Đám Cưới Hào Môn
Chương 105: Nhìn em
111@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà An lại ngồi xuống. Vẻ mặt ông Hạ càng ôn hòa hơn, cảm thấy Hà An chịu không ít khổ từ chỗ bà nhà mình, muốn giúp Hà An thoải mái một chút: “Thành tích thế nào? Chắc cháu cũng là sinh viên ưu tú.”
Ánh mắt nhìn người của con gái nhà ông, ông vẫn rất tin tưởng, không phải loại người gì cũng có thể nhìn trúng được. Ông cũng không mong đợi đối phương có thể như con gái ông giành được học bổng, gần tương đương là được. Nghe nói có thể lọt vào top 100 của đại học Thu Môn đã là sinh viên ưu tú rồi.
“Chắc là cháu có làm việc trong hội sinh viên và khoa phải không? Cháu phải cố gắng làm tốt. Mặc dù bây giờ khổ cực một chút, nhưng lý lịch sẽ đẹp. Lần này cháu thi2thế nào?”
Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn Hạ Vũ một cái, biết là không thành liền vứt khăn xuống, thành thật đi ra: “Ba, các công ty bây giờ đều chú trọng thực lực, chỉ nhìn qua bằng cấp học lực một chút thôi. Con nghe nói rất nhiều công ty bây giờ đều không nhìn thành tích lúc còn đi học.”
“Con nói thế sao được. Vậy sao bọn họ còn chọn thạc sĩ, tiến sĩ chứ?” “Đó đều là giả dối.”
Mèo cũng được mà chó cũng được. Ông Hạ nhìn về phía Hà An: “Cháu có định học thạc sĩ không?”
Bà Hạ lập tức cướp lời: “Học thạc sĩ gì chứ.” Tốt nghiệp xong còn không mau đi làm việc, chẳng nhẽ để Diệu Diệu đi làm nuôi nó học thạc sĩ à? “Cô không phải có ý gì khác, ý cô là cứ ra ngoài xã8hội cọ xát trước. Bây giờ cạnh tranh kịch liệt lắm, đợi sau này tích lũy đủ kinh nghiệm thì học thạc sĩ cũng không muộn. Như vậy cũng giúp ba mẹ cháu giảm bớt gánh nặng không phải sao?
“Ba mẹ anh ấy không hi vọng anh ấy giúp đỡ giảm bớt gánh nặng?” Hạ Diệu Diệu cụt hứng ngồi xuống, tự mình cầu phúc đi, cô thực sự bất lực rồi.
Hà An cúi đầu nghe.
“Sau này cháu có định mua nhà trong trung tâm không?”
“Mẹ, xương ăn có ngon không?” Người ta đến đây chỉ là để gặp gỡ, cũng không phải đến xin cưới, mẹ có thể đừng vội vàng như vậy không? Biết vậy thì cô không dẫn đến còn hơn.
“Có ý định mua nhà.” “Có ý định mua nhà là tốt rồi, Diệu Diệu nhà chúng ta tốt nghiệp xong sẽ vào công ty6lớn làm.” Hạ Diệu Diệu ôm mặt, răng thật sự có chút đau. Làm gì có ai tự nói con gái nhà mình sẽ vào công ty lớn làm, quê quá đi! Hạ Tiểu Ngư đồng tình nhìn chị gái, sau này mình sẽ không ngu ngốc đến mức đưa bạn trai về nhà đâu, tránh cho chưa kịp yêu đương đã bị trả hàng. Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu, vẻ mặt hòa hoãn hơn chút. Về vấn đề này, quan điểm của anh và bà Hạ giống nhau, Diệu Diệu nhà anh sẽ vào công ty lớn làm việc, lớn đến mức nào cô cũng xứng. Hà An nhìn cô, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hạ Diệu Diệu đổ mồ hôi: Mất mặt quá đi mất, mẹ à, cho dù ngày nào mẹ cũng nói khoác nhưng cũng đâu cần phải nói vậy chứ.
“Trả hết hay trả góp?”
“Đều3được.”
Đều được là ý gì? Đứa bé này nói chuyện có phải dễ dàng quá rồi không, thiếu sự trầm ổn: “Hai đứa sắp tốt nghiệp rồi, cháu định làm công việc gì?”
“Mẹ... Mẹ của con à, đến bây giờ Hà An cũng chưa ăn được miếng nào đâu.” “Ăn đi, cũng không phải mẹ không cho nó ăn. Cháu có công việc lý tưởng nào không?” Hạ Diệu Diệu không còn lời nào để nói. Hà An nghĩ một chút: “Có thể sẽ tiếp nối nghề của gia đình.” “Nghề của gia đình rất tốt, an toàn lại quen thuộc.”
“Vâng.”
“Vậy ba mẹ cháu có phát lương cho cháu không?”
Hạ Diệu Diệu cắn một phát lên đũa. “Bọn cháu lớn rồi, phải kết hôn. Mặc dù giúp đỡ ba mẹ thì không cần phải tính toán như vậy, nhưng mà cũng nên phát một ít lương cho cháu5phải không? Cháu nói xem phải không? Ăn đi, ăn đi.” “Aiya, xem cô đãng trí quá, vừa rồi chú hỏi cháu còn chưa trả lời mà, thành tích học tập của cháu thế nào?”
Hạ Diệu Diệu đẩy xe đạp, lúc ra ngoài với Hà An, cô có cảm giác sảng khoái như vừa giúp anh được giải thoát, vui vẻ vỗ vỗ vai anh: “Vất vả cho anh rồi.” Cô không ngờ mẹ cô lại hỏi nhiều như vậy.
Hà An nắm tay cô đi trên con đường tối đen, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ cần cô không quan tâm đến ý nghĩ tư lợi của mẹ cô đối với cô, anh cũng chẳng có gì phải để ý, cũng chẳng có chút không vui nào khi bị hỏi. Chỉ cần có cô bên cạnh, anh chẳng quan tâm người khác thế nào, huống hồ đó còn là mẹ của cô: “Không đâu.”
Hạ Diệu Diệu nghe xong trong lòng cảm động: “Anh đừng để ý, mẹ em chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, ở chỗ em đều như vậy, thích hỏi tường tận. Nhà ai mà có con trai hoặc con gái lạ mặt đến chơi đều bị hỏi như vậy. Lần này anh đến vừa hay, các ông các bà trong khu lại không thiếu chuyện để tám nữa rồi.”
Hạ Diệu Diệu cổ tỏ ra thoải mái: “Nhưng mà mẹ em chỉ nói vậy thôi, giết thời gian trong lúc rảnh rỗi ý mà. Nếu như mẹ em có nói câu nào khiến anh không thích, anh cũng đừng để ý, mẹ chỉ là đang thể hiện sự nhiệt tình thôi.” Hà An vẻ mặt ôn hòa: “Anh biết rồi.” Anh không cần có giải thích: “Bọn họ là ba mẹ em, em cảm thấy không sao thì anh cũng không sao, vì vậy sau này không cần giải thích.”
Hạ Diệu Diệu nghe xong dừng lại, mượn ánh trăng nhìn vào mặt anh, khóe mắt cay cay đột nhiên muốn khóc, cô không nhịn được mà buông xe ra nhào vào lòng anh: “Hà An, anh thật tốt!” Hà An một tay đỡ xe, một tay dịu dàng vuốt tóc cô, từ từ đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.
“Em sợ anh lập tức quay người đi mất.” Sẽ không đâu, bởi vì có em ở đây.
“Hà An, hôm nay... xin lỗi anh...” Cô không hề bướng bỉnh mà thừa nhận là do mẹ cô không tốt, đã hỏi nhiều quá rồi. “Mẹ cũng chỉ vì lo lắng cho em.”
“Hà An...”
Hai người ôm nhau rất lâu, Hạ Diệu Diệu hít hít mũi đứng thẳng lên, vỗ yên xe, cực kì hào phóng nói: “Anh lên đi, em đèo anh.”
“Sao tôi không được hỏi? Tôi hỏi thì làm sao? Sao tôi lại làm mất mặt con gái? Tôi hỏi là vì tốt cho ai?” “Sao tôi lại khổ thế này! Tôi chẳng phải là vì cái nhà này sao, sao ông lại nói tôi như vậy? Rõ ràng là ông thấy tôi vô dụng, thấy tôi chướng mắt mà. Ông cảm thấy tôi nằm như vậy chẳng làm được gì, chỉ mong tôi mau chết đi phải không?”
“Sao số tôi lại khổ thế này! Chi bằng cứ để tôi chết đi cho xong, con gái đưa bạn trai về tôi cũng không có quyền nói chuyện, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Ông trời ơi, ông không có mắt à? Sao lúc đó không để tôi chết luôn đi? Ông để tôi sống khổ sở như vậy còn không bằng để tôi chết đi khỏi khiến người khác chướng mắt, khỏi chiếm chỗ của người khác. Sao lúc đầu ông không đâm chết tôi đi, chết là hết, để tôi khỏi phải chịu oan ức như vậy.”
“Tôi không muốn sống nữa, không sống nữa...” Hạ Tiểu Ngư mở cửa phòng ngủ trộm nhìn về phía phòng ba mẹ vẫn luôn đóng chặt cửa, sau đó rụt đầu đóng cửa lại.
“Woah, nhà cậu ta ở đây à? Khu này giá mỗi mét vuông gần hai mươi nghìn tệ đó.” Giàu quá đi! Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn của khu: “Bao giờ em mới có thể vào ở trong khu này đây... Cả đời này chắc cũng khó đạt được...”
Hà An nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên muốn nói: Đây chính là của em, chỉ cần em thích, anh lập tức sang tên cho em.
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, tiếp tục cười: “Em làm anh sợ rồi hả? Em chỉ nói vậy thôi, ở đâu em cũng thích cả, chỉ cần có thể ở cùng anh. Sau này nhà chúng ta cũng không cần quá lớn, đủ ở là được, giản dị. Em chỉ cần anh yêu em, luôn yêu em... chỉ yêu em... chỉ yêu mình em.”
Hà An nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, không nhịn được vươn tay ra xoa xoa mái tóc cô. “Rối hết cả rồi.”
“Ngày mai có muốn đi chơi với bọn anh không?” Tay Hà An để trên đầu xe, không muốn xa cô sớm như vậy.
“Thôi, vốn em đã về muộn, em giúp ba hai hôm.” Cô vừa nói vừa giúp Hà An sửa sang quần áo: “Anh vào đi, đừng để người ta chờ cửa lâu.”
Hà An đứng bất động nhìn cô không nói.
Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu, khó hiểu chớp mắt: “Sao vậy? Anh không khỏe à?” “Bánh bao nhân thịt vẫn chưa tiêu hóa hết?” Hà An lắc lắc đầu, anh không muốn cho cô về, cho dù cô không làm gì cả hoặc nói không ngừng, chỉ cần có cô ở bên cạnh là được. Hạ Diệu Diệu cười, cúi đầu nhìn đôi mắt dưới tóc mái của anh cười xấu xa: “Nhớ em rồi phải không?” Hà An cầm lấy tay cô, anh vẫn không nói gì. Hạ Diệu Diệu cười không ngừng, nhẹ nhàng nhéo lên cánh tay anh một cái: “Em thấy anh chắc là muốn ba em đánh gãy chân anh đây mà, mau vào đi, đừng để người ta đợi cửa.”
“Được rồi, còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, đừng gây chuyện nữa.”
“Ngoan, bỏ tay em ra, em cũng rất nhớ anh.”
“Thật sự không còn sớm nữa, em phải về rồi, nếu không ba em sẽ tức giận. Ba mà tức giận là sẽ không thích anh nữa, nói không chừng còn không cho em lấy anh...” nữa đó.
Hà An đột nhiên ngẩng đầu: “Anh đưa em về.”
Hạ Diệu Diệu trợn mắt, bỏ tay anh ra: “Đường ở đây em quen thuộc hơn anh, anh đưa cái gì mà đưa, tý nữa có khi em lại phải đưa anh về. Đưa đi đưa lại lúc nào mới xong, mau vào đi, bye bye.” Cô nói xong không đợi Hà An kịp kéo xe lại, đã lập tức phóng đi.
Hà An đứng tại chỗ rất lâu nhìn về hướng cô rời đi, sau đó mới sầm mặt đi vào.
“Chào ngài!” “Chào ngài!” Vương Phong Long và Tiền Quân nghe thấy lập tức bỏ máy chơi game xuống đứng dậy: “Ngài... ngài Hà, chào anh...”
Tiền Quân là người ở đây, Vương Phong Long vừa gọi một cái, anh lập tức chạy qua, trải nghiệm chơi game thật hơn, lại còn có bảo vệ từ trên xuống dưới, hưởng đãi ngộ cấp tổng thống từ trong ra ngoài, cho dù nhà anh có giàu có cũng không được như vậy, cực kì xa hoa: “Anh... về... về rồi...”
Hà An dừng bước đứng đó.
Người Vương Phong Long và Tiền Quân đột nhiên cứng ngắc. Hà An chỉ nhàn nhạt nhìn hai người một cái: “Ừm.” Anh cầm lấy áo ngoài đi thẳng lên lầu.
Vương Phong Long và Tiền Quân lập tức thở phào một hơi, anh ta đi rồi...
Hai người ngồi phịch xuống ghế giữa đám vệ sĩ đứng bất động, run run cầm máy chơi game lên, hưởng thụ sự bảo vệ mà đến con ruồi cũng không bay lọt, nhưng đột nhiên lại cảm thấy sống lưng lạnh toát. Quả nhiên bọn họ không chịu được khi gặp anh ở ngoài trường học, cái cảm giác áp lực vô hình kia nháy mắt tăng lên gấp mấy lần. Vương Phong Long nghỉ ngơi một chút rồi mới lặng lẽ lại gần Tiền Quân, nhỏ giọng hỏi: “Boss Hà đi cả ngày không về, anh ấy đi đâu vậy?”
Tiền Quân cũng đề thấp giọng nói: “Sao tôi biết được, nhưng cậu không phát hiện ra à, chỗ này gần nhà ai nhất?”
“Ai?”
Giọng Tiền Quân càng nhỏ hơn: “Lớp... trưởng... Hạ.” Cái này mà cậu cũng biết à? Cậu ngạc nhiên gì chứ? Cậu không thấy sau lưng đều là người của anh ta à, cậu muốn chết à? Bây giờ lớp trưởng Hạ là nhân vật như thế nào, cậu ta dám không tìm hiểu sao.
Đám Cưới Hào Môn
Hà An lại ngồi xuống. Vẻ mặt ông Hạ càng ôn hòa hơn, cảm thấy Hà An chịu không ít khổ từ chỗ bà nhà mình, muốn giúp Hà An thoải mái một chút: “Thành tích thế nào? Chắc cháu cũng là sinh viên ưu tú.”
Ánh mắt nhìn người của con gái nhà ông, ông vẫn rất tin tưởng, không phải loại người gì cũng có thể nhìn trúng được. Ông cũng không mong đợi đối phương có thể như con gái ông giành được học bổng, gần tương đương là được. Nghe nói có thể lọt vào top 100 của đại học Thu Môn đã là sinh viên ưu tú rồi.
“Chắc là cháu có làm việc trong hội sinh viên và khoa phải không? Cháu phải cố gắng làm tốt. Mặc dù bây giờ khổ cực một chút, nhưng lý lịch sẽ đẹp. Lần này cháu thi2thế nào?”
Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn Hạ Vũ một cái, biết là không thành liền vứt khăn xuống, thành thật đi ra: “Ba, các công ty bây giờ đều chú trọng thực lực, chỉ nhìn qua bằng cấp học lực một chút thôi. Con nghe nói rất nhiều công ty bây giờ đều không nhìn thành tích lúc còn đi học.”
“Con nói thế sao được. Vậy sao bọn họ còn chọn thạc sĩ, tiến sĩ chứ?” “Đó đều là giả dối.”
Mèo cũng được mà chó cũng được. Ông Hạ nhìn về phía Hà An: “Cháu có định học thạc sĩ không?”
Bà Hạ lập tức cướp lời: “Học thạc sĩ gì chứ.” Tốt nghiệp xong còn không mau đi làm việc, chẳng nhẽ để Diệu Diệu đi làm nuôi nó học thạc sĩ à? “Cô không phải có ý gì khác, ý cô là cứ ra ngoài xã8hội cọ xát trước. Bây giờ cạnh tranh kịch liệt lắm, đợi sau này tích lũy đủ kinh nghiệm thì học thạc sĩ cũng không muộn. Như vậy cũng giúp ba mẹ cháu giảm bớt gánh nặng không phải sao?
“Ba mẹ anh ấy không hi vọng anh ấy giúp đỡ giảm bớt gánh nặng?” Hạ Diệu Diệu cụt hứng ngồi xuống, tự mình cầu phúc đi, cô thực sự bất lực rồi.
Hà An cúi đầu nghe.
“Sau này cháu có định mua nhà trong trung tâm không?”
“Mẹ, xương ăn có ngon không?” Người ta đến đây chỉ là để gặp gỡ, cũng không phải đến xin cưới, mẹ có thể đừng vội vàng như vậy không? Biết vậy thì cô không dẫn đến còn hơn.
“Có ý định mua nhà.” “Có ý định mua nhà là tốt rồi, Diệu Diệu nhà chúng ta tốt nghiệp xong sẽ vào công ty6lớn làm.” Hạ Diệu Diệu ôm mặt, răng thật sự có chút đau. Làm gì có ai tự nói con gái nhà mình sẽ vào công ty lớn làm, quê quá đi! Hạ Tiểu Ngư đồng tình nhìn chị gái, sau này mình sẽ không ngu ngốc đến mức đưa bạn trai về nhà đâu, tránh cho chưa kịp yêu đương đã bị trả hàng. Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu, vẻ mặt hòa hoãn hơn chút. Về vấn đề này, quan điểm của anh và bà Hạ giống nhau, Diệu Diệu nhà anh sẽ vào công ty lớn làm việc, lớn đến mức nào cô cũng xứng. Hà An nhìn cô, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hạ Diệu Diệu đổ mồ hôi: Mất mặt quá đi mất, mẹ à, cho dù ngày nào mẹ cũng nói khoác nhưng cũng đâu cần phải nói vậy chứ.
“Trả hết hay trả góp?”
“Đều3được.”
Đều được là ý gì? Đứa bé này nói chuyện có phải dễ dàng quá rồi không, thiếu sự trầm ổn: “Hai đứa sắp tốt nghiệp rồi, cháu định làm công việc gì?”
“Mẹ... Mẹ của con à, đến bây giờ Hà An cũng chưa ăn được miếng nào đâu.” “Ăn đi, cũng không phải mẹ không cho nó ăn. Cháu có công việc lý tưởng nào không?” Hạ Diệu Diệu không còn lời nào để nói. Hà An nghĩ một chút: “Có thể sẽ tiếp nối nghề của gia đình.” “Nghề của gia đình rất tốt, an toàn lại quen thuộc.”
“Vâng.”
“Vậy ba mẹ cháu có phát lương cho cháu không?”
Hạ Diệu Diệu cắn một phát lên đũa. “Bọn cháu lớn rồi, phải kết hôn. Mặc dù giúp đỡ ba mẹ thì không cần phải tính toán như vậy, nhưng mà cũng nên phát một ít lương cho cháu5phải không? Cháu nói xem phải không? Ăn đi, ăn đi.” “Aiya, xem cô đãng trí quá, vừa rồi chú hỏi cháu còn chưa trả lời mà, thành tích học tập của cháu thế nào?”
Hạ Diệu Diệu đẩy xe đạp, lúc ra ngoài với Hà An, cô có cảm giác sảng khoái như vừa giúp anh được giải thoát, vui vẻ vỗ vỗ vai anh: “Vất vả cho anh rồi.” Cô không ngờ mẹ cô lại hỏi nhiều như vậy.
Hà An nắm tay cô đi trên con đường tối đen, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ cần cô không quan tâm đến ý nghĩ tư lợi của mẹ cô đối với cô, anh cũng chẳng có gì phải để ý, cũng chẳng có chút không vui nào khi bị hỏi. Chỉ cần có cô bên cạnh, anh chẳng quan tâm người khác thế nào, huống hồ đó còn là mẹ của cô: “Không đâu.”
Hạ Diệu Diệu nghe xong trong lòng cảm động: “Anh đừng để ý, mẹ em chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, ở chỗ em đều như vậy, thích hỏi tường tận. Nhà ai mà có con trai hoặc con gái lạ mặt đến chơi đều bị hỏi như vậy. Lần này anh đến vừa hay, các ông các bà trong khu lại không thiếu chuyện để tám nữa rồi.”
Hạ Diệu Diệu cổ tỏ ra thoải mái: “Nhưng mà mẹ em chỉ nói vậy thôi, giết thời gian trong lúc rảnh rỗi ý mà. Nếu như mẹ em có nói câu nào khiến anh không thích, anh cũng đừng để ý, mẹ chỉ là đang thể hiện sự nhiệt tình thôi.” Hà An vẻ mặt ôn hòa: “Anh biết rồi.” Anh không cần có giải thích: “Bọn họ là ba mẹ em, em cảm thấy không sao thì anh cũng không sao, vì vậy sau này không cần giải thích.”
Hạ Diệu Diệu nghe xong dừng lại, mượn ánh trăng nhìn vào mặt anh, khóe mắt cay cay đột nhiên muốn khóc, cô không nhịn được mà buông xe ra nhào vào lòng anh: “Hà An, anh thật tốt!” Hà An một tay đỡ xe, một tay dịu dàng vuốt tóc cô, từ từ đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.
“Em sợ anh lập tức quay người đi mất.” Sẽ không đâu, bởi vì có em ở đây.
“Hà An, hôm nay... xin lỗi anh...” Cô không hề bướng bỉnh mà thừa nhận là do mẹ cô không tốt, đã hỏi nhiều quá rồi. “Mẹ cũng chỉ vì lo lắng cho em.”
“Hà An...”
Hai người ôm nhau rất lâu, Hạ Diệu Diệu hít hít mũi đứng thẳng lên, vỗ yên xe, cực kì hào phóng nói: “Anh lên đi, em đèo anh.”
“Sao tôi không được hỏi? Tôi hỏi thì làm sao? Sao tôi lại làm mất mặt con gái? Tôi hỏi là vì tốt cho ai?” “Sao tôi lại khổ thế này! Tôi chẳng phải là vì cái nhà này sao, sao ông lại nói tôi như vậy? Rõ ràng là ông thấy tôi vô dụng, thấy tôi chướng mắt mà. Ông cảm thấy tôi nằm như vậy chẳng làm được gì, chỉ mong tôi mau chết đi phải không?”
“Sao số tôi lại khổ thế này! Chi bằng cứ để tôi chết đi cho xong, con gái đưa bạn trai về tôi cũng không có quyền nói chuyện, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Ông trời ơi, ông không có mắt à? Sao lúc đó không để tôi chết luôn đi? Ông để tôi sống khổ sở như vậy còn không bằng để tôi chết đi khỏi khiến người khác chướng mắt, khỏi chiếm chỗ của người khác. Sao lúc đầu ông không đâm chết tôi đi, chết là hết, để tôi khỏi phải chịu oan ức như vậy.”
“Tôi không muốn sống nữa, không sống nữa...” Hạ Tiểu Ngư mở cửa phòng ngủ trộm nhìn về phía phòng ba mẹ vẫn luôn đóng chặt cửa, sau đó rụt đầu đóng cửa lại.
“Woah, nhà cậu ta ở đây à? Khu này giá mỗi mét vuông gần hai mươi nghìn tệ đó.” Giàu quá đi! Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn của khu: “Bao giờ em mới có thể vào ở trong khu này đây... Cả đời này chắc cũng khó đạt được...”
Hà An nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên muốn nói: Đây chính là của em, chỉ cần em thích, anh lập tức sang tên cho em.
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, tiếp tục cười: “Em làm anh sợ rồi hả? Em chỉ nói vậy thôi, ở đâu em cũng thích cả, chỉ cần có thể ở cùng anh. Sau này nhà chúng ta cũng không cần quá lớn, đủ ở là được, giản dị. Em chỉ cần anh yêu em, luôn yêu em... chỉ yêu em... chỉ yêu mình em.”
Hà An nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, không nhịn được vươn tay ra xoa xoa mái tóc cô. “Rối hết cả rồi.”
“Ngày mai có muốn đi chơi với bọn anh không?” Tay Hà An để trên đầu xe, không muốn xa cô sớm như vậy.
“Thôi, vốn em đã về muộn, em giúp ba hai hôm.” Cô vừa nói vừa giúp Hà An sửa sang quần áo: “Anh vào đi, đừng để người ta chờ cửa lâu.”
Hà An đứng bất động nhìn cô không nói.
Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu, khó hiểu chớp mắt: “Sao vậy? Anh không khỏe à?” “Bánh bao nhân thịt vẫn chưa tiêu hóa hết?” Hà An lắc lắc đầu, anh không muốn cho cô về, cho dù cô không làm gì cả hoặc nói không ngừng, chỉ cần có cô ở bên cạnh là được. Hạ Diệu Diệu cười, cúi đầu nhìn đôi mắt dưới tóc mái của anh cười xấu xa: “Nhớ em rồi phải không?” Hà An cầm lấy tay cô, anh vẫn không nói gì. Hạ Diệu Diệu cười không ngừng, nhẹ nhàng nhéo lên cánh tay anh một cái: “Em thấy anh chắc là muốn ba em đánh gãy chân anh đây mà, mau vào đi, đừng để người ta đợi cửa.”
“Được rồi, còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, đừng gây chuyện nữa.”
“Ngoan, bỏ tay em ra, em cũng rất nhớ anh.”
“Thật sự không còn sớm nữa, em phải về rồi, nếu không ba em sẽ tức giận. Ba mà tức giận là sẽ không thích anh nữa, nói không chừng còn không cho em lấy anh...” nữa đó.
Hà An đột nhiên ngẩng đầu: “Anh đưa em về.”
Hạ Diệu Diệu trợn mắt, bỏ tay anh ra: “Đường ở đây em quen thuộc hơn anh, anh đưa cái gì mà đưa, tý nữa có khi em lại phải đưa anh về. Đưa đi đưa lại lúc nào mới xong, mau vào đi, bye bye.” Cô nói xong không đợi Hà An kịp kéo xe lại, đã lập tức phóng đi.
Hà An đứng tại chỗ rất lâu nhìn về hướng cô rời đi, sau đó mới sầm mặt đi vào.
“Chào ngài!” “Chào ngài!” Vương Phong Long và Tiền Quân nghe thấy lập tức bỏ máy chơi game xuống đứng dậy: “Ngài... ngài Hà, chào anh...”
Tiền Quân là người ở đây, Vương Phong Long vừa gọi một cái, anh lập tức chạy qua, trải nghiệm chơi game thật hơn, lại còn có bảo vệ từ trên xuống dưới, hưởng đãi ngộ cấp tổng thống từ trong ra ngoài, cho dù nhà anh có giàu có cũng không được như vậy, cực kì xa hoa: “Anh... về... về rồi...”
Hà An dừng bước đứng đó.
Người Vương Phong Long và Tiền Quân đột nhiên cứng ngắc. Hà An chỉ nhàn nhạt nhìn hai người một cái: “Ừm.” Anh cầm lấy áo ngoài đi thẳng lên lầu.
Vương Phong Long và Tiền Quân lập tức thở phào một hơi, anh ta đi rồi...
Hai người ngồi phịch xuống ghế giữa đám vệ sĩ đứng bất động, run run cầm máy chơi game lên, hưởng thụ sự bảo vệ mà đến con ruồi cũng không bay lọt, nhưng đột nhiên lại cảm thấy sống lưng lạnh toát. Quả nhiên bọn họ không chịu được khi gặp anh ở ngoài trường học, cái cảm giác áp lực vô hình kia nháy mắt tăng lên gấp mấy lần. Vương Phong Long nghỉ ngơi một chút rồi mới lặng lẽ lại gần Tiền Quân, nhỏ giọng hỏi: “Boss Hà đi cả ngày không về, anh ấy đi đâu vậy?”
Tiền Quân cũng đề thấp giọng nói: “Sao tôi biết được, nhưng cậu không phát hiện ra à, chỗ này gần nhà ai nhất?”
“Ai?”
Giọng Tiền Quân càng nhỏ hơn: “Lớp... trưởng... Hạ.” Cái này mà cậu cũng biết à? Cậu ngạc nhiên gì chứ? Cậu không thấy sau lưng đều là người của anh ta à, cậu muốn chết à? Bây giờ lớp trưởng Hạ là nhân vật như thế nào, cậu ta dám không tìm hiểu sao.
Đám Cưới Hào Môn
Đánh giá:
Truyện Đám Cưới Hào Môn
Story
Chương 105: Nhìn em
10.0/10 từ 16 lượt.