Đám Cưới Hào Môn
Chương 488: Nhớ
67@-Hà Mộc An quay đầu nhìn về phía cô ta, không hề che giấu vẻ kinh bỉ trên khóe miệng: “Đã nhìn ra 3được, cô còn vểnh đuôi, tố chất như vậy tài mà cũng dám học người khác bắt chuyện, bị cô bắt chu2yện thành công thì không phải người háo sắc cũng là mưu mô khó đoán, người không để ý tới thì cô5 mở miệng châm chọc giống như đào mộ tổ tiên cô vậy, cô thế này thì cô cảm thấy tôi nên cho cô s4ắc mặt thế nào?”
Hà Mộc An bình tĩnh, nói rất rõ ràng từng chữ từng câu, những người tro0ng bán kính ba mét đều nghe rõ anh ta nói gì.
Trong nháy mắt mọi người xung quanh đều nhìn lại, rồi bắt đầu sợ hãi thảo luận, bị đàn ông từ chối bắt chuyện ngay trước mặt mọi người là đề tài bất ngờ thú vị cỡ nào?
Đàn ông thì khinh thường Hà Mộc An giả vờ đứng đắn, trong lòng hô to: Nữ thần hãy nổ súng về phía tôi!
Nữ sinh thì khinh bỉ cô gái kia không biết xấu hổ, câu dẫn người đã có vợ trước mặt mọi người.
Những lời bàn tán vang lên không chút khách sáo.
Nhìn ánh mắt không thân thiện xung quanh, cô gái kia thẹn quá hóa giận, bỗng cảm thấy mất hết mặt mũi, thấy có người muốn chụp hình nên vội vàng che mặt kéo hành lý bỏ đi nhanh chóng, cô ta cũng có những mối quan hệ của mình, cũng cần có mặt mũi, nếu bị người quen thấy được thì gia đình cô ta biết phải làm sao. Cô gái xông ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn cô bé lúc trước!
Hà Mộc An tiếp tục xem tạp chí, vừa rồi anh đã gửi tin nhắn cho Tiểu Lý, nếu máy bay hạ cánh thì tất nhiên bọn họ sẽ liên lạc anh, chẳng lẽ anh còn phải đứng ở cửa ra chờ đợi sao!
...
Hạ Diệu Diệu đẩy xe của con trai, vừa cười vừa trò chuyện về những điều đã gặp suốt dọc đường với Trần Khởi Tiêu và chờ ở chỗ nhận hành lý.
Trần Khởi Tiêu đã trở thành một người đàn ông đích thực so với trước đây, mọi hành động của cậu lộ ra sức hấp dẫn thú vị mà thời gian dành cho một người đàn ông: “Để em đưa chị đi, trước đây em không theo đuổi chị được chẳng lẽ bây giờ chị cũng không thể để cho em lấy lòng à?”
Hạ Diệu Diệu cười, chỉ đơn thuần vui mừng vì mình đã từng có sức hấp dẫn để cho cậu em khóa sau vắt óc tìm cách đến gần mình, cũng bởi vì đã nhiều năm rồi vẫn còn một phần tuổi trẻ tùy tiện bày trước mặt, giống như được thưởng thức một món ăn đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị, đem ra là mùi thơm tràn ra, tâm thần thoải mái.
Họ vô tình gặp nhau ở Paris khi tham dự vài hoạt động, cũng coi là một nửa người cùng đường, du khách đồng hương ở đất nước xa lạ.
Bởi vì có đứa bé nên Hạ Diệu Diệu không về nước cùng đa số đồng nghiệp trong công ty, ai ngờ lại gặp Trần Khởi Tiêu ở sân bay nên hai người cùng về.
“Thật sự không cần, công ty có sắp xếp xe, cảm ơn ý tốt của cậu và cảm ơn cậu chăm sóc suốt dọc đường.”
“Có thể phụ vụ cho cô gái xinh đẹp là vinh hạnh của em.”
“Cậu thật là... Hạ Diệu Diệu vui vẻ nhận lấy, không phải bởi vì mình đẹp thật, mà là đối phương khen ngợi theo phép lịch sự.”
Trần Khởi Tiêu cúi đầu, trêu chọc em bé sơ sinh trong xe một lát, dáng vẻ cậu nhóc chỉ lớn như hạt đậu, trên đường đều ngủ suốt, bây giờ vừa mở mắt ra lại không khóc không nháo, bắp chân nhỏ đang đá lung tung, miệng cư y y ô ô: “Thật đáng yêu, nhìn thấy vậy em cũng muốn được làm ba.”
“Vậy cậu phải cố lên, tôi nhớ có không ít cô gái thích cậu nha.”
“Đáng tiếc không có một người như chị nhỉ!” Cậu ta còn tỏ ra như rất tiếc nuối.
Hạ Diệu Diệu buồn cười, miệng cậu luôn ngọt như vậy, cô không cảm thấy có khoảng cách với Trần Khởi Tiêu, không nói lúc đại học cậu là đàn em khóa dưới của cô, khi tốt nghiệp cậu cũng thoáng tồn tại trước mặt cô, cô chỉ coi cậu như một đứa em trai nhỏ.
Cô tin tưởng trong lòng Trần Khởi Tiêu cũng sẽ không quá quan tâm về một đoạn tình yêu trong sân trường, chỉ là đi cùng nhau suốt một đường, cô phát hiện thằng nhóc này rất giỏi lời ngon tiếng ngọt, không có cô tiếp viên hàng không nào trên máy bay không muốn phục vụ cho con người biết cách ăn nói này: “Đúng vậy, đều tại tôi.”
Trần Khởi Tiêu lập tức bác bỏ: “Ý định ban đầu của em là có một mối tình chị em nhưng tại chị không cho em cơ hội, còn ném bỏ cây xương rồng mà em tặng.”
“Này này này, ai ném, chị đã chăm sóc nó rất tốt chỉ là nó không có phúc hưởng thụ, chỉ đành bị chị bỏ.”
Trần Khởi Tiêu lập tức tức giận cãi lại như trẻ con: “Chị có thể nói chuyện độc thêm chút nữa hay không, nói bóng nói gió rõ ràng thêm chút nữa, tại sao em và cây xương rồng lại xui xẻo như vậy, em sống còn có ý nghĩa gì...”
Đứa bé sơ sinh trong xe bật cười cười khanh khách.
Trần Khởi Tiêu ẵm đứa bé sơ sinh chưa biết gì ra, muốn đấu tám trăm trận!
Hạ Diệu Diệu ngăn cậu lại, để cậu đừng nổi cơn điên: “Đừng nghịch, đừng nghịch, cậu còn như vậy sẽ làm rơi em bé.”
“Em không thể bế một lần à, ở Paris không cho em bế, về nước cũng không cho, con trai chị được là bằng vàng à, em bế con trai của chị một lát thì sao, chị khinh thường xương rồng mà em tặng đúng không...”
“Được, được... Không nói lại cậu, cậu bế đi...” Hạ Diệu Diệu xem đồng hồ.
Hà Mộc An vòng qua phía sau Trần Khởi Tiêu đi tới, bế lấy con trai mình, dáng vẻ bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, cũng đi Paris à.”
Trần Khởi Tiêu vừa định mắng to một câu, bọn trộm cắp con nít từ đâu chui ra thì thấy một một gương mặt cực kỳ đáng ghét làm cậu lúng túng: “Hà... Anh Hà à...”
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc vui mừng cười, trong mắt xuất hiện ánh sáng dịu dàng: “Sao anh lại đến đây? Không nói sớm, em ra tìm anh, Trần Khởi Tiêu, anh còn nhớ không, trước là đàn em của em ở hội sinh viên, không ngờ đi Paris còn gặp lại bạn học cũ.”
Hà Mộc An bế con trai mình cẩn thận xong mới chậm rãi đưa ánh chuyển hướng về phía họ Trần, sao có thể không nhớ, một người đã biết mình là ai còn nói chuyện tùy ý với Hạ Diệu Diệu như vậy, trừ đầu óc đơn giản chính là tự cho mình là đúng, cậu ta vừa vặn là cả hai loại này: “Nhớ.” Giọng nói không lạnh không nhạt.
Đám Cưới Hào Môn
Hà Mộc An bình tĩnh, nói rất rõ ràng từng chữ từng câu, những người tro0ng bán kính ba mét đều nghe rõ anh ta nói gì.
Trong nháy mắt mọi người xung quanh đều nhìn lại, rồi bắt đầu sợ hãi thảo luận, bị đàn ông từ chối bắt chuyện ngay trước mặt mọi người là đề tài bất ngờ thú vị cỡ nào?
Đàn ông thì khinh thường Hà Mộc An giả vờ đứng đắn, trong lòng hô to: Nữ thần hãy nổ súng về phía tôi!
Nữ sinh thì khinh bỉ cô gái kia không biết xấu hổ, câu dẫn người đã có vợ trước mặt mọi người.
Những lời bàn tán vang lên không chút khách sáo.
Nhìn ánh mắt không thân thiện xung quanh, cô gái kia thẹn quá hóa giận, bỗng cảm thấy mất hết mặt mũi, thấy có người muốn chụp hình nên vội vàng che mặt kéo hành lý bỏ đi nhanh chóng, cô ta cũng có những mối quan hệ của mình, cũng cần có mặt mũi, nếu bị người quen thấy được thì gia đình cô ta biết phải làm sao. Cô gái xông ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn cô bé lúc trước!
Hà Mộc An tiếp tục xem tạp chí, vừa rồi anh đã gửi tin nhắn cho Tiểu Lý, nếu máy bay hạ cánh thì tất nhiên bọn họ sẽ liên lạc anh, chẳng lẽ anh còn phải đứng ở cửa ra chờ đợi sao!
...
Hạ Diệu Diệu đẩy xe của con trai, vừa cười vừa trò chuyện về những điều đã gặp suốt dọc đường với Trần Khởi Tiêu và chờ ở chỗ nhận hành lý.
Trần Khởi Tiêu đã trở thành một người đàn ông đích thực so với trước đây, mọi hành động của cậu lộ ra sức hấp dẫn thú vị mà thời gian dành cho một người đàn ông: “Để em đưa chị đi, trước đây em không theo đuổi chị được chẳng lẽ bây giờ chị cũng không thể để cho em lấy lòng à?”
Hạ Diệu Diệu cười, chỉ đơn thuần vui mừng vì mình đã từng có sức hấp dẫn để cho cậu em khóa sau vắt óc tìm cách đến gần mình, cũng bởi vì đã nhiều năm rồi vẫn còn một phần tuổi trẻ tùy tiện bày trước mặt, giống như được thưởng thức một món ăn đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị, đem ra là mùi thơm tràn ra, tâm thần thoải mái.
Họ vô tình gặp nhau ở Paris khi tham dự vài hoạt động, cũng coi là một nửa người cùng đường, du khách đồng hương ở đất nước xa lạ.
Bởi vì có đứa bé nên Hạ Diệu Diệu không về nước cùng đa số đồng nghiệp trong công ty, ai ngờ lại gặp Trần Khởi Tiêu ở sân bay nên hai người cùng về.
“Thật sự không cần, công ty có sắp xếp xe, cảm ơn ý tốt của cậu và cảm ơn cậu chăm sóc suốt dọc đường.”
“Có thể phụ vụ cho cô gái xinh đẹp là vinh hạnh của em.”
“Cậu thật là... Hạ Diệu Diệu vui vẻ nhận lấy, không phải bởi vì mình đẹp thật, mà là đối phương khen ngợi theo phép lịch sự.”
Trần Khởi Tiêu cúi đầu, trêu chọc em bé sơ sinh trong xe một lát, dáng vẻ cậu nhóc chỉ lớn như hạt đậu, trên đường đều ngủ suốt, bây giờ vừa mở mắt ra lại không khóc không nháo, bắp chân nhỏ đang đá lung tung, miệng cư y y ô ô: “Thật đáng yêu, nhìn thấy vậy em cũng muốn được làm ba.”
“Vậy cậu phải cố lên, tôi nhớ có không ít cô gái thích cậu nha.”
“Đáng tiếc không có một người như chị nhỉ!” Cậu ta còn tỏ ra như rất tiếc nuối.
Hạ Diệu Diệu buồn cười, miệng cậu luôn ngọt như vậy, cô không cảm thấy có khoảng cách với Trần Khởi Tiêu, không nói lúc đại học cậu là đàn em khóa dưới của cô, khi tốt nghiệp cậu cũng thoáng tồn tại trước mặt cô, cô chỉ coi cậu như một đứa em trai nhỏ.
Cô tin tưởng trong lòng Trần Khởi Tiêu cũng sẽ không quá quan tâm về một đoạn tình yêu trong sân trường, chỉ là đi cùng nhau suốt một đường, cô phát hiện thằng nhóc này rất giỏi lời ngon tiếng ngọt, không có cô tiếp viên hàng không nào trên máy bay không muốn phục vụ cho con người biết cách ăn nói này: “Đúng vậy, đều tại tôi.”
Trần Khởi Tiêu lập tức bác bỏ: “Ý định ban đầu của em là có một mối tình chị em nhưng tại chị không cho em cơ hội, còn ném bỏ cây xương rồng mà em tặng.”
“Này này này, ai ném, chị đã chăm sóc nó rất tốt chỉ là nó không có phúc hưởng thụ, chỉ đành bị chị bỏ.”
Trần Khởi Tiêu lập tức tức giận cãi lại như trẻ con: “Chị có thể nói chuyện độc thêm chút nữa hay không, nói bóng nói gió rõ ràng thêm chút nữa, tại sao em và cây xương rồng lại xui xẻo như vậy, em sống còn có ý nghĩa gì...”
Đứa bé sơ sinh trong xe bật cười cười khanh khách.
Trần Khởi Tiêu ẵm đứa bé sơ sinh chưa biết gì ra, muốn đấu tám trăm trận!
Hạ Diệu Diệu ngăn cậu lại, để cậu đừng nổi cơn điên: “Đừng nghịch, đừng nghịch, cậu còn như vậy sẽ làm rơi em bé.”
“Em không thể bế một lần à, ở Paris không cho em bế, về nước cũng không cho, con trai chị được là bằng vàng à, em bế con trai của chị một lát thì sao, chị khinh thường xương rồng mà em tặng đúng không...”
“Được, được... Không nói lại cậu, cậu bế đi...” Hạ Diệu Diệu xem đồng hồ.
Hà Mộc An vòng qua phía sau Trần Khởi Tiêu đi tới, bế lấy con trai mình, dáng vẻ bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, cũng đi Paris à.”
Trần Khởi Tiêu vừa định mắng to một câu, bọn trộm cắp con nít từ đâu chui ra thì thấy một một gương mặt cực kỳ đáng ghét làm cậu lúng túng: “Hà... Anh Hà à...”
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc vui mừng cười, trong mắt xuất hiện ánh sáng dịu dàng: “Sao anh lại đến đây? Không nói sớm, em ra tìm anh, Trần Khởi Tiêu, anh còn nhớ không, trước là đàn em của em ở hội sinh viên, không ngờ đi Paris còn gặp lại bạn học cũ.”
Hà Mộc An bế con trai mình cẩn thận xong mới chậm rãi đưa ánh chuyển hướng về phía họ Trần, sao có thể không nhớ, một người đã biết mình là ai còn nói chuyện tùy ý với Hạ Diệu Diệu như vậy, trừ đầu óc đơn giản chính là tự cho mình là đúng, cậu ta vừa vặn là cả hai loại này: “Nhớ.” Giọng nói không lạnh không nhạt.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 488: Nhớ
10.0/10 từ 16 lượt.