Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 776: Nhân vô đạo, thiên phạt chi (3)
103@-Trên tường thành, trong thành, nhân sĩ giang hồ còn sống, man tử, binh sĩ biên cảnh phía bắc, Yêu tộc đang chiến đấu quấn chân, trong cùng thời điểm cảm nhận được lực lượng tà ác, cường đại này.
Cái này làm bọn họ suýt nữa cầm không được binh khí, trong lòng dâng lên ý nghĩ chạy trốn.
“Trấn Bắc vương, ngươi đáng chết!”
Không trung, Hứa Thất An lửa đen lượn lờ, như thần như ma, thanh âm cuồn cuộn như sấm, giống như thiên thần tuyên bố mệnh lệnh.
“Trấn Bắc vương, ngươi vì tấn thăng nhị phẩm, ham muốn một người, giết chóc ba mươi tám vạn dân chúng thành Sở Châu, từng mạng người đang bởi ngươi mà chết.”
“Dân chúng biên cảnh phía Bắc kính ngươi yêu ngươi, tôn thờ ngươi, cho rằng là ngươi thủ hộ biên quan, để dân chúng miễn gặp gót sắt man tộc. Nhưng ngươi là đối đãi bọn họ như thế nào?”
“Ngươi cấu kết Vu thần giáo, làm bọn họ biến thành cái xác không hồn, lấy bí pháp Vu thần giáo tẩy luyện tinh huyết, tốn một tháng thời gian, hành vi độc ác cỡ này, tội ác tày trời.”
“Trấn Bắc vương, ngươi có xứng với dân chúng Đại Phụng kính yêu ngươi không, có xứng với khai quốc đại đế gây dựng sự nghiệp gian nan không, có xứng với anh linh tổ tiên quá khứ, xứng với ba mươi vạn oan hồn kia không.
“Ngươi tên súc sinh này.”
Từng tiếng quát hỏi, vang tận mây xanh.
Hứa Thất An khi nói những lời này, trong đầu hiện lên từng người dân bị tên bắn thủng, hiện lên bọn họ khóc lóc cầu xin tha thứ, lại bị đao nhọn đâm thủng trái tim.
Hiện lên thư sinh nhiệt huyết lớn tiếng quát hỏi, sau khi bị tàn nhẫn sát hại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đồ tể.
Ánh mắt đó, tuyệt vọng lại bi phẫn.
Hiện lên ánh mắt tuyệt vọng thống khổ của người mẹ trẻ tuổi khi mang đứa con bảo vệ trước người, lại không cách nào bảo vệ nó, tính cả đứa nhỏ và chính mình cùng nhau bị đâm xuyên.
Hiện lên khuôn mặt khóc lóc đau đớn của con trai thứ Trịnh Bố chính sứ, hiện lên bộ dáng gào khóc của Trịnh Hưng Hoài.
Từng oan hồn đang gào rống, đang rít gào, đang khóc than.
Tam quan (thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) của Hứa Thất An ở trong oan hồn kêu rên lung lay sắp đổ, hôm nay không giết Trấn Bắc vương, lòng khó mà yên được.
...
Mấy vạn sĩ tốt biên cảnh phía Bắc xôn xao hẳn lên, hoài nghi mình nghe lầm.
“Hắn nói Trấn Bắc vương giết cả thành? Hắn nói dân chúng thành Sở Châu là Trấn Bắc vương cấu kết Vu thần giáo làm?”
Tiếng nghị luận vang lên, quanh quẩn ở giữa binh sĩ.
Có người chửi ầm lên, có người mờ mịt khó hiểu, có người kích động thay Trấn Bắc vương giải thích, không thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Chịu giới hạn bởi thân phận cùng kiến thức, binh sĩ tầng dưới chót căn bản không biết mưu tính của Trấn Bắc vương, càng không biết bí mật luyện chế Huyết Đan. Cho dù vừa rồi tận mắt thấy hiện tượng quỷ dị trong thành, nhưng bọn họ căn bản không có kiến thức đi hiểu được một màn trước mắt.
Binh lính ngày đó giết cả thành, vốn chính là thi binh dưới trướng cao phẩm vu sư.
Vu thần giáo có thể thao túng thi thể và hồn phách, có thể kích phát khí huyết, tự nhiên cũng nắm giữ thủ đoạn tẩy luyện tinh huyết. Nhưng điều kiện tiên quyết là, những người đó phải đã tử vong, người sống là không thể bị vu sư khống chế.
Lấy phương pháp khống chế xác chết tẩy luyện tinh huyết đã kín đáo lại an toàn, lúc này mới chưa bị man tộc cùng Yêu tộc phát hiện, cho dù thuật sĩ, cũng bị che trời qua biển.
Bởi vì vu sư vốn là có năng lực quấy nhiễu thiên cơ cùng khí số.
Bao gồm những người dân đã chết đi, hồn phách bị nhốt ở trong cơ thể, thẳng đến lúc Huyết Đan luyện thành, mới biết được mình đã chết.
Sĩ tốt tầng dưới chót, sao có thể lý giải huyền ảo trong đó.
Trừ các sĩ tốt này, nhân sĩ giang hồ còn sống, nghe từng tiếng quát hỏi, ngây ra như phỗng.
Sau đó dâng lên nghi ngờ mãnh liệt, cho rằng cường giả dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời kia là đang phỉ báng Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương phòng thủ biên quan mười mấy năm, chống đỡ man tộc, bảo vệ ranh giới, là người võ đạo mạnh nhất Đại Phụng. Công tích của hắn, người trong thiên hạ đều thấy.
Đột nhiên nhảy ra một cao thủ thần bí, chỉ trích Trấn Bắc vương giết cả thành, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng.
“Miệng toàn nói bậy, thật hy vọng Trấn Bắc vương có thể chém hắn.”
“Nếu tình thế không ổn, chúng ta thân là thất phu dân đen, cũng muốn bỏ một phần sức cho Sở Châu, người Sở Châu không sợ chết.”
“Nhưng, người nọ cầm Trấn Quốc Kiếm. Ta nghe nói, có thể được Trấn Quốc Kiếm tán thành, chỉ có người trong hoàng thất, lời hắn nói, sẽ không là thật chứ...”
...
“Mắng hay lắm, mắng ra tiếng lòng của lão phu. Thân vương lại như thế nào, hành động độc ác cỡ này, có gì khác súc sinh đâu.” Lưu Ngự sử kích động tới mức cả người run run, nước bọt bắn tung tóe:
“Người này tất là cao thủ che giấu của hoàng thất Đại Phụng ta, hắn đến thay trời hành đạo, đến thảo phạt Trấn Bắc vương.”
“Thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, nếu như hy sinh dân chúng mới có thể đổi lấy một vị nhị phẩm, vậy Đại Phụng ta xứng đáng mất nước. Trấn Bắc vương hắn sai rồi, hắn hoàn toàn sai.” Đại Lý tự thừa oán giận nói.
Các quan văn không nghĩ tới, thế mà thực có cường giả đứng ra lên án mạnh mẽ Trấn Bắc vương, vạch trần hành vi phạm tội của hắn, cũng tuyên bố muốn chém hắn.
Tuy không làm người tốt rất nhiều năm, nhưng giờ này khắc này, khi cường giả thần bí này lên án mạnh mẽ Trấn Bắc vương, trong lòng bọn họ nổi lên vui sướng “tà không thắng chính”.
“Dân chúng có thể chết bởi chiến loạn, chết vào tay man tộc cùng Yêu tộc, cùng lắm thì giết trở lại là được. Hôm nay hắn diệt một thành của Đại Phụng ta, ngày mai Đại Phụng ta diệt một bộ lạc của hắn. Vốn là địch quốc tử thù, không chết không thôi.”
Trần Bộ đầu siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:
“Nhưng dân chúng không nên chết ở trong tay Trấn Bắc vương, bọn họ lâm thời đều cho rằng Trấn Bắc vương là trụ cột Đại Phụng, là anh hùng thủ hộ bọn họ. Nhưng anh hùng này, lại hướng bọn họ vung đao, cướp lấy tinh huyết của bọn họ, chỉ vì mình có thể tấn thăng nhị phẩm. Đáng buồn làm sao!
“Trấn Bắc vương sao mà hạ thủ được, hắn là tên cẩu tặc, là tên súc sinh máu lạnh vô tình.”
Võ phu đều có tâm huyết, Trần bộ đầu đã hoàn toàn không để ý thân phận thân vương của đối phương, chỉ cảm thấy Trấn Bắc vương chết chưa hết tội.
Về phần sau khi Trấn Bắc vương chết, biên cảnh phía Bắc làm sao bây giờ.
A, một thân vương vì ham muốn riêng, có thể hiến tế một tòa thành trì, hắn không chết, chẳng lẽ phải đợi tương lai tấn thăng nhất phẩm, hiến tế mười tòa thành?
Man tộc tuy có cướp giết phóng hỏa, nhưng giết người ngược lại không nhiều bằng Trấn Bắc vương.
Sau chiến dịch Sơn Hải quan, man tộc nghỉ ngơi lấy lại sức hơn mười năm, sau đó có nhiều lần xâm lược biên quan, cũng chỉ là cướp bóc quy mô nhỏ. Chưa từng xảy ra chiến tranh cỡ lớn.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Cái này làm bọn họ suýt nữa cầm không được binh khí, trong lòng dâng lên ý nghĩ chạy trốn.
“Trấn Bắc vương, ngươi đáng chết!”
Không trung, Hứa Thất An lửa đen lượn lờ, như thần như ma, thanh âm cuồn cuộn như sấm, giống như thiên thần tuyên bố mệnh lệnh.
“Trấn Bắc vương, ngươi vì tấn thăng nhị phẩm, ham muốn một người, giết chóc ba mươi tám vạn dân chúng thành Sở Châu, từng mạng người đang bởi ngươi mà chết.”
“Dân chúng biên cảnh phía Bắc kính ngươi yêu ngươi, tôn thờ ngươi, cho rằng là ngươi thủ hộ biên quan, để dân chúng miễn gặp gót sắt man tộc. Nhưng ngươi là đối đãi bọn họ như thế nào?”
“Ngươi cấu kết Vu thần giáo, làm bọn họ biến thành cái xác không hồn, lấy bí pháp Vu thần giáo tẩy luyện tinh huyết, tốn một tháng thời gian, hành vi độc ác cỡ này, tội ác tày trời.”
“Trấn Bắc vương, ngươi có xứng với dân chúng Đại Phụng kính yêu ngươi không, có xứng với khai quốc đại đế gây dựng sự nghiệp gian nan không, có xứng với anh linh tổ tiên quá khứ, xứng với ba mươi vạn oan hồn kia không.
“Ngươi tên súc sinh này.”
Từng tiếng quát hỏi, vang tận mây xanh.
Hứa Thất An khi nói những lời này, trong đầu hiện lên từng người dân bị tên bắn thủng, hiện lên bọn họ khóc lóc cầu xin tha thứ, lại bị đao nhọn đâm thủng trái tim.
Hiện lên thư sinh nhiệt huyết lớn tiếng quát hỏi, sau khi bị tàn nhẫn sát hại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đồ tể.
Ánh mắt đó, tuyệt vọng lại bi phẫn.
Hiện lên ánh mắt tuyệt vọng thống khổ của người mẹ trẻ tuổi khi mang đứa con bảo vệ trước người, lại không cách nào bảo vệ nó, tính cả đứa nhỏ và chính mình cùng nhau bị đâm xuyên.
Hiện lên khuôn mặt khóc lóc đau đớn của con trai thứ Trịnh Bố chính sứ, hiện lên bộ dáng gào khóc của Trịnh Hưng Hoài.
Từng oan hồn đang gào rống, đang rít gào, đang khóc than.
Tam quan (thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) của Hứa Thất An ở trong oan hồn kêu rên lung lay sắp đổ, hôm nay không giết Trấn Bắc vương, lòng khó mà yên được.
...
Mấy vạn sĩ tốt biên cảnh phía Bắc xôn xao hẳn lên, hoài nghi mình nghe lầm.
“Hắn nói Trấn Bắc vương giết cả thành? Hắn nói dân chúng thành Sở Châu là Trấn Bắc vương cấu kết Vu thần giáo làm?”
Tiếng nghị luận vang lên, quanh quẩn ở giữa binh sĩ.
Có người chửi ầm lên, có người mờ mịt khó hiểu, có người kích động thay Trấn Bắc vương giải thích, không thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Chịu giới hạn bởi thân phận cùng kiến thức, binh sĩ tầng dưới chót căn bản không biết mưu tính của Trấn Bắc vương, càng không biết bí mật luyện chế Huyết Đan. Cho dù vừa rồi tận mắt thấy hiện tượng quỷ dị trong thành, nhưng bọn họ căn bản không có kiến thức đi hiểu được một màn trước mắt.
Binh lính ngày đó giết cả thành, vốn chính là thi binh dưới trướng cao phẩm vu sư.
Vu thần giáo có thể thao túng thi thể và hồn phách, có thể kích phát khí huyết, tự nhiên cũng nắm giữ thủ đoạn tẩy luyện tinh huyết. Nhưng điều kiện tiên quyết là, những người đó phải đã tử vong, người sống là không thể bị vu sư khống chế.
Lấy phương pháp khống chế xác chết tẩy luyện tinh huyết đã kín đáo lại an toàn, lúc này mới chưa bị man tộc cùng Yêu tộc phát hiện, cho dù thuật sĩ, cũng bị che trời qua biển.
Bởi vì vu sư vốn là có năng lực quấy nhiễu thiên cơ cùng khí số.
Bao gồm những người dân đã chết đi, hồn phách bị nhốt ở trong cơ thể, thẳng đến lúc Huyết Đan luyện thành, mới biết được mình đã chết.
Sĩ tốt tầng dưới chót, sao có thể lý giải huyền ảo trong đó.
Trừ các sĩ tốt này, nhân sĩ giang hồ còn sống, nghe từng tiếng quát hỏi, ngây ra như phỗng.
Sau đó dâng lên nghi ngờ mãnh liệt, cho rằng cường giả dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời kia là đang phỉ báng Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương phòng thủ biên quan mười mấy năm, chống đỡ man tộc, bảo vệ ranh giới, là người võ đạo mạnh nhất Đại Phụng. Công tích của hắn, người trong thiên hạ đều thấy.
Đột nhiên nhảy ra một cao thủ thần bí, chỉ trích Trấn Bắc vương giết cả thành, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng.
“Miệng toàn nói bậy, thật hy vọng Trấn Bắc vương có thể chém hắn.”
“Nếu tình thế không ổn, chúng ta thân là thất phu dân đen, cũng muốn bỏ một phần sức cho Sở Châu, người Sở Châu không sợ chết.”
“Nhưng, người nọ cầm Trấn Quốc Kiếm. Ta nghe nói, có thể được Trấn Quốc Kiếm tán thành, chỉ có người trong hoàng thất, lời hắn nói, sẽ không là thật chứ...”
...
“Mắng hay lắm, mắng ra tiếng lòng của lão phu. Thân vương lại như thế nào, hành động độc ác cỡ này, có gì khác súc sinh đâu.” Lưu Ngự sử kích động tới mức cả người run run, nước bọt bắn tung tóe:
“Người này tất là cao thủ che giấu của hoàng thất Đại Phụng ta, hắn đến thay trời hành đạo, đến thảo phạt Trấn Bắc vương.”
“Thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, nếu như hy sinh dân chúng mới có thể đổi lấy một vị nhị phẩm, vậy Đại Phụng ta xứng đáng mất nước. Trấn Bắc vương hắn sai rồi, hắn hoàn toàn sai.” Đại Lý tự thừa oán giận nói.
Các quan văn không nghĩ tới, thế mà thực có cường giả đứng ra lên án mạnh mẽ Trấn Bắc vương, vạch trần hành vi phạm tội của hắn, cũng tuyên bố muốn chém hắn.
Tuy không làm người tốt rất nhiều năm, nhưng giờ này khắc này, khi cường giả thần bí này lên án mạnh mẽ Trấn Bắc vương, trong lòng bọn họ nổi lên vui sướng “tà không thắng chính”.
“Dân chúng có thể chết bởi chiến loạn, chết vào tay man tộc cùng Yêu tộc, cùng lắm thì giết trở lại là được. Hôm nay hắn diệt một thành của Đại Phụng ta, ngày mai Đại Phụng ta diệt một bộ lạc của hắn. Vốn là địch quốc tử thù, không chết không thôi.”
Trần Bộ đầu siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi:
“Nhưng dân chúng không nên chết ở trong tay Trấn Bắc vương, bọn họ lâm thời đều cho rằng Trấn Bắc vương là trụ cột Đại Phụng, là anh hùng thủ hộ bọn họ. Nhưng anh hùng này, lại hướng bọn họ vung đao, cướp lấy tinh huyết của bọn họ, chỉ vì mình có thể tấn thăng nhị phẩm. Đáng buồn làm sao!
“Trấn Bắc vương sao mà hạ thủ được, hắn là tên cẩu tặc, là tên súc sinh máu lạnh vô tình.”
Võ phu đều có tâm huyết, Trần bộ đầu đã hoàn toàn không để ý thân phận thân vương của đối phương, chỉ cảm thấy Trấn Bắc vương chết chưa hết tội.
Về phần sau khi Trấn Bắc vương chết, biên cảnh phía Bắc làm sao bây giờ.
A, một thân vương vì ham muốn riêng, có thể hiến tế một tòa thành trì, hắn không chết, chẳng lẽ phải đợi tương lai tấn thăng nhất phẩm, hiến tế mười tòa thành?
Man tộc tuy có cướp giết phóng hỏa, nhưng giết người ngược lại không nhiều bằng Trấn Bắc vương.
Sau chiến dịch Sơn Hải quan, man tộc nghỉ ngơi lấy lại sức hơn mười năm, sau đó có nhiều lần xâm lược biên quan, cũng chỉ là cướp bóc quy mô nhỏ. Chưa từng xảy ra chiến tranh cỡ lớn.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 776: Nhân vô đạo, thiên phạt chi (3)
10.0/10 từ 22 lượt.