Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 50
54@-
“Anh tha thứ cho Đan Liễu rồi.” Đan Liễu là tên của trưởng ban tuyên truyền tóc xoăn sóng to. Liên Ngự vẫn chưa thỏa mãn, phóng to video lên tường, ép Sầm Chân phải dùng thời gian quý giá trước giờ học để cùng y xem lại một lần nữa.
“Xem đoạn quay chậm này, nhìn đoạn đặc tả này đi, đúng là thần sầu! Anh hận không thể biến thành giọt mồ hôi kia, làm ướt hàng mi của em, lướt qua hốc mắt, rồi tan vào đôi con ngươi màu lam kia—ánh nhìn vừa ướt át vừa kiên cường ấy, khí thế vừa lạnh lùng vừa trầm ổn ấy.”
“Còn nữa, đoạn này—em đột nhiên xuất hiện sau lưng Mãn Phỉ Phỉ, giống như tử thần bất ngờ lộ diện giữa đêm đen, đến để thu lấy linh hồn. Còn thế đao chém ngang kia, dứt khoát mà tàn nhẫn, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt…” Liên Ngự bỗng đưa tay che miệng, “Chết rồi, răng nanh anh sắp nhọn ra rồi.”
“……” Đây có lẽ là một cách nói khác của câu “anh cứng rồi”?
Tiếp đó, Liên Ngự lại chiếu chậm từng khung hình đoạn y xuất phát trong hiệp hai. Đan Liễu dùng bốn góc quay để trình bày toàn diện cảnh y xuyên qua ảo ảnh, mỗi bước chạy, mỗi lần đặt chân đều có thể thấy rõ cơ đùi co giãn qua lớp quần dài ôm sát đầy tính đàn hồi, lộ rõ vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh và tốc độ. Cổ áo mở rộng, hai xương quai xanh thẳng tắp cứ đong đưa khiến người ta chẳng thể rời mắt. Nhạc nền cũng đúng lúc đạt đến cao trào, sự bùng nổ kép về thị giác và thính giác khiến người xem không khỏi hưng phấn, kích động.
“Thế nào?” Phát xong video, Liên Ngự hớn hở hỏi ý kiến của Sầm Chân. Sầm Chân thành thật nói: “Video làm rất tốt.” Ngay cả anh sau khi xem xong cũng có cảm giác như được trở lại chiến trường ngày hôm qua.
“Rồi sao nữa!”
Rồi… còn sao nữa? Sầm Chân nhìn vào mắt Liên Ngự, chợt hiểu ra dụng ý của y. Anh hồi tưởng lại hơn trăm từ y vừa dùng để khen ngợi mình, bỗng thấy nặng nề vì chẳng thể học theo được. Suy nghĩ rất lâu, anh như một học sinh dở văn đang nộp bài tập: “…Anh cũng rất ngầu.”
“Hết rồi à? Ít chữ đến thế sao?”
“……” Sầm Chân, “Hết rồi.”
Liên Ngự thở dài, xoa đầu con sư tử bên chân, “Thôi, không ép em nữa… Anh rất thích đoạn video này, hơn nữa nó mới đăng lúc nửa đêm mà giờ đã có hơn ba vạn lượt xem rồi, sức lan tỏa như vậy anh cũng hài lòng. Có vẻ như ban tuyên truyền cũng tạm coi là có ích, có khi sau này anh có thể tự quay vài đoạn, nhờ Đan Liễu dựng video giúp…”
Khi Sầm Chân khép cửa ký túc xá lại, lính gác đang ngồi trên ghế nở nụ cười vừa cà lơ phất phơ vừa lưu manh, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không biết đang toan tính chuyện xấu gì. Anh bất đắc dĩ nhắc nhở một câu rằng bữa sáng sắp nguội rồi, rồi xoay người xuống lầu.
Trên đường đi, Sầm Chân cảm thấy bản thân cứ như tiêu điểm giữa đám đông, kiểu vừa chói lóa vừa có nhạc nền hoành tráng khi xuất hiện. Vào đến lớp, cảm giác bị chú mục như hạc giữa bầy gà ấy vẫn không hề thuyên giảm, ngay cả giáo viên đứng lớp cũng không kiềm được mà nhiều lần liếc mắt nhìn anh.
Cậu bạn cùng bàn trước đó từng nhắc nhở Sầm Chân chú ý kỳ ph*t t*nh bị đẩy ra làm vật hy sinh, rụt rè tiến lại gần hỏi: “Trận đấu cận chiến… quá đỉnh rồi.”
Sầm Chân lấy ra một ống thuốc ổn định lính gác, lặng lẽ bẻ nắp: “Cảm ơn.”
“Lính gác của cậu rốt cuộc là…”
“Cấp D.” Sầm Chân lược bỏ tiền tố “y tự xưng là”.
Cậu bạn cùng bàn nghẹn họng, định nói tôi còn chưa hỏi mà sao cậu biết được, nhưng rồi lại nghĩ, ngoài điều đó ra thì mình còn có thể hỏi gì nữa? Thấy Sầm Chân tuy lạnh nhạt nhưng không khước từ giao tiếp, thái độ cũng từ dè dặt trở nên mềm mỏng hơn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể. Cậu ấy phá tốc độ kỷ lục do học trưởng lính gác cấp S lập ra trước đây, tôi thấy dù gán cấp A cho cậu ấy cũng vẫn còn quá thấp.”
“Những việc này phải chờ bài đánh giá thể năng cuối kỳ.”
Vô số tiếng phụ họa vang lên theo: “Đúng đó.” “Phải đó.”…
Sầm Chân nhìn quanh, phát hiện chẳng biết từ lúc nào quanh mình đã vây kín một vòng người. Không chỉ trong lớp, hành lang bên ngoài số lượng dẫn đường qua lại cũng bất thường, từng người đi ngang qua cửa sổ lớp 12 đều rướn cổ cố dòm vào bên trong.
Khi Liên Ngự sửa cấp thể năng của mình, y tiện tay chỉnh luôn hồ sơ học tập trước đó. Sầm Chân biết y làm những chuyện này không có mục đích sâu xa gì, chẳng qua chỉ thấy thú vị, muốn tự tìm chút vui. Trải qua ba đời, y đã quen làm theo ý mình, chuyện gì muốn làm thì sẽ làm ngay.
Vì thế, giờ trong Tháp không ai tra được thông tin thật của Liên Ngự. Trong mắt các lính gác và dẫn đường khác, đây chính là câu chuyện nghịch tập mỹ lệ · truyền cảm hứng · thanh xuân học đường quy mô lớn, kể về một lính gác cấp D và một dẫn đường có sức mạnh tinh thần cấp A- cùng thể năng cấp B đánh bại hai đối thủ cấp A.
Huống hồ Sầm Chân và Liên Ngự đều rất đẹp trai.
Ba buổi chiều tiếp theo không có thi đấu, Sầm Chân nhốt mình trong ký túc xá ôn luyện hai môn cơ sở của dẫn đường là công kích tinh thần và phòng hộ tinh thần. Liên Ngự chính là chuột bạch tốt nhất của anh. Bị xúc tu tinh thần quất suốt hai ngày, đến sáng là lính gác liền để lại một dãy thuốc ổn định nhân tạo rồi trốn mất dạng, mãi đến đêm mới lén chui vào chăn.
Sầm Chân nghĩ lại, đúng là cứ bám lấy một lính gác duy nhất để hành hạ thì không hợp lắm, trường hợp mẫu cũng không đủ phổ quát. Ngày hôm sau, anh thêm một bia tập sống mới. Vì Diệu Kim và Bạn đang tranh thủ mọi thời gian để luyện tập cho trận không chiến, không có thì giờ rảnh, Sầm Chân liền kéo Phàn ra khỏi danh sách đen. Độ tương thích 81,64% khiến Phàn vừa đau vừa sướng vì bị anh hút cạn.
“Cậu có quen dẫn đường nào không?” Sầm Chân hỏi, “Tôi muốn thử tấn công vào không gian tinh thần được bảo vệ bởi dẫn đường.”
“Cậu có phải lúc học năm nhất, năm hai đều đang mộng du không? Tôi thật sự không hiểu sao năng lực tinh thần cơ sở của cậu lại yếu đến mức này… Cậu làm sao chuyển tính thế? Đúng rồi, tinh thần thể của cậu cũng đổi rồi, tôi cảm thấy bây giờ cậu với ‘Sầm Chân’ trước kia căn bản không phải cùng một người.”
Sầm Chân nhướng mày, tất nhiên không định nói “đúng, cậu đoán chuẩn rồi”, mà Phàn cũng chỉ thuận miệng nói vậy chứ không thật sự để tâm. Giây sau liền quên mất, trả lời câu hỏi ban nãy của anh: “Tôi quen dẫn đường nào chứ, tôi chỉ biết mỗi cậu, với người của Diệu Kim, còn có Nhạc Nhạc…”
Vì cả buổi chiều hôm đó Phàn đều phối hợp vô điều kiện với anh để huấn luyện, mà Nhạc Nhạc lại là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ với Phàn, nên Sầm Chân làm như vô tình nhắc nhở: “Gần đây hình như Nhạc Nhạc rất hay đi với Khai Môn Cát.”
“Ừm…” Phàn gật đầu, “Sau khi cậu và Liên Ngự đánh dấu vĩnh viễn, cậu ấy đến tìm tôi… Tôi từ chối rồi. Sau đó cậu ấy không biết từ khi nào lại càng lúc càng thân với Khai Môn Cát. Tôi nghe Diệu Kim nói các cậu nghi ngờ Khai Môn Cát có khuynh hướng phạm tội, tôi cũng muốn nhắc Nhạc Nhạc, nhưng giờ cậu ấy rất ghét tôi, còn cố ý làm trái ý tôi…”
Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến dẫn đường của Phàn là ai, vai trò chính của cậu là khiến nhân vật phụ “Sầm Chân” trở nên đáng ghét và đáng thương hơn, để chuẩn bị cho việc bị bỏ làm pháo hôi sau này. Sau khi “Sầm Chân” chết, Phàn cũng biến mất khỏi tầm mắt độc giả.
“Tôi cứ tưởng cậu thích cậu ấy.” Trong truyện có miêu tả mơ hồ như thế.
“……” Phàn im lặng, rất lâu sau—lâu đến mức Sầm Chân tưởng chủ đề đã kết thúc—Phàn bỗng nói: “Những lời tiếp theo cậu có thể giữ bí mật giúp tôi không?”
“……” Sầm Chân do dự không trả lời. Anh vốn không phải người hay tò mò, kiểu người anh trai tâm lý giỏi khai thông người khác hợp với Diệu Kim hơn. Nhưng lúc này Phàn đã lưỡng lự mở lời: “Tôi vẫn luôn cảm thấy mình rất kỳ lạ, lúc còn học ở trường đã không hứng thú gì với các buổi liên hoan, lên Tháp rồi vẫn thế.”
“Hồi đầu nhiều lính gác cũng như tôi vậy, mười mấy tuổi vừa rời khỏi Tinh Cầu Đặc Chủng là nghĩ mình không thể bị đánh dấu được nữa, cứ tưởng mình là lính gác hắc ám tiếp theo, dẫn đường sẽ cản trở việc cứu thế giới của tôi. Nhưng đến hai mươi tuổi rồi mà tôi vẫn mang tâm thế ấy thì đúng là kỳ quặc. Dù vậy, trước đó tôi vẫn không để tâm đến chuyện này…”
Sầm Chân đã có suy đoán ban đầu, nhưng anh không vội đưa ra ý kiến, chỉ yên lặng lắng nghe Phàn bộc bạch.
“Không giấu gì cậu, tôi từng rất ghét cậu… hơn nữa vì chuyện cậu tỏ tình tôi trước mặt bao người… suốt ngày có lính gác nhắc đến cậu trước mặt tôi… nên tôi càng ghét hơn.” Khi nói đến đoạn này, Phàn len lén ngẩng đầu quan sát sắc mặt Sầm Chân, lại phát hiện đối phương chẳng khác gì đang nghe chuyện của người khác, không hề động dung. Hắn liền nói với tốc độ như thường, “Nhưng tôi cũng không biết từ lúc nào, cậu đột nhiên thay đổi, tôi không cố tình quan sát cậu đâu, chỉ là có bạn học nhiều chuyện hay báo lại cho tôi… Cậu trở nên, nói thế nào nhỉ… rất giống một lính gác. Nếu cậu cảm thấy không vui, thì tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Sầm Chân nhìn về phía không xa, con báo tuyết đang dùng hai chân trước đùa nghịch con cá mập trắng đang nằm trên đất trong tư thế giãy chết như cá phơi nắng, bá chủ đại dương giờ đây đến cả rùa cũng không bằng về sức sát thương.
Sầm Chân thầm nghĩ, quả nhiên anh đoán không sai. “…Vậy lý do cậu thích tôi là vì tôi giống một lính gác?”
“…” Mặt Phàn đỏ bừng, gật đầu.
“Vậy cậu rốt cuộc là thích một dẫn đường giống lính gác, hay là…” Sầm Chân ngừng lại, liếc thấy vai Phàn cũng căng lên theo nhịp ngắt quãng này, “thích lính gác?”
“…” Vẻ mặt Phàn ủ rũ như con cá mập muối trên mặt đất, đau khổ lắc đầu: “…Tôi không biết.”
Sầm Chân tiến thêm một bước về phía Phàn, vừa định nói gì đó thì bỗng cảm thấy lưng ngứa ran như bị kim châm, tựa hồ tai họa sắp giáng xuống đầu. “…” Anh lặng lẽ lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách một sải tay với Phàn, “Sao cậu không đến tham vấn bác sĩ Trần Vô Ưu?”
“Anh ta! Anh ta…” Phàn phản ứng mạnh, ngẩng đầu lên, nhưng mãi vẫn không nói được lý do cụ thể. Sầm Chân nhớ tới sự thù địch vô cớ trước đây của Phàn đối với Trần Vô Ưu, bèn hỏi: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì à?”
Phàn nghiến răng nghiến lợi: “Tên b**n th** đó, lần tôi bị cậu đánh gục ở bệnh viện, vừa tỉnh lại thì thấy mặt anh ta cách mặt tôi chỉ có—” hắn dùng ngón trỏ và ngón cái đo ra một khoảng nửa centimet, “Anh ta muốn làm gì! Là một bác sĩ cứu người, vậy mà lại ra tay với bệnh nhân, nếu lúc đó tôi không tỉnh lại, chẳng phải là tôi sẽ bị anh ta… tr-t-rêu… trêu ghẹo sao!”
Một con sư tử hùng tráng bất ngờ xuất hiện sau lưng Phàn, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn như thể đang nói: Đẹp cỡ cậu á, Trần Vô Ưu người ta còn chê không thèm!
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Vô Ưu: Hắt xì!
Trưởng ban tuyên truyền tóc xoăn sóng to: Cuối cùng tôi cũng có tên rồi! Không dễ gì đâu, tôi tưởng cả đời mình chỉ gọi là “tóc xoăn sóng to” thôi chứ 1551 (1551: mạng ngữ, biểu thị đang khóc hu hu).
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Anh tha thứ cho Đan Liễu rồi.” Đan Liễu là tên của trưởng ban tuyên truyền tóc xoăn sóng to. Liên Ngự vẫn chưa thỏa mãn, phóng to video lên tường, ép Sầm Chân phải dùng thời gian quý giá trước giờ học để cùng y xem lại một lần nữa.
“Xem đoạn quay chậm này, nhìn đoạn đặc tả này đi, đúng là thần sầu! Anh hận không thể biến thành giọt mồ hôi kia, làm ướt hàng mi của em, lướt qua hốc mắt, rồi tan vào đôi con ngươi màu lam kia—ánh nhìn vừa ướt át vừa kiên cường ấy, khí thế vừa lạnh lùng vừa trầm ổn ấy.”
“Còn nữa, đoạn này—em đột nhiên xuất hiện sau lưng Mãn Phỉ Phỉ, giống như tử thần bất ngờ lộ diện giữa đêm đen, đến để thu lấy linh hồn. Còn thế đao chém ngang kia, dứt khoát mà tàn nhẫn, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt…” Liên Ngự bỗng đưa tay che miệng, “Chết rồi, răng nanh anh sắp nhọn ra rồi.”
“……” Đây có lẽ là một cách nói khác của câu “anh cứng rồi”?
Tiếp đó, Liên Ngự lại chiếu chậm từng khung hình đoạn y xuất phát trong hiệp hai. Đan Liễu dùng bốn góc quay để trình bày toàn diện cảnh y xuyên qua ảo ảnh, mỗi bước chạy, mỗi lần đặt chân đều có thể thấy rõ cơ đùi co giãn qua lớp quần dài ôm sát đầy tính đàn hồi, lộ rõ vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh và tốc độ. Cổ áo mở rộng, hai xương quai xanh thẳng tắp cứ đong đưa khiến người ta chẳng thể rời mắt. Nhạc nền cũng đúng lúc đạt đến cao trào, sự bùng nổ kép về thị giác và thính giác khiến người xem không khỏi hưng phấn, kích động.
“Thế nào?” Phát xong video, Liên Ngự hớn hở hỏi ý kiến của Sầm Chân. Sầm Chân thành thật nói: “Video làm rất tốt.” Ngay cả anh sau khi xem xong cũng có cảm giác như được trở lại chiến trường ngày hôm qua.
“Rồi sao nữa!”
Rồi… còn sao nữa? Sầm Chân nhìn vào mắt Liên Ngự, chợt hiểu ra dụng ý của y. Anh hồi tưởng lại hơn trăm từ y vừa dùng để khen ngợi mình, bỗng thấy nặng nề vì chẳng thể học theo được. Suy nghĩ rất lâu, anh như một học sinh dở văn đang nộp bài tập: “…Anh cũng rất ngầu.”
“Hết rồi à? Ít chữ đến thế sao?”
“……” Sầm Chân, “Hết rồi.”
Liên Ngự thở dài, xoa đầu con sư tử bên chân, “Thôi, không ép em nữa… Anh rất thích đoạn video này, hơn nữa nó mới đăng lúc nửa đêm mà giờ đã có hơn ba vạn lượt xem rồi, sức lan tỏa như vậy anh cũng hài lòng. Có vẻ như ban tuyên truyền cũng tạm coi là có ích, có khi sau này anh có thể tự quay vài đoạn, nhờ Đan Liễu dựng video giúp…”
Khi Sầm Chân khép cửa ký túc xá lại, lính gác đang ngồi trên ghế nở nụ cười vừa cà lơ phất phơ vừa lưu manh, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không biết đang toan tính chuyện xấu gì. Anh bất đắc dĩ nhắc nhở một câu rằng bữa sáng sắp nguội rồi, rồi xoay người xuống lầu.
Trên đường đi, Sầm Chân cảm thấy bản thân cứ như tiêu điểm giữa đám đông, kiểu vừa chói lóa vừa có nhạc nền hoành tráng khi xuất hiện. Vào đến lớp, cảm giác bị chú mục như hạc giữa bầy gà ấy vẫn không hề thuyên giảm, ngay cả giáo viên đứng lớp cũng không kiềm được mà nhiều lần liếc mắt nhìn anh.
Cậu bạn cùng bàn trước đó từng nhắc nhở Sầm Chân chú ý kỳ ph*t t*nh bị đẩy ra làm vật hy sinh, rụt rè tiến lại gần hỏi: “Trận đấu cận chiến… quá đỉnh rồi.”
Sầm Chân lấy ra một ống thuốc ổn định lính gác, lặng lẽ bẻ nắp: “Cảm ơn.”
“Lính gác của cậu rốt cuộc là…”
“Cấp D.” Sầm Chân lược bỏ tiền tố “y tự xưng là”.
Cậu bạn cùng bàn nghẹn họng, định nói tôi còn chưa hỏi mà sao cậu biết được, nhưng rồi lại nghĩ, ngoài điều đó ra thì mình còn có thể hỏi gì nữa? Thấy Sầm Chân tuy lạnh nhạt nhưng không khước từ giao tiếp, thái độ cũng từ dè dặt trở nên mềm mỏng hơn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể. Cậu ấy phá tốc độ kỷ lục do học trưởng lính gác cấp S lập ra trước đây, tôi thấy dù gán cấp A cho cậu ấy cũng vẫn còn quá thấp.”
“Những việc này phải chờ bài đánh giá thể năng cuối kỳ.”
Vô số tiếng phụ họa vang lên theo: “Đúng đó.” “Phải đó.”…
Sầm Chân nhìn quanh, phát hiện chẳng biết từ lúc nào quanh mình đã vây kín một vòng người. Không chỉ trong lớp, hành lang bên ngoài số lượng dẫn đường qua lại cũng bất thường, từng người đi ngang qua cửa sổ lớp 12 đều rướn cổ cố dòm vào bên trong.
Khi Liên Ngự sửa cấp thể năng của mình, y tiện tay chỉnh luôn hồ sơ học tập trước đó. Sầm Chân biết y làm những chuyện này không có mục đích sâu xa gì, chẳng qua chỉ thấy thú vị, muốn tự tìm chút vui. Trải qua ba đời, y đã quen làm theo ý mình, chuyện gì muốn làm thì sẽ làm ngay.
Vì thế, giờ trong Tháp không ai tra được thông tin thật của Liên Ngự. Trong mắt các lính gác và dẫn đường khác, đây chính là câu chuyện nghịch tập mỹ lệ · truyền cảm hứng · thanh xuân học đường quy mô lớn, kể về một lính gác cấp D và một dẫn đường có sức mạnh tinh thần cấp A- cùng thể năng cấp B đánh bại hai đối thủ cấp A.
Huống hồ Sầm Chân và Liên Ngự đều rất đẹp trai.
Ba buổi chiều tiếp theo không có thi đấu, Sầm Chân nhốt mình trong ký túc xá ôn luyện hai môn cơ sở của dẫn đường là công kích tinh thần và phòng hộ tinh thần. Liên Ngự chính là chuột bạch tốt nhất của anh. Bị xúc tu tinh thần quất suốt hai ngày, đến sáng là lính gác liền để lại một dãy thuốc ổn định nhân tạo rồi trốn mất dạng, mãi đến đêm mới lén chui vào chăn.
Sầm Chân nghĩ lại, đúng là cứ bám lấy một lính gác duy nhất để hành hạ thì không hợp lắm, trường hợp mẫu cũng không đủ phổ quát. Ngày hôm sau, anh thêm một bia tập sống mới. Vì Diệu Kim và Bạn đang tranh thủ mọi thời gian để luyện tập cho trận không chiến, không có thì giờ rảnh, Sầm Chân liền kéo Phàn ra khỏi danh sách đen. Độ tương thích 81,64% khiến Phàn vừa đau vừa sướng vì bị anh hút cạn.
“Cậu có quen dẫn đường nào không?” Sầm Chân hỏi, “Tôi muốn thử tấn công vào không gian tinh thần được bảo vệ bởi dẫn đường.”
“Cậu có phải lúc học năm nhất, năm hai đều đang mộng du không? Tôi thật sự không hiểu sao năng lực tinh thần cơ sở của cậu lại yếu đến mức này… Cậu làm sao chuyển tính thế? Đúng rồi, tinh thần thể của cậu cũng đổi rồi, tôi cảm thấy bây giờ cậu với ‘Sầm Chân’ trước kia căn bản không phải cùng một người.”
Sầm Chân nhướng mày, tất nhiên không định nói “đúng, cậu đoán chuẩn rồi”, mà Phàn cũng chỉ thuận miệng nói vậy chứ không thật sự để tâm. Giây sau liền quên mất, trả lời câu hỏi ban nãy của anh: “Tôi quen dẫn đường nào chứ, tôi chỉ biết mỗi cậu, với người của Diệu Kim, còn có Nhạc Nhạc…”
Vì cả buổi chiều hôm đó Phàn đều phối hợp vô điều kiện với anh để huấn luyện, mà Nhạc Nhạc lại là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ với Phàn, nên Sầm Chân làm như vô tình nhắc nhở: “Gần đây hình như Nhạc Nhạc rất hay đi với Khai Môn Cát.”
“Ừm…” Phàn gật đầu, “Sau khi cậu và Liên Ngự đánh dấu vĩnh viễn, cậu ấy đến tìm tôi… Tôi từ chối rồi. Sau đó cậu ấy không biết từ khi nào lại càng lúc càng thân với Khai Môn Cát. Tôi nghe Diệu Kim nói các cậu nghi ngờ Khai Môn Cát có khuynh hướng phạm tội, tôi cũng muốn nhắc Nhạc Nhạc, nhưng giờ cậu ấy rất ghét tôi, còn cố ý làm trái ý tôi…”
Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến dẫn đường của Phàn là ai, vai trò chính của cậu là khiến nhân vật phụ “Sầm Chân” trở nên đáng ghét và đáng thương hơn, để chuẩn bị cho việc bị bỏ làm pháo hôi sau này. Sau khi “Sầm Chân” chết, Phàn cũng biến mất khỏi tầm mắt độc giả.
“Tôi cứ tưởng cậu thích cậu ấy.” Trong truyện có miêu tả mơ hồ như thế.
“……” Phàn im lặng, rất lâu sau—lâu đến mức Sầm Chân tưởng chủ đề đã kết thúc—Phàn bỗng nói: “Những lời tiếp theo cậu có thể giữ bí mật giúp tôi không?”
“……” Sầm Chân do dự không trả lời. Anh vốn không phải người hay tò mò, kiểu người anh trai tâm lý giỏi khai thông người khác hợp với Diệu Kim hơn. Nhưng lúc này Phàn đã lưỡng lự mở lời: “Tôi vẫn luôn cảm thấy mình rất kỳ lạ, lúc còn học ở trường đã không hứng thú gì với các buổi liên hoan, lên Tháp rồi vẫn thế.”
“Hồi đầu nhiều lính gác cũng như tôi vậy, mười mấy tuổi vừa rời khỏi Tinh Cầu Đặc Chủng là nghĩ mình không thể bị đánh dấu được nữa, cứ tưởng mình là lính gác hắc ám tiếp theo, dẫn đường sẽ cản trở việc cứu thế giới của tôi. Nhưng đến hai mươi tuổi rồi mà tôi vẫn mang tâm thế ấy thì đúng là kỳ quặc. Dù vậy, trước đó tôi vẫn không để tâm đến chuyện này…”
Sầm Chân đã có suy đoán ban đầu, nhưng anh không vội đưa ra ý kiến, chỉ yên lặng lắng nghe Phàn bộc bạch.
“Không giấu gì cậu, tôi từng rất ghét cậu… hơn nữa vì chuyện cậu tỏ tình tôi trước mặt bao người… suốt ngày có lính gác nhắc đến cậu trước mặt tôi… nên tôi càng ghét hơn.” Khi nói đến đoạn này, Phàn len lén ngẩng đầu quan sát sắc mặt Sầm Chân, lại phát hiện đối phương chẳng khác gì đang nghe chuyện của người khác, không hề động dung. Hắn liền nói với tốc độ như thường, “Nhưng tôi cũng không biết từ lúc nào, cậu đột nhiên thay đổi, tôi không cố tình quan sát cậu đâu, chỉ là có bạn học nhiều chuyện hay báo lại cho tôi… Cậu trở nên, nói thế nào nhỉ… rất giống một lính gác. Nếu cậu cảm thấy không vui, thì tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Sầm Chân nhìn về phía không xa, con báo tuyết đang dùng hai chân trước đùa nghịch con cá mập trắng đang nằm trên đất trong tư thế giãy chết như cá phơi nắng, bá chủ đại dương giờ đây đến cả rùa cũng không bằng về sức sát thương.
Sầm Chân thầm nghĩ, quả nhiên anh đoán không sai. “…Vậy lý do cậu thích tôi là vì tôi giống một lính gác?”
“…” Mặt Phàn đỏ bừng, gật đầu.
“Vậy cậu rốt cuộc là thích một dẫn đường giống lính gác, hay là…” Sầm Chân ngừng lại, liếc thấy vai Phàn cũng căng lên theo nhịp ngắt quãng này, “thích lính gác?”
“…” Vẻ mặt Phàn ủ rũ như con cá mập muối trên mặt đất, đau khổ lắc đầu: “…Tôi không biết.”
Sầm Chân tiến thêm một bước về phía Phàn, vừa định nói gì đó thì bỗng cảm thấy lưng ngứa ran như bị kim châm, tựa hồ tai họa sắp giáng xuống đầu. “…” Anh lặng lẽ lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách một sải tay với Phàn, “Sao cậu không đến tham vấn bác sĩ Trần Vô Ưu?”
“Anh ta! Anh ta…” Phàn phản ứng mạnh, ngẩng đầu lên, nhưng mãi vẫn không nói được lý do cụ thể. Sầm Chân nhớ tới sự thù địch vô cớ trước đây của Phàn đối với Trần Vô Ưu, bèn hỏi: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì à?”
Phàn nghiến răng nghiến lợi: “Tên b**n th** đó, lần tôi bị cậu đánh gục ở bệnh viện, vừa tỉnh lại thì thấy mặt anh ta cách mặt tôi chỉ có—” hắn dùng ngón trỏ và ngón cái đo ra một khoảng nửa centimet, “Anh ta muốn làm gì! Là một bác sĩ cứu người, vậy mà lại ra tay với bệnh nhân, nếu lúc đó tôi không tỉnh lại, chẳng phải là tôi sẽ bị anh ta… tr-t-rêu… trêu ghẹo sao!”
Một con sư tử hùng tráng bất ngờ xuất hiện sau lưng Phàn, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn như thể đang nói: Đẹp cỡ cậu á, Trần Vô Ưu người ta còn chê không thèm!
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Vô Ưu: Hắt xì!
Trưởng ban tuyên truyền tóc xoăn sóng to: Cuối cùng tôi cũng có tên rồi! Không dễ gì đâu, tôi tưởng cả đời mình chỉ gọi là “tóc xoăn sóng to” thôi chứ 1551 (1551: mạng ngữ, biểu thị đang khóc hu hu).
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 50
10.0/10 từ 41 lượt.