Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 31


Edit: Mỳ


Lời cô nói tuy không rõ ràng, ngọt ngào mềm mại nhưng cũng đủ để anh hiểu ý. Chỉ là vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ, đặc biệt là Chu Bẩm Sơn. Vốn dĩ đang kìm nén, giờ đây những sợi dây căng cứng trong đầu anh đã đứt mất vài sợi.


Anh cau mày, giọng nói có chút khó khăn: “Ấu Tân, hôm nay không được.”


Cơ thể Lâm Ấu Tân đột ngột cứng đờ, đôi mắt ngấn nước mơ hồ nhìn anh: “…Tại sao? Anh không muốn em sao?”


Giọng cô run rẩy đầy vẻ không tin nổi. Thậm chí vì là người chủ động nên cô càng thêm tủi hổ. Cô đã cố gắng đến mức đó, vậy mà anh vẫn không đồng ý?


Thấy cô hiểu lầm, Chu Bẩm Sơn lập tức ôm chặt cô vào lòng, để phần cơ thể cả hai dán vào nhau sát hơn nữa. Anh hôn cô thật mạnh: “Không phải. Sao anh lại không muốn em được chứ? Anh nằm mơ cũng muốn em.”


“Nhưng chúng ta không có bao cao su, Ấu Tân. Em mua chưa?”


Em mua chưa?


Câu hỏi hồn bay phách lạc ấy như một quả tạ lớn từ trên trời rơi xuống, gõ mạnh vào đầu cô, khiến cô tỉnh cả người. Lâm Ấu Tân ngớ ra, cơn khao khát trong lòng lập tức tiêu tan. Mọi cảm xúc mãnh liệt đều thoái lui về cơ thể rồi dần dần nguội lạnh. Cô vậy mà lại quên mất chuyện này.


Hôm nay quá đột ngột, không ai trong số họ chuẩn bị sẵn đồ dùng. Nhưng tại sao anh lại không mua trước? Một người chu đáo đến mức luôn có nước súc miệng, khăn giấy ướt tẩm cồn và băng gạc cá nhân trong xe, tại sao sau khi đăng ký kết hôn lại không mua bao cao su để sẵn ở nhà chứ?


“Làm sao em biết anh dùng cỡ nào mà mua! Sao anh không mua chứ!” Cô không kiềm chế được, đôi mắt đỏ hoe mắng anh.


Ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh như nước, chiếu lên giường như dải ngân hà rải rác, hòa quyện với làn da trắng sứ như ngọc.


Chu Bẩm Sơn sững lại, cau mày: “Xin lỗi, gần đây bệnh viện bận quá, anh quên mất.”


Sau khi ngắm mặt trời mọc, anh đã luôn suy nghĩ về chuyện này, cũng đã nghĩ đến việc chuẩn bị, nhưng vì bệnh viện quá bận rộn nên anh đã quên, cũng không ngờ mọi chuyện lại đến đột ngột như vậy. Lúc này, sự thỏa mãn bất ngờ đi kèm với nỗi dằn vặt lương tâm khiến anh phải kiềm chế đến mức toàn thân đau nhức.


Lâm Ấu Tân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Nhiệt độ trong phòng ngủ hơi thấp, dù không bật đèn nhưng ánh trăng vẫn sáng tỏ. Dưới cái nhìn chăm chú và cau mày của anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thế là cô đột nhiên đỏ hoe mắt, đưa tay định kéo áo xuống.



“Ấu Tân.” Anh định dỗ dành, nhưng bị cô hất tay ra.


“Đừng chạm vào em!”


“Toàn là lý do lý trấu, rõ ràng là anh không muốn.” Cô ấm ức tố cáo: “Không cần thì thôi! Sẽ không có lần sau đâu. Từ hôm nay chúng ta ngủ riêng!”


Cụm từ “ngủ riêng” như một mật khẩu cấm kỵ, hơi thở trên người anh lập tức nặng trĩu. Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô kéo áo xuống, yết hầu nghẹn lại: “Ấu Tân, lần này là lỗi của anh nhưng đừng nói câu đó lần thứ hai. Chúng ta không thể ngủ riêng. Anh cũng không có ý không muốn em.”


“Anh quản em à! Em không muốn ngủ với anh nữa thì sao! Anh đi mà ngủ với bệnh viện của anh đi!” Cô giận dữ mất kiểm soát, lại thêm nỗi tủi thân vì sự chủ động hạ thấp lòng tự trọng không được đáp lại, nước mắt lập tức tuôn ra. Đôi mắt đỏ hoe tố cáo: “Anh buông em ra! Ai động một chút là hôn em? Ai không chuẩn bị? Chu Bẩm Sơn, anh thật đáng ghét! Thà em lấy người khác còn hơn!”


“Em còn muốn lấy ai nữa?” Giọng anh vô thức cao hơn mấy phần, cau mày: “Ấu Tân, đừng nói những lời như vậy.”


“Cái này không được, cái kia cũng không được! Sao anh lắm cái không được thế! Bố em còn chưa nói với em nhiều cái không được như vậy! Buông em ra! Anh nhìn cái gì mà nhìn! Anh cũng không được nhìn!”


Cô giận dỗi ầm ĩ, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt anh đã sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô.


“Ấu Tân, từ từ thôi. Có được không em?”


“Từ từ cái gì mà từ từ, anh đưa…”


Lời còn chưa nói hết, cô đã bị anh ghì chặt. Hơi thở anh không ổn định nhưng không chút do dự cúi xuống hôn cô. Rất nhanh, cô run rẩy từng cơn trong tiếng hôn chụt chụt của anh, sống lưng tê dại như có dòng điện chạy qua.


Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc mâu thuẫn của cô lúc này. Người tức giận là cô, người khao khát cũng là cô. Vậy mà ngay sau đó, vì anh hôn quá mãnh liệt, người muốn trốn tránh lại là cô.


Chu Bẩm Sơn nghe thấy tiếng cô hít vào, ngẩng đầu: “Trốn cái gì, em không thích anh hôn à?”


Cô cắn môi không nói. Một lúc sau mới lí nhí: “…Hôn nhẹ thôi, đồ thô bạo…”


Cô thầm thấy mình thật vô dụng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy? Nhưng được anh hôn thực sự rất thoải mái. Chu Bẩm Sơn phản ứng một lúc, nghe ra lửa giận trong cô đã nguôi, không khỏi bật cười khẽ: “Được rồi, công chúa.”


Lửa giận cứ thế tan dần, cho đến khi nụ hôn của anh ngày càng đi chệch khỏi quỹ đạo. Cô không khỏi siết chặt bụng dưới, hai chân thẳng tắp, hơi sợ hãi đẩy anh ra: “Anh định làm gì? Em về nhà còn chưa…”



Dù cô là người bày tỏ nhu cầu trước, nhưng anh chỉ có thể khao khát cô hơn. Anh cúi xuống hôn lên khóe mắt ướt đẫm mồ hôi, đầu mũi ướt át và đôi môi hồng hào của cô, động tác dịu dàng như thể đang đối xử với một món bảo vật quý giá mà anh đã khó khăn lắm mới có được bên mình.


“Em đẹp quá, Ấu Tân.”


Dưới ánh trăng, hơi thở anh dần trở nên nặng nề, nhưng trong mắt anh không hề có chút ô uế nào, mà tràn ngập sự ngưỡng mộ và tình yêu. Anh đối với cô hình như luôn như vậy. Cô thậm chí còn thoáng nghĩ, sao lại có người coi anh là “bông sen trên đỉnh núi tuyết” nhỉ? Cô không thể nào hiểu nổi.


Chỉ là những lời nhận xét của Chu Bẩm Sơn, dù thật lòng hay không, cũng khiến cô có chút lúng túng. Cô cảm thấy nóng ran dưới ánh mắt anh, vừa lạ lẫm vừa xấu hổ, lại có một cảm xúc khó gọi tên nào đó đang nảy mầm trong lòng. Lúc này, vì sự dịu dàng của anh, cô thậm chí còn thấy hơi áy náy. Cô không nên giận dỗi với anh như vậy, có lẽ anh thực sự có nhịp điệu riêng của mình, sao cô có thể quá đáng thế…..


Suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô, cho đến khi dòng nước ấm trong phòng tắm tràn qua ngực, cô khẽ cau mày, miễn cưỡng thêm dấu ngoặc kép vào từ “dịu dàng”.


Cô dọn dẹp rất nhanh, vì cô cảm thấy công đoạn nhờ người khác làm trước đó dường như đã bù đắp cho một phần công việc hiện tại. Vừa tắm xong bước ra, Chu Bẩm Sơn đã thay xong bộ ga trải giường mới.


“Anh phải tăng ca mấy ngày ở bệnh viện, nên không kịp lo. Hôm nay tiện tay thay luôn.”


Phòng ngủ cuối cùng cũng bật đèn. Dưới ánh sáng không quá chói, cô vẫn còn hơi ngượng nhưng đối phương đã thản nhiên giải thích xong và bước đến, cúi đầu định hôn cô. Đêm nay như đã khởi động một cơ chế hôn nào đó.


“Anh…” Hơi thở cô vẫn chưa ổn định, nghiêng đầu né tránh: “Anh súc miệng trước đi…”


Con thú nhỏ đã được thỏa mãn không còn vẻ hung hăng khi chưa được đáp ứng, ngược lại còn tỏ vẻ chê bai người đã phục vụ mình. Đúng là tiểu công chúa. Chu Bẩm Sơn bật cười: “Cái này cũng chê sao?”


Cô phồng má, từ từ đẩy anh: “Mặc kệ! Anh đi đi…”


Chu Bẩm Sơn túm lấy tay cô, kéo cả hai vào phòng tắm: “Đi cùng anh.”


Sự thân mật chỉ sau việc hòa quyện khiến cả hai đều không thể chịu được khi cơ thể tách rời. Lâm Ấu Tân không phản đối, ngoan ngoãn để anh nắm tay đi vào.


Khi Chu Bẩm Sơn đánh răng, anh không khỏi xao nhãng. Vì trải nghiệm quá mới mẻ, một vài hình ảnh mà ngay cả trong tưởng tượng và giấc mơ cũng không thể chạm tới cứ bất chợt xuất hiện, liên tục k*ch th*ch thị giác và thần kinh của anh.


Với Lâm Ấu Tân, cảm giác xấu hổ lạ lẫm cũng bất chợt ập đến, nhưng cô không muốn nhớ lại nửa tiếng mất kiểm soát kia.


Chu Bẩm Sơn lúc về đã tắm rồi, giờ lẽ ra nên tắm lại bằng nước lạnh một lần nữa, nhưng anh không đi. Anh chỉ nghiêm túc lấy kem đánh răng, chuẩn bị đánh lại một lần nữa. Lâm Ấu Tân liếc nhìn qua gương, một cục kem đánh răng khá lớn, sau đó như bị bỏng mà quay đi: “Anh… sao vẫn chưa xong vậy?”



“Em như vậy sao anh xong được.” Không mạnh mẽ hơn là may rồi.


“Em đã nói là giúp anh mà…”


“Sẽ làm bẩn em, thôi vậy.”


Lâm Ấu Tân đỏ mặt không nói, lí nhí: “Bẩn thì bẩn chứ…”


Chu Bẩm Sơn lập tức liếc cô, cảm thấy lại có hơi nóng dâng xuống, anh bóp tay cô cảnh cáo: “Không được nói linh tinh.”


Anh đánh răng rất nhanh, cũng không cảm thấy chuyện vừa rồi có chút gượng gạo nào, làm một cách rất tự nhiên. “Em tắm trước khi về từ phòng tập à?” Anh nhìn cô qua gương.


“Vâng, tập xong người đầy mồ hôi, lại còn đi chơi, không tắm không thoải mái. Sao anh biết?”


Anh súc miệng xong, lau sạch giọt nước trên miệng bằng khăn rửa mặt, nghiêm túc nói: “Vì anh ngửi thấy mùi rất ngọt.”


Mặt Lâm Ấu Tân đỏ bừng. Cô hít sâu mấy hơi, phát hiện cuối cùng vẫn không thể thắng được một thiên tài như anh, đành phải căng mặt: “À, em không biết nữa. Chắc anh ngửi nhầm rồi.”


Chu Bẩm Sơn cười, lau khô nước trên miệng: “Vậy à? Vậy lần sau anh sẽ nếm thử cẩn thận rồi nói cho em biết.”


Không thể ở lại phòng tắm được nữa, cô xấu hổ, quay người về giường. Phần giường cô thường nằm ướt một mảng lớn như vừa đánh đổ ly nước. Dù đã thay ga trải giường mới nhưng vẫn không thể che hết, sờ vào thấy ẩm ướt. Chu Bẩm Sơn vừa bước ra đã thấy cô dùng tay sờ, tim anh siết lại: “Em làm gì vậy?”


“Ướt lắm, làm sao ngủ được?”


Lúc này, cô lại ngây thơ và tốt bụng như một đứa trẻ, thực lòng nghĩ cho anh. “Em nói xem phải làm thế nào?”


Cô cười, cố ý nói: “Vậy ngủ riêng thôi!”


Chu Bẩm Sơn quả nhiên tức giận, đưa tay xoa mạnh đầu cô: “Em đừng có mà mơ. Không được nói câu đó nữa.”


Cuối cùng, cả hai ôm nhau ngủ trên phần giường của cô.



Chu Bẩm Sơn nhắm mắt, từng chút một mổ hôn lên môi cô: “Không cần, cứ như thế này thôi.”


“Nhưng anh chen lấn em.”


“Chỗ nào chen lấn?”


“Phía dưới…” Cô đưa tay đẩy một cái.


“Ấu Tân.” Một tiếng cảnh cáo đầy kìm nén.


Anh biết cô tò mò và muốn thử, vừa rồi suýt nữa đã bị cô kéo xuống để khám phá. Cô thật hoang dã và điên rồ.


Cô cười khúc khích: “Xin lỗi, xin lỗi, anh trai à tha thứ cho em nhé.”


Anh giật mình. Sau khi tiêu hóa được cách xưng hô này, anh bật cười và thở dài. Thôi vậy, tất nhiên là tha thứ cho cô rồi.


Mưa tan mây tạnh, trong phòng ngủ chỉ còn hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Chu Bẩm Sơn không ngủ được, chạm vào trán cô và nhắc đến cuộc điện thoại của Chu Tĩnh Thủy tối nay.


“Mấy ngày nữa có thể phải đến chỗ ông nội. Lễ Nguyên đán không sang, bên đó cứ đòi gặp em.”


“Anh muốn gặp không?” Cô buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn vô thức nghĩ cho anh trước.


Chu Bẩm Sơn cười, ôm cô chặt hơn một chút: “Không muốn gặp, nhưng không còn cách nào, miễn cưỡng đi một chuyến.”


“Vậy em cũng miễn cưỡng đi cùng anh một chuyến.”


Đáng yêu quá. Anh thở dài, vùi mặt vào cổ cô hít lấy mùi hương một lúc, giọng nói khàn khàn đầy kiềm chế: “Mai anh sẽ mua.”


“Cái gì?”


“Anh nói cái gì cơ?”


Người được thỏa mãn hừ một tiếng đắc ý: “Quá giờ rồi, không nói nữa.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 31
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...