Đạo Quân
Chương 369: Đường Dài Dằng Dặc (2)
Chương 369 : Đối thủ cũ
Edit: Luna Huang
Loại cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng mạnh mẽ như thế này, làm Viên Cương kinh ngạc, nhất là âm thanh bạo hưởng phát ra từ trong cơ thể.
Rất nhiều thứ hắn căn bản không hiểu, cũng không có kinh nghiệm tiền nhân truyền thụ lại cho hắn, trước nay toàn là luôn tự hắn tìm tòi lấy, cho nên hoàn toàn không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Huynh đệ thủ hạ đang canh phòng cảnh giới cũng bị một tiếng ‘ầm’ kia làm cho kinh động, mấy người lập tức chạy tới xem thử coi có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy lão đại đang trần trùng trục đứng ở trên thềm, không biết tình huống như thế nào đây.
Viên Cương cũng không có cái gì gọi là cảm thấy xấu hổ cả, bọn hắn thường trải qua loại sinh hoạt tập thể, một đống người cởi sạch ở trong phòng tắm tắm rửa cũng rất là bình thường.
Khiến cho mấy người chạy tới cảm thấy kỳ quái chính là, làm sao làn da trên người lão đại lại trở nên hồng hồng như thế kia?
Viên Cương trần truồng như vậy bước đi xuống bậc tam cấp, đi tới giếng nước ở trong viện, ngồi xuống trên một tấm ghế nhỏ, sai “Múc nước kỳ cọ giúp ta một chút!”
Mấy người lập tức chạy tới bên cạnh, liên tiếp múc nước từ dưới giếng lên, một thùng rồi lại một thùng, hướng về thân thể hắn tạt rầm rầm rồi cọ rửa.
Viên Cương cúi đầu trầm tư, nghĩ tới vừa mới rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy, mặc cho nước giếng lạnh buốt tạt vào người như trút nước.
Cọ rửa xong, Viên Cương cũng ý thức được có chút không đúng, trước đó cho rằng làn da chỉ là nhất thời phiếm hồng, hiện tại ngay cả nước giếng lạnh buốt tạt lên, cũng không có thay đổi chút nào, y nguyên vẫn phiếm hồng, cứ y như bị bỏng nước sôi vậy. . . . . .
Bắc Châu phủ thứ sử, Thiệu Bình Ba bước vào trong thư phòng, nhìn thấy Thiệu Tam Tỉnh đang đứng loay hoay trước địa đồ .
Thiệu Tam Tỉnh đang đứng ở trên một cái ghế, tay rút một ít kim châm được đính ở trên bản đồ treo trên tường ra, sau đó dịch vị trí lên trước một chút, lại đâm kim vào lại trên bản đồ. Vị trí chỗ kim đâm, chính là vị trí đại khái của đội tàu ở trên biển, mỗi nửa ngày hắn sẽ điều chỉnh lại một lần, nếu khoảng cách điều chỉnh không được thông suốt, thì mang ý nghĩa là đội tàu tiến lên không được thuận lợi.
Người ngoài khi bước vào thư phòng này, nếu là người không biết chuyện, thì rất khó chú ý tới mấy cây kim châm nhỏ đính ở trên bản đồ, mà có thấy cũng không biết có ý nghĩa gì.
Thiệu Tam Tỉnh đính xong, nhảy xuống ghế, chắp tay chào, “Đại công tử.”
Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm địa đồ, giọng ngưng trọng nói : “Sắp sửa đi vào lộ trình đường thủy phía Hàn quốc bên này rồi, nhiệm vụ của Chiếu tỷ cũng xem như đã hoàn thành, tiếp xuống sẽ phải xem chúng ta.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại công tử yên tâm, chúng ta đã kinh doanh tại con đường thủy kia nhiều năm qua, sẽ không có vấn đề gì.”
Thiệu Bình Ba quay người, bước trở về sau thư án, ngồi xuống, Thiệu Tam Tỉnh thừa dịp hắn còn chưa bắt đầu làm việc, móc từ trong tay áo ra một phần mật báo, đưa lên cho hắn xem, “Tin tức từ tu sĩ bí mật phái đi Tề kinh gửi về.”
Vì tránh đi tai mắt của Đại Thiền sơn, bên này luôn chú ý cẩn thận, cũng tốn không ít tâm tư. Không cẩn thận cũng không được, Đại Thiền sơn ra nghiêm lệnh, cấm hắn làm một số việc, hắn còn muốn dấu Đại Thiền sơn đi làm, nếu mà để bị phát hiện, thế thì thật không tốt lắm.
“À!” Thiệu Bình Ba lập tức hứng thú lên, cầm lấy mật tín, mở ra xem xét, nhìn một chút, lông mày chợt nhíu lại.
Khép mật tín lại, yên lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ngưu Hữu Đạo ở tại Tề kinh náo lên nhiều chuyện như vậy, Chiếu tỷ thế mà không có nói cho ta biết, Chiếu tỷ đang có chuyện giấu diếm ta!”
Sau khi Thiệu Tam Tỉnh nhìn thấy nội dung trên mật tín về sau, cũng ý thức được điểm đó, thử nói ra: “Có khả năng Tô tiểu thử vẫn là không nhịn được, vẫn cứ muốn ra tay với Ngưu tặc đó, chuyện khiêu chiến ở Phi Bộc Đài, theo lão nô nhìn thấy, tám chín phần mười chính là Tô tiểu thư làm.”
Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu, “Ngưu Hữu Đạo xuất phát từ Thanh Sơn quận, hành tung dọc đường Chiếu tỷ đều có nắm giữ, lại đi đường tắt qua mênh mông sa mạc, người bình thường không ai đi phí sức lớn chạy theo nhìn chằm chằm không thả như vậy hết. Kết quả Ngưu Hữu Đạo vừa đến Tề kinh, lập tức có người liền thả ra tin tức tìm chuyện cho hắn, từ thời gian lẫn đến việc lén lút làm nhìn xem, ngoại trừ Chiếu tỷ ra, đoán chừng cũng không có ai khác.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Tô tiểu thư cũng không đắc thủ được, đã bị Ngưu tặc tuỳ tiện hóa giải.”
“Chuyện trong dự liệu, chút chuyện nhỏ này há có thể làm khó được hắn, nếu có thể dễ dàng đắc thủ như thế, Ngưu Hữu Đạo cũng không sống được tới hôm nay, Chiếu tỷ không chịu nghe ta an bài a!” Thiệu Bình Ba buông tiếng thở dài, lại mở mật tín trên tay ra liếc xem lại một lượt, “Tại Vô Biên các tru Trác Siêu. . . Phi Bộc Đài chấn nhiếp phường đạo chích, Thiên Kính hồ đánh bại Côn Lâm Thụ, Phù Phương viên hái ‘hoa’, đoạn đường này bình định hết thảy mọi chướng ngại, không ai cản nổi, có thể làm những chuyện người khác không thể làm được, chân chính là kình địch của ta!” Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng.
Thiệu Tam Tỉnh: “Còn không phải rơi vào trên tay triều đình Tề quốc đó sao, Lệnh Hồ Thu với hắn đều đã bị bắt lại.”
Thiệu Bình Ba: “Nhưng sao ta luôn cảm giác có chút gì đó không đúng. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, sau khi rời khỏi Thanh Sơn quận, một đường vượt qua mọi chông gai, chính là nhằm vào chiến mã, vậy cùng Hồng Nương gì kia đi du ngoạn tiêu dao tại Tề kinh là cái chuyện gì đây? Chúng ta giao thủ với hắn lâu như vậy, hắn là hạng người gì còn không biết được một hai sao, hắn há lại là người vì nữ sắc mà làm hỏng chính sự. Hành vi của hắn nhìn càng giống như là đang tại che giấu tai mắt người khác, hoặc là nói, hắn đang còn đợi thời cơ! Nếu như hắn không có nắm chắc được an toàn, hắn sao có thể tiêu dao du ngoạn ở tại Tề kinh, sao lại đột nhiên bị triều đình Tề quốc bắt được?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Vậy ngài cảm thấy chuyện này là sao?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu, tình huống biết được có hạn, bản thân hắn cũng vô pháp cho ra phán đoán, “Tóm lại việc này không thích hợp, bằng năng lực của Ngưu Hữu Đạo, không dễ dàng để bị bắt như vậy được. Còn có, Lệnh Hồ Thu là người Hiểu Nguyệt các, Ngưu Hữu Đạo hẳn cũng đã biết được thân phận của hắn, hai tên này kết bạn pha trộn tại Tề kinh lâu như vậy, đoán chừng mỗi tên đều có mục đích riêng muốn đạt được, đối phương đối xử với nhau đều sẽ không có hảo tâm gì cả, Lệnh Hồ Thu bị bắt lại, khả năng có vấn đề.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Ngưu Hữu Đạo biết hắn là người Hiểu Nguyệt các, còn dám động vào sao?”
“Hiểu Nguyệt các tính là cái rắm gì! Cái thằng kia ngay cả Băng Tuyết các cũng dám lén lút ra tay, ngươi cảm thấy hắn có cái gì không dám làm sao? Chỉ cần có cơ hội, ngay cả Phiếu Miểu các hắn cũng dám chọt nữa là!” Thiệu Bình Ba khinh thường nói, giơ mật tín trong tay lên, “Lập tức đưa tin lại cho Chiếu tỷ, gửi những tin tức chúng ta nắm lại cho nàng, hỏi tỷ ấy một chút, đến cùng là đã gạt chúng ta bao nhiêu chuyện rồi. . . À không, cái gì cũng không cần hỏi, chỉ đưa tin cho tỷ ấy, bảo tỷ ấy mau chóng đích thân về đây một chuyến, ta phải ở ngay trước mặt hỏi tỷ ấy, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì . . . . . .”
Một trận mưa to gió lớn, sau một hồi biển động sóng trào, gió nhẹ lại, sóng cũng nhỏ đi, bầu trời mây đen cũng dần dần tiêu tán.
Quản Phương Nghi đi theo Ngưu Hữu Đạo ra khoang thuyền, tới boong thuyền bị bão ướt nhẹp.
Vừa mới nhìn thấy qua biển cả tức giận, Quản Phương Nghi cũng thổn thức, “Thời tiết trên biển này thật đúng là hỉ nộ vô thường.”
Lúc này, Công Tôn Bố cũng chui ra khỏi khoang thuyền, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đạo gia, đội tàu phía trước truyền tới tin tức, có sáu chiếc thuyền bị lật, trong đó có bốn chiếc chở ngựa, người thì được cứu lên, ngựa thì do nhốt ở trong khoang thuyền, cơ bản đều bị chìm xuống dưới đáy biển cùng với cả thuyền luôn rồi.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, biểu thị đã biết, đây cũng không phải là lần thứ nhất đụng phải chuyện như vậy.
Trên thuyền, thuyền viên lại tiếp tục bận rộn lên, sau khi tránh ra khỏi cơn bão, cánh buồm hạ xuống lại một lần nữa được kéo lên, mượn nhờ sức gió đẩy thuyền đi tới.
Dạo qua một vòng ở bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo lại về lại trong khoang thuyền, đệ tử Ngũ Lương sơn gửi nhận tin tức cũng ở trong khoang thuyền.
Trên vách thuyền, có treo một tấm bản đồ, trên tấm bản đồ này, cũng có biểu thị hướng đi ban đầu của đội thuyền, được biểu thị bằng bút son, từng điểm đỏ được chấm lên, tạo thành một lộ trình liên tục.
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào một điểm đỏ sắp đến gần nhất, chỗ cửa biển, đầu một nhánh sông nào đó của Hàn quốc, hỏi: “Theo khoảng cách trên này tính toán, thuyền chạy đến vị trí cửa sông này thì phải cần bao lâu nữa?”
Công Tôn Bố: “Khoảng độ nửa tháng nữa.”
Ngưu Hữu Đạo dời tay xuống phía dưới, chỉ một chỗ ở trên bờ biển Thanh Sơn quận, “Chúng ta đến Thanh Sơn quận còn phải mất bao lâu thời gian nữa?”
Công Tôn Bố: “Theo người có kinh nghiệm đi cùng trên thuyền nói, tối đa khoảng một tháng nữa.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, “Cái này không được, lộ trình phía trên kia cần phải kéo dài ra một chút, thuyền của chúng ta nhất định phải tới Thanh Sơn quận trước, trên lộ trình giả kia mới có thể đến được tới cửa biển này. Tên Thiệu Bình Ba kia không phải là loại lương thiện gì, khẳng định sẽ an bài nhân thủ tiếp ứng ở cửa biển bên đó, đến lúc đó tin tức gửi tới, lại không nhìn thấy thuyền, tất nhiên sẽ bị lộ tẩy. Chênh lệch nửa tháng lận, đối với chúng ta mà nói, quá nguy hiểm, Hiểu Nguyệt các có thể tùy thời tổ chức nhân thủ chạy ra biển chặn đường chúng ta.”
Công Tôn Bố: “Minh bạch, liền lấy lý do ở trên biển liên tiếp gặp phải bão lớn, làm kéo chậm lại hành trình.”
Ngưu Hữu Đạo ừ, biểu thị có thể.
Quản Phương Nghi hiếu kỳ hỏi: “Dựa vào cái gì Thiệu Bình Ba bên kia không thấy được chiến mã, liền biết là bị ngươi lấy đi, mà đến chặn đường ngươi vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Nếu đổi vị trí của ta với hắn, ta mà không thấy chiến mã, vậy người thứ nhất ta hoài nghi, cũng sẽ là hắn, ta sẽ tổ chức nhân thủ, chạy đến đường biển hướng về Thanh Sơn quận chặn đường trước tiên, không cần dựa vào cái gì cả.”
Quản Phương Nghi hơi có chút không hiểu.
Công Tôn Bố mỉm cười, chỉ có người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, mới biết được hai người này là đối thủ cũ.
Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Hồng Nương, tên Thiệu Bình Ba này không đơn giản, rất nguy hiểm, sau này nếu như ngươi gặp phải hắn, nhất định phải cẩn thận vào.”
Quản Phương Nghi ‘nha’ một tiếng, có chút xem thường nói: “Có thể không đơn giản đến cỡ nào chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể một tay kéo Bắc Châu ra khỏi Yến quốc, còn có thể đối kháng được Hàn quốc lẫn Yến quốc, bị kẹp giữa hai nước còn có thể làm cho hai nước không thể làm gì được hắn, lại kinh doanh Bắc Châu ngày càng phát triển, còn có thể khiến người Hiểu Nguyệt các giúp hắn mua sắm một nhóm chiến mã lớn như vậy, người như vậy, ngươi cảm thấy có thể đơn giản được sao?”
Quản Phương Nghi: “Bắc Châu ủng binh tự lập không phải là do Thiệu Đăng Vân sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Thiệu Đăng Vân là bộ hạ cũ của Ninh vương Thương Kiến Bá, bộ hạ cũ của Ninh vương ở bên người Dung Bình quận vương đều rất hiểu rõ hắn, Thiệu Đăng Vân là tướng tài, trên chiến trường có lẽ vẫn còn được, chứ tuyệt đối không có bản sự tung hoành giữa các chư quốc như thế này được. Hết thảy đây đều là kiệt tác của đứa con trai kia của hắn, cục diện Bắc Châu bây giờ đều là một tay Thiệu Bình Ba bày ra và thúc đẩy, Thiệu Đăng Vân chỉ là bị đẩy ra làm ‘mặt tiền’ mà thôi. Trong các thế lực chư quốc, người có thể có các loại thủ đoạn không đánh mà thắng được người như này, sợ là chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.”
Quản Phương Nghi sợ hãi cả kinh.
Ngưu Hữu Đạo lại nói với Công Tôn Bố: “Chuyện lần này ở tại Tề kinh, ta xem chừng là tên này không có xuất thủ, bằng không chúng ta không dễ dàng đắc thủ được nhóm chiến mã này như vậy được, cũng sẽ không dễ dàng thoát thân. Không biết bởi vì nguyên nhân Lệnh Hồ Thu, nên bị Hiểu Nguyệt các chế trụ, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, có lẽ là do Đại Thiền sơn bị dọa một lần sợ, nên có chỗ thu liễm, rất có thể đã quản chế hay can thiệp gì đó đối với hắn, tóm lại, ta cảm giác lần này tin tức của hắn rất bế tắc, bằng không có một số việc là sẽ không gạt được hắn, hắn mà thấy được cơ hội, khẳng định là sẽ bỏ đá xuống giếng. Ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn sẽ cùng hắn giao thủ tại Tề quốc luôn rồi, nhưng một mực không thấy được hắn phát lực gì cả, để cho Đại Thiền sơn tránh thoát được một kiếp, đáng tiếc!”
Công Tôn Bố đại khái đã hiểu được ý của hắn, đây là muốn phế bỏ Đại Thiền sơn, chỗ dựa phía sau của Thiệu Bình Ba đi, kết quả Đại Thiền sơn không cho hắn có cơ hội ra tay.
Quản Phương Nghi trầm ngâm nói: “Nghe ngươi nói như vậy, thế thì tên Thiệu Bình Ba này e rằng không thể lưu, ngươi lại đoạt chiến mã của hắn, dễ trở thành hậu hoạn, phải nghĩ biện pháp diệt trừ mới được.”
Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ như không có gì, đi ra ngoài.
Công Tôn Bố mỉm cười.
Thấy bộ dạng của hai người như vậy, Quản Phương Nghi ngạc nhiên: “Có ý gì đây? Ta nói sai gì sao?”
Công Tôn Bố rỉ tai nói nhỏ cho nàng nghe: “Không phải là không muốn diệt trừ, mà là một mực diệt trừ không xong, tên Thiệu Bình Ba này cũng muốn diệt trừ Đạo gia đó. Ngươi tưởng Đạo gia nguyện ý đứng trước đầu gió náo ra chuyện lớn như vậy tại Băng Tuyết các sao? Ngươi tưởng Thiệu Bình Ba nguyện ý lưng đeo ô danh giết mẹ thí huynh sao?”
Quản Phương Nghi sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch, hóa ra hai vị này là đối thủ cũ. . . . . .
Đạo Quân