Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 653: Lý Diệu Chân vào kinh (1)
99@-Tô Tô thuần thục dùng ba loại tài liệu điều phối “mực nước”, cũng lấy ra một cái bút lông xương ngón tay làm thân, chấm mực, đưa cho Lý Diệu Chân.
Lý Diệu Chân ở trên cái xác khắc hoa văn bùa chú cổ quái hoặc vặn vẹo phô trương, hoặc hàm súc nội liễm, cũng lẩm bẩm, theo trận pháp từng bước thành hình, quanh mình nổi lên từng làn gió âm, mặt trời giống như mất đi nhiệt lượng.
Khi một nét bút cuối cùng hạ xuống, gió âm quyển cuốn theo từng đạo hồn phách tan vỡ mà đến, từ ven đường, từ trong bụi cỏ, từ giữa không trung... ngưng tụ phía trên cái xác, hóa thành một cái hư ảnh không đủ chân thật.
Đó là một hán tử gầy gò, ánh mắt dại ra, ngơ ngác lơ lửng ở phía trên cái xác.
Lý Diệu Chân nhíu mày, đạo môn là kẻ chơi quỷ lành nghề, chỉ nhìn một cái, nàng liền xác nhận quỷ hồn này bị hao tổn nghiêm trọng, trước khi chết có bị người ta châm chích công kích hồn phách.
Nhưng đối phương hẳn là võ phu, năng lực có hạn, không thể hoàn toàn hủy diệt hồn phách.
“Ngươi là ai?” Lý Diệu Chân hỏi.
Đồng thời, nâng ngón tay đưa một luồng âm khí, tẩm bổ hồn phách.
Quỷ hồn được âm khí tẩm bổ, vẻ mặt dại ra có sự biến hóa, lẩm bẩm: “Huyết đồ (huyết – máu; đồ: giết mổ) ba ngàn dặm, huyết đồ ba ngàn dặm, xin triều đình phái binh thảo phạt...”
Lý Diệu Chân liên tục truy hỏi vài lần, quỷ hồn lăn qua lộn lại chỉ một câu như vậy, nhiều nữa, hắn cũng không nói ra được.
“Huyết đồ ba ngàn dặm...” Lý Diệu Chân sắc mặt nghiêm túc lẩm bẩm.
“Xử lý hắn như thế nào?” Tô Tô ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Hồn phách hắn không trọn vẹn, muốn khiến hắn nói ra nội dung tiếp sau, phải dưỡng hồn, nhưng dưỡng hồn là quá trình lâu dài, trong ngắn hạn không thể trông cậy vào.” Ánh mắt Lý Diệu Chân theo đó rơi ở trên cái xác, chợt có ý tưởng:
“Nếu có thể tra ra thân phận người này, có lẽ có thể tiến một bước biết được tin tức, biết hắn muốn nói là chuyện gì.”
“Chủ nhân nói có đạo lý.” Tô Tô nhu thuận gật đầu, sau đó hỏi: “Tra như thế nào?”
Ta làm sao biết... Lý Diệu Chân trầm ngâm không nói, không ngừng suy tư, trong đầu không tự chủ được nhớ lại tình huống lúc vụ án Vân Châu, phối hợp Hứa Thất An tra án.
Nàng cố gắng nhớ lại, ý đồ tham khảo lối suy nghĩ của Hứa Thất An, để phá giải bí ẩn cái xác này, nhưng nàng thất bại.
Trong không khí trầm mặc, Tô Tô thấp giọng nói: “Nếu tiểu tử đó còn sống, khẳng định có biện pháp.”
Ngươi cũng nghĩ tới hắn? Lý Diệu Chân bất động thanh sắc gật đầu, nói: “Hắn là người năng lực phá án mạnh nhất ta từng gặp, ừm, mang cái xác trở lại kinh thành, giao cho nha môn đi.
Dứt lời, Lý Diệu Chân lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, nhắm cái xác, hào quang chợt lóe, cái xác biến mất không thấy. Nàng tiếp đó mở túi thơm bên hông, mang tàn hồn thu vào trong đó.
Bởi vì có nhạc đệm này, chủ tớ không chậm rãi đi dạo nữa, Lý Diệu Chân mang Tô Tô thu vào túi thơm, triệu hồi ra phi kiếm, nhanh nhẹn nhảy lên sống kiếm.
Phi kiếm “Vù” một tiếng, xé gió mà đi.
Một khắc đồng hồ sau, nàng thấy đường nét nguy nga của kinh thành, thấy thôn trang cùng trấn nhỏ quay chung quanh kinh thành mà xây, chi chít như sao trên trời.
Lý Diệu Chân hạ phi kiếm xuống, ở ngoài thành hạ xuống đất, phi kiếm có linh, tự động về vỏ.
“Xoát!”
Nàng run lên tấm gương ngọc thạch nhỏ, mặt gương bay ra một người giấy sinh động như thật, cành trúc làm xương, mặt mày như vẽ.
Vỗ túi thơm, Tô Tô hóa thành làn khói phiêu ra, lượn lờ tiến vào người giấy.
Người giấy nhất thời sống lại, mặt mày sinh ra linh động, giấy làm thân thể hóa thành máu thịt, váy dài bay bay.
“Chủ nhân, ta là lần đầu tiên đến kinh thành, đều nói đây là thành thị giỏi thủ nhất của Đại Phụng, thành thị phồn hoa nhất đất liền.” Tô Tô nhảy nhót nói, sau khi xuyên qua cửa thành, nàng sốt ruột không dằn được nhìn chung quanh.
“Trầm ổn chút, nhân sinh cùng quỷ sinh của ngươi, cộng lại tốt xấu cũng tiếp cận bốn mươi tuổi rồi.” Lý Diệu Chân nói xong, đi về phía bảng bố cáo bên tường thành.
Đến mỗi một chỗ thành thị, nàng sẽ theo bản năng xem bảng bố cáo, bên trên sẽ có bố cáo quan phủ dán, bao gồm chính lệnh triều đình, hịch văn truy nã các thứ.
“Chủ nhân ngươi bệnh cũ lại tái phát rồi, kinh thành cao thủ nhiều như mây, cho dù có hịch văn, cũng không tới lượt ngươi đi thay trời hành đạo.” Tô Tô cầm ô đỏ, che ánh nắng.
Lúc này, nàng thấy thân thể Lý Diệu Chân chợt cứng đờ, mắt chậm rãi mở to, nhìn chằm chằm bố cáo nào đó trên tường, lộ ra biểu cảm khó có thể tin.
Nàng cực ít thất thố như vậy, nhìn thấy cái gì? Tô Tô xuất phát từ tò mò, đi qua, cùng Lý Diệu Chân sóng vai, nhìn về phía hịch văn.
Ngay sau đó, nàng trợn lớn mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ hé ra, như là gặp quỷ... Cái so sánh này không thỏa đáng, như là thấy đạo nhân thay trời hành đạo.
Không biết là quá mức chấn động, hay là kích động, cái tay cầm ô đỏ khẽ phát run.
...
Để bọn họ phụ trách bảo vệ trị an kinh thành, triều đình sẽ cho đãi ngộ cùng thù lao tương đối hậu đãi.
Chính sách này kỳ diệu ở chỗ từ trên căn bản giải quyết cảnh tượng trị an hỗn loạn, vì sao sự kiện trộm cắp, cướp bóc nhìn mãi quen mắt?
Bởi vì đại bộ phận nhân sĩ giang hồ đều là lưu manh, không có nghề nghiệp cố định, kinh thành giá cả lại đắt, không ăn trộm không cướp, sinh tồn như thế nào.
Cho bọn họ một nghề nghiệp kiếm tiền, để bọn họ bảo vệ trị an, lấy mâu của người, đánh thuẫn của người. Đương nhiên, mỗi một đội trị an do nhân sĩ giang hồ tổ chức, đều sẽ có nhân mã triều đình giám thị, cũng phải phòng bị bọn họ hành pháp mà lại phạm pháp.
Trải qua vài ngày đầu tiên nghiêm trị, nhân sĩ giang hồ ùa vào trong thành an phận hơn không ít.
Cho nên, Hứa Thất An tính đi câu lan nghe khúc.
“Ăn no ấm cật, nhưng chuyện này một khi thỏa mãn, nhân loại sẽ muốn theo đuổi hưởng thụ cấp bậc cao hơn, đó là hưởng thụ về tinh thần. Thế giới này không có máy tính, không chơi game được, không xem phim được, chỉ có đi câu lan xem diễn nghe khúc, để duy trì sinh hoạt thể diện...”
Hứa Thất An dẫn các Đồng la vào câu lan, gọi một nhã gian, uống trà, ăn dưa và trái cây, xem hí khúc trong sảnh.
Đột nhiên, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.
Hứa Thất An xoay người đi, ngăn trở tầm mắt các Đồng la, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư nhìn, cả kinh biến sắc.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Lý Diệu Chân ở trên cái xác khắc hoa văn bùa chú cổ quái hoặc vặn vẹo phô trương, hoặc hàm súc nội liễm, cũng lẩm bẩm, theo trận pháp từng bước thành hình, quanh mình nổi lên từng làn gió âm, mặt trời giống như mất đi nhiệt lượng.
Khi một nét bút cuối cùng hạ xuống, gió âm quyển cuốn theo từng đạo hồn phách tan vỡ mà đến, từ ven đường, từ trong bụi cỏ, từ giữa không trung... ngưng tụ phía trên cái xác, hóa thành một cái hư ảnh không đủ chân thật.
Đó là một hán tử gầy gò, ánh mắt dại ra, ngơ ngác lơ lửng ở phía trên cái xác.
Lý Diệu Chân nhíu mày, đạo môn là kẻ chơi quỷ lành nghề, chỉ nhìn một cái, nàng liền xác nhận quỷ hồn này bị hao tổn nghiêm trọng, trước khi chết có bị người ta châm chích công kích hồn phách.
Nhưng đối phương hẳn là võ phu, năng lực có hạn, không thể hoàn toàn hủy diệt hồn phách.
“Ngươi là ai?” Lý Diệu Chân hỏi.
Đồng thời, nâng ngón tay đưa một luồng âm khí, tẩm bổ hồn phách.
Quỷ hồn được âm khí tẩm bổ, vẻ mặt dại ra có sự biến hóa, lẩm bẩm: “Huyết đồ (huyết – máu; đồ: giết mổ) ba ngàn dặm, huyết đồ ba ngàn dặm, xin triều đình phái binh thảo phạt...”
Lý Diệu Chân liên tục truy hỏi vài lần, quỷ hồn lăn qua lộn lại chỉ một câu như vậy, nhiều nữa, hắn cũng không nói ra được.
“Huyết đồ ba ngàn dặm...” Lý Diệu Chân sắc mặt nghiêm túc lẩm bẩm.
“Xử lý hắn như thế nào?” Tô Tô ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Hồn phách hắn không trọn vẹn, muốn khiến hắn nói ra nội dung tiếp sau, phải dưỡng hồn, nhưng dưỡng hồn là quá trình lâu dài, trong ngắn hạn không thể trông cậy vào.” Ánh mắt Lý Diệu Chân theo đó rơi ở trên cái xác, chợt có ý tưởng:
“Nếu có thể tra ra thân phận người này, có lẽ có thể tiến một bước biết được tin tức, biết hắn muốn nói là chuyện gì.”
“Chủ nhân nói có đạo lý.” Tô Tô nhu thuận gật đầu, sau đó hỏi: “Tra như thế nào?”
Ta làm sao biết... Lý Diệu Chân trầm ngâm không nói, không ngừng suy tư, trong đầu không tự chủ được nhớ lại tình huống lúc vụ án Vân Châu, phối hợp Hứa Thất An tra án.
Nàng cố gắng nhớ lại, ý đồ tham khảo lối suy nghĩ của Hứa Thất An, để phá giải bí ẩn cái xác này, nhưng nàng thất bại.
Trong không khí trầm mặc, Tô Tô thấp giọng nói: “Nếu tiểu tử đó còn sống, khẳng định có biện pháp.”
Ngươi cũng nghĩ tới hắn? Lý Diệu Chân bất động thanh sắc gật đầu, nói: “Hắn là người năng lực phá án mạnh nhất ta từng gặp, ừm, mang cái xác trở lại kinh thành, giao cho nha môn đi.
Dứt lời, Lý Diệu Chân lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, nhắm cái xác, hào quang chợt lóe, cái xác biến mất không thấy. Nàng tiếp đó mở túi thơm bên hông, mang tàn hồn thu vào trong đó.
Bởi vì có nhạc đệm này, chủ tớ không chậm rãi đi dạo nữa, Lý Diệu Chân mang Tô Tô thu vào túi thơm, triệu hồi ra phi kiếm, nhanh nhẹn nhảy lên sống kiếm.
Phi kiếm “Vù” một tiếng, xé gió mà đi.
Một khắc đồng hồ sau, nàng thấy đường nét nguy nga của kinh thành, thấy thôn trang cùng trấn nhỏ quay chung quanh kinh thành mà xây, chi chít như sao trên trời.
Lý Diệu Chân hạ phi kiếm xuống, ở ngoài thành hạ xuống đất, phi kiếm có linh, tự động về vỏ.
“Xoát!”
Nàng run lên tấm gương ngọc thạch nhỏ, mặt gương bay ra một người giấy sinh động như thật, cành trúc làm xương, mặt mày như vẽ.
Vỗ túi thơm, Tô Tô hóa thành làn khói phiêu ra, lượn lờ tiến vào người giấy.
Người giấy nhất thời sống lại, mặt mày sinh ra linh động, giấy làm thân thể hóa thành máu thịt, váy dài bay bay.
“Chủ nhân, ta là lần đầu tiên đến kinh thành, đều nói đây là thành thị giỏi thủ nhất của Đại Phụng, thành thị phồn hoa nhất đất liền.” Tô Tô nhảy nhót nói, sau khi xuyên qua cửa thành, nàng sốt ruột không dằn được nhìn chung quanh.
“Trầm ổn chút, nhân sinh cùng quỷ sinh của ngươi, cộng lại tốt xấu cũng tiếp cận bốn mươi tuổi rồi.” Lý Diệu Chân nói xong, đi về phía bảng bố cáo bên tường thành.
Đến mỗi một chỗ thành thị, nàng sẽ theo bản năng xem bảng bố cáo, bên trên sẽ có bố cáo quan phủ dán, bao gồm chính lệnh triều đình, hịch văn truy nã các thứ.
“Chủ nhân ngươi bệnh cũ lại tái phát rồi, kinh thành cao thủ nhiều như mây, cho dù có hịch văn, cũng không tới lượt ngươi đi thay trời hành đạo.” Tô Tô cầm ô đỏ, che ánh nắng.
Lúc này, nàng thấy thân thể Lý Diệu Chân chợt cứng đờ, mắt chậm rãi mở to, nhìn chằm chằm bố cáo nào đó trên tường, lộ ra biểu cảm khó có thể tin.
Nàng cực ít thất thố như vậy, nhìn thấy cái gì? Tô Tô xuất phát từ tò mò, đi qua, cùng Lý Diệu Chân sóng vai, nhìn về phía hịch văn.
Ngay sau đó, nàng trợn lớn mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ hé ra, như là gặp quỷ... Cái so sánh này không thỏa đáng, như là thấy đạo nhân thay trời hành đạo.
Không biết là quá mức chấn động, hay là kích động, cái tay cầm ô đỏ khẽ phát run.
...
Để bọn họ phụ trách bảo vệ trị an kinh thành, triều đình sẽ cho đãi ngộ cùng thù lao tương đối hậu đãi.
Chính sách này kỳ diệu ở chỗ từ trên căn bản giải quyết cảnh tượng trị an hỗn loạn, vì sao sự kiện trộm cắp, cướp bóc nhìn mãi quen mắt?
Bởi vì đại bộ phận nhân sĩ giang hồ đều là lưu manh, không có nghề nghiệp cố định, kinh thành giá cả lại đắt, không ăn trộm không cướp, sinh tồn như thế nào.
Cho bọn họ một nghề nghiệp kiếm tiền, để bọn họ bảo vệ trị an, lấy mâu của người, đánh thuẫn của người. Đương nhiên, mỗi một đội trị an do nhân sĩ giang hồ tổ chức, đều sẽ có nhân mã triều đình giám thị, cũng phải phòng bị bọn họ hành pháp mà lại phạm pháp.
Trải qua vài ngày đầu tiên nghiêm trị, nhân sĩ giang hồ ùa vào trong thành an phận hơn không ít.
Cho nên, Hứa Thất An tính đi câu lan nghe khúc.
“Ăn no ấm cật, nhưng chuyện này một khi thỏa mãn, nhân loại sẽ muốn theo đuổi hưởng thụ cấp bậc cao hơn, đó là hưởng thụ về tinh thần. Thế giới này không có máy tính, không chơi game được, không xem phim được, chỉ có đi câu lan xem diễn nghe khúc, để duy trì sinh hoạt thể diện...”
Hứa Thất An dẫn các Đồng la vào câu lan, gọi một nhã gian, uống trà, ăn dưa và trái cây, xem hí khúc trong sảnh.
Đột nhiên, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.
Hứa Thất An xoay người đi, ngăn trở tầm mắt các Đồng la, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư nhìn, cả kinh biến sắc.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 653: Lý Diệu Chân vào kinh (1)
10.0/10 từ 22 lượt.