Đan Đại Chí Tôn

Chương 1597: C1597: Nghĩa tử thiệu hoa vinh

150@-

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Là Khương Phàm sao?

Đông Hoàng Như Yên hưng phấn chạy tới, nhưng nhìn lấy xung quanh bừa bộn, nụ cười liền có chút cứng đờ:

- Khương Phàm đâu?

- Chạy.

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu.

- Không có ngăn lại sao.

Đông Hoàng Như Yên chu chu môi mỏ:

- Hắn đạt được bảo bối từ trong vực sâu sao?

- Hẳn là thế.

Đông Hoàng Như Ảnh vẫn không nghĩ ra.

Làm sao Khương Phàm có thể là Niết Bàn cảnh rồi?

Làm sao lại có thể khống chế võ pháp không gian rồi?

Cái này so với việc Khương Phàm từ Thánh phẩm bước đến Thiên phẩm càng chấn động hơn.

Nàng đột nhiên có một cảm giác quái dị, hệ thống tu luyện bình thường giống như trói buộc không nổi Khương Phàm.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt theo tới, nhìn phế tích trước mặt, hồi tưởng bạo động trước đó, vẻ mặt quái dị:



- Vừa rồi là ngươi đang đánh cùng Khương Phàm?

- Lăng Tuyệt, ngươi tiếp tục quan sát vực sâu, không nên khinh cử vọng động. Như Yên, muội ra ngoài nói với phó giáo chủ, Khương Phàm muốn bàn bạc ở chỗ này.

Đông Hoàng Như Ảnh nói xong, không chờ bọn họ ngăn cản, liền ẩn vào hư không biến mất không thấy.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt cau chặt lông mày:

- Nàng đi làm cái gì rồi?

- Còn có thể làm gì, giám sát Khương Phàm chứ sao.

Đông Hoàng Như Yên quệt mồm, chuyện kí.ch thích như thế vì sao không để cho ta đi.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói:

- Khương Phàm muốn bàn bạc ở chỗ này? Lời này là có ý gì? Như Yên muội muội, có phải các ngươi có việc giấu diếm ta hay không?

- Không có, chính là Khương Phàm muốn đàm phán cùng chúng ta.

- Hắn có tư cách gì đàm phán cùng chúng ta? Còn muốn trực tiếp bàn bạc cùng phó giáo chủ?

- Hắn... ừm... Ta cũng không biết.

Đông Hoàng Như Yên nói quanh co hai tiếng liền tranh thủ thời gian chạy đi, chân đạp lá xanh, bay lên không bay, rất nhanh đã biến mất ở trên bầu trời.

- Các ngươi biết cái gì sao?

Đông Hoàng Lăng Tuyệt hỏi các trưởng lão đã chạy tới.


Các trưởng lão liên tục lắc đầu, đều rất không hiểu.

Khương Phàm thật sự quá cuồng, lại còn muốn gặp phó giáo chủ, Đông Hoàng Như Ảnh lại còn an bài thật.

Khương Phàm không có rời khỏi, mà là vây quanh trên ngọn núi lớn gần đó.

Bởi vì bắt đầu từ năm ngày trước, ngọc tỉ truyền quốc liền xuất hiện rung chuyển kỳ quái, sau khi được Thiên Hậu cẩn thận điều tra, phát hiện đầu nguồn gây nên rung chuyển là ở bên ngoài.

Nhưng đàn sói đang vây quanh bên ngoài, nàng không có tuỳ tiện mạo hiểm, chỉ là nhắc nhở Khương Phàm lúc rời khỏi thì đi xem xét.

Khương Phàm che giấu bản thân, đứng tại đỉnh núi, cẩn thận quan sát đến tình huống năm ngọn núi cao.

Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi, mấy ngàn người tụ tập ở chỗ này liền đã tiến vào một nửa.

Có thể nghĩ, bọn hắn không ai có thể sống sót mà đi ra ngoài.

Khương Phàm chú ý đến những người còn ở lại trên núi kia.

Cẩn thận, cẩn thận.


Sau đó không lâu, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm chỗ sườn núi bên trái ngọn núi.

Nơi đó chính nở rộ ánh sáng kỳ diệu, dẫn dắt một bộ phận mê vụ trong vực sâu dâng lên phiêu đãng tới nơi đó.

Nơi đó mơ hồ có mấy chục người đứng đấy, đều mang theo áo choàng.

Thiệu Anh Vệ đứng ở trên núi, quan sát vực sâu xao động phía dưới, nắm lấy ngọc thạch màu tím đang lóe ra ánh sáng mênh mông trong tay.


Bây giờ có thể xác định, đầu nguồn gây nên ngọc thạch cảm ứng đang ở trong vực sâu.

Nhưng, vực sâu nguy hiểm, hắn không dám tùy tiện mạo hiểm.

- Tộc trưởng, người khác đều đi đến, chúng ta còn không hành động?

Hơn ba mươi vị cường giả Thiệu gia làm bạn ở bên cạnh Thiệu Anh Vệ, đến bây giờ bọn hắn cũng không biết mục đích tới đây là gì, ngọc thạch trong tay tộc trưởng lại là cái gì.

Nhưng tộc trưởng có ý rất căng, bọn hắn không dám hỏi nhiều, chỉ có thể tận lực phối hợp.

- Chờ một chút. Nếu có người có thể đi ra, chúng ta lại đi đến.

Thiệu Anh Vệ rất muốn đi vào, nhưng lão tổ nghiêm túc nhắc nhở qua, bọn hắn chỉ là đến điều tra, không phải mạo hiểm, nhất định phải bảo đảm ngọc thạch an toàn.

- Phía dưới rốt cuộc là bảo bối gì? Vậy mà có thể giữ vững đến bây giờ.

Tộc nhân Thiệu gia đều nhìn về phía vực sâu, suy đoán bảo tàng bên trong.

Bảo tàng tại Thượng Thương cổ thành đều là từ thời đại Hồng Hoang, nếu như có thể đạt được mấy cái, nhất định có thể lớn mạnh Thiệu gia.

Lý Phong, cũng chính là Thiệu Hoa Vinh, đứng ở phía sau cùng, nhìn qua phương hướng phát sinh bạo tạc mãnh liệt nơi xa.

- Nơi đó hẳn là có người đang chặn đường người vừa mới chạy đi, phụ thân, chúng ta không đuổi theo thử một chút sao?

- Không thấy được người của Cửu Thiên Thần Giáo đi qua sao?

Nam tử cường tráng bên cạnh Thiệu Anh Vệ lập tức hỏi lại.


Hắn là nhị tử của Thiệu Anh Vệ, Thiệu Hoa An. Một mực rất có thành kiến đối với tên nghĩa tử bị đại ca Thiệu Hoa Hùng mang về này.


Thiệu Hoa Vinh cũng không khách khí đối với Nhị công tử này:

- Người kia là Hỏa Diễm linh văn, vừa lúc bị chúng ta khắc chế, chúng ta nhiều người, hẳn là có thể cướp đến tay.

- Ngu xuẩn! Đó là Cửu Thiên Thần Giáo, là Chí Tôn hoàng đạo, chúng ta cùng bọn hắn đoạt? Chán sống rồi sao!!

- Nơi này là Thượng Thương cổ thành, khắp nơi trên đất đều là cơ duyên, nếu như ngay cả cướp một người cũng đều không có dũng khí, vậy thì chúng ta dứt khoát rút khỏi toàn bộ đi, bảo tàng đều để cho hoàng đạo đi.

- Nói ngươi ngu xuẩn còn không thừa nhận. Ngươi không có chú ý tới bạo tạc nơi đó vang lên mấy lần liền ngừng? Khẳng định là bị bắt. Người của Cửu Thiên Thần Giáo tới là phe phái Đông Hoàng, trong bọn họ rất nhiều linh văn có liên quan tới không gian. Chỉ cần ra tay, người kia sẽ chạy không xong.

- Không thử một chút làm sao biết. Cảm giác cướp không qua liền không cướp? Cảm giác không tranh nổi liền không tranh? Ha ha, thời điểm ngươi ở trong tộc cùng đại ca tranh đoạt địa vị, cũng không có thấy ngươi thông minh như vậy!

- Làm càn!! Ngươi chỉ là một nghĩa tử, có gì để phách lối!

- Ta là một nghĩa tử, linh văn còn mạnh hơn so với ngươi, ngươi có gì có thể phách lối.

- Im miệng!!

Thiệu Anh Vệ quay đầu giận dữ mắng mỏ.

Thiệu Hoa An mang theo ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thiệu Hoa Vinh, tên nghĩa tử đáng chết, sớm muộn ta cũng sẽ giết chết ngươi!

Hừ!

Thiệu Hoa Vinh liếc nhìn hắn một cái, không tiếp tục để ý, lục phẩm linh văn mà thôi, cũng xứng đấu cùng ta!

Đám người Thiệu gia tập thể trầm mặc, mặc dù Thiệu Hoa Vinh là nghĩa tử, nhưng linh văn lại giống Thiệu gia bọn hắn như đúc, bọn hắn vụng trộm một mực suy đoán, rất có thể Thiệu Hoa Vinh là con riêng.



Đan Đại Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn Truyện Đan Đại Chí Tôn Story Chương 1597: C1597: Nghĩa tử thiệu hoa vinh
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...