Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 1872: Ăn thịt (2)
145@-“Có gì không ổn?”
Nàng nhíu mày nói.
Thẩm thẩm cười khan một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử:
“Linh m à, ừm, có chút ngu dốt, hay là thôi đi.”
Thẩm thẩm là người phúc hậu, không hại người nhà.
Tuy ngoài miệng nói Linh m từ nhỏ đã thông minh, nhưng trong lòng biết, Linh m nhà mình có lẽ có thể đại khái so với trẻ con bằng tuổi thoáng ngu dốt hơn chút.
Hứa Nguyên Sương vừa viết thiệp mời, vừa nói:
“Thẩm thẩm, không có gì đáng ngại. Cháu tuy không có tài hoa như nhị lang, nhưng từ nhỏ đọc sách, dạy Linh m không nói chơi.”
Lời cũng nói tới nước này rồi, thẩm thẩm không tiện từ chối, chỉ có thể đáp ứng.
Toàn bộ quá trình, Hứa Linh Nguyệt một câu cũng chưa nói, nàng sẽ không ở trước mặt đại ca biểu hiện “ác độc” như vậy.
Hơn nữa, phàm là người nghe nói Linh m khó vỡ lòng, đều cảm thấy mình có thể được, mặc kệ là thái phó hay là tiên sinh của thư viện, hoặc là Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn, đều nghĩ như vậy.
Hứa Linh Nguyệt cảm thấy cho dù mình không châm ngòi thổi gió, đường tỷ này cũng sẽ giống với người khác, quả nhiên.
Hứa Nguyên Sương hài lòng gật đầu, hỏi tiếp:
“Nghe nói Linh m luôn đi theo vị cô nương này ở Nam Cương học tập cổ thuật?”
Vị cô nương này trước sau chưa nói tiếng nào.
Thẩm thẩm liền nói:
“Đều là đại lang làm chủ, nói Linh m không thích đọc sách, lại không có thiên phú tập võ, chỉ có thể đưa đi học tập cổ thuật.”
Cơ Bạch Tình cười nói:
“Thiên phú kém chút không quan trọng, cần cù bù thông minh mà, đại lang có lẽ là không có thời gian dạy nó tập võ, có rảnh có thể cho Nguyên Hòe dạy nó một chút. Nguyên Hòe tốt xấu là cao thủ ngũ phẩm, có một huynh trưởng thiên phú xuất chúng như vậy, chớ để lãng phí.”
Nàng cho rằng, đại lang khẳng định không có thời gian cũng không có hứng thú dạy một đứa nhỏ, nhị đệ Hứa Bình Chí cũng như thế.
Lúc này, tác dụng của Nguyên Hòe ngũ phẩm Hóa Kình liền thể hiện ra.
Hơn nữa, cảnh giới ngũ phẩm mặc kệ ở nơi nào, cũng tính là cao thủ, chịu dạy một đứa nhỏ tập võ, có thể thể hiện ra thiện ý của bọn họ đối với Linh m.
Lệ Na thẳng tuột nói:
“Hắn không có tư cách dạy Linh m.”
Thẳng tắp vậy khiến mẹ đẻ sửng sốt, sắc mặt có chút xấu hổ.
Hứa Nguyên Sương nhíu mày nói:
“Nguyên Hòe là ngũ phẩm, hơn nữa cách tứ phẩm cũng không xa, sao không có tư cách?”
Lệ Na phồng má, lẩm bẩm:
“Vậy ta còn là tứ phẩm đó, cha ta còn là tam phẩm, có chúng ta dạy Linh m là được rồi. Hắn một tên ngũ phẩm nho nhỏ xem náo nhiệt cái gì.”
Dạy Hứa Linh m đọc sách nàng mặc kệ, nhưng muốn dạy Hứa Linh m tu hành, Lệ Na là không đồng ý.
Đây là không mang ta vị sư phụ này để vào mắt.
“Tam phẩm?!”
Hứa Nguyên Sương ngây người, thử nói: “Cha ngươi là tam phẩm, cũng đang dạy Linh m cổ thuật?”
Nàng một lần nữa đánh giá Lệ Na, ý thức được vị cô nương Nam Cương luôn ăn uống này, thân phận tựa như không đơn giản.
Hứa Thất An tiếp lời:
“Long Đồ thủ lĩnh cũng là sư phụ của Linh m.”
Hứa Nguyên Sương nhìn mẫu thân cùng đệ đệ một cái, phát hiện bọn họ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò, không khác gì với mình.
Cái đó không giống với trong lời đồn nha, đứa em gái út này không phải thiên tư ngu dốt sao, tam phẩm cường giả sao có thể dạy một đệ tử ngu dốt.
Cơ Bạch Tình đánh giá Tiểu Đậu Đinh khờ khờ, hỏi:
“Linh m cổ thuật học như thế nào?”
Lệ Na kiêu ngạo nâng cằm:
“Linh m bây giờ thể lực có thể so với bát phẩm võ phu, nhiều nhất cuối năm, có thể đánh thất phẩm, thiên phú quá tốt rồi.”
Thẩm thẩm chấn động, kinh hỉ nhìn Tiểu Đậu Đinh:
“Con cũng sắp vượt qua cha con rồi.”
Hứa Thất An cười nói:
“Linh m là thiên tài Lực Cổ bộ mà.”
Cổ Thần cũng có mưu đồ đối với nó.
Bây giờ là bát phẩm, cuối năm thất phẩm, mà đại ca chưa phản bác... Hứa Nguyên Sương sắc mặt ngơ ngác nhìn đứa nhỏ còn chưa cao bằng cái bàn, bỗng nhiên có loại cảm giác mình sống uổng phí mười chín năm rồi.
Bảy tuổi bát phẩm?!
Trên đời thế mà có bảy tuổi bát phẩm?
Đây là đứa bé ngu dốt trong miệng cao thấp Hứa phủ?
Ba đứa con này của chi thứ hai thiên phú đều đáng sợ như thế sao... Trong lòng Cơ Bạch Tình thất kinh, nàng cho rằng Hứa Linh Nguyệt cùng Hứa Tân Niên đã là nhân trung long phượng, ai ngờ, ca ca tỷ tỷ tựa như ngay cả xách giày cho đứa út cũng không xứng?
Ta bảy tuổi còn đang rèn luyện khí huyết, còn chưa nhập phẩm... Hứa Nguyên Hòe như là bị kích thích, hai nắm tay nắm chặt, hận không thể lập tức về nhà tu hành.
Mẹ con ba người ý thức được đứa nhỏ này, có lẽ là người thiên phú tốt nhất Hứa gia ở ngoài đại lang.
“Mẹ, con muốn ra ngoài chơi.”
Hứa Linh m không thích ở lại nơi này nghe những người lời nói chuyện.
“Đi đi!” Thẩm thẩm cảnh báo: “Không được giẫm hỏng vườn hoa.”
“Giẫm hỏng sẽ thế nào?” Hứa Linh m thử nói.
“Thì mang muội nướng ăn.” Hứa Thất An hù dọa.
Hứa Linh m sợ hãi chạy ra ngoài.
Lệ Na cũng đi theo chạy ra ngoài, nhân tiện mang bánh ngọt trên bàn tiện tay cầm đi.
...
Sắp tới hôn lễ, thẩm thẩm có một đống chuyện cần bận rộn, đây là nghĩa vụ thân là chủ mẫu, trợ thủ duy nhất Hứa Linh Nguyệt tiêu cực lãn công, thẩm thẩm liền thừa dịp cơ hội này, mang đại tẩu giữ lại hỗ trợ.
Cơ Bạch Tình khẳng định nguyện ý, dù sao thành thân là con trưởng của nàng.
Hứa Thất An cầm một đống thiệp mời viết sẵn, trở về phòng, hắn cần bù lại chỗ thiếu, bằng hữu nên mời đều phải mời, không thể sót.
Đầu tiên là phương diện triều đình, chỉ mời mấy nòng cốt Ngụy đảng, ví dụ như đám người ngự sử Trương Hành Anh, Lưu Hồng.
Về phần Vương đảng, tiền thủ phụ Vương Trinh Văn khẳng định cần mời, nhưng quá nửa sẽ phái Vương Tư Mộ tới tham gia tiệc cưới, bản thân sẽ không tham dự.
Người cần mời ở nha môn Đả Canh Nhân thì nhiều, chín vị kim la, cùng với đồng nghiệp quen biết, như đám Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu Lý Ngọc Xuân.
Trong đó, Xuân ca có chứng ám ảnh cưỡng chế, trong phạm vi hơn mười mét quanh hắn, không thể xuất hiện Chung Ly.
Những thứ này đều cần hắn nhân vật chính này an bài tốt.
Đồng nghiệp quen biết lúc làm khoái thủ ở huyện Trường Nhạc cũng cần mời, cẩu phú quý chớ quên nhau, đây là bổn phận làm người.
Mấy vị đại nho thư viện Vân Lộc, viện trưởng Triệu Thủ khẳng định cũng phải mời, điều phải chú ý là, trên tiệc cưới vô luận như thế nào cũng không thể làm thơ, nếu không vài vị đại nho sẽ không để ý trường hợp đánh nhau, vậy thì phiền toái.
Mấy vị Ti Thiên Giám tự nhiên cũng cần mời, Dương Thiên Huyễn phải chuẩn bị cho gã bàn riêng, mặt hướng vách tường, đưa lưng về phía khách.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Nàng nhíu mày nói.
Thẩm thẩm cười khan một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử:
“Linh m à, ừm, có chút ngu dốt, hay là thôi đi.”
Thẩm thẩm là người phúc hậu, không hại người nhà.
Tuy ngoài miệng nói Linh m từ nhỏ đã thông minh, nhưng trong lòng biết, Linh m nhà mình có lẽ có thể đại khái so với trẻ con bằng tuổi thoáng ngu dốt hơn chút.
Hứa Nguyên Sương vừa viết thiệp mời, vừa nói:
“Thẩm thẩm, không có gì đáng ngại. Cháu tuy không có tài hoa như nhị lang, nhưng từ nhỏ đọc sách, dạy Linh m không nói chơi.”
Lời cũng nói tới nước này rồi, thẩm thẩm không tiện từ chối, chỉ có thể đáp ứng.
Toàn bộ quá trình, Hứa Linh Nguyệt một câu cũng chưa nói, nàng sẽ không ở trước mặt đại ca biểu hiện “ác độc” như vậy.
Hơn nữa, phàm là người nghe nói Linh m khó vỡ lòng, đều cảm thấy mình có thể được, mặc kệ là thái phó hay là tiên sinh của thư viện, hoặc là Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn, đều nghĩ như vậy.
Hứa Linh Nguyệt cảm thấy cho dù mình không châm ngòi thổi gió, đường tỷ này cũng sẽ giống với người khác, quả nhiên.
Hứa Nguyên Sương hài lòng gật đầu, hỏi tiếp:
“Nghe nói Linh m luôn đi theo vị cô nương này ở Nam Cương học tập cổ thuật?”
Vị cô nương này trước sau chưa nói tiếng nào.
Thẩm thẩm liền nói:
“Đều là đại lang làm chủ, nói Linh m không thích đọc sách, lại không có thiên phú tập võ, chỉ có thể đưa đi học tập cổ thuật.”
Cơ Bạch Tình cười nói:
“Thiên phú kém chút không quan trọng, cần cù bù thông minh mà, đại lang có lẽ là không có thời gian dạy nó tập võ, có rảnh có thể cho Nguyên Hòe dạy nó một chút. Nguyên Hòe tốt xấu là cao thủ ngũ phẩm, có một huynh trưởng thiên phú xuất chúng như vậy, chớ để lãng phí.”
Nàng cho rằng, đại lang khẳng định không có thời gian cũng không có hứng thú dạy một đứa nhỏ, nhị đệ Hứa Bình Chí cũng như thế.
Lúc này, tác dụng của Nguyên Hòe ngũ phẩm Hóa Kình liền thể hiện ra.
Hơn nữa, cảnh giới ngũ phẩm mặc kệ ở nơi nào, cũng tính là cao thủ, chịu dạy một đứa nhỏ tập võ, có thể thể hiện ra thiện ý của bọn họ đối với Linh m.
Lệ Na thẳng tuột nói:
“Hắn không có tư cách dạy Linh m.”
Thẳng tắp vậy khiến mẹ đẻ sửng sốt, sắc mặt có chút xấu hổ.
Hứa Nguyên Sương nhíu mày nói:
“Nguyên Hòe là ngũ phẩm, hơn nữa cách tứ phẩm cũng không xa, sao không có tư cách?”
Lệ Na phồng má, lẩm bẩm:
“Vậy ta còn là tứ phẩm đó, cha ta còn là tam phẩm, có chúng ta dạy Linh m là được rồi. Hắn một tên ngũ phẩm nho nhỏ xem náo nhiệt cái gì.”
Dạy Hứa Linh m đọc sách nàng mặc kệ, nhưng muốn dạy Hứa Linh m tu hành, Lệ Na là không đồng ý.
Đây là không mang ta vị sư phụ này để vào mắt.
“Tam phẩm?!”
Hứa Nguyên Sương ngây người, thử nói: “Cha ngươi là tam phẩm, cũng đang dạy Linh m cổ thuật?”
Nàng một lần nữa đánh giá Lệ Na, ý thức được vị cô nương Nam Cương luôn ăn uống này, thân phận tựa như không đơn giản.
Hứa Thất An tiếp lời:
“Long Đồ thủ lĩnh cũng là sư phụ của Linh m.”
Hứa Nguyên Sương nhìn mẫu thân cùng đệ đệ một cái, phát hiện bọn họ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò, không khác gì với mình.
Cái đó không giống với trong lời đồn nha, đứa em gái út này không phải thiên tư ngu dốt sao, tam phẩm cường giả sao có thể dạy một đệ tử ngu dốt.
Cơ Bạch Tình đánh giá Tiểu Đậu Đinh khờ khờ, hỏi:
“Linh m cổ thuật học như thế nào?”
Lệ Na kiêu ngạo nâng cằm:
“Linh m bây giờ thể lực có thể so với bát phẩm võ phu, nhiều nhất cuối năm, có thể đánh thất phẩm, thiên phú quá tốt rồi.”
Thẩm thẩm chấn động, kinh hỉ nhìn Tiểu Đậu Đinh:
“Con cũng sắp vượt qua cha con rồi.”
Hứa Thất An cười nói:
“Linh m là thiên tài Lực Cổ bộ mà.”
Cổ Thần cũng có mưu đồ đối với nó.
Bây giờ là bát phẩm, cuối năm thất phẩm, mà đại ca chưa phản bác... Hứa Nguyên Sương sắc mặt ngơ ngác nhìn đứa nhỏ còn chưa cao bằng cái bàn, bỗng nhiên có loại cảm giác mình sống uổng phí mười chín năm rồi.
Bảy tuổi bát phẩm?!
Trên đời thế mà có bảy tuổi bát phẩm?
Đây là đứa bé ngu dốt trong miệng cao thấp Hứa phủ?
Ba đứa con này của chi thứ hai thiên phú đều đáng sợ như thế sao... Trong lòng Cơ Bạch Tình thất kinh, nàng cho rằng Hứa Linh Nguyệt cùng Hứa Tân Niên đã là nhân trung long phượng, ai ngờ, ca ca tỷ tỷ tựa như ngay cả xách giày cho đứa út cũng không xứng?
Ta bảy tuổi còn đang rèn luyện khí huyết, còn chưa nhập phẩm... Hứa Nguyên Hòe như là bị kích thích, hai nắm tay nắm chặt, hận không thể lập tức về nhà tu hành.
Mẹ con ba người ý thức được đứa nhỏ này, có lẽ là người thiên phú tốt nhất Hứa gia ở ngoài đại lang.
“Mẹ, con muốn ra ngoài chơi.”
Hứa Linh m không thích ở lại nơi này nghe những người lời nói chuyện.
“Đi đi!” Thẩm thẩm cảnh báo: “Không được giẫm hỏng vườn hoa.”
“Giẫm hỏng sẽ thế nào?” Hứa Linh m thử nói.
“Thì mang muội nướng ăn.” Hứa Thất An hù dọa.
Hứa Linh m sợ hãi chạy ra ngoài.
Lệ Na cũng đi theo chạy ra ngoài, nhân tiện mang bánh ngọt trên bàn tiện tay cầm đi.
...
Sắp tới hôn lễ, thẩm thẩm có một đống chuyện cần bận rộn, đây là nghĩa vụ thân là chủ mẫu, trợ thủ duy nhất Hứa Linh Nguyệt tiêu cực lãn công, thẩm thẩm liền thừa dịp cơ hội này, mang đại tẩu giữ lại hỗ trợ.
Cơ Bạch Tình khẳng định nguyện ý, dù sao thành thân là con trưởng của nàng.
Hứa Thất An cầm một đống thiệp mời viết sẵn, trở về phòng, hắn cần bù lại chỗ thiếu, bằng hữu nên mời đều phải mời, không thể sót.
Đầu tiên là phương diện triều đình, chỉ mời mấy nòng cốt Ngụy đảng, ví dụ như đám người ngự sử Trương Hành Anh, Lưu Hồng.
Về phần Vương đảng, tiền thủ phụ Vương Trinh Văn khẳng định cần mời, nhưng quá nửa sẽ phái Vương Tư Mộ tới tham gia tiệc cưới, bản thân sẽ không tham dự.
Người cần mời ở nha môn Đả Canh Nhân thì nhiều, chín vị kim la, cùng với đồng nghiệp quen biết, như đám Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu Lý Ngọc Xuân.
Trong đó, Xuân ca có chứng ám ảnh cưỡng chế, trong phạm vi hơn mười mét quanh hắn, không thể xuất hiện Chung Ly.
Những thứ này đều cần hắn nhân vật chính này an bài tốt.
Đồng nghiệp quen biết lúc làm khoái thủ ở huyện Trường Nhạc cũng cần mời, cẩu phú quý chớ quên nhau, đây là bổn phận làm người.
Mấy vị đại nho thư viện Vân Lộc, viện trưởng Triệu Thủ khẳng định cũng phải mời, điều phải chú ý là, trên tiệc cưới vô luận như thế nào cũng không thể làm thơ, nếu không vài vị đại nho sẽ không để ý trường hợp đánh nhau, vậy thì phiền toái.
Mấy vị Ti Thiên Giám tự nhiên cũng cần mời, Dương Thiên Huyễn phải chuẩn bị cho gã bàn riêng, mặt hướng vách tường, đưa lưng về phía khách.
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đánh giá:
Truyện Đại Phụng Đả Canh Nhân
Story
Chương 1872: Ăn thịt (2)
10.0/10 từ 22 lượt.