Để Ý Tôi Đi Mà
Chương 22: Chương 22
Tưởng Nghiêu nắm được một thứ mềm mại thì ngẩn ra, lập tức vỡ lẽ: "Xin lỗi cậu xin lỗi cậu, tôi không cố tình đâu."
"Sao thế?" Bạch Ngữ Vi ở đối diện nhìn sang.
"Không cẩn thận chạm vào tay cậu ấy."
Thật ra hắn không chỉ chạm mà còn nắm, nắm rồi cảm thấy mềm quá lại ma xui quỷ khiến sờ nắn thêm.
Bây giờ toi đời thật đây này.
Tưởng Nghiêu chuẩn bị sẵn tâm lý bị đạp bay ghế bất cứ lúc nào, trong đầu nhanh chóng cân nhắc làm sao mới có thể ngăn bạn cùng bàn của mình thượng cẳng chân hạ cẳng tay trong nhà hàng.
Cho chép bài tập được không nhỉ? Thôi khỏi, Doãn Triệt không thèm.
Hay thầu hết chi phí vật liệu của câu lạc bộ thủ công? Không được, Doãn Triệt đâu thiếu mớ tiền ấy.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra kết luận: Bị tẩn là cái chắc.
"Muốn đánh bọn mình ra ngoài đánh..."
Doãn Triệt bơ hắn toàn tập, gắp cuộn xà lách thịt nướng trong đ ĩa lên ăn: "Bớt nói nhảm, tập trung ăn đi."
"?"
Cứ thế cho qua hả?
"Vừa nãy tôi thật sự không để ý, xin lỗi cậu." Để cho chắc ăn, Tưởng Nghiêu xin lỗi lần nữa.
"Biết rồi, lần này tha cho cậu." Doãn Triệt không nhìn hắn mà dòm lom lom nồi lẩu của mình, hờ hững đảo đũa trong nồi: "Nhưng nếu còn lần sau...!tôi chặt đứt tay cậu."
Đám Trần Oánh Oánh Dương Diệc Lạc ở bàn bên đều nghe thấy, giật nảy mình.
"Tưởng Nghiêu khổ thật, tự nhiên tôi hơi kính phục cậu ấy..."
"Doãn Triệt nghiêm túc sao..."
"Biết đâu đấy, tôi cảm thấy cậu ấy là người nói được làm được."
Mấy đứa kia thì thầm bàn tán nhưng Chương Khả lại thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi."
Trần Oánh Oánh: "Tốt gì mà tốt? Ông thích nhìn thấy Tưởng Nghiêu bị chặt tay? Có tí lòng thương cảm nào không vậy."
"Không không không, tôi chỉ vui mừng thôi, thế giới quan của tôi không sụp đổ."
Sự việc nhỏ này nhanh chóng bị chủ đề khác sút bay.
Lúc ăn Chương Khả cũng không quên để ý tin sốt dẻo mới nhất trong trường, lướt diễn đàn tranh làm tốp quần chúng hóng hớt đầu tiên.
Thế mà cậu ta còn thật sự đọc được một bài viết siêu hot mới đăng hôm nay: "Vãi chưởng! Các cậu mau xem! Mẹ nó đây không phải Vinh Vĩ sao??"
Cái tên này vừa được nhắc đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của học sinh A1.
Rất nhiều người nhìn thấy Vinh Vĩ ngáng chân Doãn Triệt ở đại hội thể thao, tuy sau đó A4 bị hủy kết quả thi nhưng Vinh Vĩ khăng khăng là mình bất cẩn, giáo viên cũng không làm gì được gã, thành thử sự việc cứ để đấy, học sinh A1 đều không nuốt trôi cục tức này.
"Thằng đó làm sao? Lại hại ai à?" Trần Oánh Oánh hỏi.
"Các cậu xem là biết!" Chương Khả đưa điện thoại cho họ.
Trần Oánh Oánh xem xong thì vỗ bàn cười hô hố: "Nó cũng có ngày hôm nay!"
Hàn Mộng xem xong truyền cho Doãn Triệt bên cạnh: "Chúc mừng chúc mừng, thù lớn được báo rồi."
Doãn Triệt không hiểu nên nhận điện thoại, trông thấy bài viết có một video.
Cậu phát video, tiếng gào rống của Vinh Vĩ lập tức vang lên:
"Tao thật sự không làm nổi 130 điểm, có thể thả tao đi không...!Sám hối á? Nhưng tao đã làm chuyện xấu bao giờ đâu..."
"Được được được, tao sám hối...!Thi cuối kỳ lần trước tao không nên chép phao...!Hết rồi, không còn gì khác thật!"
"Thôi được, tao thừa nhận còn một chuyện nữa, lúc đánh giá lớp xuất sắc tao vòi tiền của một số học sinh rồi nâng điểm cho lớp chúng nó...!Nhưng không chỉ mình tao mà những đứa khác cũng vòi tiền!"
"Cũng không phải chuyện này? Thế rốt cuộc chúng mày muốn nghe chuyện nào!"
Người đăng bài dùng tài khoản phụ chưa thấy bao giờ, Vinh Vĩ trong video chỉ lộ khuôn mặt bầm dập bị vẽ đầy rùa bằng bút dạ đen, từ cổ trở xuống bị phụ đề chắn mất.
Đúng vậy, người quay video còn làm hẳn phụ đề, y như phim tài liệu về tội phạm.
Tưởng Nghiêu ghé vào xem hết: "Tôi đã bảo mà, loại rác rưởi này sớm muộn cũng gặp quả báo."
Doãn Triệt không nghĩ nhiều, cái tính ngạo mạn hống hách của Vinh Vĩ chắc chắn đã chọc tức rất nhiều người, bị kẻ thù trả miếng là chuyện thường ở huyện.
Hàn Mộng trả điện thoại cho Chương Khả: "Nó công khai nhiều chuyện như vậy, tôi thấy kì này tứ đại hộ pháp phải thay máu mạnh đây."
Trần Oánh Oánh: "Nên thay từ lâu rồi, chẳng có thứ gì tốt đẹp."
Hàn Mộng: "Ơ kìa, bây giờ tôi cũng nằm trong đó đấy, đừng vơ cả tôi vào chửi chung chứ."
"À xin lỗi, ông không phải cái thứ gì."
"..."
Hai oan gia lại đấu võ mồm, Bạch Ngữ Vi nghe rất vui vẻ, cười tươi tắn như bông bách hợp không chút tì vết: "Học sinh lớp các cậu thú vị thật."
Cuối cùng lần này EQ của Tưởng Nghiêu cũng online: "Vậy sau này đi chơi thường xuyên nhé."
"Ừm, nhớ rủ tớ đấy."
Doãn Triệt xiên miếng thịt cuối cùng mà Tưởng Nghiêu nướng cho mình trên đ ĩa, đưa lên miệng nhai rất lâu, đến tận khi trong miệng không còn mùi vị mới nuốt.
Buổi chiều phòng Escape Room mở cửa, họ là lượt khách đầu tiên vào chơi.
Trước tiên nhân viên giới thiệu sơ qua bối cảnh câu chuyện, giúp cả bọn có cảm giác nhập vai hơn.
Hàn Mộng chưa vào đã sợ: "Ôi mẹ ơi kh ủng bố vậy, lớp trưởng che chở tôi với..."
Trần Oánh Oánh nói đầy hào hùng: "Được, đi sau chị, ai cản đường chém hết."
Tưởng Nghiêu cũng hỏi Bạch Ngữ Vi: "Cậu sợ không? Nếu sợ thì đi sau tôi."
Bạch Ngữ Vi lắc đầu: "Tớ không, hàng giả hết mà."
"Ồ, dũng cảm quá ta."
Doãn Triệt vừa nghĩ thầm "tên đầu đất này trả lời hay phết" thì lập tức nghe thấy Tưởng Nghiêu nói: "Thế cậu đi giải câu đố với bọn kia nhé, tôi dẫn bạn cùng bàn của tôi theo sau, tố chất tâm lý của cậu ấy hơi kém, dễ bị hoảng sợ."
Doãn Triệt: "..."
Bạch Ngữ Vi tỏ vẻ khó hiểu: "Cậu đang nói...!Doãn Triệt?"
Học sinh toàn trường đều biết Doãn Triệt dám đánh cả alpha, tuy ngày thường không chủ động gây sự nhưng uy danh vẫn vang xa.
Doãn Triệt trong hình dung của Tưởng Nghiêu hoàn toàn không phải Doãn Triệt mà Bạch Ngữ Vi nghe trong lời đồn.
"Đúng vậy, tôi còn bạn cùng bàn nào đâu."
Doãn Triệt không thể nghe tiếp, không đợi nhân viên giới thiệu xong đã tự đi vào khu vực chờ.
Hàn Mộng: "...!Trâu bò, đúng là cậu ấy có khác."
Sau khi Escape Room chính thức bắt đầu, balo mang bên mình đều phải bỏ ở tủ đồ ngoài cửa, không được cầm theo cả điện thoại, đèn đóm tối đi ngay khi đặt chân vào phòng, phân biệt ai đứng cạnh mình cũng có phần khó khăn.
May mà loa phát thanh cung cấp từ gợi ý, thông báo tiếp theo nên làm gì.
Bước đầu tiên họ phải tìm công tắc nguồn điện thông qua giải câu đố.
Dương Diệc Lạc vốn là người nhát gan nhất bọn, nhưng dính đến việc cần động não thì lập tức tập trung suy nghĩ quên cả thân mình, bình tĩnh hơn hẳn Hàn Mộng và Chương Khả hay nổ.
Bạch Ngữ Vi cũng không hề sợ như em đã nói, cùng giúp Dương Diệc Lạc giải câu đố.
Trần Oánh Oánh: "Bọn tôi là omega còn chẳng sợ, alpha với beta các ông có mất mặt không hả?"
Chương Khả và Hàn Mộng run lẩy bẩy ôm rịt lấy nhau: "Tự dưng tôi cảm thấy có khi tôi mắc chứng sợ phòng kín."
"Tôi cũng cảm thấy thế, có lẽ vừa mắc hôm nay."
Quách Chí Hùng: "Bọn mày có cảm nhận được gió lạnh từng cơn không? Lông chân tao dựng hết lên rồi..."
Chốc chốc Tưởng Nghiêu lại ngoái đầu nhìn, thấy bạn cùng bàn của mình vẫn yên lành thì yên tâm phần nào.
"Tìm được rồi!" Dương Diệc Lạc hô lên: "Căn cứ vào góc độ của đồng hồ treo tường...!45° hướng Tây Nam! Doãn Triệt, ở ngay sau lưng cậu!"
"Ừ." Doãn Triệt không nói một lời, xoay người lần bức tường.
Cậu sờ thấy một chỗ có chất liệu không mấy giống những chỗ khác, bề mặt hơi gồ ghề, ấn xuống theo trực giác thì quả nhiên bật ra một công tắc.
Ánh sáng hơi yếu, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đây là một cái cầu dao rất to.
"Có công tắc, gạt xuống là được đúng không?"
Dương Diệc Lạc đáp: "Chắc vậy đó!"
Doãn Triệt không nghĩ nhiều, gạt cần gạt cầu dao.
Tia lửa điện mãnh liệt thình lình lóe lên làm cả bọn giật mình, sau đó căn phòng kín sáng bừng.
Hàn Mộng vỗ ngực, chưa hết hoảng hồn: "Đệch mợ, hiệu ứng âm thanh với hình chiếu cũng thật quá, suýt thì ông tưởng sắp bị điện giật chết toi ở đây rồi."
Dương Diệc Lạc cũng hãi: "May mà không phải thật...!Doãn Triệt ơi cảm ơn cậu nhé."
Song cậu bạn đứng nơi góc tường không trả lời, thân hình cứng đờ vẫn quay lưng về phía họ.
"...!Doãn Triệt?" Dương Diệc Lạc cảm thấy không ổn, toan đi sang xem thử.
"Vừa nãy cậu ấy bảo tôi bụng hơi khó chịu, chắc tại trưa nay ăn nhiều." Tưởng Nghiêu chắn trước người Dương Diệc Lạc, nói với cả bọn: "Các cậu chơi tiếp đi, tôi dẫn cậu ấy ra ngoài."
"Ớ? À...!Thế để tôi gọi nhân viên mở cửa."
Nhân viên nhận được đề nghị giúp đỡ nhanh chóng xuất hiện, mở cửa đưa hai người ra ngoài rồi đóng cửa, phòng kín lại hoàn phòng kín.
Chương Khả lầm bầm: "Ăn một ít rau cũng gọi là nhiều ấy hả? Thế dạ dày bé tí à..."
Tưởng Nghiêu ủn bạn cùng bàn cứng đơ như đá của mình đến sô pha ở chỗ nghỉ bên ngoài, cưỡng ép ấn cậu ngồi xuống, xong xuôi thì ra máy lọc nước rót cốc nước nóng.
"Cầm đi, làm ấm tay."
Doãn Triệt không cầm, Tưởng Nghiêu bèn áp cái cốc lên mu bàn tay cậu, xoa dịu sự cứng ngắc của cậu.
"Sao lại sợ điện? Ngày xưa từng bị điện giật à?"
Không phải không có ai sợ điện, nhưng nhìn thấy hình chiếu tia lửa điện ảo cũng sợ đến nỗi không thể cựa quậy chắc chẳng được mấy người.
Hành vi của Doãn Triệt quá mức bất thường.
Gần ba phút sau, nước trong cốc sắp nguội đến nơi thì Tưởng Nghiêu mới nghe thấy bạn cùng bàn của mình lên tiếng: "...!Kiểu kiểu thế."
Đáp án lập lờ nước đôi, rõ ràng cậu không muốn nói.
"Không muốn nói tôi cũng không ép cậu, nhưng mà ấy, tôi cảm thấy sợ cái gì thì nên đối mặt và chiến thắng nó!" Tưởng Nghiêu tìm tòi danh ngôn trong đầu, tìm mãi không ra đành tự mình chế: "Cũng như một nhà triết học nào đó từng nói, nỗi sợ là bậc thang tiến bộ của con người!"
"..." Cuối cùng Doãn Triệt cũng phì cười: "Cậu hiểu cái con khỉ."
Tưởng Nghiêu cũng cười theo: "Cậu không nói làm sao tôi hiểu? Nói đi, sao cậu lại sợ điện?"
Doãn Triệt ngả ra sô pha mềm mại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, đột ngột hỏi: "Đã có lúc nào cậu sợ hãi chưa?"
"Có chứ, ví dụ như lúc cảm thấy mình không thể bảo vệ người bên cạnh."
"Đấy là nỗi sợ cậu có thể nghĩ đến à? Vậy cậu may mắn thật."
Tưởng Nghiêu nhìn cậu chăm chú, đoạn chầm chậm thu lại nụ cười, nghiêm mặt hỏi: "Thỏ con, cậu từng trải qua chuyện gì đáng sợ sao?"
Doãn Triệt lơ đễnh: "Hồi trước bố tôi là luật sư giỏi, tôi từng biết rất nhiều chuyện đáng sợ."
Từng biết và từng trải qua không giống nhau, xem ra cậu vẫn không muốn nói.
Tưởng Nghiêu không vạch trần cậu đánh tráo khái niệm, dù sao cũng không hề gì nên định tán gẫu linh tinh xoa dịu cảm xúc của cậu.
Hắn hỏi tiếp: "Chẳng hạn như?"
"Chẳng hạn như...!vụ án giết người, vụ án c**ng hi3p, đủ loại vụ án đáng sợ mà cậu không thể tưởng tượng nổi."
"Có vụ nào khiến cậu ghi nhớ sâu đậm không? Kể tôi nghe đi."
"Có, một tên tội phạm họ Trình."
"Hắn ta đã làm gì?"
"Hắn ta..." Doãn Triệt vô thức siết chặt cái cốc nhựa, nước tràn ra chảy lên mu bàn tay.
Cậu bỗng nhiên bừng tỉnh: "Không có gì hay ho để kể, cậu vào chơi với các cậu ấy đi, tôi không sao rồi, tôi ở đây đợi các cậu."
Tưởng Nghiêu: "Thế sao được, một mình cậu ở đây cô đơn lắm."
Doãn Triệt hạn hán lời: "Rốt cuộc cậu có muốn theo đuổi Bạch Ngữ Vi nữa không? Trong kia có ba alpha độc thân, ai nấy đều mạnh hơn cậu."
"Chưa chắc, tôi cảm thấy tôi mạnh hơn tụi nó, chắc chắn bạn ấy sẽ chọn tôi."
"Cậu đào đâu ra tự tin?"
"Trời sinh đấy." Tưởng Nghiêu nở nụ cười, thử hỏi dò: "Thỏ con này, nếu ngày nào đó cậu phát hiện ra sự lợi hại của anh đây, liệu cậu có hối hận vì bây giờ không dựa hơi tôi không?"
"Cậu nằm mơ à?" Doãn Triệt khẽ hừ một tiếng như đang giễu cợt: "Bất kể cậu trở thành thế nào, thái độ của tôi đối với cậu sẽ không thay đổi."
"Cậu nói đấy nhé, đến khi ấy đừng có nuốt lời."
"Không thể nào."
Đối với người mình thích thì sao có thể dễ dàng nuốt lời được..
Để Ý Tôi Đi Mà