Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 908: Hứa Thất An: Trong ao cá của ta không có cá bỏ đi (3)
123@-Ta trước khi rời khỏi không phải mới cho ngươi mười lăm lượng sao, năm ngày đã sắp xài hết? Hứa Thất An nhìn nàng một cái, không nói.
Phát hiện hắn im lặng, vương phi bỗng quay đầu đi, liếc hắn một cái, lại xoay mặt, lạnh như băng nói: “Ngươi không cho thì thôi.”
Nàng có chút tủi thân và uất ức.
Hứa Thất An từ trong mảnh vỡ Địa Thư đổ ra năm nén bạc, một thỏi mười lượng, lần lượt bày ở trên bàn, sau đó mang bọn nó bẻ ra như bánh nướng, bóp thành từng hạt.
“Ngươi một nữ nhân, tốt nhất đừng dùng bạc nhà nước cùng nén bạc, bạc vụn là đủ rồi. Như vậy không dễ đưa tới người ngoài để ý. Ta vừa rồi nghĩ là, lần trước cho ngươi nén bạc, chưa cân nhắc đến cái này, ta rất tự trách.
“Đã không có cách nào luôn ở cùng ngươi, nên chú ý cho kỹ những chi tiết này. Đây là sai lầm của ta, về sau sẽ không.”
Hắn giọng điệu thành khẩn, vẻ mặt chân thành.
Vương phi vẫn nhìn ngoài cửa, nhưng thanh âm có chút mềm mại “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ mình không tức giận.
...
Trong nửa ngày sau, Hứa Thất An mang theo vương phi đi dạo phố xá sầm uất, mua son, thêm thóc gạo muối mắm, còn có quần áo đẹp, trước hoàng hôn, dắt con ngựa cái nhỏ đã bỏ mặc nửa ngày rời khỏi.
Hắn chân trước mới vừa đi, thím Trương sau lưng đã tới.
Nhìn túi lớn túi nhỏ trong phòng, thím Trương giật mình nói: “Mộ nương tử, nam nhân nhà cô đi rồi à? Chậc chậc, mua nhiều đồ như vậy, phải mấy chục lạng nhỉ.”
Thím Trương nhìn quét vài lần, phát hiện đều là đồ dùng, vật phẩm nữ nhi gia, kinh ngạc hô liên tục: “Ai u, nam nhân nhà cô đối với cô thật tốt.”
Vương phi liền có một chút đắc ý, lông mày cong cong, nhưng ở trước mặt người ngoài, nàng quyết không bại lộ bản tính, đoan trang dịu dàng nói:
“Nam nhân nhà tôi là hộ viện giữ nhà cho nhà giàu, ngày thường không trở lại, cho dù trở lại, trước khi hoàng hôn cũng phải trở về. Buổi sáng tôi tức hắn bỏ mặc tôi, nói dối với thím, thím Trương đừng trách.”
Nói xong, đưa một bao thịt dê, một hộp son.
Thím Trương vội vàng xua tay: “Tôi một bà già nào cần những thứ này, thịt dê tôi sẽ nhận.”
Nụ cười trên mặt bà già nóng bỏng hơn rất nhiều.
Bà cũng không nghi ngờ lời của Mộ Nam Chi, nếu đổi là một mỹ nhân xinh đẹp, thím Trương có thể sẽ hoài nghi đây là ngoại thất vị đại lão gia nào đó nuôi ở đây.
Nhưng vị Mộ nương tử này dáng người tuy đầy đặn, nhưng khuôn mặt này quả thật hơi tầm thường chút. Dù là đám hư hỏng ngoài phố phường, cũng sẽ không sinh ra suy nghĩ không an phận đối với nữ tử nhan sắc bình thường như vậy.
...
Hứa phủ.
Hứa Thất An mặc trang phục gọn gàng màu đen, dắt con ngựa cái nhỏ về nhà, cái áo gấm kia lúc ở câu lan bị thay thế rồi.
Hắn cũng lười lại đổi vào.
Hứa Thất An cúi đầu ăn cơm: “Kiếm Châu, giúp bạn bè đánh một trận.”
“Thánh nữ Thiên tông còn có Lệ Na bọn họ cũng đi?”
“Vâng.”
Hứa Nhị thúc bắt lấy cơ hội, dạy dỗ cháu: “Đừng đánh đánh giết giết mãi, núi cao còn có núi cao hơn, Kiếm Châu là thánh địa võ đạo Đại Phụng, cao thủ vô số kể.
“Xem bộ dạng này của cháu, nói rõ người bạn đó của cháu chưa gặp phải cường giả, nếu không...”
Hứa Tân Niên nuốt cơm, nói: “Kiếm Châu à, chính là cái châu kia có Võ Lâm minh?”
“Cũng không phải, Kiếm Châu Võ Lâm minh thế lực khổng lồ, quan phủ địa phương cũng phải cúi đầu. Hơn nữa, bọn họ đặc biệt đoàn kết, chọc một kẻ sẽ dẫn ra một đám.”
“Võ Lâm minh minh chủ tên Tào Thanh Dương, đứng hạng ba võ bảng giang hồ, đúng không cha.”
“Đúng vậy, Kiếm Châu chính là cấm địa của giang hồ ác nhân, vừa mới trái ngược với Vân Châu. Tào Thanh Dương kia ở trong chốn giang hồ là một kiêu hùng.”
Thẩm thẩm một người phụ nữ, nghe say sưa, liền hỏi: “Vậy so với Ninh Yến còn lợi hại hơn?”
Đứa cháu xui xẻo ở trong lòng thẩm thẩm, liền giống như thiên hạ đệ nhất cao thủ, nàng ngoài miệng không nói, trong lòng là rất phục.
Nhị thúc trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: “Ninh Yến vẫn là kém xa, luyện thêm năm năm, có lẽ có thể cùng vị minh chủ kia tranh phong. Hơn nữa bọn họ không nể mặt quan phủ.”
Hắn biết cháu là lục phẩm.
Thẩm thẩm vừa nghe, vội vàng nói: “May mà Ninh Yến chưa gặp phải người ta, đang yên đang lành sao lại chạy đi Kiếm Châu đánh nhau.”
Hứa Linh Nguyệt nói chuyện thay đại ca, giọng êm ái: “Cha, đại ca làm việc có chừng mực. Võ Lâm minh lợi hại như vậy, đại ca sẽ không đi trêu chọc.”
Hứa Thất An im lặng không hé răng ăn cơm.
Bữa tối chấm dứt, Hứa Tân Niên buông bát đũa, nói: “Đại ca, tới thư phòng đệ một chuyến.”
Hai huynh đệ sóng vai đi ra khỏi sảnh trước, vào thư phòng.
Hứa Tân Niên đóng cửa, đi thẳng đến bên bàn học, rút ra một xấp giấy thật dày, nói: “Nguyên Cảnh Đế đăng cơ tới năm Nguyên Cảnh thứ 20, toàn bộ ghi chép ăn ở trong hai mươi năm đều ở đây.”
Hứa Thất An nhìn lướt qua, nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: “Đệ đây là lối viết thảo... Không đúng, ngắn ngủn năm ngày, đệ góp nhặt ghi chép sinh hoạt của Nguyên Cảnh Đế hai mươi năm?”
Hứa Nhị lang nghênh đón ánh mắt chấn động của đại ca, nâng cằm, một tư thái rất đắc ý, nhưng cố bình tĩnh, nói:
“Đệ đã tấn thăng thất phẩm, nho gia thất phẩm gọi là Nhân Giả, muốn bước vào phẩm cấp này, nhất định phải lĩnh ngộ nhân nghĩa. Nhân giả, kiêm yêu thiên hạ, là điển phạm đạo đức. Nhân giả, mới có thể dưỡng hạo nhiên chính khí. Cho nên thất phẩm Nhân Giả, là cơ sở của tứ phẩm Quân Tử cảnh.
“Đương nhiên, đệ cách tứ phẩm còn xa, cho nên cái này cũng không phải chuyện gì đáng giá cao hứng, với đệ mà nói, chẳng qua là một bước nhỏ.”
Không đáng cao hứng, vậy đệ còn nói nhiều như vậy... Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, nghĩ nghĩ, hỏi:
“Nhân Giả có chiến lực gì tăng thêm không?”
Sắc mặt Hứa Nhị lang đột nhiên cứng đờ: “Không có, chỉ là để trí nhớ cùng thể phách của đệ mạnh lên.”
Phốc, vậy không phải vẫn là con gà yếu đuối... Hứa Thất An cố nén cười, mang ghi chép sinh hoạt cầm lên, cẩn thận đọc.
Lối viết thảo này thật là... Thảo (cái đệch). Hứa Thất An nhìn một lát, muốn mắng con mẹ nó.
Lối viết thảo cổ đại, tương tự ngôi sao kí tên ở kiếp trước của hắn, không phải để người ta xem. Đương nhiên, người đọc sách là đọc hiểu, bởi vì lối viết thảo có hình thể cố định.
Nhưng Hứa Thất An không phải người đọc sách.
“Đệ đọc cho ta đi.”
“... Được rồi.”
Hai huynh đệ một người nghe, một người đọc, nến đã thay đổi hai cây.
Trong lúc đó, Hứa Nhị lang không ngừng uống trà thấm ướt cổ họng, đi nhà vệ sinh hai lần.
Ghi chép ăn ở của hoàng đế, ghi là một ít lời nói hành động trong hằng ngày cuộc sống, trong quá trình nghị sự.
Hứa Nhị lang cũng chưa ghi lại toàn bộ, một ít đối thoại hằng ngày rõ ràng không có ý nghĩa, hắn tự động giảm đi.
Thẳng đến sau nửa đêm mới đọc hết.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Phát hiện hắn im lặng, vương phi bỗng quay đầu đi, liếc hắn một cái, lại xoay mặt, lạnh như băng nói: “Ngươi không cho thì thôi.”
Nàng có chút tủi thân và uất ức.
Hứa Thất An từ trong mảnh vỡ Địa Thư đổ ra năm nén bạc, một thỏi mười lượng, lần lượt bày ở trên bàn, sau đó mang bọn nó bẻ ra như bánh nướng, bóp thành từng hạt.
“Ngươi một nữ nhân, tốt nhất đừng dùng bạc nhà nước cùng nén bạc, bạc vụn là đủ rồi. Như vậy không dễ đưa tới người ngoài để ý. Ta vừa rồi nghĩ là, lần trước cho ngươi nén bạc, chưa cân nhắc đến cái này, ta rất tự trách.
“Đã không có cách nào luôn ở cùng ngươi, nên chú ý cho kỹ những chi tiết này. Đây là sai lầm của ta, về sau sẽ không.”
Hắn giọng điệu thành khẩn, vẻ mặt chân thành.
Vương phi vẫn nhìn ngoài cửa, nhưng thanh âm có chút mềm mại “Ừm” một tiếng, tỏ vẻ mình không tức giận.
...
Trong nửa ngày sau, Hứa Thất An mang theo vương phi đi dạo phố xá sầm uất, mua son, thêm thóc gạo muối mắm, còn có quần áo đẹp, trước hoàng hôn, dắt con ngựa cái nhỏ đã bỏ mặc nửa ngày rời khỏi.
Hắn chân trước mới vừa đi, thím Trương sau lưng đã tới.
Nhìn túi lớn túi nhỏ trong phòng, thím Trương giật mình nói: “Mộ nương tử, nam nhân nhà cô đi rồi à? Chậc chậc, mua nhiều đồ như vậy, phải mấy chục lạng nhỉ.”
Thím Trương nhìn quét vài lần, phát hiện đều là đồ dùng, vật phẩm nữ nhi gia, kinh ngạc hô liên tục: “Ai u, nam nhân nhà cô đối với cô thật tốt.”
Vương phi liền có một chút đắc ý, lông mày cong cong, nhưng ở trước mặt người ngoài, nàng quyết không bại lộ bản tính, đoan trang dịu dàng nói:
“Nam nhân nhà tôi là hộ viện giữ nhà cho nhà giàu, ngày thường không trở lại, cho dù trở lại, trước khi hoàng hôn cũng phải trở về. Buổi sáng tôi tức hắn bỏ mặc tôi, nói dối với thím, thím Trương đừng trách.”
Nói xong, đưa một bao thịt dê, một hộp son.
Thím Trương vội vàng xua tay: “Tôi một bà già nào cần những thứ này, thịt dê tôi sẽ nhận.”
Nụ cười trên mặt bà già nóng bỏng hơn rất nhiều.
Bà cũng không nghi ngờ lời của Mộ Nam Chi, nếu đổi là một mỹ nhân xinh đẹp, thím Trương có thể sẽ hoài nghi đây là ngoại thất vị đại lão gia nào đó nuôi ở đây.
Nhưng vị Mộ nương tử này dáng người tuy đầy đặn, nhưng khuôn mặt này quả thật hơi tầm thường chút. Dù là đám hư hỏng ngoài phố phường, cũng sẽ không sinh ra suy nghĩ không an phận đối với nữ tử nhan sắc bình thường như vậy.
...
Hứa phủ.
Hứa Thất An mặc trang phục gọn gàng màu đen, dắt con ngựa cái nhỏ về nhà, cái áo gấm kia lúc ở câu lan bị thay thế rồi.
Hắn cũng lười lại đổi vào.
Hứa Thất An cúi đầu ăn cơm: “Kiếm Châu, giúp bạn bè đánh một trận.”
“Thánh nữ Thiên tông còn có Lệ Na bọn họ cũng đi?”
“Vâng.”
Hứa Nhị thúc bắt lấy cơ hội, dạy dỗ cháu: “Đừng đánh đánh giết giết mãi, núi cao còn có núi cao hơn, Kiếm Châu là thánh địa võ đạo Đại Phụng, cao thủ vô số kể.
“Xem bộ dạng này của cháu, nói rõ người bạn đó của cháu chưa gặp phải cường giả, nếu không...”
Hứa Tân Niên nuốt cơm, nói: “Kiếm Châu à, chính là cái châu kia có Võ Lâm minh?”
“Cũng không phải, Kiếm Châu Võ Lâm minh thế lực khổng lồ, quan phủ địa phương cũng phải cúi đầu. Hơn nữa, bọn họ đặc biệt đoàn kết, chọc một kẻ sẽ dẫn ra một đám.”
“Võ Lâm minh minh chủ tên Tào Thanh Dương, đứng hạng ba võ bảng giang hồ, đúng không cha.”
“Đúng vậy, Kiếm Châu chính là cấm địa của giang hồ ác nhân, vừa mới trái ngược với Vân Châu. Tào Thanh Dương kia ở trong chốn giang hồ là một kiêu hùng.”
Thẩm thẩm một người phụ nữ, nghe say sưa, liền hỏi: “Vậy so với Ninh Yến còn lợi hại hơn?”
Đứa cháu xui xẻo ở trong lòng thẩm thẩm, liền giống như thiên hạ đệ nhất cao thủ, nàng ngoài miệng không nói, trong lòng là rất phục.
Nhị thúc trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: “Ninh Yến vẫn là kém xa, luyện thêm năm năm, có lẽ có thể cùng vị minh chủ kia tranh phong. Hơn nữa bọn họ không nể mặt quan phủ.”
Hắn biết cháu là lục phẩm.
Thẩm thẩm vừa nghe, vội vàng nói: “May mà Ninh Yến chưa gặp phải người ta, đang yên đang lành sao lại chạy đi Kiếm Châu đánh nhau.”
Hứa Linh Nguyệt nói chuyện thay đại ca, giọng êm ái: “Cha, đại ca làm việc có chừng mực. Võ Lâm minh lợi hại như vậy, đại ca sẽ không đi trêu chọc.”
Hứa Thất An im lặng không hé răng ăn cơm.
Bữa tối chấm dứt, Hứa Tân Niên buông bát đũa, nói: “Đại ca, tới thư phòng đệ một chuyến.”
Hai huynh đệ sóng vai đi ra khỏi sảnh trước, vào thư phòng.
Hứa Tân Niên đóng cửa, đi thẳng đến bên bàn học, rút ra một xấp giấy thật dày, nói: “Nguyên Cảnh Đế đăng cơ tới năm Nguyên Cảnh thứ 20, toàn bộ ghi chép ăn ở trong hai mươi năm đều ở đây.”
Hứa Thất An nhìn lướt qua, nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: “Đệ đây là lối viết thảo... Không đúng, ngắn ngủn năm ngày, đệ góp nhặt ghi chép sinh hoạt của Nguyên Cảnh Đế hai mươi năm?”
Hứa Nhị lang nghênh đón ánh mắt chấn động của đại ca, nâng cằm, một tư thái rất đắc ý, nhưng cố bình tĩnh, nói:
“Đệ đã tấn thăng thất phẩm, nho gia thất phẩm gọi là Nhân Giả, muốn bước vào phẩm cấp này, nhất định phải lĩnh ngộ nhân nghĩa. Nhân giả, kiêm yêu thiên hạ, là điển phạm đạo đức. Nhân giả, mới có thể dưỡng hạo nhiên chính khí. Cho nên thất phẩm Nhân Giả, là cơ sở của tứ phẩm Quân Tử cảnh.
“Đương nhiên, đệ cách tứ phẩm còn xa, cho nên cái này cũng không phải chuyện gì đáng giá cao hứng, với đệ mà nói, chẳng qua là một bước nhỏ.”
Không đáng cao hứng, vậy đệ còn nói nhiều như vậy... Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, nghĩ nghĩ, hỏi:
“Nhân Giả có chiến lực gì tăng thêm không?”
Sắc mặt Hứa Nhị lang đột nhiên cứng đờ: “Không có, chỉ là để trí nhớ cùng thể phách của đệ mạnh lên.”
Phốc, vậy không phải vẫn là con gà yếu đuối... Hứa Thất An cố nén cười, mang ghi chép sinh hoạt cầm lên, cẩn thận đọc.
Lối viết thảo này thật là... Thảo (cái đệch). Hứa Thất An nhìn một lát, muốn mắng con mẹ nó.
Lối viết thảo cổ đại, tương tự ngôi sao kí tên ở kiếp trước của hắn, không phải để người ta xem. Đương nhiên, người đọc sách là đọc hiểu, bởi vì lối viết thảo có hình thể cố định.
Nhưng Hứa Thất An không phải người đọc sách.
“Đệ đọc cho ta đi.”
“... Được rồi.”
Hai huynh đệ một người nghe, một người đọc, nến đã thay đổi hai cây.
Trong lúc đó, Hứa Nhị lang không ngừng uống trà thấm ướt cổ họng, đi nhà vệ sinh hai lần.
Ghi chép ăn ở của hoàng đế, ghi là một ít lời nói hành động trong hằng ngày cuộc sống, trong quá trình nghị sự.
Hứa Nhị lang cũng chưa ghi lại toàn bộ, một ít đối thoại hằng ngày rõ ràng không có ý nghĩa, hắn tự động giảm đi.
Thẳng đến sau nửa đêm mới đọc hết.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 908: Hứa Thất An: Trong ao cá của ta không có cá bỏ đi (3)
10.0/10 từ 22 lượt.