Đám Cưới Hào Môn
Chương 487: Ai?
57@-“Xin chào anh chàng đẹp trai!” Xung quanh có quá nhiều3 ánh mắt đang quan sát, chỉ có ít người dám buông bỏ 2mặt mũi lại gần.
Hà Mộc An nhìn đồng hồ đeo t5ay: Bốn giờ đúng.
Cô gái có mái tóc lỡ cỡ, mắ4t một mí, da rất trắng, vẻ mặt hồng hào sáng sủa còn 0rất thân thiện: “Anh đẹp trai, mấy giờ rồi?” Nụ cười của cô gái mang năng lượng dồi dào.
Cô gái cũng không có ý gì khác, chỉ là mỗi người đều có lòng thích cái đẹp nên muốn nói một lời với anh chàng đẹp trai, tựa như hành động cuồng nhiệt nhưng không hề có ác ý.
Tính tình cô bé này hồn nhiên và đơn thuần như vậy đấy, chỉ đơn giản muốn lại gần anh đẹp trai một chút để không uổng một tuổi trẻ điên cuồng buông thả.
Hà Mộc An nhìn chăm chú vào cửa ra của chuyến bay sắp đến, rút một quyển tạp chí trên kệ tạp chí bên cạnh.
Cô gái thấy vậy thì bĩu môi, nổi giận, chẳng lẽ cô không dễ thương? Cô vừa suy đoán vừa thuận tiện dùng hai tay chống cằm nháy nháy mắt ra vẻ oan ức với bạn tốt đang chụp hình.
Bạn thân ở gần đó lập tức cổ vũ cô cố gắng lên, không nên buông tha, khắp nơi đều có anh chàng đẹp trai nhưng không phải lúc nào cũng có thể thấy được anh chàng vừa đẹp trai vừa có sức hấp dẫn, cố gắng lên! Cố gắng lên!
Cô gái lập tức tràn đầy năng lượng, hơn nữa bản thân nữ sinh ở thời kỳ chưa hiểu chuyện nên việc bắt chuyện vời người khác phái là một việc rất kích thích. Cô lập tức cảm thấy mình nên bỏ vẻ ngượng ngùng, dùng tinh thần mặt dày mày dạn như khi đàn ông theo đuổi phụ nữ để đánh chiếm anh chàng siêu đẹp trai tại sân bay này.
Giọng nói của cô gái không thuộc loại rất điệu đà, khi cố gắng giả giọng cũng không làm người ta chán ghét mà còn tăng thêm vài phần đáng yêu dí dỏm: “Anh xem tạp chí thời trang à, anh là người trong giới model hả? Người mẫu hay siêu mẫu? Wow, siêu mẫu rất đáng khen ngợi, tôi còn nhớ có chương trình mời nhiều siêu mẫu hạng A trong nước cùng một lúc, thật mê người, anh thì sao, chắc chắn là siêu mẫu quốc tế phải không...” Cô gái thật lòng thật ý khen.
Hà Mộc An nghiêm túc lật quyển tạp chí cầm trong tay.
Cô gái trơ mắt nhìn sườn mặt của anh đẹp trai, chờ thật lâu vẫn không nghe thấy anh ta trả lời, cô lập tức quay đầu, trừng mắt về phía bạn thân: Khó tán tỉnh như vậy! Ai đã nói con gái đuổi theo con trai chỉ cách một tầng vải mỏng hả!
Con thuyền nhỏ của tình bạn lập tức tặng cô lời chúc phúc cố gắng: Kiên nhẫn không buông ta, xông thẳng về trước! Cố gắng lên! Cố gắng lên!
Cô gái nhỏ chu miệng, đúng là đứng nói chuyện nên eo không đau, có giỏi thì các người thử xem! Nhưng mà cô vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, quay đầu vừa định mở miệng thì nghe thấy Hà Mộc An nói: “Tôi đã kết hôn rồi.” Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi tạp chí.
Cô gái hơi sững sờ, không chắn chắn đúng là người đàn ông bên cạnh vừa nói chuyện hay không, dường như anh ta chưa hề động đậy nhưng câu nói kia lại rất rõ ràng, rõ đến mức người khác muốn nói là mình không nghe cũng không được.
Cô gái hơi lúng túng, vuốt tóc giả vờ che giấu: “A a... Vậy à...” Cô nhếch miệng, giả vờ không sao, nhìn xung quanh một lát, qua vài giây mới giả vờ không có chuyện gì rồi đứng dậy, bước đi vững vàng, hai bước sau đó chạy nhanh về phía chị em gái, tức giận muốn đánh gục hết đám bạn trời đánh!
Người ta kết hôn rồi! Kết hôn rồi! Quá mất mặt!
Người trẻ tuổi có ước mơ và hi vọng, được nhận sự dạy dỗ tốt đẹp, nên rốt cuộc khi bị nhắc nhở rõ ràng là sẽ trở thành người thứ ba thì không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều thuộc nhóm người này, cô gái luôn ngồi bên cạnh hai người quay đầu, trông có vẻ có kinh nghiệm sống hơn cô gái lúc nãy, kinh nghiệm sống là thứ tốt, nó có thể giúp người ta ẩn giấu bản thân cũng có thể để con người tạo ra một mối quan hệ mang tính chất sống còn.
“Anh kết hôn sớm thật!” Cô gái xinh đẹp nhưng không mất đi vẻ quyến rũ nhìn qua, ngón tay như ngọc, mảnh khảnh, trắng mịn như hoa đào nở.
Cô gái đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Cô ta nở một nụ cười, chủ động bước qua ngồi bên cạnh. Có một loại hợp mắt gọi là tình một đêm, cô bé vừa rồi vẫn còn quá nhỏ, chưa biết được mong muốn thật sự của mình khi làm hành động lúc nãy, ai quy định phụ nữ và đàn ông qua lại với nhau thì buộc phải nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ đàn ông ngủ với một người phụ nữ thì bắt buộc phải cưới cô gái đó sao?
Quá non nớt, đáng yêu đến mức mềm yếu. Phụ nữ yêu thích đàn ông cũng có thể không đơn giản chỉ muốn cảm giác hưởng thụ không đúng à? Cô gái càng tự tin, càng có sức mạnh, cô ta cảm thấy đây là một tiến bộ, cảm thấy mình sẽ không giả vờ có ý tưởng vợ chồng một đêm tình nghĩa trăm năm, đàn ông thích nhất tư tưởng này, hơn nữa cô ta có thể được đảm bảo việc chơi đùa.
“Hình như anh không thích nói chuyện? NHà Mộc Anh có trẻ con không? Con gái à?” Bởi vì người đàn ông đang nhìn hình bé gái trên tạp chí: “Đây đều là tạp chí tháng trước, nhưng cái quần này thật xinh đẹp, con gái của anh chắc là rất đẹp nhỉ?”
Hà Mộc An đóng tạp chí lại, sầm mặt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Lập tức, người phụ nữ cảm thấy như bị một thanh kiếm sắc bén nặng nề đâm thủng ý tưởng của mình, phơi bày trần trụi, xấu hổ không chịu được.
Hà Mộc An thu hồi ánh mắt, lại mở tạp chí ra.
Sắc mặt cô gái tái nhợt khó coi, cô ta không dám nói mình làm mọi việc đều thuận lợi nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác không cho mặt mũi như vậy, người đàn ông này không có bệnh thì là cái gì, bữa cơm thơm ngát đặt ở trước mặt mà không ăn, giả bộ chó sói đuôi to!
Cô gái cố gắng nâng cao tinh thần, giả vờ kiêu ngạo nở nụ cười lạnh lùng: “Sao hả? Hai mươi bốn tuổi làm người ba tốt à?” Giọng nói châm chọc hết mức, dáng vẻ như kiêu ngạo. Bởi vì cô ta có lá bài chưa lật nên càng đáng kiêu ngạo hơn, vừa rồi côta chỉ đang thảo luận với anh ta về đứa bé, thái độ của anh ta như vậy là có ý gì? Coi thường ai vậy? Nghĩ mình là thứ gì được người người yêu thích sao?
Đám Cưới Hào Môn
Hà Mộc An nhìn đồng hồ đeo t5ay: Bốn giờ đúng.
Cô gái có mái tóc lỡ cỡ, mắ4t một mí, da rất trắng, vẻ mặt hồng hào sáng sủa còn 0rất thân thiện: “Anh đẹp trai, mấy giờ rồi?” Nụ cười của cô gái mang năng lượng dồi dào.
Cô gái cũng không có ý gì khác, chỉ là mỗi người đều có lòng thích cái đẹp nên muốn nói một lời với anh chàng đẹp trai, tựa như hành động cuồng nhiệt nhưng không hề có ác ý.
Tính tình cô bé này hồn nhiên và đơn thuần như vậy đấy, chỉ đơn giản muốn lại gần anh đẹp trai một chút để không uổng một tuổi trẻ điên cuồng buông thả.
Hà Mộc An nhìn chăm chú vào cửa ra của chuyến bay sắp đến, rút một quyển tạp chí trên kệ tạp chí bên cạnh.
Cô gái thấy vậy thì bĩu môi, nổi giận, chẳng lẽ cô không dễ thương? Cô vừa suy đoán vừa thuận tiện dùng hai tay chống cằm nháy nháy mắt ra vẻ oan ức với bạn tốt đang chụp hình.
Bạn thân ở gần đó lập tức cổ vũ cô cố gắng lên, không nên buông tha, khắp nơi đều có anh chàng đẹp trai nhưng không phải lúc nào cũng có thể thấy được anh chàng vừa đẹp trai vừa có sức hấp dẫn, cố gắng lên! Cố gắng lên!
Cô gái lập tức tràn đầy năng lượng, hơn nữa bản thân nữ sinh ở thời kỳ chưa hiểu chuyện nên việc bắt chuyện vời người khác phái là một việc rất kích thích. Cô lập tức cảm thấy mình nên bỏ vẻ ngượng ngùng, dùng tinh thần mặt dày mày dạn như khi đàn ông theo đuổi phụ nữ để đánh chiếm anh chàng siêu đẹp trai tại sân bay này.
Giọng nói của cô gái không thuộc loại rất điệu đà, khi cố gắng giả giọng cũng không làm người ta chán ghét mà còn tăng thêm vài phần đáng yêu dí dỏm: “Anh xem tạp chí thời trang à, anh là người trong giới model hả? Người mẫu hay siêu mẫu? Wow, siêu mẫu rất đáng khen ngợi, tôi còn nhớ có chương trình mời nhiều siêu mẫu hạng A trong nước cùng một lúc, thật mê người, anh thì sao, chắc chắn là siêu mẫu quốc tế phải không...” Cô gái thật lòng thật ý khen.
Hà Mộc An nghiêm túc lật quyển tạp chí cầm trong tay.
Cô gái trơ mắt nhìn sườn mặt của anh đẹp trai, chờ thật lâu vẫn không nghe thấy anh ta trả lời, cô lập tức quay đầu, trừng mắt về phía bạn thân: Khó tán tỉnh như vậy! Ai đã nói con gái đuổi theo con trai chỉ cách một tầng vải mỏng hả!
Con thuyền nhỏ của tình bạn lập tức tặng cô lời chúc phúc cố gắng: Kiên nhẫn không buông ta, xông thẳng về trước! Cố gắng lên! Cố gắng lên!
Cô gái nhỏ chu miệng, đúng là đứng nói chuyện nên eo không đau, có giỏi thì các người thử xem! Nhưng mà cô vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, quay đầu vừa định mở miệng thì nghe thấy Hà Mộc An nói: “Tôi đã kết hôn rồi.” Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi tạp chí.
Cô gái hơi sững sờ, không chắn chắn đúng là người đàn ông bên cạnh vừa nói chuyện hay không, dường như anh ta chưa hề động đậy nhưng câu nói kia lại rất rõ ràng, rõ đến mức người khác muốn nói là mình không nghe cũng không được.
Cô gái hơi lúng túng, vuốt tóc giả vờ che giấu: “A a... Vậy à...” Cô nhếch miệng, giả vờ không sao, nhìn xung quanh một lát, qua vài giây mới giả vờ không có chuyện gì rồi đứng dậy, bước đi vững vàng, hai bước sau đó chạy nhanh về phía chị em gái, tức giận muốn đánh gục hết đám bạn trời đánh!
Người ta kết hôn rồi! Kết hôn rồi! Quá mất mặt!
Người trẻ tuổi có ước mơ và hi vọng, được nhận sự dạy dỗ tốt đẹp, nên rốt cuộc khi bị nhắc nhở rõ ràng là sẽ trở thành người thứ ba thì không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều thuộc nhóm người này, cô gái luôn ngồi bên cạnh hai người quay đầu, trông có vẻ có kinh nghiệm sống hơn cô gái lúc nãy, kinh nghiệm sống là thứ tốt, nó có thể giúp người ta ẩn giấu bản thân cũng có thể để con người tạo ra một mối quan hệ mang tính chất sống còn.
“Anh kết hôn sớm thật!” Cô gái xinh đẹp nhưng không mất đi vẻ quyến rũ nhìn qua, ngón tay như ngọc, mảnh khảnh, trắng mịn như hoa đào nở.
Cô gái đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Cô ta nở một nụ cười, chủ động bước qua ngồi bên cạnh. Có một loại hợp mắt gọi là tình một đêm, cô bé vừa rồi vẫn còn quá nhỏ, chưa biết được mong muốn thật sự của mình khi làm hành động lúc nãy, ai quy định phụ nữ và đàn ông qua lại với nhau thì buộc phải nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ đàn ông ngủ với một người phụ nữ thì bắt buộc phải cưới cô gái đó sao?
Quá non nớt, đáng yêu đến mức mềm yếu. Phụ nữ yêu thích đàn ông cũng có thể không đơn giản chỉ muốn cảm giác hưởng thụ không đúng à? Cô gái càng tự tin, càng có sức mạnh, cô ta cảm thấy đây là một tiến bộ, cảm thấy mình sẽ không giả vờ có ý tưởng vợ chồng một đêm tình nghĩa trăm năm, đàn ông thích nhất tư tưởng này, hơn nữa cô ta có thể được đảm bảo việc chơi đùa.
“Hình như anh không thích nói chuyện? NHà Mộc Anh có trẻ con không? Con gái à?” Bởi vì người đàn ông đang nhìn hình bé gái trên tạp chí: “Đây đều là tạp chí tháng trước, nhưng cái quần này thật xinh đẹp, con gái của anh chắc là rất đẹp nhỉ?”
Hà Mộc An đóng tạp chí lại, sầm mặt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Lập tức, người phụ nữ cảm thấy như bị một thanh kiếm sắc bén nặng nề đâm thủng ý tưởng của mình, phơi bày trần trụi, xấu hổ không chịu được.
Hà Mộc An thu hồi ánh mắt, lại mở tạp chí ra.
Sắc mặt cô gái tái nhợt khó coi, cô ta không dám nói mình làm mọi việc đều thuận lợi nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác không cho mặt mũi như vậy, người đàn ông này không có bệnh thì là cái gì, bữa cơm thơm ngát đặt ở trước mặt mà không ăn, giả bộ chó sói đuôi to!
Cô gái cố gắng nâng cao tinh thần, giả vờ kiêu ngạo nở nụ cười lạnh lùng: “Sao hả? Hai mươi bốn tuổi làm người ba tốt à?” Giọng nói châm chọc hết mức, dáng vẻ như kiêu ngạo. Bởi vì cô ta có lá bài chưa lật nên càng đáng kiêu ngạo hơn, vừa rồi côta chỉ đang thảo luận với anh ta về đứa bé, thái độ của anh ta như vậy là có ý gì? Coi thường ai vậy? Nghĩ mình là thứ gì được người người yêu thích sao?
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 487: Ai?
10.0/10 từ 16 lượt.