Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 101: Phúc Lợi 2


Edit: Mỳ


Lễ Trung Thu


Một năm sau khi Lâm Ấu Tân được nhận vào Nhà Hát lớn Thượng Hải, cuối cùng thì vở kịch thường niên của đoàn cũng đã bắt đầu tour lưu diễn toàn quốc. Lúc họ đến với vùng Huy Nam thì vừa hay là Tết Trung Thu.


Năm nay, hai vợ chồng cô không định về Tây Thành. Vậy nên, Lâm Giới Bình và cả gia đình của Khúc Tĩnh Đồng đã cùng nhau bay đến Huy Nam để chung vui ngày lễ.


Bé Đậu Miêu nay đã bảy tuổi rồi, vừa đúng ngay độ tuổi cắp sách đến trường. Cô bé được chăm chút, ăn diện hệt như Lâm Ấu Tân hồi nhỏ, từng nét mày nét mắt đều toát lên vẻ lanh lợi và kiêu hãnh, cứ như thể được khắc ra từ một khuôn với Lâm Ấu Tân vậy.


Có đôi lần, Lâm Giới Bình nhìn thấy Ấu Tân kiên nhẫn kèm Đậu Miêu làm bài tập, không nén được ánh mắt vừa tiếc nuối vừa bất lực hướng về phía Chu Bẩm Sơn. Ông cụ tóc đã bạc trắng, ánh nhìn đầy vẻ trách móc thầm kín. Tuổi càng cao, nỗi niềm mong mỏi có một đứa chắt nội nối dõi lại càng trỗi dậy mãnh liệt.


Chu Bẩm Sơn thấy vậy thì đành ho nhẹ một tiếng, gãi gãi mũi, chẳng biết nên đáp lời ông cụ thế nào cho phải nữa.


Tối đó, sau khi kèm Đậu Miêu học xong lớp tiếng Pháp trực tuyến, Lâm Ấu Tân trở về phòng. Vừa bước chân vào phòng tắm, cô đã bị một vòng tay rắn chắc ôm chầm lấy từ phía sau.


Hơi nóng bồng bềnh và cả hương nước còn vương lại từ lúc anh vừa tắm xong phả vào người cô, bao bọc cô trong mùi hương thanh mát của sữa tắm cam Bergamot quen thuộc.


“Anh sao đó?” Lâm Ấu Tân cười khẽ nghiêng đầu, tựa như đang tránh hơi thở ấm nóng, ngứa ngáy của ai kia đang phả vào gáy mình vậy.


Chu Bẩm Sơn nhắm mắt, cười khà khà, vùi đầu sâu vào hõm cổ cô: “Anh thấy hơi khó chịu. Suốt cả ngày hôm nay, em cứ quấn quýt bên con bé mãi thôi.”



Đây là lần đầu tiên Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đến trung tâm thành phố Hoài Nam, vậy nên hai người họ liền tranh thủ vừa hạ cánh cái là đã ra ngoài dạo phố ngay. Cô bé Đậu Miêu lại có lịch học trực tuyến, thế nên Lâm Ấu Tân dành gần hết thời gian cho con bé mà quên bẵng mất Chu Bẩm Sơn cũng là lẽ đương nhiên.


Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, xoay người lại rồi choàng hai cánh tay lên cổ anh: “Đậu Miêu còn bé mà, đang ở tuổi cần được quan tâm nhiều nhất nữa. Chồng à, bộ anh cũng là một ’em bé’ có nhu cầu cao như vậy sao?”


“Nhu cầu của anh cao hay không, không phải em mới là người rõ nhất sao?”


“…..”


Sau khi tái hôn, Chu Bẩm Sơn quả thực không còn che giấu gì nữa. Dù là lời nói hay hành động, anh đều thẳng thắn như một tấm kính trong suốt, bao nhiêu tâm tư tình cảm phơi bày rõ ra hết cả luôn.


Lần này nếu không phải ông nội cô và vợ chồng Khúc Tĩnh Đồng đến, thì e rằng họ cũng chẳng mấy ngày được bước chân ra khỏi cửa đâu.


Tắm xong, cả hai mang theo hơi nước cùng nhau cuộn mình vào trong chăn. Chu Bẩm Sơn e dè vì Đậu Miêu vẫn đang ở phòng bên cạnh, nên anh phải kiềm chế và nén nhịn vô cùng.


“Hôm nay ông lại ngầm nhắc nhở anh rồi đấy.” Anh khẽ nói, giọng hơi run theo nhịp thúc.


Lông mày Lâm Ấu Tân nhíu lại như bị kim đâm, trong cơn chấn động cô ôm lấy chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi của anh: “…Ch…chuyện gì cơ?”


“Em thử đoán xem. Cục vàng à, con bé Đậu Miêu giống em lắm đó.”


Người ta vẫn bảo cháu gái giống cô, cháu trai giống cậu. Nhưng một phần chắc do Lâm Ấu Tân đã nuôi Đậu Miêu khá lâu. Vậy nên từng cử chỉ, hành vi hay phong cách của con bé đều cứ như đúc từ cô mà ra vậy.


Thế nhưng trong lòng Lâm Giới Bình vẫn giữ lối suy nghĩ cũ. Bé Đậu Miêu dù gì vẫn mang họ Trình, còn ông thì vẫn thiết tha muốn có một đứa cháu có thể nối dõi họ Lâm hơn.



Lâm Ấu Tân chợt ngây người, đuôi mắt ửng hồng còn vương chút hơi nước. Cô ngước nhìn Chu Bẩm Sơn với vẻ mặt có phần luống cuống, bối rối.


“Anh… muốn có con rồi sao?” Cô khẽ khàng hỏi.


“Thế em thì sao?”


“….Phụ đạo cho con bé làm bài tập làm em đau đầu muốn chết luôn á. Con bé y hệt em hồi nhỏ, chẳng hề thích học chút nào.”


Chu Bẩm Sơn bật cười, nhịp điệu của anh đều đều và trầm ổn: “Ngoài chuyện này ra, em còn có điều gì lo lắng nữa không?”


“…Sinh con đau lắm, em sợ.”


Người đàn ông ban nãy còn đang thả lỏng, lơ đễnh ở phía trên. Bất chợt lại trở nên nghiêm nghị, cứ như vừa bừng tỉnh. Chu Bẩm Sơn lập tức cúi thấp đầu, trán chạm vào trán cô: “Thôi, mình không sinh nữa. Vợ chồng mình cứ giữ nguyên như bây giờ đi, anh cũng không muốn có con đâu.”


Quả thật hôm nay, Chu Bẩm Sơn đã có một khoảnh khắc dao động vì ngụ ý kia của ông Lâm.


Anh muốn có một cô con gái, một cô con gái giống hệt Ấu Tân ngày còn bé.


Nhưng nếu nguyện vọng ấy phải đánh đổi bằng nỗi đau và sự an toàn của cô, thì anh thà mãi mãi không thực hiện nó còn hơn.


Chu Bẩm Sơn si mê ôm chặt lấy cô, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đến phút cuối, anh lật người lại, muốn cô chủ động.


“Em hết hơi rồi mà…” Cô hoảng hốt chống đỡ lấy anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision



Vừa bị anh chèn ép lâu như vậy, hai chân cô sớm đã mềm nhũn ra rồi. Giờ cô lấy đâu ra sức mà tiếp tục được nữa cơ chứ?


Nhưng Chu Bẩm Sơn chẳng hề có ý định buông tha cô. Anh nhấn người cô xuống với vẻ mặt mơ hồ, khẽ dỗ dành: “Ngoan nào, quỳ gối đẩy người đi em. Những lúc em ở trên người anh, thật sự là rất đẹp.”


“…..”


Cô thực sự không nhịn được mà trợn mắt trắng dã.


Lâm Ấu Tân thầm nghĩ, tốt nhất là đừng có con nữa. Lỡ đâu mà sinh ra một cậu con trai có sở thích quái đản, ác miệng giống hệt anh chồng yêu của cô thì phải làm sao đây cơ chứ.


……


Việc trình bày rõ ràng với Lâm Giới Bình về quyết định dứt khoát không sinh con, rốt cuộc vẫn do Chu Bẩm Sơn đảm nhận.


Dù gì thì gia đình theo chủ nghĩa DINK vẫn không có quá nhiều, vậy nên cũng khó tránh khỏi những chuyện giục giã sinh nở. Lâm Ấu Tân cứ thế mà đẩy hết mọi vấn đề cho Chu Bẩm Sơn ra mặt giải quyết.


Lâm Giới Bình tuy bất lực nhưng cũng chẳng làm gì được, nên bao nhiêu nỗi niềm bực bội không chỗ trút đành dồn hết lên đầu Chu Bẩm Sơn. Ông giận anh không có chút chủ kiến nào, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều chẳng thể tự mình quyết định.


Chu Bẩm Sơn dở khóc dở cười: “Ông ơi, nếu con mà dám tự ý quyết định thay em ấy, con sợ người thật sự không vui lại là ông đấy ạ.”


Nghe thế thì ông chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chẳng nói gì thêm. Suốt bữa tiệc Trung thu gia đình, ông kiên quyết không đụng đến con cua mà Chu Bẩm Sơn đã cất công bóc cho mình.


Lâm Ấu Tân thấy vậy thì không chịu nổi nữa, bèn gom hết chỗ cua trong đĩa ông đổ hẳn vào bát mình, cười tinh nghịch: “Ông không ăn thì thì thôi á nha. Của này chồng con bóc, vậy con sẽ ăn hết luôn nè!”



Chu Bẩm Sơn cười khẽ rồi ôm lấy eo cô, ý bảo cô đừng chọc giận ông nữa.


Ai kia không thèm nghe, làm bộ làm tịch rất kiêu kỳ: “Không được! Hai vợ chồng mình phải sống với nhau cả đời mà. Ai bắt nạt anh cũng không được, ngay cả ông nội mà em yêu quý nhất cũng không được luôn.”


Ban đầu mặt Lâm Giới Bình vẫn còn hầm hầm, nhưng đến khi nghe thấy câu nói cuối cùng của cô, thì cũng không khỏi bật cười. Ông đặt cái đĩa trước mặt cô: “Gắp lại cho ông, đó là của ông mà! Con muốn ăn thì bảo chồng con bóc lại cái khác đi!”


Lâm Ấu Tân trời sinh đã mang tính cách phóng túng, chẳng sợ trời sợ đất. Thế nhưng trong phạm vi đã được định sẵn, dù cô có làm loạn đến đâu thì cũng chẳng có ai thực sự giận cô được cả.


Tối hôm đó, cả nhà quây quần xem chương trình văn nghệ đêm Trung thu. Cô bé Đậu Miêu ngồi giữa khuấy động không khí, chọc cho Lâm Giới Bình cười suốt. Thấy không khí tốt, Lâm Ấu Tân khẽ kéo Chu Bẩm Sơn đi.


Xuống đến dưới lầu, những lá cờ đủ màu được giăng khắp các con phố, trước cửa hàng tiện lợi ngoài khu dân cư còn treo thêm cả vài chiếc đèn lồng đỏ. Nhà nhà thấp thoáng ánh đèn lấp lánh tựa như vì sao. Bầu không khí đó mang theo vẻ sum vầy và an vui. 


“Sao thế em yêu?” Chu Bẩm Sơn không biết cái cô bé nhà anh lại đang nảy ra ý tưởng gì nữa, bàn tay anh cẩn thận cài chặt từng chiếc cúc áo khoác măng tô cho cô.


Lâm Ấu Tân cười tủm tỉm ngước nhìn anh, hai tay đút trong túi áo khoác của anh. Sau đó cô áp sát vào lồng ngực của người đàn ông trước mặt, giọng nói nhẹ tênh xen lẫn chút dịu dàng: “Em muốn hôn anh, nhưng ở nhà không tiện ấy.”


Đó là sự thẳng thắn và nồng nhiệt trước sau như một của cô.


Trái tim của Chu Bẩm Sơn khẽ rung động. Anh khẽ mỉm cười, rũ mắt xuống rồi chẳng chút do dự cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.


Vầng trăng tròn treo lơ lửng, ánh đèn đường kéo dài bóng của đôi uyên ương. Cả hai vẫn đang chìm đắm trong tình yêu nồng cháy.


“Trung thu vui vẻ, em nhé.”


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 101: Phúc Lợi 2
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...