Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 14

67@-

Máy bay cứu hộ vừa đi, Liên Ngự lập tức dính sát bên Sầm Chân, khí thế chẳng khác gì tra đáp án với học sinh giỏi sau kỳ thi toán, “Thuốc tỉnh táo kia có vấn đề đúng không đúng không?”


“……”


“Diệu Kim là một dẫn đường thể năng cấp S, sao có thể mang sẵn thuốc tỉnh táo, còn chỉ mang đúng hai viên? Thế nào cũng là có người đưa cho cậu ta.” Liên Ngự tự nói tự phân tích, “Ai đưa cho cậu ấy nhỉ? Cũng chỉ có người thân thiết mới biết chính xác cậu ấy thức trắng đêm… Phàn! Nhất định là tên ngu đó!


Chưa biết chừng viên còn lại vốn chuẩn bị cho cậu, trả đũa chuyện trước kia cậu làm hắn mất mặt trước mọi người, ai ngờ Diệu Kim háo sắc quên bạn, thấy Bạn tinh thần sa sút liền tự tiện đưa cho cậu ấy.”


Sầm Chân qua loa vỗ vỗ tay, làm một chiếc máy vỗ tay vô cảm, “Với trí tưởng tượng này của anh, không đi viết tiểu thuyết thì phí.”


“… Quả nhiên là Hồng Tinh sao?” Liên Ngự tiếc nuối thở dài, “Tôi vẫn ghét Phàn hơn, mong cậu ta càng sớm gây chuyện thì càng tốt, sớm đi đời.”


Sầm Chân không hiểu mấy chuyện đấu đá giữa các lính gác, anh mất vài giây nghiên cứu qua quyền hạn đội trưởng đã chuyển vào thiết bị của mình, rồi dùng tay áo che cổ tay, gạt một nhánh cây vướng đường, bước thẳng vào rừng mưa.


“Đợi đã, từ từ rồi đi.” Liên Ngự lôi từ túi ra một dải lụa xanh, “Tóc tôi dài quá nên dễ mắc vào cành cây dây leo, cậu buộc lại dùm tôi đi.”


“……” Nghe vậy, Sầm Chân bất đắc dĩ xoay người, hai tay khoanh trước ngực, “Cho anh ba giây.”


Liên Ngự ấm ức đưa dây lụa ra sát hơn, “Tôi thật sự không biết dùng dải lụa mà, hay cậu biến thành dây thun cho tôi nhé?”


Giằng co mấy giây, cuối cùng Sầm Chân vẫn giật lấy dải lụa, “Không biết dùng thì mang theo làm gì?” “Màu dây đẹp mà, chẳng phải giống màu mắt cậu sao?” Liên Ngự khóe môi khẽ cong, cúi lưng quay lưng lại anh.


“Cứ y như màu nước lọt vào não anh vậy.”



Nhúm tóc dài vàng nhạt trong lòng bàn tay mềm mại bóng mượt, xúc cảm dễ chịu hơn nhiều so với chủ nhân phiền toái của nó, còn lờ mờ tỏa ra mùi hương dễ chịu. Sầm Chân chưa từng buộc tóc cho ai, nhưng bắt chước cũng không khó, anh túm hết lại rồi cầm dải lụa quấn thô bạo lên.


Liên Ngự bị giật đứt mấy sợi tóc mà không kêu đau, còn cười tít mắt hỏi: “Thơm không? Nghe tư vấn nói đây là mùi được dẫn đường dạng mèo ưa thích nhất, nên tôi mới bỏ nhiều tiền để mua đó.”


“… Bệnh anh nặng lắm rồi đấy.”


“Ha ha ha ha.”


Sầm Chân bị y cười đến phát bực, ngón tay nhúc nhích, chớp mắt đã buộc cho Liên Ngự một bím tóc thôn quê, cuối đuôi tóc uốn lượn tự nhiên còn được cột thêm một chiếc nơ bướm xinh xắn.


Buộc xong Liên Ngự sờ bím tóc thôn quê của mình, biểu cảm sụp đổ trong một giây nhưng y nhanh chóng khôi phục, dùng tinh thần thép nói với trời xanh là y không phục. Dù con sư tử bên cạnh tức đến mức gầm gừ với rễ cây khô, Liên Ngự vẫn vung bím tóc ra trước ngực, liếc mắt mờ ám với Sầm Chân, “Thì ra cậu thích tôi thế này à?”


“Không, tôi thích nhìn con sư tử của anh gặm vỏ cây hơn.”


“……”


Mười phút sau, Sầm Chân và Liên Ngự gặp được thùng tiếp tế đầu tiên trên đường đi, một chiếc hộp nhỏ màu nâu, giấu trên tán cây lá rộng rậm rạp.


Suốt quãng đường, họ không gặp bất cứ ai, dù cùng phe hay phe địch, nhưng mặt đất vẫn có dấu vết người đi lại, xem ra chiếc thùng này giấu quá kín nên chưa ai phát hiện ra.


“Cậu nói xem đây có thể là bẫy không?” Liên Ngự kéo khoá áo tác chiến, làm hai lần squat dưới gốc cây.


“Không thể,” Sầm Chân chắc chắn nói, “Giấu kín thế này, nếu là bẫy thì phải đợi đến Tết Công Gô mới có người sập bẫy chắc?” Ban đầu anh định tự trèo cây, nhưng thấy lính gác háo hức xung phong liền vui vẻ nhường.


Trong cuộc thi mê cung, Sầm Chân phải mượn lực tường hai lần mới chạm được huy hiệu trên nóc, nhưng với lính gác, chỉ cần gập gối bật lên là chạm trần dễ như chơi.



Như bây giờ, cành cây cao gần mười mét, Liên Ngự chỉ nhún một cái đã vọt lên giữa chừng, tìm đúng vị trí rồi bật tiếp lần nữa ôm lấy thùng tiếp tế, sau đó y từ đỉnh cây nhảy thẳng xuống đất.


“Bốp” một tiếng, chân Liên Ngự không sao, mặt đất thì lõm hai hố sâu.


Sầm Chân không kịp né bị bụi đất và cành khô quất thẳng vào mặt, anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, con báo tuyết trên vai thì không nhịn được hắt xì một cái.


“Sao nó vẫn trông bé xíu thế?” Liên Ngự ném thùng tiếp tế cho Sầm Chân, “Tôi tra thử rồi, báo tuyết hai tháng đã dài tám mươi phân rồi đấy.”


Con báo tuyết cảnh giác liếc Liên Ngự, rồi chui đầu vào cổ áo Sầm Chân, càng chui càng biến mất trong không khí, anh tiện miệng đáp “Tôi biết sao được” rồi mở thùng ra.


“……”


Liên Ngự cũng thò đầu nhìn vào, hai người cùng im lặng, Sầm Chân lôi ra duy nhất một gói khăn giấy trong đó, vứt hộp xuống đất, Liên Ngự lập tức giẫm nát, còn dùng lá khô phủ qua loa.


“Cũng tốt, đi vệ sinh khỏi tìm lá mềm lau nữa.” Liên Ngự cười khẽ rồi cùng sư tử đi trước mở đường, Sầm Chân không nói gì, nhét gói khăn giấy vào túi ngực rồi theo sau.


Kỳ thi dã ngoại giữa kỳ kéo dài hai ngày một đêm, nếu sau ba mươi sáu giờ vẫn không đội nào giành được cờ thì toàn bộ tính thua. Thời gian này nói dài không dài, lính gác chạy hết tốc lực từ điểm xuất phát đến chỗ cờ chỉ mất bảy tiếng; nói ngắn không ngắn vì là thi đồng đội, lính gác phải chăm lo cho dẫn đường, còn đề phòng phe địch phục kích.


Quan trọng nhất là cờ chỉ quyết định thắng bại phe, còn đội thắng thua lại tính điểm riêng. Chẳng ai dại gì vừa hạ cánh đã cắm đầu lao thẳng.


Đến trưa, Sầm Chân và Liên Ngự cuối cùng gặp được đội đầu tiên bên suối, lại là đồng đội phe đỏ.


Lúc này Sầm Chân đã xắn tay áo, đưa tay đón con sư tử ngậm cá mang về, cảnh tượng này lọt vào mắt hai người kia cứ như có một con cá khô lơ lửng trong không khí, bay bay rồi rơi gọn vào tay anh. Kiểu tình huống này họ quá quen: đụng phải đại lão tinh thần lực mạnh hơn mình. Nhìn kỹ lại, gã thấp người trong hai kẻ kia lập tức kêu lên: “Đây chẳng phải là Sầm Chân sao!”


Liên Ngự ngậm cọng cỏ trong miệng, nghe gọi tên Sầm Chân mới lười biếng ngước mắt nhìn, vẻ mặt chẳng để tâm, còn con sư tử thì hạ thấp người, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm gã thấp bé đi đầu.



Sầm Chân chẳng buồn để ý, cứ thế rút dao nhỏ bên hông ra bắt đầu cạo vảy cá. Dù đối phương bị bơ đẹp, gã thấp bé vẫn mặt dày tiếp tục líu lo: “Sau buổi liên hoan lần trước, luật thi mê cung phải đổi lại vì anh đấy, biết không? Giờ quy định trước khi hội tụ thì dẫn đường không được tự ý lấy huy hiệu nữa.”


“……” Sầm Chân thành thạo mổ bụng cá, móc ruột, cạo sạch vảy, động tác này khiến gã thấp bé chú ý, gã sửng sốt: “Hai người định nướng cá ăn à? Thật… thật quá rảnh rỗi rồi đấy?”


“Muốn ăn cùng không?” Liên Ngự cười tít mắt ghé lại, rất nhiệt tình mời: “Còn một con nữa.”


Cùng lúc đó, con sư tử dùng ánh mắt khinh thường quét một vòng, rồi cào cào con cá thứ hai mình bắt được kéo lại gần chân.


“Cái này… không ổn lắm nhỉ?” Gã thấp bé chẳng hiểu hai người này định giở trò gì, nhóm lửa vừa phiền vừa dễ bị phát hiện, thi dã ngoại như này may lắm mới vớ được lương khô trong thùng tiếp tế là mừng rồi, xui thì gặm dăm ba quả dại chua chát, ai lại ung dung cắm trại như hai người kia?


Nói rồi, gã thấp bé thấy Sầm Chân từ dưới áo khoác lôi ra một cái nồi nhỏ, rồi lôi ra hộp tăm, tiếp theo là gói khăn giấy, lau sạch vết bẩn trên tay.


Gã thấp bé: “……”


“Đừng hỏi.” Sầm Chân cắt ngang câu hỏi sắp bật ra, “Hỏi cũng là nhặt được trong thùng tiếp tế.”


Trong thùng tiếp tế 30% là vũ khí lương thực hữu ích, 70% còn lại toàn đồ linh tinh vớ vẩn gã thấp bé biết thừa, bọn họ mà nhặt được rác kiểu này toàn vứt luôn, ai lại như Sầm Chân mang hết theo bên người? Với số lượng này, chẳng lẽ anh lục bao nhiêu thùng tiếp tế rồi?!


“Không phải…” Gã thấp bé vẫn cố vớt vát: “Hai người cứ ngồi đây ăn thật à? Không đi kiếm điểm sao?”


Liên Ngự cười toe toét đứng sát gã thấp bé, hai tay cầm sẵn bật lửa với khung ảnh, “Nói thật nhé, đội bọn tôi mở màn là máu chảy đầu rơi, hai người kia bệnh phải bỏ thi rồi, giờ là 0 điểm. Nên kiếm điểm cái nỗi gì nữa, tụi này xác định buông xuôi rồi!”


Nói xong y ném bật lửa cho Sầm Chân, tiện tay tháo khung ảnh bẻ thành hai cái ‘bát’ đơn sơ, vác ra suối rửa.


Đối diện chiếc bật lửa hình thù quái lạ trong tay, Sầm Chân thật sự không biết phải dùng thế nào, đang quan sát thì nó bị lính gác im lặng nãy giờ cầm mất.



Đối phương là một cô gái tóc đen dài thẳng, cô cúi người châm lửa đống cành lá khô mà Sầm Chân chuẩn bị nhóm bếp, rồi móc từ túi ra một hộp muối nhỏ, “Tôi có cái này, có thể chia cho tôi một bát canh không?”


“A Trà???”


“Dù sao bọn mình cũng chỉ còn 40 điểm, lại lạc mất hai người còn lại, sao, còn định tuyệt địa phản sát à?”


“……” Gã thấp bé thoáng sững người, rồi thở dài: “Nói cũng phải ha!”


Mới một buổi sáng trôi qua, vậy mà trong tình trạng không ai bỏ thi lại từ 200 tụt xuống còn 40 điểm, đội này cũng thật tài.


Vì có thêm hai người nhập hội, hai cái ‘bát’ rõ ràng không đủ, cuối cùng gã thấp bé và A Trà dùng chung, Sầm Chân và Liên Ngự dùng chung một cái, trong nồi chỉ bỏ rất ít muối, đến lượt dẫn đường uống canh thì sẽ thêm muối riêng vào bát.


Con sư tử vẫy đuôi đi vòng quanh nồi canh cá bốc hơi nghi ngút, tò mò vô cùng, nhưng vì là tinh thần thể nên nó không thể ăn nổi một miếng.


Hai đội cá mặn đã từ bỏ mộng tưởng cứ thế trò chuyện vui vẻ đến khi canh cạn sạch, nói chính xác thì là gã thấp bé và Liên Ngự tán gẫu từ đầu đến cuối, Sầm Chân vẫn im lìm, thỉnh thoảng cô gái A Trà mới chêm vài câu.


Gã thấp bé và Liên Ngự chỉ lo ăn mà càng nói càng hợp, cuối cùng gã xắn tay áo hô lớn để gã rửa nồi, tối lại tiếp tục, mặc kệ kỳ thi, phó mặc số phận! Nhưng gã vừa bật dậy đã bị A Trà đè xuống, rồi ra hiệu ‘suỵt’ bảo gã im lặng, Liên Ngự cũng giữ nguyên nụ cười như lúc trước, khẽ nói: “Có người đến.”


Sầm Chân hơi ngước mắt, đảo mắt nhìn lùm cây xung quanh, anh và A Trà gần như cùng lúc phát giác ra khác thường, nhưng còn sớm hơn cả hai, con sư tử lông vàng đã chui vào bóng tối, hạ thấp cơ thể trong tư thế săn mồi.


Tác giả lời muốn nói:


Liên: Từ bỏ mộng tưởng


Sầm: Từ bỏ mộng tưởng để thực hiện giấc mơ phục hưng dân tộc Trung Hoa


Liên (dù nghe không hiểu nhưng cảm thấy hình như hơn mình???)


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 14
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...