Đế Bá
Chương 3315: Khí thịnh lăng nhân (Hạ)
- Không sao, không sao.
Hoàng Quyền Uy nói ngay:
- Để ta xem qua độc thương của trưởng lão. Nếu có chỗ không hiểu, kính xin đại sư huynh chỉ dạy một hai.
Hoàng Quyền Uy chỉ khách sáo ngoài miệng mà thôi. Khi nói lời này, hắn thậm chí còn không thèm nhìn Lý Thất Dạ. Theo hắn thấy, chỉ cần trúng độc thì hắn nhất định sẽ chữa khỏi, còn cần thứ mèo thứ chó chỉa móng chỉ chỏ hay sao?
Huống chi, đây là cơ hội tuyệt vời để hắn thể hiện độc thuật tuyệt thế vô song của mình trước mặt mỹ nhân, nói không chừng sẽ được mỹ nhân ưu ái.
- Nếu đã như vậy thì còn chờ gì nữa, mau đi xem trưởng lão.
Phạm Diệu Chân lập tức kéo Lý Thất Dạ chạy vào trong.
- Sư muội, xin mời.
Hoàng Quyền Uy phong độ phiên phiên, khom người với Mục Nhã Lan, tao nhã cao quý.
Không có so sánh thì làm sao biết được hàng tốt. Theo Hoàng Quyền Uy thấy, thiên tài phong độ phiên phiên như hắn ăn đứt tên tiểu tử bình thường đại chúng Lý Thất Dạ.
- Hoàng đạo huynh, xin mời.
Mục Nhã Lan cũng khách khí gật đầu, cùng Hoàng Quyền Uy đi vào trong.
Bên trong phòng có một ông lão nằm trên giường gỗ. Ông lão này thân hình cao lớn, đôi mắt ác liệt tựa như mắt ưng, khí thế khiếp người. Thế nhưng ông lão này nằm đau đớn trên giường bệnh, chịu đựng kịch độc dằn vặt, cơ thể gầy gò không ít.
Sau khi Lý Thất Dạ cùng Phạm Diệu Chân đi vào thì ông lão khó khăn ngồi dậy, nói rằng:
- Phạm cô nương, tha lỗi lão đây không thể đứng dậy chào đón.
Ông lão này chính là trưởng lão mà Phạm Diệu Chân nói tới. Hắn họ Dương, là một vị trưởng lão dòng bên của Trường Sinh cốc, trong một lần hái thuốc đã trúng phải kịch độc, ngay cả Mục Nhã Lan cũng không có cách loại trừ kịch độc trên người hắn mà chỉ có thể ổn định độc thế, không cho nó tiếp tục khuếch tán.
- Dương trưởng lão đừng khách khí, đều là người trong nhà.
Phạm Diệu Chân nói chậm, rất có phong độ của đại sư tỷ Trường Sinh cốc.
Lúc này, Mục Nhã Lan cùng Hoàng Quyền Uy bước vào. Nhìn thấy Mục Nhã Lan, Dương trưởng lão vội vàng hỏi:
- Mục cô nương, có cách nào không?
Dương trưởng lão bị kịch độc dằn vặt được một thời gian rồi, rất là đau đớn. Nếu như không nhờ Mục Nhã Lan ra tay cứu chữa thì sợ rằng hắn đã chết thảm bởi kịch độc. Thế nhưng Mục Nhã Lan không tìm ra cách xua tan kịch độc trong người hắn. Gần đây Mục Nhã Lan vẫn luôn tìm cách phá giải, làm cho Dương trưởng lão gửi gắm tất cả hy vọng vào Mục Nhã Lan.
- Trưởng lão yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ mặc ngồi yên, nhất định sẽ chữa khỏi kịch độc trong người trưởng lão.
Mục Nhã Lan nói trịnh trọng.
- Đây là danh y mà ta mời tới vì trưởng lão. Người này là Độc Vương, tin chắc hắn có thể phá giải kịch độc trong người trưởng lão.
- Hóa ra là Hoàng hiền chất giá lâm, mất lễ, mất lễ.
Vừa nghe danh hiệu của Hoàng Quyền Uy, Dương trưởng lão lập tức hưng phấn, vội vàng ôm quyền nói:
- Độc thuật của hiền chất có một không hai. Có hiền chất ra tay, chắc chắn thuốc đến bệnh hết. Xem ra lão già ta gặp được quý nhân, được cứu rồi...
- Nào có, nào có! Trưởng lão quá khen, quá khen.
Hoàng Quyền Uy vội vàng cười nói. Tuy miệng hắn khiêm tốn thế nhưng trong lòng không khỏi đắc ý một phen. Không phải bởi vì Dương trương lão khích lệ mà bởi vì có thể thể hiện tài năng trước mặt nữ thần.
- Kịch độc trên người lão già này, nhờ hết vào Hoàng hiền chất.
Dương trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Danh tiếng "Độc Vương" của Hoàng Quyền Uy vang khắp Trường Sinh đạo thống. Độc thuật của hắn rất cao, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Bây giờ có Hoàng Quyền Uy ra tay, kịch độc trên người hắn nhất định có thể chữa khỏi.
Trong quá trình này, Phạm Diệu Chân vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Lý Thất Dạ. Nhân lúc này, nàng cười duyên xen vào:
- Dương trưởng lão, đại sư huynh của chúng ta cũng tinh thông độc thuật.
Dương trưởng lão không hiểu Phạm Diệu Chân nói như vậy là có nghĩa gì, không biết nàng đang nói tới ai.
- Đây chính là đại sư huynh của Trường Sinh cốc chúng ta, cũng là thủ tịch đệ tử của sư tôn.
Phạm Diệu Chân lập tức đẩy Lý Thất Dạ ra trước mặt mình, cười tủm tỉm nói.
- Chân nhân thu thủ tịch đệ tử khi nào?
Nhìn Lý Thất Dạ, Dương trưởng lão không khỏi giật mình. Bởi vì vị trí thủ tịch đệ tử luôn bỏ trống, bây giờ lại lòi ra một thủ tịch đệ tử, mà chuyện này Dương trưởng lão chưa từng nghe bao giờ nên hắn không giật mình mới là lạ.
- Việc này phải hỏi sư tôn.
Phạm Diệu Chân cười tủm tỉm nói:
- Đại sư huynh chúng ta tinh thông đan, dược, y, độc, là diệu thủ của Trường Sinh cốc chúng ta.
Lúc này Phạm Diệu Chân ra sức tâng bốc Lý Thất Dạ, rất có dáng dấp mèo khen mèo dài đuôi. Mà Lý Thất Dạ bị nàng ra sức tâng bốc chỉ cười nhạt mà thôi.
- Đan, dược, y, độc đều tin thông?
Nghe Phạm Diệu Chân nói vậy, Dương trưởng lão không khỏi ngạc nhiên.
- Nếu như Dương trưởng lão không chê thì đại sư huynh của chúng ta cũng có thể thử một lần.
Phạm Diệu Chân cười tủm tỉm.
Đối mặt với đại sư tỷ ranh ma nhí nhảnh, Mục Nhã Lan có hơi đau đầu. Tình cảm sư tỷ muội các nàng rất tốt, thế nhưng Phạm Diệu Chân tuy làm đại sư tỷ nhưng mà trước nay luôn ranh ma quỷ quái, trò gian chất chồng, lúc nào cũng ra bài không theo lẽ thường, khiến người ta hết sức đau đầu.
- Trường Sinh đạo thống có rất nhiều người nghiên cứu độc thuật, thế nhưng người thật sự tinh thông lại có bao nhiêu chứ.
Lúc này, Hoàng Quyền Uy nói lạnh nhạt. Nói xong, hắn ưỡn ngực, dáng vẻ rất vênh váo.
Hoàng Quyền Uy nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, ánh mắt sắc bén, thậm chí còn có vẻ hùng hổ bức người. Rất hiển nhiên, Hoàng Quyền Uy muốn khiêu khích Lý Thất Dạ.
Đối với Hoàng Quyền Uy, khó khăn lắm hắn mới có cơ hội thể hiện tài năng trước mặt người thương nên làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này. Hắn phải cố gắng thể hiện một hồi, để Mục Nhã Lan nhìn thấy độc thuật độc nhất vô nhị của mình, như vậy mới giành được sự ưu ái của mỹ nhân.
Hoàng Quyền Uy rất tự tin độc thuật của mình, danh hiệu "Độc Vương" của hắn không phải là hư danh. Hắn tự nhận ở Trường Sinh đạo thống không có ai giỏi độc thuật hơn hắn. Nếu là độc mà hắn không giải được thì chắc chắn người khác cũng không giải được.
Cũng chính vì vậy nên Hoàng Quyền Uy mới có tự tin khiêu khích Lý Thất Dạ. Tuy người này mang tiếng thủ tịch đại sư huynh thế nhưng hắn không coi ra gì, chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, chỉ may mắn trở thành đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân nên mới được làm thủ tịch đại sư huynh.
- Chuyện này...
Dương trưởng lão do dự. Tuy rằng Phạm Diệu Chân ra sức đề cử Lý Thất Dạ, nói Lý Thất Dạ tinh thông đan, dược, độc, y. Thế nhưng hắn xưa nay chưa từng nghe qua tiếng tăm của Lý Thất Dạ, càng khỏi nói tới thực lực của Lý Thất Dạ.
---------------
Đế Bá
Hoàng Quyền Uy nói ngay:
- Để ta xem qua độc thương của trưởng lão. Nếu có chỗ không hiểu, kính xin đại sư huynh chỉ dạy một hai.
Hoàng Quyền Uy chỉ khách sáo ngoài miệng mà thôi. Khi nói lời này, hắn thậm chí còn không thèm nhìn Lý Thất Dạ. Theo hắn thấy, chỉ cần trúng độc thì hắn nhất định sẽ chữa khỏi, còn cần thứ mèo thứ chó chỉa móng chỉ chỏ hay sao?
Huống chi, đây là cơ hội tuyệt vời để hắn thể hiện độc thuật tuyệt thế vô song của mình trước mặt mỹ nhân, nói không chừng sẽ được mỹ nhân ưu ái.
- Nếu đã như vậy thì còn chờ gì nữa, mau đi xem trưởng lão.
Phạm Diệu Chân lập tức kéo Lý Thất Dạ chạy vào trong.
- Sư muội, xin mời.
Hoàng Quyền Uy phong độ phiên phiên, khom người với Mục Nhã Lan, tao nhã cao quý.
Không có so sánh thì làm sao biết được hàng tốt. Theo Hoàng Quyền Uy thấy, thiên tài phong độ phiên phiên như hắn ăn đứt tên tiểu tử bình thường đại chúng Lý Thất Dạ.
- Hoàng đạo huynh, xin mời.
Mục Nhã Lan cũng khách khí gật đầu, cùng Hoàng Quyền Uy đi vào trong.
Bên trong phòng có một ông lão nằm trên giường gỗ. Ông lão này thân hình cao lớn, đôi mắt ác liệt tựa như mắt ưng, khí thế khiếp người. Thế nhưng ông lão này nằm đau đớn trên giường bệnh, chịu đựng kịch độc dằn vặt, cơ thể gầy gò không ít.
Sau khi Lý Thất Dạ cùng Phạm Diệu Chân đi vào thì ông lão khó khăn ngồi dậy, nói rằng:
- Phạm cô nương, tha lỗi lão đây không thể đứng dậy chào đón.
Ông lão này chính là trưởng lão mà Phạm Diệu Chân nói tới. Hắn họ Dương, là một vị trưởng lão dòng bên của Trường Sinh cốc, trong một lần hái thuốc đã trúng phải kịch độc, ngay cả Mục Nhã Lan cũng không có cách loại trừ kịch độc trên người hắn mà chỉ có thể ổn định độc thế, không cho nó tiếp tục khuếch tán.
- Dương trưởng lão đừng khách khí, đều là người trong nhà.
Phạm Diệu Chân nói chậm, rất có phong độ của đại sư tỷ Trường Sinh cốc.
Lúc này, Mục Nhã Lan cùng Hoàng Quyền Uy bước vào. Nhìn thấy Mục Nhã Lan, Dương trưởng lão vội vàng hỏi:
- Mục cô nương, có cách nào không?
Dương trưởng lão bị kịch độc dằn vặt được một thời gian rồi, rất là đau đớn. Nếu như không nhờ Mục Nhã Lan ra tay cứu chữa thì sợ rằng hắn đã chết thảm bởi kịch độc. Thế nhưng Mục Nhã Lan không tìm ra cách xua tan kịch độc trong người hắn. Gần đây Mục Nhã Lan vẫn luôn tìm cách phá giải, làm cho Dương trưởng lão gửi gắm tất cả hy vọng vào Mục Nhã Lan.
- Trưởng lão yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ mặc ngồi yên, nhất định sẽ chữa khỏi kịch độc trong người trưởng lão.
Mục Nhã Lan nói trịnh trọng.
- Đây là danh y mà ta mời tới vì trưởng lão. Người này là Độc Vương, tin chắc hắn có thể phá giải kịch độc trong người trưởng lão.
- Hóa ra là Hoàng hiền chất giá lâm, mất lễ, mất lễ.
Vừa nghe danh hiệu của Hoàng Quyền Uy, Dương trưởng lão lập tức hưng phấn, vội vàng ôm quyền nói:
- Độc thuật của hiền chất có một không hai. Có hiền chất ra tay, chắc chắn thuốc đến bệnh hết. Xem ra lão già ta gặp được quý nhân, được cứu rồi...
- Nào có, nào có! Trưởng lão quá khen, quá khen.
Hoàng Quyền Uy vội vàng cười nói. Tuy miệng hắn khiêm tốn thế nhưng trong lòng không khỏi đắc ý một phen. Không phải bởi vì Dương trương lão khích lệ mà bởi vì có thể thể hiện tài năng trước mặt nữ thần.
- Kịch độc trên người lão già này, nhờ hết vào Hoàng hiền chất.
Dương trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Danh tiếng "Độc Vương" của Hoàng Quyền Uy vang khắp Trường Sinh đạo thống. Độc thuật của hắn rất cao, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Bây giờ có Hoàng Quyền Uy ra tay, kịch độc trên người hắn nhất định có thể chữa khỏi.
Trong quá trình này, Phạm Diệu Chân vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Lý Thất Dạ. Nhân lúc này, nàng cười duyên xen vào:
- Dương trưởng lão, đại sư huynh của chúng ta cũng tinh thông độc thuật.
Dương trưởng lão không hiểu Phạm Diệu Chân nói như vậy là có nghĩa gì, không biết nàng đang nói tới ai.
- Đây chính là đại sư huynh của Trường Sinh cốc chúng ta, cũng là thủ tịch đệ tử của sư tôn.
Phạm Diệu Chân lập tức đẩy Lý Thất Dạ ra trước mặt mình, cười tủm tỉm nói.
- Chân nhân thu thủ tịch đệ tử khi nào?
Nhìn Lý Thất Dạ, Dương trưởng lão không khỏi giật mình. Bởi vì vị trí thủ tịch đệ tử luôn bỏ trống, bây giờ lại lòi ra một thủ tịch đệ tử, mà chuyện này Dương trưởng lão chưa từng nghe bao giờ nên hắn không giật mình mới là lạ.
- Việc này phải hỏi sư tôn.
Phạm Diệu Chân cười tủm tỉm nói:
- Đại sư huynh chúng ta tinh thông đan, dược, y, độc, là diệu thủ của Trường Sinh cốc chúng ta.
Lúc này Phạm Diệu Chân ra sức tâng bốc Lý Thất Dạ, rất có dáng dấp mèo khen mèo dài đuôi. Mà Lý Thất Dạ bị nàng ra sức tâng bốc chỉ cười nhạt mà thôi.
- Đan, dược, y, độc đều tin thông?
Nghe Phạm Diệu Chân nói vậy, Dương trưởng lão không khỏi ngạc nhiên.
- Nếu như Dương trưởng lão không chê thì đại sư huynh của chúng ta cũng có thể thử một lần.
Phạm Diệu Chân cười tủm tỉm.
Đối mặt với đại sư tỷ ranh ma nhí nhảnh, Mục Nhã Lan có hơi đau đầu. Tình cảm sư tỷ muội các nàng rất tốt, thế nhưng Phạm Diệu Chân tuy làm đại sư tỷ nhưng mà trước nay luôn ranh ma quỷ quái, trò gian chất chồng, lúc nào cũng ra bài không theo lẽ thường, khiến người ta hết sức đau đầu.
- Trường Sinh đạo thống có rất nhiều người nghiên cứu độc thuật, thế nhưng người thật sự tinh thông lại có bao nhiêu chứ.
Lúc này, Hoàng Quyền Uy nói lạnh nhạt. Nói xong, hắn ưỡn ngực, dáng vẻ rất vênh váo.
Hoàng Quyền Uy nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, ánh mắt sắc bén, thậm chí còn có vẻ hùng hổ bức người. Rất hiển nhiên, Hoàng Quyền Uy muốn khiêu khích Lý Thất Dạ.
Đối với Hoàng Quyền Uy, khó khăn lắm hắn mới có cơ hội thể hiện tài năng trước mặt người thương nên làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này. Hắn phải cố gắng thể hiện một hồi, để Mục Nhã Lan nhìn thấy độc thuật độc nhất vô nhị của mình, như vậy mới giành được sự ưu ái của mỹ nhân.
Hoàng Quyền Uy rất tự tin độc thuật của mình, danh hiệu "Độc Vương" của hắn không phải là hư danh. Hắn tự nhận ở Trường Sinh đạo thống không có ai giỏi độc thuật hơn hắn. Nếu là độc mà hắn không giải được thì chắc chắn người khác cũng không giải được.
Cũng chính vì vậy nên Hoàng Quyền Uy mới có tự tin khiêu khích Lý Thất Dạ. Tuy người này mang tiếng thủ tịch đại sư huynh thế nhưng hắn không coi ra gì, chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, chỉ may mắn trở thành đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân nên mới được làm thủ tịch đại sư huynh.
- Chuyện này...
Dương trưởng lão do dự. Tuy rằng Phạm Diệu Chân ra sức đề cử Lý Thất Dạ, nói Lý Thất Dạ tinh thông đan, dược, độc, y. Thế nhưng hắn xưa nay chưa từng nghe qua tiếng tăm của Lý Thất Dạ, càng khỏi nói tới thực lực của Lý Thất Dạ.
---------------
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3315: Khí thịnh lăng nhân (Hạ)
9.6/10 từ 33 lượt.