Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 100: Phúc Lợi 1
Edit: Mỳ
Phúc Lợi 1 – Chúc Mừng Lễ Thất Tịch
01#
Đây là lễ Thất Tịch thứ năm của Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn kể từ sau khi cả hai tái hôn lại với nhau. Cuối cùng thì, họ cũng đã có thể trở về Tây Thành.
Mấy năm gần đây, cô Lâm đã ký hợp đồng với Nhà hát lớn Thượng Hải. Ngoài những chuyến đi lưu diễn trong và ngoài nước ra, đa phần các điểm dừng chân cố định của cô đều là ở Huy Nam nên cũng rất hiếm khi ở lại Tây Thành.
Lần này trở lại, âu cũng bởi chồng của cô. Anh vừa mới thăng lên thành chức trưởng khoa đã được mời về để tham dự hội thảo chuyên đề của bệnh viện.
Đúng cái hôm xác định bay về Tây Thành, cả Văn Trừ và Lý Tư Dã đều đồng loạt gọi điện đến. Một người thì muốn rủ cậu bạn thân lâu năm đi làm vài chén cho đã, còn người kia thì bảo Phó khoa Trạch đã lẩm bẩm mấy ngày rồi, cứ luôn miệng bảo là nhất định phải tìm cách giữ chân anh cho bằng được.
Tính cách Chu Bẩm Sơn những năm gần đây cũng không còn lạnh lùng như xưa nữa. Anh ngồi trên chiếc sofa lớn mà mình mua ở Huy Nam cho ai đó, một tay ôm chặt lấy cô, tay còn lại thì cầm điện thoại kiên nhẫn phân bua: “Xin lỗi, hôm máy bay hạ cánh lại đúng vào ngày Thất Tịch mất rồi. Hôm đó tôi bận phải ở bên vợ tôi.”
Văn Trừ chẳng biết đã bao nhiêu năm không đón Thất Tịch, nghe xong lời giải thích này của anh thì lập tức cảm thấy ghen xị ra mặt: “Hai người cứ dính nhau như sam thế kia thì ngày thá nào mà chẳng là Thất Tịch, còn quan trọng gì một hai ngày làm cái gì nữa?”
Chu Bẩm Sơn khẽ cười: “Không, hơi bị quan trọng luôn . Tình yêu là phải trân trọng ở mọi khoảnh khắc mà.”
Văn Trừ: “……”
Lâm Ấu Tân: “……”
Bên phía Lý Tư Dã cũng nhận được lời giải thích tương tự, nhưng phản ứng của anh ta không lớn đến thế. Anh ta chỉ khẽ thở dài cảm thán, “tản băng ngàn năm cuối cùng cũng tan” rồi nhân cơ hội này đòi Chu Bẩm Sơn vài tấm vé xem kịch cùng ảnh ký tặng của cô Lâm.
Chu Bẩm Sơn không hề hay biết Lý Tư Dã lại thực sự thích kịch sân khấu đến vậy. Ở đầu dây bên này, anh hứng thú ngời ngời kể về vở kịch mới của Lâm Ấu Tân được công diễn tại Bắc Kinh tháng trước, trong vở kịch cô vào vai một nữ kháng chiến. Từ thần thái đến những câu thoại ấy, quả thật khiến người xem phải sục sôi hết cả nhiệt huyết.
Lý Tư Dã vô cùng kích động: “Anh Chu, anh không chịu tụ tập với bọn em thì thôi đi. Không ấy, anh giúp em xin chị dâu một tấm ảnh ký tặng có được không? Để em còn ra ngoài khoe với bàn dân thiên hạ chút!”
Tuy nhiên, Chu Bẩm Sơn chỉ mỉm cười lạnh nhạt: “Vợ tôi, cậu khoe cái gì? Cô ấy không ký được đâu.”
Anh chẳng cho Lý Tư Dã thời gian dây dưa thêm, dứt khoát cúp điện thoại.
Lâm Ấu Tân rúc vào lòng anh, thong dong lướt ứng dụng mua sắm, biết rõ mọi động tĩnh đang diễn ra.
Cô mặc một bộ đồ ngủ lụa satin màu trắng kem, tựa lưng vào lồng ngực săn chắc của anh. Kể từ lúc nghe anh nghe điện thoại, nụ cười nơi khóe môi cô chưa từng tắt đi một chút nào.
Cô còn nghĩ thầm, người đàn ông này đúng là càng lớn tuổi càng dính người. Kiểu như, càng lớn tuổi thì càng thích ghen tuông hơn ấy.
02#
Càng gần đến ngày cả hai trở về Tây Thành từ Huy Nam, quỹ thời gian của Chu Bẩm Sơn càng trở nên căng thẳng hơn.
Mấy năm gần đây, hai vợ chồng họ không còn du lịch đây đó nhiều như trước nữa, gần như là hạn chế tối đa việc đi máy bay luôn. Một chuyến bay dài đến Tây Thành ít nhất cũng khiến Chu Bẩm Sơn mất hai ngày để hồi sức.
Khi Lâm Ấu Tân bưng ly sữa yến mạch bước vào, cũng là vừa lúc anh kết thúc cuộc họp điện thoại với đội ngũ bên phía Tổng Giám đốc Lục.
Cuộc họp phải dừng lại giữa chừng cũng chỉ vì phu nhân của Tổng Giám đốc Lục đã ra nước ngoài làm học giả thỉnh giảng, để lại cô con gái nhỏ xíu cho ông bố. Đến đúng giờ giấc nhất định, Tổng Giám đốc Lục phải đi pha sữa cho cục cưng bé bỏng nên mới đành gác máy, bằng không thì chắc chắn cuộc gọi e là sẽ kéo dài đến nửa đêm mất.
Chu Bẩm Sơn vừa nghe thấy Giám đốc Lục nói mình phải đi pha sữa cho con gái, thì ngay giây tiếp theo, ly sữa yến mạch do Lâm Ấu Tân chuẩn bị đã được đưa đến tận môi. Điều đó khiến anh bất giác nở một nụ cười khó hiểu nhìn cô.
“Anh cười gì vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Cười vì em đáng yêu quá đó.”
“…….”
Lâm Ấu Tân lặng lẽ nguýt yêu anh một cái, cười trách: “Khùng quá… Uống nhanh đi anh. Tối nay ngủ không ngon thì uống thêm sữa vào. Lớn tướng rồi, còn cần em phải nhắc nhở nữa sao?”
Năm năm. Chỉ năm năm thôi cũng đủ để một vị tiểu thư kiêu kỳ, ngang ngạnh ngày nào khoác lên mình những cành lá dịu dàng. Nói thì nói vậy thôi, đối với anh thì ngay cả khi cô không dịu dàng đi chăng nữa, cô vẫn đủ sức khiến anh rung động.
Chu Bẩm Sơn vốn không hề thích các sản phẩm từ sữa, nhưng nếu là của cô đưa tới thì luôn là ngoại lệ.
Uống xong ly sữa, cả người anh đã có chút lười biếng mà thả lỏng.
Người ấm áp và no đủ khó tránh khỏi nảy sinh ý đồ xấu xa. Lâm Ấu Tân ngồi trên đùi anh một lát, sau đó cô bảo là muốn quay lại phòng thay đồ để thu xếp hành lý cho chuyến trở về Tây Thành lần này. Ấy thế nhưng Chu Bẩm Sơn lại không cho phép cô rời đi nữa.
Một tay anh giữ sau gáy người con gái đối diện. Dịu dàng đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu, tay kia không báo trước đã luồn qua cổ áo cô mà tiến vào.
Không chỉ có anh, người vừa mới được thỏa mãn với mỗi sữa yến mạch dễ dàng làm bùng lên một ngọn lửa tà mị. Mà ngay cả cô cũng cảm thấy nụ hôn đó khiến cho toàn thân trở nên nóng nực hơn bao giờ hết.
Sau giây phút ấy, mọi công việc trên bàn đều bị gác lại hoàn toàn. Cả hai người họ cùng đầu hàng trước khoảnh khắc tận hưởng, đắm chìm vào những bản năng nguyên thủy nhất của mình.
Ngày hôm sau, Chu Bẩm Sơn biện hộ cho sự hoang đường bất chợt đêm qua rằng, đó chỉ là “sự chuẩn bị trước cho lễ Thất Tịch” mà thôi.
Lâm Ấu Tân: “…….”
03#
Lần đầu tiên cùng nhau đón lễ Thất Tịch ở Tây Thành.
Cả hai đã thay đổi lịch trình. Họ cùng xin nghỉ phép để bay đến Tây Thành sớm hơn vài ngày, chủ yếu là dành thêm thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng như là chuẩn bị cho buổi hẹn hò tối hôm đó.
Và đương nhiên, sự nghỉ ngơi dưỡng sức ở đây chủ yếu là dành cho Lâm Ấu Tân thôi. Một phần là vì đêm nào cũng phải vận động dưới cường độ cao, mà người bị vắt đến kiệt sức cũng chỉ có mỗi mình cô.
Đến ngày Thất Tịch, cả hai ngủ đến gần trưa mới thức dậy. Lâm Giới Bình còn cho rằng cháu gái và cháu rể của mình sẽ bay đến vào ngày mai, vậy nên ông liền gọi điện hỏi thăm xem hành lý đã được sắp xếp ổn thỏa hết cả chưa.
Lâm Ấu Tân ấp úng đáp: “Tụi con sửa soạn đồ xong hết rồi ạ, mai tụi con đến mà.”
Ông lại dặn dò: “Tối nay nhớ ngủ sớm một chút đi nha con.”
“….Dạ, con biết rồi ạ….”
Ở căn hộ Nam Sùng vẫn còn không ít quần áo thay của họ. Sau khi tắm xong, anh mặc vào chiếc sơ mi đen cổ chữ V, hoa văn chìm cùng quần dài cùng tông màu có độ rủ sang trọng. Áo sơ mi được mở ba cúc, để lộ xương quai xanh sắc nét cùng một phần lồng ngực trần.
Lâm Ấu Tân nhất thời thất thần nhìn anh. Thật sự là rất hiếm khi thấy anh mặc theo phong cách thế này.
Trông anh giờ đây chẳng khác nào một vị quý công tử lãng tử, lười biếng, quen thuộc với những cuộc vui chốn hồng trần cả.
Ai kia đã kịp bắt được ánh mắt đờ đẫn trong thoáng chốc của cô. Anh lấy làm lạ sao ngay trước mặt mình mà cô cũng phải trưng ra cái vẻ mặt mê trai đến thế. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại cúi người xuống, đôi môi mỏng lướt qua vành tai đang đỏ ửng của cô: “Em nhìn gì đó? Dậy thay đồ đi em, vợ chồng mình cùng đi hẹn hò nào!”
Lâm Ấu Tân: “……”
Mấy năm nay du lịch nở rộ, du khách đổ về Tây Thành không ít. Mà đặc biệt hơn hết, lễ Thất Tịch còn là một ngày lễ hết sức quan trọng, khiến nhiều công trình biểu tượng đâu đâu cũng đều chật kín người.
Lâm Ấu Tân đi phía trước mở đường. Còn Chu Bẩm Sơn lẳng lặng đi sau bảo vệ, sắc mặt anh tối đến nỗi đen như bức tường thành.
Anh không thể nào hiểu nổi, vì sao văn hóa theo đuổi ngôi sao lại thịnh hành cả trong giới kịch sân khấu như vậy. Từ lúc ăn cơm trong nhà hàng đã có người đến xin chữ ký, thậm chí còn có cả không ít sinh viên nam, nhân ngày Thất Tịch mà cứ như thể đang tuyên chiến với anh, lớn tiếng đòi mối hận đoạt vợ không đội trời chung.
Thấy anh thực sự không vui, Lâm Ấu Tân vội vàng giúp anh vuốt ngực, trấn an rồi giải thích: “Là cái phim nghệ thuật năm ngoái Lương Tiêu Thụ và Tiểu Ninh hợp tác đạo diễn ấy, anh còn nhớ không? Khi ấy em có giúp anh ta diễn vài cảnh, năm nay phim được đề cử ở Liên hoan phim Tokyo nên độ nổi tiếng của em tăng lên một chút thôi mà.”
Dù lâu rồi mới nghe lại tên của anh ta, nhưng lòng Chu Bẩm Sơn đã chẳng còn gợn sóng như trước nữa. Ấy thế mà sắc mặt anh vẫn không khá hơn là bao, anh khẽ nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình rồi xoa nhẹ: “Ừm, em nổi tiếng mà. Sau này em là đại minh tinh nhà nhà đều biết.”
Lâm Ấu Tân vừa buồn cười vừa nhìn anh. Người đàn ông của cô đúng là ngày càng trẻ con luôn đó.
Vừa lúc quảng trường trống phía trước có người đốt pháo hoa. Ngay khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ nổ tung trên đỉnh đầu, khiến cho bầu trời trông giống như hàng vạn bó hoa lửa được thắp sáng.
Lâm Ấu Tân nhanh chóng nhón chân hôn lên má anh một cái. Cô đáp lại ánh mắt kinh ngạc, bất ngờ của anh bằng sự dịu dàng và chân thành: “Nhà nhà đều biết thì sao chứ? Em vẫn mãi là của anh mà. Thất Tịch vui vẻ nha, chồng yêu của em.”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 100: Phúc Lợi 1
10.0/10 từ 33 lượt.
