Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 36
Edit: Mỳ
Cô chết lặng, hoàn toàn sững sờ.
Thật sự không hiểu vì sao anh lại nói câu nói ấy.
Mặc dù cô đã có dự cảm, rằng Chu Bẩm Sơn có lẽ có chút tình cảm với mình, nếu không anh đã chẳng chăm sóc cô tận tình đến thế. Nhưng theo những gì cô biết, thứ tình cảm ấy cũng chỉ là chút rung động tinh tế được bồi đắp trong hai tháng ngắn ngủi.
Thế mà bây giờ, anh lại nói yêu.
Mới hai tháng, đã có thể là yêu rồi sao?
Quả nhiên, trong những khoảnh khắc thế này, người đàn ông thường hay tiện miệng nói ra những lời lẽ tưởng chừng hoang đường nhất.
Chỉ là, dường như anh đã quá đắm say rồi.
Lâm Ấu Tân ngượng nghịu nghĩ.
Đây là lúc có qua có lại, liệu cô có nên nói gì đó để đáp lại anh không ta?
“Chu…”
Nhưng mọi thứ không thuận lợi chút nào.
Cô định mở lời, nhưng những điều muốn nói lại nhanh chóng tan biến.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô gần như không kịp thở.
Lượng oxy hít vào bị đẩy ra ngoài bởi nhịp điệu dồn dập, khiến cô giống như một con cá nhỏ mắc cạn, dù đã há miệng thật to nhưng việc lấy thêm không khí cũng trở nên khó khăn. Huống hồ anh vẫn cứ miệt mài hôn cô.
“Nhìn anh này, Ấu Tân.”
Và ngay cả khi không còn nụ hôn, Chu Bẩm Sơn cũng không cho phép cô lơ là. Mồ hôi trên chóp mũi anh nhỏ xuống xương quai xanh của cô, cơ lưng anh căng chặt rồi lại thả lỏng, bàn tay to lớn mạnh mẽ đỡ lấy cái đầu đang chao đảo. Dưới ánh đèn ngủ hình chú vịt vàng chỉ đủ soi sáng một góc nhỏ đầu giường, đôi mắt thâm trầm của anh ghi lại từng khoảnh khắc cảm xúc sống động và phản ứng mất kiểm soát của cô.
Với góc nhìn trực diện không hề che giấu, cô dĩ nhiên biết anh đang nhìn gì, thế là cô thốt ra một tiếng chửi “b**n th**” đứt quãng.
Không biết có phải hai từ đó đã k*ch th*ch anh hay không? Cơ mà sau đó, anh bật ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý rồi lại tiếp tục đẩy nhanh nhịp độ, kéo dài thời gian vô tận.
Cô cũng không còn bận tâm về việc phải đáp lại câu “Anh yêu em” đó như thế nào nữa, mà dường như anh cũng chẳng cần cô hồi đáp.
Cứ như thể đó chỉ là một lời tuyên bố của riêng anh.
Việc cô có yêu anh hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi.
Rất nhanh sau đó, cơn mưa rào lại ập tới, cuốn lấy cô khiến ý thức trở nên mờ mịt. Nỗi khao khát cháy bỏng không ngừng tăng lên, hun đốt cơ thể cô đến sôi sục, rồi trong cơn run rẩy liên hồi, cô nấc lên từng tiếng và trào ra những giọt nước mắt sinh lý.
Trước mắt cô, thế giới bao phủ bởi một màu trắng tinh khôi hết lần này đến lần khác, tựa như một giấc mộng mùa xuân, hoa nở rộ khắp núi đồi rồi lại biến mất rồi hiện ra, hiện ra rồi lại biến mất. Cứ thế mà lặp đi lặp lại không ngừng, không có dấu hiệu dừng lại.
Cảm giác mất kiểm soát này dần dần chuyển từ tuyệt vời thành đáng sợ.
Bầu không khí xung quanh ngày càng đặc quánh. Từng nhịp hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.
Vào đúng lúc cô tưởng chừng như mình sắp mất nước đến chết, thì thế giới bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Ngay sau đó, Chu Bẩm Sơn đột ngột đổ sụp lên người cô, vùi đầu vào hõm cổ, hơi thở đang dồn nén lại giờ trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.
Mồ hôi từ làn da họ truyền qua nhau. Gần như theo bản năng, cô cũng lập tức vòng cánh tay mềm nhũn lên ôm lấy cổ anh, nhắm chặt mắt, im lặng cùng chia sẻ sự rung động khi hai tâm hồn chạm vào nhau.
Khoảng năm, sáu phút sau, màn hình LED quảng cáo lớn ngoài cửa sổ kính từ sàn đến trần vẫn đang lặng lẽ cuộn hình, rọi những vệt màu rực rỡ lên chăn gối, không gian tĩnh lặng đến mức như chỉ còn lại hai người họ trên thế giới này.
“Em có muốn uống nước không?”
Trong ánh trăng mờ, khi cánh tay cô vô lực buông xuống. Đôi môi nóng bỏng của anh liền kề sát lại, nhẹ nhàng l**m qua rồi thay cô đưa ra quyết định: “Uống đi, môi em hơi khô rồi.”
Hơi thở của anh đã trở lại bình thường, động tác l**m láp đó chứa đựng biết bao trìu mến và yêu thương.
Mặc dù cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng luôn cảm thấy động tác này giống như một sự đánh dấu sau cùng.
“…Em muốn.”
Cô gật đầu, sức lực đã không còn nhiều mà thực sự cô cũng rất cần nước.
Làn da ửng hồng, như thể tất cả những sắc hoa xuân nồng đậm nhất đã được pha trộn rồi phủ lên người cô vậy.
Dưới ánh đèn hắt ra từ cửa sổ sát đất, Chu Bẩm Sơn đắm chìm trong ánh mắt cô, rồi cúi người hôn cô thêm một lúc nữa mới đứng dậy.
Anh vẫn chưa hoàn toàn ra ngoài, chút dư vị tê dại vẫn còn vương vấn khi anh nhẹ nhàng rút ra. Lâm Ấu Tân khẽ giật mình rồi nhanh chóng cuộn người lại, vùi khuôn mặt đỏ ửng vào trong chăn.
Khi nghe tiếng bước chân dần xa, cô mới dám hé mặt ra, rồi dịch chuyển tấm chăn ướt lạnh đang phủ ở dưới eo.
Trước khi trở lại phòng, Chu Bẩm Sơn cố tình để lại đèn bếp và đun sẵn nước nóng, nhưng hai tiếng trôi qua, nước đã nguội bớt, vừa đủ để uống. Anh rót một ly mang vào phòng, cô vẫn còn cuộn tròn trong chăn, thấy anh bước vào, đôi mắt đang hé lộ lại vội vàng rụt lại.
Giống như một chú mèo.
Chu Bẩm Sơn cố nén tiếng cười, đi đến đặt ly nước lên tủ đầu giường. Anh ngồi bên mép giường một lát, thấy cô vẫn giả vờ như khúc gỗ, bèn ghé sát tai cô thì thầm: “Làm xong rồi mới bắt đầu ngượng à? Vừa nãy ai bám chặt thế hả?”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, vành tai cô ngay lập tức ngứa ran.
Bị nói trúng tim đen, cô xấu hổ giơ tay định đánh anh, nhưng anh lại cười rồi nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng vén chăn lên một chút, nửa cưỡng ép nửa dỗ dành kéo cô vào lòng: “Ngoan, uống nước đi đã. Vừa nãy em mất nhiều nước lắm đấy.”
Lâm Ấu Tân không hiểu sao anh có thể nói ra những lời này mà mặt không đỏ tim không đập, nhưng bây giờ cô chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện đó nữa, cảm giác xấu hổ khi th*n th* tr*n tr** khiến cô càng cố gắng rụt mình vào trong chăn.
“Có đau không em?” Anh im lặng một lúc rồi hỏi.
“… Ban đầu hơi đau, giờ thì đỡ hơn rồi.”
Khởi đầu quả thực rất khó khăn nhưng khi đã hòa nhịp, cảm giác ấy giống như đang trôi nổi trên làn nước biển xanh thẳm của mùa hè, cơ thể dập dềnh theo từng con sóng. Dù dữ dội hay nhẹ nhàng, cả người đều lâng lâng.
Một cảm giác thật dễ chịu.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm vào cô vài giây.
“Anh đi lấy cho em cái áo……” Cô nắm lấy cánh tay anh, nũng nịu lay nhẹ.
Hành động này khiến anh rất hài lòng, nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm túc nhìn cô: “Tại sao?”
Đôi mắt chứa đầy ý cười kia dường như đang nói: “Trên người em cơ chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy đâu?”
Má Lâm Ấu Tân bỗng chốc đỏ bừng, trong mắt như có một làn sương nóng bao phủ, cô nắm tay lại đấm vào người anh, làm nũng: “Chu Bẩm Sơn!”
Anh bật cười, nắm lấy tay cô rồi đưa lên miệng hôn một cái. Anh cố nhịn, lần theo cổ tay cô mà hôn lên, giọng nói dần trở nên khàn đặc: “Không mặc nữa có được không, anh muốn ngắm em. Đẹp lắm.”
Chu Bẩm Sơn thừa nhận mình có một chút tính xấu khó kiềm chế. Những thói hư tật xấu của đàn ông bình thường anh cũng có. Lúc nãy, vì sợ làm cô bị thương nên anh đã cố kiềm chế nhưng còn bây giờ, một cơn ngứa ngáy lại dâng lên không ngừng.
Người bị trêu chọc lập tức mở to đôi mắt đẹp: “Anh đúng là đồ b**n th**!”
Trước đây đã có một chút, sao bây giờ lại ngày càng quá đáng thế này!
Anh cười, rồi lại đè xuống: “Vậy thì không còn cách nào khác, em phải ở bên anh cả đời rồi. Ấu Tân, chúng ta đã nói rồi, anh cũng chỉ đối xử như vậy với mình em thôi.”
“Ai thèm nói với anh… ưm…”
Môi lưỡi lại bị bịt kín, nhiệt độ trong phòng ngủ lại lần nữa tăng cao.
Cô bị hôn đến mức mơ màng, những lời nói dang dở bị anh chặn lại. Ly nước anh mang vào cũng được anh đút cho cô uống, còn cô thì hoàn toàn bị tước đi khả năng tự chủ.
Nhanh chóng, bên tai cô lại vang lên tiếng xé bao bì. Khi bị anh ấn vào trên đùi, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh dặn dò, nếu thấy không thoải mái thì cứ cắn anh, anh sẽ dừng lại. Vừa nói, anh vừa đưa tay ra cho cô.
“Ưm……”
Chu Bẩm Sơn th* d*c, cúi xuống hôn lên mắt cô: “Ngoan lắm.”
“Chu Bẩm Sơn, anh sẽ yêu em cả đời chứ?”
Vào khoảnh khắc bám lấy vai anh, cô không ngờ mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, nhưng cô cũng không biết tại sao, dù không tin nhưng vẫn rất muốn hỏi.
“Chắc chắn rồi.”
May mắn thay, câu trả lời của anh chắc chắn như một lời thề.
Cô khẽ khựng lại, như đã đưa ra một quyết định nào đó: “Được.”
Nhịp điệu sau đó còn điên cuồng hơn lần đầu. Thế giới đảo lộn, vạn vật tĩnh lặng, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh dập dờn của nước.
Lần này thực sự đã đạt đến giới hạn. Gần như ngay khi kết thúc, Lâm Ấu Tân đã chìm vào giấc ngủ sâu. Ngoài việc bị anh ép uống một chút nước, ngay cả việc tắm rửa cũng do anh làm giúp.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bế cô sang phòng khách, còn mình quay lại phòng ngủ để dọn dẹp. Đi ngang qua phòng khách, anh nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ sáng.
Bước chân khẽ khựng lại, anh ho nhẹ một tiếng.
Hơi quá đáng rồi.
Và đối diện với vũng nước trên giường, cụm từ quá đáng kia một lần nữa được hình tượng hóa rõ rệt.
Mọi thứ tối qua thật tuyệt vời, thậm chí trong sự gắn kết và dập dềnh vô tận đó, anh đã nhiều lần nảy sinh một ảo giác, cứ như thể họ đã yêu nhau từ lâu rồi. Những gì đang diễn ra chỉ là đỉnh điểm của tình yêu sâu đậm.
Lâm Ấu Tân yêu anh và cũng chỉ yêu duy nhất mình anh.
Khiến anh không thể không nhớ lại sáu năm trước, ngày Lâm Ấu Tân vừa tròn 20 tuổi, trở về từ Mỹ để nghỉ hè.
Tại bể bơi ở biệt thự Gia Nam, cô mặc một bộ đồ bơi chấm bi màu đỏ, bơi lội dưới ánh nắng lấp lánh của buổi trưa hè, giống như một con cá chép đỏ mềm mại và rực rỡ.
Lúc đó, anh trở về Tây Thành thăm Chu Tái Niên, tiện thể ghé thăm Lâm Giới Bình. Biết cô đã trở về từ Mỹ, anh lấy cớ tham quan và nán lại biệt thự Gia Nam rất lâu.
Ngày hôm đó Khúc Tĩnh Đồng cũng có mặt, khoác một chiếc khăn choàng, ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng cạnh bể bơi, trò chuyện cùng cô:
“Nhân tiện, Lương Tiêu Thụ sắp sinh nhật rồi đúng không? Năm nay em định tổ chức cho cậu ấy như thế nào?”
Cái tên đó khiến anh đột nhiên khựng lại, đứng bất động như thể chân đã mọc rễ.
Lâm Ấu Tân bơi xong một vòng, chống tay lên thành bể bơi, trồi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt ướt át và sáng lấp lánh với nụ cười rạng rỡ.
“Ngoài những cái quen thuộc… thì còn có… lần đầu tiên! Em đã đủ tuổi rồi, chị thấy được không chị! Em hồi hộp quá!”
Một người được giáo dục tự do, phóng khoáng từ bờ Tây nước Mỹ sẽ không bao giờ e dè về chuyện t*nh d*c. Không ai cảm thấy cô tầm thường, họ chỉ vui vẻ cho cô từ sự hưng phấn và hạnh phúc của cô.
Bởi vì cô sắp làm một điều hiển nhiên với người mình yêu.
Buổi trưa hè hôm đó, cả khu vực bể bơi tràn ngập tiếng cười đùa và bàn luận sôi nổi, táo bạo của hai chị em.
Còn anh, tâm trạng vô cùng suy sụp. Đứng lặng im sau một tấm bình phong rất lâu, cuối cùng ngay cả làm sao trở về nhà cũng không nhớ rõ.
Anh chưa bao giờ có tư cách.
Dù là Lâm Ấu Tân 18 tuổi hay Lâm Ấu Tân 20 tuổi, cô chưa bao giờ nhớ đến anh.
Cuộc sống của cô đã bị một người khác chiếm trọn, không còn chỗ cho bất kỳ ai chen chân vào.
Thế nhưng, món quà của số phận lại bất ngờ đến như vậy.
Dù chỉ đến một nửa, sao lại không thể coi là một sự may mắn chứ?
So với những kẻ ngốc nghếch không thể nắm giữ bảo vật khi nó đã ở trong tay, việc anh có thể ở lại bên cạnh Lâm Ấu Tân, kết hôn với cô, sao lại không phải là ý trời chứ?
Trở về phòng khách, anh vén chăn lên, ôm chặt cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Anh yêu em, Ấu Tân.”
Hai người mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu. Căn phòng mờ tối, chỉ có chiếc điện thoại của ai đó trên bàn trà trong phòng khách chợt sáng lên, hiển thị một tin tức giải trí:
#Diễn viên điện ảnh Lương Tiêu Thụ lần đầu xuất hiện sau khi chia tay, có thể sẽ sớm trở về quê hương Tây Thành để lấy cảm hứng cho bộ phim mới#
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 36
10.0/10 từ 33 lượt.
