Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 2

43@-

Địa điểm tổ chức buổi liên hoan là một quảng trường vô cùng rộng rãi, gió nhẹ hiu hiu và những lá cờ tung bay tạo thành loại tạp âm trắng tự nhiên. Cứ cách năm mét sẽ có một cỗ máy phục vụ cung cấp đồ ăn và thức uống. Những món điểm tâm hoa lệ màu mè đều được chuẩn bị cho dẫn đường, chỉ có nước lọc là dành cho lính gác – những người do vị giác quá mẫn cảm mà không thể hưởng thụ mỹ thực.


Sầm Chân tìm một góc khuất, yên tĩnh lấy đồ ăn, đồng thời chờ đợi phần trò chơi bắt đầu. Giữa chừng có năm lượt lính gác đến bắt chuyện, trong đó có một người lời nói quanh co ẩn ý rằng từng mập mờ với anh, lại thêm vài phần oán trách bị đột ngột chặn liên lạc sau một giấc ngủ dậy.


Những người khác, Sầm Chân chỉ cần một câu “tôi không có hứng thú với cậu” là đủ để tiễn khách, nhưng vị lính gác này thì dai dẳng hơn một chút, đến mức khiến Sầm Chân phải phóng ra một chiếc xúc tua tinh thần, trực tiếp đâm vào lớp vỏ bên ngoài không gian tinh thần của đối phương mới khiến hắn yên lặng rút lui.


Xúc tua tinh thần là một phương thức biến tinh thần lực thành công cụ công kích của dẫn đường. Họ có thể dùng tinh thần lực để trấn an lính gác, dĩ nhiên cũng có thể dùng để công kích.


Trước khi rời đi, vị lính gác kia còn tức giận lên án: “Sầm Chân, cậu thật sự vì Phàn mà thu lòng rồi sao? Cậu ta ở bên Tháp nói xấu cậu thế nào cậu không biết à? Cậu ta nói cậu là loại thấy cấp A liền dính lên, là do cậu ta xui xẻo nên mới có độ tương thích 80% với cậu. Nếu để cậu biết trong Tháp có hai lính gác cấp S là ai, cậu chắc chắn sẽ… sẽ…” Hắn không nói tiếp nổi, siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng rầu rĩ bỏ đi.


Phàn chính là tên của lính gác mà nhân vật phụ từng theo đuổi. Còn những lời mắng mỏ kia… thì liên quan gì đến Sầm Chân hiện tại? Sầm Chân đến Phàn là ai cũng không biết, dù cậu ta có đứng ngay trước mặt giở trò chua ngoa mỉa mai tới trật khớp cằm, anh cũng chẳng thể nhận ra nổi.


Chủ trì buổi liên hoan đồng thời cũng là giám thị của Bạch Tháp, không phải người thật mà là một nhân vật trí tuệ nhân tạo mô phỏng toàn tức, dù nhìn xa hay nhìn gần cũng không khác gì người sống, chỉ khi chạm vào mới phát hiện hắn không có thực thể.



Trong hệ thống của giám thị có cơ sở dữ liệu của toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, có thể chính xác gọi tên từng người. Hình dạng bên ngoài của hắn là một nam giới trẻ tuổi ôn hòa, rất được lòng cả giới lính gác lẫn dẫn đường.


Sau vài câu mở đầu hài hước, rất nhanh giám thị đã vào thẳng vấn đề, dùng một câu ngắn gọn dẫn dắt tiết mục cố định của buổi liên hoan: Trò chơi mê cung.


Vẻ mặt Sầm Chân vẫn là dáng vẻ thờ ơ như trước, nhưng sự chú ý đã được tập trung cao độ vào lời giảng giải quy tắc của chủ trì. Anh đưa cốc nước trái cây trong tay lại cho người phục vụ, khẽ thẳng lưng ngồi dậy.


Mê cung sẽ chọn ngẫu nhiên mười học sinh, ghép thành năm đôi nam nữ, tổng cộng hai mươi người. “Nam nữ” ở đây tất nhiên không phải theo nghĩa giới tính nam – nữ mà Sầm Chân quen thuộc, mà là chỉ lính gác và dẫn đường. Nam hay nữ chỉ là giới tính thứ cấp, không quan trọng.


Nam chính lính gác tên là Diệu Kim, con người như tên, nhiệt tình sôi nổi, tóc ngắn màu vàng pha đỏ, là người thứ sáu được chọn.


Tiểu thuyết ban cho hắn vẻ ngoài và vóc dáng đủ sức “gánh” nổi mái tóc đỏ. Ban đầu khi Sầm Chân tìm ảnh Diệu Kim còn tưởng sẽ thấy một tên theo phong cách nổi loạn sát khí, kết quả là dù là hình ảnh hay người thật, Diệu Kim đều xứng đáng với hai chữ “đẹp trai”.


Nam chính không ngoài dự đoán chọn hệ thống tra cứu, tiếp đó không ngoài dự đoán nhìn thấy dẫn đường nam chính hai có độ tương thích cao tới 89% với mình—Bạn.


Có lẽ tác giả ôm tâm lý “từ xưa nay đỏ – xanh là một đôi”, nên đã thiết lập cho Bạn một mái tóc màu lam chàm. Màu tóc này nếu đặt trên người bình thường chắc chắn sẽ khiến người ta thấy xấu hổ thay, vậy mà lại được những đường nét tinh xảo trên gương mặt Bạn gánh vác vững vàng.



“130.”


Sầm Chân nhìn quanh bốn phía, mười con số không hề thay đổi, duy nhất chỉ có phía sau số 130 không còn là anh nữa. Vừa dứt lời, ngay giữa đám đông liền hiện ra một chữ số “130” to đùng nổi lên trên đỉnh đầu một người. Những học sinh xung quanh lập tức tản ra, giống như khi đón các học sinh được chọn khác, yên lặng nhường đường.


Về người thay thế anh đứng ở vị trí này, Sầm Chân cũng có chút tò mò. Anh ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy được một gương mặt nghiêng bị mái tóc vàng nhạt cực nhạt che khuất mắt. Khi ánh mắt chạm tới sống mũi và đường viền cằm của người ấy, Sầm Chân bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, nhưng cảm giác ấy tan biến rất nhanh, như thể chỉ là ảo giác vụt qua trong một cái chớp mắt.


Người ấy có mái tóc dài qua vai, đuôi tóc tự nhiên hơi xoăn rất đẹp. Sau khi nhận ra mình là “người may mắn” được chọn, y vén một lọn tóc trên trán, để lộ đôi mắt xám xanh, hơi cong cong, trông vô cùng vui vẻ. Chỉ là quầng thâm dưới mắt cho thấy rõ dấu hiệu thức đêm dài ngày, nhìn qua mang theo vài phần mệt mỏi và bệnh sắc.


Y nhếch khóe môi, cười rạng rỡ với giám thị. Sầm Chân đọc khẩu hình miệng của y, là: “Trùng hợp thật đấy… Tuyệt quá.”


Quả thực, phần lớn người có mặt đều mong được giành lấy cơ hội tham gia trò chơi này. Hạng nhất sẽ được cộng điểm, ba vị trí đầu đều có phần thưởng, dù không thắng cũng xem như có dịp tiếp xúc phối hợp với người khác giới có độ tương thích cao—trăm lợi mà không một hại.


Sầm Chân âm thầm buông lỏng cảnh giác. Từ ấn tượng trực quan, người này dường như không có gì đặc biệt, ngoài việc… ngoại hình hơi quá mức xuất sắc.


Tiểu thuyết thường xuyên dùng những câu chữ hoa mỹ để miêu tả hai nam chính đẹp trai xuất thần đến thế nào, Sầm Chân cũng thừa nhận điều đó, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó. Vậy mà ngay khoảnh khắc vừa rồi khi anh ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông tóc dài kia, lại bị vẻ ngoài của y làm kinh diễm, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ: so với Diệu Kim và Bạn, người này càng hợp với thẩm mỹ của anh hơn.



Ý nghĩ này đột ngột xuất hiện, suốt hai mươi năm qua Sầm Chân rất hiếm khi quan tâm đến khuôn mặt người khác. Dù là mỹ nữ được công nhận, trong mắt anh cũng chỉ để lại một đánh giá đơn giản: “Ừ, đúng là đẹp thật.” Thế nhưng, cảm giác kinh diễm vừa rồi lại xuất hiện một cách tự nhiên hợp lý, hợp lý đến mức chính anh cũng không nhận ra điều gì bất thường…


Thế nhưng đúng vào lúc người đàn ông tóc dài bước lên một bước, dị biến bất ngờ xảy ra—một con sư tử đực khổng lồ đột nhiên từ trên không đáp xuống, móng vuốt dày và nặng nề nện mạnh xuống nơi người đàn ông ấy vừa đứng. Chiếc đuôi dài của con sư tử trưởng thành còn dữ dội hơn roi da, quét mạnh một cái, xé rách không khí yên tĩnh xung quanh.


Sau khi đứng vững, con sư tử há to cái miệng máu, vươn dài cổ, đầy địch ý gầm thét với tất cả mọi người xung quanh. Những chiếc răng nanh sắc bén lộ ra đầy khiêu khích, trong mắt nó tràn ngập sát ý đẫm máu không hề che giấu. Tiếng gầm vang dội như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Sầm Chân.


Sầm Chân nhíu mày trước cảnh tượng đột ngột xuất hiện trước mắt. Loài động vật bất ngờ như vậy chỉ có thể là thể tinh thần. Con sư tử này… là thể tinh thần của số 130?


Thông thường, thể tinh thần của dẫn đường đều là động vật ăn cỏ hiền lành, chỉ lính gác mới sở hữu dã thú hung hãn tàn bạo như sư tử. Mà vì ở nơi tụ tập đông người như liên hoan, tất cả mọi người đều lễ phép đeo thiết bị ức chế tin tức tố, không thể phân biệt giới tính qua tin tức tố, nên Sầm Chân chỉ có thể dựa vào thể tinh thần mà phán đoán 130 khả năng rất lớn là một lính gác.


Vậy mà 130 giờ đang làm gì?? Thể tinh thần phản ánh nội tâm chân thực nhất của chủ nhân, sư tử đi sau lính gác gầm gừ đầy tức giận, hận không thể xé nát mọi thứ, trong khi bản thân lính gác tóc dài ấy lại bước đi khoan thai hướng lên sân khấu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ vui mừng hớn hở, chẳng có chút bất hòa nào.


Điều kỳ lạ nhất là dường như không ai xung quanh phát hiện có gì bất ổn. Khi sư tử đột nhiên xuất hiện, chẳng ai kinh ngạc, cũng không ai cau mày nghi hoặc vì sự đối lập rõ ràng giữa cảm xúc của lính gác và thể tinh thần của y.


Sầm Chân bất giác cảm thấy một tia quỷ dị từ “ngoài ý muốn” này. Vì đặc tính thành thật của thể tinh thần, gần như chẳng có lính gác hay dẫn đường nào sẽ thả thể tinh thần ra khi bản thân đang nói một đằng nghĩ một nẻo. Bởi vì làm vậy không cần thiết mà lại giả tạo lố bịch. Việc lính gác tóc dài làm như vậy, cộng thêm việc những người xung quanh không ai nhìn lệch mắt, khiến Sầm Chân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng—



“Hoan nghênh em, lính gác Liên Ngự.” Giọng của giám thị vẫn hòa nhã như mọi khi, gọi tên lính gác. Người sau lễ phép cúi người, mỉm cười nhẹ, “Cảm ơn.”


Trái ngược hoàn toàn với tiếng cảm ơn chân thành ấy, con sư tử hung tợn lao thẳng về phía trước, như muốn cắn đứt cổ họng của giám thị, rồi xuyên qua cơ thể không thực của đối phương.


Sầm Chân lập tức lục lại trong ký ức hai chữ “Liên Ngự”. Người này thật quá kỳ lạ. Một buổi liên hoan lớn như vậy, hàng ngàn lính gác và dẫn đường, không có một dẫn đường nào có độ tương thích với y vượt quá 60%, cũng không có lính gác nào có tinh thần lực cấp bậc cao hơn y. Theo những gì Sầm Chân biết trong ba tháng ở thế giới này, điều này gần như là không thể.


Điều mấu chốt nhất là—vùng tinh thần cực hẹp, tinh thần lực cực cao, một lính gác như thể mang dòng chữ “khác biệt” khắc ngay trên trán, sao lại không xuất hiện trong tiểu thuyết? Nhưng dù đã đọc không dưới mười lần, thuộc gần như từng dòng từng chữ, Sầm Chân hoàn toàn không nhớ trong truyện có người tên Liên Ngự.


Giám thị hoàn toàn không biết dưới chân mình có một con sư tử đực đang “quan sát đăm đăm” nhìn chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: “Bạn học Liên Ngự, trong lòng em có dẫn đường nào muốn ghép đôi không?”


Liên Ngự dùng ngón trỏ vén nhẹ lọn tóc trên vai. Y nói rất chậm, giọng nhẹ và mang theo một loại dư vị khó nói thành lời, “Không có, tất nhiên là không rồi…” Liên Ngự ngẩng đầu, dường như rất bối rối nói: “Phải làm sao bây giờ đây?”


“Vậy thì chỉ có thể để hệ thống giáo vụ hỗ trợ em rồi.” Vừa dứt lời, giám thị búng tay một cái, phía sau y lập tức hiện ra một màn hình chiếu màu lam trầm, phía trên đang nhanh chóng lướt qua một dãy số, từ hàng nghìn thu hẹp dần, đó là hệ thống đang lọc dữ liệu học sinh đã thu thập trước đó để tìm ra người dẫn đường có độ tương thích cao với Liên Ngự.


Liên Ngự nhíu mày rất khẽ. Nếu không phải Sầm Chân dựa vào hành vi của sư tử mà suy ngược lại chủ nhân, thì chắc chắn anh không thể phát hiện chút không kiên nhẫn thoáng qua nơi đáy mắt Liên Ngự lúc này, “Hệ thống giáo vụ có thể làm được sao?”


“Đương nhiên, so với mức tương thích hiển thị trên thiết bị cá nhân vốn chỉ là kết quả đo lường thông qua tiếp xúc trực tiếp, dữ liệu của hệ thống chỉ sai lệch ở hàng phần thập phân.” Giám thị nghiêm túc giải thích.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 2
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...