Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 35
Edit: Mỳ
Trong khu ghế ngồi, Tiểu Mãn và nhóm bạn đồng loạt há hốc miệng thành hình chữ “O” ngay khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn ôm lấy Lâm Ấu Tân.
Tiểu Mãn vuốt mái tóc hồng của mình, ngơ ngác nhìn Từ Trừng Ninh đang điềm tĩnh bên cạnh: “Chị Ninh ơi, Lâm Ấu Tân bị sao vậy? Chị ấy thật sự có bạn trai mới rồi à?”
Từ Trừng Ninh nhấp ly rượu, mỉm cười híp mắt, trả lời lấp lửng: “Ừm.”
Chuyện công khai tin kết hôn nên để chính chủ làm thì tốt hơn, cô ấy không muốn làm thay.
Lam Yên và Thi Trần nhìn nhau, cuối cùng Lam Yên hỏi Từ Trừng Ninh: “Ấu Tân không phải vẫn luôn từ chối đi xem mắt sao? Sao tự nhiên lại có bạn trai mới?”
Lam Yên, Thi Trần và Lâm Ấu Tân quen nhau từ lâu. Nói chính xác hơn, họ là bạn đại học của Lương Tiêu Thụ, sau này mới trở thành bạn của Lâm Ấu Tân.
Sau khi Lâm Ấu Tân và Lương Tiêu Thụ chia tay, mối quan hệ giữa các nhóm bạn trở nên khó xử. Mặc dù cùng làm việc trong đoàn kịch của Cố Tân Bình, ngày nào cũng chạm mặt, nhưng họ ngại hỏi sâu về chuyện tình cảm. Muốn biết chuyện gì, họ chỉ hỏi Từ Trừng Ninh.
Từ Trừng Ninh nhún vai, thờ ơ nói: “Đột nhiên vừa mắt nhau thôi. Hơn nữa, chuyện này cũng gần một năm rồi, chẳng lẽ lại bắt em gái tôi phải thủ tiết cho Lương Tiêu Thụ cả đời à?”
Lam Yên lại liếc mắt nhìn Thi Trần, hai người trao đổi ánh mắt rồi không nói gì nữa, chỉ nhíu mày nhìn hai người trong sàn nhảy.
Người đàn ông kia nhìn không cùng tuổi với họ, có lẽ đã ngoài ba mươi. Anh ta đến quán bar với bộ vest chỉnh tề, áo khoác dạ màu nâu sẫm, giày da, thân hình cao lớn, vai rộng, đeo một cặp kính gọng mỏng màu đen. Cả người toát ra vẻ trưởng thành và cấm dục.
Người này hoàn toàn khác Lương Tiêu Thụ, nhưng lại vô cùng hợp khi đứng cạnh bên Lâm Ấu Tân.
“Ối! Anh ta cởi áo khoác kìa!”
Tiểu Mãn bên cạnh đang ghi hình bằng điện thoại, phấn khích che miệng reo lên: “Trời ơi, mọi người nhìn kìa, anh ấy lấy áo khoác của mình bọc Lâm Ấu Tân lại, đúng chuẩn một người đàn ông daddy với tính chiếm hữu cao! Lâm Ấu Tân còn không từ chối nữa chứ!”
Từ Trừng Ninh nghe vậy liền nhấp ly rượu, híp mắt nhìn, khóe môi không kìm được cong lên.
Tuy nhiên, khi Lâm Ấu Tân nhìn sang. Từ Trừng Ninh liền lườm cô một cái, khẩu hình miệng: “Không có tiền đồ.”
Lâm Ấu Tân lườm lại: “Hứ!”
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên người rồi nhìn khuôn mặt xanh mét của anh, vừa chột dạ vừa kiêu ngạo hỏi: “Anh có cần phải thế không? Em nóng lắm.”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô một cái thật sâu, cài chặt từng chiếc cúc: “Lát nữa ra ngoài sẽ lạnh, em mặc ít quá.”
Anh đã không còn quen với ánh sáng, mùi vị và tiếng ồn trong quán bar một thời gian dài. Từ lúc bước vào, lông mày anh chưa hề giãn ra, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm, cứ như chịu đựng thêm một giây cũng là một sự tra tấn.
“Hoa tuyết…..”
Lâm Ấu Tân lẩm bẩm châm chọc, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối để Chu Bẩm Sơn mặc áo cho mình.
Cả ngày hôm nay trong lòng cô cứ thấp thỏm, nghĩ đến anh là thấy phiền. Nhưng giờ anh đến, cô lại không thấy phiền nữa, mà có một cảm giác nhẹ nhõm như mong ước đã thành sự thật. Cô cũng không hiểu mình làm sao nữa.
Tô Thanh Hà đã rút lui về quầy bar ngay khi người đàn ông kia cởi áo khoác trùm lên người Lâm Ấu Tân, anh ta cầm ly rượu mà đứng một góc xem kịch.
Lâm Ấu Tân lườm anh ta một cái, đồ phản bội.
Tô Thanh Hà nhún vai, khẩu hình nói: Người của công chúng, cô cũng phải hiểu cho tôi chứ.
Chu Bẩm Sơn để ý thấy ánh mắt cô. Anh nhìn theo, vừa liếc qua đã thấy người đàn ông nhảy cùng cô khi nãy.
Hình như là một nam diễn viên từng xuất hiện trong vài buổi livestream, còn có fan gọi họ là “Gãy Xương CP”.
Anh nheo mắt lại.
“Đi thôi.” Anh nắm chặt cổ tay cô.
Lâm Ấu Tân giằng ra một chút, nhưng không thể nào chống lại được sức mạnh của anh, đành mặc kệ anh.
Từ Trừng Ninh biết chắc Lâm Ấu Tân chẳng thể ở lại lâu, liền sớm tìm chiếc túi Loewe của cô ra, khi hai người đi tới thì đưa cho cô, cười nói: “Good luck to you, baby.” (Chúc may mắn nhé, cưng!)
Lâm Ấu Tân bị cô ấy trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, vội vàng giật lấy chiếc túi rồi ném cho Chu Bẩm Sơn, chạy vụt đi thật nhanh.
Giờ này là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu, trong khi họ đang đi ra thì có những nam thanh nữ tú khác lại đi vào. Cô bọc trong chiếc áo khoác của đàn ông, cúi gằm mặt đầy xấu hổ, bị anh nửa ôm nửa đẩy ra ngoài thật sự rất mất mặt.
“Chắc là đi chơi rồi bị chồng bắt về rồi!”
Cô nghe thấy có người cười.
Vừa lên xe, cả hai đều im lặng. Tạm thời chẳng ai nói với ai câu nào.
Thoát ra khỏi không gian ồn ào của quán bar, Chu Bẩm Sơn đặt tay lên vô lăng, ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chằm hơn mười giây, dường như đang cố kiềm nén điều gì đó.
Còn cô, từ lúc ngồi vào xe, tim đã đập thình thịch không dưới 120 nhịp/phút, cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy Chu Bẩm Sơn khi im lặng thật đáng sợ.
Trong lòng cô lúc thì trách Từ Trừng Ninh nói dối lừa cô thật đáng ghét, lúc thì lại trách bản thân lỡ lời, thậm chí còn trách cả bảo vệ ở cửa Nuber là, dù gì thì đây cũng là câu lạc bộ dành cho hội viên, sao lại để những người không liên quan vào được chứ!
“Em có lạnh không? Anh bật sưởi to thêm chút nữa nhé?”
Chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh, cô mới nghe thấy giọng nói của Chu Bẩm Sơn. Trầm thấp, pha lẫn chút bực dọc.
Trong lòng Lâm Ấu Tân có chút lo lắng, nhưng cô vẫn cứng cỏi quay mặt đi: “Không lạnh, em nóng.”
Nói rồi, cô gỡ từng cúc áo khoác anh vừa cài cho mình, cởi ra và quẳng về phía ghế sau như một lời phản kháng.
Ai sợ ai chứ? Chẳng lẽ anh dám đánh cô sao?
Chu Bẩm Sơn liếc nhìn một cái rồi lại quay về, siết chặt vô lăng mà không nói thêm lời nào.
Ngay từ lúc vừa bước vào quán bar, anh đã nhìn thấy. Để đi chơi, đêm nay cô cố tình mặc một chiếc váy ngắn quây ngực màu đen, lộ da thịt rất nhiều, những đường cong mềm mại và kh* ng*c quyến rũ cứ thế phô bày rõ ràng. Anh đã từng nếm qua, quá hiểu rõ hình dáng và kích cỡ, nên ngay khoảnh khắc nhìn thấy, anh chỉ muốn bọc cô lại từ đầu đến chân.
Suốt quãng đường, không ai nói với ai lời nào.
Khi đến dưới chung cư Nam Sùng. Lúc anh đỗ xe xong, trong xe vẫn chìm trong im lặng, cả hai đều không có ý định nói chuyện hay lên nhà.
Một lúc sau, Chu Bẩm Sơn tháo dây an toàn trước. Anh cố gắng nén lại những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng, rồi liếc nhìn sang bên cạnh. Cô vừa lên xe là đã không thích đi giày, đôi giày cao gót nhọn hoắt bị vứt dưới ghế phụ. Hai chân dài trắng nõn khẽ gác lên nhau, cô nghiêng người ngồi trên ghế, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi có chiếc thùng cứu hỏa của bãi đậu xe.
Đúng là một nàng công chúa. Rõ ràng là cô không đúng, vậy mà giờ lại vênh váo như thể anh đang nợ cô vậy.
Anh khẽ thở dài một tiếng đầy buồn cười, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một trang tin nhắn rồi đưa cho cô.
“Thông báo từ khoa lúc 5 giờ sáng nay, 5 giờ rưỡi chiều phải họp chuyên đề. Anh không chắc sẽ họp đến mấy giờ nên mới bảo sẽ về muộn, nhưng thực ra hơn 6 giờ đã xong rồi. Em xem đi.”
Tuy buổi sáng anh có ý muốn trêu chọc cô thật, nhưng việc đột nhiên phải tăng ca cũng là sự thật.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại trong không gian xe tối mờ trở nên vô cùng chói mắt. Điện thoại của anh thậm chí không có vỏ, chỉ là một chiếc máy đen trơn.
Lâm Ấu Tân nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy một nhóm chat có tên [Tập thể Y bác sĩ Khoa Ngoại thần kinh Bệnh viện số 1 thành phố (19)].
Trưởng khoa Trạch: [@Mọi người, chiều nay 5 giờ họp, thông báo để mọi người biết.]
Trưởng khoa Trạch: [@Z, Bẩm Sơn, cậu chủ trì cuộc họp.]
Thời gian gửi tin nhắn là 5 giờ 30 phút sáng nay, lúc đó cô vẫn còn đang ngủ say. Phía dưới là một loạt những biểu tượng “đã nhận được”, “ok” đầy màu sắc. Chỉ có Chu Bẩm Sơn lạnh lùng nhắn lại một con số “1”.
Cô bỗng dưng bật cười vì con số “1” đó.
Đúng là một người hờ hững. Giống hệt cô.
“Ừm.” Cô kiêu ngạo đẩy điện thoại lại, khoanh tay vẫn làm bộ giận dỗi.
Chu Bẩm Sơn cảm thấy nếu còn đợi nữa, có lẽ anh sẽ không kìm được lòng mà làm gì đó ngay trong xe mất. Anh đưa tay chạm nhẹ vào má cô: “Đã đói bụng chưa em? Tối nay đã ăn gì rồi?”
Anh không nói thì thôi, nói ra cô lại thấy hơi đói. Chơi cả một đêm, ngoài rượu ra cô chẳng ăn gì. Giờ cái bụng trống rỗng.
“Một chút.” Cô đáp.
“Lên nhà đi, anh đã nấu xong rồi, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được.”
Chỉ khi lên đến căn hộ, cô mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của câu nói “anh đã đợi em cả đêm”.
Anh đã làm bốn món và một món canh, tất cả đều là những món cô thích. Anh còn mua cả hoa tươi, một bó hoa cát tường màu xanh và trắng đan xen, đặt trong chiếc bình thủy tinh trên bàn ăn phòng khách.
Khoảnh khắc nhìn thấy những bông hoa, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác chua xót thật lạ.
Đã rất lâu rồi cô không được nhận hoa. Và hình như cô đã thực sự hiểu lầm Chu Bẩm Sơn rồi.
“Đi tắm trước đi, tắm xong là có thể ăn cơm.” Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi hương dịu ngọt trên cổ cô.
“Anh…” Cô nghiêng đầu, dưới ánh đèn mờ ảo, cô đối diện với anh, trong mắt ngập tràn sự áy náy.
Làn da trắng sứ, đôi môi hồng nhạt mềm mại. Cổ họng anh khẽ cuộn lên, chỉ kiềm chế được mà chạm nhẹ một cái rồi khàn giọng nói: “Đi đi em.”
Chu Bẩm Sơn đã tắm gội sạch sẽ từ lúc về, giờ phút này anh chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ ngồi nhìn cô ăn.
Cô vừa tắm xong, mặc chiếc váy ngủ hai dây mỏng màu đen, ngồi đó ngay cả lúc ăn cũng thật đẹp mắt. Từng miếng nhỏ một, cô ăn rất từ tốn mà cũng thật ngon miệng. Mỗi khi ăn một miếng, cô lại không ngớt lời khen ngợi: “Ngon quá!”, “Tuyệt vời!”, “Anh giỏi thật đấy!”.
Anh ngồi đối diện, khoanh tay lặng lẽ ngắm nhìn. Trong dòng cảm xúc chiếm hữu và hủy hoại đang cuộn trào dữ dội, một luồng cảm giác mềm mại từ từ dâng lên.
Anh nghĩ, quả thực hai người không cần có con. Anh hoàn toàn có thể xem cô như con gái mà nuôi dưỡng cả đời.
Lỡ đâu kết hợp gen của anh lại không thể sinh ra một cô gái đáng yêu như thế này thì sao?
Lâm Ấu Tân không ăn nhiều. Một là vì trời đã khuya, cô không muốn ăn thêm nữa. Hai là sợ mập. Thế nên khi chỉ vừa no được ba phần, cô đã đặt đũa xuống.
Cô rút một chiếc khăn giấy, chầm chậm lau miệng.
Căn nhà rất yên tĩnh, ngoài tiếng “tách tách” của kim đồng hồ treo tường, chỉ còn hai hơi thở khẽ khàng.
Cô đặt khăn giấy xuống, không cần ngước lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ đối diện. Vài giây im lặng nhìn nhau, một bầu không khí đậm đặc bắt đầu lan tỏa. Cô lặng lẽ cụp mắt xuống.
Cô biết tim mình đang đập nhanh hơn.
Khi khoảnh khắc này thực sự đến, cô lại trở nên căng thẳng.
“Để anh dọn dẹp bát đũa.”
Khoảng nửa phút sau, anh lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn.
“Dạ…”
Cô chầm chậm đứng dậy, quay người trở về phòng ngủ.
Khi cô đánh răng xong, bước ra khỏi phòng tắm, Chu Bẩm Sơn đã dọn dẹp xong bát đũa và đẩy cửa bước vào.
Trên má cô vẫn còn vương nước. Lúc đánh răng, cô tiện tay vốc nước rửa mặt, nên tóc mai cũng thấm đẫm hơi nước.
“Rửa mặt à? Sao nhiều nước thế này?”
Anh cúi đầu, vươn tay, dùng mu bàn tay khẽ v**t v* gò má cô, thật chậm rãi, cảm giác rất nhột. Sau đó, anh không nhịn được mà véo nhẹ d** tai cô, xoay xoay.
“Ưm…” Cô khẽ nhíu mày rồi ngước lên, ánh mắt ngập tràn một vẻ yếu mềm, mỏng manh.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, trái tim Chu Bẩm Sơn thắt lại, lý trí sụp đổ. Anh cúi người bế ngang cô lên và đi thẳng về phía giường.
Lâm Ấu Tân cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu khe khẽ, ngượng ngùng vòng tay ôm lấy cổ anh, áp vầng trán nóng bừng của mình vào cần cổ đang căng cứng của anh.
Khi một nụ hôn chạm vào khóe môi, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Ấu Tân, cả đời này em cũng không được rời xa anh.”
Cô chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời hứa đơn phương này thì trong căn phòng lờ mờ ánh đèn, anh đã đột ngột cúi đầu mà cắn lấy môi cô, rồi hơi thở của cả hai bắt đầu dồn dập đan xen.
Khi sợi dây áo mỏng manh trên vai bị kéo xuống, cô khẽ run rẩy nhưng vẫn cố chịu đựng. Mãi cho đến khi luồng hơi nóng vội vã, pha chút thô ráp không ngừng lan xuống, cô mới run rẩy không ngừng.
Trong lòng cô, một cơn sóng cảm xúc cuộn trào từng chút một, sản sinh ra một dòng nước ngọt ngào, mềm mại hơn cả lần đầu tiên.
Anh nhanh chóng ngồi dậy, nắm lấy cổ áo T-shirt sau gáy mình, mạnh mẽ kéo xuống. Vòng eo săn chắc của anh không còn ngăn cách mà áp sát vào cơ thể cô.
Như một bản năng xót xa và kiềm chế, trước khi bắt đầu, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* tóc cô. Hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn. Anh đặt nụ hôn lên khắp khuôn mặt cô, gọi tên cô bằng một giọng nói ướt át.
Cô run rẩy nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ anh đang ướt đẫm mồ hôi: “Ưm…”
Thời gian và màn đêm như được kéo dài vô tận, còn khoảng cách thì lại rút ngắn. Nhưng cho dù anh có dịu dàng và kiềm chế đến đâu, vẫn không thể ngăn được đôi mắt cô đỏ hoe và tiếng cô hít thở.
Một ống nhỏ đang được khai thông bằng một công cụ lớn hơn gấp nhiều lần sức chứa, luôn chực chờ sụp đổ. Mặc dù tiến độ đó đã được đẩy chậm, nhưng vẫn không thể lờ đi cảm giác rách toạc dữ dội đến từ sự không phù hợp, như thể muốn đẩy bật vật thể lạ ra ngoài.
Chu Bẩm Sơn không ngờ cô lại non nớt và cứng nhắc đến vậy. Cho dù đầu anh tê dại, sau vài giây sững sờ, anh vẫn do dự chống người dậy nhìn cô, trong đầu vụt qua một câu trả lời anh không dám nghĩ tới.
“Ấu Tân, em…?”
Em chưa từng trải qua sao?
Cảm giác như bị một con dao xẻo ra, Lâm Ấu Tân làm sao biết anh đang muốn hỏi gì, cô đau đến mức nước mắt lăn dài, móng tay sắc nhọn ghim vào bả vai anh: “Em cái gì mà em! Em không muốn nữa, anh đi ra mai! Em đâu có ngờ là đau thế này……”
Ban đầu, cô không hề hay biết, vì anh chẳng bao giờ để cô giúp một tay. Do đó, cô chẳng có chút kiến thức nào về việc này. Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy sợ hãi. Không được, cô không thể nào làm nổi, cô thật sự không thể chấp nhận được.
Nhìn phản ứng của cô như vậy, Chu Bẩm Sơn đã hoàn toàn chắc chắn.
Dù trái tim anh như muốn nổ tung nhưng sự im lặng trước cơn giông bão vẫn bao trùm lấy anh, kéo tâm trí anh trở lại cái ngày đầu tiên họ đến khu trượt tuyết Cảnh Bình một cách dễ dàng.
Câu nói “anh Lương” mà người quản lý nhà hàng lỡ lời thốt ra qua điện thoại gọi món, từng là một nỗi ám ảnh kinh hoàng với anh.
Đó là một ký ức thân mật mà anh luôn tìm cách né tránh, tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống.
Nhưng gáo nước năm xưa lạnh bao nhiêu, thì ngọn lửa hiện tại trong cơ thể họ lại nóng bấy nhiêu.
Khi cả hai gần như không thể nhúc nhích thêm, anh bỗng nhiên ghì xuống, điên cuồng hôn cô. Hành động lấp đầy của anh cứ thế tăng tốc, nhưng giọng nói lại trở nên dịu dàng đầy mê đắm: “Ấu Tân, Ấu Tân… Anh có một điều muốn nói với em.”
Lâm Ấu Tân chỉ thấy anh điên thật rồi! Khi không mà đợi lúc này để bày tỏ cảm nghĩ gì cơ chứ?
Trán cô rịn đầy mồ hôi, đôi mắt ướt át, đỏ hoe nhìn anh. Ánh mắt cô mông lung đến mức nói ra từng chữ cũng khó khăn: “Anh… nói đi…”
“Tối qua em nói, vợ chồng hợp pháp thì kịp thời hưởng lạc, nhưng anh lại không nghĩ thế.” Giọng anh cố kìm nén, khàn đi thấy rõ.
Đôi mắt cô ngây ra: “… Ý anh là gì?”
Anh khẽ thở gấp, cố gắng dằn lại dòng máu đang sôi sục trong người, ghé sát tai cô, hơi thở dồn dập, khẽ khàng thốt lên: “Anh yêu em.”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 35
10.0/10 từ 33 lượt.
