Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 3
53@-
Liên Ngự vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhìn dãy số đã biến thành ba chữ số, khẽ nheo đôi mắt xám xanh lại, nói: “Không, em không có ý đó… Ý em là, không cần phiền phức như vậy, trò chơi này em có thể tham gia một mình.”
Thầy giám thị dường như lần đầu nghe thấy yêu cầu như vậy, hắn lắc đầu, “Không được đâu, trò chơi mê cung tuyệt đối không thể hoàn thành một mình, em cần phối hợp với một dẫn đường.”
Lúc này, con số hàng trăm trên màn hình cũng nhảy về số 0, con số 9 ở hàng chục gần như trong chớp mắt đã thành 8, rồi đến 7… Con sư tử từ trạng thái giận dữ đi qua đi lại chuyển sang nằm rạp xuống đầy u ám, tựa như một kẻ đi săn ẩn mình trong bụi cỏ, đè nén đến mức khiến người ta luôn phải nín thở dè chừng.
Sắc mặt của Liên Ngự vẫn thản nhiên thư thái, nụ cười chưa từng biến mất, nhưng khi nụ cười ấy xuất hiện bên cạnh thể tinh thần của y thì lại hiện ra vẻ đặc biệt u ám rợn người.
“Vậy sao… nhưng lĩnh vực tinh thần của em rất hẹp, trong Bạch Tháp không có dẫn đường nào có độ tương thích đạt chuẩn với em.” Liên Ngự nói một cách tiếc nuối, “Đáng tiếc quá, em xin bỏ quyền.”
Nghe câu này, Sầm Chân bất chợt có một dự cảm bất thường mãnh liệt, hơn nữa gần như chắc chắn nó sắp xảy ra. Trong đám đông đang theo dõi trò chơi vang lên những tiếng xì xào bàn tán, có tiếng ngạc nhiên, cũng có người mắng lính gác này ra vẻ, lấy mấy câu như “định mệnh” hay “độ tương thích duy nhất” để lừa gạt các dẫn đường nhỏ. Rất nhanh, dưới động tác ra hiệu của thầy giám thị, đám đông lại yên lặng trở lại.
“Không có sao?” Thầy giám thị ngạc nhiên nhìn Liên Ngự, cũng chính câu hỏi phản hồi này khiến gương mặt vẫn giả vờ cười của Liên Ngự xuất hiện biểu cảm ngoài nụ cười, y đứng thẳng người, ánh mắt liếc về phía màn hình phía sau.
Con số ở hàng chục cũng biến thành số 0, nhịp nhảy của hàng đơn vị cũng chậm lại một cách vừa vặn.
0006—0005—
“Nhưng thông tin từ hệ thống của tôi lại cho thấy…” Thầy giám thị quay đầu lại, theo ánh mắt của Liên Ngự nhìn về con số đang dừng lại vững vàng ở chính giữa màn hình lam nhạt kia, “Em có một dẫn đường có độ tương thích đạt chuẩn, vô cùng trùng hợp, có, và là duy nhất.”
Con số 0001 khổng lồ in hằn trong đồng tử của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Chỉ trong thoáng chốc, cả sân náo động hẳn lên, dù là những lính gác yêu thích sự yên tĩnh nhất cũng không kìm được mà reo lên trước cảnh tượng kịch tính này, các dẫn đường thì càng nhao nhao đòi xem thông tin của số 0001, muốn biết rốt cuộc là ai. Người vừa mới chửi Liên Ngự làm màu để lừa dẫn đường bị vả mặt tại chỗ, dưới lời trêu chọc của đám bạn chỉ đành cười gượng rồi im lặng ngậm miệng.
“……” Liên Ngự trợn tròn mắt nhìn con số 1 kia, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, đó chắc chắn là cảm xúc thật sự của y lúc ấy, bởi vì con sư tử bên chân y cũng kinh ngạc chẳng kém, đồng tử vàng kim mở to hết cỡ.
“Không… Không thể nào… Là ai?” Lớp vỏ ngoài mỉm cười và bình thản hoàn toàn sụp đổ, Liên Ngự lộ ra dáng vẻ chân thực nhất của mình, y sốt ruột bước lên một bước, suýt nữa túm lấy cổ áo của thầy giám thị mà quát lên: “Người đó là ai!!”
Sầm Chân suýt chút nữa đã quay đầu bỏ chạy, mục đích anh tới đây hôm nay là để ẩn mình trong góc, quan sát nhân vật chính trong tiểu thuyết, chuẩn bị sắp đặt bước hành động kế tiếp, chứ không phải tự mình chạy lên sân khấu đóng vai nam chính của buổi liên hoan. Nhưng còn chưa kịp quyết định thì phía trên đầu Sầm Chân bỗng sáng bừng lên, màn chiếu ánh xanh lam lặng lẽ hắt xuống ngay phía trên đỉnh đầu anh — hai chữ cực lớn: Sầm Chân.
Đồng thời, màn hình phía sau lưng chủ trì cũng hiện lên lý lịch của anh: Sầm Chân, dẫn đường·nam, học sinh lớp 12, năm ba, Bạch Tháp.
Đây là kiểu “play” nhục nhã gì chứ?
Ngay sau đó, giữa tên anh và tên Liên Ngự xuất hiện một đường kẻ nối, ở giữa là một trái tim tầm thường, phía trên trái tim có một hàng chữ nhỏ: Mức độ tương thích: 60,19%
“……” Đáng chết thật, 0,19%!
Thế nên dù không nhận số thứ tự, anh vẫn phải cùng nam một và nam hai tham gia trận đấu này? Có thể xem như là một kiểu “chỉnh sửa” lại tuyến cốt truyện mà tiểu thuyết áp lên? Sầm Chân lặng lẽ bước lên sân khấu, thầy giám thị nở nụ cười hiền hòa chẳng phù hợp với độ tuổi của mình, không rõ trong cơ sở dữ liệu của hệ thống hắn có chứa mấy thông tin kỳ quặc gì nữa.
Cho tới khi Sầm Chân đứng vững, Liên Ngự vẫn đứng quay lưng về phía đám đông, chăm chú nhìn hàng chữ ngắn ngủi trên màn hình, cứ như y bỗng nhiên chẳng hiểu gì cả.
Khi Sầm Chân đến gần, ánh mắt y lập tức dán chặt vào khuôn mặt của anh, con sư tử căng thẳng cảnh giác nhìn anh, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp, nhưng không tùy tiện tiến đến gần Sầm Chân, trong vẻ thù địch còn mang theo một tia dè dặt khó nhận thấy.
Sầm Chân liếc nó một cái, chỉ trong chớp mắt, con sư tử như bị thiêu cháy đuôi, gào lên một tiếng rồi nhảy vọt, biến mất trong lĩnh vực tinh thần của Liên Ngự. Hành động cứng ngoài mềm trong đó khiến Sầm Chân khẽ nhếch môi, khi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt xám xanh u ám của Liên Ngự.
“Nếu hai em không có ý kiến gì, hãy đến khu chuẩn bị số 10 để làm quen nhau một chút, mười phút sau sẽ có nhân viên dẫn đường vào khu vực thi đấu.”
Lời thầy giám thị còn chưa dứt, Liên Ngự đã không thể chờ thêm, lập tức kéo tay áo Sầm Chân về phía khu chuẩn bị, Sầm Chân bị kéo đi hai bước, bèn giật tay ra với vẻ không thoải mái.
Liên Ngự cũng nhận ra hành động của mình có phần bất nhã, sau khi đóng cửa phòng số 10, y lập tức lên tiếng xin lỗi Sầm Chân, nhưng ngay sau đó liền giơ cổ tay phải lên, hỏi: “Có thể chứ?”
Thật ra Sầm Chân rất ghét những hành động ngầm mặc định giữa lính gác và dẫn đường, cảm giác cứ như mấy ký hiệu quái đản trong fan cuồng của Trái Đất, mở miệng ra là zqsg, yysyqs, khiến người ta nghe mà mơ hồ hết biết. Với người mới đến thế giới này như Sầm Chân, anh từng phiền não về chuyện đó rất lâu, cho đến giờ vẫn phải mất thời gian để phản ứng. May thay, động tác này của Liên Ngự khá rõ ràng, anh gật đầu, cũng giơ cổ tay phải lên.
(Zqsg: Tình cảm thật sự
Yysyqs: Xác thực có sao nói vậy)
Cả hai đưa thiết bị đầu cuối trên cổ tay mình chạm vào bộ bảo hộ cổ của đối phương — đó là vị trí gần tuyến thể nhất. Ba giây sau, theo hai tiếng tít tít, cả hai thiết bị đồng thời hiện ra một hàng chữ: Mức độ tương thích của bạn với đối phương: 60,23%
Không những không giảm, mà còn tăng.
“Tại sao?” Trên mặt Liên Ngự không hề có vẻ vui mừng, giọng điệu lại kỳ lạ mà sắc bén, thậm chí có thể nói là hung dữ: “Tại sao? Cậu là ai?”
Sầm Chân cảm thấy mình gặp phải một tên thần kinh. “Sầm Chân” nguyên tác nhát gan sợ phiền, có lẽ trong tuyến cốt truyện tiểu thuyết, vừa gặp lính gác này đã bị dọa cho chạy mất.
“Tôi là Sầm Chân.” Sầm Chân nhàn nhạt nói, “Chẳng phải vừa nãy cậu đã thấy thông tin của tôi rồi sao?”
“Làm sao có dẫn đường nào có thể tương thích với tôi được?!” Liên Ngự túm lấy cổ áo Sầm Chân, nghiến răng, dán sát mặt vào anh, từng chữ từng câu đều mang đầy chất vấn: “Rốt cuộc cậu là ai?!”
Sầm Chân phản tay khóa lấy hổ khẩu của y, đồng thời vung gối lên đá, rồi dùng xúc tu tinh thần đâm thẳng vào Liên Ngự. Toàn bộ đòn tấn công vật lý đều bị Liên Ngự né tránh dễ dàng, nhưng tinh thần lực thì không cách nào tránh được, bị Sầm Chân đâm trúng một phát.
Y rên lên một tiếng, buông tay ra khỏi cổ áo anh.
“Cậu bị điên à?” Sầm Chân chỉnh lại cổ áo, chuẩn bị ấn chuông cảnh báo ở cửa. Ban nãy anh còn nghĩ thuận theo dòng, mượn việc bản thân — người không tồn tại trong nguyên tác — tái nhập cốt truyện đầu để tiếp cận nhân vật chính. Nhưng giờ xem ra, tên lính gác này không phải đối tượng phù hợp. Không những không nên cùng tham gia thi đấu, tốt nhất về sau học hành sinh hoạt cũng nên tránh càng xa càng tốt.
Liên Ngự bị giọng nói lạnh nhạt của Sầm Chân làm khựng lại trong chốc lát, sau đó y đột nhiên không kiềm chế được mà phá lên cười, sống động diễn giải thế nào là sự tự dưỡng của một bệnh nhân tâm thần, y tận lực đem từng động tác, từng biểu cảm đều toát ra vẻ điên rồ khó hiểu của kẻ điên.
Tôi ở Trái Đất.
Sầm Chân không muốn ở lại dù chỉ một giây với tên lính gác có thể phát bệnh hưng cảm bất cứ lúc nào này. Đối phương đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lý trí rối loạn, ăn nói linh tinh, hoàn toàn không thể giao tiếp. Anh vươn tay định ấn chuông cảnh báo, nhưng nhanh chóng bị Liên Ngự giữ lấy cả hai tay, đè trở lại.
Sức lực của dẫn đường nhìn chung không khác gì người thường, nhưng lính gác thì mạnh gấp ba đến năm lần so với dẫn đường, những lính gác có thể chất cấp A trở lên thậm chí còn đạt mức kinh người — gấp tám đến mười lần.
Sầm Chân đại khái hiểu được lúc nãy Liên Ngự túm cổ áo anh hoàn toàn chưa dùng lực, bằng không dựa vào tình trạng hiện giờ khi anh bị đối phương chỉ dùng một tay áp chế đến mức không thể nhúc nhích, lúc đó căn bản là không có khả năng phản kháng.
Nhưng dẫn đường tấn công lính gác, chưa từng là trên phương diện tay chân vật lý. Sắc mặt Sầm Chân càng lúc càng lạnh lẽo, chuẩn bị cho tên b**n th** không biết sống chết trước mặt một bài học khắc cốt ghi tâm.
Liên Ngự dường như nhận ra được ý đồ công kích của Sầm Chân, sau khi ép anh vào tường ngăn cản việc anh ấn chuông cảnh báo, y liền thay đổi sắc mặt, từ trạng thái điên cuồng ban nãy chuyển sang nụ cười ôn hòa vô hại như ban đầu, nói: “Xin chào, tôi là Liên Ngự, học sinh năm bảy của Tháp, rất vui được làm quen với cậu.”
Đúng là có bệnh!
Không đợi Sầm Chân lên tiếng đáp lại, Liên Ngự vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nói: “Sầm Chân, cậu cũng thấy rồi đấy, cả cái Bạch Tháp rộng lớn này chỉ có mình cậu là dẫn đường có độ tương thích đạt chuẩn với tôi, nên vừa rồi mới hơi… kích động một chút, cảm xúc có hơi thất thường, mong cậu đừng để tâm nhé, đừng để trong lòng nha~”
“Hơi… kích động một chút?” Sầm Chân cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì bị đóng đinh lên tường, sau đó mới chậm rãi nhận ra một chuyện — anh và tên lính gác đang đè lên người mình là dị tính, anh hoàn toàn có quyền tố cáo đối phương quấy rối t*nh d*c.
Lính gác mặt dày hơn tường thành, y gật gù, “Đúng vậy, một chút chút chút thôi.”
“……” Sầm Chân thầm bĩu môi trong lòng, “Thả tôi ra.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Liên Ngự vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhìn dãy số đã biến thành ba chữ số, khẽ nheo đôi mắt xám xanh lại, nói: “Không, em không có ý đó… Ý em là, không cần phiền phức như vậy, trò chơi này em có thể tham gia một mình.”
Thầy giám thị dường như lần đầu nghe thấy yêu cầu như vậy, hắn lắc đầu, “Không được đâu, trò chơi mê cung tuyệt đối không thể hoàn thành một mình, em cần phối hợp với một dẫn đường.”
Lúc này, con số hàng trăm trên màn hình cũng nhảy về số 0, con số 9 ở hàng chục gần như trong chớp mắt đã thành 8, rồi đến 7… Con sư tử từ trạng thái giận dữ đi qua đi lại chuyển sang nằm rạp xuống đầy u ám, tựa như một kẻ đi săn ẩn mình trong bụi cỏ, đè nén đến mức khiến người ta luôn phải nín thở dè chừng.
Sắc mặt của Liên Ngự vẫn thản nhiên thư thái, nụ cười chưa từng biến mất, nhưng khi nụ cười ấy xuất hiện bên cạnh thể tinh thần của y thì lại hiện ra vẻ đặc biệt u ám rợn người.
“Vậy sao… nhưng lĩnh vực tinh thần của em rất hẹp, trong Bạch Tháp không có dẫn đường nào có độ tương thích đạt chuẩn với em.” Liên Ngự nói một cách tiếc nuối, “Đáng tiếc quá, em xin bỏ quyền.”
Nghe câu này, Sầm Chân bất chợt có một dự cảm bất thường mãnh liệt, hơn nữa gần như chắc chắn nó sắp xảy ra. Trong đám đông đang theo dõi trò chơi vang lên những tiếng xì xào bàn tán, có tiếng ngạc nhiên, cũng có người mắng lính gác này ra vẻ, lấy mấy câu như “định mệnh” hay “độ tương thích duy nhất” để lừa gạt các dẫn đường nhỏ. Rất nhanh, dưới động tác ra hiệu của thầy giám thị, đám đông lại yên lặng trở lại.
“Không có sao?” Thầy giám thị ngạc nhiên nhìn Liên Ngự, cũng chính câu hỏi phản hồi này khiến gương mặt vẫn giả vờ cười của Liên Ngự xuất hiện biểu cảm ngoài nụ cười, y đứng thẳng người, ánh mắt liếc về phía màn hình phía sau.
Con số ở hàng chục cũng biến thành số 0, nhịp nhảy của hàng đơn vị cũng chậm lại một cách vừa vặn.
0006—0005—
“Nhưng thông tin từ hệ thống của tôi lại cho thấy…” Thầy giám thị quay đầu lại, theo ánh mắt của Liên Ngự nhìn về con số đang dừng lại vững vàng ở chính giữa màn hình lam nhạt kia, “Em có một dẫn đường có độ tương thích đạt chuẩn, vô cùng trùng hợp, có, và là duy nhất.”
Con số 0001 khổng lồ in hằn trong đồng tử của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Chỉ trong thoáng chốc, cả sân náo động hẳn lên, dù là những lính gác yêu thích sự yên tĩnh nhất cũng không kìm được mà reo lên trước cảnh tượng kịch tính này, các dẫn đường thì càng nhao nhao đòi xem thông tin của số 0001, muốn biết rốt cuộc là ai. Người vừa mới chửi Liên Ngự làm màu để lừa dẫn đường bị vả mặt tại chỗ, dưới lời trêu chọc của đám bạn chỉ đành cười gượng rồi im lặng ngậm miệng.
“……” Liên Ngự trợn tròn mắt nhìn con số 1 kia, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, đó chắc chắn là cảm xúc thật sự của y lúc ấy, bởi vì con sư tử bên chân y cũng kinh ngạc chẳng kém, đồng tử vàng kim mở to hết cỡ.
“Không… Không thể nào… Là ai?” Lớp vỏ ngoài mỉm cười và bình thản hoàn toàn sụp đổ, Liên Ngự lộ ra dáng vẻ chân thực nhất của mình, y sốt ruột bước lên một bước, suýt nữa túm lấy cổ áo của thầy giám thị mà quát lên: “Người đó là ai!!”
Sầm Chân suýt chút nữa đã quay đầu bỏ chạy, mục đích anh tới đây hôm nay là để ẩn mình trong góc, quan sát nhân vật chính trong tiểu thuyết, chuẩn bị sắp đặt bước hành động kế tiếp, chứ không phải tự mình chạy lên sân khấu đóng vai nam chính của buổi liên hoan. Nhưng còn chưa kịp quyết định thì phía trên đầu Sầm Chân bỗng sáng bừng lên, màn chiếu ánh xanh lam lặng lẽ hắt xuống ngay phía trên đỉnh đầu anh — hai chữ cực lớn: Sầm Chân.
Đồng thời, màn hình phía sau lưng chủ trì cũng hiện lên lý lịch của anh: Sầm Chân, dẫn đường·nam, học sinh lớp 12, năm ba, Bạch Tháp.
Đây là kiểu “play” nhục nhã gì chứ?
Ngay sau đó, giữa tên anh và tên Liên Ngự xuất hiện một đường kẻ nối, ở giữa là một trái tim tầm thường, phía trên trái tim có một hàng chữ nhỏ: Mức độ tương thích: 60,19%
“……” Đáng chết thật, 0,19%!
Thế nên dù không nhận số thứ tự, anh vẫn phải cùng nam một và nam hai tham gia trận đấu này? Có thể xem như là một kiểu “chỉnh sửa” lại tuyến cốt truyện mà tiểu thuyết áp lên? Sầm Chân lặng lẽ bước lên sân khấu, thầy giám thị nở nụ cười hiền hòa chẳng phù hợp với độ tuổi của mình, không rõ trong cơ sở dữ liệu của hệ thống hắn có chứa mấy thông tin kỳ quặc gì nữa.
Cho tới khi Sầm Chân đứng vững, Liên Ngự vẫn đứng quay lưng về phía đám đông, chăm chú nhìn hàng chữ ngắn ngủi trên màn hình, cứ như y bỗng nhiên chẳng hiểu gì cả.
Khi Sầm Chân đến gần, ánh mắt y lập tức dán chặt vào khuôn mặt của anh, con sư tử căng thẳng cảnh giác nhìn anh, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp, nhưng không tùy tiện tiến đến gần Sầm Chân, trong vẻ thù địch còn mang theo một tia dè dặt khó nhận thấy.
Sầm Chân liếc nó một cái, chỉ trong chớp mắt, con sư tử như bị thiêu cháy đuôi, gào lên một tiếng rồi nhảy vọt, biến mất trong lĩnh vực tinh thần của Liên Ngự. Hành động cứng ngoài mềm trong đó khiến Sầm Chân khẽ nhếch môi, khi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt xám xanh u ám của Liên Ngự.
“Nếu hai em không có ý kiến gì, hãy đến khu chuẩn bị số 10 để làm quen nhau một chút, mười phút sau sẽ có nhân viên dẫn đường vào khu vực thi đấu.”
Lời thầy giám thị còn chưa dứt, Liên Ngự đã không thể chờ thêm, lập tức kéo tay áo Sầm Chân về phía khu chuẩn bị, Sầm Chân bị kéo đi hai bước, bèn giật tay ra với vẻ không thoải mái.
Liên Ngự cũng nhận ra hành động của mình có phần bất nhã, sau khi đóng cửa phòng số 10, y lập tức lên tiếng xin lỗi Sầm Chân, nhưng ngay sau đó liền giơ cổ tay phải lên, hỏi: “Có thể chứ?”
Thật ra Sầm Chân rất ghét những hành động ngầm mặc định giữa lính gác và dẫn đường, cảm giác cứ như mấy ký hiệu quái đản trong fan cuồng của Trái Đất, mở miệng ra là zqsg, yysyqs, khiến người ta nghe mà mơ hồ hết biết. Với người mới đến thế giới này như Sầm Chân, anh từng phiền não về chuyện đó rất lâu, cho đến giờ vẫn phải mất thời gian để phản ứng. May thay, động tác này của Liên Ngự khá rõ ràng, anh gật đầu, cũng giơ cổ tay phải lên.
(Zqsg: Tình cảm thật sự
Yysyqs: Xác thực có sao nói vậy)
Cả hai đưa thiết bị đầu cuối trên cổ tay mình chạm vào bộ bảo hộ cổ của đối phương — đó là vị trí gần tuyến thể nhất. Ba giây sau, theo hai tiếng tít tít, cả hai thiết bị đồng thời hiện ra một hàng chữ: Mức độ tương thích của bạn với đối phương: 60,23%
Không những không giảm, mà còn tăng.
“Tại sao?” Trên mặt Liên Ngự không hề có vẻ vui mừng, giọng điệu lại kỳ lạ mà sắc bén, thậm chí có thể nói là hung dữ: “Tại sao? Cậu là ai?”
Sầm Chân cảm thấy mình gặp phải một tên thần kinh. “Sầm Chân” nguyên tác nhát gan sợ phiền, có lẽ trong tuyến cốt truyện tiểu thuyết, vừa gặp lính gác này đã bị dọa cho chạy mất.
“Tôi là Sầm Chân.” Sầm Chân nhàn nhạt nói, “Chẳng phải vừa nãy cậu đã thấy thông tin của tôi rồi sao?”
“Làm sao có dẫn đường nào có thể tương thích với tôi được?!” Liên Ngự túm lấy cổ áo Sầm Chân, nghiến răng, dán sát mặt vào anh, từng chữ từng câu đều mang đầy chất vấn: “Rốt cuộc cậu là ai?!”
Sầm Chân phản tay khóa lấy hổ khẩu của y, đồng thời vung gối lên đá, rồi dùng xúc tu tinh thần đâm thẳng vào Liên Ngự. Toàn bộ đòn tấn công vật lý đều bị Liên Ngự né tránh dễ dàng, nhưng tinh thần lực thì không cách nào tránh được, bị Sầm Chân đâm trúng một phát.
Y rên lên một tiếng, buông tay ra khỏi cổ áo anh.
“Cậu bị điên à?” Sầm Chân chỉnh lại cổ áo, chuẩn bị ấn chuông cảnh báo ở cửa. Ban nãy anh còn nghĩ thuận theo dòng, mượn việc bản thân — người không tồn tại trong nguyên tác — tái nhập cốt truyện đầu để tiếp cận nhân vật chính. Nhưng giờ xem ra, tên lính gác này không phải đối tượng phù hợp. Không những không nên cùng tham gia thi đấu, tốt nhất về sau học hành sinh hoạt cũng nên tránh càng xa càng tốt.
Liên Ngự bị giọng nói lạnh nhạt của Sầm Chân làm khựng lại trong chốc lát, sau đó y đột nhiên không kiềm chế được mà phá lên cười, sống động diễn giải thế nào là sự tự dưỡng của một bệnh nhân tâm thần, y tận lực đem từng động tác, từng biểu cảm đều toát ra vẻ điên rồ khó hiểu của kẻ điên.
Tôi ở Trái Đất.
Sầm Chân không muốn ở lại dù chỉ một giây với tên lính gác có thể phát bệnh hưng cảm bất cứ lúc nào này. Đối phương đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lý trí rối loạn, ăn nói linh tinh, hoàn toàn không thể giao tiếp. Anh vươn tay định ấn chuông cảnh báo, nhưng nhanh chóng bị Liên Ngự giữ lấy cả hai tay, đè trở lại.
Sức lực của dẫn đường nhìn chung không khác gì người thường, nhưng lính gác thì mạnh gấp ba đến năm lần so với dẫn đường, những lính gác có thể chất cấp A trở lên thậm chí còn đạt mức kinh người — gấp tám đến mười lần.
Sầm Chân đại khái hiểu được lúc nãy Liên Ngự túm cổ áo anh hoàn toàn chưa dùng lực, bằng không dựa vào tình trạng hiện giờ khi anh bị đối phương chỉ dùng một tay áp chế đến mức không thể nhúc nhích, lúc đó căn bản là không có khả năng phản kháng.
Nhưng dẫn đường tấn công lính gác, chưa từng là trên phương diện tay chân vật lý. Sắc mặt Sầm Chân càng lúc càng lạnh lẽo, chuẩn bị cho tên b**n th** không biết sống chết trước mặt một bài học khắc cốt ghi tâm.
Liên Ngự dường như nhận ra được ý đồ công kích của Sầm Chân, sau khi ép anh vào tường ngăn cản việc anh ấn chuông cảnh báo, y liền thay đổi sắc mặt, từ trạng thái điên cuồng ban nãy chuyển sang nụ cười ôn hòa vô hại như ban đầu, nói: “Xin chào, tôi là Liên Ngự, học sinh năm bảy của Tháp, rất vui được làm quen với cậu.”
Đúng là có bệnh!
Không đợi Sầm Chân lên tiếng đáp lại, Liên Ngự vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nói: “Sầm Chân, cậu cũng thấy rồi đấy, cả cái Bạch Tháp rộng lớn này chỉ có mình cậu là dẫn đường có độ tương thích đạt chuẩn với tôi, nên vừa rồi mới hơi… kích động một chút, cảm xúc có hơi thất thường, mong cậu đừng để tâm nhé, đừng để trong lòng nha~”
“Hơi… kích động một chút?” Sầm Chân cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì bị đóng đinh lên tường, sau đó mới chậm rãi nhận ra một chuyện — anh và tên lính gác đang đè lên người mình là dị tính, anh hoàn toàn có quyền tố cáo đối phương quấy rối t*nh d*c.
Lính gác mặt dày hơn tường thành, y gật gù, “Đúng vậy, một chút chút chút thôi.”
“……” Sầm Chân thầm bĩu môi trong lòng, “Thả tôi ra.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 3
10.0/10 từ 41 lượt.