Đám Cưới Hào Môn

Chương 106: Tay nghề không tồi

73@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không có gì là không thể cả, có lẽ là ngài Hà ở trên đó lâu quá muốn ra ngoài hóng gió? Ngọc Hoàng đại để cũng hay hạ phàm mà. “Như vậy nghĩa là... ngài Hà có tình cảm không bình thường... với lớp trưởng Hạ?” “Rất khó nói, có lẽ việc này chưa chắc đã có liên quan đến ai đó, tâm huyết dâng trào cũng là một trong những nguyên nhân.” Với thân phận của boss Hà, lớp trưởng Hạ cũng chỉ đáng xách giày mà thôi.

Vương Phong Long nghĩ một chút, sau đó giật mạnh đầu: “Có lý.” Haizz, nhưng người ta lại luôn đứng cạnh boss Hà, chốc chốc lại hò hét, quản cái này quản cái kia, không hề có cảm giác thân phận thấp kém hơn. Hành động đó2khiến cho trong lòng bọn họ vẫn luôn lo lắng cho tiền đồ của cổ, chẳng nhẽ cô không sợ nhỡ làm quá sẽ bị boss Hà một phát đập chết à.

“Hoặc là ngài Hà rất yêu lớp trưởng Hạ cũng không chừng.” Có thể đừng nói câu kinh hoàng vậy không? Yêu ư? Nếu thật sự yêu thì bao nhiêu người phải điêu đứng đây. Nhưng vị trí của lớp trưởng Hạ cùng với những điều cô đã trải qua cùng boss Hà mấy năm gần đây, đến hiện tại vẫn chưa ai làm được.

Nhưng mà...

Yêu?

Có phải cậu ta nói hơi khoa trương rồi không, chẳng qua chỉ là thời gian vừa đúng lúc, cổ có cơ hội sống" thêm vài năm mà thôi.


Mặc kệ có khoa trương hay không, Hà An cầm điện thoại,8gối đầu lên cánh tay rồi dựa vào đầu giường nghịch một lúc, sau đó vào phòng tắm tùy tiện rửa qua mặt, lúc quay ra gửi tin nhắn cho người nào đó: “Đến nhà chưa?”

Hạ Diệu Diệu đi xe đạp, vừa hát vừa men theo con đường huyên náo về nhà.

Hai phút sau, Hà An ngồi dậy gửi tin nhắn cho Hạ Diệu Diệu: “Về đến nhà chưa?” Hạ Diệu Diệu đi ngang qua đầu đường, chào hỏi một dì hàng xóm. Lại qua thêm một phút, Hà An đứng dậy, gấp gáp gửi tin nhắn: “Em về đến nhà chưa?”

Nửa phút sau, Hà An vẻ mặt lo lắng mặc áo vào chuẩn bị ra ngoài, điện thoại vang lên: “Đến rồi, đến rồi, anh vội gì chứ, em có phải đi máy bay đâu.”6“Cho dù em có bay cũng không bay nhanh được như vậy.” Hạ Diệu Diệu vứt điện thoại lên giường thay quần áo. Hạ Tiểu Ngư thấy chị gái quay về, lập tức đồng cảm mà ùa lên. Cô chớp đôi mắt sáng như vầng trăng hỏi: “Anh rể tương lai của em không sao chứ?” “Có thể có chuyện gì? Mẹ đâu? Không làm ầm lên nữa chứ?” “Ba nói mẹ mấy câu, bây giờ không sao rồi.” Sau đó cô lập tức giơ ngón tay cái nói: “Chị đúng là rất dũng cảm, dám đưa bạn trai về nhà. Anh ấy bị ba mẹ mình dọa đến mức sau đó không dám nói câu nào, có phải thành tích học tập của anh ấy không tốt phải không?”

Ha, không nhận ra nó học hành3thì chẳng ra sao, vậy mà suy đoán mấy cái này lại rất giỏi nha! Hạ Diệu Diệu quay người đi vào nhà vệ sinh: “Lấy cho chị cái khăn.” Hạ Tiểu Ngư hai tay cầm đưa lên, đứng ở cửa: “Lúc hai người đi rồi, ba mẹ vẫn còn đang nói về anh ấy. Mẹ nói ngoại hình không tồi, chỉ là gia cảnh có chút kém, đẹp trai có thể mài ra ăn được sao? Còn không phải phải xem năng lực, gia cảnh sao? Người như thể chỉ có chị gái ngốc nhà con mới thích, chẳng có chút tương lai nào hết.” Hạ Tiểu Ngư học theo giọng điệu của mẹ giống y như thật. “Đừng dùng khuôn mặt đó để học những thứ lung tung này.” “Mẹ bảo em sau này5phải mở to mắt tìm một anh chàng giàu có, con nhà quan gì đó, nếu như em không tìm được thì không coi em là con nữa.” Hạ Diệu Diệu vứt khăn mặt vào trong tay cô, quay về phòng: “Mẹ nói không sai, sau này em cố tìm một anh chàng có tiền, giúp đỡ chị và anh rể em về mặt kinh tế.” “Đương nhiên rồi.” Hạ Tiểu Ngư đi cùng vào: “Anh An thực sự không tức giận?”

“Không, có cái gì mà phải tức giận.” “Em thấy anh ấy không nói chuyện, mặt lạnh tanh, em còn tưởng rằng anh sắp tức giận.” “Anh ấy chính là như vậy, thực ra con người anh ấy rất tốt.” Nói xong cô lấy ra dây buộc tóc hoa hướng dương mà Tiểu Ngư vẫn luôn thích vứt cho cô.

Hạ Tiểu Ngư lập tức cực kì kích động: “Cảm ơn đại ân đại đức của chị, em suốt đời này không quên.” Sau đó cô ta ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Kết bươm bướm em cũng rất thích.” “Chuồn chuồn em có thích không?” Thực ra mấy cái Hạ Diệu Diệu mang về đều là để cho Hạ Tiểu Ngư, nhưng cho quá dễ dàng con bé sẽ không biết trân trọng: “Đáng tiếc chị vẫn chưa đeo đủ.” Hạ Diệu Diệu nhấc chân lên giường.



Hạ Diệu Diệu cuốn sách lại đập vào đầu cô ta: “Em thì hiểu cái gì, đây là biết đối nhân xử thế, là tôn trọng bề trên hiểu không? Sau này em nên nhớ, bạn trai có giàu có hay không không quan trọng, quan trọng là người đó có tốt với người nhà của em không. Loại người như anh cả nhà họ Du lấy tuyệt đối không nên chọn.

“Không phải vừa rồi chị còn nói bảo em tìm một anh chàng giàu có sao?” “Phải, nếu em tìm một anh chàng giàu có, có lẽ ba mẹ cũng sẽ không quan tâm anh ta có lịch sự hay không.”

“Chị, vậy tiêu chuẩn thể nào thì được coi là con nhà giàu?” “Chàng trai em thích là con nhà giàu?” Hạ Diệu Diệu cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn: “Vâng, ngày mai cũng được.”

Hạ Tiểu Ngư dựa vào bên giường, vẻ mặt có chút cô đơn: “Em cũng không biết, chắc là... rất tốt đi.” Người khác đều nói ba cậu ấy là cán bộ bộ ngoại giao, hình như rất giỏi thì phải. Bình thường cậu ấy cũng chẳng hay nói chuyện với con gái, cô không dám tiếp cận.

Những tình tiết cô bé lọ lem đều có hoàng tử theo đuổi trong tivi chỉ là lừa người mà thôi, cô căn bản chẳng có dũng khí đứng bên cạnh cậu ấy, dường như chỉ cần đứng gần thì liền lộ rõ sự quê mùa của mình.

Hạ Diệu Diệu ừ một tiếng, sinh viên cấp ba mà thôi, cô cũng chẳng coi trọng những tình cảm như vậy: “Nếu như rất tốt, vậy người thích cậu ta chắc cũng rất nhiều, có vẻ như cậu ta cũng không quá coi trọng.” Cô tiếp tục trả lời tin nhắn của Hà An: “Vâng, vâng, mai em rảnh.” Vẻ mặt Hạ Tiểu Ngư càng thêm cô đơn, Tiểu Ngư dựa vào giường, tay nghịch chiếc dây buộc tóc chị cho vừa cho, như có như không tỏ ra cô đơn. “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, sau này không gặp thì sẽ không nhớ nữa.” Hạ Tiểu Ngư vội vàng nói: “Ai nói không gặp nữa, nói không chừng em và cậu ấy cùng thi một trường đại học.”

Ha ha, đó là lời em muốn nói là được à?


Bà Du thấy cũng đã muộn rồi mà đèn phòng con trai vẫn sáng. Bà khoác thêm chiếc áo đi sang xem: “Văn Bác, sao vẫn còn học? Năm tư rồi, con không cần chăm chỉ vậy đâu. Diệu Diệu đâu? Không phải nó bảo tối qua ăn cơm sao? Sao nó lại không sang?”

Du Văn Bác tiếp tục xem sách: “Cậu ấy có việc.” Bà Du cũng đã nghe nói, với quan hệ giữa hai nhà bọn họ, Hạ gia có việc lớn nhỏ gì đều sẽ truyền đến tai bà: “Có việc gì vậy?” “Cậu ấy có bạn đến nhà ăn cơm.” Xem ra con trai cũng biết rồi. Tâm tư của con trai út không khó đoán, bà Du cũng cảm thấy Diệu Diệu là một cô bé không tồi, đảm đang, thiện lương. Nếu như có thể thành đối với Văn Bác thì không gì tốt hơn: “Con cũng quen à?” Du Văn Bác bỏ sách xuống, không muốn nói nhiều: “Bọn con học cùng một trường sao có thể không biết chứ, mẹ mau đi ngủ đi, con xem nốt trang này rồi sẽ đi ngủ.” Bà Du nghe xong nhìn con trai, có chút lo lắng lại không thể nói quá rõ, suy cho cùng vẫn là tâm sự của con trai nhỏ: “Nếu đã là bạn học vậy nếu có thời gian cũng mời đến nhà mình chơi.”

“Me...”

“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa.” Du Văn Bác nghe xong, không muốn khiến mẹ lo lắng liền nói: “Anh con không về mẹ cũng đừng qua đó nhiều khiến chị dâu không vui. Sau này trong nhà đã có con, con sẽ không bỏ rơi ba mẹ đâu.” Bà Du nghe xong mắt đỏ hoe, đều tại bà không tốt. Nhưng con cái đều là máu thịt, nào có thể không thương được chứ: “Anh... Anh con chỉ là nhất thời hồ đồ...” Rốt cuộc bà vẫn không nhẫn tâm nói lời không tốt về con trai lớn.

Hạ Diệu Diệu ngáp một cái, cùng ba ra ngoài bày hàng, vừa nhấc đồ vừa vuốt vuốt cánh tay chống lại cái lạnh buổi sáng sớm. Kết quả cô vừa mang đồ ra một cái đã thấy Hà An đầy tinh thần cùng Vương Phong Long đi qua. Vương Phong Long rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ là cố gắng gượng dậy tinh thần để mở hai mắt, vẻ mặt quỷ dị.

Hạ Diệu Diệu khó tin dụi mắt mắt, mới mấy giờ chứ! Hà An lẳng lặng tiến lên giúp đỡ.

Ông Hạ lập tức nói không cần, nhưng trong lòng lại thêm vài phần hài lòng.

Vương Phong Long thấy vậy, kinh ngạc tới mức cằm không kịp khép lại. Anh cũng nhanh chóng đi qua giúp đỡ, ai lại để boss Hà làm việc, còn anh đứng không: “Cháu... cháu chào chú, chào lớp trưởng...” Chào lãnh đạo, Hạ Diệu Diệu nhìn Vương Phong Long một cái, mỉm cười, sau đó cướp đồ trong tay Hà An: “Không cần...”

Vương Phong Long im lặng đánh giá xung quanh, nghe nói hoàn cảnh nhà lớp trưởng không tốt, không ngờ lại không tốt đến mức này. Công cụ cũ nát, một chiếc xe ba bánh cũ đã sửa không biết bao nhiêu lần. Ông Hạ nhìn rất già, khóe mắt đều là nếp nhăn, tay đầy vết chai. Chú ấy chắc chỉ tầm tuổi ba mẹ cậu ta những khuôn mặt lại già như ông cậu.

“Chú cứ để cháu.” “Không cần, chú tự làm được.” Ông Hạ chống gậy xuống xe, vẻ mặt chê trách nhìn con gái. Sao hôm nay bạn đến lại không nói một tiếng, ít nhất ông cũng đổi một bộ đồ khác, ăn mặc như vậy gặp người khác rất không tốt cho con gái: “Mau, đừng để bạn giúp, đều là việc nhỏ, con màu hỏi bạn xem ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì đưa bạn đi ra đầu phố ăn bát tào phớ.”

Vương Phong Long nhanh chóng đáp: “Cháu ăn rồi, chúng cháu rất khỏe ạ.” Lúc này anh mới chú ý, quần áo chú mặc rất cũ, đầy vết dầu mỡ, sắc mặt vàng vọt, đi lại không tiện. Dáng vẻ như vậy anh chỉ từng nhìn thấy ở mấy chỗ bến tàu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong đám bạn bè của mình cũng có.

Vương Phong Long vội vàng thu lại ánh mắt, trong lòng không biết là cảm giác gì. Trước đây anh cũng cảm thấy lớp trưởng Hạ là một người keo kiệt, bủn xỉn, nhưng lúc này một lần nữa nhìn lớp trưởng Hạ, anh đột nhiên cảm thấy áy náy. Chỉ nhìn vào tính cách của lớp trưởng Hạ sẽ không nhìn ra hoàn cảnh của gia đình cô lại như vậy, trên người cô không hề có sự nhát gan, mụn cám, không dám nói chuyện của những người có hoàn cảnh tương tự.

Ngược lại cô luôn tích cực vươn lên, dựa vào lý lẽ đi tranh đoạt nhưng không khiến người khác chán ghét. Giống như việc cả lớp đều cảm thấy lớp trưởng rất khôn khéo, nhưng lại không tìm ra được việc nào cô làm mà hại người lợi bản thân. Cô chỉ là theo đuổi một vài thứ tích cực hơn bình thường thôi, nhưng chưa từng quá mức.

Nhưng một người con gái như cô với ngài Hà... chắc không thể nào xảy ra đâu...

“Này, nghĩ gì vậy? Gọi cậu bao nhiêu lần đều không trả lời.” Hạ Diệu Diệu vẫy mạnh tay trước mặt Vương Phong Long, cười nói: “Thích cái hộp dụng cụ này hả? Hay là tôi bảo ba tôi truyền tay nghề lại cho cậu nhé?”
Đám Cưới Hào Môn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn Truyện Đám Cưới Hào Môn Story Chương 106: Tay nghề không tồi
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...