Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 652: Hố (2)
111@-Thật sự có thể... Chử Tương Long mừng như điên, suýt nữa không duy trì được trạng thái “lạnh nhạt xuất thế”.
Theo bản năng, hắn thử bắt chước tư thế trên tượng đá, bắt chước phương thức hành khí độc đáo đó.
Mi tâm sáng lên một điểm màu vàng, nhanh chóng bao trùm nửa người hắn.
Đột nhiên... Khí cơ trong cơ thể bị ảnh hưởng, tựa như núi lửa phun trào, đánh vào kinh lạc cùng đan điền của hắn.
“Phốc!”
Chử Tương Long phun ra một ngụm máu tươi, ngoài thân từng mạch máu vỡ tan, đan điền cũng bị khí cơ cuồng bạo nổ cho rạn nứt, bị thương nặng.
Sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, cúi đầu nhìn quanh bản thân, nước sơn vàng ở cánh tay từng chút một rút đi.
“Tại sao có thể như vậy, bùa đồng xanh cũng không được sao...” Chử Tương Long hiện lên ý niệm, hai mắt trợn lên, ngất đi.
Qua nửa canh giờ, tâm phúc của Chử Tương Long tới tìm hắn, rốt cuộc phát hiện hắn chết ngất, hấp hối.
“Có thích khách, có thích khách...”
...
Trấn Bắc vương phi nghe xong thị vệ bẩm báo, đè nén cơn mừng trong lòng, hỏi: “Luyện công tẩu hỏa nhập ma? Đang yên đang lành, sao lại tẩu hỏa nhập ma.”
Thị vệ lắc đầu: “Ty chức không biết.”
Trấn Bắc vương phi vui vẻ nói: “Chết chưa.”
... Thị vệ lại lắc đầu: “Tính mạng không đáng lo, nhưng đã bị thương nặng, thuật sĩ của Ti Thiên Giám nói, cần nằm trên giường một tháng mới có thể khôi phục. Hơn nữa, phát hiện quá muộn, khí cơ đi ngược chiều, kinh mạch đứt đoạn, rất có thể tạo thành gốc rễ bệnh tật.”
Trấn Bắc vương phi nhất thời rất thất vọng.
“Nhưng, ty chức nghe nói, rất có thể có liên quan với tượng Phật Hứa Ngân la đưa tới.” Thị vệ hơi do dự, nói.
Có liên quan với hắn? Thằng nhóc thối này đã làm việc tốt sảng khoái lòng người... Trấn Bắc vương phi cười tủm tỉm nghĩ.
...
Đường lên núi gập ghềnh, Lý Diệu Chân mặc đạo bào, trâm ngọc cài tóc, đeo pháp khí trường kiếm sư môn tặng cho, chậm rãi đi.
Ven đường hoa dại rực rỡ, ánh nắng tươi sáng, non xanh nước biếc, nàng vừa đi, vừa xem, hạnh phúc hài lòng.
Một cái ô giấy dầu đỏ au đi theo bên cạnh nàng, dưới ô là Tô Tô nghiêng nước nghiêng thành. Mắt như nước sơn, môi đỏ mọng tươi đẹp, da thịt trắng như tuyết, mặc váy dài hoa mỹ phức tạp.
Lý Diệu Chân đẹp thì đẹp, khí thế lại quá mức sắc bén.
Trái lại Tô Tô, hoàn toàn là một trang phục thiên kim hào môn phong hoa tuyệt đại, sóng mắt lưu chuyển, nét quyến rũ tự nhiên, có một sự mị hoặc không nói rõ được.
“Tám mươi dặm nữa là đến kinh thành rồi, chủ nhân, chúng ta ở lại kinh thành một thời gian, được không?” Tô Tô nhìn phía nam, bao hàm chờ mong.
“Ti Thiên Giám ta cũng không quen, Hứa Thất An đã mất, không có mặt mũi hắn, Tống Khanh sẽ quan tâm ngươi mới là lạ.” Lý Diệu Chân bĩu môi, không lưu tình chút nào đả kích.
“Vậy...”
Tô Tô hơi đảo mắt, giảo hoạt cười nói: “Ta nói mình là thê tử chưa đón về của Hứa Thất An.”
Lý Diệu Chân cười lạnh một tiếng: “Vậy vừa lúc, nói không chừng siêu độ ngươi ngay tại chỗ, cho ngươi đi bầu bạn hắn.”
Tô Tô tức giận quay người, đứng ở ven đường, thở phì phì nói: “Ta không đi nữa, ta muốn về Thiên tông, ta muốn về Thiên tông.”
Tư thái hờn dỗi, rất có thể câu dẫn lên nhu tình thương hương tiếc ngọc của nam nhân.
Đáng tiếc Lý Diệu Chân không phải nam nhân, trở tay vỗ một phát vào ót nàng, “Có đi hay không?”
Tô Tô ăn đòn nhất thời ngoan: “Ai da, ngươi đừng đánh đầu ta mà, cũng bị đánh ngươi bẹp rồi.”
Lúc này, Lý Diệu Chân khụt khịt mũi, sắc mặt thoáng nghiêm túc: “Ta ngửi thấy mùi máu tươi.”
Nàng nhìn xung quanh một lát, tập trung bụi cỏ phía trước.
Một người một quỷ hai chủ tớ đẩy ra bụi cỏ, tìm kiếm một lát, ở trong cỏ dại ngang đầu gối tìm được một cái xác.
Cái xác này mặc trang phục màu đen, mất đầu, trong tay cầm một cây đao thép bị quằn lưỡi, vết sẹo to bằng miệng bát chỗ cổ đã khô lại biến thành màu đen, thời gian chết ít nhất vượt qua hai canh giờ, thậm chí lâu hơn nữa.
“Khẳng định là chết bởi giang hồ báo thù, oán khí còn không nhẹ đâu, chúng ta mang hắn chôn đi, miễn cho hắn phơi thây hoang dã, bảy ngày sau hóa thành oán linh.”
Tô Tô đề nghị. Thân là “mị”, nàng ngửi được một oán niệm cực kỳ nồng đậm.
Oán niệm này vô cùng có khả năng khiến người chết ở bảy ngày sau hóa thành oan hồn. Đương nhiên, loại hồn phách này không thể tồn tại lâu dài, ngắn thì vài canh giờ, lâu là mấy ngày sẽ tiêu tán.
Nhưng, con đường lên núi này không phải hoang tàn vắng vẻ, nếu ở trước khi oan hồn tiêu tán, có lữ nhân đi qua, rất có thể sẽ bị oan hồn công kích, nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì tử vong.
Tô Tô cho rằng, nên kịp thời ngăn chặn chuyện như vậy.
“Oán niệm sâu như vậy, lúc còn sống chỉ sợ có việc lớn gì, mới khiến hắn không cam lòng như vậy. Ta thử triệu hồi một chút hồn phách của hắn, xem xem là chuyện gì.” Lý Diệu Chân trầm ngâm nói.
“Không phải chứ không phải chứ, chủ nhân ngươi thực cảm thấy mình là nữ hiệp sao?”
Tô Tô nhảy nhót tại chỗ, nói: “Ngươi là thánh nữ Thiên tông, ngươi tương lai là phải thái thượng vong tình. Sinh lão bệnh tử ân oán tình thù ở thế gian, với ngươi mà nói đều là mây bay. Vong tình mà chí công, không bị cảm xúc dao động, không bị tình cảm quấy nhiễu.
“Nữ hiệp chỉ là chúng ta vì ngụy trang thân phận, chế định một nhân vật cho bản thân mà thôi. Thiên chi chí tư, dụng chi chí công, ngươi khi nào có thể thờ ơ lạnh nhạt yêu hận tình thù, bất chút dao động, không ngăn cản không can dự người đời, vậy ngươi có thể tu thành chính quả.
“Chúng ta mang hắn chôn là được, cần gì gây thêm chuyện.”
“Ngươi câm miệng đi!”
Lý Diệu Chân không kiên nhẫn nói: “Ý nghĩa thâm ảo tôn chỉ của Thiên tông, cần ngươi đến dạy ta? Thái thượng vong tình là không sai, nhưng nếu ngay cả cái gì là “tình” cũng không biết, làm sao vong tình? Nói vong là vong sao.”
Với lại, nàng không cảm thấy hành hiệp trượng nghĩa có cái gì sai. Vì sao có một số kẻ luôn mang lòng người dễ thay đổi treo ở bên miệng? Là vì kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác quá ít.
Nếu mỗi người đều có một trái tim hành hiệp trượng nghĩa, thích chõ mũi vào chuyện người khác, thế thái cũng sẽ không nóng lạnh.
Lý Diệu Chân mang cái xác nâng đến ven đường, dặn dò Tô Tô lấy ra ba đoạn ống trúc, trong ống trúc phân biệt là nước bùn màu đen, máu đen, dược liệu phát ra khí lạnh.
Thành phần chủ yếu của nước bùn màu đen là bãi tha ma đào móc ra bùn xác, kèm theo các loại tài liệu âm tính.
Máu đen thành phần chủ yếu là máu kinh xử nữ sinh ra vào giờ âm, kèm theo các loại tài liệu âm tính.
Dược liệu phát ra khí lạnh, là một ít dược liệu sinh trưởng ở nơi cực âm.
Cái xác này thời gian chết quá lâu, không thể trực tiếp triệu hồi hồn phách, hơn nữa lại là trạng thái phơi thây hoang dã, cưỡng ép triệu hồi hồn phách, sẽ lập tức tiêu tán ở trong lực lượng thái dương.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Theo bản năng, hắn thử bắt chước tư thế trên tượng đá, bắt chước phương thức hành khí độc đáo đó.
Mi tâm sáng lên một điểm màu vàng, nhanh chóng bao trùm nửa người hắn.
Đột nhiên... Khí cơ trong cơ thể bị ảnh hưởng, tựa như núi lửa phun trào, đánh vào kinh lạc cùng đan điền của hắn.
“Phốc!”
Chử Tương Long phun ra một ngụm máu tươi, ngoài thân từng mạch máu vỡ tan, đan điền cũng bị khí cơ cuồng bạo nổ cho rạn nứt, bị thương nặng.
Sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, cúi đầu nhìn quanh bản thân, nước sơn vàng ở cánh tay từng chút một rút đi.
“Tại sao có thể như vậy, bùa đồng xanh cũng không được sao...” Chử Tương Long hiện lên ý niệm, hai mắt trợn lên, ngất đi.
Qua nửa canh giờ, tâm phúc của Chử Tương Long tới tìm hắn, rốt cuộc phát hiện hắn chết ngất, hấp hối.
“Có thích khách, có thích khách...”
...
Trấn Bắc vương phi nghe xong thị vệ bẩm báo, đè nén cơn mừng trong lòng, hỏi: “Luyện công tẩu hỏa nhập ma? Đang yên đang lành, sao lại tẩu hỏa nhập ma.”
Thị vệ lắc đầu: “Ty chức không biết.”
Trấn Bắc vương phi vui vẻ nói: “Chết chưa.”
... Thị vệ lại lắc đầu: “Tính mạng không đáng lo, nhưng đã bị thương nặng, thuật sĩ của Ti Thiên Giám nói, cần nằm trên giường một tháng mới có thể khôi phục. Hơn nữa, phát hiện quá muộn, khí cơ đi ngược chiều, kinh mạch đứt đoạn, rất có thể tạo thành gốc rễ bệnh tật.”
Trấn Bắc vương phi nhất thời rất thất vọng.
“Nhưng, ty chức nghe nói, rất có thể có liên quan với tượng Phật Hứa Ngân la đưa tới.” Thị vệ hơi do dự, nói.
Có liên quan với hắn? Thằng nhóc thối này đã làm việc tốt sảng khoái lòng người... Trấn Bắc vương phi cười tủm tỉm nghĩ.
...
Đường lên núi gập ghềnh, Lý Diệu Chân mặc đạo bào, trâm ngọc cài tóc, đeo pháp khí trường kiếm sư môn tặng cho, chậm rãi đi.
Ven đường hoa dại rực rỡ, ánh nắng tươi sáng, non xanh nước biếc, nàng vừa đi, vừa xem, hạnh phúc hài lòng.
Một cái ô giấy dầu đỏ au đi theo bên cạnh nàng, dưới ô là Tô Tô nghiêng nước nghiêng thành. Mắt như nước sơn, môi đỏ mọng tươi đẹp, da thịt trắng như tuyết, mặc váy dài hoa mỹ phức tạp.
Lý Diệu Chân đẹp thì đẹp, khí thế lại quá mức sắc bén.
Trái lại Tô Tô, hoàn toàn là một trang phục thiên kim hào môn phong hoa tuyệt đại, sóng mắt lưu chuyển, nét quyến rũ tự nhiên, có một sự mị hoặc không nói rõ được.
“Tám mươi dặm nữa là đến kinh thành rồi, chủ nhân, chúng ta ở lại kinh thành một thời gian, được không?” Tô Tô nhìn phía nam, bao hàm chờ mong.
“Ti Thiên Giám ta cũng không quen, Hứa Thất An đã mất, không có mặt mũi hắn, Tống Khanh sẽ quan tâm ngươi mới là lạ.” Lý Diệu Chân bĩu môi, không lưu tình chút nào đả kích.
“Vậy...”
Tô Tô hơi đảo mắt, giảo hoạt cười nói: “Ta nói mình là thê tử chưa đón về của Hứa Thất An.”
Lý Diệu Chân cười lạnh một tiếng: “Vậy vừa lúc, nói không chừng siêu độ ngươi ngay tại chỗ, cho ngươi đi bầu bạn hắn.”
Tô Tô tức giận quay người, đứng ở ven đường, thở phì phì nói: “Ta không đi nữa, ta muốn về Thiên tông, ta muốn về Thiên tông.”
Tư thái hờn dỗi, rất có thể câu dẫn lên nhu tình thương hương tiếc ngọc của nam nhân.
Đáng tiếc Lý Diệu Chân không phải nam nhân, trở tay vỗ một phát vào ót nàng, “Có đi hay không?”
Tô Tô ăn đòn nhất thời ngoan: “Ai da, ngươi đừng đánh đầu ta mà, cũng bị đánh ngươi bẹp rồi.”
Lúc này, Lý Diệu Chân khụt khịt mũi, sắc mặt thoáng nghiêm túc: “Ta ngửi thấy mùi máu tươi.”
Nàng nhìn xung quanh một lát, tập trung bụi cỏ phía trước.
Một người một quỷ hai chủ tớ đẩy ra bụi cỏ, tìm kiếm một lát, ở trong cỏ dại ngang đầu gối tìm được một cái xác.
Cái xác này mặc trang phục màu đen, mất đầu, trong tay cầm một cây đao thép bị quằn lưỡi, vết sẹo to bằng miệng bát chỗ cổ đã khô lại biến thành màu đen, thời gian chết ít nhất vượt qua hai canh giờ, thậm chí lâu hơn nữa.
“Khẳng định là chết bởi giang hồ báo thù, oán khí còn không nhẹ đâu, chúng ta mang hắn chôn đi, miễn cho hắn phơi thây hoang dã, bảy ngày sau hóa thành oán linh.”
Tô Tô đề nghị. Thân là “mị”, nàng ngửi được một oán niệm cực kỳ nồng đậm.
Oán niệm này vô cùng có khả năng khiến người chết ở bảy ngày sau hóa thành oan hồn. Đương nhiên, loại hồn phách này không thể tồn tại lâu dài, ngắn thì vài canh giờ, lâu là mấy ngày sẽ tiêu tán.
Nhưng, con đường lên núi này không phải hoang tàn vắng vẻ, nếu ở trước khi oan hồn tiêu tán, có lữ nhân đi qua, rất có thể sẽ bị oan hồn công kích, nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì tử vong.
Tô Tô cho rằng, nên kịp thời ngăn chặn chuyện như vậy.
“Oán niệm sâu như vậy, lúc còn sống chỉ sợ có việc lớn gì, mới khiến hắn không cam lòng như vậy. Ta thử triệu hồi một chút hồn phách của hắn, xem xem là chuyện gì.” Lý Diệu Chân trầm ngâm nói.
“Không phải chứ không phải chứ, chủ nhân ngươi thực cảm thấy mình là nữ hiệp sao?”
Tô Tô nhảy nhót tại chỗ, nói: “Ngươi là thánh nữ Thiên tông, ngươi tương lai là phải thái thượng vong tình. Sinh lão bệnh tử ân oán tình thù ở thế gian, với ngươi mà nói đều là mây bay. Vong tình mà chí công, không bị cảm xúc dao động, không bị tình cảm quấy nhiễu.
“Nữ hiệp chỉ là chúng ta vì ngụy trang thân phận, chế định một nhân vật cho bản thân mà thôi. Thiên chi chí tư, dụng chi chí công, ngươi khi nào có thể thờ ơ lạnh nhạt yêu hận tình thù, bất chút dao động, không ngăn cản không can dự người đời, vậy ngươi có thể tu thành chính quả.
“Chúng ta mang hắn chôn là được, cần gì gây thêm chuyện.”
“Ngươi câm miệng đi!”
Lý Diệu Chân không kiên nhẫn nói: “Ý nghĩa thâm ảo tôn chỉ của Thiên tông, cần ngươi đến dạy ta? Thái thượng vong tình là không sai, nhưng nếu ngay cả cái gì là “tình” cũng không biết, làm sao vong tình? Nói vong là vong sao.”
Với lại, nàng không cảm thấy hành hiệp trượng nghĩa có cái gì sai. Vì sao có một số kẻ luôn mang lòng người dễ thay đổi treo ở bên miệng? Là vì kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác quá ít.
Nếu mỗi người đều có một trái tim hành hiệp trượng nghĩa, thích chõ mũi vào chuyện người khác, thế thái cũng sẽ không nóng lạnh.
Lý Diệu Chân mang cái xác nâng đến ven đường, dặn dò Tô Tô lấy ra ba đoạn ống trúc, trong ống trúc phân biệt là nước bùn màu đen, máu đen, dược liệu phát ra khí lạnh.
Thành phần chủ yếu của nước bùn màu đen là bãi tha ma đào móc ra bùn xác, kèm theo các loại tài liệu âm tính.
Máu đen thành phần chủ yếu là máu kinh xử nữ sinh ra vào giờ âm, kèm theo các loại tài liệu âm tính.
Dược liệu phát ra khí lạnh, là một ít dược liệu sinh trưởng ở nơi cực âm.
Cái xác này thời gian chết quá lâu, không thể trực tiếp triệu hồi hồn phách, hơn nữa lại là trạng thái phơi thây hoang dã, cưỡng ép triệu hồi hồn phách, sẽ lập tức tiêu tán ở trong lực lượng thái dương.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 652: Hố (2)
10.0/10 từ 22 lượt.