Để Ý Tôi Đi Mà
Chương 21: Chương 21
Sáng sớm, Kiều Uyển Vân thay người giúp việc đích thân bưng bữa sáng lên, trông con trai mình ăn như sợ cậu không ăn uống đàng hoàng.
Doãn Triệt biết có nói những lời như mẹ đừng lo cũng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn sáng, tiện thể nói hôm nay phải ra ngoài chơi với bạn.
Kiều Uyển Vân nghe mà vui lắm: "Tuổi con nên năng ra ngoài chơi, đừng suốt ngày ru rú trong nhà.
Để mẹ nói với bố con lùi lịch khám chỗ bác sĩ Phùng sang ngày mai."
"Dạ."
"Có những bạn nào?" Kiều Uyển Vân vẫn hóng chuyện: "Có cả bạn cùng bàn của con phải không?"
Doãn Triệt sợ mẹ lại hỏi "có phải con thích cậu ấy không?" bèn vội đánh trống lảng: "Không chỉ cậu ấy mà còn cả các bạn khác nữa.
Hôm nay là sinh nhật Dương Diệc Lạc, mẹ từng gặp Dương Diệc Lạc rồi đấy, chính là bạn omega ở phòng họp lần trước."
Kiều Uyển Vân nhớ lại: "À, bạn đó hả."
Doãn Triệt lại tán gẫu vài chuyện linh tinh, cuối cùng cũng dời được sự chú ý của Kiều Uyển Vân.
*
Địa chỉ phòng Escape Room ở trung tâm thương mại trong trung tâm thành phố, xuống tàu điện ngầm còn phải đi một đoạn mới tới, Tưởng Nghiêu bảo sẽ đợi cậu ở ga tàu điện ngầm.
Để tránh bị nói là công tử bột, Doãn Triệt kêu tài xế đưa đến ga trước rồi đi tàu điện ngầm xuống ga sau, đi qua đi lại mất lúc cũng tới chỗ hẹn.
"Tôi ở cổng số 1, hôm nay hơi đẹp trai, có khi cậu không nhận ra, nhớ nhìn kỹ đừng nhận nhầm người."
Doãn Triệt vừa nghe lời nói tự tin tràn trề của hắn vừa đi thang máy chầm chậm lên trên, vừa ngước mắt đã trông thấy bạn cùng bàn của mình đang quanh quẩn ở cổng số 1.
Vẫn tóc mái lập dị và cặp kính quê mùa, đẹp trai cái cục cớt, nhìn phát nhận ra ngay rồi.
Nhưng set đồ của hắn đẹp hơn đồng phục trường một chút.
Tưởng Nghiêu dáng cao, vai rộng chân dài, thật ra mặc gì cũng không xấu.
Hôm nay hắn mặc áo trong màu trắng cùng cardigan xanh đậm khoác ngoài, bên dưới là quần âu màu be và giày trắng.
Rất năng động thoải mái, lại toát lên cảm giác của một chàng trai ấm áp.
Doãn Triệt bắt gặp kha khá người qua đường bị bóng lưng của Tưởng Nghiêu hấp dẫn, song khi đi lên trước nhìn rõ mặt thì lại tụt hứng.
Doãn Triệt bước sang đá hắn: "Ê."
Tưởng Nghiêu khuỵu gối, lập tức ổn định cơ thể: "Đệt, dám đánh úp tôi...!Ái chà hôm nay thỏ con đẹp quá vậy."
Doãn Triệt không đếm xỉa đến hắn: "Lát nữa cậu dẫn đường, tôi chưa đến đây bao giờ."
"Ố kề, cậu xem hộ tôi bộ này tôi mặc ổn không? Không ổn tôi đi mua mấy bộ nữa."
Doãn Triệt miễn cưỡng nhìn hắn: "Cũng tạm."
"Thật hả? Tối qua tôi chọn đồ lâu lắm, mọi người đều bảo cuộc hẹn đầu tiên phải mặc sao cho trông gần gũi thân thiện, không thể quá lạnh lùng, haiz, tôi đành bỏ qua phong cách ban đầu."
"Phong cách ban đầu của cậu là thế nào?"
Tưởng Nghiêu cười khì: "Bí mật."
Mặc quần áo thôi còn đòi bí mật, cũng chẳng biết muốn mặc riêng cho ai ngắm nữa.
Doãn Triệt ngó xung quanh: "Khi nào Bạch Ngữ Vi đến?"
"Bạn ấy nói bạn ấy biết đường, tôi bảo bạn ấy tới thẳng trung tâm thương mại tìm tụi Dương Diệc Lạc rồi."
"Thế mắc gì cậu hẹn tôi ở đây?"
"Thì tôi sợ cậu không tìm được đường nên dẫn cậu đi."
Doãn Triệt bần thần: "Cậu không dẫn bạn ấy đi mà dẫn tôi đi làm gì?"
Tưởng Nghiêu không hiểu: "Không phải nói rồi sao, bạn ấy biết đường mà."
"..."
Hóa ra trở ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi tình yêu không phải ngoại hình mà là EQ, đặc biệt là với Tưởng - alpha EQ thấp - Nghiêu.
"Tưởng Nghiêu." Doãn Triệt không nhịn được nói: "Cậu muốn tán bạn ấy thì chuyên tâm đi theo bạn ấy đi, không cần để ý đến tôi."
"Thế sao được, tôi là hạng trọng sắc khinh bạn chắc? Người yêu và anh em tôi đều muốn." Tưởng Nghiêu mỉm cười nham hiểm, dán thêm chùm râu trắng là có thể bắt chước nhân vật phản diện trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng nào đó.
Doãn Triệt nhận ra đồ ngu ngốc này thật sự không biết sự rắc rối bên trong, cũng không hiểu rõ những phức tạp khi yêu đương.
Cậu đành nhắc nhở: "Nói chung là ở trước mặt bạn ấy cậu đừng đi quá gần omega hay beta khác."
"Ừa ừa, cái này tôi biết."
Cậu biết cái con khỉ.
Sau lần thứ năm xua đuổi Tưởng Nghiêu sán đến bắt chuyện, Doãn Triệt dứt khoát trưng bản mặt lạnh như tiền lặng thinh không nói, tránh cho đồ ngu ngốc này lại bỏ mặc con gái người ta không quan tâm.
Chương Khả ngoảnh đầu thấy bộ mặt hung thần ác sát của cậu thì giật nảy mình, lập tức kéo Trần Oánh Oánh: "Doãn Triệt đang tức phải không? Tại tôi lắm mồm quá à?"
Trần Oánh Oánh cũng ngẫm lại: "Hay tại hôm nay tôi mặc đồ không vừa mắt cậu ấy??"
Hàn Mộng: "Đừng bảo tại tôi vừa đùa cậu ấy nhé, má ơi con sợ, lớp trưởng bà bảo vệ tôi với."
Quách Chí Hùng cũng bắt đầu suy nghĩ phải chăng tại mình chưa cạo lông chân, song đồ ngu ngốc nào đó vẫn nhảy nhót trước mặt cậu.
"Sao thế? Chẳng mấy khi mọi người đi chơi chung, đừng cau có vậy chứ."
Doãn Triệt nhìn thẳng phía trước, rặn ra một chữ nghìn năm không đổi: "Cút."
Cậu nghĩ vẫn phải nhắc nhở đồ ngu ngốc này một chút: "Đi với cô em của cậu đi."
"Bạn ấy nói chuyện với Dương Diệc Lạc vui vẻ lắm, tôi xen vào làm gì?" Tưởng Nghiêu nhìn bóng dáng yêu kiều đằng trước: "Tôi cảm thấy bạn ấy đúng là hoàn hảo."
Hôm nay Bạch Ngữ Vi còn mang quà tặng Dương Diệc Lạc, nói năng thoải mái phóng khoáng, không hề câu nệ, chẳng mấy chốc đã quen với học sinh lớp A1.
Một bạn nữ đã xinh xắn mà EQ còn cao, nghe đâu kết quả học tập cũng tốt, hẳn là tình đầu trong mộng của rất nhiều chàng trai.
"Cậu mèo mù vớ cá rán còn không thèm quý trọng." Doãn Triệt nói với bạn cùng bàn vừa không đẹp trai vừa không EQ của mình: "Bạn ấy đồng ý đi chơi với cậu thì cậu nên thắp hương cảm tạ, còn không mau nói chuyện với bạn ấy nhiều hơn."
Tưởng Nghiêu không phục: "Sao lại mèo mù vớ cá rán? Tôi hấp dẫn bạn ấy nhờ vào sức quyến rũ cá nhân đấy được không, người ta chẳng thèm để bụng vẻ ngoài của tôi, đâu như cậu suốt ngày chê tôi, chẳng lẽ alpha ngoại hình bình thường không xứng gặp gỡ omega ngoại hình xinh đẹp?"
Doãn Triệt không biết nên đáp làm sao.
Cậu phát hiện thật ra EQ của mình cũng rất thấp, không nghĩ ra phải nói thế nào mới vừa có thể thanh minh cho bản thân, vừa không để Tưởng Nghiêu nhận ra tâm tư của mình.
Phòng Escape Room chiều mới mở cửa, cả bọn định tìm chỗ ăn trong trung tâm thương mại trước, cân nhắc sở thích ăn uống của mọi người không giống nhau, cuối cùng quyết định chọn nhà hàng tự phục vụ.
Cả bọn đều là học sinh không có nhiều tiền tiêu vặt, tất nhiên không chọn nhà hàng tự phục vụ cao cấp.
Nhà hàng này chuyên về nướng và lẩu, giá cả hợp lý, đồ ăn đa dạng, rất nổi tiếng trên mạng.
Dương Diệc Lạc và Lâm Viễn ngồi ở chỗ trông túi, cho đám kia đi lấy đồ trước.
Doãn Triệt không đói lắm, sáng nay Kiều Uyển Vân nhồi cho cậu một đống đồ ăn sáng cứ như sợ cậu ăn không no, bây giờ dạ dày vẫn chưa tiêu hóa hết, thành thử chỉ lấy đại ít rau.
Cậu gắp đồ một lúc thì bên cạnh có người đến.
"Cậu là thỏ thật à mà ăn mỗi rau?"
Cái đ ĩa trong tay Tưởng Nghiêu toàn thịt sống và tôm cá, coi bộ muốn ăn nướng.
Thấy cậu chỉ lấy rất ít đồ, hắn ngạc nhiên: "Bình thường ở căng tin cậu ăn nhiều phết mà, hôm nay sao thế? Không khỏe hả?"
Doãn Triệt phiền muộn lắm, Tưởng Nghiêu sán lại gần quá làm cậu chỉ có thể bước sang bên cạnh một bước: "Sáng tôi ăn nhiều, giờ không ăn được nữa, cậu đi theo tôi làm gì?"
"Ai đi theo cậu, tôi cũng muốn lấy rau chứ bộ." Tưởng Nghiêu gắp vài lá xà lách: "Thịt nướng cần đấy, cậu lấy không?"
"Không."
Tưởng Nghiêu cất giọng chân thành: "Cậu ăn nhiều thịt vào, lần trước tôi cõng cậu thấy cậu nhẹ kinh khủng, y như lông chim, tôi nghi ngờ cậu dễ hoảng sợ là vì không đủ đầy đặn, tố chất cơ thể kém dẫn đến tố chất tâm lý cũng kém."
"..."
Liên quan khỉ gì.
"Chiều nay vào chơi Escape Room đừng sợ phát khóc nhé." Tưởng Nghiêu cười tí tởn: "Bao nhiêu bạn đều nhìn, uy danh của cậu không giữ được đâu."
"Không phải Escape Room là giải câu đố sao, có gì đáng sợ đến mức phải khóc." Vốn dĩ thứ khiến cậu sợ không nhiều, chỉ là đúng lúc bị Tưởng Nghiêu bắt gặp mà thôi.
"Nhắn trong nhóm rồi còn gì, nay chơi chủ đề giật gân, chắc sẽ hơi kh ủng bố." Tưởng Nghiêu dứt lời bỗng ngỡ ra Doãn Triệt không có trong nhóm chat của A1.
"Ờ..."
Chết toi, thế này thì giấu kiểu gì.
"Tôi không có trong nhóm, không đọc được." Doãn Triệt bình tĩnh bất ngờ, lại gắp thêm vài lát măng vào đ ĩa.
"...!Cậu biết từ lâu rồi à?"
"Ừ."
"Sao cậu biết?"
"Các cậu ấy thấy thứ gì hay hay là lại nói gửi lên nhóm, nhưng không thấy gửi trong nhóm lớp có giáo viên, tôi đoán chắc còn nhóm nhỏ khác." Cuối cùng Doãn Triệt gắp nấm: "Mới đầu tôi tưởng chỉ là nhóm nhỏ của mấy cậu ấy thôi, về sau mới biết hình như chỉ có mình tôi không trong nhóm.
Nếu các cậu ấy đã không muốn thêm tôi vào thì tôi cũng không cần thiết phải hỏi."
Tưởng Nghiêu ngẩn người, nhìn Doãn Triệt lấy rau xong xoay người đi mất.
Hóa ra trong lòng thỏ con sáng như gương...!Biết rõ bản thân bị xa lánh vẫn đồng ý đi chơi với các bạn trước đây xa lánh mình.
Có lẽ thật ra trong lòng cậu cực kỳ muốn kết bạn.
Chín người họ ghép ba cái bàn con rồi mới ngồi xuống, mỗi bàn có một nồi lẩu nhỏ và vỉ nướng rất thuận tiện, ai nấy đều có thể với tới.
Dương Diệc Lạc, Lâm Viễn và Chương Khả ngồi bàn giữa, Lâm Viễn phụ trách nướng thịt, nướng xong gắp hết vào đ ĩa Dương Diệc Lạc, Dương Diệc Lạc nhìn thịt nướng chất thành ngọn núi trước mặt mà không biết nên ăn từ đâu: "Ừm thì, anh không ăn hết nhiều thế đâu...!Với cả anh tự nướng được mà..."
Lâm Viễn: "Không sao, ăn không hết để đấy em ăn, hôm nay là sinh nhật anh, sao có thể để anh tự làm được?"
Trần Oánh Oánh ở bàn bên trêu: "Ái chà cậu em chu đáo thật, người đàn ông tốt của gia đình đây mà, Diệc Lạc của bọn chị giao cho em chị rất yên tâm."
Dương Diệc Lạc thoắt đỏ bừng mặt: "Lớp trưởng cậu đừng nói linh tinh..."
Tai Lâm Viên cũng hơi đỏ: "Việc em nên làm mà, anh Dương quan tâm em rất nhiều, sinh hoạt câu lạc bộ cũng luôn kiên nhẫn dạy em vẽ...!Hơn nữa em là alpha, chút việc nhỏ nhặt này không có gì đáng ngại."
Trần Oánh Oánh huých khuỷu tay người bên cạnh: "Nghe thấy chưa! Học hỏi alpha nhà người ta đi, giống đàn ông một chút xem nào!"
Hàn Mộng trợn mắt, gắp một miếng ba chỉ vừa nướng chín cho lên miệng thổi: "Phù...!Bàn này đã có hai tên đàn ông rồi, không cần tôi đàn ông thêm nữa."
Quách Chí Hùng: "Hai ở đâu ra? Không phải có tao với lớp trưởng...!À, tao hiểu rồi."
Trần Oánh Oánh: "Ông hiểu quái gì mà hiểu, Hàn Mộng mẹ nó ông lại ngứa đòn đúng không?"
So với hai bàn kia sôi nổi tưng bừng, bàn thứ ba tương đối yên lặng.
Doãn Triệt ngồi cạnh Tưởng Nghiêu, cả người mất tự nhiên.
Cậu muốn nhắc đồ ngu ngốc nào đó chỉ lo đớp thịt nướng gắp thịt cho cô em đối diện, thế nhưng không biết nên mở lời làm sao.
Chọc vào chân hình như hơi kỳ, giẫm giày lại sợ Tưởng Nghiêu cho rằng cậu muốn đánh nhau.
Đúng là lao tâm khổ tứ.
"Khụ khụ." Cuối cùng Doãn Triệt lựa chọn cách ho, tuy diễn xuất vô cùng vụng về nhưng dù sao cũng khiến Tưởng Nghiêu chú ý.
"Sao đấy? Sặc à?"
"Cậu..."
Tuy nhiên Bạch Ngữ Vi ở đối diện cũng nhìn sang, rất ân cần rót nước cho cậu: "Ăn từ từ thôi đừng vội, vẫn sớm mà cậu."
"...!Ừm."
Cách ho để thu hút chú ý thất bại.
Đồ ngu ngốc bên cạnh cậu vẫn gắp thị vào đ ĩa cậu.
"Đúng rồi, ăn chậm thôi, không ai tranh với cậu."
"..."
...!Cạn lời hết sức.
Tên Tưởng Nghiêu này lúc thì cẩu thả lúc lại tinh tế, cứ như chuyển đổi ngẫu nhiên.
Rõ ràng hôm nay hắn không bật chế độ tinh tế, hoàn toàn không hiểu ánh mắt của cậu, liên tục gắp thức ăn vào đ ĩa cậu.
"Đừng chỉ ăn mỗi lẩu của cậu, đây, ăn miếng khoai tây anh nướng đi, không phải cậu thích ăn rau sao."
"Bò tảng cũng ngon lắm, tôi nướng cho cậu một miếng, bắt buộc phải ăn đấy biết chưa?"
"Thịt nướng ăn với xà lách vẫn cứ là ngon, cậu thử không?"
Tưởng Nghiêu cuốn xà lách với thịt bò tảng mới nướng xong và chấm nước chấm đưa cho cậu, chu đáo hơn cả Lâm Viễn, chỉ thiếu điều đút tận miệng cậu thôi.
Doãn Triệt nhìn cuộn xà lách thịt nướng trong đ ĩa mình: "..."
Cậu cầm nhầm kịch bản của nữ chính sao?
Thật ra Tưởng Nghiêu không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy thỏ con vừa nói "hình như chỉ có mình tôi không trong nhóm" hơi khiến người ta xót xa.
Một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng hắn, không thể diễn tả là thương hại hay cảm xúc gì khác.
Nó như mong muốn chăm sóc Uông Tiểu Nhu xuất phát từ tận đáy lòng hắn, lại dường như có phần không phải vậy.
Tóm lại hắn muốn đối xử tốt với người bên cạnh.
Cá trên vỉ nướng bốc khói trắng xèo xèo, đã đến lúc nên lật.
Tưởng Nghiêu cầm kẹp gắp trở mặt cá, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó chọc nhẹ vào đùi, hơi nhồn nhột, hắn vô thức đưa tay nắm lấy.
"Ôi vãi." Chương Khả làm rơi đũa xuống đất, buồn bực khom người nhặt dưới gầm bàn, tìm một lúc mới thấy.
Đũa dính bụi không dùng được nữa, cậu ta toan ngẩng lên gọi nhân viên phục vụ thì sốc nặng trước cảnh tượng đập vào mắt mình, giọng nghẹn lại trong cuống họng.
Dưới gầm bàn ở góc chéo, cậu bạn trùm trường lầm lì nóng nảy, nổi tiếng khắp trường, có thể khiến alpha chạm vào mình từ trần tại chỗ đang bị người khác nắm chặt tay.
Không có bất cứ ngăn cách nào, lòng bàn tay dày rộng úp lên mu bàn tay trắng nõn.
Dường như trùm trường đã bị thuần hóa, thu hết móng sắc nhọn, ngoan ngoãn lẳng lặng đặt tay lên đùi alpha bên cạnh, để mặc alpha nắm mà không mảy may nhúc nhích.
Hệt như bé thỏ ngoan hiền khoác lên mình bộ da hổ..
Để Ý Tôi Đi Mà