Đế Bá
Chương 3314: Khí thịnh lăng nhân (Thượng)
Mục Nhã Lang điều hành Bách Y Đường, mỗi ngày Bách Y Đường có hơn một trăm bệnh nhân nên nàng vốn dĩ không cần ra tay. Thế nhưng có một vị trưởng lão dòng bên của Trường Sinh cốc bị trúng độc khi đi hái thuốc, Mục Nhã Lan ra tay mấy lần thế nhưng cũng không thể tiêu trừ kịch độc trên người hắn mà chỉ có thể ổn định thương thế, không cho kịch độc lan tràn.
Trừ độc mãi nhưng không có hiệu quả, Mục Nhã Lan không thể không mời Hoàng Quyền Uy tinh thông độc thuật tới nơi này.
- Việc nên làm, việc nên làm. Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc vốn là người một mái nhà. Sư muội có việc muốn nhờ, ta nhất định dốc sức giúp đỡ. Cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì cũng không từ chối.
Hoàng Quyền Uy nói ngay. Ánh mắt của hắn không hề dời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Mục Nhã Lan.
- Hoàng đạo huynh độc thuật vô song, hy vọng trưởng lão có thể khỏi bệnh.
Mục Nhã Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này, Phạm Diệu Chân kéo Lý Thất Dạ chạy tới, nàng cười duyên nói rằng:
- Chúng ta cũng muốn thăm trưởng lão, xem xem thương thế của lão nhân gia như thế nào rồi.
Nhìn thấy Phạm Diệu Chân, Hoàng Quyền Uy không dám thất lễ, lập tức ôm quyền nói rằng:
- Hóa ra là Phạm sư tỷ, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp... chắc là đan đạo của sư tỷ đã tiến bộ không ít.
- Nào có, nào có! Không thể sánh bằng độc thuật của Hoàng sư đệ.
Lúc này Phạm Diệu Chân không hề mang dáng vẻ điên khùng. Nàng đoan trang quý khí, dáng dấp như đại sư tỷ.
- Hoàng sư đệ tới rồi, đúng là không gì tốt hơn.
Phạm Diệu Chân mỉm cười, nói rằng:
- Chúng ta vừa rồi còn đang lo nghĩ tới thương thế của trưởng lão. Bây giờ xem ra Hoàng sư đệ vừa ra tay, nhất định sẽ chửa khỏi bệnh.
- Không dám, không dám.
Hoàng Quyền Uy vội vàng nói:
- Chỉ cần trưởng lão thật sự trúng độc thì... chuyện khác ta không dám khoe, thế nhưng chỉ cần là độc vật thì ta đều có phương pháp phá giải.
Nói tới đây, hắn kiêu ngạo ưỡn ngực.
Hoàng Quyền Uy thật sự có thể lấy độc thuật kiêu ngạo. Dù sao không có bất cứ người trẻ tuổi nào có trình độ độc thuật như Hoàng Quyền Uy. Bằng không hắn cũng không có danh xưng Độc Vương.
- Vậy tốt rồi.
Phạm Diệu Chân gật đầu thật nhẹ, nói rằng:
- Ta còn định mời đại sư huynh xem qua thương thế của trưởng lão nữa cơ... xem ra không nhất định cần đại sư huynh ra tay rồi.
Phạm Diệu Chân nói vậy, Mục Nhã Lan không khỏi nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không biết đây là suy nghĩ của ai. Rất có thể là Lý Thất Dạ giựt dây Phạm Diệu Chân tới đây gây sự. Dù sao sư tỷ vẫn luôn cảnh giác Vạn Thọ quốc.
- Vị này là...
Phạm Diệu Chân nói vậy, Hoàng Quyền Uy mới chú ý tới Lý Thất Dạ.
Trước đó Hoàng Quyền Uy không hề chú ý tới Lý Thất Dạ. Bất luận nhìn từ phương diện nào thì Lý Thất Dạ đều không xuất chúng, đều chỉ bình thường, khiến người ta vừa nhìn biết ngay chỉ là một tên đệ tử bình thường ở Trường Sinh cốc.
- Đây là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc chúng ta, cũng là đại sư huynh của chúng ta.
Phạm Diệu Chân lập tức giới thiệu Lý Thất Dạ.
- Đại sư huynh?
Hoàng Quyền Uy ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe Trường Sinh cốc có đại sư huynh. Trong ấn tượng của hắn, người lớn nhất trong thế hệ trẻ chỉ có đại sư tỷ Phạm Diệu Chân mà thôi.
- Hóa ra là đại sư huynh, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.
Hoàng Quyền Uy xem thường trong lòng, chỉ gật đầu chào hỏi, không thèm ôm quyền.
Trường Sinh cốc là chính thống của Trường Sinh đạo thống, nắm giữ quyền khống chế Trường Sinh đạo thống. Theo lẽ thường, là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc, tương lai nhất định sẽ kế thừa vị trí của Trường Sinh chân nhân, có thể nói là nhân vật quyền cao chức trọng.
Thế nhưng Hoàng Quyền Uy không hề coi Lý Thất Dạ ra gì. Theo Hoàng Quyền uy thấy, Lý Thất Dạ làm đại sư huynh thế nhưng lại không có tên tuổi, không thể so sánh với Bách Hoa cốc tam mỹ.
Ngay cả sư muội của mình cũng không sánh bằng thì có thể tưởng tượng chức vị đại sư huynh chỉ là hư danh. Đại sư huynh như vậy chỉ tài cán bình thường mà thôi, cũng giống như tướng mạo của hắn, không hề có điểm nào xuất sắc cả.
Đại sư huynh như vậy thường là chỉ chiếm tiện nghi gia nhập Trường Sinh cốc sớm nên nhanh chân trở thành đại sư huynh mà thôi.
Cũng chính bởi vì vậy Hoàng Quyền Uy ôm lòng ngạo mạn với Lý Thất Dạ, căn bản không hề coi Lý Thất Dạ ra gì cả.
Được Hoàng Quyền Uy chào hỏi, Lý Thất Dạ chỉ cười cợt.
- Nói như vậy, đại sư huynh cũng am hiểu độc thuật?
Vốn dĩ Hoàng Quyền Uy không coi Lý Thất Dạ ra gì. Thế nhưng thái độ cười cợt của Lý Thất Dạ khiến Hoàng Quyền Uy nghĩ Lý Thất Dạ đang ra vẻ ta đây nên trong lòng không khoái.
Danh tiếng Độc Vương của hắn uy danh hiển hách, ghi tên vào tam kiệt, xuất thân cao quý, biết bao nhiêu người tôn kính hắn. Bây giờ một người tầm thường như Lý Thất Dạ ỷ mình gia nhập Trường Sinh cốc sớm lại dám ra vẻ ta đây, khiến cho Hoàng Quyền Uy kiêu ngạo cảm thấy khó chịu.
- Đại sư huynh của chúng ta tinh thông mọi thứ. Đan, y, dược, độc, cái nào cũng biết.
Lý Thất Dạ còn chưa nói gì thì Phạm Diệu Chân đã lên tiếng.
- Hóa ra là như vậy, thất kính, thất kính. Tới thời điểm nhất định sẽ lĩnh giáo đại sư huynh một hai.
Hoàng Quyền Uy mỉm cười, vô cùng ngạo mạn. Hắn căn bản không tin lời nói này.
Theo cách nhìn của Hoàng Quyền Uy, Phạm Diệu Chân nói tinh thông đan, y, dược, độc chỉ là vì giữ gìn mặt Trường Sinh cốc mà thôi. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự tinh thông đan, y, dược, độc thì làm sao một thiên tài như vậy có thể lặng lẽ không tên tuổi chứ, không chừng danh tiếng đã sớm vượt mặt Trường Sinh tam kiệt từ lâu rồi.
Dù sao cũng là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc nên không thể để người ngoài cho là tầm thường không có chí tiến thủ. Vì vậy theo Hoàng Quyền Uy thấy, Phạm Diệu Chân chỉ bôi vàng lên mặt Lý Thất Dạ mà thôi.
- Độc thế của trưởng lão rất nặng, không thể chậm trễ. Hoàng đạo huynh độc thuật vô song, kính nhờ Hoàng đạo huynh ra tay.
Mục Nhã Lan nhìn ra sư tỷ muốn mượn Lý Thất Dạ đả kích Hoàng Quyền Uy. Nàng làm vậy không phải là bởi vì nàng muốn bảo vệ Hoàng Quyền Uy mà là vì lo lắng cho độc thương của trưởng lão. Bởi vì độc thương của trưởng lão đã kéo dài rất lâu, không thể tiếp tục chậm trễ.
Còn phần thủ tịch đệ tử Lý Thất Dạ... Mục Nhã Lan cũng rất thắc mắc. So với Phạm Diệu Chân biết nhìn thời thế thì Mục Nhã Lan càng thuần túy, lòng dạ cùng sức lực của nàng chỉ đặt trên y đạo. Bên ngoài đại thế biến ảo ra sao, tranh giành quyền thế ra sao, nàng không hứng thú.
Vì vậy đột nhiên lòi ra thủ tịch đệ tử Lý Thất Dạ, Mục Nhã Lan tuy thắc mắc thế nhưng chưa từng suy nghĩ về việc này, không thể nhìn nhận thấu triệt như Phạm Diệu Chân.
Bây giờ Phạm Diệu Chân nói Lý Thất Dạ tinh thông đan, dược, y, độc... không phải Mục Nhã Lan không tin Phạm Diệu Chân, thế nhưng nàng không muốn lấy tính mạng của bệnh nhân ra mạo hiểm. Để Hoàng Quyền Uy có danh xưng Độc Vương đi giải độc cho trưởng lão sẽ ổn thỏa hơn là giao cho Lý Thất Dạ. Dù sao độc thuật của Hoàng Quyền Uy được thiên hạ công nhận, còn Lý Thất Dạ... đây là lần đầu gặp mặt nên nàng không hề tin tưởng hắn.
Đế Bá
Trừ độc mãi nhưng không có hiệu quả, Mục Nhã Lan không thể không mời Hoàng Quyền Uy tinh thông độc thuật tới nơi này.
- Việc nên làm, việc nên làm. Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc vốn là người một mái nhà. Sư muội có việc muốn nhờ, ta nhất định dốc sức giúp đỡ. Cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì cũng không từ chối.
Hoàng Quyền Uy nói ngay. Ánh mắt của hắn không hề dời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Mục Nhã Lan.
- Hoàng đạo huynh độc thuật vô song, hy vọng trưởng lão có thể khỏi bệnh.
Mục Nhã Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này, Phạm Diệu Chân kéo Lý Thất Dạ chạy tới, nàng cười duyên nói rằng:
- Chúng ta cũng muốn thăm trưởng lão, xem xem thương thế của lão nhân gia như thế nào rồi.
Nhìn thấy Phạm Diệu Chân, Hoàng Quyền Uy không dám thất lễ, lập tức ôm quyền nói rằng:
- Hóa ra là Phạm sư tỷ, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp... chắc là đan đạo của sư tỷ đã tiến bộ không ít.
- Nào có, nào có! Không thể sánh bằng độc thuật của Hoàng sư đệ.
Lúc này Phạm Diệu Chân không hề mang dáng vẻ điên khùng. Nàng đoan trang quý khí, dáng dấp như đại sư tỷ.
- Hoàng sư đệ tới rồi, đúng là không gì tốt hơn.
Phạm Diệu Chân mỉm cười, nói rằng:
- Chúng ta vừa rồi còn đang lo nghĩ tới thương thế của trưởng lão. Bây giờ xem ra Hoàng sư đệ vừa ra tay, nhất định sẽ chửa khỏi bệnh.
- Không dám, không dám.
Hoàng Quyền Uy vội vàng nói:
- Chỉ cần trưởng lão thật sự trúng độc thì... chuyện khác ta không dám khoe, thế nhưng chỉ cần là độc vật thì ta đều có phương pháp phá giải.
Nói tới đây, hắn kiêu ngạo ưỡn ngực.
Hoàng Quyền Uy thật sự có thể lấy độc thuật kiêu ngạo. Dù sao không có bất cứ người trẻ tuổi nào có trình độ độc thuật như Hoàng Quyền Uy. Bằng không hắn cũng không có danh xưng Độc Vương.
- Vậy tốt rồi.
Phạm Diệu Chân gật đầu thật nhẹ, nói rằng:
- Ta còn định mời đại sư huynh xem qua thương thế của trưởng lão nữa cơ... xem ra không nhất định cần đại sư huynh ra tay rồi.
Phạm Diệu Chân nói vậy, Mục Nhã Lan không khỏi nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không biết đây là suy nghĩ của ai. Rất có thể là Lý Thất Dạ giựt dây Phạm Diệu Chân tới đây gây sự. Dù sao sư tỷ vẫn luôn cảnh giác Vạn Thọ quốc.
- Vị này là...
Phạm Diệu Chân nói vậy, Hoàng Quyền Uy mới chú ý tới Lý Thất Dạ.
Trước đó Hoàng Quyền Uy không hề chú ý tới Lý Thất Dạ. Bất luận nhìn từ phương diện nào thì Lý Thất Dạ đều không xuất chúng, đều chỉ bình thường, khiến người ta vừa nhìn biết ngay chỉ là một tên đệ tử bình thường ở Trường Sinh cốc.
- Đây là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc chúng ta, cũng là đại sư huynh của chúng ta.
Phạm Diệu Chân lập tức giới thiệu Lý Thất Dạ.
- Đại sư huynh?
Hoàng Quyền Uy ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe Trường Sinh cốc có đại sư huynh. Trong ấn tượng của hắn, người lớn nhất trong thế hệ trẻ chỉ có đại sư tỷ Phạm Diệu Chân mà thôi.
- Hóa ra là đại sư huynh, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.
Hoàng Quyền Uy xem thường trong lòng, chỉ gật đầu chào hỏi, không thèm ôm quyền.
Trường Sinh cốc là chính thống của Trường Sinh đạo thống, nắm giữ quyền khống chế Trường Sinh đạo thống. Theo lẽ thường, là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc, tương lai nhất định sẽ kế thừa vị trí của Trường Sinh chân nhân, có thể nói là nhân vật quyền cao chức trọng.
Thế nhưng Hoàng Quyền Uy không hề coi Lý Thất Dạ ra gì. Theo Hoàng Quyền uy thấy, Lý Thất Dạ làm đại sư huynh thế nhưng lại không có tên tuổi, không thể so sánh với Bách Hoa cốc tam mỹ.
Ngay cả sư muội của mình cũng không sánh bằng thì có thể tưởng tượng chức vị đại sư huynh chỉ là hư danh. Đại sư huynh như vậy chỉ tài cán bình thường mà thôi, cũng giống như tướng mạo của hắn, không hề có điểm nào xuất sắc cả.
Đại sư huynh như vậy thường là chỉ chiếm tiện nghi gia nhập Trường Sinh cốc sớm nên nhanh chân trở thành đại sư huynh mà thôi.
Cũng chính bởi vì vậy Hoàng Quyền Uy ôm lòng ngạo mạn với Lý Thất Dạ, căn bản không hề coi Lý Thất Dạ ra gì cả.
Được Hoàng Quyền Uy chào hỏi, Lý Thất Dạ chỉ cười cợt.
- Nói như vậy, đại sư huynh cũng am hiểu độc thuật?
Vốn dĩ Hoàng Quyền Uy không coi Lý Thất Dạ ra gì. Thế nhưng thái độ cười cợt của Lý Thất Dạ khiến Hoàng Quyền Uy nghĩ Lý Thất Dạ đang ra vẻ ta đây nên trong lòng không khoái.
Danh tiếng Độc Vương của hắn uy danh hiển hách, ghi tên vào tam kiệt, xuất thân cao quý, biết bao nhiêu người tôn kính hắn. Bây giờ một người tầm thường như Lý Thất Dạ ỷ mình gia nhập Trường Sinh cốc sớm lại dám ra vẻ ta đây, khiến cho Hoàng Quyền Uy kiêu ngạo cảm thấy khó chịu.
- Đại sư huynh của chúng ta tinh thông mọi thứ. Đan, y, dược, độc, cái nào cũng biết.
Lý Thất Dạ còn chưa nói gì thì Phạm Diệu Chân đã lên tiếng.
- Hóa ra là như vậy, thất kính, thất kính. Tới thời điểm nhất định sẽ lĩnh giáo đại sư huynh một hai.
Hoàng Quyền Uy mỉm cười, vô cùng ngạo mạn. Hắn căn bản không tin lời nói này.
Theo cách nhìn của Hoàng Quyền Uy, Phạm Diệu Chân nói tinh thông đan, y, dược, độc chỉ là vì giữ gìn mặt Trường Sinh cốc mà thôi. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự tinh thông đan, y, dược, độc thì làm sao một thiên tài như vậy có thể lặng lẽ không tên tuổi chứ, không chừng danh tiếng đã sớm vượt mặt Trường Sinh tam kiệt từ lâu rồi.
Dù sao cũng là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc nên không thể để người ngoài cho là tầm thường không có chí tiến thủ. Vì vậy theo Hoàng Quyền Uy thấy, Phạm Diệu Chân chỉ bôi vàng lên mặt Lý Thất Dạ mà thôi.
- Độc thế của trưởng lão rất nặng, không thể chậm trễ. Hoàng đạo huynh độc thuật vô song, kính nhờ Hoàng đạo huynh ra tay.
Mục Nhã Lan nhìn ra sư tỷ muốn mượn Lý Thất Dạ đả kích Hoàng Quyền Uy. Nàng làm vậy không phải là bởi vì nàng muốn bảo vệ Hoàng Quyền Uy mà là vì lo lắng cho độc thương của trưởng lão. Bởi vì độc thương của trưởng lão đã kéo dài rất lâu, không thể tiếp tục chậm trễ.
Còn phần thủ tịch đệ tử Lý Thất Dạ... Mục Nhã Lan cũng rất thắc mắc. So với Phạm Diệu Chân biết nhìn thời thế thì Mục Nhã Lan càng thuần túy, lòng dạ cùng sức lực của nàng chỉ đặt trên y đạo. Bên ngoài đại thế biến ảo ra sao, tranh giành quyền thế ra sao, nàng không hứng thú.
Vì vậy đột nhiên lòi ra thủ tịch đệ tử Lý Thất Dạ, Mục Nhã Lan tuy thắc mắc thế nhưng chưa từng suy nghĩ về việc này, không thể nhìn nhận thấu triệt như Phạm Diệu Chân.
Bây giờ Phạm Diệu Chân nói Lý Thất Dạ tinh thông đan, dược, y, độc... không phải Mục Nhã Lan không tin Phạm Diệu Chân, thế nhưng nàng không muốn lấy tính mạng của bệnh nhân ra mạo hiểm. Để Hoàng Quyền Uy có danh xưng Độc Vương đi giải độc cho trưởng lão sẽ ổn thỏa hơn là giao cho Lý Thất Dạ. Dù sao độc thuật của Hoàng Quyền Uy được thiên hạ công nhận, còn Lý Thất Dạ... đây là lần đầu gặp mặt nên nàng không hề tin tưởng hắn.
Đế Bá
Đánh giá:
Truyện Đế Bá
Story
Chương 3314: Khí thịnh lăng nhân (Thượng)
9.6/10 từ 33 lượt.