Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 775: Nhân vô đạo, thiên phạt chi (2)
121@-Chiến đấu kịch liệt dừng lại, động tĩnh bên này đưa tới nhân sĩ giang hồ còn sống trong thành, cùng với binh sĩ thủ thành chú ý.
Thành Sở Châu làm chủ thành của một châu, một tháng qua, nhân sĩ giang hồ ùa vào trong đó nhiều đếm không xuể. Tuy trong chiến đấu vừa rồi đã chết một bộ phận rất lớn, nhưng vẫn có bộ phận nhỏ số người sống sót.
Thành Sở Châu diện tích rộng lớn, bọn họ không nhìn thấy hiện trường chiến đấu, nhưng sóng xung kích đáng sợ bỗng nhiên dừng lại, trở về bình tĩnh, đưa tới không ít người sống sót phán đoán.
“Đánh, đánh xong rồi? Ai thắng, là man tộc hay là Trấn Bắc vương?”
“Khẳng định là Trấn Bắc vương, tuyệt đối là Trấn Bắc vương, nếu Trấn Bắc vương thua, tất cả chúng ta không sống được nữa.”
“Đi qua xem chút đi?”
“Ngươi không muốn sống nữa sao, đúng rồi, những người dân này của thành Sở Châu rốt cuộc là chuyện thế nào.”
Kỵ binh Man tộc cùng quân đội Yêu tộc cuốn lấy quân đội Đại Phụng, nhưng tình hình chiến đấu không tính là kịch liệt, bởi vì tường thành đã phá, thủ lĩnh mỗi bên, thân vương ở trong thành triển khai tranh đấu kịch liệt.
Bọn họ đã không cần thiết đánh tới sống chết nữa, càng nhiều là kiềm chế lẫn nhau.
Cho dù là binh sĩ trải trăm trận chiến, hoặc man tử hung ác điên cuồng, cũng yêu quý sinh mệnh, không làm hy sinh vô ích.
Bởi vậy tướng sĩ các bên có thể rút thời gian để quan sát động tĩnh trong thành.
Khuyết Vĩnh Tu đứng ở trên tường thành, có chút bất an nhìn người áo xanh đột ngột xuất hiện, không phân rõ là cách ăn mặc đó của đối phương cực kỳ tương tự với phong cách Ngụy Uyên, khiến hắn kiêng kị theo bản năng.
Hay là vì một vị cường giả cao phẩm chen chân, sẽ mang đến rất nhiều nhân tố không ổn định.
Đại khái hai cái đều có.
“Thành Sở Châu nhất định phải hóa thành phế tích, người may mắn còn sống sót trong thành cũng phải chết, bao gồm sứ đoàn. Từ đó, ta mới có thể che giấu chân tướng giết cả thành trì. Chỉ cần không có chứng cớ, có Trấn Bắc vương bảo vệ ta, cộng thêm ta đường đường tước vị nhất đẳng công tước, con nối dõi của tướng lĩnh khai quốc, cùng với công lao mấy năm nay trấn thủ biên cảnh phương Bắc, cho dù là Ngụy Uyên cùng Vương Trinh Văn, cũng không thể làm gì ta.
“Hy vọng tất cả đều dựa theo kế hoạch đã định, người này rốt cuộc là ai, vì sao có thể cầm lấy Trấn Quốc Kiếm, hoàng thất còn có cao nhân như vậy? Không biết thái độ hắn như thế nào, ừm, hoài vương là thân vương Đại Phụng, hắn tấn thăng nhị phẩm so với cái gì cũng quan trọng hơn. Người này đã có thể cầm được Trấn Quốc Kiếm, nói lên là trận doanh Đại Phụng.
“Nghĩ hẳn cũng sẽ vui vẻ vì Trấn Bắc vương đột phá, ủng hộ.”
Suy nghĩ lóe lên trong đầu Khuyết Vĩnh Tu, không ngừng phân tích lợi hại.
Bên kia, Dương Nghiễn nhảy lên nóc nhà, quan sát chiến trường nơi cực xa.
Lấy thị lực của hắn, cách nhau cực xa, cũng có thể rõ ràng thấy biến hóa ở đây, thấy nam tử áo xanh không biết tên kia, đã cầm chặt Trấn Quốc Kiếm.
Dương Nghiễn nhìn bóng người đó, ánh mắt xuất hiện hoảng hốt rõ ràng.
“Dương Kim la, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chiến đấu dừng lại, ngươi nhìn thấy gì.”
Dưới nóc nhà, Đại Lý tự thừa hò hét.
Hộ vệ, sĩ tốt trong sứ đoàn cảnh giác bốn phương, phòng ngừa có Yêu tộc, man tử, thậm chí binh sĩ của Trấn Bắc vương đánh tới.
Dương Nghiễn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Có một vị cao thủ thần bí xuất hiện, hắn cầm Trấn Quốc Kiếm.”
“Cái gì?”
Hai vị ngự sử, Đại Lý tự thừa cả kinh.
Trấn Quốc Kiếm khi nào xuất hiện ở Sở Châu? Nó không phải luôn luôn trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu trấn áp khí vận sao.
Còn có, cao thủ thần bí cầm Trấn Quốc Kiếm?
Sao có khả năng.
Năm đó Nguyên Cảnh Đế tự mình mang Trấn Quốc Kiếm giao cho Trấn Bắc vương, trừ hắn lúc ấy đã là cường giả chiến lực vô song, còn có một nguyên nhân, không phải người hoàng thất, không thể được Trấn Quốc Kiếm tán đồng.
Trấn Quốc Kiếm là bội kiếm khai quốc hoàng đế Đại Phụng, theo hắn chinh chiến bốn phương, từng chút một ngưng tụ khí vận Đại Phụng.
Thần kiếm là có linh.
“Người, người nọ là ai?” Đại Lý tự thừa run giọng nói.
Dương Nghiễn lắc đầu, thấp giọng nói: “Hắn, khiến ta nhớ tới Ngụy Công năm đó, Ngụy Công lúc chiến dịch Sơn Hải quan.”
Nói xong, hắn lâm vào im lặng, không giải thích bao nhiêu.
“Vị cao thủ thần bí kia, là địch hay bạn?” Lưu Ngự sử hỏi.
“Không biết.” Dương Nghiễn lắc đầu, sau đó bổ sung nói:
“Nhưng đã cầm được Trấn Quốc Kiếm, có lẽ, có lẽ là một trong những chiêu chuẩn bị sẵn của Trấn Bắc vương.”
Ánh mắt Đại Lý tự thừa ảm đạm.
Lưu Ngự sử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên, giết cả thành là đã sớm mưu tính sẵn, vì đẩy Hoài Vương một cái, để hắn tấn thăng nhị phẩm. Vì thế, có thể xuất động Trấn Quốc Kiếm, có thể hy sinh ba mươi tám vạn người dân.
“Ba mươi tám vạn người đó, bọn họ trên có cha mẹ dưới có con cái, là thê tử là trượng phu là con cái là người già, cứ như vậy chết rồi, tất cả chết rồi....
“Sao có thể như thế, sao có thể như thế, bản quan không cam lòng.”
Tận mắt nhìn thấy một màn dân chúng trong thành bị huyết tế, chấn động hơn xa vô số lần so với nhìn thấy công văn.
Hầu như sắp thành tâm ma của Lưu Ngự sử rồi.
...
Trấn Bắc vương nheo nheo mắt, mắt khẽ đảo, cười nói:
“Ngươi tới vừa lúc, đánh vỡ cục diện giằng co của chúng ta, hai tộc yêu man phương Bắc, nhiều lần quấy nhiễu biên quan Đại Phụng ta, đốt giết cướp bóc, trước mắt là cơ hội ngàn năm một thuở. Giết bọn chúng, biên cảnh phía bắc Đại Phụng sẽ vĩnh viễn thái bình.”
Hắn tạm thời mặc kệ đối phương là ai, nhưng đã có thể được Trấn Quốc Kiếm tán thành, thì không có khả năng là người hai tộc yêu man.
Lôi kéo thù hận chút, lấy thù cũ Đại Phụng cùng hai tộc yêu man thuyết phục vị cao thủ thần bí này, liên thủ hắn giết Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu trước.
Về phần chuyện giết cả thành trì, chờ hắn nghĩ cách thu hồi Trấn Quốc Kiếm rồi nói sau.
Nghe được Trấn Bắc vương nói, Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu như đối mặt đại địch, mang đại bộ phận tâm thần chuyển dời đến Hứa Thất An bên này, để phòng hắn cầm Trấn Quốc Kiếm đánh tới.
“Ta là đến giết ngươi!”
Một câu sau đó của nam tử áo xanh, khiến những cao thủ đỉnh phong ở đây sửng sốt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Trấn Bắc vương chậm rãi thu liễm, sắc bén nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nói cái gì.”
Hứa Thất An không quan tâm hắn, chậm rãi bay lên, dừng ở cao hơn, sau đó, mi tâm hắn hiện lên một phù văn đen sì, tựa như ngọn lửa.
Thân thể hắn bắt đầu bành trướng, căng nứt quần áo, làn da lộ ra bên ngoài không phải màu đen sì của phi nhân, tựa như huyền thiết rèn, tràn ngập lực lượng có tính bùng nổ.
Hứa Thất An giờ khắc này, so với đạo thủ Địa tông càng tà ác hơn, cả người bốc lên lửa ma màu đen, như thần như ma.
“Đây, đây... rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Sắc mặt cao phẩm vu sư che kín chấn động.
Cửu Châu từ khi nào xuất hiện một vị võ phu đỉnh phong như vậy?
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thành Sở Châu làm chủ thành của một châu, một tháng qua, nhân sĩ giang hồ ùa vào trong đó nhiều đếm không xuể. Tuy trong chiến đấu vừa rồi đã chết một bộ phận rất lớn, nhưng vẫn có bộ phận nhỏ số người sống sót.
Thành Sở Châu diện tích rộng lớn, bọn họ không nhìn thấy hiện trường chiến đấu, nhưng sóng xung kích đáng sợ bỗng nhiên dừng lại, trở về bình tĩnh, đưa tới không ít người sống sót phán đoán.
“Đánh, đánh xong rồi? Ai thắng, là man tộc hay là Trấn Bắc vương?”
“Khẳng định là Trấn Bắc vương, tuyệt đối là Trấn Bắc vương, nếu Trấn Bắc vương thua, tất cả chúng ta không sống được nữa.”
“Đi qua xem chút đi?”
“Ngươi không muốn sống nữa sao, đúng rồi, những người dân này của thành Sở Châu rốt cuộc là chuyện thế nào.”
Kỵ binh Man tộc cùng quân đội Yêu tộc cuốn lấy quân đội Đại Phụng, nhưng tình hình chiến đấu không tính là kịch liệt, bởi vì tường thành đã phá, thủ lĩnh mỗi bên, thân vương ở trong thành triển khai tranh đấu kịch liệt.
Bọn họ đã không cần thiết đánh tới sống chết nữa, càng nhiều là kiềm chế lẫn nhau.
Cho dù là binh sĩ trải trăm trận chiến, hoặc man tử hung ác điên cuồng, cũng yêu quý sinh mệnh, không làm hy sinh vô ích.
Bởi vậy tướng sĩ các bên có thể rút thời gian để quan sát động tĩnh trong thành.
Khuyết Vĩnh Tu đứng ở trên tường thành, có chút bất an nhìn người áo xanh đột ngột xuất hiện, không phân rõ là cách ăn mặc đó của đối phương cực kỳ tương tự với phong cách Ngụy Uyên, khiến hắn kiêng kị theo bản năng.
Hay là vì một vị cường giả cao phẩm chen chân, sẽ mang đến rất nhiều nhân tố không ổn định.
Đại khái hai cái đều có.
“Thành Sở Châu nhất định phải hóa thành phế tích, người may mắn còn sống sót trong thành cũng phải chết, bao gồm sứ đoàn. Từ đó, ta mới có thể che giấu chân tướng giết cả thành trì. Chỉ cần không có chứng cớ, có Trấn Bắc vương bảo vệ ta, cộng thêm ta đường đường tước vị nhất đẳng công tước, con nối dõi của tướng lĩnh khai quốc, cùng với công lao mấy năm nay trấn thủ biên cảnh phương Bắc, cho dù là Ngụy Uyên cùng Vương Trinh Văn, cũng không thể làm gì ta.
“Hy vọng tất cả đều dựa theo kế hoạch đã định, người này rốt cuộc là ai, vì sao có thể cầm lấy Trấn Quốc Kiếm, hoàng thất còn có cao nhân như vậy? Không biết thái độ hắn như thế nào, ừm, hoài vương là thân vương Đại Phụng, hắn tấn thăng nhị phẩm so với cái gì cũng quan trọng hơn. Người này đã có thể cầm được Trấn Quốc Kiếm, nói lên là trận doanh Đại Phụng.
“Nghĩ hẳn cũng sẽ vui vẻ vì Trấn Bắc vương đột phá, ủng hộ.”
Suy nghĩ lóe lên trong đầu Khuyết Vĩnh Tu, không ngừng phân tích lợi hại.
Bên kia, Dương Nghiễn nhảy lên nóc nhà, quan sát chiến trường nơi cực xa.
Lấy thị lực của hắn, cách nhau cực xa, cũng có thể rõ ràng thấy biến hóa ở đây, thấy nam tử áo xanh không biết tên kia, đã cầm chặt Trấn Quốc Kiếm.
Dương Nghiễn nhìn bóng người đó, ánh mắt xuất hiện hoảng hốt rõ ràng.
“Dương Kim la, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chiến đấu dừng lại, ngươi nhìn thấy gì.”
Dưới nóc nhà, Đại Lý tự thừa hò hét.
Hộ vệ, sĩ tốt trong sứ đoàn cảnh giác bốn phương, phòng ngừa có Yêu tộc, man tử, thậm chí binh sĩ của Trấn Bắc vương đánh tới.
Dương Nghiễn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Có một vị cao thủ thần bí xuất hiện, hắn cầm Trấn Quốc Kiếm.”
“Cái gì?”
Hai vị ngự sử, Đại Lý tự thừa cả kinh.
Trấn Quốc Kiếm khi nào xuất hiện ở Sở Châu? Nó không phải luôn luôn trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu trấn áp khí vận sao.
Còn có, cao thủ thần bí cầm Trấn Quốc Kiếm?
Sao có khả năng.
Năm đó Nguyên Cảnh Đế tự mình mang Trấn Quốc Kiếm giao cho Trấn Bắc vương, trừ hắn lúc ấy đã là cường giả chiến lực vô song, còn có một nguyên nhân, không phải người hoàng thất, không thể được Trấn Quốc Kiếm tán đồng.
Trấn Quốc Kiếm là bội kiếm khai quốc hoàng đế Đại Phụng, theo hắn chinh chiến bốn phương, từng chút một ngưng tụ khí vận Đại Phụng.
Thần kiếm là có linh.
“Người, người nọ là ai?” Đại Lý tự thừa run giọng nói.
Dương Nghiễn lắc đầu, thấp giọng nói: “Hắn, khiến ta nhớ tới Ngụy Công năm đó, Ngụy Công lúc chiến dịch Sơn Hải quan.”
Nói xong, hắn lâm vào im lặng, không giải thích bao nhiêu.
“Vị cao thủ thần bí kia, là địch hay bạn?” Lưu Ngự sử hỏi.
“Không biết.” Dương Nghiễn lắc đầu, sau đó bổ sung nói:
“Nhưng đã cầm được Trấn Quốc Kiếm, có lẽ, có lẽ là một trong những chiêu chuẩn bị sẵn của Trấn Bắc vương.”
Ánh mắt Đại Lý tự thừa ảm đạm.
Lưu Ngự sử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên, giết cả thành là đã sớm mưu tính sẵn, vì đẩy Hoài Vương một cái, để hắn tấn thăng nhị phẩm. Vì thế, có thể xuất động Trấn Quốc Kiếm, có thể hy sinh ba mươi tám vạn người dân.
“Ba mươi tám vạn người đó, bọn họ trên có cha mẹ dưới có con cái, là thê tử là trượng phu là con cái là người già, cứ như vậy chết rồi, tất cả chết rồi....
“Sao có thể như thế, sao có thể như thế, bản quan không cam lòng.”
Tận mắt nhìn thấy một màn dân chúng trong thành bị huyết tế, chấn động hơn xa vô số lần so với nhìn thấy công văn.
Hầu như sắp thành tâm ma của Lưu Ngự sử rồi.
...
Trấn Bắc vương nheo nheo mắt, mắt khẽ đảo, cười nói:
“Ngươi tới vừa lúc, đánh vỡ cục diện giằng co của chúng ta, hai tộc yêu man phương Bắc, nhiều lần quấy nhiễu biên quan Đại Phụng ta, đốt giết cướp bóc, trước mắt là cơ hội ngàn năm một thuở. Giết bọn chúng, biên cảnh phía bắc Đại Phụng sẽ vĩnh viễn thái bình.”
Hắn tạm thời mặc kệ đối phương là ai, nhưng đã có thể được Trấn Quốc Kiếm tán thành, thì không có khả năng là người hai tộc yêu man.
Lôi kéo thù hận chút, lấy thù cũ Đại Phụng cùng hai tộc yêu man thuyết phục vị cao thủ thần bí này, liên thủ hắn giết Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu trước.
Về phần chuyện giết cả thành trì, chờ hắn nghĩ cách thu hồi Trấn Quốc Kiếm rồi nói sau.
Nghe được Trấn Bắc vương nói, Cát Lợi Tri Cổ cùng Chúc Cửu như đối mặt đại địch, mang đại bộ phận tâm thần chuyển dời đến Hứa Thất An bên này, để phòng hắn cầm Trấn Quốc Kiếm đánh tới.
“Ta là đến giết ngươi!”
Một câu sau đó của nam tử áo xanh, khiến những cao thủ đỉnh phong ở đây sửng sốt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Trấn Bắc vương chậm rãi thu liễm, sắc bén nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi nói cái gì.”
Hứa Thất An không quan tâm hắn, chậm rãi bay lên, dừng ở cao hơn, sau đó, mi tâm hắn hiện lên một phù văn đen sì, tựa như ngọn lửa.
Thân thể hắn bắt đầu bành trướng, căng nứt quần áo, làn da lộ ra bên ngoài không phải màu đen sì của phi nhân, tựa như huyền thiết rèn, tràn ngập lực lượng có tính bùng nổ.
Hứa Thất An giờ khắc này, so với đạo thủ Địa tông càng tà ác hơn, cả người bốc lên lửa ma màu đen, như thần như ma.
“Đây, đây... rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Sắc mặt cao phẩm vu sư che kín chấn động.
Cửu Châu từ khi nào xuất hiện một vị võ phu đỉnh phong như vậy?
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 775: Nhân vô đạo, thiên phạt chi (2)
10.0/10 từ 22 lượt.