Đan Đại Chí Tôn

Chương 1596: C1596: Bàn bạc cùng cửu thiên thần giáo

138@-

Phốc phốc phốc...

Số lượng lớn cường giả bị đánh xuyên, kêu thảm rơi xuống, núi cao xung quanh bị hỏa vũ bạo kích, nổ lên động sâu, đánh thủng trăm ngàn lỗ.

Nhưng còn có rất nhiều người tránh khỏi hỏa vũ liệt diễm, giết tới bầu trời, vây bắt Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm bạo động liệt diễm, mãnh liệt tuyệt luân, từng sợi vũ dũng cuồng dã như mãnh thú gào thét thành hình, biển lửa chật ních cả bầu trời.

Dã man, bá đạo, nóng nảy khí tức, nương theo nhiệt độ cao, tràn ngập thiên địa. Phảng phất không gian dị độ đột nhiên mở ra, đưa tới thú triều vô tận.

Các cường giả bay lên không bỗng nhiên biến sắc, lập tức kích phát võ pháp điên cuồng phản kích.

Bầu trời lập tức bạo động, loạn thành một đống.

Khương Phàm thừa cơ thoát khỏi đuổi bắt, lao thẳng đến bầu trời.

- Khương Phàm?! A a a, là Khương Phàm!

Đông Hoàng Như Yên đột nhiên kích động thét lớn, gương mặt xinh đẹp cũng đều đỏ lên.

- Tỷ tỷ, mau nhìn, là Khương Phàm... A... Tỷ tỷ đâu??

Đông Hoàng Như Yên vô ý thức muốn kéo Đông Hoàng Như Ảnh lại, nhưng lại phát hiện nàng đã không có ở đây.

Khương Phàm xông vào rừng rậm không lâu, không gian phía trước đột nhiên vặn vẹo, hóa thành lỗ đen, tĩnh mịch, giá lạnh, thâm thúy vô biên, lỗ đen kịch liệt cuồn cuộn, đối diện che mất Khương Phàm,

Nhưng, không đợi không gian dung hợp, từng mảnh tinh quang đã nở rộ giống như là xiềng xích vô hình, cuốn lấy thế giới thật sự ở bên ngoài.




Sau một khắc, cơ thể Khương Phàm quấn lấy tinh thần, chân đạp liệt diễm, cường thế vọt ra.

Đông Hoàng Như Ảnh hơi kinh ngạc, đưa tay lên, không gian bạo động, giống như là thủy triều, cuồng kích rừng rậm, núi đá rừng rậm đều giống như một bức tranh nổi sóng chập trùng.

Một loại uy thế cường đại vặn vẹo giống như đất trời, cuồng bạo đánh tới phía Khương Phàm.

- Như Ảnh cô nương, một năm không gặp, trở nên nóng nảy nhỉ.

Sau khi Khương Phàm rơi xuống đất, thuận thế trầm xuống, hai tay nén trên mặt đất, ánh mắt hừng hực, táng diệt truyền thừa rung chuyển.

Khi triều cường không gian lao tới, trong chốc lát, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hai tay vờn quanh Đại Địa Mẫu Khí, giống như dẫn dắt sơn hà vô tận, đại lục mênh mông nặng nề, mãnh liệt cuồng kích về phía trước.

Oanh! Răng rắc!!

Vạn mét không gian sụp đổ, chấn động đến rừng rậm núi cao xung quanh bị phá thành mảnh nhỏ, tràng diện rung động đến kinh dị.

Khương Phàm hành động trong nháy mắt, thân quấn ánh sao, dễ như trở bàn tay xuyên thủng không gian phá toái, giống như đang chân thực mạnh mẽ đâm tới giữa hư vô, giết tới trước mặt Đông Hoàng Như Ảnh.

- Một năm không gặp, Nghị công tử lại mang đến cho Như Ảnh vui mừng.

Đông Hoàng Như Ảnh duy mỹ phiêu dật, giống như tiên tử tuyệt trần, không gian xung quanh đột nhiên mông lung, cuồn cuộn vạn mét.

Ánh sao lấp lóe, hắc ám ẩn núp.

Nàng phảng như đang mình vào tại thâm không mênh mông, phong hoa tuyệt đại, lại ngàn vạn uy nghi.

Một quang ảnh lộng lẫy xông ra bóng tối vô tận, vờn đến xung quanh nàng, quang ảnh giống như con sông lớn lao nhanh, lại như Cự Long thức tỉnh, kịch liệt to hơn, chấn động thâm không.

Đó là Thời Không Trường Hà!

Trường hà mênh mông, thời không rung chuyển.

Từng mảnh cường quang lấp lóe sâu trong trường hà, đó là nhân vật truyền kỳ lưu lại ấn ký cho từng thời đại khác nhau, bọn hắn đang gầm thét, bọn hắn đang điên cuồng, bọn hắn đang chứng đạo với Thương Thiên.

Trong chớp mắt, trường hà rung chuyển, kỳ quang bùng lên, hội tụ đến Đông Hoàng Như Ảnh.

Đầu ngón tay Đông Hoàng Như Ảnh vẫy nhẹ, dẫn dắt mê quang thời không, hùng uy vạn cổ, thẳng đến Khương Phàm.

Khương Phàm chấn kinh, lại sôi trào nhiệt huyết, chiến ý như thủy triều.

Hắn xô ra không gian hỗn loạn, tay trái vờn quanh Tinh Hà, tay phải ngưng tụ núi sông, nhật nguyệt xen lẫn phía sau, m Dương va chạm.

Như tuyệt thế mãnh thú Hồng Hoang đột nhiên giết ra, lại như Thương Thiên bắn ra Thiên Linh Thần Tử.

Uy thế ngập trời, càn khôn rung chuyển.


Ầm ầm!!

Một trận bạo tạc mãnh liệt rung động lòng người, ầm vang nở rộ, khí lãng cuồng bạo giữa mấy vạn mét rừng rậm.

Đại địa nổi sóng chập trùng, không gian vặn vẹo rung chuyển.


Một mảnh cường quang hủy diệt thần bí kinh khủng lấy hai người làm trung tâm phóng lên tận trời, thẳng tới vạn mét trên trời cao, rung chuyển bình chướng của Thượng Thương cổ thành.

Trong hỗn loạn, trong bạo động, khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh có chút động, lại bị gánh vác rồi?

Đây là chiêu thức chí cường nàng lĩnh ngộ được cho đến trước mắt, có thể mượn dẫn khí tức vạn cổ, càng có thể đủ để vượt cấp hủy diệt cường giả Thiên phẩm.

Khương Phàm đây là thế nào?

Những hình ảnh sơn hà, nhật nguyệt tinh thần kia, lại là thế nào?

Đông Hoàng Như Ảnh thật sự bị làm cho kinh ngạc, cũng hoảng hốt, kết quả...

Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, ra tay như điện, một tay bóp về phía cổ của nàng.

Không gian xung quanh Đông Hoàng Như Ảnh rung chuyển, cưỡng ép lui lại, nhưng đầu ngón tay Khương Phàm vẫn phá vỡ da thịt kiều nộn của nàng, để lại ba vết tích đẫm máu.

Khương Phàm không tiếp tục tấn công, mà phóng ngón tay tới trong miệng, xoạch hai lần:

- Máu của Như Ảnh cô nương đều là hương, hương vị... Coi như không tệ.

- Ngươi...

Đông Hoàng Như Ảnh che cái cổ, lần đầu tiên trong đời má ngọc toát ra mấy phần xấu hổ.

Khương Phàm cười khẽ hai tiếng:

- Như Ảnh cô nương vừa mới dùng võ pháp rất đặc biệt, giống như không phải truyền thừa của Cửu Thiên Thần Giáo.


Bên trong đôi mắt thâm thúy của Đông Hoàng Như Ảnh lấp lánh đầy sao, mỹ diệu mê người:

- Nghị công tử dùng võ pháp cũng rất đặc biệt, Như Ảnh ta cũng chưa từng thấy qua.

- Ta rất có hứng thú cùng Như Ảnh cô nương trao đổi một chút, chỉ cô và ta. Tuy nhiên, bây giờ ta còn có chuyện phải xử lý, hôm nào lại trò chuyện tiếp.

- Ta không vội, hôm nay là được rồi.

Đông Hoàng Như Ảnh khép thương thế lại, đưa tay giam cầm mảnh không gian này.

- Nữ hài tử phải thận trọng, ta nói không được thì không được, không nên chết dây dưa. Quấn ra cảm giác, cô phụ trách sao?

- Nghị công tử, ngươi đang trêu chọc ta sao?

- Ha ha, trở về chuyển lời với phụ thân ngươi, cũng có thể chuyển lời đến Thánh Nhân thần giáo dẫn đội bên ngoài. Liền nói... Ta sẽ không đi Cửu Tiêu Thiên, cần bàn bạc thì ngay ở chỗ này, ta chờ.

Khương Phàm nói xong, tinh quang giấu ở phía sau đột nhiên nở rộ, chín ngôi sao xen lẫn, ngưng tụ thành lỗ đen, cưỡng ép thôn phệ hắn, biến mất từ bên trong không gian giam cầm của Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh lại lần nữa kinh ngạc.

Đây là võ pháp gì?

Rốt cuộc trong hơn một năm nay Khương Phàm đã trải qua cái gì?

Mà, cảnh giới của hắn giống như không phải Sinh Tử cảnh, Niết Bàn cảnh sao?



Đan Đại Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đan Đại Chí Tôn Truyện Đan Đại Chí Tôn Story Chương 1596: C1596: Bàn bạc cùng cửu thiên thần giáo
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...