Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 15
53@-
Trong bốn người chỉ có gã thấp bé là một dẫn đường bên ngoài lẫn bên trong đều như một, thính lực và độ nhạy bén kém một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng xui xẻo thay khi gã lại liếc nhìn Sầm Chân, tự lấy mình ra so với vị dẫn đường này, thấy đối phương cũng đã sớm phát hiện kẻ địch đang áp sát, lập tức xấu hổ đến mức siết chặt nắm đấm.
Sầm Chân không hề hay biết bao nhiêu suy nghĩ xoay vần trong lòng gã thấp bé, anh giả vờ như hoàn toàn không hay rằng kẻ địch đã xuất hiện, dùng cành cây gạt đống tro tàn của lửa, để tàn lửa cuối cùng lụi đi trong làn khói mảnh.
“Họ……” A Trà nhíu chặt lông mày, vì e ngại thính lực nhạy bén của đám lính gác, cô chỉ mới mở miệng đã lập tức đổi sang ra dấu tay, động tác vừa chuyên nghiệp vừa nhanh, chỉ tiếc Sầm Chân hoàn toàn không hiểu nổi.
Hết cách, anh vẫn chưa tự học tới phần này.
Gã thấp bé nghiến răng, nhìn biểu cảm là biết gã cực ghét những kẻ đang ẩn núp quanh đây, chắc hẳn đã từng có va chạm. Còn Liên Ngự, y gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý A Trà, sau đó lại vô tư quay sang nói với Sầm Chân: “Nữ lính gác này nói quanh ta là một liên minh đội xanh có đến hai mươi người.”
A Trà trừng to mắt, một chữ ‘ngu’ còn chưa kịp nói ra đã thấy Liên Ngự đem hết chuyện cô định giấu tuôn ra sạch sẽ.
“Trong đó đội phụ trách chỉ huy vì vận khí tốt nên mở được vũ khí ngay ở hai thùng đầu, còn là loại súng điện từ vô hạn đạn, đạn bắn không hạn chế, Sầm Chân tôi thấy chúng ta tiêu rồi đấy.”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy.” Sầm Chân hờ hững tiếp lời Liên Ngự, “Không chạy thoát được à?”
“Không chạy thoát được đâu, sớm nói muốn chạy thì còn được, giờ vòng vây đã khép kín rồi.”
“Thế đầu hàng có ích gì không?”
“Cảm giác không có tác dụng gì…… vậy giờ sao?”
“0 điểm, ngồi chờ chết.”
Gã thấp bé nghe hai người này đối thoại chán nản đến tận đáy lòng, kinh ngạc kêu lên: “Điểm đội hai người thật sự là 0 à? Tôi còn tưởng đại thần giỡn chơi với tôi chơi cơ!”
Vì từ lời nói đã biết hành động phục kích của mình bị bại lộ, đội xanh cũng không giấu giếm nữa, một loạt đạn trực tiếp bắn thẳng vào chỗ bốn người đang ngồi.
A Trà ôm lấy gã thấp bé lăn một vòng né khỏi làn đạn; Liên Ngự gần như dịch chuyển tức thời, biến mất ngay tại chỗ; còn Sầm Chân, anh không dám tin phản xạ của bản thân đã nhanh đến mức tránh được đạn, nhưng khi cơ thể thực sự làm ra phản ứng trong khoảnh khắc đó, anh lại cảm thấy tự nhiên vô cùng là lưu loát.
Nhưng quy tắc có ghi, súng điện từ dùng trong thi đấu có tốc độ bắn khá thấp, là loại phổ biến trên các hành tinh thông thường, còn ở tinh cầu đặc biệt nơi lính gác và dẫn đường sinh sống, thị trường đã xuất hiện rất nhiều súng chuyên dụng cho lính gác, tầm bắn và tốc độ của chúng đủ khiến lính gác cấp A cũng không kịp trở tay.
Đạn khí rít lên trong đất bắn tung bụi mù, ngay sau đó mấy bóng người từ sau cây xông ra, phía trước là lính gác, phía sau là dẫn đường, hàng lối chỉnh tề, trong tay họ cầm đủ loại vũ khí kỳ quái, khá hơn thì có ghế xếp và sào phơi quần áo rút gọn, kém hơn thì chỉ có bàn chải tắm và một cái chai thủy tinh.
Đương nhiên, dù kém đến đâu cũng không thể kém hơn bên Sầm Chân: A Trà cầm một hộp muối, gã thấp bé tay không, khóe miệng còn dính chút da cá chưa kịp lau sạch, bản thân gã còn là vai trò hỗ trợ, hoàn toàn không có năng lực chiến đấu độc lập, Sầm Chân tay trái cầm gói khăn giấy, tay phải cầm hộp tăm, y như ba ông bà cô chú căn tin.
“Còn một lính gác nữa đâu?” Một lính gác đội xanh đứng giữa lên tiếng, câu này khiến những kẻ khác cảnh giác, “Không biết.” “Không thấy.” Bọn họ lần lượt trả lời, vì quá kỳ lạ nên cuối cùng chỉ đành đoán: “Có phải trốn rồi không?”
Không phải tấn công, không phải chiến đấu, mà là càn quét điểm. Bên đỏ có một nữ lính gác, hai dẫn đường, trong mắt bọn họ chẳng có gì đáng để đề phòng, chỉ là một lũ cừu non không sức phản kháng, là công cụ cho họ dễ dàng kiếm điểm mà thôi.
“Bảo vệ bản thân.” A Trà đẩy gã thấp bé về phía Sầm Chân, hai người bọn họ đã thiết lập xong liên kết tinh thần chiến đấu, từ đó về sau không cần nói cũng hiểu, từng chút dao động tâm lý của nhau đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Cảm giác của cô do gã thấp bé điều chỉnh, dẫn đường là đôi mắt thứ hai của cô, là đôi tai thứ hai của cô, là bộ não thứ hai của cô, còn cô chính là bộ giáp kiên cố nhất trên người dẫn đường, là thanh kiếm không gì cản nổi trong tay dẫn đường, là tấm khiên vững chắc nhất sau lưng dẫn đường.
Lính gác di chuyển rất nhanh, khả năng bật nhảy cũng cực mạnh, một khi đã đánh nhau thì dẫn đường chỉ nhìn bằng mắt tuyệt đối không theo kịp, họ dựa vào tinh thần lực xuyên thấu mọi ngóc ngách, quét sạch chướng ngại cho lính gác trong trận chiến.
Sầm Chân không có lính gác cần hỗ trợ, có thể tùy ý dùng xúc tu tinh thần công kích, trước giờ anh chưa từng tấn công lính gác được dẫn đường bảo vệ không gian tinh thần, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực chiến, nhưng đối diện với kết giới vững chắc hơn hẳn lính gác đơn lẻ, anh lại nhất thời không biết nên ra tay từ đâu.
Ba tháng cấp tốc thành dẫn đường quả thật vẫn còn non tay, Sầm Chân đành phải từ bỏ ý định tấn công, chuyển mắt nhìn về phía gã thấp bé. Đối phương toàn thân căng như dây đàn, ánh mắt quét nhanh khắp chiến trường, dùng tinh thần lực nhắc nhở lính gác, hỗ trợ lính gác, đồng thời còn phải đề phòng bị tập kích từ bốn phía, vì ai cũng biết khi đối đầu với một đội lính gác dẫn đường, phải tấn công dẫn đường trước tiên.
Trạng thái của A Trà rất tệ, cô không phải nhân vật chính, không có thể năng S như Diệu Kim để một địch trăm, sáu bảy lính gác đã dễ dàng vây chặt lấy cô, rồi dùng vũ khí hết đập mặt lại đập đầu gối, giống như trêu đùa chuột, chậm rãi bôi nhọ để kiếm điểm.
Nỗi căm hận của gã thấp bé với đội xanh cũng dễ hiểu, lẽ ra nên là một trận đối chiến sảng khoái, thắng thua dứt khoát, nhưng đội xanh hai mươi người này lại vì điểm số mà hành hạ trêu chọc họ, luồn lách kẽ hở quy tắc, trừ phi mạnh đến mức đập nát, phá tan liên minh, bằng không không có cách nào.
“A Trà……” Gã thấp bé định ôm cánh tay Sầm Chân để có chút cảm giác an toàn, tiếc là bị đối phương né không chút lưu tình. Hành động này làm gã sốt ruột đến giậm chân, chợt nhớ ra gì đó: “Sầm Chân, lính gác đội anh đâu rồi?”
“Chẳng phải họ vừa mới nói sao, chạy rồi.” Giọng Sầm Chân cứ như Liên Ngự vốn không phải đồng đội anh vậy, làm gã thấp bé kinh ngạc đến trẹo quai hàm: “Chạy rồi???”
Ngay giây phút kẻ địch xuất hiện, bỏ rơi dẫn đường, chạy mất???
Bảo vệ dẫn đường của mình, điều này đã khắc sâu trong gen mỗi lính gác, bất kể lính gác tính cách thế nào, dù nhu nhược nhát gan, ích kỷ tham lam, nhưng chỉ cần dẫn đường mà hắn đánh dấu gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đứng ra bảo vệ;
Giống như xoa dịu lính gác của mình, là bản năng trời sinh của mỗi dẫn đường, khi lính gác mà hắn đánh dấu mất kiểm soát, mặc kệ trước đó có chuyện gì, mặc kệ dẫn đường có ghét bỏ chán ghét lính gác đó hay không, cũng sẽ xoa dịu, sẽ ổn định.
Nhìn tin tức tố thì hai người này chưa đánh dấu, quan hệ chắc cũng tệ, lính gác lại ích kỷ đến mức cùng cực? Gã thấp bé cuối cùng miễn cưỡng chọn ra một góc độ cực khéo để tự giải thích.
Hủy hoại hình tượng Liên Ngự, chuyện này Sầm Chân làm rất có thiên phú, anh không buồn nhìn gương mặt biến hóa khôn lường của gã thấp bé, mà chú ý đến bên chân đột nhiên ló ra một con gấu mèo, lông nâu, viền mắt đen tuyền, chỉ đứng bằng hai chân sau, mắt đảo như chuột, y như sắp trộm mì gói.
Trong chớp mắt, Sầm Chân bỗng hiểu ra điều gì, lập tức đẩy gã thấp bé ra, đá cái nồi nhỏ cách nửa mét lên không trung, rồi xoay người tung cú đá mạnh trúng tên lính gác đang núp trong bụi cỏ sau lưng gấu mèo tính đánh lén.
Khổ cho cái nồi hết lòng phục vụ, nấu hai con cá lớn, nuôi đủ bốn thanh niên trai tráng, rốt cuộc vẫn không giữ nổi toàn thây.
Đáy nồi còn hơi ấm đập thẳng vào ngực lính gác, phát ra tiếng rầm, gấu mèo và lính gác cùng rú lên thảm thiết, con gấu mèo líu ríu chạy tới kiểm tra chủ nhân của nó, còn tên lính gác thì co giật hai cái rồi nằm im.
Đã lựa tình thế áp đảo mà còn chơi trò tập kích, lính gác này chắc chắn thể năng hơi yếu, không tự tin vào bản thân, ai dè lại bị Sầm Chân đá trúng ngay chỗ hiểm, nồi lõm người móp, sống sót tiếp trận đấu đã là kỳ tích.
“Ối má!” Gã thấp bé dựa lưng vào gốc cây, hoảng hồn chưa xong đã bắt đầu vỗ mông ngựa lia lịa, đến mức quên cả A Trà bên kia còn đang bị mấy lính gác quây đánh: “Đại thần đỉnh thật! Không hổ là dẫn đường cấp S!”
9 điểm nhặt thùng tiếp tế, 10 điểm tấn công.
Thảm thì thảm, nhưng so với 0 vẫn tốt hơn rất nhiều.
Thế mà ngay lúc Sầm Chân chuẩn bị thu hồi hình chiếu, con số 19 đột nhiên tụt thẳng xuống như tàu lượn, rớt cái bịch chỉ còn 4, Sầm Chân mặt không cảm xúc cụp mắt xuống, một đội chỉ còn hai người, anh không sao, vậy chỉ có thể là Liên Ngự bị tấn công, gã thấp bé bên cạnh sợ đến suýt tè ra quần, điểm dừng lại ở 4 rồi vô cùng khó nhọc bật lên thành 5, gã mới thở phào nhẹ nhõm thay Sầm Chân.
Cùng lúc đó, A Trà ôm đầu tránh đòn bỗng cảm thấy đám người tản ra, cô ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy đám người bên đội xanh đều kinh ngạc nhìn về phía sau, mà đó chính là hướng họ đến, nơi vốn là chỗ an toàn nhất phía sau lưng.
Có người vòng ra sau rồi?
A Trà cảnh giác lùi về cạnh gã thấp bé, nhìn sang liền thấy Liên Ngự một tay giơ súng điện từ, tay kia nắm cổ một dẫn đường, cổ áo in hai vết cháy, mu bàn tay còn một vết rách, gương mặt đầy mất kiên nhẫn đi ra từ đám dẫn đường đội xanh.
Tên lính gác chỉ huy đội xanh kinh hãi hét lên gì đó, dường như là tên của kẻ bị Liên Ngự khống chế.
“Sầm Chân cậu chậm thật đấy.” Liên Ngự vừa mở miệng đã oán trách, “Không đến 10 điểm nên tôi chẳng dám ra tay, sợ vừa lên đã bị loại, may mà tôi cẩn thận, đám này còn có thuốc mê đấy.”
“Tôi làm sao biết được anh định làm gì.” Sầm Chân lạnh nhạt quăng cái nồi trời giáng sang một bên, rớt mất mười lăm điểm, thuốc mê này chắc chắn đã bắn vào Liên Ngự, lính gác bóng tối 1802 quả thật bản lĩnh, hệ thống tính điểm, người thì không hề hấn gì.
Liên Ngự không biết Sầm Chân đang lý trí đánh giá y, y lập tức vin vào cớ này bắt đầu giở trò: “Nên tôi mới nói chúng tôi đánh dấu đi mà!”
Nào ngờ Sầm Chân lạnh lùng vô tình: “Không cần.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Trong bốn người chỉ có gã thấp bé là một dẫn đường bên ngoài lẫn bên trong đều như một, thính lực và độ nhạy bén kém một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng xui xẻo thay khi gã lại liếc nhìn Sầm Chân, tự lấy mình ra so với vị dẫn đường này, thấy đối phương cũng đã sớm phát hiện kẻ địch đang áp sát, lập tức xấu hổ đến mức siết chặt nắm đấm.
Sầm Chân không hề hay biết bao nhiêu suy nghĩ xoay vần trong lòng gã thấp bé, anh giả vờ như hoàn toàn không hay rằng kẻ địch đã xuất hiện, dùng cành cây gạt đống tro tàn của lửa, để tàn lửa cuối cùng lụi đi trong làn khói mảnh.
“Họ……” A Trà nhíu chặt lông mày, vì e ngại thính lực nhạy bén của đám lính gác, cô chỉ mới mở miệng đã lập tức đổi sang ra dấu tay, động tác vừa chuyên nghiệp vừa nhanh, chỉ tiếc Sầm Chân hoàn toàn không hiểu nổi.
Hết cách, anh vẫn chưa tự học tới phần này.
Gã thấp bé nghiến răng, nhìn biểu cảm là biết gã cực ghét những kẻ đang ẩn núp quanh đây, chắc hẳn đã từng có va chạm. Còn Liên Ngự, y gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý A Trà, sau đó lại vô tư quay sang nói với Sầm Chân: “Nữ lính gác này nói quanh ta là một liên minh đội xanh có đến hai mươi người.”
A Trà trừng to mắt, một chữ ‘ngu’ còn chưa kịp nói ra đã thấy Liên Ngự đem hết chuyện cô định giấu tuôn ra sạch sẽ.
“Trong đó đội phụ trách chỉ huy vì vận khí tốt nên mở được vũ khí ngay ở hai thùng đầu, còn là loại súng điện từ vô hạn đạn, đạn bắn không hạn chế, Sầm Chân tôi thấy chúng ta tiêu rồi đấy.”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy.” Sầm Chân hờ hững tiếp lời Liên Ngự, “Không chạy thoát được à?”
“Không chạy thoát được đâu, sớm nói muốn chạy thì còn được, giờ vòng vây đã khép kín rồi.”
“Thế đầu hàng có ích gì không?”
“Cảm giác không có tác dụng gì…… vậy giờ sao?”
“0 điểm, ngồi chờ chết.”
Gã thấp bé nghe hai người này đối thoại chán nản đến tận đáy lòng, kinh ngạc kêu lên: “Điểm đội hai người thật sự là 0 à? Tôi còn tưởng đại thần giỡn chơi với tôi chơi cơ!”
Vì từ lời nói đã biết hành động phục kích của mình bị bại lộ, đội xanh cũng không giấu giếm nữa, một loạt đạn trực tiếp bắn thẳng vào chỗ bốn người đang ngồi.
A Trà ôm lấy gã thấp bé lăn một vòng né khỏi làn đạn; Liên Ngự gần như dịch chuyển tức thời, biến mất ngay tại chỗ; còn Sầm Chân, anh không dám tin phản xạ của bản thân đã nhanh đến mức tránh được đạn, nhưng khi cơ thể thực sự làm ra phản ứng trong khoảnh khắc đó, anh lại cảm thấy tự nhiên vô cùng là lưu loát.
Nhưng quy tắc có ghi, súng điện từ dùng trong thi đấu có tốc độ bắn khá thấp, là loại phổ biến trên các hành tinh thông thường, còn ở tinh cầu đặc biệt nơi lính gác và dẫn đường sinh sống, thị trường đã xuất hiện rất nhiều súng chuyên dụng cho lính gác, tầm bắn và tốc độ của chúng đủ khiến lính gác cấp A cũng không kịp trở tay.
Đạn khí rít lên trong đất bắn tung bụi mù, ngay sau đó mấy bóng người từ sau cây xông ra, phía trước là lính gác, phía sau là dẫn đường, hàng lối chỉnh tề, trong tay họ cầm đủ loại vũ khí kỳ quái, khá hơn thì có ghế xếp và sào phơi quần áo rút gọn, kém hơn thì chỉ có bàn chải tắm và một cái chai thủy tinh.
Đương nhiên, dù kém đến đâu cũng không thể kém hơn bên Sầm Chân: A Trà cầm một hộp muối, gã thấp bé tay không, khóe miệng còn dính chút da cá chưa kịp lau sạch, bản thân gã còn là vai trò hỗ trợ, hoàn toàn không có năng lực chiến đấu độc lập, Sầm Chân tay trái cầm gói khăn giấy, tay phải cầm hộp tăm, y như ba ông bà cô chú căn tin.
“Còn một lính gác nữa đâu?” Một lính gác đội xanh đứng giữa lên tiếng, câu này khiến những kẻ khác cảnh giác, “Không biết.” “Không thấy.” Bọn họ lần lượt trả lời, vì quá kỳ lạ nên cuối cùng chỉ đành đoán: “Có phải trốn rồi không?”
Không phải tấn công, không phải chiến đấu, mà là càn quét điểm. Bên đỏ có một nữ lính gác, hai dẫn đường, trong mắt bọn họ chẳng có gì đáng để đề phòng, chỉ là một lũ cừu non không sức phản kháng, là công cụ cho họ dễ dàng kiếm điểm mà thôi.
“Bảo vệ bản thân.” A Trà đẩy gã thấp bé về phía Sầm Chân, hai người bọn họ đã thiết lập xong liên kết tinh thần chiến đấu, từ đó về sau không cần nói cũng hiểu, từng chút dao động tâm lý của nhau đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Cảm giác của cô do gã thấp bé điều chỉnh, dẫn đường là đôi mắt thứ hai của cô, là đôi tai thứ hai của cô, là bộ não thứ hai của cô, còn cô chính là bộ giáp kiên cố nhất trên người dẫn đường, là thanh kiếm không gì cản nổi trong tay dẫn đường, là tấm khiên vững chắc nhất sau lưng dẫn đường.
Lính gác di chuyển rất nhanh, khả năng bật nhảy cũng cực mạnh, một khi đã đánh nhau thì dẫn đường chỉ nhìn bằng mắt tuyệt đối không theo kịp, họ dựa vào tinh thần lực xuyên thấu mọi ngóc ngách, quét sạch chướng ngại cho lính gác trong trận chiến.
Sầm Chân không có lính gác cần hỗ trợ, có thể tùy ý dùng xúc tu tinh thần công kích, trước giờ anh chưa từng tấn công lính gác được dẫn đường bảo vệ không gian tinh thần, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực chiến, nhưng đối diện với kết giới vững chắc hơn hẳn lính gác đơn lẻ, anh lại nhất thời không biết nên ra tay từ đâu.
Ba tháng cấp tốc thành dẫn đường quả thật vẫn còn non tay, Sầm Chân đành phải từ bỏ ý định tấn công, chuyển mắt nhìn về phía gã thấp bé. Đối phương toàn thân căng như dây đàn, ánh mắt quét nhanh khắp chiến trường, dùng tinh thần lực nhắc nhở lính gác, hỗ trợ lính gác, đồng thời còn phải đề phòng bị tập kích từ bốn phía, vì ai cũng biết khi đối đầu với một đội lính gác dẫn đường, phải tấn công dẫn đường trước tiên.
Trạng thái của A Trà rất tệ, cô không phải nhân vật chính, không có thể năng S như Diệu Kim để một địch trăm, sáu bảy lính gác đã dễ dàng vây chặt lấy cô, rồi dùng vũ khí hết đập mặt lại đập đầu gối, giống như trêu đùa chuột, chậm rãi bôi nhọ để kiếm điểm.
Nỗi căm hận của gã thấp bé với đội xanh cũng dễ hiểu, lẽ ra nên là một trận đối chiến sảng khoái, thắng thua dứt khoát, nhưng đội xanh hai mươi người này lại vì điểm số mà hành hạ trêu chọc họ, luồn lách kẽ hở quy tắc, trừ phi mạnh đến mức đập nát, phá tan liên minh, bằng không không có cách nào.
“A Trà……” Gã thấp bé định ôm cánh tay Sầm Chân để có chút cảm giác an toàn, tiếc là bị đối phương né không chút lưu tình. Hành động này làm gã sốt ruột đến giậm chân, chợt nhớ ra gì đó: “Sầm Chân, lính gác đội anh đâu rồi?”
“Chẳng phải họ vừa mới nói sao, chạy rồi.” Giọng Sầm Chân cứ như Liên Ngự vốn không phải đồng đội anh vậy, làm gã thấp bé kinh ngạc đến trẹo quai hàm: “Chạy rồi???”
Ngay giây phút kẻ địch xuất hiện, bỏ rơi dẫn đường, chạy mất???
Bảo vệ dẫn đường của mình, điều này đã khắc sâu trong gen mỗi lính gác, bất kể lính gác tính cách thế nào, dù nhu nhược nhát gan, ích kỷ tham lam, nhưng chỉ cần dẫn đường mà hắn đánh dấu gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đứng ra bảo vệ;
Giống như xoa dịu lính gác của mình, là bản năng trời sinh của mỗi dẫn đường, khi lính gác mà hắn đánh dấu mất kiểm soát, mặc kệ trước đó có chuyện gì, mặc kệ dẫn đường có ghét bỏ chán ghét lính gác đó hay không, cũng sẽ xoa dịu, sẽ ổn định.
Nhìn tin tức tố thì hai người này chưa đánh dấu, quan hệ chắc cũng tệ, lính gác lại ích kỷ đến mức cùng cực? Gã thấp bé cuối cùng miễn cưỡng chọn ra một góc độ cực khéo để tự giải thích.
Hủy hoại hình tượng Liên Ngự, chuyện này Sầm Chân làm rất có thiên phú, anh không buồn nhìn gương mặt biến hóa khôn lường của gã thấp bé, mà chú ý đến bên chân đột nhiên ló ra một con gấu mèo, lông nâu, viền mắt đen tuyền, chỉ đứng bằng hai chân sau, mắt đảo như chuột, y như sắp trộm mì gói.
Trong chớp mắt, Sầm Chân bỗng hiểu ra điều gì, lập tức đẩy gã thấp bé ra, đá cái nồi nhỏ cách nửa mét lên không trung, rồi xoay người tung cú đá mạnh trúng tên lính gác đang núp trong bụi cỏ sau lưng gấu mèo tính đánh lén.
Khổ cho cái nồi hết lòng phục vụ, nấu hai con cá lớn, nuôi đủ bốn thanh niên trai tráng, rốt cuộc vẫn không giữ nổi toàn thây.
Đáy nồi còn hơi ấm đập thẳng vào ngực lính gác, phát ra tiếng rầm, gấu mèo và lính gác cùng rú lên thảm thiết, con gấu mèo líu ríu chạy tới kiểm tra chủ nhân của nó, còn tên lính gác thì co giật hai cái rồi nằm im.
Đã lựa tình thế áp đảo mà còn chơi trò tập kích, lính gác này chắc chắn thể năng hơi yếu, không tự tin vào bản thân, ai dè lại bị Sầm Chân đá trúng ngay chỗ hiểm, nồi lõm người móp, sống sót tiếp trận đấu đã là kỳ tích.
“Ối má!” Gã thấp bé dựa lưng vào gốc cây, hoảng hồn chưa xong đã bắt đầu vỗ mông ngựa lia lịa, đến mức quên cả A Trà bên kia còn đang bị mấy lính gác quây đánh: “Đại thần đỉnh thật! Không hổ là dẫn đường cấp S!”
9 điểm nhặt thùng tiếp tế, 10 điểm tấn công.
Thảm thì thảm, nhưng so với 0 vẫn tốt hơn rất nhiều.
Thế mà ngay lúc Sầm Chân chuẩn bị thu hồi hình chiếu, con số 19 đột nhiên tụt thẳng xuống như tàu lượn, rớt cái bịch chỉ còn 4, Sầm Chân mặt không cảm xúc cụp mắt xuống, một đội chỉ còn hai người, anh không sao, vậy chỉ có thể là Liên Ngự bị tấn công, gã thấp bé bên cạnh sợ đến suýt tè ra quần, điểm dừng lại ở 4 rồi vô cùng khó nhọc bật lên thành 5, gã mới thở phào nhẹ nhõm thay Sầm Chân.
Cùng lúc đó, A Trà ôm đầu tránh đòn bỗng cảm thấy đám người tản ra, cô ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy đám người bên đội xanh đều kinh ngạc nhìn về phía sau, mà đó chính là hướng họ đến, nơi vốn là chỗ an toàn nhất phía sau lưng.
Có người vòng ra sau rồi?
A Trà cảnh giác lùi về cạnh gã thấp bé, nhìn sang liền thấy Liên Ngự một tay giơ súng điện từ, tay kia nắm cổ một dẫn đường, cổ áo in hai vết cháy, mu bàn tay còn một vết rách, gương mặt đầy mất kiên nhẫn đi ra từ đám dẫn đường đội xanh.
Tên lính gác chỉ huy đội xanh kinh hãi hét lên gì đó, dường như là tên của kẻ bị Liên Ngự khống chế.
“Sầm Chân cậu chậm thật đấy.” Liên Ngự vừa mở miệng đã oán trách, “Không đến 10 điểm nên tôi chẳng dám ra tay, sợ vừa lên đã bị loại, may mà tôi cẩn thận, đám này còn có thuốc mê đấy.”
“Tôi làm sao biết được anh định làm gì.” Sầm Chân lạnh nhạt quăng cái nồi trời giáng sang một bên, rớt mất mười lăm điểm, thuốc mê này chắc chắn đã bắn vào Liên Ngự, lính gác bóng tối 1802 quả thật bản lĩnh, hệ thống tính điểm, người thì không hề hấn gì.
Liên Ngự không biết Sầm Chân đang lý trí đánh giá y, y lập tức vin vào cớ này bắt đầu giở trò: “Nên tôi mới nói chúng tôi đánh dấu đi mà!”
Nào ngờ Sầm Chân lạnh lùng vô tình: “Không cần.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 15
10.0/10 từ 41 lượt.