Đạo Quân
Chương 368: Đường Dài Dằng Dặc (1)
65@-“Hướng Tây Bắc....” Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm tấm bản đồ, rơi vào trạng thái trầm tư, bàn tay chầm chậm chạy dài trên tấm bản đồ: “Hướng Tây Bắc chính là hướng ngược lại quận Quảng Nghĩa, vì thế có thể loại trừ hắn đến quận Quảng Nghĩa. Mấy năm qua hắn ẩn cư không xuất hiện, có thể kiêng kỵ triều đình nước Yến, hoặc kiêng kỵ ta bên này. Cho nên, hắn sẽ không tùy tiện chạy loạn. Nơi mà hắn có thể đi cũng sẽ không quá nhiều. Hướng Tây Bắc rất có khả năng đến Kim Châu. Tai mắt của tỷ bên đó có thể điều tra được hắn có mang theo đại bàng đưa tin hay không?”
Tô Chiếu gật đầu:” Có, có hai người đồng hành với hắn mang theo hai lồng đại bàng, tổng cộng sáu con. Người của Lệnh Hồ Thu thì mang theo hai con.”
“Lệnh Hồ Thu chạy khắp nơi, mang theo đại bàng bên người để thuận tiện liên lạc cũng không có gì lạ. Việc y mang theo đại bàng không cần để ý đến. Sáu con...” Ngón tay Thiệu Bình Ba chỉ vào Kim Châu: “Quận Thanh Sơn và Kim Châu gần nhau, nếu đến Kim Châu cũng không cần thiết phải mang theo nhiều đại bàng như vậy. Cho nên, chúng ta có thể loại trừ việc hắn đến Kim Châu. Vậy rốt cuộc hắn muốn đi đâu?”
Y cúi đầu suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn một nước nào đó ở hướng Tây Bắc, trầm giọng nói: “Hắn rất có khả năng đến nước Tề.”
Tô Chiếu kinh ngạc: “Làm sao đệ biết hắn muốn đến nước Tề?”
Thiệu Bình Ba cắn răng nói: “Chiến mã.”
Tô Chiếu kinh ngạc nói: “Ý của đệ là hắn cũng muốn đến nước Tề mua chiến mã?”
Thiệu Bình Ba chậm rãi bước đến vị trí của nước Tề trên tấm bản đồ, nhìn chằm chằm vào nước Tề, nói: “Thật ra, tình huống hai quận của Thương Triều Tông không khác gì Bắc Châu, đều đứng trước nguy cơ giống nhau. Ta không tin Thương Triều Tông nhìn không ra. Cho nên, nhu cầu cấp bách nhất chính là chiến mã. Cho dù Thương Triều Tông nhìn không ra, Lam Nhược Đình nhất định có thể nhìn ra.”
“Năm đó, Lạc Thiếu Phu bên cạnh Ninh Vương có tài năng kinh thiên động địa, nhưng tại sao lại ngoài ý muốn chết một cách oan uổng như vậy? Lam Nhược Đình có thể được Lạc Thiếu Phu nhận làm đệ tử nhập thất truyền thụ thao lược, tuyệt đối không tầm thường. Nếu không, ông ta nhất định sẽ không được Lạc Thiếu Phu để vào mắt. Nếu Lam Nhược Đình kể cả điều này mà nhìn không ra, Thương Triều Tông khó mà thoát khốn ở kinh thành. Ta đã biết Thương Triều Tông từ nhỏ. Y tòng quân ngay từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc qua nội chính. Hai quận của Thương Triều Tông có thể phát triển nhanh chóng như vậy, hẳn là kết quả của Lam Nhược Đình.”
“Dựa vào mưu lược của Lam Nhược Đình, không có khả năng không dự đoán được nguy cơ sau này. Ông ta đã sớm để Thiên Ngọc môn đến nước Tề để lo chuyện chiến mã, nhưng vẫn chưa nghe nói có kết quả hay không, chắc là đã gặp phải khó khăn. Ngưu Hữu Đạo đang sống yên ổn ở hai quận, hắn sao có thể chịu ngồi yên không màng đến chứ? Lệnh Hồ Thu đến gặp hắn, trong khi ta và Thiên Ngọc môn đã từng đánh chủ ý lên y, nhưng vẫn không có kết quả. Tình thế bức bách, hắn sao không cần nguồn nhân mạch của Lệnh Hồ Thu chứ?”
Y đưa tay lên chỉ vào bản đồ: “Nguy cơ đã như lửa sém lông mày, trốn tránh hồi lâu cũng phải rời núi. Hắn đi theo hướng Tây Bắc, nhất định không phải đến Kim Châu. Lệnh Hồ Thu cũng đích thân đi theo. Các manh mối đều liên tiếp nhau, cho dù không thể xác định, nhưng khả năng bọn họ đến nước Tề lo chuyện chiến mã vẫn rất lớn. Trừ phi có tình huống nào ngoài ý muốn mà chúng ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất ít. Hắn đã có ý định lánh mặt, trong lúc lánh mặt đương nhiên sẽ không gây ra mấy chuyện phiền phức gì. Cho nên, việc hắn rời núi để giải quyết vấn đề khác sẽ không lớn, khả năng hắn đến nước Tề để xử lý chuyện mua chiến mã vẫn cao hơn.”
Y bỗng nhiên quay đầu nhìn Tô Chiếu, trầm giọng nói: “Tỷ hãy cho người mai phục trên đường đến nước Tề. Theo như ta suy đoán, cơ hội có thể ngăn hắn ở đó sẽ rất lớn.”
Tô Chiếu im lặng không nói, tán thành suy nghĩ của Thiệu Bình Ba. Mặc dù nàng biết biểu đệ của mình rất thông minh, nhưng vẫn có chút chấn động. Chỉ từ một điểm nhìn chẳng có liên quan gì hết, nhưng vẫn có thể đoán ra được Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu, muốn làm gì, thật sự khiến nàng không biết nói cái gì cho phải.
Thậm chí nàng còn có cảm giác Ngưu Hữu Đạo trêu chọc một đối thủ như vậy, thật sự có chút đáng sợ.
Nàng nhịn không được, thở dài nói: “Đệ đấy, lo lắng quá nhiều rồi. Ta đã điều tra được tung tích của hắn, tất nhiên sẽ có biện pháp tìm được hắn, không cần đệ phải quan tâm nhiều như thế. Nếu đệ cứ tiếp tục như vậy, bệnh của đệ khi nào mới có thể lành được chứ?”
Thiệu Bình Ba mỉm cười: “Xem ra là đệ quá lo lắng rồi, nhưng đệ vẫn nói câu nói kia, người này rất nguy hiểm. Hắn đã rời núi, nhất định sẽ có sự chuẩn bị, tuyệt không dễ dàng đối phó. Tỷ cần phải cẩn thận.”
Tô Chiếu nhìn thẳng vào y, nói: “Bình Ba, thế tục có một câu nói, tỷ muốn tặng cho đệ.”
Thiệu Bình Ba mỉm cười: “Đệ xin rửa tai lắng nghe.”
Gương mặt Tô Chiếu hiện lên sự lo lắng, nói: “Thông minh quá thường chết sớm.”
Thiệu Bình Ba run lên, chợt cười nói: “Đệ không sao đâu, tỷ giữ lại để tặng cho Ngưu Hữu Đạo đi.”
Tô Chiếu lắc đầu: “Đệ không giống hắn. Hắn biết lúc nào co lúc nào giãn. Điều này có thể nhìn ra được từ việc hắn có thể co đầu rụt cổ tu luyện lâu như vậy mà không chịu xuất hiện. Ngoài ra, hắn là tu sĩ, biết cách điều tiết khí huyết, bách bệnh bất xâm, đệ không thể so được với sức khỏe của hắn.”
Nàng đưa tay ấn vào vị trí trái tim của Thiệu Bình Ba: “Nhớ kỹ, muốn thắng thì phải giữ gìn sức khỏe. Ai ngã xuống trước, người đó mới thua. Chỉ có người còn ở lại mới có thể là người cười cuối cùng.”
Tay của Thiệu Bình Ba cũng áp vào ngực, đặt lên mu bàn tay của nàng, nói:”Sức khỏe của đệ, đệ còn quý nó hơn so với tỷ.”
“Vậy là tốt rồi, nhưng ta vẫn muốn hỏi đệ một câu, giết Ngưu Hữu Đạo quan trọng hay là chuyện chiến mã quan trọng. Ta nên đi giải quyết Ngưu Hữu Đạo trước hay là đi giải quyết chuyện chiến mã?” Tô Chiếu nhìn y, hỏi.
Thiệu Bình Ba im lặng, dường như có chút lưỡng lự: “Hai chuyện có mâu thuẫn với nhau sao?”
Tô Chiếu nói: “Đương nhiên rồi, nếu giết Ngưu Hữu Đạo quan trọng hơn, ta sẽ đích thân đi xử lý chuyện này. Còn chuyện chiến mã quan trọng hơn, ta sẽ đến nước Tề tọa trấn, sau đó sắp xếp người đi xử lý chuyện Ngưu Hữu Đạo.”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lấp lóe, chậm rãi nói: “Đương nhiên là chuyện chiến mã rồi. Chiến mã đang là chuyện quan trọng nhất hiện nay. Nếu chuyện chiến mã xảy ra vấn đề, nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Bắc Châu. So với tầm quan trọng của chiến mã, chuyện của Ngưu Hữu Đạo có thể hoãn lại. Huống chi, mục đích chủ yếu của chuyến đi này của Ngưu Hữu Đạo cũng có thể là chiến mã. Hắn tạm thời không rảnh để bận tâm đ ến chuyện bên này của đệ. Trì hoãn một chút cũng không thành vấn đề.”
“Được!” Tô Chiếu gật đầu mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra hai chuyện này đối với nàng mà nói cũng chẳng xung đột với nhau. Nàng chỉ muốn thăm dò một chút. Nàng sợ chấp niệm của y quá sâu, xem Ngưu Hữu Đạo còn quan trọng hơn toàn bộ Bắc Châu.
Nhưng nàng không biết, trong lòng Thiệu Bình Ba, y nhận định Ngưu Hữu Đạo chính là muốn uy hiếp lớn nhất của Bắc Châu y trong tương lai.
Nước Yến, nước Quốc, thậm chí là Đại Thiền Sơn, thật ra chẳng đáng cho y để vào mắt. Dây dưa cả mấy năm, đối phó với mấy người này, y xem như đã xe nhẹ đường quen. Y có thể đặt chân ở Bắc Châu, sự thật đã chứng minh được điều này. Trước mắt mà nói, khiến y ăn thiệt nhiều lần, khiến cho y phải kiêng kỵ cũng chỉ có Ngưu Hữu Đạo, mà y cũng biết Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Có một số việc nói ra chưa chắc người khác sẽ tin. Chỉ khi nào hai bên là kỳ phùng địch thủ của nhau, không cần nói vẫn có thể hiểu đối phương nghĩ gì.
Nếu có thể cam đoan tuyệt đối Tô Chiếu có thể diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, y nhất định sẽ yêu cầu Tô Chiếu đi giải quyết Ngưu Hữu Đạo trước, nhưng y không cho rằng Tô Chiếu có thể dễ dàng đắc thủ như vậy.
Đạo Quân
Tô Chiếu gật đầu:” Có, có hai người đồng hành với hắn mang theo hai lồng đại bàng, tổng cộng sáu con. Người của Lệnh Hồ Thu thì mang theo hai con.”
“Lệnh Hồ Thu chạy khắp nơi, mang theo đại bàng bên người để thuận tiện liên lạc cũng không có gì lạ. Việc y mang theo đại bàng không cần để ý đến. Sáu con...” Ngón tay Thiệu Bình Ba chỉ vào Kim Châu: “Quận Thanh Sơn và Kim Châu gần nhau, nếu đến Kim Châu cũng không cần thiết phải mang theo nhiều đại bàng như vậy. Cho nên, chúng ta có thể loại trừ việc hắn đến Kim Châu. Vậy rốt cuộc hắn muốn đi đâu?”
Y cúi đầu suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn một nước nào đó ở hướng Tây Bắc, trầm giọng nói: “Hắn rất có khả năng đến nước Tề.”
Tô Chiếu kinh ngạc: “Làm sao đệ biết hắn muốn đến nước Tề?”
Thiệu Bình Ba cắn răng nói: “Chiến mã.”
Tô Chiếu kinh ngạc nói: “Ý của đệ là hắn cũng muốn đến nước Tề mua chiến mã?”
Thiệu Bình Ba chậm rãi bước đến vị trí của nước Tề trên tấm bản đồ, nhìn chằm chằm vào nước Tề, nói: “Thật ra, tình huống hai quận của Thương Triều Tông không khác gì Bắc Châu, đều đứng trước nguy cơ giống nhau. Ta không tin Thương Triều Tông nhìn không ra. Cho nên, nhu cầu cấp bách nhất chính là chiến mã. Cho dù Thương Triều Tông nhìn không ra, Lam Nhược Đình nhất định có thể nhìn ra.”
“Năm đó, Lạc Thiếu Phu bên cạnh Ninh Vương có tài năng kinh thiên động địa, nhưng tại sao lại ngoài ý muốn chết một cách oan uổng như vậy? Lam Nhược Đình có thể được Lạc Thiếu Phu nhận làm đệ tử nhập thất truyền thụ thao lược, tuyệt đối không tầm thường. Nếu không, ông ta nhất định sẽ không được Lạc Thiếu Phu để vào mắt. Nếu Lam Nhược Đình kể cả điều này mà nhìn không ra, Thương Triều Tông khó mà thoát khốn ở kinh thành. Ta đã biết Thương Triều Tông từ nhỏ. Y tòng quân ngay từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc qua nội chính. Hai quận của Thương Triều Tông có thể phát triển nhanh chóng như vậy, hẳn là kết quả của Lam Nhược Đình.”
“Dựa vào mưu lược của Lam Nhược Đình, không có khả năng không dự đoán được nguy cơ sau này. Ông ta đã sớm để Thiên Ngọc môn đến nước Tề để lo chuyện chiến mã, nhưng vẫn chưa nghe nói có kết quả hay không, chắc là đã gặp phải khó khăn. Ngưu Hữu Đạo đang sống yên ổn ở hai quận, hắn sao có thể chịu ngồi yên không màng đến chứ? Lệnh Hồ Thu đến gặp hắn, trong khi ta và Thiên Ngọc môn đã từng đánh chủ ý lên y, nhưng vẫn không có kết quả. Tình thế bức bách, hắn sao không cần nguồn nhân mạch của Lệnh Hồ Thu chứ?”
Y đưa tay lên chỉ vào bản đồ: “Nguy cơ đã như lửa sém lông mày, trốn tránh hồi lâu cũng phải rời núi. Hắn đi theo hướng Tây Bắc, nhất định không phải đến Kim Châu. Lệnh Hồ Thu cũng đích thân đi theo. Các manh mối đều liên tiếp nhau, cho dù không thể xác định, nhưng khả năng bọn họ đến nước Tề lo chuyện chiến mã vẫn rất lớn. Trừ phi có tình huống nào ngoài ý muốn mà chúng ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất ít. Hắn đã có ý định lánh mặt, trong lúc lánh mặt đương nhiên sẽ không gây ra mấy chuyện phiền phức gì. Cho nên, việc hắn rời núi để giải quyết vấn đề khác sẽ không lớn, khả năng hắn đến nước Tề để xử lý chuyện mua chiến mã vẫn cao hơn.”
Y bỗng nhiên quay đầu nhìn Tô Chiếu, trầm giọng nói: “Tỷ hãy cho người mai phục trên đường đến nước Tề. Theo như ta suy đoán, cơ hội có thể ngăn hắn ở đó sẽ rất lớn.”
Tô Chiếu im lặng không nói, tán thành suy nghĩ của Thiệu Bình Ba. Mặc dù nàng biết biểu đệ của mình rất thông minh, nhưng vẫn có chút chấn động. Chỉ từ một điểm nhìn chẳng có liên quan gì hết, nhưng vẫn có thể đoán ra được Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu, muốn làm gì, thật sự khiến nàng không biết nói cái gì cho phải.
Thậm chí nàng còn có cảm giác Ngưu Hữu Đạo trêu chọc một đối thủ như vậy, thật sự có chút đáng sợ.
Nàng nhịn không được, thở dài nói: “Đệ đấy, lo lắng quá nhiều rồi. Ta đã điều tra được tung tích của hắn, tất nhiên sẽ có biện pháp tìm được hắn, không cần đệ phải quan tâm nhiều như thế. Nếu đệ cứ tiếp tục như vậy, bệnh của đệ khi nào mới có thể lành được chứ?”
Thiệu Bình Ba mỉm cười: “Xem ra là đệ quá lo lắng rồi, nhưng đệ vẫn nói câu nói kia, người này rất nguy hiểm. Hắn đã rời núi, nhất định sẽ có sự chuẩn bị, tuyệt không dễ dàng đối phó. Tỷ cần phải cẩn thận.”
Tô Chiếu nhìn thẳng vào y, nói: “Bình Ba, thế tục có một câu nói, tỷ muốn tặng cho đệ.”
Thiệu Bình Ba mỉm cười: “Đệ xin rửa tai lắng nghe.”
Gương mặt Tô Chiếu hiện lên sự lo lắng, nói: “Thông minh quá thường chết sớm.”
Thiệu Bình Ba run lên, chợt cười nói: “Đệ không sao đâu, tỷ giữ lại để tặng cho Ngưu Hữu Đạo đi.”
Tô Chiếu lắc đầu: “Đệ không giống hắn. Hắn biết lúc nào co lúc nào giãn. Điều này có thể nhìn ra được từ việc hắn có thể co đầu rụt cổ tu luyện lâu như vậy mà không chịu xuất hiện. Ngoài ra, hắn là tu sĩ, biết cách điều tiết khí huyết, bách bệnh bất xâm, đệ không thể so được với sức khỏe của hắn.”
Nàng đưa tay ấn vào vị trí trái tim của Thiệu Bình Ba: “Nhớ kỹ, muốn thắng thì phải giữ gìn sức khỏe. Ai ngã xuống trước, người đó mới thua. Chỉ có người còn ở lại mới có thể là người cười cuối cùng.”
Tay của Thiệu Bình Ba cũng áp vào ngực, đặt lên mu bàn tay của nàng, nói:”Sức khỏe của đệ, đệ còn quý nó hơn so với tỷ.”
“Vậy là tốt rồi, nhưng ta vẫn muốn hỏi đệ một câu, giết Ngưu Hữu Đạo quan trọng hay là chuyện chiến mã quan trọng. Ta nên đi giải quyết Ngưu Hữu Đạo trước hay là đi giải quyết chuyện chiến mã?” Tô Chiếu nhìn y, hỏi.
Thiệu Bình Ba im lặng, dường như có chút lưỡng lự: “Hai chuyện có mâu thuẫn với nhau sao?”
Tô Chiếu nói: “Đương nhiên rồi, nếu giết Ngưu Hữu Đạo quan trọng hơn, ta sẽ đích thân đi xử lý chuyện này. Còn chuyện chiến mã quan trọng hơn, ta sẽ đến nước Tề tọa trấn, sau đó sắp xếp người đi xử lý chuyện Ngưu Hữu Đạo.”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lấp lóe, chậm rãi nói: “Đương nhiên là chuyện chiến mã rồi. Chiến mã đang là chuyện quan trọng nhất hiện nay. Nếu chuyện chiến mã xảy ra vấn đề, nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Bắc Châu. So với tầm quan trọng của chiến mã, chuyện của Ngưu Hữu Đạo có thể hoãn lại. Huống chi, mục đích chủ yếu của chuyến đi này của Ngưu Hữu Đạo cũng có thể là chiến mã. Hắn tạm thời không rảnh để bận tâm đ ến chuyện bên này của đệ. Trì hoãn một chút cũng không thành vấn đề.”
“Được!” Tô Chiếu gật đầu mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra hai chuyện này đối với nàng mà nói cũng chẳng xung đột với nhau. Nàng chỉ muốn thăm dò một chút. Nàng sợ chấp niệm của y quá sâu, xem Ngưu Hữu Đạo còn quan trọng hơn toàn bộ Bắc Châu.
Nhưng nàng không biết, trong lòng Thiệu Bình Ba, y nhận định Ngưu Hữu Đạo chính là muốn uy hiếp lớn nhất của Bắc Châu y trong tương lai.
Nước Yến, nước Quốc, thậm chí là Đại Thiền Sơn, thật ra chẳng đáng cho y để vào mắt. Dây dưa cả mấy năm, đối phó với mấy người này, y xem như đã xe nhẹ đường quen. Y có thể đặt chân ở Bắc Châu, sự thật đã chứng minh được điều này. Trước mắt mà nói, khiến y ăn thiệt nhiều lần, khiến cho y phải kiêng kỵ cũng chỉ có Ngưu Hữu Đạo, mà y cũng biết Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Có một số việc nói ra chưa chắc người khác sẽ tin. Chỉ khi nào hai bên là kỳ phùng địch thủ của nhau, không cần nói vẫn có thể hiểu đối phương nghĩ gì.
Nếu có thể cam đoan tuyệt đối Tô Chiếu có thể diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, y nhất định sẽ yêu cầu Tô Chiếu đi giải quyết Ngưu Hữu Đạo trước, nhưng y không cho rằng Tô Chiếu có thể dễ dàng đắc thủ như vậy.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 368: Đường Dài Dằng Dặc (1)
10.0/10 từ 48 lượt.