Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 39
Edit: Mỳ
Ngày tiễn năm cũ, Chu Tái Niên đã sớm mời hai gia đình đến dùng bữa.
Gia đình Chu Nhữ Thừa đã về kinh, nói là Tĩnh Thủy muốn gặp cháu nên về thăm. Nghe tin họ không đến, Lâm Ấu Tân thở phào nhẹ nhõm.
Nói thì là nói vậy nhưng dù thái độ của Chu Bẩm Sơn thế nào, Chu Nhữ Thừa vẫn là bậc trưởng bối với cô. Lần trước đi ăn ở nhà Chu Tái Niên, cô cố chấp không đổi cách xưng hô, chỉ gọi “bác Chu”, khiến Chu Nhữ Thừa cau mặt mấy lần.
Bây giờ họ không có ở đây, cô cũng có thể thoải mái hơn chút.
Sau khi nhận được tin nhắn từ ông nội Lâm Giới Bình hối thúc cô đến nhà Chu Tái Niên sớm, cô gửi một tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn.
Ấu Tân: [Em đến thẳng biệt thự Gia Nam từ chỗ làm, có thể hơi muộn. Tối nay anh có phải tăng ca không?]
Vì Tô Thanh Hà vắng mặt dài hạn, Cố Tân Bình đã tìm một diễn viên mới để đóng vai “đạo sĩ”.
Đó là một diễn viên kịch gạo cội, vô cùng xuất sắc. Lâm Ấu Tân diễn cùng anh vài cảnh đã cảm thấy vô cùng thăng hoa, diễn mà như tuôn chảy.
Đã lâu cô không gặp được một diễn viên giàu kinh nghiệm đến vậy, tất cả cảm xúc đều được đẩy lên cao trào.
Chỉ là ngày mai Liêu Bình sẽ bay về Nam Thành đón giao thừa, nên thời gian tập luyện ngày mai được rút ngắn, và thời gian tập hôm nay của cả đoàn kịch sẽ kéo dài tương ứng. Cô không thể về sớm, thậm chí sẽ đến muộn hơn.
Nhưng đến muộn để người lớn phải đợi thì có vẻ không ổn.
Chu Bẩm Sơn hiểu ý cô, nhanh chóng trả lời: [Mấy giờ? Anh còn về muộn hơn em.]
Lâm Ấu Tân bật cười: [Anh còn chẳng biết mấy giờ em tan, mà đã nói về muộn hơn em à?]
Chu Bẩm Sơn cũng nhận ra lời mình có chút sơ hở, không cãi nữa: [Cứ yên tâm tập luyện, anh sẽ nói với hai ông.]
[Cẩn thận bị mắng đấy!]
[Thà là anh bị mắng còn dễ chịu hơn để em bị mắng.]
Đồ ngốc này.
Lâm Ấu Tân mỉm cười cất điện thoại.
Quay đầu lại, cô thấy Thi Trần và Lam Yên đang đứng sau lưng mình.
Thi Trần trong đoàn kịch thuộc dạng “cây đa cây đề”, thân hình vạm vỡ, mặc áo phông và quần đen đứng trong bóng tối, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Cô giật mình, vỗ ngực: “…Thi Trần, chị Yên, có chuyện gì không ạ?”
Giờ này chỉ có nhóm A đang tập, nhóm B đã về hết rồi, cô hoàn toàn không ngờ Thi Trần và Lam Yên lại ở đây.
“Lâm Ấu Tân, cô thật sự đang hẹn hò à?” Thi Trần lạnh lùng mở lời trước.
Lam Yên đứng bên cạnh kéo anh, ra hiệu anh nói năng nhẹ nhàng hơn.
Từ khi chia tay Lương Tiêu Thụ, cô cũng ít tiếp xúc với nhóm bạn của anh. Hơn nữa, cô và Thi Trần, Lam Yên lại không cùng nhóm, càng ít cơ hội trò chuyện, nên cô hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.
Cô nhíu mày: “Phải thì sao? Anh có ý kiến gì à?”
Thi Trần hít một hơi thật sâu, vẻ mặt càng khó coi hơn. Vừa định nói, Lam Yên liền kéo anh ra sau lưng, nhẹ giọng: “Không có, tụi chị đâu dám có ý kiến gì. Chỉ là quan tâm em thôi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”
Lâm Ấu Tân nghe hai chữ “đâu dám” liền bật cười khẩy.
Cô nhớ lại hai năm trước ở Thượng Hải, thu nhập của diễn viên kịch không cao, cô thường dùng tiền giúp Thi Trần và Lam Yên đóng tiền thuê nhà. Thi Trần tự trọng cao không chịu nhận, nhưng Lam Yên không chịu nổi, đã mượn cô vài lần.
Cô cứ nghĩ họ là bạn bè, không ngờ họ coi cô là ân nhân.
Lúc cô chia tay chẳng thấy đến quan tâm, bây giờ yêu rồi lại đến quan tâm?
Sự đời bạc bẽo, cô đã thấy từ nhỏ, nên lúc này cũng lười nói nhiều, xoay người cầm lấy bình nước, lạnh lùng: “Vậy hai người hỏi xong chưa? Tôi có thể đi được chưa?”
Lam Yên im lặng, cô quay lưng bước đi.
“Ấu Tân.”
Ngay lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Lam Yên bỗng gọi cô lại.
“Còn chuyện gì nữa?”
Lâm Ấu Tân đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Lam Yên ngập ngừng: “Anh ấy chưa từng hẹn hò với ai khác. Chuyện con gái nhà buôn trang sức là do công ty cố tình làm, không liên quan đến anh ấy, cả cảnh hôn cũng là cảnh quay giả. Mấy chuyện này trên mạng đều có thể tìm thấy. Từ khi hai người chia tay, anh ấy vẫn luôn độc thân.”
Lâm Ấu Tân khẽ khựng lại bước chân.
/
Gần tám giờ tối, Chu Bẩm Sơn mới rời khỏi bệnh viện. Hôm nay là ngày cúng ông Công ông Táo, nếu không thì Trưởng khoa Trạch vẫn còn muốn giữ anh lại lâu hơn nữa.
“Bẩm Sơn, tuần sau cậu đi Hải Thành dự hội thảo nhé. Là một trụ cột trẻ, cơ hội đến thì phải nắm bắt ngay.”
Trạch Giang Đào vừa đi cùng anh ra bãi đỗ xe vừa dặn dò:
“Chuyến này không chỉ giúp cậu nâng cao năng lực, mà còn là bước tiến cho cả khoa ta. Từ quy chuẩn đến tối ưu hóa… đều cần cậu làm cầu nối.”
Chu Bẩm Sơn vừa gật đầu, vừa lén nhìn điện thoại. Mãi đến khi nhận được tin nhắn cô đã đến nhà Chu Tái Niên, anh mới đáp lại: “Chú yên tâm, cháu sẽ chuẩn bị thật tốt.”
“Việc cậu làm thì tôi luôn tin tưởng, chỉ là…”
Ánh mắt Trạch Giang Đào chợt dừng lại, thấy Chu Bẩm Sơn đang nhìn điện thoại với vẻ mặt dịu dàng: “Bẩm Sơn?”
“Chú còn việc gì dặn dò ạ?”
Giọng anh có chút sốt ruột.
Trạch Giang Đào cười chỉ vào điện thoại của anh: “Cậu có người trong lòng rồi à?”
Bị nhìn thấu, Chu Bẩm Sơn không phủ nhận: “Vâng.”
Trạch Giang Đào ngỡ ngàng: “Từ lúc nào vậy? Sao tôi chưa nghe cậu nói?”
Chu Bẩm Sơn cười nhẹ: “Bọn cháu mới đăng ký kết hôn thôi, chưa làm đám cưới nên chưa muốn công khai vội.”
“Đã kết hôn rồi sao?”
Trạch Giang Đào càng kinh ngạc hơn. Ông cứ nghĩ họ đang hẹn hò, không ngờ anh chàng này lại lặng lẽ hoàn thành đại sự.
“Đúng là cậu có khác. Đáng nể thật!” Trạch Giang Đào vỗ vai anh, rồi đột nhiên hỏi một câu quan trọng: “Đối phương là người Tây Thành à?”
“Vâng, gia đình cô ấy ở đây ạ.” Chu Bẩm Sơn trả lời.
Trạch Giang Đào lập tức thở phào: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Ông nghĩ, có rễ ở đây, thì dù có chạy đi đâu, cũng không thể chạy khỏi nơi này.
“Thôi, cậu về nhà nhanh đi.” Trạch Giang Đào cười, không lãng phí thêm thời gian: “Cậu cũng thật là, giữ kín như bưng. Chuyện lớn thế này phải nói sớm chứ, có vợ rồi thì tôi đâu dám giữ cậu lại đến tận giờ này.”
Chu Bẩm Sơn mỉm cười bất lực: “Là lỗi của cháu ạ. Vậy thôi cháu xin phép. Đường tuyết trơn, chú đi cẩn thận nhé.”
“Được, về nhà nhanh đi.”
/
Mãi đến gần chín giờ tối, Lâm Ấu Tân và ba vị trưởng bối mới nghe thấy tiếng động cơ xe từ sân sau.
Cô đã nghĩ mình về lúc bảy rưỡi đã là muộn rồi, không ngờ Chu Bẩm Sơn còn về trễ hơn. Cô thậm chí còn chẳng dám nhìn vẻ mặt của Chu Tái Niên.
“Ấu Tân, con vất vả rồi.” Chu Tái Niên mặt đen như đít nồi: “Thằng bé này thật là quá quắt!”
Lâm Ấu Tân chỉ biết cười gượng, rồi vội vàng nói đỡ cho anh: “Không có đâu ạ, ông nội. Bình thường anh ấy không thế, chắc chắn hôm nay có việc gì đặc biệt.”
Lâm Giới Bình cũng phụ họa thêm: “Đúng thế, nghề y thì làm gì có lúc nào nhàn rỗi, nhất là người tài giỏi như Bẩm Sơn. Bận rộn một chút là tốt, tương lai mới xán lạn chứ!”
Tuy nhiên, nét mặt Chu Tái Niên vẫn u ám, thậm chí còn thoáng buồn bã.
Sự lạnh nhạt của Chu Bẩm Sơn với tình thân đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu không phải vì ông già này vẫn còn đó, chỉ sợ anh còn chẳng muốn mang họ Chu luôn ấy chứ! Trong lòng anh làm gì có khái niệm gia đình đâu?
Thấy không khí ngày càng căng thẳng, Lâm Ấu Tân đang định nói thêm vài câu hòa hoãn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Để con ra mở cho ạ!”
Cô chạy nhanh hơn cả người làm.
Vừa mở cửa, gió tuyết ngoài trời ào vào, mang theo một làn hơi lạnh buốt xộc thẳng vào mũi.
“Sao em lại ra đây, không lạnh sao?” Anh thản nhiên như không có chuyện gì.
Lâm Ấu Tân nhìn anh với vẻ lo lắng, nhíu chặt mày: “Sao anh về muộn thế, ông nội giận rồi kìa!”
“Không phải anh bảo mọi người ăn trước rồi sao?”
Anh cởi chiếc áo khoác lớn. Vừa định treo lên, người bên cạnh đã nhanh tay nhận lấy, treo cẩn thận giúp anh.
“Hôm nay là tết cuối năm mà, phải đợi anh chứ. Sao có thể ăn trước được?”
Chu Bẩm Sơn ngẩn ra hai giây khi nhìn cô treo áo cho mình, rồi khẽ nhếch môi: “Em đói rồi à? Lẽ ra nên ăn trước một chút, đừng đợi ngốc nghếch như vậy.”
“Đâu phải là chuyện em đói hay không?”
Cô bĩu môi, lườm anh một cái đầy bất lực, rồi khẽ rướn người ghé vào tai anh thì thầm: “Em nói cho anh biết, anh xong đời rồi đấy. Ông nội của anh đang giận kinh khủng, mặc dù em với ông nội của em đã nói đỡ cho anh rồi nhưng hình như không ăn thua lắm. Anh tự lo liệu đi.”
Cô luyên thuyên một tràng dài nhưng Chu Bẩm Sơn chỉ nghe thấy đúng một câu: em đã nói đỡ cho anh rồi.
Thế là anh hoàn toàn nắm sai trọng điểm, bật cười: “Em còn nói đỡ cho anh à?”
Lâm Ấu Tân bất lực: “… Anh có bị ngốc không vậy?”
Chu Bẩm Sơn chỉ cười, không đáp.
Thấy anh đã thay dép xong, Lâm Ấu Tân định đi vào trong. Bỗng nhiên cô bị anh kéo mạnh vào lòng, rồi cúi đầu xuống.
“Anh làm gì vậy!” Cô khẽ kêu lên, giật mình né tránh nụ hôn của anh.
“Cho anh hôn một cái đi. Cả ngày nay không gặp em rồi.”
Sức lực hai người chênh lệch quá lớn, Lâm Ấu Tân không chống cự được, chỉ sau vài giây đã bị anh mạnh mẽ nâng cằm lên, sau đó là sự xâm nhập của môi lưỡi.
Anh hình như đã uống rất nhiều trà, trong khoang miệng thoang thoảng hương trà trắng nhạt. Vì vừa từ ngoài về nên môi lưỡi còn hơi lạnh, cứ thế m*t lấy môi cô như đang kiếm tìm hơi ấm.
Dù dạo gần đây họ hôn nhau không ít, nhưng lần nào Lâm Ấu Tân cũng run rẩy, khẽ th* d*c. Sự kháng cự chỉ thoáng chốc đã tan biến, cô đưa tay ôm lấy eo anh, kiễng chân để đáp lại.
Cô tự nhủ một cách may mắn rằng, ít nhiều gì thì bây giờ cũng đang ở ngay cửa ra vào, chắc anh cũng biết chừng mực thôi!
Nhưng sự thật chứng minh là không. Nếu không, tiếng của Chu Tái Niên đã không vang lên ngay sau lưng họ.
“Lòng vòng gì thế, Chu Bẩm Sơn! Trong lòng con còn…”
Giọng ông cụ đột ngột vang lên rồi lại đột ngột dừng lại, như bị ai đó cắt ngang.
Sau đó, ông cụ im lặng hai giây, chống gậy quay người, thản nhiên nói: “Này ông Lâm, chúng ta ăn trước đi. Hai đứa nó còn có chuyện cần giải quyết.”
Ngay khi nghe thấy tiếng Chu Tái Niên, Lâm Ấu Tân đã đẩy anh ra. Bây giờ, cô vùi mặt vào ngực anh, không biết phải nói gì.
Mãi năm giây sau, cô mới cất tiếng hổ thẹn: “Chu Bẩm Sơn!”
Anh thản nhiên đáp: “Anh nghe.”
“…Anh làm cái trò gì thế này, lát nữa em còn mặt mũi nào để ăn cơm nữa!”
Cả đời cô chưa bao giờ thấy chết sượng như thế này! Lại bị cả hai ông nội bắt gặp cảnh hôn nhau!
Tâm lý của Chu Bẩm Sơn rõ ràng mạnh hơn cô rất nhiều. Lúc này, anh nghiêm túc nói: “Cứ ăn bình thường. Chỉ cần chúng ta không ngượng, thì họ chắc chắn sẽ còn ngượng hơn.”
“……”
Bữa cơm sau đó diễn ra trong bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Chu Tái Niên vốn định mắng anh một trận, nhưng vừa thấy cảnh tượng kia, ông lại thấy ngại ngùng, không dám nhìn hai đứa cháu. Cuối cùng, ông chỉ hỏi han vài câu bâng quơ, trò chuyện rồi bảo hai người ở lại.
Lâm Ấu Tân vốn không muốn ở lại, vừa thấy ngại, vừa không quen ngủ ở đây. Nhưng Lâm Giới Bình cũng không đi, đòi ở lại đánh cờ, thế nên nếu hai người họ đi thì càng lộ liễu. Cuối cùng, cô đành chấp nhận ở lại.
“Tối nay anh ra ngủ ở cái ghế dài kia đi.”
Vừa vào phòng, cô đã nghiêm mặt ra lệnh.
Họ vẫn ngủ trong phòng của Chu Bẩm Sơn vì đồ đạc đầy đủ. Anh đang cởi áo chuẩn bị đi tắm, nghe vậy thì cười nhìn cô: “Vẫn còn giận à?”
Lâm Ấu Tân trừng mắt nhìn anh, ngồi xuống ghế không nói gì.
“Anh sai rồi. Lần sau anh nhất định sẽ chú ý quan sát phía sau, được chưa?”
Chu Bẩm Sơn đi tới, nửa quỳ xuống, ngước nhìn cô.
Thế nhưng, dù đang quỳ gối xin lỗi, ánh mắt anh lại chẳng hề có chút hối lỗi nào.
Thậm chí, với nửa thân trên vạm vỡ để trần, anh còn toát ra vẻ quyến rũ cô.
Lâm Ấu Tân đỏ mặt, quay đầu đi. Nhưng nghĩ lại vẫn còn giận, cô lại quay lại, véo tai anh, tức giận lắc qua lắc lại: “Anh còn dám có lần sau nữa hả?”
Từ sau cái đêm anh tỏ tình, Lâm Ấu Tân vô thức có thêm nhiều hành động nhỏ nhặt với anh. Chu Bẩm Sơn thấy rất thích thú, để mặc cô kéo tai mình.
“Sao lại không dám?” Anh cười: “Anh hôn người trong lòng mình, ai lại không đồng ý?”
Người trong lòng……
Có những người bẩm sinh đã có năng khiếu đặc biệt.
Lâm Ấu Tân ngẩn ra, có chút không chống đỡ nổi sự công kích này.
Anh mà nói hôn vợ hay bà xã, chắc chắn cũng không có sức sát thương lớn như thế.
“Anh… anh mau đi tắm đi…”
Cô không chịu nổi nữa, cúi đầu đẩy anh ra. Từ tai đến cổ đều ửng hồng, trông như một đóa hoa đào mùa xuân đang nở rộ.
Chu Bẩm Sơn cười trầm thấp: “Được, anh đi đây.”
Nhưng trước khi đứng dậy, anh lại lén hôn cô một cái: “Hôn thêm một cái nữa, anh hôn em mãi không đủ.”
Cứu cô với……
“Anh mau đi đi!”
Nếu anh còn ở lại, tim cô sẽ ngừng đập mất.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên. Lâm Ấu Tân ngồi thẫn thờ trên ghế một lúc. Cô muốn chắc chắn anh sẽ không lại xuất hiện, lúc này cô mới nhanh chóng chạy ra cửa sổ, hé một khe nhỏ để hạ nhiệt.
Trái tim cô đập nhanh quá rồi.
Chu Bẩm Sơn bị làm sao vậy?
Lời tỏ tình kia là công tắc của anh à?
Anh trông chẳng giống người chưa từng yêu đương chút nào cả.
Má cô nóng bừng, phải nhờ gió bấc lạnh buốt mới hạ nhiệt được.
Sau khoảng mười phút bình tĩnh lại, khi thân nhiệt trở về bình thường, cô mới bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cá nhân.
Đang sắp xếp được một nửa thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên.
Cô cầm lên xem, là Lam Yên, khóe môi đang cong lên bỗng dần dần hạ xuống.
Lam Yên: [hình ảnh]
Lam Yên: [hình ảnh]
Lam Yên: [hình ảnh]
Lam Yên: [Ấu Tân, đây là bằng chứng, là tin nhắn giữa A Thụ và Thi Trần. Hôm đó tin đồn tình cảm nổ ra, A Thụ thực ra đã ám chỉ Thi Trần nói với em đó là giả. Nhưng lúc đó Thi Trần lại có ý kiến vì em dạy thêm cho Hạ Triệu Kinh, nên cậu ta đã không nói.]
Lam Yên: [Chuyện này là lỗi của chúng chị. Ấu Tân, hai đứa đã tám năm rồi, không dễ gì. Bây giờ anh ấy đã đính chính tin đồn rồi, em xem hai đứa… ]
Lâm Ấu Tân đọc mà nhíu mày.
Chiều nay ở đoàn kịch cô đã nói rõ với họ rồi.
Mặc dù lúc đầu nghe tin này cô hơi sững sờ, ngẩn người vài giây. Nhưng bất kể chuyện này là thật hay giả, cô đã nói rõ ràng rằng cô và Lương Tiêu Thụ đã kết thúc. Cô thực sự không hiểu, Lam Yên và Thi Trần lúc này lại nhảy ra làm gì.
Thật kỳ lạ.
Cô lười trả lời, trực tiếp ném điện thoại sang một bên, mặc kệ.
Khi Chu Bẩm Sơn bước ra, cô vừa dọn dẹp xong. Lúc đi ngang qua, Chu Bẩm Sơn thấy cô không cầm băng vệ sinh thì nhướng mày: “Hết rồi à?”
Không biết anh lại định bày trò gì, cô nghiêm giọng từ chối: “Hết cũng không được, đây là nhà ông nội anh!”
Chu Bẩm Sơn cười: “Tùy em, miễn em nhịn được thì thôi.”
“……?”
Lâm Ấu Tân chỉ muốn cắn anh một miếng, không nói gì, hậm hực đi vào phòng tắm.
Cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại. Chu Bẩm Sơn cười lắc đầu, trong lòng hiếm khi có cảm giác hạnh phúc đặc biệt, như thể thoát chết sau một cơn bão.
Anh thậm chí còn nghĩ, nếu Ấu Tân không thích anh cũng chẳng sao, chỉ cần được như thế này là đủ rồi, chỉ cần có một chút như vậy thôi cũng đủ cho anh sống cả đời. Phần mất mát còn lại, anh sẽ tự tìm cách bù đắp.
Trong lúc chờ đợi, anh trả lời vài câu hỏi của bộ phận hành chính bệnh viện, bao gồm thời gian khởi hành, sắp xếp chỗ ở…
Việc phải đi công tác một tuần, vừa nãy anh đã nhắc đến trên bàn ăn. Lúc đó, anh còn đặc biệt để ý vẻ mặt của Lâm Ấu Tân nhưng cô nàng chỉ cắm cúi ăn cơm, chẳng có chút lưu luyến nào.
Anh bất giác cười khổ. Thôi thì, cứ từ từ vậy.
Đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi tìm máy sấy tóc thì nghe thấy điện thoại cô rung lên.
Lâm Ấu Tân không cài mật khẩu, mấy hôm trước ở nhà, lúc bận tay, cô cũng thường nhờ anh xem giúp có tin nhắn khẩn cấp không. Anh không nghĩ nhiều, cầm lên trượt màn hình.
Rồi nét mặt anh dần dần trở nên cứng lại.
Lam Yên: [Điện thoại của A Thụ đã bị quản lý thu rồi, nên không liên lạc với em được. Nhưng tuần sau anh ấy xong việc sẽ đến studio tìm em.]
Lam Yên: [Ấu Tân, anh ấy thật sự rất nhớ em. Tình đầu tám năm của hai đứa, ai có thể sánh bằng chứ?]
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 39
10.0/10 từ 33 lượt.
