Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1873: Kết hôn (1)
167@-“Chung Ly ta phải luôn dẫn theo trên người, bằng không trên hôn lễ có tai ương đổ máu thì không tốt. Nếu mời Tôn sư huynh, Viên hộ pháp quá nửa cũng phải theo tới, không được, nếu nó đến, hôn lễ liền tiến hành không nổi nữa.
“Tống Khanh nếu muốn tới, ta phải sớm nói trước không cần tặng quà, ta sợ hắn nâng một “Lạc Ngọc Hành nhân bản vô tính” tới.”
“Thành viên Thiên Địa hội đều ở kinh thành, sẽ không vắng mặt.”
Sau đó là bằng hữu trên giang hồ, có thể thật sự vào mắt hắn, hơn nữa có cái giao tình đó, chỉ có người của Võ Lâm minh.
“Người Nam Cương thì không gọi, vừa ngủ với Loan Ngọc, nàng nếu cũng đến, vậy thì xong con ong. Hơn nữa, ta lo lắng Long Đồ sẽ mang người cả bộ tộc tới uống rượu ăn tiệc...
“Ài, đây đều là những người nào vậy!”
Hứa Thất An day day mi tâm.
“Két ~ “
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Nam Chi lạnh mặt, trong tay cầm mứt táo, vừa ăn vừa cười lạnh:
“U, Hứa Ngân la còn chưa viết xong thiệp mời à, cần dì Mộ hỗ trợ viết thay hay không.”
“Được được!” Hứa Thất An cười nói:
“Vừa lúc còn thiếu một phần, ừm, ta còn muốn mời Trấn Bắc vương phi Mộ Nam Chi đến phủ uống rượu mừng.”
Mộ Nam Chi “hung tợn” nói:
“Ta muốn trước mặt toàn bộ khách khứa, vạch trần việc làm ác của ngươi tên háo sắc này, nói ngươi làm bẩn ta, chiếm đoạt ta, thối không biết xấu hổ.”
Hứa Thất An vẻ mặt vô tội:
“Dì Mộ, ngươi sao giở trò lưu manh vậy.
“Ngươi có chút dáng vẻ trưởng bối được không.”
Mộ Nam Chi giận dữ, giương nanh múa vuốt lao tới muốn cào mặt hắn.
Nhưng bị Hứa Thất An bẻ ngược hai tay ra sau lưng, ấn ở trên bàn.
Quậy một chút, bàn học liền bắt đầu lay động rầm rầm.
...
Trong sân, Hứa Linh m và Lệ Na ngồi ở bên cạnh bàn đá chia sẻ bánh ngọt.
“Sư phụ, con muốn ăn thịt.”
Trong miệng Hứa Linh m nhét đầy bánh ngọt, làm nũng nói: “Người đi tìm giúp con được không.”
Lệ Na cũng nhét đầy bánh ngọt trong miệng, nhìn nó một cái:
“Ngươi là muốn thừa dịp ta đi tìm thịt, một mình độc chiếm chỗ bánh ngọt này à.”
Hứa Linh m kiêng kị nhìn Lệ Na một cái, không ngờ ý nghĩ của mình bị sư phụ biết rồi, sư phụ thật lợi hại.
Lệ Na than thở:
“Ta cũng muốn ăn thịt, nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian bữa trưa đâu. Nếu ở Nam Cương thì tốt rồi, vi sư liền mang ngươi ra ngoài săn thú.”
Hai thầy trò đồng thời thở dài, lúc này, trong vườn hoa truyền đến tiếng “sột soạt”, một lát sau, chui ra một con hồ ly nhỏ đáng yêu.
Sáu mắt nhìn nhau.
“Ngươi giẫm hỏng hoa rồi.”
Hứa Linh m chỉ vào con nhóc hồ ly, lớn tiếng nói.
Bạch Cơ quay đầu, nhìn nó, giọng bé gái non nớt trả lời:
“Chưa giẫm hỏng.”
“Ta vẫn luôn chơi như vậy.”
“Ngươi chính là giẫm hỏng rồi.” Hứa Linh m dựng thẳng hàng lông mày nhàn nhạt, vẻ mặt cùng giọng điệu đều rất nghiêm túc, đúng tiêu chuẩn, giống như cái này rất quan trọng.
“Ta chưa giẫm hỏng.” Bạch Cơ giọng thanh thúy phản bác.
Đứa bé nhân loại cùng hồ ly con tranh cãi một lát, Hứa Linh m sải đôi chân ngắn lao tới, nó tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức người bình thường mắt thường thấy không rõ, cái này ỷ hết vào sức bật cơ bắp.
Nhưng Bạch Cơ nhanh hơn, hóa thành một bóng trắng, liền từ trong tấn công của nó né tránh được, xuất hiện bên phải, cảnh giác nhìn nàng.
“Ngươi muốn làm gì!” Bạch Cơ lớn tiếng chất vấn.
Tiểu Đậu Đinh không quan tâm, lại bổ nhào tới.
Một người một cáo ở trong sân đuổi chạy, Hứa Linh m “bịch bịch bịch” chạy như điên, mang phiến đá lát ở trong sân giẫm nứt, Bạch Cơ thì hóa thành ánh sáng trắng mau lẹ, khi thì bên trái, khi thì sang phải.
Một lát sau, Tiểu Đậu Đinh ý thức được mình không có khả năng bắt được Bạch Cơ, trong lòng khẩn trương.
Khi nó ở Nam Cương theo tộc nhân Lực Cổ bộ săn thú, không phải chưa từng gặp động vật nhanh nhẹn, nhưng đều có tộc nhân Lực Cổ bộ dùng cung tên bắn chết, căn bản không cần đuổi.
Bây giờ bên người không có cung tên, nó cũng không biết dùng.
“Không chơi nữa!” Hứa Linh m dừng lại, vẻ mặt lấy lòng nói:
“Ngươi lại đây, ta dẫn ngươi đi ăn thịt.”
Bạch Cơ quả nhiên dừng lại, đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm môi, dịu dàng nói:
“Ăn thịt gì?”
Hứa Linh m dang đôi tay, khoa tay múa chân:
“Thịt rất rất ngon, ngươi tới sẽ biết.”
Khi nói chuyện, nó lại lộ ra nụ cười lấy lòng.
Bạch Cơ cũng là đứa tham ăn, vừa nghe có thịt ăn, liền tin tưởng Tiểu Đậu Đinh, vui vẻ chạy tới, dịu dàng nói:
“Ăn thịt ăn thịt...”
Hứa Linh m cơ trí dũng cảm xông qua, đè nó xuống đất:
“Bắt được ngươi rồi!”
...
Trong phòng, Mộ Nam Chi ghé vào bàn sách ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa, nhíu mày nói:
“Ta như nghe thấy tiếng khóc của Bạch Cơ!”
Tiếng ‘rầm rầm’ dừng lại, Hứa Thất An hai tay giữ eo Mộ Nam Chi, cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói:
“Ta cũng nghe thấy.”
“Tránh ra tránh ra!” Mộ Nam Chi đưa tay đẩy về phía sau, đẩy Hứa Thất An một cái.
Nàng đối với Bạch Cơ vẫn là rất để bụng, tựa như nuôi con của mình.
Hứa Thất An lui ra ngoài.
Mộ Nam Chi vội vàng buông váy, cúi người kéo quần lụa, cẩn thận sửa lại quần áo, vội vàng rời khỏi phòng.
Hứa Thất An đi theo phía sau, hai người rời phòng, theo tiếng đi đến, chưa được mấy bước, liền thấy thầy trò Hứa Linh m cùng Lệ Na.
Bả vai nhỏ của Hứa Linh m gánh một cái côn gỗ, đầu kia côn gỗ trói Bạch Cơ, Bạch Cơ vừa giãy dụa, vừa khóc nói:
“Thả ta ra, thả ta ra, hu hu hu...”
Hai thầy trò đang đi về phía phòng bếp.
“Làm gì thế!”
Mộ Nam Chi cả kinh biến sắc, xách làn váy chạy qua, cứu Bạch Cơ.
“Chúng ta muốn ăn thịt.”
Hứa Linh m có chút tiếc nuối nhìn dì Mộ mở trói cho Bạch Cơ.
... Hứa Thất An trở tay cho nó một cái cú đầu, khiển trách:
“Lúc ta ở Nam Cương nói với muội như thế nào?”
Hứa Linh m ăn đòn hai tay ôm đầu, nhưng không chột dạ, chính nghĩa nghiêm khắc nói:
“Đại ca nói, giẫm hỏng hoa thì phải nướng ăn thịt.
“Nó làm hỏng hoa mẹ trồng.”
Bên cạnh Lệ Na vẻ mặt quả nhiên như thế, đồ đệ ngốc rốt cuộc thông suốt rồi, vừa rồi ra sức hướng trên người Bạch Cơ chụp mũ, biết trước khi ăn hồ ly, trước mang tội danh định ra, như vậy liền không bắt lỗi được.
Hứa Thất An quay đầu hỏi Bạch Cơ tình huống vừa rồi, Bạch Cơ khóc hu hu mang chuyện này miêu tả một lần, sau đó lên án:
“Ta đang chơi vui vẻ, họ vừa thấy mặt đã nhằm vào ta, còn gạt ta, hu hu hu...”
Ta nên nói Linh m vừa đề cập đến ăn liền chỉ số thông minh tăng vọt, hay là nên cảm khái trong nhà rốt cuộc xuất hiện một đứa chỉ số thông minh đội sổ... Hứa Thất An nói thầm, đầu ngón tay chọc chọc cái trán Hứa Linh m, cả giận nói:
“Đợi lát nữa dạy dỗ muội.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
“Tống Khanh nếu muốn tới, ta phải sớm nói trước không cần tặng quà, ta sợ hắn nâng một “Lạc Ngọc Hành nhân bản vô tính” tới.”
“Thành viên Thiên Địa hội đều ở kinh thành, sẽ không vắng mặt.”
Sau đó là bằng hữu trên giang hồ, có thể thật sự vào mắt hắn, hơn nữa có cái giao tình đó, chỉ có người của Võ Lâm minh.
“Người Nam Cương thì không gọi, vừa ngủ với Loan Ngọc, nàng nếu cũng đến, vậy thì xong con ong. Hơn nữa, ta lo lắng Long Đồ sẽ mang người cả bộ tộc tới uống rượu ăn tiệc...
“Ài, đây đều là những người nào vậy!”
Hứa Thất An day day mi tâm.
“Két ~ “
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Nam Chi lạnh mặt, trong tay cầm mứt táo, vừa ăn vừa cười lạnh:
“U, Hứa Ngân la còn chưa viết xong thiệp mời à, cần dì Mộ hỗ trợ viết thay hay không.”
“Được được!” Hứa Thất An cười nói:
“Vừa lúc còn thiếu một phần, ừm, ta còn muốn mời Trấn Bắc vương phi Mộ Nam Chi đến phủ uống rượu mừng.”
Mộ Nam Chi “hung tợn” nói:
“Ta muốn trước mặt toàn bộ khách khứa, vạch trần việc làm ác của ngươi tên háo sắc này, nói ngươi làm bẩn ta, chiếm đoạt ta, thối không biết xấu hổ.”
Hứa Thất An vẻ mặt vô tội:
“Dì Mộ, ngươi sao giở trò lưu manh vậy.
“Ngươi có chút dáng vẻ trưởng bối được không.”
Mộ Nam Chi giận dữ, giương nanh múa vuốt lao tới muốn cào mặt hắn.
Nhưng bị Hứa Thất An bẻ ngược hai tay ra sau lưng, ấn ở trên bàn.
Quậy một chút, bàn học liền bắt đầu lay động rầm rầm.
...
Trong sân, Hứa Linh m và Lệ Na ngồi ở bên cạnh bàn đá chia sẻ bánh ngọt.
“Sư phụ, con muốn ăn thịt.”
Trong miệng Hứa Linh m nhét đầy bánh ngọt, làm nũng nói: “Người đi tìm giúp con được không.”
Lệ Na cũng nhét đầy bánh ngọt trong miệng, nhìn nó một cái:
“Ngươi là muốn thừa dịp ta đi tìm thịt, một mình độc chiếm chỗ bánh ngọt này à.”
Hứa Linh m kiêng kị nhìn Lệ Na một cái, không ngờ ý nghĩ của mình bị sư phụ biết rồi, sư phụ thật lợi hại.
Lệ Na than thở:
“Ta cũng muốn ăn thịt, nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian bữa trưa đâu. Nếu ở Nam Cương thì tốt rồi, vi sư liền mang ngươi ra ngoài săn thú.”
Hai thầy trò đồng thời thở dài, lúc này, trong vườn hoa truyền đến tiếng “sột soạt”, một lát sau, chui ra một con hồ ly nhỏ đáng yêu.
Sáu mắt nhìn nhau.
“Ngươi giẫm hỏng hoa rồi.”
Hứa Linh m chỉ vào con nhóc hồ ly, lớn tiếng nói.
Bạch Cơ quay đầu, nhìn nó, giọng bé gái non nớt trả lời:
“Chưa giẫm hỏng.”
“Ta vẫn luôn chơi như vậy.”
“Ngươi chính là giẫm hỏng rồi.” Hứa Linh m dựng thẳng hàng lông mày nhàn nhạt, vẻ mặt cùng giọng điệu đều rất nghiêm túc, đúng tiêu chuẩn, giống như cái này rất quan trọng.
“Ta chưa giẫm hỏng.” Bạch Cơ giọng thanh thúy phản bác.
Đứa bé nhân loại cùng hồ ly con tranh cãi một lát, Hứa Linh m sải đôi chân ngắn lao tới, nó tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức người bình thường mắt thường thấy không rõ, cái này ỷ hết vào sức bật cơ bắp.
Nhưng Bạch Cơ nhanh hơn, hóa thành một bóng trắng, liền từ trong tấn công của nó né tránh được, xuất hiện bên phải, cảnh giác nhìn nàng.
“Ngươi muốn làm gì!” Bạch Cơ lớn tiếng chất vấn.
Tiểu Đậu Đinh không quan tâm, lại bổ nhào tới.
Một người một cáo ở trong sân đuổi chạy, Hứa Linh m “bịch bịch bịch” chạy như điên, mang phiến đá lát ở trong sân giẫm nứt, Bạch Cơ thì hóa thành ánh sáng trắng mau lẹ, khi thì bên trái, khi thì sang phải.
Một lát sau, Tiểu Đậu Đinh ý thức được mình không có khả năng bắt được Bạch Cơ, trong lòng khẩn trương.
Khi nó ở Nam Cương theo tộc nhân Lực Cổ bộ săn thú, không phải chưa từng gặp động vật nhanh nhẹn, nhưng đều có tộc nhân Lực Cổ bộ dùng cung tên bắn chết, căn bản không cần đuổi.
Bây giờ bên người không có cung tên, nó cũng không biết dùng.
“Không chơi nữa!” Hứa Linh m dừng lại, vẻ mặt lấy lòng nói:
“Ngươi lại đây, ta dẫn ngươi đi ăn thịt.”
Bạch Cơ quả nhiên dừng lại, đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm môi, dịu dàng nói:
“Ăn thịt gì?”
Hứa Linh m dang đôi tay, khoa tay múa chân:
“Thịt rất rất ngon, ngươi tới sẽ biết.”
Khi nói chuyện, nó lại lộ ra nụ cười lấy lòng.
Bạch Cơ cũng là đứa tham ăn, vừa nghe có thịt ăn, liền tin tưởng Tiểu Đậu Đinh, vui vẻ chạy tới, dịu dàng nói:
“Ăn thịt ăn thịt...”
Hứa Linh m cơ trí dũng cảm xông qua, đè nó xuống đất:
“Bắt được ngươi rồi!”
...
Trong phòng, Mộ Nam Chi ghé vào bàn sách ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa, nhíu mày nói:
“Ta như nghe thấy tiếng khóc của Bạch Cơ!”
Tiếng ‘rầm rầm’ dừng lại, Hứa Thất An hai tay giữ eo Mộ Nam Chi, cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói:
“Ta cũng nghe thấy.”
“Tránh ra tránh ra!” Mộ Nam Chi đưa tay đẩy về phía sau, đẩy Hứa Thất An một cái.
Nàng đối với Bạch Cơ vẫn là rất để bụng, tựa như nuôi con của mình.
Hứa Thất An lui ra ngoài.
Mộ Nam Chi vội vàng buông váy, cúi người kéo quần lụa, cẩn thận sửa lại quần áo, vội vàng rời khỏi phòng.
Hứa Thất An đi theo phía sau, hai người rời phòng, theo tiếng đi đến, chưa được mấy bước, liền thấy thầy trò Hứa Linh m cùng Lệ Na.
Bả vai nhỏ của Hứa Linh m gánh một cái côn gỗ, đầu kia côn gỗ trói Bạch Cơ, Bạch Cơ vừa giãy dụa, vừa khóc nói:
“Thả ta ra, thả ta ra, hu hu hu...”
Hai thầy trò đang đi về phía phòng bếp.
“Làm gì thế!”
Mộ Nam Chi cả kinh biến sắc, xách làn váy chạy qua, cứu Bạch Cơ.
“Chúng ta muốn ăn thịt.”
Hứa Linh m có chút tiếc nuối nhìn dì Mộ mở trói cho Bạch Cơ.
... Hứa Thất An trở tay cho nó một cái cú đầu, khiển trách:
“Lúc ta ở Nam Cương nói với muội như thế nào?”
Hứa Linh m ăn đòn hai tay ôm đầu, nhưng không chột dạ, chính nghĩa nghiêm khắc nói:
“Đại ca nói, giẫm hỏng hoa thì phải nướng ăn thịt.
“Nó làm hỏng hoa mẹ trồng.”
Bên cạnh Lệ Na vẻ mặt quả nhiên như thế, đồ đệ ngốc rốt cuộc thông suốt rồi, vừa rồi ra sức hướng trên người Bạch Cơ chụp mũ, biết trước khi ăn hồ ly, trước mang tội danh định ra, như vậy liền không bắt lỗi được.
Hứa Thất An quay đầu hỏi Bạch Cơ tình huống vừa rồi, Bạch Cơ khóc hu hu mang chuyện này miêu tả một lần, sau đó lên án:
“Ta đang chơi vui vẻ, họ vừa thấy mặt đã nhằm vào ta, còn gạt ta, hu hu hu...”
Ta nên nói Linh m vừa đề cập đến ăn liền chỉ số thông minh tăng vọt, hay là nên cảm khái trong nhà rốt cuộc xuất hiện một đứa chỉ số thông minh đội sổ... Hứa Thất An nói thầm, đầu ngón tay chọc chọc cái trán Hứa Linh m, cả giận nói:
“Đợi lát nữa dạy dỗ muội.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1873: Kết hôn (1)
10.0/10 từ 22 lượt.