Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 907: Hứa Thất An: Trong ao cá của ta không có cá bỏ đi (2)
121@-Trong lòng thì đang nghĩ, nếu là mua hạt giống, vậy thì có thể hợp lý giải thích. Trong thời gian năm ngày, mang hạt giống bồi dưỡng thành cảnh tượng hoa tươi đầy sân, đây là năng lực của Hoa Thần? Nếu mang nữ nhân này ném đến sa mạc, đó là tạo phúc cả thế giới đó.
Theo lối suy nghĩ này, hắn nghĩ tới một đoạn củ sen nhỏ kia, nếu để vương phi đến bồi dưỡng củ sen, có thể khiến nó khởi tử hồi sinh hay không?
Kim Liên đạo trưởng nói thiên tài địa bảo không thể bồi dưỡng đơn độc, nhưng nếu người bồi dưỡng là Hoa Thần thì sao?
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An có chút kích động, nhưng giữ được tâm tính rất tốt.
Thấy bộ dáng thiếu hứng thú của hắn, vương phi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
“Vừa rồi thím Trương là thế nào?” Hứa Thất An vừa đi vào trong phòng, vừa hỏi.
Hắn theo mùi thơm vào phòng, đi đến bên bếp, mở vung, trong nồi nấu lạc nước muối, còn thả một ít hương liệu.
“Ở phụ cận, mấy ngày trước bà ấy ở ngoài nhà chúng ta... Nhà ta bị vấp ngã, nhìn đáng thương, liền giúp một phen. Từ đó về sau, liền thường xuyên tới giúp ta, lạc cũng là bà ấy đưa tới.”
Vương phi ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ, bát con đặt ở trên đùi, nói:
“Con trai bà ấy là buôn bán dược liệu, nghe nói ở nội ngoại thành có mấy cửa hàng. Bởi vì con dâu không thích bà ấy, con trai bà ấy liền ở phụ cận mua tiểu viện an trí mẹ già. Bà ấy gặp ai cũng nói con trai mình hiếu thuận bao nhiêu, mua tòa nhà cho bà ấy.”
Hứa Thất An dựa vào bên bếp, ăn lạc nước muối, mang vỏ lạc chọi mu bàn chân nàng, hầm hừ: “Vừa rồi lại là chuyện gì.”
Vương phi rụt chân, trợn mắt nhìn, cười lạnh nói: “Ta nói chồng ta đã chết, một tên lưu manh cách vách thèm thuồng sắc đẹp của ta, năm lần bảy lượt muốn động tay chân, chiếm tiện nghi ta.
“Ta liền bán nhà, dọn đến nơi đây. Không ngờ hắn có tìm tới tận cửa, còn nói muốn cách hai ngày tới đây ở một lần.”
Hứa Thất An khinh thường nói: “Thèm thuồng sắc đẹp của ngươi? Vương phi à, ngài soi gương rồi nói tiếp.”
Vương phi cả giận: “Không cho ngươi ăn lạc của ta.”
“Cứ ăn.”
“Không cho ăn.”
“Cứ ăn.”
Cả buổi sáng, Hứa Thất An vượt qua ở trong tiểu viện của vương phi, ngồi ở trong sân thay nàng bện giỏ trúc, tu bổ thùng gỗ, làm cái cuốc nhỏ, chẻ củi... Còn ở trong sân xây cho nàng một cái bếp nhỏ nấu nước.
Lúc hắn làm việc, vương phi ngồi ở ghế trúc nhìn, có chút thất thần.
Chờ thời gian xáp xỉ rồi, nàng yên lặng đứng dậy vào nhà bếp, làm lấy lệ mấy món ăn.
“Ngon không?”
Trên bàn cơm, nàng tay chống cằm, chớp mắt nhìn Hứa Thất An.
Thực con mẹ nó khó ăn... Hứa Thất An dối trá nói: “Tay nghề làm bếp có tiến bộ.”
Vương phi nhất thời cười lên, mắt như là trăng non, hừ hừ nói: “Vậy ngươi ăn hết.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta không đói, ăn lạc no rồi.”
Hứa Thất An gật gật đầu, vùi đầu ăn cơm, không bao lâu, liền mang đồ ăn nàng làm ăn không còn một mảnh, chỉ thiếu liếm khay, vương phi sững sờ nhìn hắn, có chút bất ngờ.
Tay nghề làm bếp chính nàng vẫn rất rõ, dù sao đầu lưỡi không biết gạt người.
“Cuộc sống chính là như vậy, cơm rau dưa mới là chân thực.”
Hứa Thất An khi nói chuyện, liếc qua vương phi ngạo kiều, nàng tựa như có chút cảm động, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều, nhưng lại che giấu đi rất tốt.
Thấy thế, thò tay vào trong lòng, gõ nhẹ mặt gương, dốc ra một đoạn nhỏ củ sen.
“Ta lần này, đi Kiếm Châu, không phải cố ý nuốt lời không chơi với ngươi.” Hứa Thất An thành khẩn giải thích.
“Ai cần ngươi chơi cùng.” Vương phi bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác.
“Cũng không phải đi uổng một chuyến, tìm được thứ thú vị.” Hứa Thất An mang củ sen đặt lên bàn, nói: “Là một tiền bối tặng cho ta. Nghe nói là bảo bối, nhưng đã héo rũ.”
Củ sen màu sắc ảm đạm, mặt ngoài xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, chỉnh thể hiện ra héo rút.
“Đây là cái gì?” Sức chú ý của vương phi bị hấp dẫn.
“Không quá rõ, dù sao nói là bảo bối.” Hứa Thất An cảm khái một tiếng:
“Thứ này đối với ta còn rất quan trọng, nhưng tựa như không nuôi sống được. Nhưng cho dù héo rũ, cũng là một loại thuốc, cuối cùng không phải đi một chuyến tay không.”
Mộ Nam Chi đối với thân phận của mình rất mẫn cảm, Hứa Thất An cũng không muốn cho nàng biết mình đã nhìn thấu chân thân nàng, miễn cho khiến nàng khủng hoảng không cần thiết.
Vương phi nghĩ nghĩ, cầm lấy củ sen, chùi ở trên tay áo, sau đó lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cắn một phát.
Hứa Thất An bất ngờ không kịp đề phòng, không kịp ngăn cản.
Vương phi ăn mấy miếng, nuốt vào, rất vui vẻ bình luận: “Còn rất ngọt ngào. Ừm, nó còn sống, nuôi một thời gian là ổn.”
“!!!”
Trong lòng Hứa Thất An chấn động, vui sướng thật lớn nuốt chửng hắn, không ngờ tùy ý thử một cái, có thể nhận được câu trả lời như vậy.
Nếu đoạn củ sen nhỏ này có thể bồi dưỡng thành công, trên đời liền có gốc Cửu Sắc Liên Hoa thứ hai, nó có thể tự mình sinh trưởng, kết đài sen...
Hạt sen thần dị Hứa Thất An là từng kiến thức, mà từ nay về sau, qua mỗi sáu mươi năm, hắn có thể đạt được hai mươi tư hạt sen.
Cái này, cái này...
Mặt khác, củ sen nếu có thể trưởng thành lên, điều kiện phá quan của lão tổ tông Võ Lâm minh liền thỏa mãn. Lão nếu có thể mượn củ sen tấn thăng nhị phẩm, vậy thiếu mình một cái nhân tình cực lớn.
Tương lai ngả bài với thuật sĩ thần bí, lão tổ tông Võ Lâm minh sẽ trở thành một trong những con bài chưa lật lớn nhất của mình.
Lòng Hứa Thất An lặng lẽ nóng rực lên, cực lực kiềm chế tâm tình kích động, bình tĩnh nói: “Vậy ngươi có thể thử xem, ừm, nếu không nuôi sống được, nhớ mang nó trả lại cho ta. Ta có tác dụng khác.”
Nếu không nuôi sống được, ta liền đi hướng phía quốc sư báo cáo kết quả công tác.
Vương phi gật gật đầu.
Đợi chút, quốc sư vì sao bảo ta đi đòi đoạn củ sen này? Nàng là đạo thủ Nhân tông, nên biết Cửu Sắc Liên Ngẫu khó có thể bồi dưỡng, cho nên mục đích rất có thể là luyện thuốc.
Nhưng nếu luyện thuốc, vì sao phải cố ý dặn dò do ta đi đòi? Là thuận miệng nói, hay là có mục đích khác?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nhìn vương phi.
Không nên, Lạc Ngọc Hành không có khả năng biết nàng bị ta nuôi trộm. Ặc, ta cùng quốc sư cũng không quen, đối với nàng không quá hiểu biết, không thể định luận qua loa.
Vốn tưởng vương phi là vật biểu tượng, chỉ cần xinh đẹp là tốt rồi, không ngờ cho ta niềm vui bất ngờ lớn như thế, mỗi một con cá trong ao cá của ta đều có tác dụng... Hứa Thất An cảm khái từ đáy lòng.
Lúc này, vương phi do dự một phen, có chút ngập ngừng nói: “Ta, ta xài hết bạc rồi...”
Nói tới đây, tựa như không quen hỏi nam nhân đưa tay đòi tiền, như vậy sẽ tỏ ra nàng là tiểu thiếp người ta nuôi bên ngoài, vì thế quay mặt đi, yếu ớt như muỗi kêu nói:
“Có thể, có thể cho một chút nữa không.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Theo lối suy nghĩ này, hắn nghĩ tới một đoạn củ sen nhỏ kia, nếu để vương phi đến bồi dưỡng củ sen, có thể khiến nó khởi tử hồi sinh hay không?
Kim Liên đạo trưởng nói thiên tài địa bảo không thể bồi dưỡng đơn độc, nhưng nếu người bồi dưỡng là Hoa Thần thì sao?
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An có chút kích động, nhưng giữ được tâm tính rất tốt.
Thấy bộ dáng thiếu hứng thú của hắn, vương phi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
“Vừa rồi thím Trương là thế nào?” Hứa Thất An vừa đi vào trong phòng, vừa hỏi.
Hắn theo mùi thơm vào phòng, đi đến bên bếp, mở vung, trong nồi nấu lạc nước muối, còn thả một ít hương liệu.
“Ở phụ cận, mấy ngày trước bà ấy ở ngoài nhà chúng ta... Nhà ta bị vấp ngã, nhìn đáng thương, liền giúp một phen. Từ đó về sau, liền thường xuyên tới giúp ta, lạc cũng là bà ấy đưa tới.”
Vương phi ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ, bát con đặt ở trên đùi, nói:
“Con trai bà ấy là buôn bán dược liệu, nghe nói ở nội ngoại thành có mấy cửa hàng. Bởi vì con dâu không thích bà ấy, con trai bà ấy liền ở phụ cận mua tiểu viện an trí mẹ già. Bà ấy gặp ai cũng nói con trai mình hiếu thuận bao nhiêu, mua tòa nhà cho bà ấy.”
Hứa Thất An dựa vào bên bếp, ăn lạc nước muối, mang vỏ lạc chọi mu bàn chân nàng, hầm hừ: “Vừa rồi lại là chuyện gì.”
Vương phi rụt chân, trợn mắt nhìn, cười lạnh nói: “Ta nói chồng ta đã chết, một tên lưu manh cách vách thèm thuồng sắc đẹp của ta, năm lần bảy lượt muốn động tay chân, chiếm tiện nghi ta.
“Ta liền bán nhà, dọn đến nơi đây. Không ngờ hắn có tìm tới tận cửa, còn nói muốn cách hai ngày tới đây ở một lần.”
Hứa Thất An khinh thường nói: “Thèm thuồng sắc đẹp của ngươi? Vương phi à, ngài soi gương rồi nói tiếp.”
Vương phi cả giận: “Không cho ngươi ăn lạc của ta.”
“Cứ ăn.”
“Không cho ăn.”
“Cứ ăn.”
Cả buổi sáng, Hứa Thất An vượt qua ở trong tiểu viện của vương phi, ngồi ở trong sân thay nàng bện giỏ trúc, tu bổ thùng gỗ, làm cái cuốc nhỏ, chẻ củi... Còn ở trong sân xây cho nàng một cái bếp nhỏ nấu nước.
Lúc hắn làm việc, vương phi ngồi ở ghế trúc nhìn, có chút thất thần.
Chờ thời gian xáp xỉ rồi, nàng yên lặng đứng dậy vào nhà bếp, làm lấy lệ mấy món ăn.
“Ngon không?”
Trên bàn cơm, nàng tay chống cằm, chớp mắt nhìn Hứa Thất An.
Thực con mẹ nó khó ăn... Hứa Thất An dối trá nói: “Tay nghề làm bếp có tiến bộ.”
Vương phi nhất thời cười lên, mắt như là trăng non, hừ hừ nói: “Vậy ngươi ăn hết.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta không đói, ăn lạc no rồi.”
Hứa Thất An gật gật đầu, vùi đầu ăn cơm, không bao lâu, liền mang đồ ăn nàng làm ăn không còn một mảnh, chỉ thiếu liếm khay, vương phi sững sờ nhìn hắn, có chút bất ngờ.
Tay nghề làm bếp chính nàng vẫn rất rõ, dù sao đầu lưỡi không biết gạt người.
“Cuộc sống chính là như vậy, cơm rau dưa mới là chân thực.”
Hứa Thất An khi nói chuyện, liếc qua vương phi ngạo kiều, nàng tựa như có chút cảm động, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều, nhưng lại che giấu đi rất tốt.
Thấy thế, thò tay vào trong lòng, gõ nhẹ mặt gương, dốc ra một đoạn nhỏ củ sen.
“Ta lần này, đi Kiếm Châu, không phải cố ý nuốt lời không chơi với ngươi.” Hứa Thất An thành khẩn giải thích.
“Ai cần ngươi chơi cùng.” Vương phi bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác.
“Cũng không phải đi uổng một chuyến, tìm được thứ thú vị.” Hứa Thất An mang củ sen đặt lên bàn, nói: “Là một tiền bối tặng cho ta. Nghe nói là bảo bối, nhưng đã héo rũ.”
Củ sen màu sắc ảm đạm, mặt ngoài xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, chỉnh thể hiện ra héo rút.
“Đây là cái gì?” Sức chú ý của vương phi bị hấp dẫn.
“Không quá rõ, dù sao nói là bảo bối.” Hứa Thất An cảm khái một tiếng:
“Thứ này đối với ta còn rất quan trọng, nhưng tựa như không nuôi sống được. Nhưng cho dù héo rũ, cũng là một loại thuốc, cuối cùng không phải đi một chuyến tay không.”
Mộ Nam Chi đối với thân phận của mình rất mẫn cảm, Hứa Thất An cũng không muốn cho nàng biết mình đã nhìn thấu chân thân nàng, miễn cho khiến nàng khủng hoảng không cần thiết.
Vương phi nghĩ nghĩ, cầm lấy củ sen, chùi ở trên tay áo, sau đó lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cắn một phát.
Hứa Thất An bất ngờ không kịp đề phòng, không kịp ngăn cản.
Vương phi ăn mấy miếng, nuốt vào, rất vui vẻ bình luận: “Còn rất ngọt ngào. Ừm, nó còn sống, nuôi một thời gian là ổn.”
“!!!”
Trong lòng Hứa Thất An chấn động, vui sướng thật lớn nuốt chửng hắn, không ngờ tùy ý thử một cái, có thể nhận được câu trả lời như vậy.
Nếu đoạn củ sen nhỏ này có thể bồi dưỡng thành công, trên đời liền có gốc Cửu Sắc Liên Hoa thứ hai, nó có thể tự mình sinh trưởng, kết đài sen...
Hạt sen thần dị Hứa Thất An là từng kiến thức, mà từ nay về sau, qua mỗi sáu mươi năm, hắn có thể đạt được hai mươi tư hạt sen.
Cái này, cái này...
Mặt khác, củ sen nếu có thể trưởng thành lên, điều kiện phá quan của lão tổ tông Võ Lâm minh liền thỏa mãn. Lão nếu có thể mượn củ sen tấn thăng nhị phẩm, vậy thiếu mình một cái nhân tình cực lớn.
Tương lai ngả bài với thuật sĩ thần bí, lão tổ tông Võ Lâm minh sẽ trở thành một trong những con bài chưa lật lớn nhất của mình.
Lòng Hứa Thất An lặng lẽ nóng rực lên, cực lực kiềm chế tâm tình kích động, bình tĩnh nói: “Vậy ngươi có thể thử xem, ừm, nếu không nuôi sống được, nhớ mang nó trả lại cho ta. Ta có tác dụng khác.”
Nếu không nuôi sống được, ta liền đi hướng phía quốc sư báo cáo kết quả công tác.
Vương phi gật gật đầu.
Đợi chút, quốc sư vì sao bảo ta đi đòi đoạn củ sen này? Nàng là đạo thủ Nhân tông, nên biết Cửu Sắc Liên Ngẫu khó có thể bồi dưỡng, cho nên mục đích rất có thể là luyện thuốc.
Nhưng nếu luyện thuốc, vì sao phải cố ý dặn dò do ta đi đòi? Là thuận miệng nói, hay là có mục đích khác?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nhìn vương phi.
Không nên, Lạc Ngọc Hành không có khả năng biết nàng bị ta nuôi trộm. Ặc, ta cùng quốc sư cũng không quen, đối với nàng không quá hiểu biết, không thể định luận qua loa.
Vốn tưởng vương phi là vật biểu tượng, chỉ cần xinh đẹp là tốt rồi, không ngờ cho ta niềm vui bất ngờ lớn như thế, mỗi một con cá trong ao cá của ta đều có tác dụng... Hứa Thất An cảm khái từ đáy lòng.
Lúc này, vương phi do dự một phen, có chút ngập ngừng nói: “Ta, ta xài hết bạc rồi...”
Nói tới đây, tựa như không quen hỏi nam nhân đưa tay đòi tiền, như vậy sẽ tỏ ra nàng là tiểu thiếp người ta nuôi bên ngoài, vì thế quay mặt đi, yếu ớt như muỗi kêu nói:
“Có thể, có thể cho một chút nữa không.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 907: Hứa Thất An: Trong ao cá của ta không có cá bỏ đi (2)
10.0/10 từ 22 lượt.