Đan Đại Chí Tôn
Chương 706: Trở Lại Cố Hương, Hậu Sự Bản Thân
107@-Đừng nói động đến Thái tử vị trí, có thể giữ vững cái đầu cũng coi như may mà rồi.
- Có Cửu muội giúp ta, việc này nhất định sẽ thắng hơn một nửa!
Đại hoàng tử cởi mở cười to, nếu Cửu muội cảm thấy có thể thực hiện, mình lại càng không có gì phải lo nữa.
Quân doanh Bắc Cương, ta đến rồi!
…
- Rời khỏi hoàng thành rồi? Cơ hội tốt!
Khương Phàm chui vào khu vực kinh kỳ không lâu liền đạt được tin tức Đại hoàng tử "Bị giáng chức tới Bắc Cương", hắn lập tức chạy về hướng bắc, ngày đêm đuổi theo đội xe.
Đội xe của Đại hoàng tử rời khỏi khu vực kinh kỳ, trên đường đi rất điệu thấp, nhưng vừa bước vào địa vực Bắc Cương, đội xe bắt đầu gióng trống khua chiêng, mỗi khi gặp thành trấn cỡ lớn tất nhiên phải ngủ lại, cùng các tướng lĩnh thành chủ mật hội.
- Cái này cũng không tốt ra để tay.
Khương Phàm huy động hai cánh, đứng ở trên tầng mây, xa xa ngắm nhìn đội xe.
Đội xe của Đại hoàng tử vô cùng to lớn, hắn không chỉ có mấy trăm cận vệ, còn có hơn quân đội ba ngàn người triệu tập từ thành Khôi Binh, trong trong ngoài ngoài bảo vệ vô cùng nghiêm mật.
- Nhìn thêm một lúc, nói không chừng có thể đợi được cơ hội.
Khương Phàm từ trà trộn vào Tây Cương, vòng vào nơi này, trước sau giày vò nửa tháng.
- Tuy nhiên Cửu công chúa cũng đi theo, cơ hội xác thực khó có được. Nếu như đợi thêm nửa tháng mà vẫn không có cơ hội thì sẽ cân nhắc từ bỏ.
Khương Phàm ở mấy ngàn thước trên không quan sát hoàn cảnh Bắc Cương, tính toán cách ra tay.
Nhưng, đội xe của Đại hoàng tử không hạ trại ở trong rừng, không phải chọn hoang dã trống trải thì chính là vào cổ thành phồn hoa.
Nếu như vào thành, tất nhiên vào phủ thành chủ ở.
Khương Phàm nghĩ hết biện pháp tới gần nhưng đều không thể thành công, có lần đã thử chui vào phủ thành chủ, suýt chút nữa bị phát hiện, chỉ có thể yên lặng rút đi.
Mười ngày sau, Đại hoàng tử tới gần khu vực Thương Châu.
- Hắn có đến thành Bạch Hổ hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến nếu Đại hoàng tử đã gióng trống khua chiêng tuần tra, hẳn là sẽ không buông tha tiền tuyến quan trọng nhất đầu tiên của Bắc Cương, thành Bạch Hổ!
Tại nơi khác, hắn thực sự không tốt để ra tay, thành Bạch Hổ thì lại có thể thử một chút.
- Đánh cược một lần, chúng ta đến thành Bạch Hổ làm chuẩn bị. Nếu như hắn tới đó, ta sẽ ra tay. Nếu như không đến nơi đó, ta sẽ từ bỏ mà rời khỏi.
Khương Phàm huy động hỏa dực, lướt qua tầng mây, tiến vào Thương Châu trước Đại hoàng tử, chạy thẳng đến thành Bạch Hổ.
Thành Bạch Hổ!
Tại sơn lâm gần cứ điểm thứ tám!
- Diêm bá, Thiên Mục đại tướng. Ngươi lưu thủ tại Thương Huyền ngàn năm sao? Ngươi lại để lại bao nhiêu hỏa vũ ở Thương Huyền? Ta đã thức tỉnh hoàng huyết, ngươi đang ở đâu?
Khương Phàm đứng trên cây già trước sơn cốc, nhìn cái hố sâu dưới mặt đất đào ra trước đó kia, thì thào khẽ nói.
Thần triều trung liệt đều đã phong ấn bản thân, trấn thủ tại Đông Nam Thiên Môn. Duy chỉ có Thiên Mục là đang du đãng thế gian.
Là ai tại đang dẫn hắn, là ai đang im ắng bố cục.
Nếu hắn để lại hỏa vũ khắp nơi, có thể đã phát giác thần huyết đã thức tỉnh, nhưng vì sao vẫn biến mất không thấy?
Khương Phàm lắc đầu.
Đã biết mình là ai, biết sứ mệnh của mình. Nhưng, Khương Phàm không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì. Mình trùng sinh như thế nào?
Là sinh mệnh hoàn toàn mới, hay là đoạt xá(*) tân sinh?
(*) Là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý, hợp với năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác để đoạt lấy thân xác đó.
Liên tiếp xuất hiện hỏa vũ, lại gánh chịu lấy bí mật như thế nào?
Lúc này, Khương Phàm bỗng nhiên cảnh giác, hắn nhìn phía bên cạnh thạch ốc.
Vách tường thạch ốc dần dần hiện ra huyết văn đỏ hồng, nhìn thấy mà giật mình, quỷ dị như máu tươi.
Huyết văn dần dần xen lẫn thành pháp trận phức tạp, sau đó nở rộ, xen lẫn huyết khí, ngưng tụ thành một bóng người già nua.
- Thần, Thiên Mục, lễ bái Ngô Hoàng.
Bóng người màu đỏ ngòm đi ra khỏi pháp trận, quỳ xuống thăm hỏi Khương Phàm đang ở bên ngoài.
Khương Phàm nhìn thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm tình lại có chút phức tạp:
- Ngươi biết ta sẽ trở về?
- Sau khi Thần Hoàng rời khỏi Bạch Hổ quan, thần đã theo huyết mạch Kim Hoàng đến chỗ này. Thần không biết khi nào ngài sẽ đến, nhưng thần đoán sau khi ngài thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, hẳn là sẽ trở lại nơi đây. Cho nên thần đã để lại hồn niệm ở đây để giải thích.
Bóng người màu đỏ ngòm phiêu hốt bốc hơi, thanh âm già nua phiêu đãng trong u cốc trống trải.
- Ta đang nghe. Hãy nói cho ta biết hết thảy.
Khương Phàm nắm tay.
Bóng người màu đỏ ngòm cung kính hành lễ, nói:
- Sau khi Thần Hoàng vẫn lạc tại chiến trường Bách Tộc, thi hài hồn phách đã bị hoàng tộc các phương điên cuồng đánh cướp. Là Thiên Hậu đã liều chết rung chuyển Đông Nam Thiên Môn, tụ tập lại một số hoàng huyết tàn hồn của ngài, cũng dẫn tàn quân thần triều giết ra khỏi chiến trường Bách Tộc.
- Tin tức Ngài vẫn lạc tại Bách Tộc chiến trường nhanh chóng truyền khắp Thương Huyền. Mười hai hoàng đạo Thương Huyền lập tức liên hợp, xông vào lãnh địa thần triều, đồ sát vạn ức sinh linh.
- Bắc Thái Đế Quân hạ xuống pháp chỉ, nếu như Thiên Hậu hiến thân, thần triều quy thuận, sẽ bảo đảm Vạn Thế thần triều truyền thừa vạn thế. Sau đó... Thiên Hậu xé bỏ pháp chỉ, chiêu cáo Thương Huyền, Vạn Thế thần triều... Diệt quốc!
- Ngày thứ hai, Thiên Hậu liên thủ Tu La, cùng toàn thể đại tướng thần triều khai quốc, cử hành đại điển tế thiên, phong tồn khí vận cuối cùng của hoàng triều, đợi tương lai, mở lại quốc vận, xây lại thần triều.
- Sau đó, ba mươi sáu vị đại tướng dẫn một trăm ngàn cấm quân, toàn thể hoá thạch, lấy khí tức vĩnh viễn phong ấn Đông Nam Thiên Môn, trầm luân tại cấm khu Hoang Hải, chờ đợi tương lai tái nhập Bách Tộc chiến trường, tái chiến Đăng Thiên Kiều.
- Tu La chế tạo tuyệt thế huyết quan, phong tồn đầu lâu Thần Hoàng, sau đó... Bỏ qua cơ thể lao tới Hoàng Tuyền. Lấy hoàn cảnh đặc biệt tại Côn Lôn Quỷ Sơn, liều chết bảo vệ.
Đan Đại Chí Tôn
- Có Cửu muội giúp ta, việc này nhất định sẽ thắng hơn một nửa!
Đại hoàng tử cởi mở cười to, nếu Cửu muội cảm thấy có thể thực hiện, mình lại càng không có gì phải lo nữa.
Quân doanh Bắc Cương, ta đến rồi!
…
- Rời khỏi hoàng thành rồi? Cơ hội tốt!
Khương Phàm chui vào khu vực kinh kỳ không lâu liền đạt được tin tức Đại hoàng tử "Bị giáng chức tới Bắc Cương", hắn lập tức chạy về hướng bắc, ngày đêm đuổi theo đội xe.
Đội xe của Đại hoàng tử rời khỏi khu vực kinh kỳ, trên đường đi rất điệu thấp, nhưng vừa bước vào địa vực Bắc Cương, đội xe bắt đầu gióng trống khua chiêng, mỗi khi gặp thành trấn cỡ lớn tất nhiên phải ngủ lại, cùng các tướng lĩnh thành chủ mật hội.
- Cái này cũng không tốt ra để tay.
Khương Phàm huy động hai cánh, đứng ở trên tầng mây, xa xa ngắm nhìn đội xe.
Đội xe của Đại hoàng tử vô cùng to lớn, hắn không chỉ có mấy trăm cận vệ, còn có hơn quân đội ba ngàn người triệu tập từ thành Khôi Binh, trong trong ngoài ngoài bảo vệ vô cùng nghiêm mật.
- Nhìn thêm một lúc, nói không chừng có thể đợi được cơ hội.
Khương Phàm từ trà trộn vào Tây Cương, vòng vào nơi này, trước sau giày vò nửa tháng.
- Tuy nhiên Cửu công chúa cũng đi theo, cơ hội xác thực khó có được. Nếu như đợi thêm nửa tháng mà vẫn không có cơ hội thì sẽ cân nhắc từ bỏ.
Khương Phàm ở mấy ngàn thước trên không quan sát hoàn cảnh Bắc Cương, tính toán cách ra tay.
Nhưng, đội xe của Đại hoàng tử không hạ trại ở trong rừng, không phải chọn hoang dã trống trải thì chính là vào cổ thành phồn hoa.
Nếu như vào thành, tất nhiên vào phủ thành chủ ở.
Khương Phàm nghĩ hết biện pháp tới gần nhưng đều không thể thành công, có lần đã thử chui vào phủ thành chủ, suýt chút nữa bị phát hiện, chỉ có thể yên lặng rút đi.
Mười ngày sau, Đại hoàng tử tới gần khu vực Thương Châu.
- Hắn có đến thành Bạch Hổ hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến nếu Đại hoàng tử đã gióng trống khua chiêng tuần tra, hẳn là sẽ không buông tha tiền tuyến quan trọng nhất đầu tiên của Bắc Cương, thành Bạch Hổ!
Tại nơi khác, hắn thực sự không tốt để ra tay, thành Bạch Hổ thì lại có thể thử một chút.
- Đánh cược một lần, chúng ta đến thành Bạch Hổ làm chuẩn bị. Nếu như hắn tới đó, ta sẽ ra tay. Nếu như không đến nơi đó, ta sẽ từ bỏ mà rời khỏi.
Khương Phàm huy động hỏa dực, lướt qua tầng mây, tiến vào Thương Châu trước Đại hoàng tử, chạy thẳng đến thành Bạch Hổ.
Thành Bạch Hổ!
Tại sơn lâm gần cứ điểm thứ tám!
- Diêm bá, Thiên Mục đại tướng. Ngươi lưu thủ tại Thương Huyền ngàn năm sao? Ngươi lại để lại bao nhiêu hỏa vũ ở Thương Huyền? Ta đã thức tỉnh hoàng huyết, ngươi đang ở đâu?
Khương Phàm đứng trên cây già trước sơn cốc, nhìn cái hố sâu dưới mặt đất đào ra trước đó kia, thì thào khẽ nói.
Thần triều trung liệt đều đã phong ấn bản thân, trấn thủ tại Đông Nam Thiên Môn. Duy chỉ có Thiên Mục là đang du đãng thế gian.
Là ai tại đang dẫn hắn, là ai đang im ắng bố cục.
Nếu hắn để lại hỏa vũ khắp nơi, có thể đã phát giác thần huyết đã thức tỉnh, nhưng vì sao vẫn biến mất không thấy?
Khương Phàm lắc đầu.
Đã biết mình là ai, biết sứ mệnh của mình. Nhưng, Khương Phàm không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì. Mình trùng sinh như thế nào?
Là sinh mệnh hoàn toàn mới, hay là đoạt xá(*) tân sinh?
(*) Là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý, hợp với năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác để đoạt lấy thân xác đó.
Liên tiếp xuất hiện hỏa vũ, lại gánh chịu lấy bí mật như thế nào?
Lúc này, Khương Phàm bỗng nhiên cảnh giác, hắn nhìn phía bên cạnh thạch ốc.
Vách tường thạch ốc dần dần hiện ra huyết văn đỏ hồng, nhìn thấy mà giật mình, quỷ dị như máu tươi.
Huyết văn dần dần xen lẫn thành pháp trận phức tạp, sau đó nở rộ, xen lẫn huyết khí, ngưng tụ thành một bóng người già nua.
- Thần, Thiên Mục, lễ bái Ngô Hoàng.
Bóng người màu đỏ ngòm đi ra khỏi pháp trận, quỳ xuống thăm hỏi Khương Phàm đang ở bên ngoài.
Khương Phàm nhìn thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, tâm tình lại có chút phức tạp:
- Ngươi biết ta sẽ trở về?
- Sau khi Thần Hoàng rời khỏi Bạch Hổ quan, thần đã theo huyết mạch Kim Hoàng đến chỗ này. Thần không biết khi nào ngài sẽ đến, nhưng thần đoán sau khi ngài thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, hẳn là sẽ trở lại nơi đây. Cho nên thần đã để lại hồn niệm ở đây để giải thích.
Bóng người màu đỏ ngòm phiêu hốt bốc hơi, thanh âm già nua phiêu đãng trong u cốc trống trải.
- Ta đang nghe. Hãy nói cho ta biết hết thảy.
Khương Phàm nắm tay.
Bóng người màu đỏ ngòm cung kính hành lễ, nói:
- Sau khi Thần Hoàng vẫn lạc tại chiến trường Bách Tộc, thi hài hồn phách đã bị hoàng tộc các phương điên cuồng đánh cướp. Là Thiên Hậu đã liều chết rung chuyển Đông Nam Thiên Môn, tụ tập lại một số hoàng huyết tàn hồn của ngài, cũng dẫn tàn quân thần triều giết ra khỏi chiến trường Bách Tộc.
- Tin tức Ngài vẫn lạc tại Bách Tộc chiến trường nhanh chóng truyền khắp Thương Huyền. Mười hai hoàng đạo Thương Huyền lập tức liên hợp, xông vào lãnh địa thần triều, đồ sát vạn ức sinh linh.
- Bắc Thái Đế Quân hạ xuống pháp chỉ, nếu như Thiên Hậu hiến thân, thần triều quy thuận, sẽ bảo đảm Vạn Thế thần triều truyền thừa vạn thế. Sau đó... Thiên Hậu xé bỏ pháp chỉ, chiêu cáo Thương Huyền, Vạn Thế thần triều... Diệt quốc!
- Ngày thứ hai, Thiên Hậu liên thủ Tu La, cùng toàn thể đại tướng thần triều khai quốc, cử hành đại điển tế thiên, phong tồn khí vận cuối cùng của hoàng triều, đợi tương lai, mở lại quốc vận, xây lại thần triều.
- Sau đó, ba mươi sáu vị đại tướng dẫn một trăm ngàn cấm quân, toàn thể hoá thạch, lấy khí tức vĩnh viễn phong ấn Đông Nam Thiên Môn, trầm luân tại cấm khu Hoang Hải, chờ đợi tương lai tái nhập Bách Tộc chiến trường, tái chiến Đăng Thiên Kiều.
- Tu La chế tạo tuyệt thế huyết quan, phong tồn đầu lâu Thần Hoàng, sau đó... Bỏ qua cơ thể lao tới Hoàng Tuyền. Lấy hoàn cảnh đặc biệt tại Côn Lôn Quỷ Sơn, liều chết bảo vệ.
Đan Đại Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn
Story
Chương 706: Trở Lại Cố Hương, Hậu Sự Bản Thân
10.0/10 từ 20 lượt.