đột ngột nặng hơn. Thế nhưng anh lại dặn cô đừng lo, đừng nói với ông nội để ông khỏi bận tâm.


Cô bỗng chốc lo lắng tột độ, vội vã nhắn lại: [Anh mau đến bệnh viện đi. Sáng mai xem tình hình thế nào. Nếu không ổn em sẽ sang.]


Chu Bẩm Sơn: [Được, nhưng chắc không sao đâu. Em cứ tập luyện cho tốt, đừng để lỡ việc của mình.]


Anh lúc nào cũng chu đáo đến mức này.


Lâm Ấu Tân ngủ một giấc chập chờn, cứ nghĩ anh sẽ ổn. Thế nhưng sáng hôm sau, khi đang ăn bữa sáng để chuẩn bị đến phòng tập, cô lại nhận được tin nhắn của Chu Bẩm Sơn.


Z: [Bắt đầu sốt cao rồi, 39 độ. Làm việc cho tốt nhé. Anh nhớ em.]


Tác giả có lời muốn nói:


Lâm Ấu Tân: Aaaaaaa, không lẽ ảnh yếu sinh lý thiệt rồi sao?


Chu Bẩm Sơn: Phải! Anh không thể chịu đựng được nữa, em mau đến đây đi mà!


Đây là cuộc chiến tranh thầm lặng giữa ánh trăng sáng và sen trắng!


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 40
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...