Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 51

60@-

“Trần Vô Ưu…” Trong nguyên tác tiểu thuyết không hề đả động gì đến tình cảm của vị thần y này, ngay cả việc hắn là song tính luyến ái cũng chỉ là thông tin lấy được từ hiện thực. Trong văn bản gốc, sự tồn tại của Trần Vô Ưu chỉ là để đem đến cho các nhân vật chính suýt bị tác giả vô lương g**t ch*t một lý do để sống sót mà không mất tay mất chân, độ hiện diện không thấp cũng chẳng cao, chỉ xuất hiện vào những lúc then chốt, bình thường thì chẳng thấy bóng dáng đâu.


“…Phàn, cậu biết mình là thích lính gác, hay chỉ là thích lính gác nam? Đã từng thử tiếp xúc với lính gác nữ chưa?”


Phàn lại lắc đầu. Những ngày này, hắn đã tiêu hao toàn bộ tinh thần chỉ để vượt qua rào cản tâm lý. Để một lính gác thẳng băng suốt hai mươi năm chấp nhận xu hướng tính dục của mình, còn khó hơn cả dùng ý niệm bẻ cong kim loại.


“Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc với Trần Vô Ưu.” Sầm Chân đề nghị, “Anh ta là người đồng loại với cậu, hơn nữa tâm lý lại rất ổn định, cậu có thể tìm đến anh ta để xin giúp đỡ.”


“Nhưng mà anh ta—”


“Chuyện cậu nói… có lẽ chỉ là hiểu lầm.” Sầm Chân cũng không dám chắc mà bảo đảm thay cho Trần Vô Ưu, nhưng chuyện kiểu “bác sĩ Trần háo sắc, giữa ban ngày ban mặt cưỡng hôn lính gác nam xa lạ” thì quả thực quá ly kỳ, anh vẫn muốn tin rằng trong đó có điều gì hiểu nhầm.


“…” Phàn không cam lòng cúi đầu im lặng, con sư tử bên cạnh hắn bực bội quẫy đuôi, gầm gừ trong cổ họng, rõ ràng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.


Sầm Chân lại đứng cùng hắn thêm một lát, Phàn vẫn giữ nguyên tư thế ướt mưa ấy, chẳng khác nào một vị thiền sư đang nhập định, mà con sư tử thì dần lộ ra hàm răng sắc nhọn, ánh mắt dã thú lượn lờ quanh cổ Phàn, như đang đánh giá con mồi sắp chết. Anh thầm thở dài trong lòng: “Tôi…”


“Cậu giúp tôi hỏi thử đi.” Phàn và Sầm Chân cùng mở miệng, nói ra câu đã suy nghĩ rất lâu.


“Hỏi gì?”


“Cậu hỏi anh ta trước, lúc đó anh ta định làm gì tôi! Còn những chuyện khác, những chuyện khác để sau hẵng nói.” Phàn nói lắp bắp. Thế sự vô thường, năm tháng không buông tha người, lính gác thẳng tắp từng ngông cuồng tự luyến ngày nào, nay tam quan sụp đổ, xu hướng thay đổi, lại thành ra một nhóc lính gác cong rụt rè như bây giờ.



“Nếu tôi mở lời, anh ta nhất định sẽ biết là cậu nhờ tôi hỏi.”


“…Vậy còn hơn là để tôi trực tiếp nói chuyện với anh ta.”


Đã cầu khẩn đến nước này, Sầm Chân cũng khó mà từ chối. Anh gửi lời mời gọi video đến Trần Vô Ưu. Phàn lập tức lùi lại ba bước, phòng thủ nghiêm ngặt đứng ngoài khung hình của thiết bị đầu cuối.


Bác sĩ Trần trước giờ luôn thong thả, cứ như dạo chơi, rót nước nóng, lên mạng trả lời câu hỏi là đủ cho một ngày làm việc. Khi hắn kết nối cuộc gọi của Sầm Chân thì hắn đang ngồi sau bàn làm việc, cầm một ly nước nóng, chưa đợi Sầm Chân mở miệng đã hỏi: “Độ tương thích giữa cậu và Liên Ngự sao còn chưa gửi cho tôi, quên rồi hả?”


“…” Đúng là Sầm Chân quên thật, “Tôi tìm anh vì chuyện khác.”


“Chuyện gì?” Giọng Trần Vô Ưu lười biếng, con gấu trúc của hắn để lộ cái mông tròn đen trắng trên một góc bàn, chẳng biết đang làm gì.


“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở bệnh viện không?”


“Dĩ nhiên là nhớ, tôi đâu có mắc bệnh Alzheimer.”


“Lúc đó Phàn đột nhiên lên nói nhảm, tôi hạ cậu ta gục.”


Trần Vô Ưu bỗng nheo mắt cười, gật đầu: “Đúng thế.”


“Sau đó tôi rời đi,” Sầm Chân mặt không đổi sắc, còn Phàn bên cạnh lại căng thẳng cau mày, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ổn của Sầm Chân: “Sau khi tôi đi thì xảy ra chuyện gì?”


“Còn có thể xảy ra chuyện gì, tôi giúp cậu thu dọn tàn cuộc chứ sao, tìm một phòng bệnh trống để sắp xếp cho lính gác đó…” Giọng điệu của Trần Vô Ưu ban đầu rất tùy tiện, nói đến đây lại dần như có điều suy nghĩ, âm lượng giảm nhẹ, tốc độ cũng chậm lại. Sầm Chân lướt mắt nhìn Phàn một cái, quả nhiên thấy cậu ta mang vẻ mặt “thấy chưa, tôi biết ngay tên song tính đồi bại này có vấn đề”.



Trần Vô Ưu đặt ly trà xuống, nghiêm túc hỏi: “Sao tự dưng cậu hỏi tôi chuyện này, có phải Phàn đã nói gì với cậu không?”


Sầm Chân gật đầu thành thật. Trần Vô Ưu lại hỏi: “Không phải là nói tôi giở trò với cậu ta chứ?”


Lần này Sầm Chân không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ hỏi ngược lại: “Vậy anh có giở trò thật không?”


“Không có.” Trần Vô Ưu đáp không chút do dự, Phàn vừa nghe thấy hai chữ này, hai má lập tức đỏ bừng, giơ tay định ra hiệu cho Sầm Chân nhanh chóng ngắt liên lạc, nhưng lại nghe Trần Vô Ưu nói tiếp: “Muốn chiếm cũng chưa kịp, cậu ta tỉnh lại nhanh quá.”


Phàn: “……”


Sầm Chân: “……”


Trần Vô Ưu không để ý đến biểu cảm vi diệu của Sầm Chân, còn hạ giọng như có tật giật mình: “Bên cạnh cậu vẫn an toàn chứ?”


“……” Sầm Chân, “Không biết cậu đang nói đến loại ‘an toàn’ nào.”


“Chậc, để tôi nói thẳng nhé, cái tên lính gác tên Phàn kia, ngoại hình đúng gu tôi luôn.”


Nếu Liên Ngự ở đây, chắc chắn sẽ châm chọc: Anh chắc mắt không có vấn đề đấy chứ?


“Hôm đó đặt cậu ta lên giường rồi rời đi, lúc gần hết giờ làm tôi lại ghé phòng đó một lần nữa, đứng nhìn một lúc, chỉ thấy hiếm khi có lính gác nào hợp mắt tôi đến vậy, tiếc là lại thích dẫn đường.” Trần Vô Ưu vừa nói vừa giang tay, thở dài một tiếng, “Tôi chỉ ngồi bên giường nhìn cậu ta một lát, tôi thề là chỉ nhìn bằng mắt thôi, nếu có nửa câu dối trá thì ra khỏi cửa bị dẫn đường cắn tuyến thể cũng được.”


“Anh nói nhảm.” Phàn giơ tay túm lấy màn hình lơ lửng, đưa ngay khuôn mặt đầy giận dữ của mình ra đối diện, “Đệt mợ anh nhìn không thôi mà lại ghé sát như thế làm gì, anh rõ ràng định trộm hôn ông đây! Đồ song tính chết tiệt!”



“Má ơi!! Sao cậu lại ở đó!” Trần Vô Ưu kinh hoảng kêu lên, vô tình quơ đổ ly nước, nước nóng hất cả vào người, hắn lập tức cúp máy, để lại Phàn ở đầu bên này giậm chân đấm ngực.


Phàn nghiến răng ken két, tức giận xen lẫn cảm xúc nào đó mà chính hắn cũng chưa ý thức được đang dần lên men nơi đầu ngón tay. Hắn quay người định trút giận với Sầm Chân, mắng Trần Vô Ưu giảo hoạt đến chết, nào ngờ quay đầu lại thì dẫn đường đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại con cá mập chết nằm đó, trên vây đầy dấu răng.


“Em vừa quay lưng là ra ngoài lả lơi với người khác.” Liên Ngự khoanh tay trước bụng, nghiêm mặt ngồi bên mép giường, “Anh mà đến trễ chút nữa, có phải em đã đưa Phàn về ngủ rồi không?”


Sầm Chân không tin Liên Ngự không nghe được màn “tuyên bố xu hướng” đầy kịch tính của Phàn, anh bày từng món cơm tối mua dọc đường lên bàn, phân phó quản gia thông minh chuẩn bị trà, “Chẳng phải do anh xài không được sao.”


“Mới mấy hôm mà đã chê anh lỏng rồi?” Liên Ngự chọn một quả trứng gà luộc, chậm rãi bóc vỏ, “Cũng đâu nghĩ tới hồi trước anh chặt chẽ thế nào, chẳng qua là tại em to quá, làm người ta lỏng —— à, anh nói là xúc tu tinh thần.”


Sầm Chân dùng đũa gõ lên vành bát, “Trứng gà cũng không chặn nổi miệng anh à?”


“Trứng của gà thì đương nhiên không chặn nổi,” Liên Ngự quay mặt lại nhìn Sầm Chân, cố tình thè đầu lưỡi đỏ hồng l**m môi, chỗ đó còn dính một chút lòng trắng trứng, “Nhưng trứng của em thì được.”


Sầm Chân nhướng mày, ánh mắt dõi theo vệt đỏ kia lướt vào khoang miệng Liên Ngự, vừa ngẩng lên, đã đối mặt với đôi mắt xanh xám mờ mịt ấy. Hồi lâu, anh khẽ cười, đưa quả trứng trà của mình vào bát của Liên Ngự, “Ăn cơm cho tử tế, ăn xong thì đo độ tương thích.”


“……” Liên Ngự bắt chéo chân, đẩy cái món mặn chát nhìn đã thấy ngán ấy trả về bát của Sầm Chân, “Này, em không được hả? Không được thì nói sớm, anh còn chuyển hướng công lược.”


“Em rất được.”


“Vậy là với anh thì không được?” Liên Ngự mở chức năng gương chiếu của thiết bị đầu cuối, vén mái tóc dài ánh vàng nhạt trên vai, “Anh nhìn chán vậy sao?”


“…… Anh cũng không cần tự ti đến thế.” Sầm Chân không hiểu sao lại muốn bật cười, anh dùng đũa che miệng, chuyên tâm ăn cơm.



“Vậy tại sao—”


“Thay vì ở đây nói nhảm, không bằng kể em nghe hai ngày nay anh làm gì rồi.” Sầm Chân đứng dậy bưng ly nước ấm quản gia chuẩn bị, Liên Ngự bĩu môi nhận lấy, nâng ly nói: “Hôm qua đi kiếm ít tiền, đúng rồi, cái năm trăm triệu lần trước em có nói chưa nhỉ? Là khoản di sản một ông phú hào để lại cho con, gửi ở ngân hàng tinh cầu Phi Hội Nặc Tư, năm đứa con đầu đều chết cả, đứa út duy nhất sống sót lại là con riêng, từ nhỏ không biết thân thế, để sống còn phải làm hải tặc, giết không ít người, hận cha đến tận xương, thà làm hải tặc cũng không muốn nhận số tiền đó.”


“Sau này bị cảnh sát liên tinh bắt, bị xử 390 năm tù, lúc gặp trong trại giam, gã nói chỗ giấu tín vật và mật mã cho anh, bảo nếu có cơ hội thoát ra thì cứ dùng… Hắn tưởng anh lãnh án 763 năm là không bao giờ ra được! Không biết giờ nghe tin anh vượt ngục thành công, tên khốn đó sẽ thấy sao…”


Nói đến đây Liên Ngự bỗng nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn Sầm Chân: “Anh đưa em năm trăm triệu hình như là để mua một tỉ của em thì phải……” Y không nói tiếp nữa, bởi vì y nhận ra Sầm Chân đang cười, nụ cười rất nhạt, khóe môi cong lên gần như không thấy, lại tan biến ngay lập tức, nhưng đôi đồng tử xanh như rửa qua biển nước thì không biết nói dối, ý cười in trong đó một cách khó lòng xóa nhòa.


Hình như Sầm Chân thật sự đã biết cười? Liên Ngự cố nhớ lại, ấn tượng sâu nhất vẫn là gương mặt lạnh như băng của Sầm Chân, nghĩ nát óc mới mơ hồ hồi tưởng ra vài khoảnh khắc mơ hồ, không biết đã trả bao nhiêu lần, chỉ biết chắc chắn còn lâu mới đủ một tỉ, y vẫn là chủ nợ to đùng đùng của Sầm Chân.


“Còn hôm nay thì à, đi xem tiến độ bên Hồng Tinh, thật khiến người ta ghen tị, hai người kia dính nhau như sam, yêu nhau đến độ không rời nổi.” Liên Ngự như có điều ám chỉ mà liếc nhìn Sầm Chân, “Công chúa giao nhân cứ tưởng Hồng Tinh là phu quân được Kim Xà chọn cho nàng, một lòng đổ gục, nếu nói vậy thì cũng giải thích được tại sao trong cuốn tiểu thuyết kia, công chúa lại vừa gặp Diệu Kim đã yêu ngay, dù gì người cứu con rắn cưng trong bản gốc cũng là Diệu Kim.”


“Ừm.” Sầm Chân gật đầu, ăn xong bữa tối, Liên Ngự rất vui vẻ thu dọn rác đem ra ngoài, lúc đi ngang qua còn vừa ngân nga vừa dùng ngón cái vuốt nhẹ khóe môi Sầm Chân.


Sầm Chân chờ y trở lại rồi giơ cổ tay lên, không cần nói ra Liên Ngự cũng biết ý, hai người chạm cổ tay nhau, thiết bị đầu cuối kêu hai tiếng, đồng thời hiện lên một hàng chữ:


Bạn và đối phương có độ tương thích là 79.10%


Tác giả có lời muốn nói: Đúng rồi, không đoán sai đâu, Trần Vô Ưu x Phàn là cặp phụ, thứ tự tên là công thụ đấy.


Cặp này phần tình cảm coi như viết xong rồi, lần sau xuất hiện sẽ là… quan hệ đã lăn giường hơn trăm lần.


Liên Ngự: Cái gì cơ??????


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 51
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...