Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 32


Edit: Mỳ


Sáng hôm sau, Lâm Ấu Tân nhận được điện thoại từ Chu Tĩnh Thủy. Lần trước hai người có trao đổi WeChat nhưng chưa từng liên lạc, nên cuộc gọi lần này khá bất ngờ.


Chẳng vòng vo, Chu Tĩnh Thủy kể ngay về cuộc trò chuyện với Chu Bẩm Sơn tối qua. Tóm lại là bố mẹ Chu Bẩm Sơn muốn gặp mặt hai vợ chồng họ trong ngày hôm nay. Hai người họ có hai lựa chọn, một là đến nhà Chu Tái Niên dùng bữa, hai là đón họ sang căn hộ Nam Sùng.


Phòng tập lúc này khá ồn ào, tiếng nhạc rock sôi động vẫn đang vang lên. Cô phải dùng tay che một bên tai, cứ ngỡ mình nghe nhầm.


“Hôm Nguyên đán, Chu Bẩm Sơn bảo em là anh ấy bị ốm nên không đến à?”


“Vâng đúng rồi.” Ở đầu dây bên kia, Chu Tĩnh Thủy cười khổ: “Nghe đã biết là lý do vớ vẩn rồi. Anh trai em khỏe như trâu ấy, bố em nghe xong tức gần chết, bảo anh ấy cố tình làm mất mặt ông.”


Thực ra, lời của Chu Nhữ Thừa còn khó nghe hơn nhiều, ngay cả Lâm Ấu Tân và cả nhà họ Lâm cũng bị nhắc đến.


“Đây là cách giáo dục của nhà họ Lâm à? Ông nội nó đã dạy nó như thế này sao? Lấy chồng rồi mà cũng không biết khuyên răn chồng, cứ thế hùa theo Bẩm Sơn giở trò à?”


Ông Chu Nhữ Thừa đã làm việc ở Bắc Kinh ba mươi năm, cùng với tài sản và danh tiếng tích lũy từ đời ông bà nội kinh doanh trước đây, ông gần như có thể hô mưa gọi gió.


Thế nhưng, gia đình họ Chu lại coi trọng nề nếp Nho gia, khi chọn vợ luôn muốn tìm người dịu dàng, hiền thục, tốt nhất là sống theo kiểu người xưa, luôn khắc cốt ghi tâm “phu vi thê cương” thì càng tuyệt vời.


Và chuyện Chu Bẩm Sơn cùng Lâm Ấu Tân đồng loạt vắng mặt trong ngày Nguyên đán đã phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Chu Nhữ Thừa.


Tất nhiên, Chu Tĩnh Thủy không dám nói những lời này ra. Lần gặp trước tuy chóng vánh nhưng cô ấy đã thấy khá rõ. Dù là do mai mối, nhưng nói Lâm Ấu Tân là bảo bối trong lòng anh trai cô cũng không ngoa. Nếu để anh chị biết được những lời đó, chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Cô ấy không dại gì mà làm người ngốc đó.


Lâm Ấu Tân im lặng một lúc rồi đáp: “Chuyện này anh ấy có kể với chị rồi, anh ấy thật sự không khỏe chứ không phải là kiếm cớ đâu. Mà này, mấy hôm trước bệnh viện của anh ấy xảy ra một vụ tai nạn y tế, anh ấy bận đến đầu óc quay cuồng, còn không có thời gian ngủ nữa. Bố em có biết chuyện này không?”


Lâm Ấu Tân không phải là người lầm lì, ít nói như Chu Bẩm Sơn. Cô nói thẳng mọi chuyện, thậm chí còn muốn cùng chồng chứng minh rằng anh “thật sự không khỏe”.


Chu Tĩnh Thủy lấp bấp: “…Bố em có lẽ không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.”


Lâm Ấu Tân cười khẩy. Đến cả cuộc sống cơ bản của con trai mình cũng không thèm để tâm, vậy mà đi một quãng đường xa đến đây lại chỉ nghĩ đến việc ra oai. Có vẻ như cái “khăn bó chân” của nhà Thanh vẫn chưa được gỡ ra khỏi đầu vị bố chồng này của cô.


“Chị biết rồi, bọn chị sẽ đến.”


Cô đáp lại một cách nhàn nhạt, cũng không muốn làm khó Chu Tĩnh Thủy qua điện thoại, dù sao cũng chẳng có ích gì.


“Hay quá, hay quá, chị dâu! Chỉ cần gọi cho chị là được, em biết ngay chỉ có chị nói mới có tác dụng thôi mà.”


Coi như đó là lời xu nịnh, Lâm Ấu Tân bật cười. Nói thêm vài câu rồi cô cúp máy.


Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô gửi tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn, nói về việc sẽ đến nhà Chu Tái Niên ăn cơm. Nhưng có lẽ anh đang bận, nên chưa thấy hồi âm.


Hôm nay Tô Thanh Hà cũng đến tập luyện, như thường lệ lại mang cà phê, bánh ngọt và bánh kem nhỏ cho mọi người. Lâm Ấu Tân vào phòng pha nước lấy cà phê rồi đi thẳng, khi đóng cửa, cô loáng thoáng nghe thấy vài câu vọng ra từ bên trong:


“…Thầy Tô còn phải đóng phim nữa, bận rộn là phải rồi. Phim thể loại đua xe, hai nam chính, nghe đâu sau Tết sẽ đến Tây Thành để quay ngoại cảnh đấy.”


“Nam chính còn lại là ai thế?”


“…Khụ khụ, nghe nói là L… của chúng ta.”


Cô chưa kịp nghe rõ họ tên, thì điện thoại rung lên. Tiểu Ninh đang giục cô quay lại tập luyện.


Cô không để tâm nữa, bước nhanh đi.


/


Mãi đến gần trưa, khi sắp tan ca, Chu Bẩm Sơn mới nhắn tin lại.


Z: [Em khi nào rảnh? Gặp nhau ăn bữa tối là được.]


Lúc đó, Lâm Ấu Tân vừa kết thúc buổi tập, cô trả lời lại: [Buổi tối thì em rảnh, hôm nay hay ngày mai? Cần phải dứt điểm nhanh gọn!]


Bên kia, Chu Bẩm Sơn khựng lại vài giây rồi trả lời: [Ngày kia là thứ Bảy, anh không phải đi làm, em có cần tập luyện không?]


Cô nhất thời không hiểu được ý anh: [Thứ Bảy, Chủ Nhật này em không phải tập, có chuyện gì sao anh?]


Đối phương đang nhập văn bản…



Ba phút sau anh mới trả lời, nhưng lại không nói thẳng lý do, chỉ nhắn: [Hôm nay đi nhé, anh không muốn người không liên quan làm ảnh hưởng đến tâm trạng ngày thứ Sáu.]


Lâm Ấu Tân nhìn chằm chằm vào dòng chữ “tâm trạng ngày thứ Sáu” một lúc lâu mới hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.


Ban ngày ban mặt, mặt trời còn chói chang, vậy mà anh lại nghĩ gì vậy chứ!


Trong cơn xấu hổ và tức giận, cô gõ lia lịa, kết quả từ “Anh nghĩ cái gì vậy!” lại gõ thành “Anh đang nghĩ gì vậy!”. Nghĩ rằng ý nghĩa cũng tương tự, cô không xóa đi nữa.


Thế là…..


Ấu Tân: [Anh đang nghĩ gì vậy!]*


Bên kia im lặng hơn mười giây, rồi thành thật trả lời: [Đang nghĩ về em.]


Cô đứng hình, tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy đi vòng quanh phòng tập hai vòng, lại ngồi bệt xuống sàn, muốn nhắn gì đó để đáp trả lại anh.


Ấu Tân: [Ồ, vậy để em gửi anh một tấm selfie, anh có muốn xem không?]


Z: [Muốn chứ.]


Z: [Đây là phần thưởng cho tối qua à?]


Khi Tô Thanh Hà bước vào, anh thấy cô em Lâm đang ngồi khoanh chân trên sàn, quay mặt vào tường, hai má đỏ bừng như thể bị bức tường trêu ghẹo vậy.


“Làm gì đó?” Tô Thanh Hà đi tới, đưa tay sờ trán cô: “Sốt à?”


Lâm Ấu Tân giật mình, vội vàng úp điện thoại vào bụng, trợn tròn mắt giận dỗi: “Này! Đừng có động chạm lung tung!”


“Ối giời! Hai ta là mối quan hệ hôn môi trên phim đấy, sờ trán một cái cũng không được à?”


“Không được! Phim là phim, đời là đời, anh tránh xa em ra! Hơn nữa trên phim cũng đâu có cần hôn thật, anh bớt diễn sâu đi nhé!”


Phòng tập không có nhiều người, Tô Thanh Hà cười đùa trêu chọc cô, hai người nhanh chóng đùa giỡn với nhau, điều này giúp cô xao nhãng và quên mất việc nhắn tin lại cho Chu Bẩm Sơn.


Phía Chu Bẩm Sơn không nhận được hồi âm, anh đoán có lẽ cô đang ăn trưa, cũng không dám nói lời quá đáng nữa, chỉ dặn dò: [Ăn uống cẩn thận, tối gặp.]


Nghĩ thêm một chút, anh bổ sung: [Nhớ gửi ảnh.]


/


Chiều tan làm, hai người hẹn gặp nhau tại cổng nhà ông Chu Tái Niên.


Lần trước đến đây là sau khi đăng ký kết hôn, hai người cùng ăn một bữa cơm. Khi đó Chu Bẩm Sơn đã chuẩn bị một bộ quà tặng gồm trà, lần này Lâm Ấu Tân cũng học theo, sắm một bộ y chang.


Chu Bẩm Sơn giúp cô xách quà ra xe, thấy lạ bèn hỏi: “Chiều nay em đi mua quà à?”


“Em đâu có thời gian rảnh đâu. Chỉ gọi điện cho quản lý ở Nam Sùng nhờ chọn vài món rồi gửi tới thôi.”


Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dạ dáng rộng màu đỏ, thắt eo hờ hững, toát lên vẻ lười biếng nhưng vẫn rất sang trọng. Tóc búi cao gọn gàng, để lộ vầng trán đầy đặn, trên tai là đôi khuyên tai đính hai viên ngọc trai Úc trắng tinh cỡ lớn. Cô vẫn lái chiếc siêu xe màu đỏ quen thuộc, tiếng động cơ vang vọng cả một đoạn đường, nghe oai như đang làm nổ tung cả khu vực.


So với Lâm Ấu Tân lộng lẫy từ đầu đến chân, chiếc Mercedes chỉ hơn ba mươi vạn của Chu Bẩm Sơn đỗ cạnh xe cô, từ người đến xe trông không khác gì vệ sĩ của công chúa.


“Anh làm phiền công chúa rồi.” Anh vuốt nhẹ đầu cô.


“Anh chửi em đấy à?”


Chu Bẩm Sơn cười khẽ, khoác tay lên vai cô: “Vào thôi.”


Lần đầu gặp mặt với ông Chu Nhữ Thừa và bà Cố Lị không hề căng thẳng như cô tưởng.


Ngược lại, không khí khá ôn hòa.


Đặc biệt là bà Cố Lị, người mẹ kế này hoàn toàn khác với những nhân vật mưu mô hay sát thương bằng sự quan tâm mà cô từng thấy trong tiểu thuyết. Ngược lại, bà rất lạnh nhạt, thậm chí là thờ ơ. Bà mặc một chiếc sườn xám cổ điển màu xanh ngọc bích, im lặng ngồi cạnh Chu Tĩnh Thủy. Ngoài những lời chào và nụ cười cần thiết, bà gần như là một người được bao bọc trong vỏ bọc cứng nhắc.


Còn ông Chu Nhữ Thừa thì khỏi phải nói, đúng chuẩn phong thái của một vị lãnh đạo: áo sơ mi trắng bên trong, khoác ngoài là áo gile len màu xám đậm. Lông mày ông nhíu lại thành chữ “xuyên”() mỗi khi nói chuyện, câu nào cũng là:


“Kết hôn rồi thì sau một năm nên tính đến chuyện có con đi” hay “Cứ mãi làm ở tiền tuyến cũng chẳng có ý nghĩa gì, sớm chuyển sang quản lý hành chính, đi theo con đường chính trị mới là đúng đắn.”


Trong bữa ăn, thi thoảng cô để ý thấy Chu Bẩm Sơn có vài nét giống với bố anh, đặc biệt là góc nghiêng. Giống như hai tảng băng cùng được tạo ra từ một vùng băng giá, ngay cả sự lạnh lùng và gai góc cũng tương tự nhau.



Chu Tái Niên ngồi ở ghế chủ tọa, vì nể tình bạn với Lâm Giới Bình nên thỉnh thoảng nói vài câu quan tâm đến cô.


Chu Bẩm Sơn nhíu mày: “Đám cưới thì không vội, còn chuyện con cái…”


Bỗng tay anh bị nắm chặt.


Lâm Ấu Tân liếc nhìn anh một cái rồi quay sang mỉm cười với các bậc bề trên trên bàn, cam đoan: “Không thành vấn đề ạ, chúng cháu đã có kế hoạch rồi. Sau khi đám cưới xong sẽ chuẩn bị mang thai ạ.”


Chu Tái Niên lập tức mỉm cười hài lòng, vỗ tay: “Đúng là Ấu Tân hiểu chuyện! Bẩm Sơn trước đây luôn nói không muốn có con, mấy năm nay ông đã gần như chấp nhận sự thật là thằng bé sẽ không có con nối dõi rồi.”


Chu Nhữ Thừa cũng hiếm hoi lộ ra nụ cười, dù hơi gượng gạo nhưng đã khá hơn lúc mới vào nhà nhiều: “Khi nào đến lúc thì cứ về Bắc Kinh mà dưỡng thai, để mẹ kế con chăm sóc.”


Bị nhắc đến bất ngờ, bà Cố Lị hơi giật mình, cười nhạt không biểu cảm: “Không thành vấn đề.”


Chủ đề sau đó chuyển sang việc sinh con trai hay con gái. Chu Bẩm Sơn đã không nói thêm lời nào, để mặc cho chuyên gia bịa chuyện bên cạnh tự do tung hứng. Anh cảm thấy thoải mái, lẳng lặng xem cô xoay tất cả mọi người như chong chóng.


Lâm Ấu Tân mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, diễn xuất đạt đến mức thượng thừa: “Đương nhiên là phải sinh con trai trước ạ! Một trai một gái là tốt nhất, anh trai và em gái, con cái đầy đủ, tạo thành chữ ‘hảo’ mà!”


Chu Tái Niên đã được Lâm Giới Bình cảnh báo từ trước, biết cô nhóc này từ nhỏ đã không phải dạng vừa. Nghe một hồi, ông cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, dần dần không nói chuyện nữa.


Ngược lại, Chu Nhữ Thừa không biết gì, nghe đến đâu lại dặn dò Cố Lị đến đó, bảo bà chuẩn bị sẵn sàng. Thậm chí trong lòng ông còn thay đổi cái nhìn về cô, thấy đứa trẻ này thật sự rất tốt.


Ăn cơm xong, Chu Bẩm Sơn bị Chu Nhữ Thừa và Chu Tái Niên gọi vào nói chuyện riêng. Lâm Ấu Tân thì ngồi ở sofa, trò chuyện với Chu Tĩnh Thủy.


Tĩnh Thủy: “Anh hai em gần đây giao cho em một công ty truyền thông để kinh doanh. Chà, mấy nghệ sĩ đó loạn xì ngầu hết cả, ngày nào cũng phải đi giải quyết khủng hoảng truyền thông!”


Chu Tĩnh Thủy nghĩ rằng cùng là con nhà giàu thì mình và chị dâu sẽ có nhiều chuyện để nói. Thế nhưng, rõ ràng là Lâm Ấu Tân chẳng có hứng thú với mấy thứ này.


“Tĩnh Thủy à, xin lỗi nhé, chị không đọc tin tức showbiz.”


“À, vậy bình thường chị giải trí bằng gì?”


“Chị làm việc bình thường thôi, tan làm thì về xem phim, đọc sách hoặc xem kịch của mấy đồng nghiệp.”


Chu Tĩnh Thủy gật gù suy tư: “Vậy thì chị và anh cả em chắc chắn có nhiều chuyện để nói. Anh ấy cũng thích xem kịch lắm, mấy năm trước cứ chạy sang Thượng Hải suốt. Lần nào hỏi cũng bảo là đi xem kịch.”


“Thượng Hải á?” Lâm Ấu Tân thắc mắc: “Mảng kịch ở Bắc Kinh cũng rất nhiều mà, sao anh ấy lại đến Thượng Hải làm gì?”


Chu Tĩnh Thủy nhún vai: “Không biết nữa, logic của hai bọn em với anh cả từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ hiểu được. Chắc là thấy Thượng Hải phồn hoa hơn chăng? Bắc Kinh ở dưới chân Hoàng Thành, so với Thượng Hải thì vẫn hơi buồn tẻ.”


Dù là anh em ruột, Chu Tĩnh Thủy đương nhiên không thân với Chu Bẩm Sơn bằng Chu Túc Hàm và mẹ. Có một vài chuyện cô ấy muốn hỏi nhưng không dám, sợ lỡ chạm vào vảy ngược nào đó của anh thì phiền chết đi được.


“Chạm vào thì sao? Anh ấy có nổi giận không?”


“Đương nhiên là có chứ ạ.” Chu Tĩnh Thủy ngạc nhiên: “Anh cả nhà em có nhiều quy tắc lắm.”


Lâm Ấu Tân tò mò: “Ví dụ như?”


“Ví dụ như anh ấy bị ám ảnh sạch sẽ, đồ người khác chạm vào anh ấy sẽ không chạm lần thứ hai, nói gì đến đồ người khác đã ăn, cứ như thể anh ấy sẽ bị trúng độc nước bọt vậy.


Anh ấy cũng không thích người khác đứng gần quá, kể cả người nhà cũng phải giữ khoảng cách xã giao.


Anh ấy còn không thích người khác quyết định thay hoặc ép anh ấy làm gì, nếu không sẽ rất tức giận. Em nhớ năm xưa bố định thay đổi nguyện vọng thi đại học của anh ấy. Dù không thành công, nhưng anh cả vẫn gửi cho bố một lá thư tay tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con. Lần đó làm bố em hả, tức đến mức phải nhập viện…”


Chu Bẩm Sơn trong lời kể của Chu Tĩnh Thủy hoàn toàn khác với người mà cô biết.


Hôm qua, cô mới biết các đồng nghiệp trong bệnh viện coi anh là “bông hoa tuyết trên đỉnh núi trời” đã thấy hơi bất ngờ. Nhưng hôm nay, phiên bản Chu Bẩm Sơn cuồng sạch sẽ, khó tính này càng khiến cô kinh ngạc hơn.


Kinh ngạc vì những quy tắc đó anh chưa bao giờ áp dụng lên cô.


Chỉ riêng quy tắc đầu tiên, đêm qua anh thậm chí còn uống phải một chút dịch lỏng để tránh né cô, ngay cả cô còn thấy gớm nhưng lại chẳng thấy anh nhíu mày lấy một cái.


Lâm Ấu Tân tò mò liếc nhìn người đang bị dạy bảo. Như có thần giao cách cảm, anh cũng nhìn lại nhưng vẻ lạnh lùng, chán ghét vẫn chưa biến mất, khiến cô sững sờ.


Sau đó, cô mím môi cười, chỉ ra ngoài cửa rồi đứng dậy.


/


Chiếc xe của hai người đỗ ở khu vực dành riêng cho xe khách trong sân sau. Hôm nay chỉ có hai người họ đến.



Lâm Ấu Tân cầm chìa khóa xe của anh, lên xe trước. Một lúc sau, cô thấy một bóng người mặc áo trắng quần đen bước ra.


“Sao lại ra đây?” Anh đóng cửa xe: “Ông nội bảo chúng ta đừng về vội, ở lại đây ngủ một đêm đã. Em có tiện không?”


“Tiện chứ, mai có phải thứ Bảy đâu.” Cô cười nhìn anh.


Khuôn mặt Chu Bẩm Sơn quả nhiên hiện lên vẻ ngượng nghịu, yết hầu khẽ nuốt xuống. Anh lảng sang chuyện khác, nhìn cô và lặp lại câu hỏi ban đầu: “Sao vậy, ở cùng với Tĩnh Thủy không thoải mái à em?”


Anh thấy hai người họ trò chuyện rất vui vẻ, cứ tưởng là hòa hợp lắm.


“Không có, em gái anh khá hoạt bát mà.”


Lâm Ấu Tân đã quen ngồi xe anh. Vừa lên xe, cô đã bật máy sưởi, rồi cởi giày, ngồi vắt chân lên ghế phụ.


Cô nhìn anh: “Em thấy anh không vui nên mới muốn anh tìm cớ ra ngoài tìm em đấy.”


Chu Bẩm Sơn không ngờ cô lại nhận ra. Anh hơi cúi đầu, tay đặt trên vô lăng: “Cũng ổn, anh quen rồi.”


Vấn đề gia đình, họ có quá nhiều điều để nói. Cô cũng quá hiểu anh đang khó chịu chuyện gì.


Nhưng tình cảnh của cô và Chu Bẩm Sơn cũng không giống nhau lắm. Từ nhỏ, cô đã tách khỏi Lê Thanh, được nhà họ Lâm nuôi dưỡng. Dù đôi khi Lê Thanh không hài lòng vì cô xa cách, nhưng cũng chẳng dám đòi hỏi nhiều hơn, vì sau lưng cô có cả nhà họ Lâm chống lưng.


Nhưng chuyện này lại khác hẳn với anh, đặc biệt là trong một gia đình truyền thống như nhà họ Chu. Bố có thể phạm sai lầm, thậm chí sai lầm lớn, nhưng vẫn có quyền lực tuyệt đối trước mặt con cái, thi thoảng lại muốn đàn áp để chứng tỏ cái sự thật nực cười rằng “bố mãi mãi là bố”.


“Vậy… dì Cung có vẻ là người tốt nhỉ?” Cô nhìn Chu Bẩm Sơn.


Anh khẽ cười, một nụ cười rất nhẹ: “Em nghĩ sao?”


“Rất lặng lẽ, trông không phải là người hay gây chuyện.”


Chu Bẩm Sơn ngập ngừng, gật đầu: “Đúng là lặng lẽ. Năm anh mười ba tuổi, có lần anh sốt cao gần 40 độ, hôn mê cả ngày. Trong nhà chỉ có bà ấy, nhưng bà ấy lại không gọi cấp cứu hay bác sĩ, cứ xem như không có anh. May mà bà vú quay về lấy đồ nên mới phát hiện ra anh đang bệnh.”


Lâm Ấu Tân kinh hoàng mở to mắt: “… Cái gì? Vậy bố anh nói sao? Đây là tội giết người mà.”


“Không có gì cả, lúc đó bà ấy đang mang thai. Chỉ cần nói là không để ý, họ cũng không truy cứu nữa.”


Lâm Ấu Tân há hốc miệng, sau đó tức giận đấm một cái vào đùi: “Sao bà ta ác độc thế!”


“Không tiện bình luận.” Chu Bẩm Sơn kéo tay cô lại xoa xoa, sợ cô tự đấm đau mình: “Nhưng không lâu sau đó bà ấy sẩy thai. Anh cũng chuyển từ Bắc Kinh đến Tây Thành học, coi như là quả báo của bà ấy đi.”


Chu Bẩm Sơn không muốn nhắc lại chuyện cũ.


Hơn nữa, anh đã ngoài ba mươi tuổi, nếu cứ mãi nhắc đến những chuyện này thì sẽ có vẻ như đang than vãn. Nhưng trước mặt cô, anh lại không thể kiềm chế được mà bộc lộ những điểm yếu của mình, chỉ mong cô có thể dành sự chú ý nhiều hơn cho anh.


Quả nhiên, cô tức giận. Bàn tay phải còn lại và đấm thêm một cái nữa: “Ông trời có mắt!”


“… Đừng tự làm mình đau mà em, đau lắm không? Để anh xoa cho.” Anh bị vẻ phẫn nộ của cô chọc cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp.


Tức giận, đau lòng, sao lại không phải là quan tâm chứ?


Lâm Ấu Tân khó chịu quay người, đưa cả hai tay cho anh. Trong lòng cô cảm thấy xót xa.


Những người có khả năng đồng cảm cao thì bẩm sinh rất dễ mềm lòng, nhất là với những người đồng cảnh ngộ, cùng có vết thương lòng.


Lúc này, cô nhìn Chu Bẩm Sơn, càng nhìn càng thấy anh thật đáng thương.


Dù đã ba mươi mốt tuổi, cách tuổi mười ba rất xa, nhưng những năm qua hẳn anh đã rất khổ sở.


Mẹ qua đời sớm vì khó sinh, bố ngoại tình và tái hôn khi mẹ còn mang thai. Mẹ kế muốn hại chết anh, nguyện vọng đại học suýt bị bố đổi…


Bảo sao anh lại lạnh lùng như một tảng băng. Với những chuyện như vậy, không trở thành người phản xã hội đã là tốt lắm rồi.


“Chu Bẩm Sơn, em thấy anh đáng thương quá…”


Cô thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng, cứ như chỉ cần xé toạc tấm màn này ra thì nỗi xót xa trong lòng cô mới có thể được anh chia sẻ.


Chu Bẩm Sơn hơi sững lại, nghe giọng cô nghèn nghẹn thì lập tức ngẩng lên. Anh thấy cô khẽ nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe như thể chính cô đang chịu ấm ức.


“Ấu Tân, chuyện qua rồi mà. Đã nhiều năm rồi, anh cũng sắp làm bố rồi.”



Sao cô có thể đáng yêu đến thế.


“Nhưng em nghe mà thấy khó chịu trong lòng…” Cô bĩu môi nhìn anh, thật sự hít một hơi rồi nước mắt lã chã rơi.


“Đừng…” Chu Bẩm Sơn giờ mới thực sự cuống. Anh vội vàng tìm khăn giấy trong ngăn đựng đồ, cẩn thận lau nước mắt cho cô.


“Ngoan nào, đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi. Sau này chúng ta không nhắc đến nữa, được không em?”


Lâm Ấu Tân cũng không hiểu sao mình lại thế. Anh càng dỗ, lòng cô càng thấy khó chịu.


Không biết là vì anh hay vì chính mình, cô cứ cảm thấy hai người họ đều khá thê thảm.


Thấy nước mắt cô sắp tràn ra nữa, Chu Bẩm Sơn bất lực. Anh dùng tay trái điều chỉnh nút ghế, ghế lái lùi về sau, rồi ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.


Anh đã từng bế cô với tư thế này lần trước khi xem mặt trời mọc. Cô áp má vào lồng ngực ấm nóng, đang đập mạnh của anh. Đôi tay mạnh mẽ của anh ôm lấy lưng cô, vỗ nhẹ từng cái, mang lại cảm giác an toàn như được bao bọc.


“Ấu Tân, anh thật sự sợ nhìn thấy em khóc. Mỗi khi anh thấy em khóc, anh lại không biết phải dỗ em thế nào, anh chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện này cả.”


Trong lòng Chu Bẩm Sơn mềm nhũn, cũng đau lòng vô cùng.


Cô gái mà anh đã mong nhớ bao năm như thế này, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh, vốn là một chuyện không thể có được. Anh lấy đâu ra phúc phận để cô phải khóc vì mình chứ?


Anh thậm chí còn cảm thấy ti tiện vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình.


“Em không sao, chỉ là cảm động thôi.” Cô rút khăn giấy lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy đỡ hơn chưa? Giờ thì không khó chịu nữa rồi chứ.”


Chu Bẩm Sơn cúi đầu, thấy khóe mắt cô đỏ hoe và ướt nhòe một chút lớp trang điểm, lại mang một vẻ đẹp quyến rũ bất ngờ. Anh khẽ “ừm” một tiếng, giọng khàn khàn: “Anh đỡ lâu rồi. Em còn khó chịu không?”


Cô hít mũi, đôi mắt đỏ ửng có vẻ trách móc anh: “Vẫn còn một chút…”


Ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt Chu Bẩm Sơn nóng rực nhìn vào đôi mắt và bờ môi của cô. Yết hầu khẽ nuốt xuống: “Vậy phải làm sao?”


Anh thấy mình thật ti tiện. Cô đang khóc, thế mà anh lại chỉ muốn hôn cô.


Và Lâm Ấu Tân dường như hiểu được ánh mắt của anh. Cô đưa một tay lên nắm lấy cổ áo anh, giọng mềm mại: “Hôn em đi…..”


Trong khoang miệng cô có mùi long nhãn thơm lừng. Cả hai đã uống trà kim tuấn mi(1) của ông nội Chu sau bữa ăn. Lưỡi họ nhẹ nhàng quấn lấy nhau, như đang truyền sức mạnh cho đối phương.


Giữa họ chưa bao giờ có sự dịu dàng êm ả. Mỗi khi chạm vào nhau, họ lại như châm ngòi nổ. Môi anh nhanh chóng lần xuống sau tai, rồi đến cổ. Họ quấn lấy nhau say đắm.


Chu Bẩm Sơn sợ nếu hôn sâu hơn sẽ không dễ quay lại, nên chỉ hôn nhẹ một lúc rồi rút ra. Anh xoa má cô, giọng nói đầy bất ổn: “Chúng ta về thôi, Ấu Tân.”


Nhưng người bị khơi dậy d*c v*ng lại thấy khó chịu. Cô nhìn anh đầy vẻ hờn dỗi: “Hôn thêm một chút nữa đi mà anh…..”


“Hôn nữa thì không về được đâu.”


Người nào đó không vui. Cô cứ thế đỏ mắt nhìn anh, không nói gì, nhưng cũng không có vẻ đồng ý.


Chu Bẩm Sơn bị ánh mắt cô nhìn đến mềm nhũn cả tim, lại càng cảm thấy khao khát. Cuối cùng, trước khi cô kịp chủ động, anh đã mạnh mẽ ôm lấy gáy cô, cắn lấy bờ môi đỏ mọng, bá đạo l**m vào trong.


“Há miệng ra.”


“Há to thêm nữa, chưa đủ đâu em.”


Anh ôm cô, đè cô lên vô lăng để hôn. Khóe môi tràn ra sợi chỉ bạc. Hôn cô ở mọi góc độ, vẫn thấy chưa đủ. Lòng cô như đang bừng lên một thứ cảm xúc mãnh liệt. Cô cọ cọ eo vào người anh.


Hơi nóng dâng lên. Đầu anh ong ong. Anh nhắm mắt: “… Ấu Tân, về nhà rồi chúng ta làm tiếp, được không?”


“Anh à…” Cô tưởng anh muốn đi, có chút khó chịu gọi anh, không kìm được mà trèo lên l**m yết hầu anh, hết lần này đến lần khác.


Đầu óc Chu Bẩm Sơn tê dại. Toàn thân cơ bắp căng cứng. Anh lập tức th* d*c, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, tựa như có lửa giận âm ỉ.


Người trước mặt này thực sự quá mạnh mẽ, có thể xé toạc mọi lớp vỏ bọc quý ông của anh.


Đây vẫn còn là trên xe.


Nhưng anh không thể chịu được nước mắt của cô, dù là khóc vì buồn hay nước mắt sinh lý. Thế là ngăn đựng đồ lại được mở ra. Mùi khăn giấy cồn lan tỏa trong không gian chật hẹp, dính vào các ngón tay.


“Ấu Tân, em hư quá.” Anh với đôi mắt tối sầm, m*t mạnh một cái lên môi cô. Cùng lúc, môi cô cảm nhận được sự ẩm ướt, mát lạnh.


“Em như vậy, chỉ khiến anh muốn làm em hư hơn thôi.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 32
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...