Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 12

111@-

Tối hôm đó cậu nhóc nhà họ Nhiếp, Nhiếp Thiệu Hành ngủ không yên giấc vì cậu cảm thấy mình đã bị phản bội.


“Phản bội ư?” Lâm Chất dừng tay đang phết mứt lên bánh mì, thắc mắc hỏi: “Sao con lại có cảm giác đó?”


Cậu nhóc này cứng rắn không xong thì lại mềm mỏng, bao năm qua đều dùng cách này để đối phó với cô út của mình.


“Vì một mình con thấy cô đơn quá…” Cậu nói, vẻ mặt buồn bã.


Nếu đây là câu thoại của nam chính trong một bộ phim thần tượng, có lẽ sẽ khiến biết bao người xót xa cảm thương. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ lại chỉ là một cậu bé mười tuổi, dù có cao lớn vượt trội, thì vẫn không che giấu được sự thật rằng cậu chỉ là một “củ cải nhỏ”.


Lâm Chất suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cố nhịn lại, cô nói: “Trước khi cô về nước, con sống cũng ổn đấy thôi?”


“Không giống nhau.” Cậu cầm dao nĩa, uất ức nhìn cô chằm chằm.


Lâm Chất không khỏi khẽ thở dài, cô nói: “Ba con nói đúng, là cô đã quá nuông chiều con rồi.”


“Không có đâu!” Cậu lập tức phản đối, chu môi nói: “Ba thì mắng con thẳng mặt, còn cô thì ngấm ngầm ảnh hưởng tới con, thật ra cũng giống nhau cả thôi, cô đừng tưởng con ngốc.”


Lâm Chất kinh ngạc nhìn cậu, cậu bé này lại có thể tự mình tổng kết ra được như vậy?


“Thiệu Hành, con giỏi thật đấy.” Lâm Chất không nhịn được cảm thán “Nếu con có thể vận dụng được khả năng này vào học hành, cô đảm bảo con sẽ là học sinh đứng đầu.”


Cậu chủ nhỏ trợn trắng mắt: “Đứng đầu có gì hay chứ, con là người muốn làm phi hành gia cơ mà.”


Lâm Chất giơ ngón tay cái, khích lệ cậu: “Vậy thì càng phải học thật giỏi. Làm phi hành gia không chỉ cần thể lực tốt mà còn phải biết vận hành đủ loại thiết bị, đối mặt với nhiều tình huống bất ngờ. Con phải xuất sắc hơn người khác mới được.”


“Thật ư?” Cậu nhướng mày, đầy nghi ngờ.


“Cô đã từng lừa con bao giờ chưa?” Lâm Chất vừa nói vừa uống ngụm sữa rồi đứng dậy.


“Cũng đúng nhỉ…” Cậu sờ cằm nghĩ ngợi, thấy cô xách túi định đi, liền hỏi: “Lại đi làm à cô?”


“Ừ, đại thiếu gia.” Lâm Chất quay đầu lại, mỉm cười.


Thiệu Hành vừa nhai xúc xích vừa vẫy vẫy tay ra vẻ thương cảm.


Chiếc xe từ gara chậm rãi lăn bánh ra ngoài, Lâm Chất hình như thấy có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đi sau lưng chú Lâm. Thấy xe cô chạy ra, chú Lâm dừng lại định chào hỏi.


Lâm Chất hạ cửa kính xe, cười hỏi: “Chú Lâm, sớm vậy đã có khách tới nhà ạ?”


Chú Lâm nghiêng người tránh đường, đưa tay giới thiệu cô gái sau lưng: “Đây là cô giáo dạy cho cậu chủ nhỏ, hôm nay bắt đầu lớp học đầu tiên.”



Lâm Chất chăm chú quan sát người phụ nữ ấy, váy trắng đơn giản, tóc đuôi ngựa cao, khí chất thanh nhã, ánh mắt thuần khiết. Khi thấy cô nhìn sang cô gái ấy chủ động bước tới một bước, tự giới thiệu:


“Chào chị, em tên là Hứa Nặc.” Cô mỉm cười, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.


Lâm Chất có ấn tượng tốt với cô, gật nhẹ đầu: “Thiệu Hành nhờ cả vào cô rồi, làm phiền cô nhiều nhé.”


Hứa Nặc hơi ngượng, cúi đầu vén tóc ra sau tai: “Đó là trách nhiệm của em, chị yên tâm.”


Lâm Chất mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu với chú Lâm, rồi lái xe ra khỏi cổng biệt thự.


“Chị ấy là…” Hồi nãy không nghe giới thiệu nên Hứa Nặc vẫn chưa biết thân phận của cô, liền lễ phép hỏi chú quản gia.


“Đó là cô Chất, là cô ruột của cậu chủ nhỏ.” Chú Lâm vừa đi vừa giới thiệu “Cô ấy mới du học từ Mỹ về, tuổi tác chắc cũng gần bằng cô, sau này sẽ gặp nhau nhiều, hai người chắc sẽ hợp nhau lắm.”


Hứa Nặc vừa cười vừa gật đầu, hơi nghiêng người nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy qua.


Đúng là một người phụ nữ rất tao nhã, khiến người ta dễ dàng ghi nhớ.


______


Hôm nay là ngày Nhiếp Chính Quân xuất viện, Lâm Chất đã sớm chuẩn bị mọi thứ, vừa hết giờ làm là cô vội vã bước nhanh về phía thang máy.


“Lâm Chất.”


Cô quay đầu lại, thấy trưởng phòng đang đứng ở cửa văn phòng gọi mình.


“Có việc gì vậy ạ?” Lâm Chất quay lại hỏi.


Trưởng phòng đẩy kính mắt lên, nói: “Phương án em chỉnh sửa lần này rất tốt, phía trên đã duyệt rồi.”


“Vậy ạ? Tốt quá rồi.” Lâm Chất mỉm cười đáp.


“Em đang có việc gấp à?” Trưởng phòng nhìn dáng vẻ của cô rồi hỏi.


“Hôm nay anh trai em xuất viện, em định đi đón anh ấy.” Lâm Chất cười xin lỗi.


“Ồ, ra vậy. Vậy chắc em không tham gia được buổi liên hoan phòng ban rồi?”


Lâm Chất lúc này mới sực nhớ ra chuyện liên hoan, vội vàng xin lỗi: “Lần này em xin vắng mặt, lần sau nhất định sẽ bù nhé.”


Trưởng phòng khoát tay: “Đi đi, việc quan trọng hơn.”


“Cảm ơn anh, hôm nào em sẽ mời mọi người tụ họp lại một lần nữa.” Lâm Chất gật đầu cảm kích, rời đi trong ánh mắt ôn hòa của trưởng phòng.



Vị trưởng phòng tài vụ ở phòng bên cạnh vừa lúc đi tới, vỗ vai anh cười hỏi: “Lão Lý, anh chẳng phải định giới thiệu cô gái này cho người quen à?”


“Cho cháu trai anh hả? Bây giờ người ta cũng không đến nữa, sợ là vụ này toi rồi đấy?”


“Sau này còn nhiều cơ hội, cũng phải để người ta giải quyết việc gia đình trước đã.” Trưởng phòng Lý khoanh tay đi về phía văn phòng, vừa đi vừa lắc đầu, nói,


“Cô gái này tôi thấy rất được, lần này anh đừng có giành với tôi nữa.”


“Ha ha, tôi không giành thì anh cũng khó xử thôi, không tin cứ chờ mà xem!”


Vừa bước tới bãi đậu xe dưới lầu bệnh viện, điện thoại đã không đúng lúc vang lên.


Số lạ? Cô lập tức cúp máy, rồi mở cửa xe bước ra.


Đi được mấy bước thì điện thoại lại reo lên, vẫn là cùng một số.


Không còn cách nào, cô đành bắt máy: “Alo, ai đấy?”


“Giọng tôi mà cậu nghe không ra sao?” Một giọng nam lười nhác vang lên từ đầu dây bên kia.


Lâm Chất bất giác bật cười: “Trình Tiềm à? Cậu đổi số từ bao giờ vậy?”


“Về nước rồi thì tất nhiên phải đổi chứ, không thì gọi điện quốc tế hoài tốn biết bao nhiêu tiền.” Anh cười bên kia đầu dây.


“Cậu về nước vậy thì tôi chắc chắn phải mời cậu ăn một bữa để tạ lỗi rồi. Cậu nói đi, khi nào đây?” Lâm Chất bước lên bậc thang bên ngoài bệnh viện.


Trình Tiềm một tay tựa lên cửa xe, một tay cầm điện thoại, phong thái vô cùng lười biếng mà phong lưu.


“Cô Lâm hào phóng quá, vậy tôi nói bây giờ, cậu đi cùng tôi chứ?”


Lâm Chất ngoái đầu nhìn: “Cậu đang ở đâu?”


“Hướng mười giờ của cậu, nhìn kỹ một chút.” Trình Tiềm đưa tay ra ngoài cửa xe vẫy vẫy.


Người đã tìm đến tận cửa, Lâm Chất còn có thể từ chối thế nào. Cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một chiếc Maserati màu đen, bên trong là một công tử phong lưu tuấn tú. Anh đội kính râm Ray-Ban đen, dáng vẻ cực kỳ ngầu.


Lâm Chất cúi người, mỉm cười: “Xem ra cậu thật sự rất cần tôi, tôi mới về nước chưa bao lâu mà cậu đã theo sát tới nơi rồi.”


Trình Tiềm chỉ vào ghế phụ lái, ngẩng đầu nhìn cô: “Không nóng à? Lên xe rồi nói.”


Lâm Chất vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ. Tháng Tám ở S thị quả thật rất nóng, bộ đồ trắng cô mặc dù mát mẻ nhưng cũng không ngăn được cái nắng gay gắt.


“Hôm nay anh tôi xuất viện, tôi đến đón anh ấy.” Lâm Chất lập tức nói rõ, không phải cô không giữ lời mời ăn, mà thật sự không đúng lúc.



“Tôi từ phương xa về chỉ để gặp cậu mà cậu tiếp đãi tôi thế này sao?” Trình Tiềm tháo kính, lộ ra đôi mắt dài quyến rũ nổi tiếng. Anh rất được phụ nữ yêu thích, nhất là đôi mắt kia, như tăng thêm mấy phần phong lưu cho khuôn mặt.


Lâm Chất nói: “Tại cậu không hẹn trước khiến tôi trở tay không kịp, tôi còn chưa trách cậu không theo quy tắc giang hồ đấy.”


“Không quan tâm! Dù sao cậu đã lên xe tôi thì đừng hòng xuống nữa!” Trình Tiềm khóa cửa, khởi động xe.


“Này!” Lâm Chất ngồi thẳng dậy, nhìn anh “Cậu dù sao cũng là người có học, nói lý một chút được không?”


“Không được! Trước kia cậu gọi tôi là sơn tặc, hôm nay tôi phải sống đúng với cái danh ấy!” Trình Tiềm đạp ga, xe lao vút đi.


Lâm Chất vội vàng thắt dây an toàn, xem như đã lên nhầm thuyền giặc.


Trong mắt Lâm Chất, anh chàng này chẳng khác gì tiểu thiếu gia ở nhà kia, đều là tính trẻ con lại còn bướng bỉnh.


“Coi như tôi bị cậu bắt cóc, được, tôi nhận mệnh rồi. Nhưng cậu có thể chạy chậm một chút được không?” Lâm Chất nghiêng đầu nhìn anh, bất lực.


Xe đột nhiên giảm tốc còn tám mươi cây, Trình Tiềm hơi lúng túng: “Tôi cứ tưởng vẫn đang ở Bờ Tây.”


“Xin cậU đấy, làm ơn thích nghi với tình hình thực tế trong nước được không?” Lâm Chất mượn lời Hành Hành từng nói để dạy lại Trình đại vương, nhìn thấy vẻ mặt nghẹn họng của anh, cô quyết định sau này sẽ thưởng cho Hành Hành một trận lớn.


“Về nước rồi sao miệng lưỡi cũng sắc bén lên nhỉ? Có phải phong thủy trong nước quá hợp với cậu rồi không?” Trình Tiềm liếc mắt nhìn sang, dò xét.


“Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi như cá gặp nước cũng đâu có gì lạ.” Lâm Chất mỉm cười, đưa tay khua khua “Nhìn tôi làm gì? Làm ơn nhìn đường đi!”


“Đường có gì để nhìn, dù sao cũng kẹt xe.” Trình Tiềm chống tay lên vô lăng, quay đầu lại nhìn cô như si mê “Cậu đẹp hơn, tôi thích nhìn cậu hơn.”


Lâm Chất rất muốn học theo Hành Hành mà đảo mắt một vòng, nhưng kỹ năng không thuần thục nên nhất thời không biết phải đảo kiểu gì để biểu đạt được sự khinh bỉ của mình.


__________


Trong phòng bệnh của bệnh viện, người hầu và vệ sĩ đã chuẩn bị xong xuôi để xuất viện.


“Thưa ngài, còn đợi tiểu thư không ạ?” Vệ sĩ trưởng A Hổ lên tiếng hỏi.


Nhiếp Chính Quân giơ tay, một cây gậy được đưa đến tay anh.


“Hồi nãy tôi thấy tiểu thư lên một chiếc Maserati màu đen, e là sẽ không tới bệnh viện được.”A Hổ cúi người nói.


Nhiếp Chính Quân chống gậy đứng dậy, sắc mặt thản nhiên, nói: “Đi thôi, về nhà.”


__


Về phần Lâm Chất, vì bị Trình đại vương dẫn đến nơi quái quỷ nào đó, hai người mải đấu khẩu mà quên luôn cả việc gọi điện cho anh cả.



Cô ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, trước mặt là một ly cà phê nóng bốc khói, xung quanh là những mảng xanh rực rỡ của đủ loại cây cối. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa dành dành, không nồng, vừa đủ dễ chịu.


“Không ngờ lâu vậy không về mà cậu vẫn tìm ra được chỗ tốt như thế này.” Lâm Chất quay đầu nhìn người đối diện.


Trình Tiềm gọi một ly espresso Ý, loại cà phê đắng đến thấu tim.


Anh nói: “Tôi với ông chủ ở đây, Kevin là bạn thân nhiều năm. Đây là quán mới mở của cậu ấy, tôi phải đưa cậu tới ủng hộ một chút chứ.”


“Vậy tức là trước khi tới cậu cũng chưa chắc nơi này có ngon hay không?” Lâm Chất hỏi.


“Đúng thế, tôi cũng chưa từng tới đây.” Trình Tiềm nâng ly cà phê uống một ngụm, vẻ dửng dưng.


Lâm Chất: “……”


“Nhưng tôi tin vào gu thẩm mỹ của Kevin. Theo tôi, chỗ này không được 100 điểm thì cũng phải trên 90.” Trình Tiềm cười, đặt ly xuống.


Lâm Chất bất đắc dĩ bật cười: “Tạm cho cậu qua cửa lần này.”


Trình Tiềm chống khuỷu tay lên gối, nghiêng người tới gần: “Còn cậu thì sao? Cậu đã qua cửa chưa?”


“Cửa nào?” Lâm Chất tựa người ra sau, chiếc gối sau lưng nâng đỡ rất vừa vặn, thiết kế rất hợp lý.


Hai người như đang chơi trò đoán ý, nếu có người thứ ba ở đây chắc chắn sẽ bị chán chết mất.


“Vị thần trong lòng cậu ấy, người đó có biết cậu một lòng một dạ vì hắn không?” Khóe môi Trình Tiềm cong lên, nụ cười lười biếng nhưng hàm ý sâu xa.


Lâm Chất hơi ngẩng cằm: “Anh ấy không cần biết. Hơn nữa tôi cũng không phải si tình một lòng như thế, chẳng phải tôi từng ở bên cậu sao?”


“Nhưng cũng chia tay rất nhanh.” Trình Tiềm bĩu môi, có vẻ vẫn chưa nguôi tiếc nuối.


Lâm Chất vẫy tay gọi phục vụ, cậu nhân viên tươi cười bước tới: “Xin hỏi cô cần gì thêm không ạ?”


“Cho tôi một phần bánh nhiều ngọt nhất trong quán, tôi cần dùng nó để bịt miệng vị tiên sinh này.” Lâm Chất dựa tay lên thành ghế, mỉm cười nói.


Cậu phục vụ không nhịn được bật cười: “Vâng ạ, cô đợi chút nhé.”


Trình Tiềm ngả người ra sau, ánh mắt đầy oán trách.


“Đừng giận, ăn đồ ngọt vào sẽ vui lên thôi.”


Trình Tiềm ngửa đầu, lấy khuỷu tay che mặt, vẻ mặt u uất: “Chỉ để gặp cậu một lần, đúng là tôi tự hành hạ bản thân mình.”


Lâm Chất khẽ mím môi cười, nâng ly cà phê, ngắm nhìn sắc xanh ngập tràn ngoài cửa sổ.


Nhiệt độ nơi đây thật vừa vặn, hoa nở rực rỡ, tràn đầy sắc xuân.


Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Story Chương 12
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...